Chương 52: Kế hoạch chạy trốn

Không đây không phải là tôi, nhất định là người khác không phải là tôi. Mặt tôi lại nóng đỏ lên, không dám nhìn vào anh nữa.

Nhân lúc tôi đang cúi gằm đầu ôm hai má nóng bỏng nhai mận rừng chua chát thì anh để vào bát tôi một cái còng.

“Em ăn đi cho nóng. Nguội sẽ mất ngon.” - Anh nói với chất giọng nam trầm điềm tĩnh càng khiến hooc môn trong người tôi làm loạn.

Nhưng phải nói, cảm giác này cứ hạnh phúc vui vẻ làm sao ấy. Không biết đầu tôi nghĩ miên man bao nhiêu thứ mà tưởng tượng cái đùi gà thành bắp tay đô con của anh. Tôi nuốt nước bọt một cái suýt thì nuốt cả hạt mận vào trong miệng may mà ọe ra kịp. Vì sự mơ màng này tôi phải trả giá bằng cơn ho sặc sụa, chảy cả nước mắt. Đã thế cậu còn không thèm vuốt lưng cho tôi mà hỏi:

“Đang ăn không được nghĩ bậy. Nghĩ bậy dễ bị sặc.”

“Ai thèm ăn, em không đói.” - Tôi chống chế. “Mận chát chết đi được. Không ăn nữa.”

Tôi dỗi anh luôn, người ta đang ho lại không vỗ lưng cho tôi còn chọc tôi. Hừm. Đã thế tôi không thèm ăn nữa. Nhìn trên bàn thấy bộ xương gà ở bên anh, không còn tý thịt nào tôi ấm ức muốn khóc. Vừa mới thấy ấm áp ngọt ngào chừng nào thì giờ lại tức giận chừng ấy. Tôi cầm cái còng đặt luôn vào bát anh mà giận dỗi:

“Anh ăn nốt đi cho tròn một con, ăn vào cho nó béo.” - Nói xong tôi trèo lên giường quay mặt vào trong.

Một lúc lâu sau cũng không thấy anh dỗ dành gì, tôi ấm ức ngủ từ lúc nào chẳng hay. Mãi đến khi cảm giác kiến bò trong bụng cùng tiếng kêu “ọc ọc” vang lên tôi mới tỉnh dậy. Mở mắt ra đã thấy anh nằm yên lành ngủ bên cạnh tôi từ bao giờ rồi. Nhìn gương mặt đẹp trai muốn ăn đòn này, tôi phải kìm lại cảm giác muốn đánh người. Đúng là trên đời này không ai tốt với mình bằng bố mẹ mình. Vợ chồng, tình yêu thì có thế nào. À mà tôi và anh là vợ chồng trên danh nghĩa thôi nào có chút tình cảm nào.

Anh đâu có nhiệm vụ gì phải tốt với tôi. Là tôi ảo tưởng sức mạnh, mơ mộng quá nhiều. Nghĩ thông suốt, tôi xuống giường định bụng đi uống nước trừ bữa chờ đến bữa sau thì trên bàn một đĩa thịt gà được xé miếng gọn gàng. Nhìn đĩa thịt này dễ phải cả con gà mới nhiều thịt như thế. Cơm vẫn còn một phần nhiều, canh cũng được để lại. Mọi thứ gọn gàng trong lồng bàn. Tôi nhìn mâm cơm lại quay ra nhìn anh, thấy anh vẫn ngủ say.

Vậy là tôi nghĩ oan cho anh ư? Hay là anh thấy tôi dỗi nên đi tìm con gà khác cho tôi? Thôi không nghĩ nhiều nữa, tôi cầm bát lên lấp đầy cái bụng đang réo lên tha thiết khẩn nài. “Có thực mới vực được đạo”, chẳng cần biết thế nào, có lỗi mà biết sữa lỗi rất đáng quý. Tôi quyết định tha lỗi cho anh và ăn sạch cơm canh.

Giờ mới hơn hai giờ chiều, sau khi uống ngụm nước trà tráng miệng, tôi ngồi dựa vào thành ghế. Đúng lúc này, một tiếng nói trầm ấm vang lên.

