Chương 57: Chạy trốn

Chương 57: Chạy trốn

Buổi sáng, tôi lên vấn an ông Lý và thầy Tuyết. Hai người gầy gò trông chỉ như da bọc xương nhưng tinh thần vẫn còn quắc thước, minh mẫn. Ông nhìn tôi không nói gì, chỉ uống ngụm trà rồi nhắm mắt lại. Ông nào có thể nói gì với tôi, vì nhất cử nhất động của ông đều bị bọn người sau mành kia theo dõi.

Tôi xuống ăn sáng, lúc bà Hóa mang cháo đỗ đỏ hạt sen lên nhìn tôi gật đầu nhẹ một cái, trong lòng tôi bất giác an tâm hơn đôi ba phần. Tôi theo kế hoạch vẫn như bình thường nhất có thể, ăn sáng xong thì theo cậu ra sân tập. Có lẽ bên ngoài lúc này, dân chúng đã bắt đầu đến trước cửa. Mọi thứ xảy ra giống như trong mơ của tôi, khi tôi đang đứng gần lau mồ hôi cho anh Đức, con Lệ xuất hiện. Bên cạnh nó không phải là những người làm nữa mà còn có vài tên mực vẽ đầy người. Mấy tên này chính là mấy tên ở trong vườn trồng cần sa hôm trước.

Nó nhìn tôi cười tướng lên như nhìn người chết. Sau đó nó còn nhìn anh Đức đầy thâm ý, lúc này tôi mới để ý, nó nhìn anh chăm chăm. Trước đây có lẽ tôi chưa yêu anh sâu sắc nên chưa để ý đến con Lệ. Nhưng giờ do tôi yêu anh nên tôi cũng không muốn có ai đến gần anh, dù chỉ là một ánh mắt. Tôi đứng vào ngăn ánh mắt của nó với anh. Con Lệ cười lên cao vút, đanh quánh.

“Mạng còn không giữ được thì giữ chồng làm gì?” - Nó nói.

Tôi nhìn nó, bặm môi lại không nói gì. Nó thấy dáng vẻ túng quẫn của tôi thì càng hả hê vui sướng lắm. Nó muốn cho người dẫn tôi đi, thế nhưng tôi không chịu.

“Để đấy, tôi tự đi.”

“Lần này chết chắc rồi. Giàn thiêu đang chờ mợ đấy. À không, giờ là tội đồ, làm sao còn là mợ cả cái nhà này nữa. Chắc mày không biết, dù mày có chạy ra khỏi phủ ông Lý thì mày càng thê thảm hơn. Cái làng này không dung tha cho mày được, ngoài kia bao nhiêu sản phụ nguy kịch đang nằm chờ đấy. Mày đúng là con quỷ cái, sát tinh cho cái nhà này, cái làng này, mày là thứ sao chổi. Mày không xứng ở với cậu Đức, mày không xứng được ở gần cậu” - Nó hét lên vào mặt tôi rồi cười lên đắc ý. Nó nói tiếp: “Chỉ có tao, chỉ có tao mới giúp cậu tỉnh lại được. Xong chuyện này, anh Cường đây sẽ giúp tao đưa cậu đi bệnh viện chữa trị, chắc chắn anh sẽ tỉnh lại. Anh nói đúng không anh?” - Nó quay sang người đàn ông bặm trợn nói.

Tôi tái mặt đi nhìn tình cảnh trước mặt, lùi lại sát cậu Đức hơn.

“Giờ thì mợ hết chối nhé. Đừng kháng cự. Đi lên gặp ông chịu phạt.” - Nó mặt mày hăm hở, sung sướng vênh lên nói với tôi.

Tôi chạm lưng vào cậu Đức, quay lại nhìn cậu một cái, đặt lên môi cậu một nụ hôn rồi nhìn con Lệ nói:

“Tôi tự đi, không cần các người dẫn.” - Tôi quay lại nhìn cậu một cái, chúng tôi nhất định phải thành công thoát ra ngoài cùng nhau.

Khi đến sân, cảnh tượng này vô cùng giống với trong giấc mơ của tôi. Rất nhiều người tập trung ở sân. Ông Lý và thầy Tuyết ngồi trên ghế chủ vị ở giữa hiên nhà, trên bậc cao. Người dân và bọn người làm, có cả những tên buôn lậu lẩn vào trong những người này. Những người này vừa thấy tôi ra đã gào lên chửi rủa, những câu từ đau đớn như gai nhọn đâm vào trong lòng tôi.

