Chương 59: Tỉnh
Cuộc sống trên thành phố của tôi đã trở lại. Ông Lý, thầy Nhẫn ở trên này chăm sóc anh Đức, hai ông ở nhà tôi, đi qua đi lại giữa viện và nhà. Tôi vẫn chưa thoát khỏi cái bóng tâm lý, tinh thần cũng chưa vực dậy được nên chẳng thiết tha làm gì, chỉ đợi đến giờ bệnh viện mở cửa thăm bệnh nhân mà vào với anh.
Chuyện ngày đó, ông Lý đã nói lại với tôi. Anh Đức đã lấy vòng tay của anh và vòng tay của tôi, chính là hai chiếc vòng tạo từ huyết đế liên hoa trấn ma trừ quỷ. Thế nhưng vòng của tôi đã nhận chủ, nó chỉ thực sự thức tỉnh khi ở cạnh tôi, bảo vệ cho tôi. Tuy nhiên ông Hải kia làm tế đàn trăng máu thì chỉ với một mảnh vỡ của huyết đế liên hoa sẽ không đủ bảo vệ cho tôi. Tuy rằng tôi là âm nữ sinh vào thời dương, khí dương mạnh nhưng trăng máu sẽ khiến âm khí tăng vọt mà cướp đi mệnh cách trời sinh của tôi. Máu tôi chính là vật dẫn để giúp hắn ta điều ma khiển quỷ, nuôi âm binh. Thế nhưng hắn không hề biết rằng con trai ông tức là anh Đức là người có mệnh cách dương thể chí dương. Người như vậy, lại có huyết đế liên hoa hỗ trợ sẽ phá giải mọi trận pháp tà ma. Trận pháp càng mạnh thì phản chủ càng mạnh. Sở dĩ hai người là vợ chồng, mệnh cách tương liên, thế nên vòng tay của tôi cũng sẽ nhận anh làm chủ, tùy anh sử dụng.
Tôi kể cho ông chuyện tôi nhìn thấy ở trong sân, ông nói đó là sự thật, vì hồn tôi được kí thác trong vòng tay nên khi tôi ngất đi nó cũng theo vòng tay mà đến đó. Anh Đức có lẽ đã tính trước rồi nên mới quyết hiến máu mà chết. Hoặc đó là phương án thứ hai của anh khi không còn cách nào khác. Người bị huyết đế liên hoa trấn trụ chắc chắn hồn phi phách tán, không có chuyện được hồi sinh. Hơn nữa, những âm binh do hắn nuôi cũng được liên hoa tịnh hóa, trở về với luân hồi đầu thai. Chỉ là vòng tay vẫn còn, sợ là họ vẫn chưa đi được. Tôi cầm lấy hai chiếc vòng đã ngả sang màu đen bóng, đặt vào trong lòng bàn tay anh. Nghe nói, vòng này còn giúp tăng dương khí giúp cho người ta mau khỏi bệnh.
Tôi chăm sóc cậu suốt một tháng ở đây, nghe rất nhiều chuyện. Mỗi ngày tôi đều kể cho cậu nghe những chuyện mà tôi nghe được sau đó.
“Hôm nay, anh biết không, chỉ còn vài ngày nữa là mấy người kia bị phán quyết chung thân rồi. Ác giả ác báo, nhân quả tuần hoàn. Hôm đó may mà có cậu Minh quay về làng thấy khác lạ mà báo công an nên công an mới đến kịp. Mọi chuyện đều tốt đẹp, không có ai làm sao hết, mọi người đều an toàn, chỉ có anh là chưa dậy thôi.”
Tôi nói rất nhiều chuyện, thủ thỉ với anh, nhưng cuối cùng trong phòng chỉ vang lại tiếng máy móc chạy từng hồi vô cảm. Tôi tin anh sẽ tỉnh lại. Dù lâu thế nào tôi cũng có thể chờ đợi. Hai chiếc vòng trong lòng bàn tay anh đột nhiên chuyển sang màu đỏ, vàng rồi trong vắt và tan thành bột phấn. Tôi vô cùng bất ngờ không biết có chuyện gì xảy ra. Tôi đổ đống bột khỏi tay anh, lau sạch tay cho anh rồi đi ra ngoài bỏ chúng đi. Vừa đứng lên thì ông Lý đến.
