Chương 40: Quan tài động

Đáng lý ra tôi sẽ ở bên ngày thêm vài hôm nữa, nhưng vì có tin này nên tôi phải về. Tôi và cậu cả đều về. Vì người mất chính là cô Lệ - người mà tôi chưa từng chú ý. Bây giờ nghĩ lại ngoài cái tên tôi cũng chẳng nhớ nổi mặt mũi của cô thế nào. Cô là vợ lẽ thứ hai của cậu Đức. Ấy thế mà tôi chưa kịp thân quen cũng đã mất rồi. Chỉ có điều cái chết của cô lại khiến tôi thành tội đồ.

Người ta đồn nhau rằng chính khí sát của tôi đã khiến trong phủ xảy ra nhiều chuyện quái gở, giờ còn làm cho ông Lý ốm, cho vợ lẽ của chồng chết. Cái tội danh này nghe sao mà cay nghiệt. Thế mà họ lại chẳng hề nhớ tôi cũng bị ốm liệt giường tưởng như mất mạng.

Tôi chẳng kịp nghĩ gì, một mạch theo gia đình tôi về bên ấy, đám tang không lớn cũng chẳng nhỏ, đèn trắng khăn trắng, cờ báo tang bay khắp nơi. Không khí ảm đạm và u buồn thay. Tôi vừa bước vào cửa, mọi người tránh tôi như tránh tà. Họ thậm chí còn run lẩy bẩy, người hầu hương còn không dám đến gần tôi châm hương. Chị Xoan phải tự tay châm hương đưa cho gia đình chúng tôi. Thắp hương xong, tôi đi ra ngoài linh đường.

Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc áo tang trắng từ đâu lao về phía tôi. Bà ta vừa nhào đến, miệng đã thét lên những ngôn từ vô lý.

“Trả con lại cho tao, trả con lại cho tao. Mày là cái thứ tà ma, mày là cái thứ xui rủi. Ông Lý ơi, ông còn không mau đuổi nó đi, đuổi nó đi.”

Bà ta nhào đến muốn giơ cái tay to như quạt mo mà bạt vào mặt tôi. Thế nhưng tôi chưa kịp làm gì thì anh Thế đã ra giữ tay bà ta lại. Bà ta không thể tiến cũng chẳng thể lui cứ nằm ra đó giẫy lên đành đạch.

“Ối dồi ôi, giết con lại muốn hại mẹ, bới làng nước ơi ra mà xem. Con dâu cả nhà ông Lý ác độc muốn hại người.”

Trong đám tang có không ít người đến, cảnh này lại diễn ra ngay trước sân ở linh đường nên khiến cho mọi người túm năm tụm bảy chỉ chỉ trỏ trỏ. Tôi đang sẵn cơn đau đầu nghe tiếng xì xầm lại càng đau hơn. May có chị Xoan và mẹ tôi đỡ sau lưng tôi mới miễn cưỡng đứng thẳng được. Tôi không muốn quan tâm đến mọi người ở đây nữa mà đi về phía phòng của hai vợ chồng nghỉ ngơi. Thế nhưng bà ta vẫn không tha cho tôi, mồm vẫn gào lên:

“Á à còn dám trốn đi à. Sao không nói gì đi? Sao không nói gì? Thanh minh gì đi chứ. Muốn trốn à không được đâu.”

Tôi và người nhà dừng lại, nhìn người phụ nữ trung niên thân thể đã bám đầy bụi bẩn đang bò lăn trên đất, cảm thấy thương hại bà ta vô cùng. Bà ta mất con nên thần trí không rõ ràng, đau đớn nói năng bậy bạ tôi cũng cho qua. Coi như là nể mặt người chết, tôi không muốn tính toán với bà ta. Chỉ là bà ta thật sự phát điên lên rồi, bà ta dùng hết sức bình sinh và những ngôn từ thô bỉ nhất để níu tôi ở lại.

Đúng lúc này, tôi muốn lên tiếng thì lại có một giọng nữ cao vang lên.

“Bà đứng lên đi rồi nói chuyện. Làm vậy ra thể thống gì.” - Cô Thanh nói.

“Tôi không đứng, tôi không đứng đấy các người định làm gì tôi?” - Bà ta giở thói ăn vạ nằm trên mặt đất.

“Tôi thì chẳng làm gì cả. Tôi chỉ muốn nói cho bà biết là thầy Lý đã cho người điều tra cái chết của mợ Lệ rồi. Còn do đâu thì còn phải xem là mợ ấy uống thang thuốc cuối cùng do ai sắc. Bà còn ở đây mà ăn vạ đổ tội đi, xem lúc biết hung thủ là ai còn mặt mũi nào.” - Cô Thanh nói xong, mặt bà ta biến sắc.

