“Nếu không làm vậy giờ anh đâu có cơ thể cường tráng khỏe mạnh lại đẹp trai thế này cho em sờ mó.” - Anh nhe hàng răng trắng xóa lên cười một cái tự mãn, lại nháy mắt với tôi một cái.
Trời trời tôi biết ngay mà. Chỉ cần có cơ hội là anh sẽ không bỏ lỡ mà tự khen lấy mình. Tôi lườm anh một cái, không biết nói gì thêm. Anh cười hề hề, nhanh tay xiên con gà vào cây vót chuẩn bị sẵn. Tôi lẽo đẽo theo sau anh bê đám quả rừng vào bên trong. Mùi ổi chín như ướp hương từng tấc không gian, hiếm có thứ mùi nào lại dễ chịu và lan tỏa ra xa như thế. Tự nhiên, trong đầu tôi lại vang lên vài câu thơ được học hồi lớp 9, lúc bấy giờ ở thành phố, có thế nào tôi cũng không cảm nhận được hương ổi trong gió se. Nhưng bây giờ, tôi đã cảm được rõ ràng cái cảnh sắc mà nhà thơ Hữu Thỉnh đã viết lên:
“Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về.”
Tôi lau sạch vài quả ổi, hít hà một cái, chia cho anh mấy quả, anh lau lau bàn tay ám than đen lên vạt áo, xòe ra đỡ lấy. Tự nhiên tôi lại rụt lại không muốn cho nữa. Nhìn mặt anh ngơ ngẩn bật cười, ngón tay anh lại quệt lên sống mũi tôi.
“Em cũng bắt đầu biết trả đũa anh rồi đấy. Đúng là thù dai.” - Anh nói xong cầm lấy cổ tay tôi đưa một quả ổi lên miệng cắn rồi cười ha ha.
Tôi đúng là bất lực không đấu lại với anh ấy. Cái con người này kiểu gì cũng nghĩ ra được, não tôi chẳng chạy theo nổi mạch suy nghĩ của anh. Tôi chỉ biết tròn mắt nhìn quả ổi bị cắn dở trong tay mình mà không làm gì được. Tôi cắn một miếng ổi, chẳng thèm toan tính nữa. Nhìn đám hoa sen đủ nước bung cánh lung lay trong gió, thoang thoảng mùi thơm, lại nhìn anh đang cặm cụi vùi khoai, nướng gà, cảm giác ngày thật tuyệt vời.
Tôi ngồi trên một đám lá chuối, duỗi hai chân, tay chống về sau lưng hơi ngửa ra thư giãn. Trời hôm nay rất nhiều rất nhiều sao. Anh bảo tôi đi ra ngoài cổng rửa tay, tôi ừ một tiếng chẳng để ý. Một lúc sau anh đi vào, cười cười.
Tiếng xì xèo của mỡ gà chảy xuống bếp lửa, tiếng lách tách của hoa lửa cùng đủ thứ tiếng lạ kỳ trong rừng hòa lại với nhau. Khung cảnh này vừa lạ vừa quen, lại ấm áp vô cùng. Tôi trộm nhìn sang anh, thấy anh tập trung không nói gì. Cảm giác nhìn một người con trai tập trung làm cái gì đó chuyên chú thật là đẹp. Nhất là người đó lại là người trong lòng mình, đang nướng gà cho mình ăn lại càng tuyệt vời hơn nữa.
“Em ngắm anh lâu vậy, có phải nên trả phí cho anh không? Nhan sắc này bị em nhìn bào mòn mất rồi.” - Anh đột nhiên nói, quay sang tôi cười.
Tôi đơ người mất mấy giây rồi lần này cũng có câu để đáp trả. Sống lâu dần là cũng quen thôi. Tôi tự nhủ trong lòng.
“Mặt anh dày thế làm sao mà mòn được.” - Tôi nói.
Anh sờ sờ lên gương mặt, nhìn về phía tôi cười cười không nói gì nữa. Tôi cảm thấy mình đã thắng được một ván lớn. Trong lòng tôi càng vui vẻ hơn. Gà vừa chín vàng, anh cẩn thận nhấc ra khỏi gác nướng, đặt lên đám lá chuối đã chuẩn bị từ trước. Vài giọt mỡ vẫn chảy xuống kêu xèo xèo.
Đúng là trong vấn đề nấu nướng ăn uống này có vẻ anh hơn tôi vài bậc. Thịt gà chín mềm, thơm ngọt. Tôi vừa ăn vừa suýt xoa. Miệng mồm dính đầy mỡ tôi cũng chẳng quan tâm đến hình tượng lắm, hai đứa cùng ăn, thi thoảng nhìn nhau mặt nhọ mà cười hì hì. Cơm no khoai say (Là khoai lang khoai tây ăn say chứ không phải khoai gì khác đâu nhé!) lúc này có một con đom đóm đậu lên tay tôi. Tôi sung sướng kêu lên.
