Chương 14: Cảnh Sát Thú Y

Bực sau khi nhìn thấy chiếc xe màu xanh da trời cùng hai Cảnh Sát Thú Y đang đứng trước con hẻm, khuôn mặt dần trở nên căng thẳng:

-Nguy rồi, cứ thế này thì họ sẽ phát hiện ra chúng ta mất thôi. Gâu gâu.

Bực tuy không sợ hãi Cảnh Sát Thú Y, bởi cơ bản Cảnh Sát Thú Y là những người tốt, những anh hùng thường xuyên giúp đỡ mọi chú chó và ngăn cản bước tiến của bọn tội phạm chuyên ăn trộm chó.

Tuy Cảnh Sát Thú Y là không như những tên trộm chó độc ác, đều là ngời lươn thiện, bản thân chú chó mực vẫn thường rất hay dè chừng họ. Nguyên do rất đơn giản, chú chó mực không muốn sống cuộc sống tự do.

Mỗi khi một chú chó bị Cảnh Sát Thú Y bắt gặp, họ sẽ đưa chú chó ấy vào l-ng rồi đợi cho ngời nuôi thích hợp đưa cậu về một mái ấm thực sự. Nhưng bản thân Bực lại không thích điều này. Đối với cậu, áp đặt bản thân mình trong cảnh bị chủ nhà nuôi nhốt, suốt ngày bị xiềng xích vây quanh cổ mà nói thì thật là gian nan khổ sở.

Theo quan niệm của chú chó mực, tại sao không thể sống cuộc sống tự do tự tại nay đây mai đó, không bị bó buộc trong cái l-ng giam chật hẹp mà xung quanh cái l-ng giam ấy, có biết bao vui thú hấp dẫn mà cuộc đời mang lại, khiến cho biết bao chú chó thèm thuồng.

Nào là làn gió mát rượi, nào là đuổi bắt bươm bướm, đuổi bắt ô tô, hay là mỗi khi đói bụng chỉ cần chạy về phía bãi rác hay thùng rác là đã có ngay bữa ăn thịnh soạn rồi,...

Lý tưởng quan niệm sống tự do khiến cho Bực không muốn bị hai Cảnh Sát Thú Y phát hiện ra bản thân liền chạy về phía thùng rác núp bóng. Bộ dạng chú chó mực trông vô cùng lo lắng:”Không biết hai người bọn họ đã phát hiện ra mình chưa”.

Chốc lát, Bực lại thò đầu ra, cậu nhìn thấy Đốm Cô Nương không trốn đi mà đứng ở vị trí rất dễ bị phát hiện, Bực khẩn trương phát ra âm thanh đủ cho cô chó đốm có thể nghe được:

-Đốm Cô Nương, sao bà không chịu đi trốn đi. Gâu. Kẻo hai người đó phát hiện bà bây giờ.

Đốm Cô Nương vẫn không trốn mà vẫn đứng nguyên vị trí cũ, nhẹ nhàng nói với Bực:

-Tôi nghĩ trốn đi vào lúc này không phải là ý hay đâu Bực à. Gâu. Có thể đây là cơ hội để giúp cho ba người bọn họ tỉnh dậy đó. Gâu gâu.

Bực nghe Đốm Cô Nương nói liền lờ mờ đoán ra, bèn thầm thì:

-Ý cô là để cho Cảnh Sát Thú Y chữa cho ba người kia tỉnh lại đấy à. Gấu.

-Đúng vậy. Gâu.

Đốm Cô Nương gật đầu, nói tiếp:

-Hiện giờ Bạch Tuyết và Đốm Mặt đang bị sốc thuốc khó có nguy cơ qua khỏi, chú chó nhỏ lại đang bất tỉnh nhân sự không biết lúc nào có thể tỉnh. Gâu. Tôi nghĩ đây chính là cách tốt nhất khiến cho ba người tỉnh lại.

Bực nghe Đốm Cô Nương nói, liền trầm ngâm chốc lát. Cuối cùng, chú chó mực từ từ chậm rãi bước đến chỗ Đốm Cô Nương đang đứng, miệng chú chó mực thở dài:

-Lần này tôi nghe theo lời cô vậy. Gâu. Dù sao so với tự do mà không có ai bên cạnh, tôi vẫn là nên chọn bọn họ suốt ngày lảm nhảm bên tai thì tốt hơn. Gầu gầu.

Trước hẻm nhỏ

Hai chú Cảnh Sát Thú Y, một chú cao gầy còn chú còn lại hoàn toàn ngược lại lùn béo.Cả hai chú cảnh sát đang đứng dựa vào thân xe đang trò chuyện với nhau, bỗng chú cảnh sát cao gầy ngó vào hẻm nhỏ, nhẹ giọng hỏi chú cảnh sát lùn béo:

-Anh có nghe thấy tiếng sủa không?

Chú cảnh sát lùn béo nghe đồng nghiệp hỏi bèn ngạc nhiên:

-Tiếng sủa nào?

Chú cảnh sát mập béo dỏng tai lắng nghe. Chốc lát sau cả hai người cùng nghe những tiếng sủa inh ỏi vang lên trong con hẻm.

Chú cảnh sát béo lùn gật đầu nói với chú cao gầy:

-Xem ra quả thật có vài chú chó hoang đang nằm trong con hẻm này rồi, anh và tôi đi bắt bọn chúng nào.

-Ừ, Tôi biết rồi. Chúng ta cùng tiến vào nào.

Chú cảnh sát cao gầy gật đầu đáp lại.

Cả hai Cảnh Sát Thú Y từ từ đi vào con hẻm nhỏ tối tăm.

Trong hẻm.

-Chúng tôi đây nè. Gâu gâu gâu.

