Chương 51: Kế hoạch chạy trốn

Tôi nghĩ lại những phân cảnh trong mơ. Đêm trăng máu phải chăng sẽ tế bằng mạng người, mà là những người đang có thai ư? Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lạnh buốt. Nơi lạnh nhất không phải là bắc cực, mà chính là lòng người. Địa ngục cũng chẳng đâu xa, chính là lòng người. Có nhiều người mang hình dạng con người đấy mà tâm lại là của ác quỷ.

Nghĩ đến giấc mơ bị mặt quỷ lửa bao vây, gai ốc tôi dựng hết cả lên.

“Rất nhiều phụ nữ đang mang thai sẽ phải chết!” - Tôi nhắm mắt lại, từng cảnh trong mơ hiện ra.

Tôi không biết gương mặt mình hiện tại ra sao nhưng tôi biết có lẽ rất khó nhìn. Anh Đức vỗ vỗ lên mặt tôi mấy cái.

“Em sao thế?” - Anh lo lắng hỏi.

“Em không sao. Chỉ là ám ảnh một giấc mơ thôi.”

“Hôm nay đến ngày trăng máu còn một tuần nữa. Nếu không có kế hoạch e là người chết càng nhiều và bọn chúng sẽ khống chế cái làng này không biết đến bao giờ. Người chết oan không được giải oan, người còn sống thì thành nô lệ. Anh tính thế này, em nghe thử xem.” - Anh xoa xoa lên hai gò má lạnh toát của tôi nói.

Bàn tay anh ấm áp giúp tôi lấy lại tinh thần, tôi vừa nghe vừa hỏi lại những chỗ chưa rõ ràng.

“Ngày trăng máu, ông ta sẽ giết em. Nhưng ông ta phải được sự đồng thuận của em. Nếu em kháng cực thì lễ tế không thành.” - Anh nói.

“Tại sao? Tại sao phải giết em?” - Tôi rùng mình sợ hãi.

“Bởi vì mệnh số em đặc biệt, sinh vào giờ âm dương cân bằng, ngũ hành cân bằng. Là người có vận mệnh đặc biệt tốt cũng đặc biệt hung hiểm, khó đoán định. Không một người nào có thể đoán định trước số mệnh của em. Không có em sẽ không kết nối âm dương được. Ông ta làm chuyện xấu, trời đất không dung tha, chỉ có sử dụng người cực thiện, cân bằng như em để tìm lối tắt tránh nhân quả.” - Anh nói.

“Nhưng em sẽ không đồng ý.” - Tôi nói.

“Ông ta sẽ khiến em phải tự nguyện đồng ý mà thiêu thân. Với tính cách của hắn chắc chắn sẽ dùng những thủ đoạn khốn nạn, mất nhân tính nhất. Anh sợ người nhà em thôi. Mong là tờ giấy và chiếc điện thoại em để lại hôm qua đủ để cảnh báo mọi người. Giờ phải tìm cách liên lạc ra bên ngoài.” - Anh nói.

Thấy tôi tái mặt, anh dang tay ôm tôi vào ngực, không nói gì, cứ giữ như thế một lúc lâu tôi mới hồi thần lại. Tôi kể lại giấc mơ hôm đó, giấc mơ cuối cùng trước khi thầy Tuyết và ông Lý bị bắt. Nghe tôi nói xong lần này đến lượt anh cũng hoang mang.

“Em đúng là người âm dương ngũ hành hoàn hảo, nếu là thời xưa, lúc gia tộc còn hưng thịnh, huyền học chưa thất truyền em sẽ là gia chủ đời sau. Vì em có khả năng giao tiếp giữa hai thế giới. Tiếc là thời nay không còn, cũng không ai giúp em khai thác khả năng đặc biệt này cả đem ra lại là rắc rối của em. Xong việc này, để cậu giúp em đóng linh thức lại, em sẽ không bao giờ mơ gặp chuyện không lành nữa. Cũng không có ai mượn thần thức báo mộng cho em.”

Anh nói một lúc, tôi lắng nghe, vẫn nằm trong lồng ngực anh nghe từng nhịp tim hữu lực khỏe mạnh đập thình thịch. Tôi không nói gì thêm, chỉ một lòng nghe tiếp.

“Đa phần quỷ đều là người chết có oán khí, có oan khuất. Họ hay tìm đến con người để trả thù, thế nhưng cũng là để cầu người giải oan cho mình. Những nữ quỷ trong đám lửa kia chính là những người mà ông Hải tà pháp kia hãm hại. Họ muốn được siêu thoát, muốn đi đầu thai. Có lẽ em chính là sợi dây cứu mạng cuối cùng của họ. Lần này, nhất định phải thành công. Anh cùng anh Luận và mọi người sẽ phối hợp nguồn lực trong dân làng. Có điều tìm công an phải nhờ Hiếu đi.”

