Tào Xung nhìn người thanh niên trước mắt,hắn không nhìn ra được một điểm tu vi nào từ Khúc Thừa Phong,ngoại trừ vẻ ngoài đẹp như nữ tử,dường như người này không có gì nổi bật.
Khúc Thừa Phong mặc kệ cho Tào Xung dò xét mình,mỉm cười nói : '' Nghe sư phụ nói,ngươi là do Hoắc sư đệ đề cử.''
Tào Xung nghe vậy,trong đầu liền hiện lên hình ảnh của Hoắc Côn,trong lòng dâng lên sự ấm áp,gật đầu.
'' Ngươi biết Hoắc bổ đầu ? '' Tào Xung hỏi.
Khúc Thừa Phong giọng nói mang theo ý cười : '' Một thân đao pháp của hắn là ta dạy,ngươi nói ta có biết hắn không ? ''
Tào Xung ngạc nhiên,đao pháp của Hoắc Côn hắn biết,là một môn đao pháp chí cương chí dương,lấy lực phá vạn,nhờ có nó,Hoắc Côn tại Nam Lạp thành có thể trở thành đệ nhất cao thủ Nam Lạp thành.
Không ngờ,Hoắc Côn có thể luyện Liệt Diễm Đao tới mức lô hỏa thanh thuần tới vậy,tất cả đều là công lao của thiếu niên trước mặt.
Từ bên trong Tào Xung dâng lên một sự ngưỡng mộ,cũng đối với Khúc Thừa Phong tôn trọng hơn,hắn quyền thủ ma sát,nói : '' Bái kiến đại sư huynh ! ''
Khúc Thừa Phong cười,sau đó không mặn không nhạt nói : '' Hoắc Côn thiên phú không tệ,nếu năm đó hắn không rời đi Thanh Long Học Phủ,e rằng giờ đã là ngũ phẩm võ giả,cũng sẽ không chết thảm như vậy. ''
Tào Xung trầm mặc không nói,hắn biết,nếu Hoắc bổ đầu không đổi cơ hội sống cho hắn,thì người chết hiện tại e đã là Tào Xung.
Khúc Thừa Phong dường như đọc được tâm tình của Tào Xung,vỗ lên bả vai hắn,nhẹ giọng nói : '' Sau này,ta sẽ là người chỉ dạy ngươi,có vấn đề gì cần thỉnh giáo,cứ nói.''
Tào Xung hơi ngạc nhiên,hắn vốn tưởng rằng bản thân sẽ được Lục Vô Ông chỉ dạy,ai ngờ lại là Khúc Thừa Phong.
Khúc Thừa Phong dường như cũng nhận ra Tào Xung không tin mình lắm,bất quá cũng chỉ cười không nói.
'' Đi,đi Diễn Võ Trường. '' Chỉ thấy Khúc Thừa Phong vung tay ra,tất cả cuốn sách ngổn ngang dưới sàn lập tức bị kệ gỗ thu lấy,sau đó đi trước,ra hiệu cho Tào Xung đi theo.
Một hồi lâu,Khúc Thừa Phong đã dẫn Tào Xung đến một khoảng sân khổng lồ.
Tào Xung nhìn thấy sân lớn đồ sộ,cũng không khỏi cảm khái,hắn đi một đoạn,lại phát hiện gạch nền của sân chằng chịt những vết đao kiếm,đây chính là nơi đệ tử của Thanh Long Học Phủ luyện võ,Diễn Võ Trường.
Khúc Thừa Phong dẫn Tào Xung đến một góc sân,chỉ thấy hắn lấy ra một viên linh thạch,ném ra giữa sân.
Linh thạch dường như bị gạch sân ăn mất,lún xuống dưới,ngay sau đó,từ mặt sân chồi lên một cỗ khôi lỗi.
Chỉ thấy cỗ khôi lỗi này toàn thân bằng đồng thau,không có mắt mũi tay chân,đứng yên một chỗ.
'' Toàn bộ Thanh Long Học Phủ năm đó đều do Địa Tông cao nhân chế tác,cả Thính Vũ Lâu cùng Diễn Võ Trường đều là thủ bút của cơ quan đạo sĩ. '' Khúc Thừa Phong từ tốn trả lời.