Bà ta không nằm ở trên đất nữa mà vùng ngay dậy. Chỉ thẳng vào mặt cô Thanh nói:

“Nói bậy, con Lệ nhà tôi nó thông minh xinh đẹp, khỏe mạnh uống thuốc làm gì?”

“Tôi làm ở phường thêu còn biết cô Lệ bị bệnh lâu năm trong người thế mà bà là mẹ cô Lệ lại không biết à? À… Hay là con riêng của chồng nên chẳng quan tâm. Chẳng qua cô Lệ vào được nhà ông Lý nên bà mới đến viếng chứ nếu không chắc chả đoái hoài. Mới có mấy năm trôi qua mà làm như cốt nhục tình thâm. Cái làng này còn không biết bà đối với cô Lệ thế nào chắc?” - Giọng bà Nga đầy tính mỉa mai xỉa xói châm chọc.

Bà Nga nói xong thì người phụ nữ này im mặt, tay run run đưa lên chỉ vào mặt bà Nga. Bà Nga lấy cây quạt trắng gạt xuống, cười nửa miệng.

“Sao nào? Muốn nói gì nữa không?”

Bà ta tức giận mặt lúc đỏ lúc xanh lúc thì trắng bệch, hơi thở phì phì. Mọi người xung quanh lại tiếp tục bàn tán, mà lần này lại chuyển hướng sang bà ta. Bà Nga vào thắp hương rồi ra nói chuyện với chú thím tôi mấy câu rồi cùng đi về. Tôi cùng mẹ và chị Xoan thì về phòng tôi, bố tôi và chú Nghĩa thì vào thăm ông Lý Quan. Tôi nghe bố đi thăm ông thì cũng đi theo.

Ông Lý nằm trên giường, lúc này thầy Nhẫn đang châm cứu cho ông. Thấy bố và tôi vào, thầy Nhẫn không để ý mà chuyên tâm chăm chú.

“Nằm yên đi. Tôi không muốn đệ tử của tôi mồ côi nên mới cứu ông. Đừng có mà nhốn nháo. Không thì đừng có trách.” - Thầy Nhẫn nhăn mặt quát lên.

“Haha, tôi biết rồi. Tôi nào có dám trái ý thầy.” - Ông Lý cười lên, trong giọng điệu ẩn chứa ý đùa như nói chuyện với bạn thâm giao.

“Cười cười cười. Im lặng cho tôi.” - Thầy Nhẫn tiếp tục quát lên.

Tôi không hiểu sao thầy Nhẫn cứ hay cau có với ông Lý. Nhưng nhìn tình cảnh này thì ngoài mặt khó ưa nhau nhưng trong lòng ông Nhẫn cũng không phải có ác cảm gì với ông Lý. Vẫn còn may, trông ông Lý tuy yếu nhưng tinh thần rất tốt.

Nhìn đám kim châm cứu chi chít từ đầu xuống chân, hai huyệt “giữ mạng” cũng được thầy Nhẫn đâm xuống. Thi thoảng tôi chỉ thấy ông Lý rú lên một tiếng đau đớn nhưng sau tiếng quát của thầy Nhẫn, ông lại nhe răng trợn mắt nhịn. Tôi nhìn kim châm cứu thi thoảng đâm lệch một tí mà trong lòng rùng mình. Hóa ra sư phụ của tôi lại có tính cách đáng yêu lầy lầy như thế, cứu người không quên trả thù.

“Ông Nhẫn, ông nghiêm túc cho tôi, đau chết tôi rồi.” - Ông Lý không chịu được, cuối cùng cũng kêu lên.

“Haha, ai bảo ông cần tôi, tôi thích châm thế nào là chuyện của tôi. Ông mạnh lắm mà. Sao không dậy mà đuổi đánh tôi đi.” - Thầy Nhẫn lại hạ xuống một kim châm cứu lệch pha rồi mới châm lại.

Ông Lý méo mặt, mồ hôi toát ra từng hạt to như hạt đậu nhưng cũng không dám hét lên. Tôi nhìn cảnh này trong lòng thầm tự nhủ nhất định không được làm thầy buồn. Trên đời này nhất định không được đắc tội với thầy thuốc. Nếu không… nếu không trước mặt đã có tấm gương.

Tuy là nhiều đau đớn như thế, thầy Nhẫn chẳng quan tâm đến mọi người xung quanh mà hạ châm thoăn thoắt rồi lại rút ra. Xong xuôi, ông Lý như được giải thoát, thở ra một hơi nhẹ nhàng. Ông quản gia đưa cho ông Lý một chiếc khăn tay lau mồ hôi, sau đó vén rèm che cửa buồng để ông đi ra ngoài.

“Ông bà thông gia đến mà tôi lại thất lễ quá.” - Ông làm một lễ với bố mẹ tôi.

