Trăng non lên lưng trời, đom đóm bay khắp lối, giữa đất trời rộng lớn, có tôi và có anh, trên một chiếc xe đạp, chỉ mong trời đừng sáng nhanh. Tôi ngồi sau lưng anh tận hưởng những giây phút an nhiên hiếm hoi. Có lẽ do tuổi trẻ, có lẽ do nhiệt huyết, cũng có lẽ chưa từng trải qua khó khăn nên tôi không sợ ngày mai. Mặc dù kế hoạch đã có, chúng tôi đều có một mục tiêu, thế nhưng tôi biết chuyện này vô cùng nguy hiểm. Lúc này đây, tôi cảm nhận rõ rệt cảm xúc chỉ cần có anh bên cạnh, dù là đi đâu, chốn nào tôi cũng sẵn sàng đối đầu, không hối hận.
Đến triền dốc, chúng tôi đi bộ lên, lần này anh dựng xe vào một bụi cỏ ở chân dốc. Anh đưa tay ra, mỉm cười với tôi, tôi chẳng ngần ngại nắm lấy. Suốt chặng đường đi tôi với anh không nói chuyện với nhau. Lên đến nơi, dưới ánh trăng bàng bạc, trước mắt tôi là một khung cảnh đẹp đẽ mà cả đời này cũng khó quên.
Trước cổng có đặt hai chum lớn cắm toàn là hoa sen, rực rỡ thơm mát. Cổng vào được kết hoa rừng, nhìn tuy vụng về nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Đom đóm dường như muốn tụ họp hết về đây tạo lên khung cảnh trong mơ cũng khó gặp. Những đám hoa rừng sắc màu rực rỡ, đom đóm bay đầy trời lung linh, tiếng dế tiếng ve cuối mùa vang lên rộn rã. Dưới ánh trăng tròn vành vạnh, tôi chỉ có thể ngỡ ngàng mà ngắm nhìn tác phẩm xinh đẹp này. Không kiềm được lòng, tôi thốt lên:
“Đẹp quá!”
Tôi bất ngờ nhìn anh. Không ngờ sắc mặt anh lại là vẻ mặt đầy buồn bực, mày nhíu, môi mím. Miệng lẩm bẩm mấy từ gì đó mà “héo mất rồi.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt hoảng hốt như người phạm phải tội lỗi nhưng nghe thấy tôi nói “đẹp quá” dường như sắc mặt đã thay đổi. Tôi mỉm cười nhìn anh.
“Em nói gì cơ?” - Anh như bất ngờ hỏi lại.
“Em nói là ở đây đẹp quá!”
“Em nói thật chứ?” - Cơ mặt anh dãn ra, nở nụ cười.
Anh kéo tôi vào trong sân, bên trong là một rừng hoa còn xinh đẹp và lộng lẫy hơn nữa. Không phải là bếp lửa sơn dã ngày hôm qua, trước mặt tôi là một mâm cơm đủ đầy, tương đối thịnh soạn. Có cơm, có rau, có một đĩa thịt và một đĩa hoa quả rừng. Ngoài ra còn có hai chén rượu. Tôi tròn mắt nhìn anh. Anh cười cười bối rối.
“Đây là…” - Tôi chỉ tay về phía trước, hỏi anh.
Anh ấp úng, đưa tay lên sờ sờ cái đầu, chưa biết mở lời thế nào. Tôi kiên nhẫn chờ đợi. Tôi đứng gần có thể nghe tiếng tim anh hỗn loạn đập thình thịch, có vẻ run rẩy hơn bình thường. Một người bản lĩnh như anh mà cũng có lúc bối rối đến thế khiến trong tôi dâng lên thứ xúc cảm ngọt ngào chưa từng nếm thử.