Tôi đem chuyện chiếc vòng vỡ vụn đưa cho ông, ông đỡ lấy dám bột phấn rồi nói:
“Ác giả ác báo, ác giả ác báo!” - Ông thở dài một hơi rồi lắc lắc đầu tỏ ý không sao.
Đến chiều tối, hết giờ thăm tôi trở về nhà, bố mẹ tôi mới kể lại:
“Công an bắt được hết đám người buôn lậu xuyên quốc gia, còn lần theo đường dây phá được trọng án lớn. Chỉ còn mấy ngày nữa đám người đó nhận phán quyết nhưng bà Huế đã bị phát điên cả tuần lễ, quằn quại mà chết. Mà chuyện còn đáng sợ hơn nữa. Người ta nói toàn thân thể bà ta như bị cào xé đến chết, thê thảm cùng cực. Trước khi bà ta chết, Lý Gia Phú còn chết thảm hơn bà ta. Hắn ta thất khiếu chảy máu, gào thét suốt ba ngày ba đêm không ai dám đến gần.”
Tôi nghe xong trong lòng rùng mình một cái, lông tơ cũng dựng lên. Cái chết khốn khổ như thế chỉ tưởng tượng thôi cũng rợn người, chẳng biết người chịu cực hình như bà ta thì thế nào. Vì mệt quá, ăn uống qua loa, tắm rửa xong xuôi tôi lên giường ngủ.
Tôi bước vào một đám lửa màu trắng sáng, bên kia là rất nhiều rất nhiều người đang đứng. Chủ yếu toàn là phụ nữ đang mang thai. Họ nhìn tôi mỉm cười, gương mặt thanh khiết an tường. Tôi không biết họ là ai nhưng lại có cảm giác gần gũi và thiện cảm. Một người phụ nữ tầm tuổi ba mươi tay dắt mấy đứa nhỏ đi lên phía tôi.
“Chào em dâu, chị dâu đi các con!”
Bốn đứa nhỏ bé xíu lên tiếng chào tôi. Còn có một bé nhỏ xíu như một quả sung đậu ở trên vai bà cũng chào tôi. Đứa bé đỏ hỏn, xinh xắn đáng yêu như một thiên thần tí hon. Có lẽ là bé gái, vì giọng của nó non nớt dễ thương lắm.
“Chào em!” - Ba đứa bé trai điềm đạm lên tiếng.
“Em chào chị!” - Mấy bé nhóc lễ phép chào theo.
Tôi không biết mở lời thế nào, nhìn bà, tôi cảm giác bà rất thân quên. Người phụ nữ xinh đẹp, sang trọng và thanh cao này… sao trông mà quen đến thế. Tôi không biết là ai thì lại thấy một người phụ nữ nữa cũng đi lên. Nhìn bụng bà nhô cao giống như người có bầu đến năm tháng vậy.
“Chào mẹ đi con. Đây là mẹ chồng của con!” - Người phụ nữ giản dị kia nói.
Tôi “a” lên một tiếng mới đột ngột nhận ra. Đây chẳng phải là mẹ của anh Đức sao? Nhìn đôi mắt, chiếc mũi cao thẳng kia chẳng phải anh được di truyền từ mẹ hay sao.
“Con chào mẹ!” - Tôi làm một lễ chào bà.
Bà đỡ tay tôi lên, đưa bàn tay trắng muốt nhỏ nhắn như tạc từ ngọc lên sờ má tôi.
“Con ngoan, cảm ơn con, mẹ cảm ơn con.”
Mấy đứa bé bám theo trèo lên người tôi, đứa kéo tay đứa ôm chân nghịch ngợm.
“Chị ơi, chị ơi, chị xinh quá!” - Chúng thi nhau cọ má lên chân lên tay tôi nói.
Tôi đưa tay xoa đầu mấy đứa nhóc, lại nhìn bà cả nói:
“Con có làm gì đâu ạ?”