Địa Tông,Tào Xung ngạc nhiên,đây là một trong ba mạch của Đạo gia,Địa Tông tu sĩ duy nhất Tào Xung từng gặp chính là Lý thần y.Tại Nam Lạp thành,Lý thần y có địa vị siêu phàm thoát tục,không chỉ tại Tề gia,mà là còn cả Nam Lạp thành.
Không ngờ Địa Tông cao quý,năm đó lại ra tay chế tạo Thanh Long Học Phủ,chả trách Thính Vũ Lâu lại kỳ diệu như vậy.
'' Tại bên dưới Diễn Võ Trường có tồn tại các loại khôi lỗi,lần lượt phân chia làm Khô Mộc,Thanh Đồng,Bạch Ngân,Kim Sa.Mỗi khôi lỗi đều lấy linh thạch làm năng lượng.Trước mắt ngươi là Thanh Đồng khôi lỗi,dùng để võ giả tứ phẩm luyện quyền,ngươi có thể triệu hoán La Hán,dùng La Hán đánh nổ nó,vậy là thần công đã thành.'' Khúc Thừa Phong cười nói.
Tào Xung trong người sinh ra một tia phấn khích cùng nhiệt huyết,sau đó,hắn dựa theo công pháp,trong đầu thầm thúc giục tâm pháp,linh khí tại bên trong đan điền tựa như tràng giang đại hải trào ra ngoài thân thể của hắn.
Khúc Thừa Phong nhìn thấy cảnh này,trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc,hắn thầm nói : '' Lượng linh khí thật lớn ... ''
Tào Xung trong đầu thầm vẽ ra hình tượng một tôn La Hán.Linh khí xung quanh hắn cũng không còn phóng ra tán loạn,mà dần tụ lại một điểm,màu trắng cũng dần chuyển thành màu vàng.
Chỉ thấy từ vai của Tào Xung,dần hiện lên một hình bóng khổng lồ.,cao đến tám thước.
Đây là một tôn La Hán màu vàng,thân mang độc một chiếc áo cà sa,để lộ nửa thân hình cường tráng khôi ngô.
Khí tức từ La Hán tỏa ra chí cương chí dương,bất quá lại có một tia âm u.
La Hán ngưng tụ đến hết cổ thì dừng lại,linh khí ở phần cổ trở lên cũng tán loạn không ngừng.
Khúc Thừa Phong thầm cảm khái,Kim Cương Bất Hoại Thần Công,tạo hình cho mặt La Hán là quan trọng nhất,cũng quyết định xem La Hán về sau mạnh hay yếu.
Đại đa số cường giả phật môn tu luyện môn công pháp này,đều sẽ lấy bản thân là hình tượng,ngưng tụ ra La Hán,ta chính là phật,phật chính là ta.
Chỉ là Khúc Thừa Phong không biết Tào Xung sẽ ngưng tụ ra khuân mặt La Hán như thế nào.
Qủa thật như Khúc Thừa Phong nghĩ,Tào Xung ban đầu thật sự có ý định ngưng luyện ra hình ảnh chính bản thân mình.Bất quá,giữa chừng hắn lại nghĩ lại.
Bản thân hắn tu Thái Sơ Dẫn Đạo Kinh,chính là do Phương Huyền đạo trưởng truyền thụ,hắn,định sẵn sẽ là đạo sĩ.
Tào Xung không muốn lấy mình làm hình tượng La Hán,bởi hắn không muốn làm lão hòa thượng,tương phản,hắn căm ghét phật môn,lão tăng ở Nam Lạp thành,trong mắt hắn đã là một người chết.
Rốt cuộc,sau một hồi,khuân mặt của vị La Hán dần dần hiện lên.
Thất khiếu ngũ quan cùng thành hình,nhìn thấy cảnh tượng này,Khúc Thừa Phong một bên vô cùng ngạc nhiên.
Từ tay của La Hán hiện ra một thanh trường đao,linh khí màu vàng của nó cũng dần dần biến đổi sang màu đỏ.
Chỉ thấy La Hán bộ dạng vô cùng bức người,mà khuân mặt của nó,không gì khác chính là của Hoắc Côn.
Đúng,Tào Xung muốn đem Hoắc Côn biến thành một tên La Hán,sau này sẽ dùng chính La Hán chém giết lão tăng kia.
Chỉ thấy Tào Xung rút ra Vân Ma Kiếm,một chiêu Kiếm Như Kinh Lôi vừa ra,chỉ thấy tôn La Hán gào lên một tiếng thật dài,trường đao trong tay nó cũng vung vẩy.La Hán khổng lồ lao thẳng đến Thanh Đồng Khôi Lôi,chỉ trong một đao chém nó làm hai nửa.
