Chương 50: Chương 50: Tế đàn trăng máu

Thời gian này, tôi thường hay ngẫm nghĩ về nhân sinh, mấy thứ triết lý mà ngày xưa tôi vẫn coi thường. Tôi luôn cho rằng cuộc sống này do mình làm chủ, học tập, thi cử, lựa chọn. Nhưng từ ngày bà mất, mọi thứ đang rời xa khỏi tầm kiểm soát của tôi. Có rất nhiều chuyện không như tôi dự tính, lại có những dự tính bị bỏ dở chẳng kịp dùng đến. Tôi trăm tính vạn tính lại không ngờ diễn biến sự việc cứ dồn dập mà ập đến không kịp chờ tôi chuẩn bị gì hết.

Còn chưa kịp đối phó với Lý Gia Phú thì hắn ta đã bị đuổi ra khỏi nhà, rồi còn chưa kịp ung dung thì hắn ta lại kéo người về. Sự đời đúng là vô thường, khó mà đoán trước. Là chuyện vui hay chuyện buồn cũng chưa đoán trước được. Thế nên cười người đừng vội cười lâu, cười người hôm trước hôm sau người cười. Sống nhất định phải có chính kiến, phải giữ chánh niệm, không coi thường không ra oai cũng đừng khinh bỉ người khác.

Nếu không phải có người bên cạnh này, giờ tôi không biết mình sẽ xử lý thế nào nữa.

Ngồi trên chạc ba cây, tôi sợ rơi xuống không dám buông tay khỏi thân cây, anh Đức khoác cánh tay to lớn chắc chắn lấy vai của tôi. Bên tai tôi âm ấm tiếng thì thầm của anh. Có điều, nội dung câu nói lại khiến người ta câm nín không biết đáp gì.

“Em thấy anh tính toán như gia cát lượng có chuẩn không? Đừng lo, có anh ở đây, em chỉ cần yên tâm dựa vào vòng tay vững chãi này. Còn lại đã có anh lo.” - Anh thì thầm khiến vành tai tôi vừa ngưa ngứa vừa xấu hổ.

Cũng may, màn đêm tối thành công giúp tôi che giấu sự xấu hổ và cảm giác ái ngại này. Tôi không biết anh mới là người thành phố hay tôi là người thành phố nữa. Hay đàn ông nhìn thấy ai cũng tán tỉnh như bản năng thế này nhỉ? Tôi không biết cũng chẳng nghĩ nữa. Nhìn ra phía trước. Giờ đến, tên Hải mặt chuột tay rung chuông làm pháp sự. Nhìn lão ta giống như gầy hơn một chút, da sát xương trông vô cùng đáng sợ.

Lão ta hết đốt bùa lại rung chuông, vẽ vẽ thứ gì trên đất rồi đi theo kiểu bát quái đồ mà ngày trước ông Lý từng làm trong phòng tôi. Đúng lúc này gió nổi bùng lên như mọi khi, lá cây quật vào mặt tôi rát nẹt. Anh kéo đầu tôi úp vào ngực, vòng hai tay che lại gió và lá cây va quệt.

“Im lặng, chờ họ tìm xong anh và em về.” - Nói xong anh lấy một viên sỏi trong ngực ra ném về phía đằng trước cách pháp đàn không xa.

“Anh làm gì thế?” - Tôi tò mò mở mắt ti hí ra hỏi.

“À, gây chút rắc rối tý nữa ra ngoài cho dễ ấy mà.”

Đúng lúc này, ngọn lửa trong lư hương bùng lên dữ dội. Ông thầy Hải hộc ra một búng máu, hét lên điên cuồng. Thầy Tuyết cũng cười lên ha hả nói:

“Trời không giúp tà ma, trời không độ ngươi. Ác giả ác báo. Dừng lại đi.”

“Ta không tin, ta không tin, nhất định là các ngươi giở trò, các ngươi phá ta. Dòng họ các ngươi có ngọc tổ truyền, chống ma trừ quỷ, nhất định là do nó.” - Tên Hải nói.

Hắn lập tức chạy vào lùng sục khắp người thầy Tuyết, không làm pháp sự nữa. Thầy Tuyến bị sờ mò khắp người, nhìn thầy miệng nhếch lên cười còn khó coi hơn là khóc. Lục soát một lúc cũng không kiếm được gì, gió ngưng thổi, ông Hải ngồi thừ ra.

“Chẳng lẽ trời không dung ta. Ta không tin. Đợi đêm trăng máu, mọi sự sẽ thành.” - Ông ta nói xong cho người thu dọn, dẫn thầy Tuyết và ông Lý đi.