“Sắp đến giờ mẹ và chị Cúc cùng mọi người phải đi rồi. Con ở lại mạnh khỏe. Mẹ và mọi người bị giam cầm quá lâu, bị điều khiển lại bị chịu cực hình, may nhờ có con… còn có cu Đức, nếu không… nếu không chẳng biết kiếp nào mọi người mới được giải thoát.”
“Mọi người đi đâu ạ?” - Tôi buột miệng hỏi.
Bà lắc lắc đầu nhìn tôi.
“Đến một nơi rất đẹp tươi, rất tốt. Con ở lại sống vui vẻ hạnh phúc nhé.”
Bà ôm lấy tôi, sờ lên hai tai tôi nhìn chăm chú, âu yếm. Ánh mắt bà giống như không lỡ lại giống như ra quyết định. Bà dẫn theo mấy đứa nhỏ đi ra phía trước giống như đứng chờ gì đó.
Đứng ở xa xa tôi vẫn còn văng vẳng nghe tiếng mấy đứa nhỏ hỏi mẹ chồng tôi:
“Sao mẹ lại khóc?”
Bà Cúc tiến lên phía tôi, sờ lên tai tôi. Bây giờ tôi mới nhìn thấy bà, dáng vẻ của bà đúng là giống bà nội của tôi hồi còn trẻ. Đôi bông tai tím của tôi sáng lên một chút chiếu lên ánh mắt bà. Bây giờ tôi mới nhớ bản thân mình còn có một đôi bông tai, là đôi bông tai của bà nội cho tôi. Bà Cúc sờ lên cười cười.
“Hoa tai này làm từ ngọc trấn hồn, tuy chỉ có một mẩu nhỏ nhưng có tác dụng lưu giữ ký thác hồn phách của con người. Trong đó có cả của con và cậu. Hai con kề bên nhau nhiều ngày như thế, hồn phách cậu cũng không ở xa con đâu. Con đem câu này, nói lại cho ông Lý!” - Bà Cúc nhìn tôi trìu mến, nắm lấy tay tôi.
“Nhắn với thầy Nhẫn giúp bà, hai mẹ con bà vẫn tốt, nếu có kiếp sau, hai mẹ con lại tìm đến với ông.” - Bà nói, có vài phần lưu luyến, nước mắt chảy xuống từng dòng từng dòng.
“Giờ mọi người phải đi rồi. Con ở lại! Chúc con một đời bình an!” - Bà đưa tay xoa lên đỉnh đầu tôi, mỉm cười rồi quay đi đứng ở sau lưng mẹ chồng tôi.
Mẹ chồng tôi cũng đứng từ xa, cười cười với tôi. Khi tôi chuẩn bị muốn bước lên thì nghe một tiếng nói ở bên cạnh. Là của bà nội tôi.
“Con đứa ở đây thôi, qua kia là thế giới không dành cho con.” - Bà mỉm cười nhìn tôi.
Lần này, bà không giống như trước, không còn vẻ phúc hậu hiền từ mà đã trẻ ra giống như bà Cúc ở độ tuổi hơn ba mươi. Tôi nhìn thấy bà ôm chầm lấy bà. Bà vỗ vỗ vào lưng tôi giống như hồi bé mỗi lần mách bà được bà dỗ dành.
“Đừng khóc, con đừng khóc, con làm rất tốt rồi. Con là niềm tự hào của bà.”
Bà phất tay qua mắt tôi, trước mắt tôi là cảnh tượng vô cùng đáng sợ. Chính là cảnh đám lửa đỏ của quỷ trong giấc mơ ngày trước. Nhưng lần này không có những gương mặt khác, chỉ có ba người là ông thầy tà tu, bà Huế và thằng Phú. Chúng bị xiềng xích to như cổ chân ghìm chặt lại, lửa cháy quanh người nhưng lại không chết. Tiếng thét gào đau đớn vang lên. Chốc chốc lại có một chiếc roi giống như từ kim loại nung chảy quất vào người, máu thịt bắn ra rồi lại hồi phục. Cảm giác thê thảm này không sao tả xiết. Tôi giật mình thì nhìn lại đã thấy bà nội tôi cười hiền hòa trước mặt.