“Thế nào? Thịt anh có ngon không?”

“Cũng tàm tạm.” - Tôi trả lời mà không thèm suy nghĩ.

“Có muốn ăn nữa không?” - Anh hỏi tiếp nhưng giọng có vẻ là lạ.

Tôi suy nghĩ muốn gật đầu như thú thực còn ngại ngần. Bố mẹ tôi thường bảo có chân có tay thì tự thân vận động. Tôi không trả lời, lúc ngoảnh lại muốn nhìn anh thì giật thót mình. Cái mặt anh ở ngay bên cạnh tôi từ bao giờ. Hai chiếc mũi chạm nhau đau điếng, anh cũng giật mình, theo phản xạ hai tay ôm lấy tôi. Tôi bị vạ lây ngã nằm lên anh ở một cái tư thế kỳ lạ lắm. Hai đầu gối tôi cắm xuống đất, mông ngồi lên bụng anh, cả người dán vào ngực anh.

Tôi mất mấy giây sợ hãi nhưng sau khi định hình được tư thế của mình, tôi cảm giác nhiệt độ trong người tôi có thể luộc chín thịt được rồi. Nếu cứ thế đứng lên thì cũng khó vì cái ghế cũng đổ xuống theo mà nếu không đứng lên thì càng khó xử hơn. Nghe tiếng tim thình thịch như đập vào màng nhĩ, tôi không biết là tim tôi hay tim anh nhưng anh cũng không động đậy gì.

Tôi suy nghĩ hay là bất tỉnh, ba mươi sáu kế, bất tỉnh đứng số một. Đấy là do tôi nghĩ ra mỗi khi không biết xử lý thế nào. Nhưng áp dụng trong trường hợp này e là không ổn tý nào. Tôi áp chế cảm xúc xấu hổ trong lòng, vận dụng một trăm phần trăm kết nối nơ-ron* của mình để tìm cách xử lý.

(Nơ-ron: Tế bào thần kinh)

Người tôi ngày càng nóng hơn. Ngày xưa, tôi cũng từng nhiều lần đứng trước các lựa chọn. Mà phải nói, lựa chọn nào cũng khó khăn. Có lẽ thứ khó ra quyết định nhất của con người chính là phải đưa ra những lựa chọn. Mỗi lần stress vì vấn đề này, mẹ tôi thường đưa ra một chân lý. Giống như hồi cấp hai phải đưa ra lựa chọn thi học sinh giỏi hai môn sinh với lý. Cô giáo hai môn đều muốn tôi tham gia đội tuyển, tôi vô cùng khó nghĩ vì sợ đắc tội một trong hai cô. Mẹ tôi nói:

“Nếu đã không biết phải chọn gì thì thì đừng làm gì cả. Nếu được con hãy mang lựa chọn này cho người khác.”

Thế là tôi cũng chẳng chọn gì nữa. Cuối cùng cứ để tình trạng như thế, thả lỏng đầu óc, đợi lúc thư thái nhất mới nhờ hai cô giáo tư vấn. Cô giáo rất tôn trọng tôi, nên cũng phân tích tình hình học tập của tôi và giúp tôi theo thứ phù hợp nhất. Kết quả lần đó, thành tích thi giải tỉnh của tôi cao nhất huyện. Tôi cảm ơn thầy cô đã hỗ trợ, cảm ơn mẹ đã giúp tôi trải qua quãng thời gian căng thẳng vì phải lựa chọn đó.

Nghĩ đến đây, tôi buột miệng xong mà hối hận ngàn năm không kịp:

“Anh muốn nằm đó hay đứng dậy?”

Nói xong tôi càng thấy mình đúng là đáng ra nên ngất đi từ lúc nãy có khi còn đỡ bối rối khó xử hơn. Anh nghe xong thì im lặng mấy giây rồi bật cười. Tôi thẹn quá hóa giận đánh cậu vài cái vào ngực rồi tự nhổm người dậy chạy vọt ra bên ngoài. Ngồi bên ngoài hiên, gió thổi man mát, một lúc lâu sau tôi mới thấy mình đỡ hơn một chút.

“Mợ, mợ làm sao lại ngồi ở đây? Mợ bị sốt à?” - Chị Xoan đặt tay lên trán tôi nói.