Bố tôi xua xua tay:

“Chúng ta đều là người nhà với nhau,... ông cảm thấy thế nào rồi?” - Bố tôi có lễ hỏi lại.

Tôi đứng rót trà cho mọi người, thầy Nhẫn lúc này cũng đi ra, ngồi ở ngay cạnh ghế của ông Lý. Tôi thấy lúc thầy ngồi xuống, ông Lý như rùng mình một cái nhẹ rồi lấy lại thần sắc như thường. Tôi rót một chén trà cho thầy Nhẫn. Thầy nhìn tôi hỏi:

“Con đã đỡ chưa? Nhớ uống thuốc đúng giờ. Chiều ta lại đến châm cứu cho con.”

Nhìn thầy ân cần hỏi han tựa như một người cha già, khác hẳn với điệu bộ và dáng vẻ như trẻ con vừa nãy làm tôi dâng lên một cảm giác là lạ trong lòng. Thế nhưng tôi rất vui. Vui vì có người quan tâm, và vui vì may mà bản thân lại có quan hệ tốt với thầy Nhẫn, nếu không thì…

“Dạ, con đỡ bảy tám phần rồi ạ.”

Tôi nói xong thì ngồi về chỗ cạnh mẹ, lắng nghe mọi người nói chuyện. Ông Lý cho người hầu ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn gia đình tôi, ông Lý, thầy Nhẫn. Bé Kiến canh cửa ở ngoài. Sau khi cửa khép lại, ông Lý mới lên tiếng.

“Chuyện này xảy ra phải trách tôi quá coi thường kẻ địch. Tôi không nghĩ hắn ta lại có khả năng cao cường như thế. E là người này nuôi quỷ binh, dùng tà thuật và có người trong phủ làm nội ứng. Thế nên thời gian tới để cho vợ chồng nó về bên nhà anh chị, anh chị giúp tôi chăm sóc hai đứa ít lâu, tôi dọn phủ xong sẽ đón hai đứa nó về.”

“Vậy còn ông ở đây thì sao? Ông sẽ không sao chứ?” - Bố tôi lo lắng hỏi.

“Tôi không sao. Chúng nhắm đến con dâu tôi, không phải tôi. Hơn nữa tôi có vật tổ truyền hộ mạng, những thầy tà thế này không làm gì được tôi. Tôi cũng mời người về trợ giúp rồi, vài ngày nữa là đến.”

Tôi nhìn sắc mặt thầy Lý trắng bệch ra, tôi biết chuyện không đơn giản là dừng lại ở đây. Tôi hỏi:

“Thầy ơi, cái chết của cô Lệ có phải…”

Tôi còn chưa hỏi hết, thầy đã thở dài một hơi thườn thượt.

“Con đã an toàn trải qua bảy ngày, nhưng quỷ khí trong phủ quá mạnh, thế nên… thế nên phụ nữ đau yếu dễ làm ảnh hưởng đến. Nam giới có dương khí hộ mệnh nên cùng lắm chỉ ốm yếu, nhưng phụ nữ rất có thể mất mạng. Chỉ mong là từ nay đến vài ngày nữa không có ai làm sao nữa. Con bé số cũng quá khổ rồi.”

Tôi nghe thế hoảng sợ trong lòng.

“Thầy ơi, chuyện này,... chuyện này do ai làm ạ? Có thể bảo toàn cho người trong nhà trước khi có cao nhân đến không ạ?” - Tôi bất an lên tiếng hỏi.

Trong lòng tôi lúc này vô cùng rối bời. Bởi vì người chết đi, bị bệnh đều do tôi. Dù vô tình hay cố ý thì nguyên nhân vẫn là do tôi. Mẹ tôi siết chặt tay tôi vào trong lòng, có lẽ lúc này mẹ còn bất an hơn cả tôi.

“Ta cũng không biết do ai làm, nhưng thầy pháp này rất mạnh do tu tà pháp, luyện quỷ binh. Thế nhưng sau lần này chắc chắn là bị phản phệ, không biết ông ta còn sống không. Quỷ do ông ta điều khiển không chịu sự trói buộc của ông ta nữa nên mới quẩn quanh ở đây. Chỉ cần vị cao nhân kia đến, mọi thứ đều được giải quyết.”

Ông thở dài một hơi nói tiếp: “Thêm một ngày là thêm nguy hiểm cho một người. Vì quỷ khí ám vào người nên dù có chuyển đi đâu cũng không an toàn nữa. Tôi đã làm phép trấn trạch nhưng không biết sẽ trụ được bao lâu.”

Đúng lúc này, cánh cửa như có cuồng phong thổi vào, cửa bật tung lên. Ông Lý hốt hoảng đứng bật dậy.

“Không ổn!”