Tình huống này,trực tiếp làm Khúc Thừa Phong bị dọa sợ,hắn chưa từng nghe qua bất cứ người nào tu luyện Kim Cương Bất Họai mới chỉ tầng bốn mà lại lợi hại như vậy,bao gồm cả vị kia Kim Cương Tăng Tướng.
Tào Xung thu hồi lại khí tức,La Hán cũng theo đó mà biến mất,hắn nhắm mắt,thở ra một hơi,rồi mở mắt,nhìn Khúc Thừa Phong nói : '' Thế nào ? ''
Khúc Thừa Phong từ bên trong sự kinh ngạc bị Tào Xung đánh thức,hắn không khỏi nở nụ cười,trên trán vẫn còn đổ xuống một giọt mồ hôi : '' Được lắm,thiên phú của ngươi còn mạnh hơn Hoắc sư đệ,bất quá kiếm pháp chưa tương xứng,quay người ta đưa cho ngươi một môn kiếm pháp khác.''
Đúng lúc này,từ bên bầu trời xuất hiện một cơn gió lớn,Tào Xung cùng Khúc Thừa Phong đồng loạt ngẩng đầu,chỉ thấy một vị lão nhân từ trên trời bay xuống.
Lão nhân một thân y phục dính máu,rách tả tơi,trên tay cầm theo một bao tải.
Khúc Thừa Phong cùng Tào Xung nhìn rõ lão nhân,đồng thanh nói : '' Bái kiến sư phụ. ''
Người tới,chính là Lục Vô Ông.
Lục Vô Ông cười gật đầu,sau đó ném bao tải về phía Tào Xung.
Bao tải vừa rơi xuống đất,chỉ thấy từ đó ba bốn khối thủ cấp lăn ra lông lốc.
Tào Xung nhìn thấy một cái trong số đó,không khỏi ngạc nhiên,ngay sau đó chuyển sang phẫn nộ.
Một trong bốn khối thủ cấp,chính là của Hoắc bổ đầu !
Lục Vô Ông nhẹ giọng nói : '' Đem đi an táng ở bên trong Thanh Long Trang,lấy ba cái đầu kia để tế hắn. ''
Tào Xung nhìn xuống ba cái đầu còn lại,nhất thời không nhận ra mấy người này là ai.Nếu Hoắc Côn hay bất cứ đại nhân vật nào ở Nam Lạp thành ở đây,nhìn thấy ba cái đầu lâu này,lập tức sẽ kinh ngạc.
Bởi chúng không ai khác,là của ba vị huyện úy,huyện thừa,huyện lệnh Nam Lạp huyện.Chính là đám người này,lâm trận bỏ trốn,lấy bách tính Nam Lạp thành ra đánh lạc hướng.
Lục Vô Ông không nói gì nữa,Tào Xung cũng trầm mặc,đem theo đầu của Hoắc Côn tiến về phía Thanh Long Trang.
Thanh Long Trang,là địa phương có hơi đặc biệt,khi Thanh Long Học Phủ được sáng lập,vốn dĩ Địa Tông cao nhân thiết kế không hề có địa điểm này.
Thanh Long Trang sinh ra,chính là sau Trảm Yêu chiến dịch,năm đó Thanh Long Học Phủ,đã chết đi không đếm nổi các thiên tài,cao thủ,tất cả là để giữ gìn hòa bình cho nhân tộc.Thanh Long Trang chính là nơi để thờ cúng họ.
Tào Xung chôn xuống thủ cấp của Hoắc Côn,tạo một bài vị đơn giản,cắm xuống ba nén hương,một bát rượu,cùng thủ cấp của ba tên huyện úy huyện lệnh huyện thừa,sau đó đối với Hoắc Côn bái thật sâu.
Người này,đã cứu mạng hắn,bảo vệ hắn khi hắn còn chỉ là một tiểu tử ở Nam Lạp thành,chỉ dạy hắn,đối với một đứa mồ côi như họ Tào,Hoắc Côn đối với hắn đã có ý nghĩa như cha.
Lục Vô Ông một bên đứng nhìn,Khúc Thừa Phong cũng bái một cái,cắm cho Hoắc Côn nén nhang,sau đó tự chủ rời đi.