Anh bảo:
“Thứ nhất đom đóm đến nhà, thứ nhì hoa lửa thứ ba hoa đèn.. Em sắp gặp vận may lớn rồi.”
“Vậy là có ý gì? Em không hiểu.”
“Người xưa có câu nói ấy để chỉ về mức độ may mắn. Đom đóm đến nhà, đậu vào tay người là may. Lúc nãy đom đóm cũng đậu vào bó sen của em, giờ còn đậu lên tay em. Mà em có thấy hôm nay rất nhiều đom đóm đến trong sân nhà mình không?” - Anh chỉ lên không trung nói.
Hai chữ “nhà mình” khiến tim tôi rộn ràng, cảm xúc nó cứ sao sao ấy. Nhìn đom đóm bay khắp sân, lòng tôi cũng vui lây. Chỉ còn mấy ngày nhưng ngày nào cũng là ngày vui, cho dù cuối cùng không thoát được tôi thấy đời này đáng lắm. Chỉ cầu mong cho bố mẹ, chú thím và các anh em nhà tôi được bình an. Cầu cho những người thân yêu của tôi đều tai qua nạn khỏi, còn bản thân tôi thế nào cũng được.
“Sao băng kìa. Em mau ước đi.” - Anh hét lên nói.
Tôi vội chắp tay vào thành tâm khấn nguyện. Mấy ngôi sao băng vụt qua bầu trời nhanh trong tích tắc. Quay sang thấy anh đang nhìn tôi chăm chú, tôi hỏi:
“Anh không cầu nguyện gì à?”
“Nhìn em là đủ rồi. Haha.” - Anh cười qua loa.
Đám đom đóm kéo đến đông nghịt, chiếu sáng cả một vùng sân, xinh đẹp vô cùng. Tôi bỗng nhiên có một niềm tin tươi sáng vào việc sắp tới sẽ thành công tốt đẹp. Chắc chắn sao may mắn sẽ chiếu đến người hiền lành. Chắc chắn là thế. Kẻ làm ác dù có ác thế nào thì chung cuộc cũng không chiến thắng được. Dù bao người ngã xuống hi sinh thì cái ác vẫn bị đàn áp. Mặc dù cái giá phải trả có thể rất to lớn. Giá của tự do, của hòa bình và sự tốt đẹp bao giờ cũng vậy mà. Chẳng phải vậy mà ở thời nào cũng có những người ngã xuống, những người đáng được tôn vinh đó thôi.
Tôi thả hồn vào từng chiếc “đèn nháy” lơ lửng trong không trung, miên man suy nghĩ, trong lòng le lói một tia hi vọng tươi sáng. Bên người tự nhiên ấm lên đột ngột, tôi không cần nhìn sang cũng đoán được là anh đã đến bên cạnh tôi.
“Sau này, mỗi ngày được ngồi cùng nhau thế này thì thật là hạnh phúc.” - Anh nói.
“Đúng, rất là hạnh phúc.” - Tôi nói.
“Trước đây ở thành phố em đã có bạn trai chưa?” - Anh đột ngột hỏi, trong giọng mang theo một thứ cảm xúc khác biệt khiến âm điệu cũng ngập ngừng kỳ lạ.
“Đương nhiên là có rồi, ở thành phố tụi em người ta yêu nhau từ mười hai mười ba tuổi. Em muộn hơn vừa có người yêu thì lại đến nơi này…” - Tôi nói dối không chớp mắt, vô cùng lưu loát.
“Cái gì? Em có người yêu rồi á?” - Anh giật mình nói, sau đó mặt xị xuống một chút rồi lại trở về bình thường.
Tôi cố gắng quan sát xem sắc mặt anh có thay đổi gì không nhưng trừ một giây lát hơi khác lạ đó, còn lại không có biến đổi gì lớn. Trong lòng tôi trùng xuống. Nghe nói nếu người con trai nào thích bạn thì người đó sẽ quan tâm đến “đối thủ”. Nhưng anh ấy chỉ nói:
“Cũng tốt, cũng tốt, như vậy em sẽ không buồn nữa.”
Sau đó anh không hỏi thêm về người đó, tôi cũng không có cơ hội mà nói. Anh hỏi tôi về cuộc sống nơi thành phố, tôi kể cho anh mấy món ăn vặt, nào kem, chè, nào bánh tráng, trà sữa, bún phở đủ loại. Anh hỏi:
“Có ngon bằng thịt gà anh nướng không?”
Tôi suy nghĩ một lúc, công tâm trả lời:
“Thực ra thì mỗi món ăn đều có vị ngon khác nhau. Có dịp em sẽ đưa anh đi ăn, anh sẽ biết có ngon hay không.” - Tôi nói.
