Tiếng bà cả gào lên vang vọng khắp nơi. Từ đây cách viện của bà cả chẳng gần nhưng thứ âm thanh ghê rợn đó cứ như ròi bọ nhúc nhích trong tai làm đầu đau nhức. Thầy Nhẫn nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài, nhắc nhở tôi.
“Ta trông quan, con trông chiếc nến ở chính giữa kia, bằng mọi cách không được để cho nó tắt.”
“Vâng.” - Tôi nghiêm túc đáp lời, đứng ở ngay gần cạnh chiếc nến đang lung lay trước gió mà che lại.
Bỗng nhiên, tiếng bà cả im bặt lại, gió cũng ngừng thổi. Tôi thở phào ra một hơi ngỡ tưởng chuyện đã xong thì đến lượt thầy Nhẫn hô lên không ổn. Chiếc quan tài của cô Lệ này rung lên bần bật, thầy Nhẫn nhanh chóng dán chồng thêm mỗi chỗ hai lá bùa mà ông Lý đưa cho. Cơn rung lắc nhỏ đi nhưng vẫn không ngừng lại. Dường như có vật gì đó muốn bật nắp quan tài mà ra. Thậm chí tôi còn nhìn thấy có ngón tay thò ra ngoài khe nắp quan tài nhưng rồi lại như bị một bức mành lửa vô hình đốt cháy xèo xèo mà co lại.
Nhìn thầy Nhẫn căng thẳng, tôi cũng căng cứng người theo. Trước đến nay chưa bao giờ tôi nhìn thấy sự việc kinh dị như thế. Chuyện dường như chỉ có trong phim ảnh, tiểu thuyết nay lại diễn ra trước mắt tôi. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Bà Thõa và thằng Sửu từ cửa lớn đi vào. Nhìn hơi thở bà gấp gáp tôi đoán bà đi đến đây rất vội vàng. Bà lầm rầm trong miệng niệm gì đó rồi lấy một đoạn chỉ đỏ, xuyên vào đó chín đồng tiền kim loại, sau đó nhanh chóng quấn quanh quan tài, hất rượu tô mộc lên nắp quan. Lúc này, chiếc quan tài mới im ắng trở lại.
Tôi, thầy Nhẫn, bà Thõa và thằng Sữu vừa mới lau mồ hôi lạnh thì trong quan tài lại truyền ra tiếng cười khanh khách. Lông tơ tôi dựng đứng cả lên, máu như chảy ngược lên não. Tôi không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả nỗi khiếp đảm của mình lúc ấy. Chỉ biết quan tài lập tức di động về phía tôi. Bà Thõa hét lên:
“Giữ lửa. Nó muốn dập lửa!”
Tôi dùng cả thân hình để che lại cây nến dù bản thân vô cùng khiếp đảm. Nhưng chút lý trí sót lại sau nhiều lần gặp cảnh quỷ dị cũng làm tôi biết mình cần hành động thế nào. Tôi không nhìn thấy đằng sau mọi người đang làm gì, chỉ biết có tiếng xô kéo như giằng co. Bà Thõa không ngừng ra lệnh cho thằng Sửu lấy đồ. Tiếng chuông keng keng, tiếng lửa bùng lên, tiếng niệm thần chú cùng hàng loạt gạo muối rơi xuống. Không biết trải qua bao lâu, mồ hôi lạnh đã ướt đầm đìa khắp người tôi.
Bỗng chốc không còn tiếng di chuyển nữa, tôi cảm thấy cả người mình mệt mỏi như bị rút hết sức lực. Muốn quay lại nhìn thì thấy đằng sau, có một sợi tóc muốn đâm vào đầu tôi. Theo phản xạ, tôi giơ tay trái lên, chiếc vòng tay của bà nội lúc này vừa lóe sáng. Sợi tóc đen u ám chạm phải vòng tay thì bốc cháy. Nữ quỷ kia hét lên kinh dị rồi biến mất. Sự việc diễn biến bất ngờ khiến tất cả mọi người không thể lường được.
