Mộ Dung Quách nhìn Lỹ Vỹ,ánh mắt bắn ra một tia hàn quang,lạnh lùng nói : '' Tên tiểu tử này là người của Vân gia ? ''
Lý Vỹ cười nói : '' Hắn có ơn với Vân gia. ''
Mộ Dung Quách cười lạnh một tiếng,trán nổi gân xanh,nghiến răng nghiến lợi nói : '' Vậy nên ? Ngươi muốn cứu hắn ? ''
Lý Vỹ nghe được như thế thì đáp lại bằng một tràng cười lớn,chế giễu nói : '' Sai,ta là đang cứu ngươi. ''
Nói đoạn,Lý Vỹ liếc mắt nhìn sang Tào Xung.
Người thiếu niên này,có thể dùng tu vi tam phẩm chém tứ phẩm,hắn tận mắt chứng kiến.
Mặc dù Mộ Dung Quách trong hàng tứ phẩm cũng có thể coi là thiên tài,cao thủ.
Bất quá,Tào Xung còn có một dải lụa đỏ phòng ngự vô địch,nếu so đấu,đừng nói là Mộ Dung Quách,ngay cả Lý Vỹ cũng chưa nắm chắc thắng được hắn.
Mộ Dung Quách vô cùng tức giận,trong thoáng chốc,con ngươi của hắn từ đen chuyển sang đỏ,mái tóc dài đỏ rực cũng bay phấp phới.
“ Cứu ta ? Vậy ta cũng muốn thử xem,ngươi cứu ta như thế nào !”
Lời vừa dứt,Mộ Dung Quách tung ra một quyền về hướng Tào Xung.
Tào Xung đang định đỡ đòn,bỗng dưng Lý Vỹ từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh,một đấm đánh bật tay của Mộ Dung Quách.
Lý Vỹ lúc này đã thu lại nụ cười,thay vào đó là ngữ điệu cảnh cáo : “ Ngươi đã quên Tứ Gia Thịnh Hội năm đó rồi sao ? “
Mộ Dung Quách nghe được lời đe doạ của Lý Vỹ thì vô cùng giận dữ,nhưng hắn cũng không tiếp tục ra tay,bởi hắn biết,so về thực lực,bản thân hắn không thể bằng được Trấn Sơn Quyền.
“ Mộ Dung Kiệt là con trai của cha ta,là thiếu gia của Mộ Dung gia,hôm nay tiểu tử này chặt đứt tay của hắn,ngươi lại muốn ta để hắn đi,coi Mộ Dung gia của ta dễ lấn sao ? “ Mộ Dung Quách chiếm lý,phẫn nộ nói.
Chỉ thấy Lý Vỹ thu quyền lại,cười chế giễu : “ Lão già Mộ Dung Hoành có đến hai trăm người con,trừ ngươi và đại thiếu gia nhà Mộ Dung ra,lão đâu để ai vào mắt,đừng nói còn là tên hoàn khố công tử này.”
Mộ Dung Quách nghiến lợi,hắn biết rõ Lý Vỹ nói đúng.
Cha hắn có quá nhiều con,Mộ Dung Kiệt chỉ là một trong số đó,hơn nữa Mộ Dung Kiệt lại là loại thấp kém nhất kia.
Nếu không phải thường ngày tên Mộ Dung Kiệt này thường xuyên nịnh bợ hắn,hắn mới lười ra mặt.
Lý Vỹ không đợi Mộ Dung Quách đáp lời,cười nói : “ Trở về đi,người của Vân gia chúng ta sẽ nói chuyện với Mộ Dung Hoành sau.”
Nói chuyện ở đây,hiển nhiên là người có địa vị ở Vân gia,sẽ mang cho Mộ Dung gia một số lợi ích.
Dù sao cũng là chặt tay con của Mộ Dung gia gia chủ,Mộ Dung Hoành mặc dù không để ý,nhưng vì danh dự,cũng phải cho hắn một câu trả lời thích đáng.
Mộ Dung Quách cảm thấy mình không còn gì để nói,giận dữ phất áo rời đi.
Mộ Dung Kiệt đằng sau một tay ôm máu cũng đi theo hắn,còn không quên liếc Tào Xung một cái.
Lý Vỹ thấy mọi chuyện đã xong,quay người cùng Tào Xung nói : “ Đi,tới Vân gia,ta mời ngươi uống rượu.”
Người ta vừa mới ra mặt giúp mình, Tào Xung cũng không tiện từ chối.
Vân gia nằm tại phía đông Bình Dương thành,là một toà vừa cổ kính vừa trang nghiêm biệt phủ.
Tào Xung cùng Lý Vỹ ngồi đối diện nhau,bên trên bàn bày ra một vò rượu,hai bộ chén bát cùng một đĩa thịt bò.
Lý Vỹ uống liền hai ba chén,sảng khoái cười to.
Tào Xung cũng uống thử một chén,nhận thấy vị này có chút đắng,khác xa so với rượu của Phương Huyền năm xưa hắn uống.
Lý Vỹ gắp một miếng thịt bỏ vào bát Tào Xung,châm chọc nói : “ Lần này ngươi đá trúng thiết bản rồi.”
Tào Xung không đáp,ra hiệu Lý Vỹ nói tiếp,hắn cũng tò mò Mộ Dung gia rốt cuộc là thứ gì.