“Không, không sao. Chị cứ đi làm đi.” - Tôi cúi mặt xuống tránh đi gương mặt đỏ bừng của mình.

“Tôi thấy mợ nóng lắm, hay là sốt rồi. Để tôi lấy nước ấm chườm cho mợ, mợ vào trong đi, ngoài này gió.” - Chị muốn đỡ tôi vào trong bị tôi ngăn lại.

“Tôi không sao thật mà, tôi ngồi ngoài này hóng gió một chút thôi. Không sao đâu.”

Chị không tiếp tục kéo tôi vào trong mà lật đật chạy đi. Một lúc sau mang theo một thau nước ấm đen xì.

“Nước nhọ nồi hạ sốt tốt lắm, để tôi đắp cho mợ.” - Chị vừa nói tay đã thoăn thoắt đắp lên trán tôi cái khăn ấm nước cốt nhọ nồi mà tôi chẳng kịp phản ứng gì.

Không biết vì nước nhọ nồi đen hay vì nó mát thật mà mặt tôi cũng đỡ nóng và đỏ hơn. Chị Xoan cười tươi như học sinh đạt điểm mười.

“Đấy, cây nhà là vườn mà hiệu nghiệm lắm mợ. Đắp cái là hết sốt ngay. Đương nhiên không tốt như vỉ pa na đô của mợ nhưng mà hạ sốt tốt. Mợ vào trong đi. Ở đây gió máy lại ốm.” - Chị Xoan kéo tôi nhất quyết đẩy tôi vào trong phòng rồi đóng cửa lại.

Tôi vẫn chưa dám ngẩng mặt lên nhìn vào trong phòng mà úp mặt vào cánh cửa.

“Tôi vẫn chưa trả lời mà em đã chạy rồi.” - Tiếng anh vọng lại từ phía xa xa.

Không nhắc thì thôi, nhắc đến tôi lại thấy bức bối khó chịu trong người. Cảm giác này vô cùng xấu. Có mỗi chuyện này mà anh cứ lấy ra để trêu tôi chắc tôi cũng đủ xấu hổ nhảy xuống lỗ mất.

“Buổi tối ở đây đẹp lắm. Anh nhờ anh Luận rồi, tối nay ra nơi ngày xưa anh hay luyện tập, em có muốn đi không?” - Anh đổi chủ đề nói.

Tôi gật đầu, không khí dần hòa hoãn và bình thường trở lại. Thế nhưng trong lòng tôi vẫn còn ý vị ái ngại. Anh lấy ra một quyển sách và đưa cho tôi một quyển truyện ngôn tình.

“Nghe nói con gái các em thích đọc truyện này.” - Anh cười cười nói.

“Từ bé đến giờ em chỉ toàn đọc cổ tích, truyện cổ Grim chứ chưa có dịp đọc. Nghe các bạn nói hay nhưng em chưa có thời gian. Định bụng lên đại học sẽ xem.” - Tôi cầm lấy quyển truyện ngôn tình anh đưa.

Trước mặt tôi là chồng sách có đến bốn quyển sách dày to, cuối cùng tôi chọn một quyển sách tên nghe khá mỹ miều. “Hãy để thiên thần thay anh yêu em” - quyển sách này nghe rất là thú vị. Tôi cầm lấy, đọc sách, trời dần trở về chiều, chị Xoan lại gõ cửa đưa đồ ăn vào.

Tôi và anh cất gọn sách vở đi, tôi đánh dấu trang sách đang đọc dở rồi để vào hộc dưới sàn nhà. Đừng nhìn sàn nhà đơn giản này mà coi thường, mỗi viên gạch đều ẩn chứa huyền cơ mà không ai biết. Ăn tối xong, cậu vẫn như mọi khi được anh Tích mang nước vào “tắm rửa” cho. Tôi ngồi bên ngoài rèm uống nước trong đầu tôi nghe tiếng nước mà không khỏi tưởng tượng linh tinh, mặt bất giác lại nóng lên. Tôi tu mấy ngụm nước to mới giảm được suy nghĩ đen tối trong đầu mình lại.