Tôi gật đầu đồng ý. Anh Đức gọi anh Luận, anh Tích và chị Xoan vào tìm đối sách. Cùng nhau bàn bạc, lên kế hoạch. Đầu tiên là phải để Hiếu ra ngoài được, còn lại trong này sẽ nhân lúc ông Hải kia làm lễ mới phá. Nhân lúc ông ta chủ quan làm mới thành công, nếu không ông ta sẽ sử dụng những biện pháp cực đoan hơn nữa thì không biết bao nhiêu sinh mạng sẽ chết oan.

Bàn bạc xong xuôi, buổi tối, nửa đêm trăng sáng, tôi và cậu lại leo tường vào nhà tôi. Lần này trong nhà chỉ có bố tôi và chú Tín, hai người đều chưa ngủ. Thấy tôi và cậu Đức đi vào, bố tôi thoáng ngẩn ngơ một cái rồi miệng khẽ nhếch lên. Chú Tín càng bất ngờ hơn không biết nói gì.

“Bố, chú. Con về rồi đây.” - Tôi nói.

“Con… chào bố… chào chú!” - Sau một phút giây ngập ngừng, anh Đức cũng chào theo, trong giọng nói có chút ngại ngùng thành thật.

“Tốt lắm, tốt lắm.” - Bố tôi vỗ vỗ vai anh rồi kéo hai đứa ngồi xuống.

Sự tình nghiêm trọng, tôi và anh không thể vòng vo mà đi luôn vào việc chính. Thím Hoài đã được vào ở trong mật thất của gia đình, thi thoảng tối mới lên trên hít thở không khí. Đợi khi an toàn mới ra ngoài. Hiếu đi từ bên trong phòng đi ra.

“Lần này em về chơi không ngờ lại bị kẹt ở đây.” - Nó cười như mếu nói.

Hai bên bàn bạc đến ba giờ sáng, lúc này tôi và anh Đức mới trở về. Không phải leo tường vì đã có người mở cổng. Tôi định mở cửa thì bố tôi cầm lấy tay tôi, mắt ông đầy sự lo lắng hoảng hốt. Tôi ôm lấy bố, trấn an ông. Mỗi người chúng tôi có thể trốn vào mật thất, thế nhưng những người bị oan kia thì không. Chúng tôi đều không thể làm ngơ trước cái ác. Dù rằng biết bản thân có thể lâm nguy.

“Bố an ủi mẹ giúp con. Chúng con nhất định sẽ an toàn.” - Tôi nói.

“Bố yên tâm, con sẽ bảo vệ em chu toàn. Vạn sự liên lạc nhờ vào mọi người.” - Anh Đức ôm vòng lấy mấy người chúng tôi nói.

Dù là như thế nhưng bố tôi vẫn bịn rịn không lỡ, dưới ánh trăng khuyết, tôi thấy mắt bố ươn ướt. Không thể ở lại lâu, tôi rút khỏi tay bố, chạy đi trước. Tôi sợ nếu ở lại lâu, chính tôi cũng không kìm lại được lòng mình. Hai đứa trở về phòng đã là gần bốn giờ sáng. Sự việc anh tỉnh không một ai trong phủ biết. Có lẽ anh chính là người đặc biệt nhất, là con át chủ bài duy nhất, biến số xoay chuyển duy nhất.

Một đêm lại qua đi.

Từ nay đến lúc làm lễ, ông thầy tà pháp kia sẽ cho người canh chừng cẩn thận đồng thời bắt thêm dân phụ đang mang thai. Sát ngày làm lễ, ông ta sẽ lơi lỏng để mọi người bắt đầu chuẩn bị tế đàn. Bởi vì tế đàn này không thể lập trước. Có rất nhiều thủ tục phải làm trong đêm trước ngày khai đàn. Đến mười hai giờ trưa ngày có trăng máu phải xong hết để ban đêm mở đàn làm pháp sự.

Đêm hôm trước khi mở đàn, chúng tôi sẽ hỗ trợ để Hiếu chạy khỏi làng, ra bên ngoài cầu cứu. Còn năm ngày nữa, tôi vô cùng lo lắng. Trái ngược với sự lo lắng của tôi. Cái tên lưu manh bên cạnh này hỏi:

“Em được ăn thịt rắn chưa?” - Giọng điệu anh vui vẻ như thể chẳng có việc gì xảy ra.

“Giờ này mà anh vẫn còn tâm trạng để ăn… hừm… đương nhiên là em chưa được ăn rồi. Nhìn chúng phát khiếp ai mà dám ăn.” - Tôi cười tươi nói.