Họ chửi tôi là độc phục, là sao chổi, là sát tinh, là ma quỷ. Có vài người đàn ông còn vọt lên muốn túm lấy cổ tôi mà đấm. Đám người làm nhà ông Lý nào để cho tôi bị như thế, hoặc nói đúng ra là bà Huế sợ nhân sự hỗn loạn mà tôi trốn thoát. Tôi đúng là cái gai trong mắt bà ta. Con Lệ nhìn tôi như kẻ thắng cuộc nhìn xuống người bại trận. Tôi không quan tâm những chuyện đó, mặc kệ những đám rau xanh rơi trên người tôi.

Một người ép tôi quỳ xuống, tôi vẫn không quỳ. Cuối cùng hắn ta bị ông Lý đuổi ra. Lý Gia Phú không dám có mặt ở đây, hắn chỉ dám ở hậu trường mà điều khiển mọi chuyện. Tôi nhìn bà Huế giả nhân giả nghĩa trong lòng vô cùng ghê tởm.

“Tôi là lão làng ở trong làng Hòe này, được mọi người tin tưởng, thấu hiểu lòng dân, công tư phân minh, hôm nay, tôi gọi người ra đây, hỏi xem công tội. Không vì người bên dưới là con dâu mà thiên vị, cũng không vì tiếng tốt mà giá họa vu oan.” - Ông nghiêm mặt, giọng nói ôn tồn hữu lực khiến người người im lặng lắng nghe, không một ai dám hành động nữa.

“Giờ, ta hỏi, con có hại những thai phụ kia không?”

“Thưa thầy, con chưa từng gặp họ làm sao có thể hại họ ạ?”

Mọi chuyện diễn ra y hệt trong mơ của tôi, từ câu, từng từ không sai một ly nào. Chỉ có điều giờ đây tâm thế tôi đã khác, tuy có chút hồi hộp nhưng lại không phải là lo sợ.

“Nói bậy, chưa từng gặp nhưng chính vì cô là quỷ nữ mới khiến cho cô Lệ chết, rồi thì thôn dân bị quỷ quấy nhiễu.” - Một người đàn ông gầy gò, mắt thâm mỏ nhọn lên tiếng.

“Xin hỏi, con mắt nào ông thấy tôi là quỷ nữ? Giờ gần mười hai giờ trưa, nếu tôi là quỷ, còn đứng dưới ánh mặt trời được không?” - Tôi lên tiếng hỏi.

“Hừ, còn chối. Nếu cô dám thề độc, tôi sẽ có cách chứng minh cô là quỷ. Cô có dám làm không?” - Người đàn ông tai chuột mỏ nhọn liên tục chỉ trích.

Tôi do dự một chút, nhìn lên ông Lý, thầy Tuyết.

“Tôi làm gì thế nào thì vẫn là con dâu họ Lý, mọi chuyện của tôi đều do thầy định đoạt.” - Tôi tỏ vẻ sợ hãi, muốn chối bỏ thế nên trong dân lại càng có tiếng xì xào.

Lúc này, bà Huế lại lên tiếng:

“Từ lúc mợ cả về nhà này xảy ra bao nhiêu chuyện thần bí, thân là mẹ chồng tôi cũng phải có trách nhiệm trong việc này…khụ khụ… Nếu đã có người có cách thử, vậy thì thử để chứng minh trong sạch của mợ. Mợ thấy thế nào?” - Bà ta nói, trong tiếng nói ẩn chứa sự vui vẻ mà có lẽ ai nghe cũng thấy.

Tôi ngã ngồi xuống đất, gương mặt tái mét sợ hãi. Tôi vẫn ngẩng lên nhìn về ông Lý như tìm cái phao cứu mạng cuối cùng. Không ngờ ông ngập ngừng mãi, dưới sự ồn ào của dân chúng, bà Huế thêm vào tôi cũng phải lĩnh nhận.

“Còn tội cắt tóc của cậu cả nhà này cũng chưa có ai dám làm. Tội chồng thêm tội, mợ cắt thế là muốn hại mạng cậu cả đúng không? Nếu mợ không chấp nhận chứng tỏ mợ có tật giật mình.” - bà Huế lại nói.

“Không phải đâu ông ơi, mợ rất tốt với cậu, mợ không làm thế đâu.” - Chị Xoan liên tục dập đầu nói.

“Đúng vậy, mong ông xem xét, mợ không hề làm như vậy. Mợ chăm sóc cậu kỹ càng, nấu thuốc, xoa bóp, châm cứu cho cậu, làm sao có thể hại cậu được. Ông bà xem xét, mợ chưa từng hại cậu.” - Anh Tích cũng quỳ dập đầu mà phân bua.