Tôi ngẩng lên, bà dặn tôi đứng tại chỗ, không được bước qua phía bên kia dòng sông sương mù. Chiếc tàu xanh lá từ trên trời hạ xuống, một làn gió mát thổi lên người tôi. Từng toa tàu mở cửa ra, mỗi người trước khi bước lên tàu, nhìn tôi vẫy vẫy. Tôi cũng vẫy chào họ. Cho đến khi còn lại ba người là bà nội tôi, bà Cúc và mẹ chồng tôi, mọi người vẫn lưu luyến chưa rời đi.
“Con chớ đi theo. Đến giờ bà cùng mọi người đi rồi.” - Bà bước về phía bà Cúc, hai chị em nắm tay nhau đi theo sau bà cả lên tàu.
Đoàn tàu dần dần lăn bánh, kêu lên từng tiếng vui mừng, bay thẳng lên trời cao xanh. Đám lửa trắng cũng mờ đi. Tôi… tỉnh giấc.
Lúc tôi tỉnh lại cũng gần đến giờ thăm bệnh nhân buổi sáng. Hôm nay là thứ bảy, người thân có thể vào thăm bệnh nhân cả ngày. Bố mẹ tôi đã quay trở lại công việc, mỗi tuần đến thăm cậu. Chỉ có tôi và ông Lý luôn túc trực bên cậu. Tôi kể lại cho ông chuyện khuyên tai. Tôi và ông vội vã đi đến bệnh viện.
Khi đến nơi, tôi đã thấy thầy Nhẫn đứng đó, bên cạnh là đám kim châm cứu. Dường như ông mới châm cứu cho anh xong. Thầy nhìn tôi, gương mặt buồn rầu. Chưa bao giờ tôi thấy ông bất lực như thế, giống như là nhìn một đứa con trai vậy. Suốt từ khi anh bất tỉnh, ông Nhẫn cũng ở trên này luôn cùng ông Lý. Hai ông trước đây như chó với mèo nhưng giờ lại giống như đồng chí cùng chí hướng, cùng chăm sóc anh. Nếu không có hai người tôi cũng không biết phải làm sao vượt qua những ngày này.
Ông Nhẫn dùng hết hiểu biết của cả đời mình để mong anh tỉnh lại, chỉ có điều lần này thật sự quá nặng. Cái giá đánh đổi để tiêu diệt cái ác chưa bao giờ là rẻ cả. Ông Nhẫn ngồi xuống ghế chờ. Lúc này ông Lý mới lấy đôi bông tai tím từ tay tôi. Ông để đôi bông tai lên mi tâm của anh.
Tôi không biết ông dùng cách gì, chỉ thấy tay ông bắt quyết thay đổi liên tục, miệng lẩm nhẩm gì đó. Một lúc sau, ông toát mồ hôi, nhìn hai chiếc khuyên tai có vết rạn thì đưa cho tôi. Ông lau mồ hôi trên trán, nhìn tôi gật đầu.
Tôi cứ ngỡ anh sẽ tỉnh dậy luôn nhưng không hề. Tôi buồn rầu cả tuần lễ vẫn không thấy gì. Kết quả hồi phục và dấu hiệu sinh tồn của anh đã trở về bình thường, mọi thứ đều tốt. Bác sỹ còn nói không ngờ lại có dấu hiệu hồi phục. Chỉ có điều tại sao lại chưa tỉnh thì vẫn không thể nói gì trước được.
Mấy ngày này tôi cũng kể lại chuyện gặp bà Cúc cho thầy Nhẫn. Thầy rơi nước mắt, cơ thể giống như khỏe mạnh lại và trẻ ra vài tuổi. Rồi ông mới kể về mối tình của hai người. Đứa bé trong bụng của bà chính là con của ông. Ông không bảo vệ được bà, ông thật là đáng tội. Ông xin tôi đôi bông tai màu tím đã rạn nứt, tôi đưa cho ông.
Hai tay ông run rẩy ôm lấy bông hoa tai vào lòng. Cẩn thận từng chút một gói vào một chiếc khăn lụa màu trắng, đặt ở trong túi áo trước ngực.
