Chương 27: Mộ Dung gia

Làm nhất quận chi thành,quy mô của Bình Dương thành so với Nam Lạp thành gấp không chỉ mười lần.

Thương nhân cùng khách qua đường từ khắp các thành trì lân cận mỗi ngày đều đi qua đây,tạo nên một Bình Dương thành không lúc nào là không náo nhiệt.

Tào Xung hoà vào dòng người huyên náo, hắn hiện đang trên đường tới Tề gia y quán của Bình Dương thành,thuận tiện thăm thú nơi này.

“ Bình Dương thành không hổ là quận thành, tuỳ tiện một góc phố cũng hơn xa Nam Lạp Phường.” Tào Xung không khỏi cảm khái.

Bình Dương thành sở dĩ gọi là Bình Dương, bởi vì có rất nhiều dê núi tồn tại.

Năm đó chiến hoả liên miên,lão bách tính chạy nạn đến nơi này,dựa vào ăn thịt dê để sống,lấy dê để cày ruộng.

Sau này thiên hạ thái bình,cuộc sống ấm no,thành này được dựng lên,nhân dân mới lấy Bình Dương để làm tên nó.

Tào Xung cắn một miếng thịt dê nướng, không nhịn được mà khen một tiếng ngon.

Sau đó,hắn tiếp tục đi theo địa chỉ bên trên tờ giấy Lục Vô Ông đưa cho,vừa đi vừa thưởng thức quang cảnh náo nhiệt.

Đi nửa ngày đường,rốt cuộc hắn đứng trước một y quán,nơi này hiển nhiên là thuộc sở hữu của Tề gia.

Tào Xung bước vào trong,ngay lập tức có một tên tạp vụ đến đón tiếp hắn,làm hắn không khỏi nhớ lại bản thân trước kia.

“ Khách quan,ngài đến bốc thuốc vẫn là xem bệnh.” Tên tạp vụ nở nụ cười chuyên nghiệp nói.

Tào Xung đang định mở miệng,bất chợt từ đằng xa vang lên tiếng gọi.

“ Tào Xung ? “

Tào Xung xoay người,chỉ thấy tiếng nói xuất phát từ một tên thiếu niên cao lớn mập mạp,trên người mang áo giáp.

Tào Xung thấy người này,không khỏi mừng rỡ nói : “ Thiết Trụ ? “

Trước kia,khi phản quân tấn công Nam Lạp thành,hộ vệ đội của Tề gia y quán chia làm hai nửa.

Một bên có võ công cao thì ra chiến trường giết giặc,một bên thì bảo vệ thân thích Tề gia chạy trốn.

Thiết Trụ,chính là một trong số những kẻ được cử đi bảo vệ người nhà Tề gia.

Trước kia,tại Tề gia y quán,Thiết Trụ hầu như chỉ có Tào Xung một người bạn này,Tào Xung cũng không có quá nhiều giao tình,Thiết Trụ chính là một trong số đó.

Hai người huynh đệ gặp nhau thì vui sướng,chạy lại nắm lấy bả vai nhau.

Thiết Trụ ấp úng nói : “ Ta cứ tưởng ngươi không còn sống nữa.”

Tào Xung cười nói : “ Ta mạng lớn,không chết được,ngươi dạo này thế nào,Vương Nhị Đản đâu ? “

Vương Nhị Đản,chính là cùng Tào Xung, Thiết Trụ ngày đó tạo thành bộ ba.

Thiết Trụ sắc mặt âm trầm : “ Nhị Đản … hắn chết rồi.”

Tào Xung nhíu mày,thắc mắc : “ Hắn,tại sao chết ? “

Thiết Trụ không biết phải nói từ đâu,mãi không trả lời.

Tào Xung kiên nhẫn chờ lấy,nhưng Thiết Trụ còn chưa nói được câu nào,đã bị một tiếng gọi đi.

“ Thiết Trụ ! Đại thiếu gia gặp chuyện rồi,nguoi còn đứng ở đây.”Một tên hộ vệ thiếu niên,thần sắc hốt hoảng,kêu to tên Thiết Trụ.

Thiết Trụ không kịp cùng Tào Xung nói lời nào,đã lập tức bị kéo đi.

Tào Xung cũng theo bọn họ đi ra ngoài, phát hiện một đám hộ vệ từ bên trong y quán cũng đồng loạt đi theo,tụ thành một đám.

Bọn họ khí thế hùng hổ,đi thẳng một đường, Tào Xung cũng tò mò đi theo.

Đại thiếu gia của Tề gia,Tề Thiếu Phong, người này Tào Xung biết.

Năm đó,hắn cưới một bé gái bên trong Thanh Ngưu thôn làm vợ,từ đó Tào Xung mới được làm việc trong Tề gia y quán.

Trên danh nghĩa,Tề Thiếu Phong còn phải gọi hắn một tiếng anh vợ.

Sau một hồi,Tào Xung cùng đám người hộ vệ đi đến một con phố lớn,chỉ thấy xung quanh đó đã tụ tập rất đông người.