Anh chị biết chuyện cùng chúng tôi diễn một vở kịch như thật.

Rồi tên mặt chuột kia cũng xuất hiện, ông Lý đồng ý cho hắn chất gỗ thuần hương để thử. Thế nhưng vị trí ông chỉ chính là nơi có nắp hầm. Dưới hầm lúc này là bố mẹ tôi đang chờ tôi, chỉ đợi lửa bùng lên, tôi sẽ được người kéo xuống. Ông Lý cho người chất củi cao ngập đầu tôi, đống củi này khác xa so với đống củi trong mơ. Với chiều cao thế này cũng đủ để tôi rơi xuống không bị ai phát hiện. Ông nở một nụ cười khó để mọi người nhận ra, gật đầu ra dấu với tôi. Gương mặt ông hốc hác quá, sau bao ngày bị hành hạ như thế, không biết sức khỏe của ông có trụ lại được không.

Tôi vào trong vị trí, chờ đến chính ngọ, đợi người ném lửa sẽ đi vào hầm. Cuối cùng thì hắn ta chỉ cần tôi tự nguyện chết thì pháp đàn đêm nay của hắn mới thành. Tôi biết chắc chắn hắn đã ở đâu đó trong những người dân kia mà nhìn theo diễn biến này. Tôi đã tự nguyện để mình bị thiêu. Tôi ngửi thấy mùi dầu hỏa trong đám gỗ thuần hương này. Lão ta làm vậy là muốn lấy mạng tôi, để tôi cho dù có sống được sau khi thử lửa cũng không kịp chờ người ta dập lửa mà chết cháy.

Hôm nay là ngày duy nhất lão ta thả lỏng người trong làng, là cơ hội duy nhất để nhà chúng tôi trốn khỏi làng này. Chú Tín và mọi người đã vào ở một cửa khác của đường hầm này. Đợi chúng tôi xuống mọi người sẽ chạy khỏi. Chỉ cần đi khỏi đây, báo công an, mọi người sẽ được sống. Lão ta không bắt được tôi cũng không làm được tế đàn đêm nay. Anh Đức nói sẽ xuống sau. Tôi đợi anh.

Tôi đứng giữa trung tâm vòng lửa, lửa vừa nổi lên đã cháy bùng bùng. Tôi được người nhà kéo xuống thành công. Dưới đường hầm, đèn pin đầy đủ, tôi đi theo ra cửa chờ đợi, nhưng đã ba tiếng đi trong đường hầm, chờ anh ở điểm hẹn một tiếng, không thấy anh đến. Lúc này, trong lòng tôi vô cùng sốt ruột. Tôi muốn quay trở lại tìm anh.

“Bố, mẹ, hay bố mẹ đi trước, con muốn chờ anh thêm năm phút nữa.” - Tôi lo lắng nói.

Bố mẹ tôi cũng lo lắng cho anh nhưng trấn tĩnh hơn tôi.

“Nó chắc chắn sẽ không sao đâu. Giờ chỉ còn cách đi thật nhanh ra ngoài cửa, bắt xe để cầu cứu. Đây là cách tối ưu nhất, càng lâu thì chuyện càng rắc rối hơn.”

Tôi biết lời bố tôi nói vô cùng chí lý, vô cùng logic cũng là tính toán vẹn toàn nhất. Thế nhưng trong lòng tôi rối bời, không thể nào tự thuyết phục bản thân được. Tôi đưa bản đồ cho Hiếu, muốn nó dẫn bố mẹ tôi đi. Tôi chỉ muốn đứng ở nắp hầm nghe ngóng, sẽ không lên trên nhất định là không bị ai phát hiện ra.

“Con chỉ đứng lại nghe thôi, con không ngu dại để họ bị bắt đâu. Con chỉ muốn biết an còn an toàn là được rồi.” - Tôi nói với bố mẹ.

Bố mẹ tôi gật đầu, không ngờ lại không ai ngăn cản tôi. Thế nhưng khi tôi vừa quay đi thì một cơn đau ở gáy truyền đến. Trước khi bất tỉnh tôi đã hiểu bố mẹ muốn cưỡng ép mang tôi đi. Trên đời này, có bố mẹ nào lại không thương yêu con, có bố mẹ nào lại thấy con vào hiểm nguy mà không ngăn cản. Tôi không trách bố mẹ, tôi chỉ mong bản thân có thể đồng sinh cộng tử cùng anh. Trước khi ngất đi, tôi ngửi thấy mùi dầu hỏa thoang thoảng ở đâu đó.