Dù gì chuyện gì đến sẽ phải đến, có lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì. Thôi thì cứ nhân lúc còn sống tận hưởng chút thời gian ngọt ngào này đi. Tôi quyết định trong lòng.

“Tối anh đưa em đi. Trên núi có một loại rắn rất ngon mà không có độc. Hình thù béo mầm… giống hệt như em.” - Anh ngậm một cọng cỏ nằm gác chân chữ ngũ trên giường nói.

Tôi nhìn xuống eo, vạch tay lên. Dạo này ăn ngủ không ngon, sinh hoạt thất thường, tôi gầy đi trông thấy mà hắn lại dám bảo tôi béo. Đối với phụ nữ, được “khen béo” không tốt chút nào. Tâm trạng của tôi phập phồng lên xuống như cái phao trong biển bão. Tôi nhảy lên giường muốn sống mái với anh một phen. Tay tôi nhéo lên má anh thật chặt.

“Ai béo, anh bảo ai béo? Em béo chỗ nào?” - Anh không phản kháng lại mà chỉ tránh đi.

Một tay tôi chống xuống giường một tay tôi bóp mũi anh thật chặt.

“Cho anh nói lại.”

“Hì hì, em mập là đẹp nhất.”

“Á à, em không mập nhé. Anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đừng trách em ác độc.”

“hahaha” - Anh bị tôi cù vừa cười vừa nhịn trông mới khó coi làm sao.

Đùa một lúc chính tôi cũng thấy mệt, nằm vật ra giường, nhìn lên đình màn.

“Anh nói xem chúng ta có chết không?” - Tôi hỏi.

“Chắc chắn là… có… thể trốn thoát rồi. Họ nhiều người nhưng chúng ta thông minh. Hơn nữa anh tin tà sẽ không thắng được thiện.” - Anh không nhúc nhích cứ thế mà nói chuyện.

“Khi nào về thành phố, em phải ăn uống thật nhiều, thật điều độ. Mập mạp mới tốt, mập mạp mới có sức đọ với anh. Người bằng nửa người anh thế này, nếu anh không nhường em con lâu mới nhéo được má anh.” - Anh ghé vào tai tôi nói chuyện.

Cảm giác mập mờ này thành công kéo tôi khỏi nỗi lo lắng bởi vì trái tim tôi lại nhảy lên loạn xạ. Tôi chống tay ngồi dậy muốn chạy ra bàn cho mặt bớt nóng. Nhưng vì động tác nhanh lại gấp nên tay tôi trượt một cái kêu khậc một tiếng. Xong, tay lại trẹo rồi.

“Aaaaa!” - Tôi kêu lên nước mắt muốn trào ra.

Anh vội vàng ngồi dậy, nắm lấy tay tôi.

“Đừng động đậy, để yên.”

Vừa dứt lời, anh áp môi hôn lên môi tôi một cái, vì bất ngờ tôi mở trợn to mắt lên, chưa kịp phản ứng thì tay tôi kêu “khậc” một cái. Hình như không đau nữa, mà có đau nữa hay không tôi cũng không quan tâm. Bởi vì nụ hôn này sâu chưa từng thấy.

Đang trong niềm hân hoan, thì chị Xoan đập đập cửa.

“Mợ ơi, có cơm trưa rồi.”

Tôi giật bắn mình úp mặt xuống để cậu ra mở cửa cho chị Xoan. Hôm nay lại có gà rừng. Ăn gà rừng rất ngon nhưng ăn nhiều thì cũng hơi ngán. Cũng may, trên bàn còn có vài quả mận rừng. Loại quả này ăn vừa chua vừa chát, thế nhưng mà lâu không được ăn hoa quả nên dù chua chát tôi cũng thích mê. Không có bột canh hay muốn gì cả, tôi bỏ tọt một quả vào trong miệng nhai ngấu nghiến. Cái vị chua chát xít lưỡi muốn co cả miệng vào làm tôi nguôi đi cảm xúc xấu hổ muốn độn thổ khi nãy.

Tôi tự nhủ trong lòng, là vợ chồng thì thân mật chút có sao, sao phải xấu hổ. Thế nhưng mỗi lần bị ai bắt gặp tôi lại giống như thằng ăn trộm bị bắt quả tang vậy. Lý trí và con tim vốn dĩ cứ đấu tranh với nhau thế sao? Lần sau… nhất định không được thể hiện sự thiếu bình tĩnh mất mặt như thế nữa… Lần sau? Tôi đã lại nghĩ đến lần sau sao? Không đây không phải là tôi, nhất định là người khác không phải là tôi. Mặt tôi lại nóng đỏ lên, không dám nhìn vào anh nữa.