Một thiếu niên trong số đó,thân mang cẩm y,thân hình mảnh khảnh,khoé miệng chảy máu,nhìn thấy đám hộ vệ tiến tới,phẫn nộ chỉ tay : “ Các ngươi thả Phụng nhi ra,nếu không … “

Nhưng lời còn chưa nói hết,hắn đã bị cắt ngang.

Chỉ thấy đối diện hắn là một tên thiếu niên,bộ dạng ái nam ái nữ,màu da nhợt nhạt,mái tóc đỏ rực.

Sau lưng thiếu niên là bốn tên đại hán,ai nấy đều cao lớn vạm vỡ,mặt sẹo mày ưng.

Hắn trên tay ôm eo một vị thiếu nữ,người sát người,vị thiếu nữ ra sức giãy giụa, nhưng tựa như dã tràng xe cát.

Tên thiếu niên nở một nụ cười đắc chí,kiêu ngạo nói : “ Nếu không thì sao ? Ngươi định làm gì Mộ Dung Kiệt ta ? Chỉ dựa vào một đám ô hợp phía sau sao ? “

Đám người ô hợp phía sau,hiển nhiên là để chỉ đám người Thiết Trụ,mà thiếu niên bộ dáng thảm hại kia,không ai khác ngoài Tề Thiếu Phong.

Tào Xung nhìn thấy vị em rể này của mình, không khỏi cảm khái, quả nhiên là tiểu bạch kiểm.

Bất quá khi hắn nhìn sang vị thiếu nữ trước mặt,ánh mắt lại biến sắc,người này không ai khác,chính là vị muội muội năm xưa được gả đi của hắn,Lục Tiểu Phụng.

Tề Thiếu Phong nghiến răng nói : “ Mộ Dung Kiệt, ngươi chẳng qua chỉ muốn Lý thần y đầu nhập Mộ Dung gia sao ? Ta trở về nói với hắn,mau thả Phụng nhi ra.”

Mộ Dung Kiệt cười một tiếng,khinh thường đáp : “ Không phải chỉ là một tên Hoàng giai luyện đan sư thôi sao ? Mộ Dung gia ta không thiếu,bọn ta mới hắn,chính là xem trọng hắn,các ngươi một đám tị nạn vậy mà không biết điều từ chối,vậy hôm nay không chỉ đơn giản như vậy đâu.”

Tề Thiếu Phong vừa sợ vừa giận.Hắn hiện tại đều hận không thể giết chết tên ẻo lả trước mặt mình.

Bất quá,hắn biết rõ Mộ Dung gia đại biểu cho cái gì,chỉ cần hắn dám động đến Mộ Dung Kiệt hôm nay,vậy Tề gia về sau sẽ theo hắn mà bị xoá sổ.

Nhưng bị kẻ khác đoạt thê tử,cục tức này, hắn thật sự nuốt không nổi.

Đang lúc tiến thoái lưỡng nan,Tề Thiếu Phong phát hiện từ lúc nào,chắn giữa mình và Mộ Dung Kiệt đã là Tào Xung.

Thiết Trụ một bên nhìn cảnh này,lo lắng hét lên : “ Tào Xung.”

Lục Tiểu Phụng một bên nghe đến hai chữ “ Tào Xung “,lập tức nhận ra ngay,không khỏi đánh giá người thanh niên đứng trước mắt.

Người này đích thực là có phần giống Tào đại ca của nàng,bất quá khí chất cùng dáng người này,quả thực là như trời với đất,so với chồng nàng Tề Thiếu Phong còn giống người quyền quý hơn.

Tào Xung cao hơn Mộ Dung Kiệt một cái đầu,nhìn xuống hắn,ánh mắt lạnh lẽo nói : “ Bỏ tay thối của ngươi ra.”

Mộ Dung Kiệt cười đắc ý,tay của hắn càng siết chặt eo của Lục Tiểu Phụng hơn.

Nhưng hắn khiêu khích Tào Xung chưa được bao lâu,chỉ thấy xung quanh tất cả mọi người đều la lên kinh ngạc.

Lục Tiểu Phụng một bên,thấy được bàn tay mặn của Mộ Dung Kiệt vẫn ôm vào eo mình,nhưng lại khác thường,không nhịn được nhìn xuống.

Chỉ thấy bàn tay của Mộ Dung Kiệt đúng là vẫn dính vào người nàng,nhưng đã lìa khỏi cánh tay của hắn.

Mộ Dung Kiệt cũng nhận ra điều này,trong ánh mắt hắn thoáng hiện lên một tia run sợ,sau đó chuyển qua đau đớn,phẫn nộ.

Hắn nằm ra đất,kêu rên giống như một con lợn bị chọc tiết,nước mắt nước mũi giàn giụa.

Lục Tiểu Phụng cũng hoảng sợ,nhưng được Tào Xung đem đẩy về phía Tề Thiếu Phong.

“ Mau đi. “ Tào Xung xoay lưng về phía nàng nói.

Lục Tiểu Phụng chứng kiến cảnh này, không khỏi nhớ đến hồi nhỏ,được Tào Xung che chở khỏi bị đám trẻ khác ức hiếp.

