Tứ Tượng Cổ Bí,tất cả tại bên trong võ kỹ đều tuyệt đối là nhất đẳng tồn tại,chỉ mỗi mình Bạch Hổ Cổ Bí đã đủ để Tào Xung được lợi rất lớn.
Bất quá mỗi môn trong Tứ Tượng Cổ Bí tu luyện đều rất khó,cho nên đến giờ,Tào Xung mới quyết định tu luyện loại cổ bí thứ hai.
Hắn lựa chọn,chính là Thao Thiết Cổ Bí.
Thao Thiết,là một trong Tứ Đại Hung Thú,cũng tương tự Bạch Hổ Cổ Bí,Thao Thiết Cổ Bí lần lượt chia làm bốn loại võ kỹ.
Tào Xung đọc xuống miêu tả về bốn loại võ kỹ này,trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ nhiệt huyết,Thao Thiết Cổ Bí này,tác dụng e là còn lợi hại hơn Bạch Hổ Cổ Bí vài phần.
'' Thôn Thiên '',là chiêu thức đặc trưng nhất trong Thao Thiết Cổ Bí,người luyện có thể dựa vào chiêu thức này,mà nuốt chửng võ kỹ của đối thủ,đặc biệt là có thể đem chiêu thức vừa nuốt chửng đánh trả lại,bất quá,tác dụng chỉ được một lần,hơn nữa không thể áp dụng '' Thôn Thiên '' lên kẻ địch tu vi vượt qua bản thân hai phẩm.
Thứ hai trong số các chiêu thức là '' Vô Lượng Bao Tử '',người luyện võ kỹ này,có thể nuốt vào bất cứ thứ gì,độc dược cũng không ngoại lệ.
Chiêu thức thứ ba gọi '' Tham '',nói '' Tham '' là võ kỹ cũng không đúng,bởi môn võ kỹ này không hề có tính sát thương.'' Tham '' cho phép người tu luyện có khả năng cảm ứng được thiên tài địa bảo trong một phạm vi nhất định,càng luyện lên cao,phạm vị cảm nhận càng rõ rệt.
Cuối cùng,chính là '' Thao Thiết Phụ Thể ''.
Truyền thuyết nói rằng,Thao Thiết cứ sáu mươi năm xuất hiện,chính là để thôn phệ lòng tham bên trong thiện hạ.
Mỗi một lần nó xuất hiện,nó lại mạnh hơn lần trước nhiều lần,'' Thao Thiết Phụ Thể '' chính là dựa trên truyền kỳ này,một khi kích hoạt võ kỹ này,Tào Xung liền có thể hấp thu cảm xúc tham lam của những kẻ xung quanh mình,càng về sau,mỗi lần sử dụng chiêu thức,thực lực của Tào Xung sẽ đều tăng lên nhiều lần.
Tào Xung đắm chìm vào bên trong Thao Thiết Cổ Bí.
Bản thân hắn đã nắm giữ không ít công pháp tốt,giống như đứng trên vai người khổng lồ,cho nên tu luyện môn cổ bí này không quá khó khăn giống như Bạch Hổ Cổ Bí.
Nhật nguyệt thay đổi,ngày đêm luân phiên, chớp mắt đã ba ngày trôi đi,Tào Xung phần nào đã nắm giữ được da lông của Thao Thiết Cổ Bí.
Hắn vốn định tu luyện cho tới khi Tứ Gia Thịnh Hội diễn ra,bất quá, một ngày này,đại sư huynh Khúc Thừa Phong bất chợt tìm đến hắn.
Khúc Thừa Phong ánh mắt tràn nhập thưởng thức nhìn Tào Xung, chợt hỏi : “ Nghe nói ngươi có xích mích với Mộ Dung gia.”
Tào Xung cười khổ,hắn cho rằng bản thân đã làm liên luỵ đến Thanh Long Học Phủ,liền nói :
“ Đại sư huynh yên tâm,người là do Tào Xung chém,sẽ không để học phủ phải ra mặt.”
Khúc Thừa Phong cười ồ lên một tràng,phẩy tay nói : “ Một Mộ Dung gia mà thôi,Thanh Long Học Phủ còn chưa để vào mắt.”
Tào Xung ngạc nhiên,hắn biết Thanh Long Học Phủ lợi hại,nhưng hắn hiện tại theo học chỉ là quận cấp học phủ,tại khắp Đại Chu đều có,hắn không ngờ ngay cả tồn tại cắm rễ lâu năm như tứ đại gia tộc,học phủ cũng có thể coi thường như vậy.
Khúc Thừa Phong tự tin nói : “ Tại Bình Dương quận, thế lực có thể so sánh với Thanh Long Học Phủ chỉ có hai tông môn,lần lượt là Phiêu Miểu Phong cùng Thục Sơn Kiếm Phái.”
Tào Xung ngạc nhiên,giang hồ tông môn hiển nhiên hắn đã từng nghe qua,nhưng đến bây giờ mới được diện kiến.