Bầu trời trở về đêm không còn ánh mặt trời nhưng mây đen tan hết đủ để thấy trăng khuyết trên đầu. Không ngờ trải qua một cuộc xoay vần mà đã hơn mười hai giờ đêm. Ông Lý trở về, nhìn linh đường tan tác nhưng ngọn nến ở chính giữa vẫn sáng thì mới thở nhẹ ra một hơi. Chỉ có điều nhìn ông mệt mỏi quá, sắc mặt nhợt nhạt lại càng như tờ giấy. So với người chết có khi còn trắng hơn. Thầy Nhẫn không nói gì, rút ra kim châm, châm cứu cho ông Lý. Một lúc sau, ông Lý mới đỡ hơn, cho gọi mọi người lại.
Ông nhìn tôi chằm chằm như có điều muốn hỏi. Lúc này, trong linh đường chỉ có vài người nhà tôi là bố mẹ tôi, thầy Nhẫn, ông Lý, bà Thõa, không có người ngoài. Bà Huế sau khi bị quỷ mượn xác đã ngất đi, chưa biết khi nào tỉnh lại. Ông Lý hỏi chuyện vừa xảy ra ở linh đường, thầy Nhẫn nói qua một lượt, mọi người lúc này đều dừng lại trên người tôi.
“Nữ quỷ này oán khí rất nặng, e là đang tìm người trả thù. Đáng ra hôm nay sẽ không kết thúc dễ dàng như thế. Người yểm chắc chắn cũng bị phản phệ sợ là không điều khiển được. Giờ chỉ mong cao nhân mà ta mời mau mau tới.” - Ông ngừng lại một lúc rồi nhìn tôi nói - “Yến, con có gì muốn nói không?”
Tôi ngẩn người ra chưa hiểu gì. Ông mới bảo tôi kể lại hết những lần trước đây. Nhất là chuyện xuất hồn bị nữ quỷ bắt đi vào rừng. Tôi kể lại từng chi tiết. Khu rừng này… thật ra rất quen. Đúng là khu rừng mà tôi và Hiếu đã đến. Lẽ nào nữ quỷ này liên quan đến người kia.
“Nữ quỷ này muốn trở lại để báo thù, người này ở trong phủ. Chỉ có tìm được người này mới mong giải được oán. Nếu không mỗi người ở trong phủ hôm nay, bất kể nam nữ cũng bị oán khí của nữ quỷ này ảnh hưởng tuổi thọ.” - Ông vừa nói xong lại ho lên mấy tiếng. Anh Thế bưng lên một bát thuốc cho ông Lý.
“Vậy có cách nào không ạ?” - Tôi lên tiếng hỏi.
Ông Lý ngẫm nghĩ một lúc xong nhìn tôi. Bà Thõa cũng ngập ngừng.
“Mượn xác giải oan.” - Bà nói.
“Đúng vậy, nhưng quá nguy hiểm, không phải ai cũng hợp để làm chuyện này, nếu không giữ được hồn phách đầy đủ, quỷ lệ nhập xong sẽ bị điên.” - ông nói.
“Ở đây trừ cô Yến có bát tự đặc biệt mạnh mẽ, ngũ hành cân bằng thì không ai hợp hơn.” - Bà Thõa nhìn tôi nói.
Tôi nghe xong rùng mình một cái, lạnh từ đỉnh đầu chạy xuống dọc sống lưng.
“Nếu như ở đây có cậu Tuyết tọa trấn thì không còn phải lo, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Cũng chỉ có cậu ấy đến mới giải được oan sai cho nữ quỷ kia, hóa độ nó.” - Ông Lý nói, gương mặt như hi vọng và chờ đợi.
Tôi suy nghĩ một lúc xong mới kể hết mọi chuyện ra, từ chuyện cậu tư mang chín con gà vào miếu xong lại đến việc nghe thấy tiếng người đọc chú ở miếu và trong mơ. Gương mặt ông Lý như sa sầm xuống dường như đoán được điều gì đó. Cả người ông trông như già hơn chục tuổi. Cả đêm hôm đó không ai ngủ được, cho đến bình minh.
