Chương 39: Có người chết

Tôi cảm giác trông ông cứ nhẹ tênh đi, bóng dáng ấy mới cô độc làm sao. Bỗng nhiên tôi lại thấy thương ông quá. Người bố nào cũng nhọc nhằn vì con.

Tôi nhớ đến đêm bố mẹ ôm nhau khóc vì tôi, hình ảnh đó làm trái tim tôi như thắt lại. Tôi nhìn theo bóng ông khuất dần mới tiếp tục mang sách ra chép lại, thật cẩn thận, vừa chép vừa ngẫm nghĩ. Chị Xoan không tập viết nữa mà chuẩn bị đồ ăn chiều mang lên cho tôi. Vẫn là một bàn đầy thức ăn, ngon lành và có phần thanh đạm vì tôi mới vừa ốm dậy. Chị Xoan dường như biết tính tôi nên lấy thêm nhiều cơm, mọi người ngồi chung bàn ăn thế này tôi mới thấy có cảm giác ấm cúng của gia đình, khoảng cách cũng thu hẹp lại.

Màn đêm buông xuống, ai làm việc đó, tôi cũng lên giường đi ngủ. Chị Xoan dặn tôi cài then cẩn thận rồi mới về phòng. Nếu có chuyện gì thì tôi cứ giật chiếc giây ở đầu giường, mọi người bên ngoài sẽ biết. Chị còn ngỏ ý muốn ngủ lại trong phòng với tôi nhưng tôi cũng không muốn chị phải ngủ dưới đất. Hơn nữa, ông Lý cũng nói việc xuất hồn này dù có bao nhiêu người ở cạnh mà không biết thuật thì cũng vô dụng thôi. Thế nên tôi không muốn kéo thêm một người vào rắc rối này mặc dù trong lòng tôi muốn chị ở lại lắm.

Chị dặn dò xong thì tôi cũng chốt cửa lại. Cậu Đức được anh Tích chăm sóc thay quần áo từ chiều. Tôi vẫn để đèn sáng chưng như ban ngày. Có ánh sáng tôi mới thấy an tâm hơn. Con người sợ bóng tối vốn dĩ là bởi vì sợ những gì mà mình không nhìn thấy ở trong đó mà thôi.

Tôi trèo lên giường nhưng cứ thao thức mãi không ngủ được. Chẳng biết qua bao lâu, tiếng cửa lại đập lên liên hồi. Không biết có phải do tôi lại sốt hay không mà tôi cảm thấy người mệt mỏi chẳng còn chút sức nào. Tay sờ lên chiếc giây muốn giật giật lên mà không được. Tôi biết mình lại bị ảo giác rồi. Vì bên ngoài vốn có hai anh Thể và anh Thế, thậm chí có khi còn cả anh Tích nữa cơ mà.

Thế nhưng cho dù có bao nhiêu người nữa cũng không thể giúp được tôi. Ở đây chỉ duy có ông Lý là có thể giúp tôi, nhưng ông dặn tôi không được làm gì chỉ cần nghe lời ở trong phòng, mọi chuyện khác không cần để tâm. Dù chẳng biết ông làm gì nhưng thấy ông yếu ớt đi tôi đoán rằng ông đã bỏ ra nhiều tâm sức lắm.

Tôi ôm lấy chiếc gối, ghé sát vào cậu Đức. Chẳng biết từ bao giờ tôi lại cảm thấy con người bất động này lại tựa như một tòa núi, vững chắc và an ổn. Nhìn cậu Đức say ngủ tôi bất chợt hiện lên một ý niệm cổ quái trong đầu. Hồi nhỏ bà hay kể cho tôi nghe chuyện người đẹp ngủ trong rừng. Tôi nghiêng người cúi xuống nhìn gương mặt cậu một cách chăm chú. Dường như có một điều gì đó thôi thúc tôi làm theo trong chuyện. Tôi bất giác nhắm mắt lại, chạm môi mình lên đôi môi nam tính của anh. Cảm giác này hoàn toàn không giống như khi mớm thuốc cho cậu. Mà nó giống như bị điện giật.