Ông chạy vào lấy một cây kiếm đào và một hộp đồ cũ kỹ rồi chạy ra ngoài. Tôi và mọi người thấy ông gấp gáp lao đi, tôi liền bảo anh Thể cõng lấy ông Lý. Ông chỉ hướng linh đường mà đi.

Trời mới ba giờ chiều đáng ra còn nắng thế nhưng trận gió vừa lên, mây đen kéo đến như một binh đoàn ma quái đổ bộ. Những đám mây đen nổi lên cuồn cuộn thấp xuống như trời sập đến nơi. Ông Lý bấm độn nốt ngón tay, mặt xanh mét lại.

Ông chạy vào linh đường, vội vã lấy ba lá phù màu vàng, tay múa lên như viết chữ lên hư không, sau đó hô lên một tiếng dán xuống quan tài. Đúng lúc này, trong quan tài như có tiếng động, rung ầm ầm muốn rời khỏi ghế dài.

Ông Lý không hoảng loạn, tay cắm kiếm đào vào trong lư hương, gạo muối vung lên trên sàn nhà trải ra khắp xung quanh. Lấy quan tài làm tâm, ông đi xung quanh theo một cước bộ kỳ quái, bước chân rất nhanh phác họa thành hình bát quái càn khôn. Chiếc quan tài ngưng động đậy, bên ngoài sân mọi người cũng đã giải tán hết. Trong linh đường lúc này chỉ còn lại người trong nhà chúng tôi.

Tôi rùng mình lạnh lẽo. Cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng, tôi thấy mặt thầy tái mét lên, từng giọt mồ hôi rơi xuống hàng lông mày đã bạc trắng.

Thầy Nhẫn nhìn quan tài, nói:

“Quỷ khí muốn mượn xác hoàn dương. Con quỷ này sợ là đã thoát hẳn khỏi khống chế rồi. Nó không làm được điều này sợ là sẽ tìm người khác. Tập trung hết nữ giới vào một phòng, đề phòng bất chắc.”

Ông Lý quan nhìn thầy Nhẫn có chút kinh ngạc.

“Ông cũng biết những chuyện này? Đúng vậy, giờ chỉ còn cách đó thôi, tuyệt đối không để chúng thực hiện. Nếu không… toàn gia e là diệt. Oán khí này thật sự độc ác.”

Thế nhưng mọi người còn đang bàn đối sách thì bên ngoài đã có người chạy đến báo gấp.

“Ông ơi… ông ơi…” - Người ở đợ này vừa chạy vừa lao lên bậc, không ngừng vấp ngã cũng bò được vào trong nhà.

“Có chuyện gì, bình tĩnh từ từ nói…” - Ông Lý trầm mặt xuống, bình tĩnh nói.

“Bà… bà… bà đang ở trong nhà tự nhiên phát điên đập phá đồ đạc… không ai ngăn được.”

Gương mặt của ông Lý sa sầm lại, đen kịt.

“Mau mau bảo tất cả nữ giới trong phủ tập trung tại phòng khách, bảo trai tráng đóng phòng bà lại, ông đến ngay. Không được để bà chạy ra ngoài.”

Người này vội vã đi làm. Không khí trong này trầm trọng hẳn lên. Ông Lý nhìn thầy Nhẫn, ánh mắt ánh lên sự cầu khẩn.

“Chuyện đến nước này, xin ông ở lại giúp gia đình tôi. Ở đây nhờ ông, tôi đi xử lý bên kia xong quay lại ngay. Ông cầm lấy mấy lá bùa này, nếu nó quay lại, ông hãy dán lại vào chỗ cũ thế ba lá bùa kia.”

Tôi và mẹ chuẩn bị đi vào trong nhà khách tập trung thì ông Lý lại nói:

“Yến ở đây với thầy Nhẫn, thầy Nhẫn có thể sẽ bảo vệ được con, ta đi xử lý chuyện của bà xong quay lại. Giờ con đến chỗ kia tập trung, âm khí nặng e là con sẽ thành mục tiêu đầu tiên.”

Tôi nghe lời ở lại với thầy, mẹ tôi theo sắp xếp mà đi vào trong phòng khách. Dù mẹ tôi muốn ở lại nhưng lại không dám làm trái ý của những người trong nghề, nên nghe lời mà đi theo. Trong linh đường giờ chỉ còn tôi với thầy Nhẫn, bố tôi. Những người hầu nam và cả anh Thể, anh Thế cũng đã đi đưa nữ quyến trong phủ vào tập trung ở phòng khách.

Ông Lý đi không bao lâu thì mọi người trong phủ đều nghe thấy tiếng gào thét của bà.

Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/

Cảm ơn bạn đã yêu thích bộ truyện của mình! Đừng ngại ủng hộ mình nha,