Lý Vỹ nấc một cái,nói : “ Bình Dương quận được thống trị bởi tứ đại gia tộc,lần lượt là Nguỵ,Vân,Quân,Mộ Dung.”
“ Mộ Dung gia tại Bình Dương thành làm ăn về đan dược,có móc nối với Địa Tông tu sĩ,người hôm nay ngươi gặp là Mộ Dung Quách,tam thiếu gia của Mộ Dung gia,còn trẻ đã là tứ phẩm.”
Tào Xung ồ lên một tiếng,sau đó hắn nói : “ Vậy Vân gia có điều gì muốn nhờ cậy Tào mỗ.”
Lý Vỹ tay đang nâng chén rượu dừng lại,mắt nhìn chằm chằm Tào Xung.
Nhưng ngay sau đó,hắn lập tức cười lớn.
“ Ngươi có ơn với Vân gia,lục gia đã hứa sẽ giúp ngươi một lần,đương nhiên sẽ không nuốt lời.”
Tào Xung thoáng chốc có chút cảm động.Vốn tưởng rằng Vân gia ra tay giúp hắn là có chuyện cần cầu cạnh,nhưng không ngờ thật sự là những người này muốn trả nợ ân tình.
Lý Vỹ nuốt xuống một ngụm rượu,mặt đỏ lên,cười nói : “ Bất quá,thật sự có chuyện cần nhờ ngươi.”
Quả nhiên ! Tào Xung nghi hoặc : “ Xin tiền bối cứ nói.”
Lý Vỹ vẩy tay,cười đáp : “ Không cần căng thẳng như vậy,chỉ cần ngươi giúp Vân gia chuyện này,từ nay về sau Tề gia cùng những người dân tị nạn ở Nam Lạp thành,bọn ta sẽ bảo hộ,bọn họ sẽ không còn là dân chạy nạn nữa.”
Tào Xung thoáng chốc ngạc nhiên.Quả nhiên là võ đạo thế gia,nhanh như vậy đã điều tra ra lai lịch của hắn.
Bất quá,Vân gia này thật sự gãi đúng chỗ ngứa,điều kiện này quả nhiên Tào Xung không thể từ chối được.
Lý Vỹ biết Tào Xung đồng ý,nghiêm túc nói : “ Tứ đại gia tộc đều có lục phẩm võ giả toạ trấn,ngũ phẩm võ giả mỗi tộc ít nhất đều có năm vị,tứ phẩm mười vị,tam phẩm trở xuống thì không cần nói.”
“ Nghèo văn phú võ,luyện võ cần nhất là tiền,mà Bình Dương quận tuy lớn,nhưng tài nguyên chưa bao giờ là đủ.”
Tào Xung gật gù,hắn sở dĩ có tốc độ tu luyện kinh người như vậy,đơn giản là bởi vì Thái Sơ Thổ Nạp Pháp hấp thu linh khí quá nhanh.
Nếu là dựa vào các công pháp võ đạo khác tu luyện,tốc độ e rằng chỉ bằng một phần ngàn,một phần trăm.
Nếu không có thiên tài địa bảo bổ trợ, không rõ năm tháng nào sẽ đạt tới võ đạo cao tầng.
Lý Vỹ nâng chén,nói : “ Chính vì tài nguyên không đủ,nên tứ đại gia tộc quyết định lập ra Tứ Gia Thịnh Hội.”
Tào Xung ngạc nhiên : “ Tứ Gia Thịnh Hội ?“
Lý Vỹ gật đầu,sau đó nói tiếp : “ Cứ bốn năm một lần,tứ đại gia tộc mỗi tộc sẽ cử ra năm võ giả dưới ba mươi tuổi thi đấu cùng nhau,thứ hạng của các gia tộc trong kỳ thi đấu này sẽ quyết định lượng tài nguyên được phân chia của gia tộc đó.”
Tào Xung lờ mờ đoán ra điều gì,dò hỏi : “ Không phải ngươi muốn ta tham gia cái đại hội gì đó chứ.”
Lý Vỹ cười đáp : “ Không sai.”
“ Bốn năm trước,Tứ Gia Thịnh Hội có ta tham gia,nhưng hiện tại ta đã quá ba mươi tuổi,ta sẽ đề cử với gia tộc cho ngươi tham gia.”
Lý Vỹ hài lòng nhìn Tào Xung : “ Ngươi không cần phải thắng,chỉ cần tham gia,Vân gia sẽ thực hiện lời hứa đã nói,tất nhiên ngươi cũng phải nỗ lực hết sức.Ta rất kỳ vọng vào ngươi.”
Tào Xung ngẫm nghĩ một hồi,sau đó gật đầu.
“ Tốt lắm.” Lý Vỹ cười sảng khoái,tiếp tục rót rượu.
Tào Xung chỉ cười trừ,nói : “ Nếu có nguy hiểm,ta có thể đầu hàng sao ? “
Lý Vỹ không đáp,thật ra hắn rất muốn trả lời rằng.
Dựa vào đám tiểu bối trong tứ đại gia tộc kia,muốn gây nguy hiểm cho ngươi,e rằng rất khó.
Cứ như vậy,Tào Xung lại trở về Thanh Long Học Phủ,bảy ngày sau sẽ lại tới Vân gia.
Trong đêm tối,Tào Xung cẩn thận từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cuốn sách.
Tứ Tượng Cổ Bí !
“ Ta nên tu luyện cổ bí thứ hai rồi.”