Một luồng điện giật truyền khắp toàn thân làm tôi tê cứng người. Cảm giác là lạ vừa thích thú lại vừa khiến tôi khó chịu, trạng thái này tôi chưa từng gặp bao giờ. Tôi vội vàng chống hai tay ngồi thẳng người dậy. Trái tim tôi đập lên mạnh mẽ, mặt tôi nóng bừng cả lên. Quay sang nhìn cậu, vẫn thấy cậu nằm im, đôi mắt không hề cựa quậy. Quả nhiên cổ tích chỉ là cổ tích mà thôi, không có phép màu nào xảy ra hết.

Tôi quen thói gối tay cậu mấy ngày nay giờ thành ra đã nghiện. Vòng tay ấm áp này làm tôi cảm thấy an toàn vô cùng. Mắt vừa nhắm lại, tôi đã đi vào trong giấc ngủ. Không giống ngày hôm qua, giấc ngủ hôm nay của tôi rất an yên, rất nhẹ nhàng, chẳng có gì khác lạ hay thứ gì quấy rầy. Mãi cho đến khi bình minh hé rạng, ngoài trời đã sáng, gà gáy vang núi rừng.

Tôi mở mắt ra thấy có gì khác khác. Cánh tay từ trên vai tôi trượt xuống eo từ bao giờ, hẳn là đêm qua tôi đã cựa quậy khiến cho cánh tay này không giữ nguyên được. Đúng lúc này, bên ngoài chị Xoan gọi vọng vào.

“Mợ ơi, trời sáng rồi em bưng nước cho mợ đây.”

Tôi mau chóng xuống giường mở cửa. Then đã kéo ra chỉ còn một chút thì dự cảm không lành, người tôi lạnh toát, sống lưng tê dại. Bên ngoài vang lên tiếng cười the thé.

Trong lòng tôi trầm xuống, hẫng một nhịp.

“Thôi xong, trúng chiêu. Chị Xoan có bao giờ xưng em với tôi đâu.” - trong đầu tôi vừa nổi lên suy nghĩ như thế thì có một sức mạnh lớn từ bên ngoài tác động vào.

Tiếng gió thổi vù vù cùng tiếng cánh cửa kẽo kẹt, tôi lấy lưng chặn lại nhưng cửa không ngừng nhúc nhích muốn mở ra. Khe cửa càng to, lá bùa vàng ở góc nhà phát ra ánh sáng mờ ảo, hàng chữ màu đỏ cũng dần mờ ảo đi.

Tôi xoay người lại, lấy chân làm trụ, hai tay chống vào cửa. Một khe cửa cỡ 2cm dần dần hé ra, ngoài trời vẫn tối om om, không hề có một tia sáng. Thế nhưng tiếng gà gáy vang vọng khắp nơi không ngừng lại. Dần dần, thứ tiếng ấy trở lên hỗn loạn, bén nhọn như một đòn công kích vào não tôi. Đầu tôi nhói đau, mọi sức lực đã dồn hết vào việc chống lại cánh cửa.

Bên ngoài, “chị Xoan” bưng một chậu nước đỏ lòm, miệng cười ngoác ra với ánh mắt âm âm. Dần dần, miệng chị kéo lên một độ rộng kinh dị, đến tận mang tai. Tôi từng thấy cảnh này, trong lòng hoảng hồn nhưng cảm giác muốn cầu sinh của tôi vẫn còn. Người tôi căng chặt, cố hết sức nhưng đoạn cuối cái then đã dứt, hoàn toàn mở ra.

Cánh cửa bật mở, một mình tôi đứng ở giữa cửa, đối diện với “chị Xoan” cầm chậu nước đỏ như máu ngày một tiến gần. Lông tóc cả người dựng đứng lên lạnh băng. Mái tóc chị xõa dài bay loạn xạ trong gió, gương mặt trắng bệch xanh đen bắt đầu biến hình.

“Há há há… ra rồi, ra đây rồi… Mợ… chạy đi đâu…!” - Miệng chị ta không mấp máy nhưng vẫn truyền ra tiếng nói rét lạnh, quanh quẩn.

Người tôi lạnh toát, trái tim như đứng hình lại, tôi thấy trên đỉnh đầu đau nhói. Cảm giác như có một cái gì đó muốn cắm vào đầu mình. Tôi đưa tay lên đầu, sờ phải… một sợi tóc. Nhìn theo đoạn kéo dài, sợ tóc này bắt nguồn từ chị ta. Tôi giữ lấy sợi tóc không để nó đâm vào đầu mình. Thế nhưng điều kỳ quái là sức mạnh của sợi tóc này lại không yếu ớt như tôi nghĩ.