Lúc này, trên nền miếu bắt đầu có rắn tiến đến. Đám rắn đi qua chỗ tôi nhưng đều tránh xa, không có con nào dám bén mảng. Vô số con rắn bu lại đằng kia, trong lúc đám người kia hét toáng lên cầm đuốc đuổi rắn thì tôi và cậu từ từ tụt xuống rời đi. Lúc này, cậu cầm lấy tay tôi thả tôi xuống đất. Cảnh tượng quen thuộc này khiến tôi nhớ về người ngày đó cứu tôi lúc treo đèn lên cho bé Linh. Về nhà nhất định tôi sẽ hỏi anh người lúc đó là ai.

“Anh không sợ rắn cắn thầy và ông Tuyết à?” - tôi hỏi.

“Em yên tâm, người thầy và cậu Tuyết có thứ rắn sợ.” - Tôi liếc nhìn lại đằng sau, quả đúng như thế.

Chúng tôi theo lối đường cũ trở về.

“Ngày mai anh không phải cõng em nữa.” - Tôi nói.

“Ừ, mai không cõng nữa…” - Anh ngưng một lúc. “Vì mai không phải đến nữa. Đợi ngày trăng máu mới là ngày quyết định. Giờ trong làng e là sẽ có vài phụ nữ mang thai mất tích. Lúc đó mới là lúc chúng ta cần cứu người.” - Anh nói.

Tôi nằm trên lưng anh, nhìn vầng trăng khuyết chiếu sáng trên đầu. Ánh sáng mờ mờ đủ khiến tôi nhìn rõ mọi thứ xung quanh trong vòng vài mét có điều không rõ màu sắc của nó mà thôi.

“Giờ, chúng ta có thể về qua nhà em một chút không, em rất lo cho mọi người.” - Tôi nói cho có chứ thực sự không mong chờ gì.

Chẳng ngờ anh lại đồng ý. Hai đứa chúng tôi đi một mạch về nhà chú Tín, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Tôi để lại một mảnh giấy, chiếc điện thoại chụp và ghi âm vài thứ lại căn dặn mọi người rồi rời đi luôn. Anh Đức đặt hai tay đan vào nhau để tôi giẫm lên rồi trèo lên tường. Còn anh thì giỏi rồi, hai tay chống lên phi người bay qua luôn. Còn tôi vẫn ngồi trên tường, chuẩn bị nhảy xuống.

Bỗng nhiên anh giơ hai tay ra đỡ, không nhìn anh thì tôi còn thấy nhảy xuống dễ, nhìn mặt anh thế này tôi bỗng nhiên trượt chân một cái. Quả nhiên giống như trong phim, anh đỡ lấy tôi. Cảm giác này đúng là muốn trao thân gửi phận cho người cứu mình. Ấy là nếu anh đẹp trai. Chứ còn nếu anh giống như chiếc mặt nạ này thì tôi đành chỉ “kiếp sau xin làm trâu làm ngựa báo đáp” anh. Cũng may, anh rất đẹp.

“Có phải em muốn lấy thân báo đáp không?” - Anh cười nham hiểm cứ bế ngang tôi chạy vèo vèo trên đường.

Cái tên này, không nói thì người ta cảm động, nói ra là người ta muốn đánh. Tôi im lặng không đáp trả. Anh lại nói một mình.

“Anh học trong phim đấy, ngày trước anh cũng trốn ra đình xem phim cùng mọi người. Cái gì anh cũng học được.” - Thấy tôi không nói gì, anh tiếp: “Vậy anh lấy thân báo đáp cho em, được chứ?”

Câu nói này của anh rất chân thành, giọng điệu rất chân thành. Thế nên càng làm tôi câm nín, không biết đáp sao. Mặc dù tôi không phải người ít nói, nhưng đối với chuyện nam nữ thế này đúng là tôi bị đứt giây thần kinh giao tiếp. Về đến phòng, may mắn, hôm nay không có người quấy nhiễu.

“Chị Xoan, hôm nay bọn chúng không đến à?” - Tôi thay trang phục bên trong rèm hỏi ra.

“Thưa cậu mợ, hôm nay không có ai đến. Anh Tích ở bên ngoài suốt mà không thấy ai.” - Chị Xoan nói… “Cậu mợ có gì sai bảo không ạ?”

“Không, chị ra ngoài đi. À, chị lấy cho tôi chút ít nước đun sôi để trên bàn nhé. Thức đến giờ này chắc chị cũng mệt, sáng mai ngủ muộn chút, 8-9 giờ dậy cũng được, dù sao cũng không có chuyện gì cần làm.

Nhìn đồng hồ đã bốn giờ sáng, tôi rửa chân tay xong mới đi ngủ. Lúc này, tôi thấy cậu tháo một miếng vải gì ở chân giống như loại bảo vệ cho người tập thể thao ấy.

“Đây là gì vậy?” - Tôi tò mò.

“Đây là miếng bảo vệ. Em đừng coi thường, mảnh vải này dầy, chắc chắn, dao không sắc thì cũng chẳng đâm được vào nó đâu.” - Anh cất vào trong hộc tủ dưới sàn nhà.