Sau một lúc lấy hết dũng cảm, anh nhắm mắt lại, hai tay vò vào hai bên mép áo, sau đó anh dùng đôi tay ấm áp và mạnh mẽ mà xoay vai tôi lại. Đôi mắt chân thành, sâu thẳm đen nhánh nhìn tôi chăm chú.
“Em… em… nếu được chọn lại em vẫn muốn làm vợ anh chứ?” - Anh hỏi tôi.
Tôi nghe được sự run rẩy trong giọng nói, cảm nhận được sự hồi hộp và lo lắng của anh. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ lúng túng chờ đời. Đôi mắt của anh còn sáng hơn trăng trên trời, anh chờ đợi câu trả lời từ tôi. Tôi và anh nhìn nhau, chẳng biết qua bao lâu.
“Vẫn muốn làm vợ anh!” - Tôi gật đầu, nói một câu kiên định.
Anh nắm lấy hai tay tôi.
“Anh chưa thể cho em một lễ cưới đàng hoàng, nhưng hôm nay, có trời cao chứng dám, làm chủ hôn cho hai đứa mình. Em có đồng ý lấy anh làm chồng không?” - Anh hỏi.
Tôi gật đầu, anh nhấc tôi lên xoay một vòng, rồi lại hôn lên trán tôi nói:
“Cảm ơn em!”
Mặc dù tôi không biết vì sao anh lại cảm ơn tôi, tôi cũng không muốn hỏi vì sao anh lại muốn làm lại lễ cưới này. Bởi vì trước đây chúng tôi cũng có một đám cưới rồi sao. Chúng tôi cúi lạy thiên địa, uống rượu giao bôi. Bữa cơm chiều nay chúng tôi đã ăn no, nên mâm cơm thịnh soạn này cũng không được ưu ái lắm. Anh cài lên mái tóc tôi mấy bông hoa rừng trắng muốt, tinh khiết tựa như khung cảnh nơi đây, không vướng bụi trần.
Anh nắm lấy tay tôi khiến tôi hơi run rẩy. Sau lễ cưới, hết rượu giao bôi chẳng phải là…động phòng ư? Tôi không biết có phải bản thân mình nghĩ quá dung tục hay không, cũng không biết do rượu khiến tôi đỏ mặt hay do gì nữa. Chỉ biết lúc này tôi vô cùng bối rối, vô cùng khó xử cũng rất mong chờ. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, đom đóm sáng cả khoảng sân, trong nhà tranh, tôi có thể thông qua ánh nến mà nhìn được sự khác biệt trong đó. Bên trong nhà được trang trí ấm áp tinh tế, dù đơn giản vẫn khiến người ta cảm nhận được sự ấm cúng đúng với hai chữ “mái ấm”.
Anh ôm lấy vai tôi, tôi cứ ngỡ giây tiếp theo anh sẽ hôn tôi như trong mấy bộ phim. Tôi hồi hộp chờ đợi, trong lòng tự nhủ sớm muộn thì cũng sẽ phải có chuyện này. Dù sao chúng tôi là vợ chồng được cưới hỏi đàng hoàng, chuyện thế này làm sao lại trốn tránh được. Tôi hít thở sâu, tâm thế cũng chuẩn bị sẵn sàng. Nào ngờ, anh hỏi tôi:
“Em nhìn xem, ngôi sao kia có sáng không kìa?” - Anh chỉ tay lên trời.
Tôi ngẩng mặt lên, quên cả mặt mình đang đỏ bừng mà nhìn theo. Trước mắt tôi có đến hai mặt trăng, sao trời lấp lánh nhiều vô số. Tôi gật gật đầu không trả lời. Bởi vì tôi phát hiện người mình nóng rực, cổ họng bắt đầu khô khô. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi uống rượu không ngờ mới chỉ nhấm một chén mà cơ thể lại phản ứng mạnh như thế. Tôi không say, tôi rất tỉnh táo, hoàn toàn có thể làm chủ suy nghĩ và hành động của mình. Tôi dựa đầu vào vai anh, nhìn lên trời cao.