Tôi rèn luyện được một thời gian, cơ thể cũng gọi là săn chắc, khỏe mạnh hơn con gái bình thường. Thế nhưng đứng trước sợi tóc này, tôi lại cảm thấy áp lực như có một ngọn núi lớn đặt lên đầu. Tôi không biết nếu để nó cắm vào trong đầu tôi thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là điều không tốt.

Sức nặng trầm trọng từ sợi tóc đen kịt làm người tôi run rẩy, các khớp xương như muốn vỡ nứt ra, đau đớn. Nhất là cảm giác tê buốt lạnh lẽo như có khay đá lớn đặt trên đỉnh đầu hàng giờ. Thứ khí lạnh ấy làm tôi dần dần mơ hồ, mắt tôi mờ đi, các khớp ngón tay đã trắng bệch, không còn hơi sức nữa.

Gương mặt cô ta dần biến thành màu đen, đúng lúc này, hai cổ tay tôi ma sát vào nhau, chạm vào chiếc vòng tay của bà nội. Chiếc vòng này ánh lên thứ ánh sáng đỏ yếu ớt nhưng cũng khiến cho nữ quỷ kia ngưng cười. Lúc này, cô ta đã không còn là hình dáng của chị Xoan nữa, cô ta gào thét, gầm rú lên ôm lấy đầu nhưng sợi tóc thì vẫn không hề rút đi. Tôi nhân lúc này muốn tránh né sang một bên thì nghe chị ta rít lên:

“Không thể nào, không thể nào! Không…”

Gió càng thổi lên mạnh mẽ làm mí mắt tôi muốn nhắm lại, nước mắt chảy ra, tôi không muốn nhắm lại. Cố gắng chống chọi lại sự mỏi mệt tột độ của bản thân, lúc này đầu óc tôi lại nghe thấy tiếng chuông quen tai, tiếng một người đàn ông ra lệnh gì đó nhưng lúc xa lúc gần tôi không nghe rõ. Đúng lúc tiếng chuông nổi lên thì nữ quỷ kia giống như bị điên dại, đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ lập lòe, miệng ngoác rộng rỉ ra thứ chất lỏng màu đỏ. Nữ quỷ đưa bàn tay đen ngòm sắc ngọn, rơi rớt những giọt nước màu đen tong tong về phía tôi.

Tôi run lên bần bật. Thế nhưng “chị ta” lại như cố gắng ngừng lại. Nhìn hình ảnh lưỡng lự ngập ngừng đó càng khiến tôi hoang mang, nhưng sức nặng của sợi tóc thì không hề ngừng. Cho đến khi, tiếng chuông và tiếng lầm bầm ngày càng nhanh, càng réo rắt thì tôi không chịu đựng được nữa, mắt tôi rốt cuộc cũng đóng lại. Trong đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ sau cùng “Con xin lỗi mọi người. Con đã cố hết sức rồi!”

Một màn đêm đặc quánh choán lấy tâm trí tôi. Tôi không biết tình trạng này diễn ra bao lâu, tôi chỉ biết có một luồng hơi ấm áp bao lấy cơ thể mình. Mãi cho đến khi…

“Mợ tỉnh rồi.” - Tiếng chị Xoan vui mừng reo lên.

“Ôi, con gái tôi.” - Mẹ tôi khóc nấc lên nghèn nghẹn.

Giọng mẹ ở gần lắm, còn cả tiếng của bố của các chú nữa. Tôi hé mắt mở ra, nhìn mọi người xung quanh, hình ảnh mờ mờ ảo ảo, tôi không nhìn rõ nữa. Phải mất một lúc lâu sau, tôi mới mấp máy được môi nhưng lại không thể nói ra được tiếng nào. Trong họng tôi dường như có cục đờm đông đặc lại. Tôi muốn nhấc tay lên giơ về phía mẹ lại phát hiện bản thân không có một chút sức lực nào cả.

