Chương 58: Vô đề

Chương 58

Tên mặt chuột tai dơi tiến lên, tay cầm một ngọn đuốc, hắn chỉ chờ đám người này kiềm chế anh Đức là sẽ mở nắp hầm phóng hỏa. Anh vẫn đứng bất động ở đó, không một chút sợ hãi. Ba người xông lên chẳng ngờ không chịu được một cú đấm của anh. Mọi người bắt đầu im lặng bởi vì những màn tiếp theo còn kinh động hơn. Chẳng ngờ một người vừa mới tỉnh dậy mà hết người này đến người khác chỉ có lên mà không có về. Anh vốn là học trò của thầy Nhẫn, thế nên chỉ một đòn là trúng vào chỗ hiểm.

Thế nhưng người đông thế mạnh còn anh chỉ có một mình nên cũng sẽ mệt mỏi. Mồ hôi anh rịn ra, nắm đấm đã bắt đầu run run lên. Chỉ có đôi chân anh không lui về phía sau một bước. Ông Lý lo lắng hai tay siết chặt lại, thầy Tuyết ánh mắt sáng lên. Hai người không dám nhúc nhích một bước nào, bởi vì sau lưng hai người là họng súng. Ông thầy Hải từ phía sau đi đến. Tên cầm đầu ngồi sau lưng ông Lý lên tiếng hỏi:

“Sao không một súng bắn chết hắn mà phải đánh gục? Hành động của các người đúng là mất thì giờ.”

“Ông không hiểu được. Hai người họ vốn là mệnh trời sinh triệu triệu người mới có một. Hơn nữa còn là vợ chồng với nhau, vận mệnh tương liên. Hắn chủ dương, cô ta chủ âm, cái tôi cần là khí âm không phải dương. Nếu giờ để hắn chết thì âm dương mất cân bằng, không có ích gì.”

“Thôi thôi, ông thích làm gì thì làm. Tôi không hiểu cũng chả quan tâm cái mẹ gì. Làm nhanh lên ông đây còn đi ngủ, tám giờ tối mẹ nó rồi. Không phải ông cứu tôi thì còn lâu ông đây mới làm mấy cái trò mê tín quái quỷ này” - Hắn hất hàm giục ông Hải làm nhanh lên.

Đám người kia quần thảo anh mệt dã rời. Hết nhóm này đến nhóm khác quay vòng, người nhiều sức đông. Tôi không biết anh trụ được đến bao giờ. Nhìn mặt trăng bắt đầu chuyển sang màu cam, ông Hải không nhẫn nhịn được nữa, thúc giục bọn chúng ta tay hiểm ác hơn. Chỉ cần giữ lại cho anh một hơi thở, còn chúng có thể dùng mọi cách. Ông Hải bắt đầu sốt ruột. Pháp đàn đã lập, chỉ chờ phóng hỏa xong đợi tôi chết thì làm được lễ mà anh không chịu từ bỏ.

Người anh đã có không ít vết thương từ đủ loại vũ khí, dao, gậy. Tôi càng nhìn càng đau lòng, linh hồn tôi run lên dữ dội nhưng không thể nào ngăn cản họ lại. Tôi chỉ có thể đứng trước người anh muốn cùng anh chống lại họ. Thế nhưng chẳng có ai nhìn thấy tôi hay nghe thấy tôi. Dám người kia cứ xuyên qua tôi mà tấn công anh. Máu từ miệng anh chảy ra, nắm đấm cũng run rẩy nhưng anh không dừng lại. Anh cầm một cây gậy từ một kẻ thua cuộc để chống giữ cho cơ thể đứng thẳng lên. Máu từ bên thái dương bị rách cũng đang chảy xuống mặt, nhuộm đỏ một bên mặt.

“Nào! Đến đây đi!” - Anh cười lớn, điên cuồng khiêu khích.

Bọn chúng thấy vậy thì sợ hãi, người trước người sau dè chừng, không dám xông đến. Đúng lúc này, có tiếng chó sủa đằng xa ngày một đến gần. Bà Huế nở nụ cười gian xảo. Anh nghe tiếng cho sủa, mặt tái đi nhưng cũng không chạy trốn. Bốn con chó lớn được kéo dây xích đi lại phía này. Chúng là giống chó béc-giê to lớn, hàm răng sắc nhọn há ra nhầy nhụa nhãi.

Tôi thấy cả người anh run lên bần bật, da mặt tái xanh, chân anh run rẩy như muốn khụy xuống. Tay anh nắm chặt lấy cây gậy gỗ, mắt đỏ hằn lên. Đàn chó được thả xích, lao vào anh. Đến một người không có quá khứ ám ảnh với chó như tôi còn hoảng hồn trước sức tấn công của chúng huống hồ là anh. Tôi gào lên trong tuyệt vọng:

“Dừng lại, dừng lại mau. Tất cả dừng lại!” - Tôi điên cuồng như muốn tan chảy từng tế bào ra nhưng không thể thay đổi được điều gì.