Anh sáng mắt nhìn tôi chăm chú rồi lại ngồi về tư thế ngắm trăng. Trăng lên quá đỉnh đầu, đi về phía bên kia trời. Tôi và anh cứ thế im lặng ngắm trời sao xinh đẹp và an tĩnh này cho đến khi bếp tàn lửa tắt, sương xuống ướt tóc.
“Về thôi, sương xuống là ốm đấy.” - Anh rút khăn tay ra lau lau trên mái tóc cho tôi.
Tôi nhìn anh, kiễng chân lên thơm nhẹ lên cằm anh một cái, rồi chạy nhanh ra ngoài cổng. mặt tôi đỏ bừng bừng như mới ăn ớt xong, cảm giác tim đập thình thịch này vừa tức ngực lại vừa vui vẻ. Tôi không sao mô tả được thứ xúc cảm này. Tôi chỉ biết, lúc này, giây phút này, tôi chỉ mong đóng gói anh mang về thành phố, cùng anh đi trên những cung đường, cùng nhau ăn hết cả thế giới. Một lúc lâu sau không thấy anh ra, tôi khe khẽ ngó vào trong, thấy anh bó lại đám sen, ổi, để vào giỏ xe, đuôi mắt nhếch lên có vẻ trong lòng cũng vui lắm.
Anh dong xe đạp ra ngoài, chúng tôi lại nắm tay nhau mà xuống núi, tôi cố ý đi chậm lại, muốn kéo dài khoảng thời gian ngắn ngủi này. Anh cũng phối hợp, liên tục nhắc tôi cẩn thận rồi chầm chậm đi trên đường dốc đầy sỏi đá.
Nhưng dù tôi có cố gắng đi chậm thế nào thì thời gian vẫn không ngừng trôi, chúng tôi… vẫn về đến nhà. Hôm nay lại gần với ngày trăng máu thêm một ngày nữa. Tôi nằm xuống giường mà không thể nào ngủ nổi. Mắt tôi cứ mở tròn nhìn chòng chọc lên đình màn. Gió từ chiếc quạt treo tường thốc vào mát dịu đáng ra tôi phải ngủ lâu rồi mới đúng. Thế nhưng tôi mãi vẫn suy nghĩ linh tinh. Tôi cảm thấy kế hoạch của anh có cái gì sai sai nhưng lại không biết sai ở chỗ nào.
“Em có chuyện gì không ngủ được sao?” - Bỗng nhiên anh hỏi.
Tôi nhìn anh, anh vẫn nhắm mắt sao lại biết tôi chưa ngủ.
“Anh anh anh chưa ngủ à?” - Tôi hỏi lại.
“Em cọ quậy như sâu vậy làm sao anh ngủ được.” - Nói xong anh vòng tay ôm qua eo tôi.
Cái ôm này làm tôi cứng đơ người như có một luồng điện chạy khắp thân thể. Tôi run run như lần đầu tiên đứng lên phát biểu mà chưa học bài cũ vậy. Tim tôi nhảy tưng tưng trong lồng ngực. Anh gối cằm lên đầu tôi, nói khe khẽ.
“Ngủ thôi, ngày mai trời lại sáng, chuyện gì đến thì sẽ đến, đã đến là phải đến, phải đến thì đương nhiên không thể tránh được. Ngủ đi lấy sức còn đối phó.” - Anh nói.
Tôi cảm giác như anh chẳng có chút lo lắng nào vậy. Tôi cũng mạnh dạn ghé đầu áp vào ngực anh. Mặc dù gối đầu lên tay anh nhiều nhưng cảm giác anh đặt tay lên eo tôi ôm vào lòng thế này là lần đầu tiên. Tôi cũng ôm lấy eo anh, hít hà mùi hương độc đáo trên cơ thể anh, mùi của thảo mộc hoa cỏ làm người ta thư thái.
Trời sáng, gà vừa gáy tôi đã tỉnh dậy, lần này không thấy anh đâu. Một cảm giác trống vắng lan tỏa từng tế bào. Giờ là sáu giờ sáng, không khí mát mẻ dễ chịu, nắng sớm buông xuống mặt đất làm cho mọi vật rõ ràng, đẹp đẽ hơn. Tôi mở cửa, chị Xoan nói thầm vào tai tôi:
“Cậu dặn tôi nói với mợ trưa sẽ về, cậu bảo không được đánh thức mợ, để cho mợ ngủ.”
Tôi nói chuyện đôi câu với chị rồi về phòng ngồi. Nhìn bình hoa sen được cắm cẩn thận trong lọ hoa, khung cảnh hôm qua lại hiện về. Đang ngẩn ngơ ngắm mấy cánh hoa, nghĩ về những thứ ngọt ngào thì anh Đức từ cửa sổ nhảy vào, trên đầu còn vướng vài chiếc lá trúc, cười hì hì với tôi.