Cảm giác hoang mang, sợ hãi đang choán lấy tâm trí tôi. Lúc này, mẹ cầm lấy tay tôi nói:

“Con còn yếu, thầy Nhẫn nói một hai hôm là sẽ bình phục, đừng lo, có bố mẹ ở đây hết rồi. Giờ mẹ bón thuốc cho con, con cố nuốt xuống, đừng gắng sức làm gì cả. Đừng lo lắng.”

Tôi muốn gật đầu lại phát hiện mình chỉ nhích đầu một chút mà gáy truyền đến cơn đau khó thể miêu tả hết. Cố hết sức mới uống được một chén thuốc, cảm giác đau đớn từ bụng truyền lên đầu, lan ra tứ chi. Cảm giác này làm tôi muốn chết đi để bớt thống khổ. Cũng may, cơn đau này diễn ra không lâu, chỉ vài phút sau tôi đã thấy người đỡ mệt, năng lượng như quay trở lại, mắt cũng sáng hơn, cổ họng đã thông đờm. Có điều, tôi vẫn rùng mình khi nhớ về cơn đau khi nãy.

Tôi nhìn trần nhà, đây đúng là nhà chú Tín mà. Tôi không biết tại sao mình lại về bên này nữa. Tôi uống nước ấm xong, bản thân đã tỉnh táo, đủ sức để chống tay ngồi lên. Chỉ có điều vẫn chưa khỏe như bình thường. Đầu vẫn choáng váng và mắt thì hơi hoa lên. Tôi hỏi:

“Tại sao con lại ở đây vậy ạ?”

Lúc này mọi người nhìn sang chị Xoan, chị ngồi ngay cạnh giường bắt đầu kể lại.

“Nửa đêm hôm đó, tôi đang ngủ thì thấy tiếng chuông trong phòng vang lên. Tôi vội gọi mấy anh ra xem rồi gọi ông. Thế rồi mở được cửa ra thì mợ đã lạnh băng, may mà ông đến kịp. Rồi ông làm gì đó gẫy cả kiếm đào tổ truyền, lại phun ra ba búng máu mợ mới hồng hào trở lại. Ông thì bị ngất đi, may có thầy Nhẫn đến kịp, kê đơn bốc thuốc cho mợ với ông.” - Chị Xoan từ từ nói.

“Sau khi nghe tin Kiến chạy sang báo thì cả nhà mình vội vã sang luôn. Thấy con yếu ớt bố mẹ nhất quyết mang con về. Bên đó ban đầu bà Huế cũng không cho nhưng ông Lý bảo được nên chẳng ai làm gì cả nữa. Cậu cả cũng được ông Lý gửi gắm sang đây, đang nằm ở gian bên kia.” - Bố tôi nói.

“Con thấy chỗ nào không khỏe thì bảo bố mẹ, nằm xuống đi cho đỡ mệt.” - Mẹ tôi ngồi cạnh tôi, đôi mắt đỏ lên nói.

Tôi dựa đầu vào mẹ, cơn đau ở gáy đã dịu dần nhưng tôi không hề có một chút ký ức nào của ngày hôm đó nữa. Bởi vì tôi đã hôn mê hai ngày rồi. Thầy Nhẫn nói chỉ thêm vài ngày nữa là tôi sẽ tỉnh táo lại mà ngực tôi vẫn còn tức quá. Tôi nhớ là hôm đó muốn đi rung chuông nhưng mà dây ở xa quá tôi không thể với đến. Vậy thì… tại sao chị Xoan lại nghe tiếng chuông. Hay là gió to quá đã thổi cái chuông. Đúng vậy, nhất định là do gió to, hôm đó gió mạnh như thế cơ mà.

Tôi không nghĩ nữa mà nghe lời mẹ nằm xuống nghỉ ngơi. Hai ngày qua đi, uống thuốc, ăn cháo và thầy Nhẫn đích thân châm cứu giúp tôi khỏe mạnh lên bảy tám phần. Giờ lại đang được ở nhà mẹ nên tôi cũng vô cùng yên tâm. Chỉ có điều, một tin tức làm chấn động cả cái làng này, cả nhà tôi và đặc biệt là tôi truyền đến. Mà tin tức này lại ảnh hưởng lớn đến danh dự và hình ảnh của tôi trong làng, đẩy tôi thành một người có sao khắc sát với nhà chồng…

Trong phủ ông Lý - nhà chồng tôi, có một người đã chết.