Anh đứng im đó, đợi chờ đàn chó đến. Một con chó đen lao đến, anh nhấc tay dùng chút sức lực cuối cùng, đánh vào mõm nó. Con chó rú lên ăng ẳng thảm thiết rồi lăn lộn đau đớn. Thế nhưng còn, vẫn còn ba con chó nữa. Một con cắn lấy bắp tay anh, một con giằng xé chân anh. Máu chảy lênh láng. Tôi gào rú lên điên dại. Đầu óc tôi không còn có thể suy nghĩ được gì nữa. Anh có bị chúng lôi đi cũng không muốn rời khỏi khu vực nắp hầm. Tôi muốn anh hãy chạy đi, chạy đi, tôi cầu xin anh. Anh không nghe thấy tôi, không hề thấy tôi. Máu anh từng dòng chảy ra ướt đẫm, thậm chí thịt ở cánh tay cũng bị rách ra. Tôi có hóa thành quỷ cũng không tha cho những kẻ khốn khiếp này. Tôi lao vào ôm lấy anh, muốn kéo anh khỏi đàn chó khốn nạn kia, thế nhưng tôi lực bất tòng tâm.

Tại sao tôi lại bỏ anh lại một mình, tại sao tôi lại tin anh rằng anh sẽ chạy trốn cùng tôi. Tôi phải biết ngay từ đầu anh đã không có ý định đi cùng tôi rồi mới phải chứ. Tôi vốn thông minh như thế tại sao lại không nhận ra điều này. Tôi khóc mà không thể khóc nổi, cơ thể tôi cứ lơ lửng xuyên qua anh, không thể giúp gì cũng không thể thay đổi được gì cả. Tôi cảm nhận hốc mắt mình nóng bừng lên. Tôi không muốn anh chết. Tôi muốn đạp con chó kia ra khỏi bắp chân anh. Chúng kéo lê anh trên mặt đất, anh vẫn cố gắng bấu từng ngón tay vào những viên gạch. Chưa bao giờ chưa bao giờ tôi lại không tin vào nhân quả như lúc này. Bà tôi vẫn bảo ở hiền gặp lành, tại sao mà chúng tôi ở hiền mà lại vẫn gặp ác thế này?

Tôi biết kêu ai, chờ ai cứu đây. Tôi chạy lại ôm lấy anh, nước mắt chảy từng giọt rơi xuống lại tan biến vào không chung. Dường như cuối cùng trời cao đã nghe tiếng tôi, anh Luận và anh Tích chạy từ đâu lao vào đánh bay ba con chó. Anh Tích đỡ lấy người anh, nước mắt chảy dòng dòng. Anh Đức không còn mở miệng được ra nữa, ánh mắt nhìn anh Tích như muốn hỏi an nguy của chúng tôi sao rồi. Anh Tích hiểu được ý anh, ôm anh khóc ròng:

“Mọi người an toàn rồi, an toàn rồi cậu ơi.” - Anh Tích khóc lên thảm thiết, nước mắt nhỏ xuống mặt cậu tí tách.

Máu anh chảy xuống nền gạch, chạy vào pháp đàn, mặt trăng máu cũng đã hình thành. Ông thầy Hải đứng ở giữa bất chấp để lửa trong hầm bùng lên. Tôi chỉ biết ở bên cạnh ôm lấy anh Đức, mong anh hãy cố gắng, tôi chỉ cầu mong anh hãy cố gắng lên, đợi tôi.

Ánh lửa bùng lên đỏ một khoảng trời ở khu vực trồng cần sa, đám người người kia hốt hoảng chạy đi cứu hỏa. Tên cầm đầu không lo được chỗ này nữa. Ông Hải kia bấm đốt ngón tay, gương mặt tái mét chỉ vào anh Đức. Anh nở một nụ cười đầy ẩn ý nhìn ông ta. Tôi không hiểu nụ cười này, nhưng tôi biết ông ta đã bị vỡ kế hoạch rồi.

“Mày… mày… tại sao mày lại… Không ngờ… Trời không dung ta!” - Ông ta nói lên những lời vô nghĩ rồi phun máu từ miệng ra, ngã xuống đất chết tức tưởi.

Bà Huế và thằng Phú cũng không ngại ẩn nấp nữa, loạn lên một đoàn. Bà ta ra lay ông Hải không ngờ ông ta đã chết cứng đơ người, mặt đen lại xám xịt. Tôi chẳng quan tâm đến những chuyện xung quanh, chỉ muốn ôm lấy cậu. Thế nhưng không được, tôi không thể chạm được vào cậu. Tôi khóc lên không ngừng, dường như cậu cảm nhận được tôi đang ở đây, cậu nhìn tôi, mỉm cười rồi nhắm mắt. Tôi hoảng loạn sợ hãi, một màu đen bao chùm lấy tôi. Tôi lại bị kéo vào một vùng không gian khác. Trước khi bị kéo vào, hình như tôi nhìn thấy cánh cổng to lớn nhà ông Lý mở ra, có rất nhiều rất nhiều người ở bên ngoài.