Tào Xung sau đó quay mặt lại,đối với Lục Vô Ông cúi đầu cảm ơn,sau đó nói : '' Sư phụ,ngươi đã tới Nam Lạp thành sao ? ''
Lục Vô Ông gật đầu,biết Tào Xung muốn hỏi gì,cười nói : '' Con lừa trọc đến từ Lôi Âm Thiền Viện,thực lực vẫn được,nhưng ngươi yên tâm,sớm muộn gì ta cũng giết được hắn. ''
Tào Xung nhìn lấy y phục rách rưới của Lục Vô Ông,liền biết vị sư phụ tiện nghi này của mình vừa trải qua một trận ác chiến.
'' Vừa rồi nhìn thấy,ngươi muốn tu Kim Cương Bất Hoại Thần Công. '' Lục Vô Ông không mặn không nhạt nói.
Tào Xung gật đầu,hắn hiện tại thiếu nhất là thủ đoạn phòng thủ,cho nên dứt khoát muốn tu môn công pháp này.
Lục Vô Ông thấy thế cũng hài lòng nói : '' Kim Cương Tăng Tướng,người này năm đó là một trong số ít tăng tướng còn sống sót trong Trảm Yêu chiến dịch,thực lực không tầm thường,ngươi tu công pháp của hắn,cũng có thể coi là không thua Thiên cấp công pháp.''
Tào Xung trên mặt thoáng hiện nét vui mừng.Lục Vô Ông thấy vậy,cười nói : '' Sau này,muốn luyện cái gì,không hiểu cái gì,đến hỏi Khúc Thừa Phong,luận về giảng dạy,hắn vượt xa ta. ''
Tào Xung ngạc nhiên,vị trước mặt hắn đường đường là viện trưởng Thanh Long Học Phủ,cường giả lục phẩm Tông Sư,vậy mà so về giáo luyện lại thua một tên nhóc hai mươi tuổi như Khúc Thừa Phong.
'' Chẳng lẽ,đại sư huynh cũng là lục phẩm võ giả ? '' Tào Xung nuốt một ngụm khí lạnh.Cường giả lục phẩm trẻ tuổi như vậy,quả thực hắn chưa từng nghe.
Lục Vô Ông cười lắc đầu : '' Tương phản,hắn một điểm tu vi đều không có ? ''
Tào Xung ngạc nhiên,trong ánh mắt xen chút thất vọng.Hắn đối với linh khí cực kỳ mẫn cảm,chả trách trên người Khúc Thừa Phong không cảm nhận được một chút,vị đại sư huynh này của hắn vậy mà lại là phàm nhân.
Nhưng Tào Xung nghĩ một hồi,sau đó lại giật mình.
Phàm nhân ? một phàm nhân,vậy tại sao lại có thể làm đại sư huynh của Thanh Long Học Phủ.
Lục Vô Ông thần thần bí bí nói : '' Hắn nhất phẩm đều không phải,nhưng đó là do hắn không luyện võ mà thôi,nếu hắn mà luyện võ,Khúc sư huynh của ngươi mười năm nữa tuyệt đối là thập phẩm võ giả. ''
Thập phẩm ? Tào Xung hít một ngụm trọc khí.Theo như hắn đọc trong sách,thập phẩm võ giả,hiện tại toàn bộ Đại Chu đều không có một vị.Lục Địa Thần Tiên không ra,thập phẩm võ giả chính là người nắm trong tay thiên hạ này.
Vị sư huynh kia của hắn,vậy mà lợi hại như vậy !
Lục Vô Ông ngáp một cái,ra hiệu cho Tào Xung chuẩn bị rời đi,nhưng dường như hắn nhớ ra gì đó,lại nói : '' Dân tị nạn của Nam Lạp thành đã sớm tới Bình Dương quận rồi,trong đó có cả Tề gia,nếu như ngươi muốn,có thể đến thăm họ. ''
Tào Xung ngạc nhiên,ngay sau đó thì thầm cười,vạn hạnh trong bất hạnh,Thanh Ngưu thôn các vị hương thân phụ lão của hắn rốt cục an toàn.
Chỉ thấy Lục Vô Ông trong nháy mắt biến mất,chỉ để lại cho Tào Xung một mảnh giấy,bên trên có ghi một địa chỉ.
Xem ra,Tề gia hắn muốn tới một lần,dù sao,hắn cũng còn rất nhiều người quen ở đó.