Người trước mặt này,đích thị là ca ca của nàng.

Bốn tên đại hán đứng một bên chứng kiến thiếu gia gặp nạn,một tên liền đỡ lấy hắn,ba tên còn lại thì nhanh chóng chắn trước mặt.

Mộ Dung Kiệt một bên quằn quại,tức giận nói : “ Giết,giết tên tiểu súc sinh này cho ta.”

Ba tên đại hán khí thể hùng hổ xông tới,bao vây lấy Tào Xung,thân thể của Tào Xung bị bọn hắn vây kín,người xem khó có thể thấy được gì bên trong.

Một bên Tề Thiếu Phong vừa mừng vừa lo,hắn nhẹ giọng nói : “ Xong,vị huynh đệ này chọc phải Mộ Dung gia,hắn không thể ra khỏi Bình Dương thành.”

Ba tên đại hán đứng vây Tào Xung một hồi,không ra tay,tất cả người xem xung quanh đều nín thở,Mộ Dung Kiệt không kiên nhẫn quát lớn :

“ Đám vô dụng,còn đứng đó sao ? Mau giết hắn cho ta.”

Chỉ thấy ba tên đại hán không ai phản hồi,Tào Xung cũng không có việc gì xoay người bước đi.

Một lúc sau,ba tên đại hán đồng loạt gục xuống,thất khiếu chảy máu,chết không nhắm mắt.

Tất thảy mọi người chứng kiến cảnh tượng này,đều tựa như chết lặng.

Lục Tiểu Phụng muốn gọi Tào Xung,bất quá phát hiện bản thân không tài nào mở lời.

Tào đại ca của nàng,từ bao giờ sát phạt quả đoán như vậy.

Tào Xung lạnh lùng đi ra hướng khác,hắn không muốn liên luỵ đến Tề gia cùng muội muội của mình.

Mặc dù không là thân sinh,nhưng mỗi đứa nhỏ bên trong Thanh Ngưu Thôn đều là hắn một tay nuôi lớn.

Rồng có nghịch lân,đối với Tào Xung,đám hài tử của Thanh Ngưu Thôn chính là vảy ngược của hắn.

“ Đả thương đệ tử của Mộ Dung gia ta, muốn đi dễ như vậy sao ? “ Một âm thanh vang vọng khắp trời xuất hiện.

Tào Xung ngẩng đầu,chỉ thấy từ trên trời,rơi xuống một tên thiếu niên.

Người này cùng Mộ Dung Kiệt giống đến bảy tám phần,bất quá hắn không ẻo lả tựa như Mộ Dung Kiệt,mà lại mang thân hình khôi ngô tuấn tú,mái tóc đỏ dài xoã ra nổi bật,cùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Tào Xung.

“ Tứ phẩm ! “ Tào Xung trong lòng không khỏi cảm khái.

Mộ Dung Kiệt một bên nhìn thấy thiếu niên xuất hiện,vô cùng mừng rỡ,vội chạy đến khóc lóc : “ Tam ca,ngươi rốt cuộc đến,tên tiểu tử này chặt đứt tay ta,ta muốn hắn chết.”

Mộ Dung Quách hừ lạnh một tiếng : “ Khóc lóc như vậy ra cái thể thống gì.”

Mộ Dung Kiệt lập tức ngậm mồm,tựa hồ đối với vị ca ca này của mình vô cùng sợ hãi,chỉ dám chuyển uất hận sang Tào Xung.

Tào Xung đối diện với ánh mắt hình viên đạn của hai anh em nhà Mộ Dung thì không hề hoảng sợ.

Hắn biết nhà Mộ Dung này hẳn là đại gia tộc,tuy không biết lớn tới mức nào,nhưng hắn đã làm,hiển nhiên cũng không sợ.

Dù sao,hắn cũng là đệ tử của Thanh Long Học Phủ.

Còn tứ phẩm ? Xin lỗi,cũng không phải chưa giết qua.

Tào Xung nói : “ Các ngươi muốn thế nào ? “

Mộ Dung Quách giận dữ,ngữ khí như vạn niên hàn băng nói : “ Quỳ xuống tự sát,cho ngươi toàn thây.”

Tào Xung cười lạnh,nhẹ nhàng rút ra Vân Ma Kiếm.

Mộ Dung Quách hiển nhiên cũng hiểu ý,hừ lạnh một tiếng,mái tóc đỏ chầm chậm dựng lên : “ Vậy giết ngươi,sau đó chém đầu thị chúng.”

Ngay lúc Tào Xung cùng Mộ Dung Quách chuẩn bị dộng thủ,một tiếng hét vang lên.

“ Mộ Dung Quách,cút về nhà bú sữa mẹ đi.”

Tào Xung cùng Mộ Dung Quách đồng loạt quay ra phía sau.

Chỉ thấy,một vị trung niên nhân kiêu ngạo đứng đó,ánh mắt khiêu khích nhìn Mộ Dung Quách.

Tào Xung nhìn thấy người này thì mỉm cười,còn Mộ Dung Quách,sắc mặt lại vô cùng khó coi : “ Trấn Sơn Quyền ? “