Lần này tôi bị kéo vào một khoảng không xanh mát, gió thổi dìu dịu.

“Yến ơi!” - Giọng nói quen thuộc của bà vang lên.

Tôi quay lưng lại, nhìn thấy bà tôi lao chầm vào lòng bà khóc lên nức nở.

“Bà ơi, anh Đức chết rồi, anh ấy chết rồi bà ơi!”

Tôi đau đớn cứ thế gào lên trong ngực bà, mãi đến khi bà xoa xoa đầu tôi nói:

“Không, cháu rể của bà sẽ không chết đâu.” - Bà lặp lại mấy lần tôi mới nghe rõ.

Tôi ngồi thẳng người dậy, bà lau nước mắt cho tôi, nhìn tôi cười trìu mến.

“Anh ấy thật sự sẽ không sao chứ bà?” - Tôi nhìn bà với niềm hi vọng mãnh liệt.

Bà cười tôi, xoa đầu tôi rồi biến mất.

Tôi không còn ý thức nữa, cơ thể cứ bồng bềnh trôi nổi trong không gian đen như mực, không một ánh sáng. Mãi đến khi có tiếng mẹ tôi gọi, tôi mới bừng tỉnh lại. Tôi đang nằm trên một chiếc giường bệnh trắng toát.

“Mẹ, anh Đức đâu rồi, anh có sao không?” - Tôi nắm lấy tay mẹ hỏi.

Mẹ nhìn tôi, ánh mắt có chút buồn rầu, chưa trả lời. Trong lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi nhìn mẹ chăm chăm. Mẹ tôi ấn hai vai tôi xuống giường rồi nói:

“Con cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, Đức nó… Đức nó…”

Tôi ngồi bật người dậy, nắm lấy tay mẹ gắt gao.

“Anh ấy sao rồi hả mẹ, mẹ nói cho con biết đi.” - Tôi nói.

Mẹ tôi rơi nước mắt khiến trái tim tôi nhảy lên loạn xạ, lần này nó giãy lên trong lồng ngực đầy bất an và khốn khổ. Anh sẽ không sao, anh sẽ không sao, chẳng phải bà nội nói anh sẽ không chết ư. Anh chắc chắn là không sao. Tôi như một con thú không còn lý trí, buông tay mẹ, tôi muốn lao ra ngoài tìm anh. Thế nhưng mẹ đã kịp ôm tôi lại. Sức người mới tỉnh lại như tôi không thoát khỏi được vòng tay mẹ càng khiến tôi muốn chạy đi tìm anh.

“Con nghe mẹ nói… Con bình tĩnh. Đức nó đang ở phòng hồi sức cấp cứu.” - Mẹ tôi cũng hoảng hốt nói với tôi.

Tôi không giãy giụa nữa, nhìn mẹ hỏi:

“Có thật không? Anh vẫn còn sống đúng không mẹ?” - Tôi chờ mong.

“Đúng, vẫn còn sống… Chỉ có điều…” - Mẹ tôi ấp úng.

“Có điều làm sao hả mẹ?” - Tôi hỏi.

“Có điều mất máu quá nhiều, chó cắn thương tổn gân cốt nhiều, trên đường vận chuyển đi cấp cứu không kịp truyền máu, thế nên… thế nên…bác sỹ nói không biết khi nào tỉnh lại.” - Mẹ tôi chảy nước mắt nói.

Tôi ngồi bệt xuống nền đất lạnh toát. Lần này là anh thật sự bất tỉnh. Tôi không còn khóc được nữa mà chạy đi tìm anh. Hóa ra từ hôm đó đến hôm nay cũng hơn năm ngày trôi qua rồi. Tôi cũng bất tỉnh năm ngày rồi. Không ngờ lần này xảy ra như vậy. Trái tim tôi như có một bàn tay vô hình siết lại, lồng ngực khó thở đến quặn thắt. Không phải là mơ, hoàn toàn không phải là mơ. Mà là hồn tôi thật sự quay trở về bên cạnh anh lúc đó.

Mười ngày nữa trôi qua, trong bệnh viện, tôi nhìn anh nằm đó an tĩnh. Những vết thương hở trên người đã lành, gân cốt được nối lại vẹn toàn, chỉ có anh là chưa tỉnh thôi. Có đôi lúc tôi thầm nghĩ liệu có phải anh lại một lần nữa giả bất tỉnh để trêu đùa tôi không? Nắm lấy bàn tay chằng chịt dây dợ của anh, nước mắt tôi không chảy được nữa. Tôi cứ thế bên cạnh anh suốt những ngày này, cầu mong kỳ tích sẽ đến một lần nữa. Dù rằng bác sỹ nói gia đình hãy chuẩn bị tâm lý, tỷ lệ hồi phục của anh không cao.