Chuyện lại càng rắc rối hơn khi hôm sau, anh Tích báo cậu cả mất tích. Mọi thứ nháo loạn hết cả lên. Ông Lý nói phải canh giữ linh đường này trong vòng ba ngày. Chắc chắn nữ quỷ đó sẽ quay lại trước ba ngày. Trong nhà, gia nhân được phân đi làm mấy nơi, một phần lo tang sự, một phần lo tìm kiếm tung tích của cậu cả.
Mẹ tôi mấy hôm nay dường như lao lực nên sức khỏe yếu hẳn đi. Đến ngày thứ ba, mọi chuyện vẫn như bình thường, cho đến mười hai giờ trưa. Ông Lý bấm độn ngón tay, hỏi tôi:
“Con có chắc chắn không?”
Tôi nhìn mẹ đã ngất đi từ chiều tối qua đến giờ vẫn chưa tỉnh thì hạ quyết tâm. Ông đưa cho tôi một đồng tiền, nói tôi nhất định trong trường hợp nào cũng không được xòe tay ra. Nhất định phải nắm chặt lấy nó. Tôi gật đầu ghi nhớ.
Ngồi giữa linh đường, tôi bị chùm lên đầu một tấm vải đen, sau đó tháo xuống chiếc vòng của bà, tôi ngồi im lặng, thả lỏng cơ thể. Mặc dù cố gắng thả lỏng nhưng trong người tôi vẫn căng cứng. Cảm giác đau buốt đầu dâng lên. Tôi cảm thấy hồn tôi như bị một luồng xoáy đen hút ra bên ngoài. Tôi nhìn “tôi” ở trên mặt đất, đang bị xích bởi những sợi dây sắt, mắt đỏ ngầu lên. Ông Lý nhìn “tôi” hỏi, nhưng ngoài gào thét thì tôi không làm điều gì khác.
Chẳng biết trải qua bao lâu, “tôi” đang gục trên mặt đất lại ngẩng đầu lên. Không biết bé Linh từ đâu chạy vào. Nó nhào vào lòng ông Lý nói:
“Con sợ quá thầy ơi!” - Nó khóc lên nức nở.
“Ai cho con ra đây?” - Ông nói.
Nữ quỷ lúc này bỗng nhiên gầm lên, nhưng mắt lại không còn sự hung ác nữa mà nhỏ ra từng giọt lệ đỏ như máu. “Tôi” hướng tay về bé Gia Linh khàn khàn lên tiếng… Nhưng giọng nói trầm khàn đó mãi tôi cũng không hiểu gì. Có điều, cảm giác đau thấu linh hồn của nữ quỷ kia tôi có thể cảm nhận được. Tôi hiểu được nữ quỷ đang gọi bé Linh là con. Môi “tôi” mấp máy mấy hồi. Cuối cùng cậu tư cũng ở đâu chạy vào. Nhìn thấy cậu ta, nữ quỷ như phát cuồng, cũng may, cơ thể “tôi” vẫn còn chút nhẫn nại nắm chặt đồng tiền không buông.
“Thầy, giờ phải làm sao?” - Cậu tư lên tiếng.
Ông Lý không trả lời, hỏi nữ quỷ.
“Ngươi có gì muốn nói, có oan khuất gì, ta sẽ giúp ngươi đòi.” - Ông nghiêm túc.
“hahahaha… Đòi… đòi mạng. Trả mạng cho ta…” - Nữ quỷ nhào về phía Lý Gia Phú muốn cào cậu ta. Đúng lúc này, bàn tay đang cầm đồng xu của tôi như muốn mở ra. Tôi cố gắng dùng chút kết nối nhỏ nhoi với thân xác mình không để bàn tay ấy mở hết.
Những ngón tay cứ thế hở to dần, đồng xu như muốn rơi khỏi tay, tôi thầm than không ổn rồi. Cái thằng cha Gia Phú kia đúng là khắc tinh mà. Thế nhưng may lúc này, tiếng ngựa hí bên ngoài cửa vang lên. Giống như trong phim vừa dịp sắp chém đầu thì có cao thủ đến cứu, tôi cũng may mắn như thế. Một người mặc đạo bào nhưng đầu cạo trọc, tay cầm pháp trượng nhảy xuống giữa sảnh. Nhìn ông ấy bay xuống mà tôi ngỡ như nhìn thấy thần tiên biết bay. Mà đây không phải là ông, cùng lắm người này chỉ bằng tuổi của cậu Đức mà thôi.