Ngày hôm nay có lẽ cứ thế mà trôi qua. Cũng sắp đến giờ xuống núi rồi. Như vậy cũng tốt, tôi thả lỏng cơ thể, không còn căng cứng người hồi hộp lo lắng nữa. Đối với tôi, ba ngày này vô cùng ấm áp, tôi đã mãn nguyện rồi. Tôi chẳng ngờ anh còn là một người lại lãng mạn như thế. Đối với tôi như vậy là quá đủ rồi.
Tôi vòng tay ôm lấy eo anh, cảm xúc này thật tốt đẹp, ấm áp biết bao. Trong đầu tôi dần mường tượng đến những năm tháng sau này. Mỗi ngày sau khi đi làm về có thể ôm anh lên tầng thượng ngắm trăng. Cuộc sống như thế quả thật vô cùng hạnh phúc. Tôi đang miên man suy nghĩ, ánh trăng bỗng nhiên biến mất, một gương mặt thân thuộc ghé lại gần sát mặt tôi. Đôi môi ấm áp quyến rũ của anh phủ xuống môi tôi, bất ngờ. Lúc tôi nghĩ thì anh không làm, lúc tôi chẳng ngờ thì anh lại đột ngột xuất hiện. Anh đúng là người luôn khiến cho tôi phải bất ngờ.
Tôi vì bất ngờ nên không kịp phản ứng, mà tôi như bị một luồng điện giật cũng không biết phải phản ứng thế nào, cả người cứng đơ, cứ thế mà nương theo anh. Nụ hôn đầu vụng dại, tôi phát hiện chính anh cũng bối rối. Hai tay anh đặt ra sau lưng tôi, sau đó một tay để lên gáy tôi, nụ hôn mỗi lúc một sâu, tôi ôm siết lấy eo anh, chìm đắm trong sự ngọt ngào khó tả này.
Tôi chẳng biết bằng cách nào, hai chúng tôi đã nằm trên chiếc giường êm ái. Trong ánh nến đỏ lung lay, cánh rèm cửa trước giường cũng hạ xuống. Từng lớp áo được trút bỏ, nụ hôn từ môi lên đến trán, xuống sống mũi. Hơi thở nam tính của anh phả xuống bên tai tôi khiến tôi vừa ngây dại vừa ngại ngùng. Dường như nhận ra sự căng thẳng của tôi, anh cũng không vội vã. Hai tay anh đan lấy tay tôi, chúng tôi cứ thế mà hòa vào nhau một cách viên mãn, tròn đầy.
Trên người tôi và anh không còn mảnh vải che thân, lúc này tôi mới phát hiện cơ thể anh ngày càng hoàn mỹ hơn, khỏe mạnh và rắn chắc. Chưa bao giờ tôi có thể cảm nhận được một người con trai nào gần gũi và thân mật đến thế. Từng hơi thở nam tính, sức quyến rũ của anh tỏa ra từ mỗi tế bào. Đôi môi anh ban đầu còn vụng về mà chỉ sau phút chốc đã trở lên điêu luyện. Chuyện này giống như bản năng sinh tồn và duy trì nòi giống của con người, dù không được học cũng sẽ biết làm.
Chỉ là có điều, đây là lần đầu tiên của tôi và anh, lần đầu có vẻ còn nhiều ngần ngại và nhiều bỡ ngỡ. Ngón tay anh ấm áp tự như một túi sưởi lớn, di chuyển khắp trên người tôi khiến cả người tôi bị kích thích dâng trào. Hooc môn bản năng của người phụ nữ cũng bị anh khơi dậy như sóng trào. Anh và tôi, hòa vào nhau, trọn vẹn.