Tôi còn đang lo lắng cho anh, cảm động cho anh muốn xem chân anh có bị thương không, hóa ra anh tính toán hết rồi cơ đấy. Đám cỏ tranh ấy thì ăn thua gì so với tấm vải này. Nghĩ thế tôi không nói đến chuyện này nữa.

“Ngày đó ở cây ước nguyện…”

“Đúng, là anh. Anh cứu em mấy lần, em có phải nên đền đáp không?” - Chẳng đợi tôi nói xong, anh đã trả lời.

Hơn nữa cái tư thế này, giọng điệu này cứ lưu manh vô lại làm sao ấy. Anh đưa mặt sát lại mặt tôi, tôi nghiêng người ra sau sắp ngã ra đất, bàn tay hữu lực của anh thuận tiện đặt lên vòng eo tôi mà đỡ lại. Tôi vừa tức giận vừa xấu hổ, lại có chút vui sướng trong lòng. Cảm giác hỗn độn này là gì chứ? Rõ ràng là tức mà lại có chút hưng phấn. Tôi không hiểu nổi mình nữa. Tim tôi đập như chưa từng được đập.

Tôi e rằng nếu là một người có mạch máu kém mà tình trạng như tôi hẳn là đã bị nhồi máu cơ tim rồi. Có thể nói là xấu hổ đến nhồi máu cơ tim chăng. Mặt tôi nóng ran lên. Anh thơm nhẹ một cái lên má tôi, dựng tôi đứng thẳng sau đó nhảy lên giường nằm ngủ. Tôi cũng theo thói quen lên giường ngủ mà chẳng nghĩ gì nhiều. Có lẽ do đã quen hoặc do chúng tôi đã cưới nên việc ngủ cùng giường hẳn là đương nhiên.

Chỉ là từ khi biết anh tỉnh dậy, mỗi khi nằm gần anh, tôi đều mất ngủ một lúc, tim cứ loạn hết cả lên xong mới ngủ được. Giống như một người làm việc xấu trái với đạo đức vậy. Tôi tự mặc định cho cảm xúc lúc này của mình. Anh kéo đầu tôi lên bắp tay trái, vỗ lên đầu tôi hai cái nhỏ giọng nói:

“Ngủ đi!”

Một ngày lại qua đi. Buổi sáng tám giờ, tôi mới tỉnh dậy. Trong viện vẫn im ắng như thế. Bên ngoài, đám người đông đúc canh chừng như thể trong này có trọng phạm không bằng. Mặt trời lên cao, mỗi ngày thức dậy được hít thở không khí trong lành, cảm giác này thật tuyệt vời. Còn tuyệt vời hơn nữa nếu như không còn mấy kẻ ác ôn ngoài kia nữa. Tôi không biết ở trên dải đất hình chữ S này có bao nhiêu thôn làng cách biệt với văn minh, lại không có biết bao nhiêu nơi bị “đô hộ” kiểu mới này.

Lúc này tôi mới thấy tầm quan trọng của sự hòa nhập, của thông tin liên lạc, của pháp luật và của cơ quan nhà nước. Rất nhiều người sống trong thời bình không trân trọng cuộc sống, đến khi mất tự do mới biết được tự do quý giá thế nào. Chỉ mong mọi người ở ngoài có thể mang bằng chứng kia đi.

Từ nay đến đêm trăng máu còn mấy ngày nữa. Trong mấy ngày này, anh Đức nói ông Hải mặt chuột kia sẽ không làm lễ nữa. Vì mỗi lần làm lễ hỏng ông ta sẽ mất đi năng lượng. Nếu mất quá nhiều sẽ không thể điều khiển âm binh. Ba lần hỏng ông ta phải dưỡng sức cả tháng mới lấy lại được nên thời gian này nhất định ông ta sẽ không làm gì. Chỉ là ông ta sẽ tìm kiếm mục tiêu, bắt người chuẩn bị cho lễ trăng máu âm tà kia thôi.

Tôi hỏi cậu: “Đó là nghi lễ gì?”

“Một nghi lễ man dợ, đáng sợ như thời trung cổ. Miêu tả chi tiết em sẽ không dám ngủ đêm nữa. Em chỉ cần biết đó là một nghi lễ rất đáng sợ. Mượn lực lượng âm tà để điều khiển tâm trí con người. Thế nhưng ông ta lại không biết rằng sớm muộn thì cũng bị cắn trả. Thứ ông ta phải trả hơn cả mạng sống của ông ta. Trên đời này đâu có thứ gì mà không phải trả giá. Làm việc ác thì trả giá càng nặng nề hơn.” - Anh nghiêm mặt đáp.

Tôi chưa bao giờ thấy mặt anh nghiêm trọng như thế, biết là chuyện này không phải chuyện đùa.

“Liên quan đến mạng người ư?” - Tôi hỏi.

“Rất nhiều mạng người.” - Anh nói, tay siết chặt lại nổi cả gân lên.

“Thật độc ác.” - Tôi cũng căm phẫn.