Dạo này tôi làm sao thế nhỉ? Toàn nghĩ đến những thứ không nên nghĩ, đầu óc quá đen tối cần thanh lọc nhưng lại không kiềm được. Não tôi nhắc nhở không được nghĩ đến nhưng những âm thanh hình ảnh sống động ngày đó cứ thế trào ra như đê vỡ. Bờ ngực săn chắc cuồn cuộn cơ mà tôi cứ nghĩ do mấy cái máy tập ngoài kia, gương mặt nam tính góc cạnh ai nhìn cũng muốn húp. À ai nhìn cũng muốn hôn. Tôi chắc rằng nếu để anh chạy ra ngoài kia có ối người trong sâu-bít muốn bế anh vào nghề. Gương mặt này không vào giới sâu-bít thì đúng là lãng phí ngàn vàng.

Trong đầu nghĩ thế, mặt thì nóng, chẳng mấy chốc tôi uống hết cả cái tích nước chứa 2lit nước đun sôi để nguội mà cũng không xi nhê gì. Cũng may, anh tắm xong và bước ra rồi. Tôi cũng vội vã vào trong, chị Xoan hỗ trợ pha nước, tắm xong, cả người khoan khoái dễ chịu hẳn. Lúc này trời cũng đã 7h30 tối.

Anh Luận và chị Xoan làm nhiệm vụ ở lại. Hôm nay, anh Tích cũng vào. Bởi vì đám người bên ngoài sẽ không để ý nhiều đến trong này nữa. Anh Đức nói do họ không nghi ngờ tôi phá đám nữa nên sẽ chỉ canh chừng không để tôi ra ngoài là đủ. Vài hôm nữa sẽ có người đến tìm tôi, lúc đó tôi chỉ cần giả vờ bị ép buộc mà thuận theo là được. Càng khổ nhục khó khăn đến khi bị ép mà đồng ý thì bọn họ càng tin.

Tôi cũng bắt đầu hiểu dần. Đêm nay, anh kéo tôi chạy thông qua đường tắt đi một hướng khác. Đến một cái thân cây to, anh giật cái dây leo, không ngờ từ trên đầu tôi hạ xuống một cái xe đạp màu mận chín. Nhìn chiếc xe đạp phượng hoàng này mà tôi nghĩ đến mấy tiệm đồ cổ trong thành phố bà từng đưa tôi vào xem.

“Em lên xe, đường còn xa lắm. Úp mặt vào lưng anh đừng để người khác nhận ra.” - Anh đeo cái mặt nạ đáng sợ lên mặt rồi dong xe ra ngoài đường chính.

Tôi trèo lên yên sau ngồi.

“Xe này anh có từ bao giờ thế?” - Tôi hỏi.

“Chiếc xe đạp này mẹ anh để lại đấy. Tuyệt vời đúng không. Ngày đó mấy làng chỉ có duy nhất mẹ là có xe thôi.” - Anh tự hào nói.

Chiếc xe sáng đèn theo những vòng quay xe đạp. Tôi áp mặt vào lưng anh chỉ dám hé nửa mặt ra bên ngoài. Gió mát ban đêm thốc vào khiến tôi thấy thoải mái và dễ chịu. Cảm giác tự do này đúng là quý giá. Ước gì không có ông Hải, không có những thứ ác ôn ngoài kia.

“Ước gì thời gian dừng lại thì tốt quá.” - Tôi bất giác nói, hai tay bám lấy áo hai bên eo cậu.

“Anh cũng ước như thế. Nhưng thời gian trôi đi cũng tốt, anh và em sẽ được ở bên nhau dài lâu. Ngày càng dài lâu.” - Anh nói giống như học được trong quyển truyện ngôn tình nào đó, vô cùng nhuần nhuyễn.

Giờ tôi mới để ý, đom đóm hai bên đường bắt đầu bay lên. Ở đây vốn có nhiều đom đóm mà tôi lại chẳng mấy khi để ý đến chúng. Mãi đến bây giờ, tâm lý được thả lỏng, cảm giác tình yêu ngập tràn trong lồng ngực tôi mới có dịp nhìn ngắm khung cảnh và thưởng thức cảnh đẹp.