Thêm hai ngày tôi vẫn không thấy anh tỉnh lại. Nhưng tôi biết sức khỏe anh đã tốt dần lên, bác sĩ nói ngày tỉnh dậy có lẽ không còn xa nữa. Tôi quay trở lại ôn thi, mỗi ngày đều đến thăm anh kể cho anh nghe những chuyện lung tung. Tôi đi ăn, đi chơi, ngắm cảnh đều kể cho anh biết.
“Anh biết không, hôm nay em đi ăn kem ba nghìn, ngon tuyệt luôn. Em ăn thay anh nên cả thảy ăn hết tám cái.”
“Anh biết không, mùa đông đến rồi đấy, trời lạnh thế này mà đi ăn kem thì thích biết bao.”
“Anh biết không, làng Hòe mở cửa rồi, bố (ông Lý) cũng mở phủ tạo thành nơi tham quan du lịch rồi anh ạ. Bố mua một cái nhà ngay gần viện này, giờ thầy Nhẫn với ông mở phòng cho những người thân người bệnh không nơi tá túc đến ở. Thầy Nhẫn còn mở một nơi châm cứu bấm huyệt miễn phí ở ngay gần bệnh viện. Ông nghỉ thứ bảy chủ nhật để vào với anh nữa.”
“Mọi người đều yêu thương anh như thế mà mãi anh còn chưa tỉnh lại.”
“Cậu Minh mở hiệu thuốc ở quê rồi, mọi người cũng khác rồi. Ngày mai cậu lại dẫn bé Linh đến đây thăm anh…”
Tôi không biết đã lại qua bao nhiêu ngày, rốt cuộc tết cũng đến gần. Những ngày cuối tuần hoa đào rực rỡ, muôn sắc nghìn hồng rộn rã khắp phố phường. Nhìn dòng người nhộn nhịp, trai gái nắm tay nhau tình cảm đi trên phố. Tôi rút tay để vào trong túi áo đi đến viện. Giờ anh không cần đặt các loại máy móc nữa, chỉ nằm đó chờ tỉnh và mỗi ngày có y tá, bác sỹ đến kiểm tra ba lần đúng giờ. Mọi chỉ số đều tốt, nhưng anh… vẫn… chưa tỉnh lại.
“Anh biết không, hôm nay em nhìn thấy một anh chàng vô cùng cao, vô cùng đẹp trai, vô cùng giống anh đi trên phố ngắm hoa đào. Tết đến rồi người ta cũng lạnh hơn đấy. Anh không có ở đây em sẽ đi tìm người khác ngắm hoa, ăn kem lạnh, ăn cháo sườn, ăn bánh đúc. Anh cứ nằm ở đây đi.”
Tôi nắm lấy bàn tay anh không nhịn được nữa, tủi thần mà úp mặt xuống khóc. Tôi vừa khóc vừa nói:
“Anh mà không tỉnh lại em sẽ đi lấy chồng đấy. Chẳng ai thèm đợi anh đâu.”
Tôi òa lên khóc. Chờ anh lâu như thế, mọi thứ đều tốt tại sao anh lại không tỉnh dậy. Tôi còn đang nức nở thì một giọng nói ấm áp có phần khàn khàn vang lên:
“Đừng khóc!”
Tôi tưởng như mình đang mơ, vẫn không ngẩng đầu lên.
“Anh nói cái gì mà nói, có giỏi thì tỉnh dậy dỗ dành em đi.”
Một bàn tay ấm áp vỗ lên lưng tôi.
“Sao lại khóc nhè rồi, em khóc mà lụt ra đó thì ai dọn được nhà đây?”
Tôi ngẩng mặt lên, thấy một gương mặt thân thương đang tươi cười nhìn tôi. Trong nước mắt nhòe ra, tôi lao bổ lên anh, khóc một trận long trời nở đất. Mặc kệ là thật hay mơ, tôi cũng phải khóc hết những tủi hờn nhớ nhung bao ngày qua.
Hoàn chính văn. Ngoại truyện 7 phần 4 tháng nữa mình sẽ up nha.