Ông ấy cắm mạnh pháp trượng xuống dưới đất, sau đó tay bắt pháp ấn, miệng tụng kinh siêu độ, một tay hướng đỉnh đầu nữ quỷ. Không biết mọi người có thể nhìn thấy không nhưng ở trạng thái của tôi có thể nhìn thấy ánh sáng tỏa hào quang của ông ấy. Nữ quỷ đứng trước hào quang này lại sợ hãi, không dám nhúc nhích một chút nào. Cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn để ông ấy đọc kinh làm pháp. Khí đen xung quanh nữ quỷ dần dần biến mất thành màu trắng tinh khiết. Cho đến khi không còn một tia khói đen nào nữa, đồng tiền trên tay “tôi” rơi xuống.
“Cô có ước nguyện gì, có thể nói ra trước khi đi.” - Ông nhìn nữ quỷ nói.
“Cho… cho tôi ôm con bé một cái…” - “Tôi” vẫn đeo xích sắt, chỉ về phía bé Gia Linh nói.
Không giống như tôi nghĩ, bé Linh không hề sợ “tôi”, nghe vậy con bé còn chủ động nhào vào ôm lấy người này. “Tôi” thổn thức khóc lên.
“Ngươi còn gì muốn nói thì nói ra.” - Ông nói.
“Thầy, con không bỏ nhà theo trai, con bị hắn ta hại. Mong thầy làm chủ cho con, xác con bị giấu trong rừng, hắn lấy con làm thần bảo mệnh. Con bị oan, con không phản bội cậu Minh. Con rất yêu anh.” - “tôi” quỳ xuống, ôm lấy bé Linh mà nói.
Ông Lý nghe xong, trợn mắt nhìn Lý Gia Phú. Thằng con trời đánh này của ông không ngờ lại còn dám giết người. Ông tức thở không thông. Cậu ta vẫn một mực chối bỏ:
“Không, nó nói láo. Giả ma giả quỷ cái gì. Tao không giết người.” - Thân hình to ục ịch quỳ xuống cùng với giọng nói như bò rống của cậu ta vang lên.
Bốp!
Ông Lý tát cho cậu ta một bạt tai.
“Mày nghĩ cái danh thầy phong thủy của tao là trò đùa à. Tao làm việc âm bao năm, truyền thống gia đình thế nào tao còn không phân biệt được lời thật giả. Nó oán mày nó mới về đây. Người thì có thể sống láo chứ ma thì không biết nói dối. Thế mà mày dám dựng chuyện nó trốn đi. Thằng khốn nạn nhà mày. Từ nay cút khỏi nhà tao. Tao không có cái loại con như mày. Một xu một cắc cũng đừng mong.” - Ông Lý nói xong, ôm tim ngồi phịch xuống.
Cậu Minh lao về phía “tôi” nước mắt chảy ròng ròng.
“Chị Đào, là chị đúng không? Tôi biết chị sẽ không phản bội tôi mà. Tôi tìm chị khắp nơi không thấy. Hóa ra chị vẫn ở trong làng. Tôi… tôi tệ quá. Chị tha lỗi cho tôi.”
“Cậu đừng nói vậy, tiểu nhân hãm hại, cậu đừng tự trách mình. Kiếp này tôi và cậu đoản phận ngắn duyên, kiếp sau vẫn mong được nên duyên vợ chồng cùng cậu.” - “Tôi” khóc nức nở, miệng nói tiếng rõ tiếng chìm, nấc lên.
“Tôi” rơi nước mắt ôm lấy Gia Linh và cậu Minh thêm một lúc lâu, sau đó mới vái lậy ông Lý, ông và quay về phía hồn tôi nhìn trìu mến, nói hai tiếng “cảm ơn”, lạy ba lạy. Trước khi hồn tôi quay về xác, tôi còn nghe được tiếng nói “mong cô hãy chăm sóc cho Gia Linh giúp tôi. Kiếp sau xin được báo đáp.”
Tôi đồng ý trong lòng, người kia mới thoát hẳn cơ thể tôi mà đi.
Cầu đề cử, đẩy giúp em với ạ.