Bực phát ra tiếng sủa inh ỏi thu hút sự chú ý của hai Cảnh Sát Thú Y còn Đốm Cô Nương đang kéo Đốm Mặt vẫn còn đang sùi bọt mép sền sệt trên mặt đất.

Cốc!

Đâu Đốm Mặt va phải cục đá, đầu chú đốm nổi lên cục u.

Tõm!

Người Đốm Mặt rớt xuống vũng bùn, bộ lông chú chó đốm dính đầy bùn đất.

Bang!

Thân người Đốm Mặt va phải thùng rác, cả thân người chú chó đốm bầm tím đầy tái tê.

-Gầu. Xin lỗi em nha. Đây không phải chị cố ý đâu.

Đốm Cô Nương nhìn thấy hậu quả khi bản thân cô kéo em trai mình vẻ mặt bất đắc dĩ từng bước từng bước kéo chú chó đốm đến chỗ Bực đang đứng.

-Đốm Mặt đã kéo đến đây rồi, giờ bà kéo Bạch Tuyết đến đi, không có gì hiểm nguy hãy kéo chú chó nhỏ sau cùng. Gâu.

Bực nói với cô chó đốm rồi lại tiếp tục sủa lên báo hiệu cho hai Cảnh Sát Thú Y.

-Gâu. Bực cứ tin ở tôi.

Đốm Cô Nương nói giọng quả quyết rồi tiến về phía Bạch Tuyết kéo cô chó lông trắng sền sệt trên nền đất dơ bẩn đầy ẩm ướt.

Binh! Bốp! Bang!

Bạch Tuyết gặp tình cảnh tương tự như Đốm Mặt bị kéo hồi nãy.

Trong khi Đốm Cô Nương đang mải mê cho Bạch Tuyết ăn hành, hai chú Cảnh Sát Thú Y đã đứng trước mặt chú chó mực.

-Gâu gâu gâu. Hãy bắt chúng tôi đi. Xin hãy chữa bệnh cho bọn tôi. Gâu.

Âm thanh từng tiếng sủa của Bực càng lúc càng vút lên khắp con hẻm.

Vụt!

Bỗng chú cảnh sát cao gầy tung lưới tóm Bực và Đốm Mặt giờ phút này miệng vẫn tiếp tục sùi bọt mép.

-Ồ, chú chó này bị bệnh dại rồi. Tội nghiệp quá!

Chú cảnh sát béo lùn bên cạnh nhìn sang Đốm Mặt cất giọng. Chú cảnh sát cao gầy cúi xuống nhìn vào chiếc lưới, nơi mà chú tóm Bực và Đốm Mặt vào, chú cảnh sát quan sát vài giây rồi gật gù:

-Chú chó đốm này tội nghiệp thật, còn hai chú chó ở bên kia nữa kìa, anh bắt chúng lẹ đi còn về chữa nhanh cho chúng.

Chú cảnh sát béo lùn nghe vậy gật đầu:

-Tôi sẽ nhanh chóng bắt hai chú chó kia.

Chú cảnh sát béo lùn đi tới chỗ Đốm Cô Nương đang kéo Bạch Tuyết.

Vụt!

Chú cảnh sát béo lùn vung vợt trông rất điệu nghệ, chỉ một lần vung đã tóm gọn hai cô chó Đốm Cô Nương và Bạch Tuyết.

-Anh xem này, ngảy cả chú chó này cũng bị dại nữa. Tội nghiệp quá!

Chú cảnh sát béo lùn quan sát thấy miệng Bạch Tuyết đầy bọt liền thương cảm lên tiếng.

-Ừm, chúng ta nhanh chóng về trụ sở thôi, kẻo mấy chú chó này nửa đường không qua khỏi thì nguy mất.

Cả hai chú Cảnh Sát Thú Y ngay lập tức tiến về phía chiếc xe màu xanh da trời.

-Gâu gâu gâu. Khoan đã…

Đúng lúc hai chú cảnh sát vừa định rời khỏi con hẻm nhỏ thì Bực chợt sủa rống lên:

-Gấu gấu gấu. Còn nhóc cún vẫn còn trong đó. Nhóc cún vẫn còn trong đó.

Bực sủa rống lê, cố gắng báo hiệu cho hai chú cảnh sát rằng vẫn còn một chú chó nhỏ bé đang nằm một mình trên núi thức ăn, cô đơn, quạnh hiu, lẻ loi.

-Chú chó này sủa gì vậy?

Một bên, nghe tiếng sủa inh ỏi của chú chó mực, chú cảnh sát cao gầy nghi hoặc.

-Không biết nữa, chắc chú chó ghét anh bắt nó đấy thôi.

Chú cảnh sát béo lùn giải thích, dù rằng chú ấy không biết Bực nói gì.

-Chắc vậy. Thôi chúng ta đi về nhanh thôi. Vơ con tôi đang chờ cơm tối ở nhà.

Hai chú cảnh sát tiếp tục tiến về phía chiếc xe màu xanh da trời, mặc cho từng tiếng sủa inh ỏi của Bực và Đốm Cô Nương vang lên bên tai:

-Hai người khoan đã. Gấu gấu gấu. Khoan đã, vẫn còn nhóc cún trong đó. Van xin hai người. Đừng mà.

-Gâu gâu. Vẫn còn cháu bé ở trong đó. Xin hãy dừng xe lại. Tội nghiệp cháu bé.

Mặc cho tiếng sủa của Bực và Đốm Cô Nương, hai chú Cảnh Sát Thú Y vẫn lái xe. Chiếc xe từ từ dần khuất đi vào đêm tối dần rời xa con hẻm nhỏ, nơi mà chú chó nhỏ vẫn con đang say mèm trong giấc mộng.