Nhìn mái tóc mà tôi cắt cho anh đã dài ra một chút, tuy không được chuyên nghiệp như thợ nhưng trông bụi bụi vậy lại lãng tử và hợp với anh ghê. Tôi nhìn anh, không chớp mắt. Mới xa anh có một lúc mà cảm giác nhớ nhung nghĩ ngợi đã xâm chiếm tâm trí.
“Nào, nhớ anh à?” - Anh búng nhẹ lên mũi tôi hỏi.
“Ai thèm nhớ anh.” - Tôi bĩu môi.
“Anh đi đâu mà thần thần bí bí thế?” - Tôi hỏi.
“Bí mật.” - Anh nói.
Buổi xế chiều, đang ngồi đọc sách, anh cứ đặt lên đặt xuống cuốn sách. Thậm chí tôi phát hiện ngay từ đầu anh đã cầm ngược quyển sách rồi. Tôi biết anh có điều muốn nói.
“Anh cầm ngược sách kìa.”
“Hả. Đâu có.” - Anh lúng túng quay đầu sách lại. “Anh luyện đọc chữ ngược đấy mà.” - Anh chống chế.
Chẳng được một phút, cuối cùng anh cũng đặt quyển sách xuống bàn, uống một ngụm nước, sau đó nắm lấy tay tôi hỏi:
“Nếu được chọn lại, em có gả cho anh không?” - Đôi mắt anh nhìn tôi đầy mong chờ.
Nhìn anh rất nghiêm túc, rất chân thành, tôi nghĩ một lúc, gật đầu trả lời:
“Có, nếu được chọn lại sẽ vẫn gả cho anh.” - Tôi đỏ mặt xấu hổ định cúi xuống thì anh ôm tôi vào lòng.
Cái ôm này rất khác lạ, rất đặc biệt, rất rất vẹn tròn. Giống như một lời tỏ tình, giống như là một lời cầu hôn vậy. Tôi không biết có đúng như vậy không hay chỉ vì tôi đang thương anh nên tưởng tượng vậy. Buổi tối, hôm nay vẫn như hôm qua, chỉ có điều là buổi tối cuối cùng. Bởi vì ngày mai sẽ là ngày nghỉ ngơi, tối ngày kia bắt đầu kế hoạch của chúng tôi. Hai bên vẫn liên lạc, bố mẹ tôi bên đó vẫn ổn. Mật thất trong nhà không bị ai phát hiện. Mọi người có nói một đêm bị người đến tìm kiếm nhưng không tìm được, chúng đập phá ít đồ trong nhà rồi bỏ đi. May mắn không ai bị làm sao.
Vì có sự chuẩn bị trước nên an toàn trong ngắn hạn không phải vấn đề, nhưng qua ngày trăng máu không biết sẽ thế nào. Anh Đức nói, theo truyền thuyết trong làng, trăng máu là hiện tượng tâm linh báo hiệu thay đổi cục diện quốc gia, thay đổi đế vương. Nhưng giờ là thời hiện đại, người ta cũng đã giải thích được hiện tượng này theo vật lý rồi mà các thầy tà vẫn còn dùng ngày này làm trò ma quái. Bởi vì ngày trăng máu là ngày cực âm tăng lên, dương khí bị đàn áp, nếu làm chuyện ma quái ngày này sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất và tốn ít sức lực nhất.
Mấy ngày hôm nay, tên thầy Hải vẫn ở trong nhà không đi đâu, liên tục uống sâm, đồ bổ để khôi phục cơ thể. Hắn ta cũng sai người bắt mấy phụ nữ có thai trong làng. Sự mất tích bí ẩn này không ai biết, duy chỉ có chúng tôi. Người ta đến tìm thầy Lý nhờ vả, thầy vẫn ra tiếp đón như thường. Bởi vì bọn người này chưa đến lúc lộ diện hết nên vẫn ép buộc thầy Lý đứng ra xoa dịu lòng dân.
Một vài người cảm nhận có chuyện không đúng nhưng chỉ đồn đoán do ma quái trong làng, đồn đoán do mệnh của tôi ám gia đình nhà chồng. Hoàn toàn không có ai nghĩ được một tai họa nguy hiểm hơn đang rình rập mọi người.
Chiều vừa ngả màu xanh đen, nắng vừa xuống bên kia núi, tôi và anh lại men theo đường cũ, đi trên đường đến gốc cây treo xe đạp. Đường quen xe nhẹ, chúng tôi lại băng qua cánh đồng. Lần này anh không dừng lại, chỉ chào các cô chú trên đồng lúa rồi đi thẳng.
Hôm nay, hình như anh có cái gì đó là lạ.