Ý thức của tôi rơi vào một khoảng không đen ngòm, rồi chảy ra một vòng xoáy màu tím. Tôi đang đứng ở giữa sân, trời lúc này đã trở về tối. Tôi nhìn thấy đám người kia nhốn nháo bới xác tôi trong đống tro tàn. Đám lửa lúc này mới bị dập tắt. Bà Huế nhìn đám tro, mọi con mắt đổ dồn vào đó. Thế nhưng không có tôi ở đó. Mọi người không ai nhìn thấy tôi đang đứng trước mặt ông Lý. Tôi gọi ông, nhưng ông cũng không thể nghe thấy tôi.

Bà Huế bỗng nhiên sáng mắt lên, nhìn xuống bên dưới. Bà ta nói thầm vào tai một tên bặm trợn, hắn ta cho người dọn sạch đám tro, gõ gõ xuống nền đất, cuối cùng tìm được nắp hầm. Tôi nhìn thấy, muốn ngăn cản mà không thể chạm vào ai. Ông Lý trợn mắt đứng dậy nói:

“Làm sao…”

“Làm sao tôi biết chứ gì? Trong nhà này chẳng có thứ gì là tôi không biết. Nhưng thứ mà ông không biết trong nhà này còn nhiều lắm. Ví dụ như…” - Bà Huế ghé sát vào tai ông Lý nói “Thằng Phú không phải là con trai ông.” - Bà ta nói xong thì cười lên gian xảo.

Ông Lý ngược lại không bất ngờ như bà Huế tưởng tượng.

“Tôi biết, thằng Phú là con quản gia.” - Ông điềm tĩnh nói.

Lần này đến lượt bà Huế sửng sốt. Bà ta lùi lại vài bước nhìn ông Lý. Trong mắt bà ta là vô số cảm xúc phức tạp. Đúng lúc này, tên mặt chuột sai người thả hết số gỗ thuần hương còn lại và đám cỏ tuyệt mệnh xuống, hắn cho người đổ vài chum dầu hỏa xuống dưới đó. Hắn muốn hun chết mọi người ở dưới hầm bằng khói độc. Tôi muốn hét lên ngăn cản. Làm thế nào, làm thế nào bây giờ?

Mọi người còn ở dưới đó, e rằng vẫn chưa ra khỏi nơi dù đã có bản đồ. Bọn hắn nếu xuống tìm chưa chắc đã đuổi được người thế nhưng chúng tôi không thể tính được bọn chúng lại tàn độc như thế. Tôi sợ hãi tột độ. Tôi kinh hoảng nhưng không thể ngăn cản nổi. Cảm giác này khiến tôi muốn phát điên lên.

Ngọn đuốc bừng bừng bùng cháy như một ngọn lửa tử thần trong màn đêm tối. Dưới ánh trăng non, một tên muốn thả lửa xuống. Ngọn đuốc như muốn rơi xuống thì bị một bóng người đá ngang sang. Anh đá nắp hầm đậy lại không muốn để biến cố xảy ra. Một mình anh giống như một vị thần, một vị tướng kiêu hùng đứng trấn thủ ở cổng thành. Cô đơn mà trơ trọi. Sự xuất hiện của anh khiến tất cả mọi người đều bất ngờ. Những người dân còn ở lại ồn ào bàn tán, ông Lý run lẩy bẩy không nói lên lời. Con Lệ mắt hoang mang lẩm bẩm gọi tên cậu.

Tôi lúc này có thể nghe tiếng tất cả mọi người nói, rõ ràng mồn một. Anh lại một lần nữa có ơn với tôi. Anh đứng đó, nhìn người dân.

“Tôi là Lý Gia Đức, cậu cả của nhà này. Tôi được mợ cả chăm sóc nên tỉnh dậy đã lâu rồi. Chỉ là vì chưa khỏe nên chưa công bố, vợ của tôi chưa bao giờ là người ác độc hay có lỗi như các người nói.” - Tuyên bố của anh rõ ràng, mạch lạc. Tôi nghe mà cả người rung động.

Những người bên dưới nghe xong ban dầu là im lặng như tờ, đến một tiếng thở dài cũng nghe rõ. Sau đó là tiếng ồn ào huyên náo. Ông Lý như hồi tỉnh, chạy lại ôm lấy anh Đức. Thế nhưng niềm vui còn chưa đến thì năm sáu người đàn ông bao vây lấy anh. Một tên nói:

“Cho dù hôm nay mợ ta không có lỗi… cũng phải chết. Đóng cổng!”

Cánh cổng nhà họ Lý bị đóng chặt lại, người dân ở đây bỗng hoang mang tột độ. Có người bắt đầu cảm nhận có chuyện chẳng lành, thét gào đòi thả ra.