Cảm giác vừa mới vào còn đau rát thế nhưng chỉ trong phút chốc, tình yêu và sự kích thích tột cùng cũng giúp chúng tôi xua đi cảm giác vướng mắc ban đầu. Anh nhuần nhuyễn và thành thục, tôi thả lỏng người ôm lấy cổ anh. Tình đến chỗ sâu, anh hối hả kết thúc sau đó ngả người nằm sang bên cạnh, kéo tôi lên cánh tay săn chắc của anh ôm lấy.
Tôi vùi vào trong ngực anh, vừa xấu hổ vừa sung sướng. Chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng rồi. Chúng tôi không chỉ còn là đám cưới ép gả nữa. Anh vuốt lên mái tóc tôi, hôn nhè nhẹ lên trán tôi.
“Anh yêu em!” - Anh thì thầm.
“Em cũng vậy.” - Tôi nói.
Tôi cứ nằm trong vòng tay anh, cho đến khi lần tiếp theo xảy đến. Mỗi lần anh lại điêu luyện hơn lần trước, tôi cũng vô cùng đón nhận như thể chúng tôi sẽ không còn ngày mai nữa. Sau đêm nay nào biết tương lai, tôi và anh hòa vào nhau, tôi chỉ ước có thể khảm mình vào anh, không thể tách rời nữa. Anh tiến bộ nhanh chóng, mỗi lần anh đều điêu luyện hơn, không còn giống như lần đầu nữa. Cho đến khi cả hai mệt nhoài, bên ngoài đã gáy sáng.
Chúng tôi không còn khoảng cách nữa, khoảng các của chúng tôi là khoảng cách âm. Nghĩ đến đây tôi mệt mỏi đi vào giấc ngủ, một giấc ngủ ấm áp.
Buổi sáng tỉnh dậy, nắng chiếu bên ngoài. Tôi chẳng biết bản thân về bằng cách nào, chỉ biết giờ tôi đang nằm trong phòng hai vợ chồng ở phủ ông Lý. Anh nằm bên cạnh tôi như mọi khi. Nếu không phải cảm giác khó chịu ở thân dưới truyền đến thậm chí tôi còn nghĩ đêm qua chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Thây tôi ngồi dậy, anh mở mắt hỏi:
“Em dậy rồi sao?”
Tôi gật đầu. Anh ngồi dậy nói chuyện với tôi, đưa tôi bản đồ đường hầm dưới đất chạy ra khỏi làng. Tôi nhìn anh:
“Anh đi cùng em mà tại sao phải đưa cho em bản đồ này?”
“Em học thuộc rồi cất đi cho anh, biết đâu lúc đó anh bị ngất còn có em nhớ đường chứ, đúng không?”
Tôi nghe anh nói có lý nên mở ra học thuộc, sau đó cất vào trong ruột tượng. Một ngày trôi qua. Cả phủ trở về trạng thái bình thường. Đám người bên ngoài cũng trở về ẩn nấp dưới hình dạng của những người làm trong phủ. Bên ngoài, người dân vì lời đồn tôi bị quỷ nhập nên không chỉ bắt đi vợ lẽ của cậu Đức mà còn bắt đi những người trong làng. Đặc biệt là những người phụ nữ mang thai không ngừng bị hư thai truyền ra khắp nơi. Hôm nay, theo cậu Lý Gia Phú, mọi người có thể đến nhà ông Lý tập trung để thử xem tôi có phải là bị quỷ nhập không.
Tôi cảm giác giấc mơ trước đây của tôi không phải là giả, mà đó là một giấc mơ báo trước. Nghĩ đến đây, tôi nhìn lên tay tôi bất giác phát hiện chiếc vòng tay của bà nội cho tôi đã biến mất. Tôi hốt hoảng không biết mình đã đánh rơi ở đâu. Rõ ràng hôm qua vẫn còn mà. Lẽ nào là rơi ở trên núi? Giờ không kịp nữa rồi, không kịp để tìm lại nữa rồi. Đợi chuyện này qua đi, tôi sẽ tìm lại… nếu chạy thoát và còn sống.