Qua lời của Khúc Thừa Phong,Tào Xung mới biết được một hai.
Bên ngoài Bình Dương quận thành trăm dặm, có một mảnh núi rừng,gọi là Sâm La Sơn Mạch.
Tại bên trong Sâm La Sơn Mạch,Phiêu Miểu Phong cùng Thục Sơn Kiếm Phái là giang hồ môn phái,mỗi một thế lực chiếm một mảnh phong thuỷ bảo địa làm sơn môn,tầm ảnh hưởng bao trùm tới Bình Dương quận.
Tứ đại gia tộc bên trong cũng có móc nối với bọn họ,Mộ Dung gia đại thiếu gia Mộ Dung Thái Bảo,hiện tại chính là đệ tử của Phiêu Miểu Phong.
Tào Xung không ngờ trong lúc vô tình,hắn đã dây dưa đến giang hồ môn phái.
Khúc Thừa Phong tưởng rằng Tào Xung lo lắng,lập tức trấn an : “ Cũng không cần căng thẳng,Phiêu Miểu Phong cùng Thục Sơn Kiếm Phái cũng biết uy danh của Thanh Long Học Phủ,sẽ không tuỳ tiện động vào ngươi.”
Tào Xung giống như ăn một viên định tâm hoàn,sau đó đối với Khúc Thừa Phong thắc mắc : “ Vậy đại sư huynh có gì chỉ giáo.”
Khúc Thừa Phong cười một tiếng,hiển nhiên Tào Xung cũng biết,vị đại sư huynh này tìm hắn trực tiếp không chỉ đơn giản là nói những thứ đơn giản này.
Thế rồi,Khúc Thừa Phong từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một quyển trục tre,đưa cho Tào Xung,không nói mà ra hiệu.
Tào Xung thuận theo ý của Khúc Thừa Phong đem trục tre mở ra.
Chỉ thấy bên trong trục tre ghi chép lại một loại kiếm thuật,tất thảy gói gọn trong một mặt.
Tào Xung chăm chú nhìn nó,dựa vào trình độ kiếm thuật của mình đem nó đánh giá,lập tức ngạc nhiên vô cùng,môn công pháp này theo hắn thấy,không hề thua kém so với Tứ Tượng Cổ Bí chút nào.
Tào Xung ngẩng mặt lên nhìn Khúc Thừa Phong,nhất thời nhớ lại,ngày hôm trước khi dùng La Hán phá huỷ khôi lỗi,Khúc Thừa Phong có hứa sẽ đem cho hắn một môn kiếm pháp lợi hại hơn.
Hắn cũng đã tưởng tượng,có lẽ Khúc Thừa Phong sẽ đưa tới cửa một môn Thiên cấp kiếm pháp,nhưng không ngờ lại lợi hại hơn cả như vậy.
Khúc Thừa Phong một bộ dạng đã trong dự liệu,nói : “ Kiếm pháp này chỉ có một chiêu, gọi là Kiếm Trảm Tinh Thần.”
Lời vừa dứt,Tào Xung cảm giác được một luồng nhiệt huyết chảy dọc khắp người.
Kiếm Trảm Tinh Thần,một kiếm mà có thể chém nét sao trời,quả thật oai phong biết bao.
Đây mới chính là mục tiêu mà tất thảy võ giả đều hướng tới,trở thành tồn tại có thể di sơn đảo hải,tay hái sao trời.
Khúc Thừa Phong nói tiếp : “ Một chiêu Kiếm Trảm Tinh Thần này,là do Chu Trung Tông sáng chế ra,chính là một kiếm này ,đã đem Đại Chu đạt tới thời kỳ đỉnh cao nhất.”
“ Chu Trung Tông trước khi mất,tại các Thanh Long Học Phủ khắc một bức tượng hắn đang sử dụng Kiếm Trảm Tinh Thần,chỉ cần ngộ tính ngươi đủ,thì có thể lĩnh ngộ tuyệt chiêu này.”
Tào Xung trong đầu loé lên một đạo linh quang,chả trách môn kiếm pháp này trông quen như vậy,thì ra là hắn đã từng thấy qua trên bức tượng của Chu Trung Tông.
Bất quá,nghĩ đến đây,Tào Xung càng thêm sợ hãi vị sư huynh trước mắt.
Phải biết,Tào Xung ngộ tính vốn dĩ không tầm thường,có thể trong thời không dài tu luyện các loại tuyệt đỉnh công pháp như Thái Sơ Dẫn Đạo Kinh,Tứ Tượng Cổ Bí.
Vậy mà hắn nhìn thấy pho tượng kia,lại giống như đàn gảy tai trâu, không hề cảm nhận được bất cứ thứ gì.
Chẳng lẽ vị sư huynh này của mình,ngộ tính lại đáng sợ như vậy.
Hoặc vẫn là nói,Kiếm Trảm Tinh Thần đã sớm được các vị tiền bối đời trước của Thanh Long Học Phủ ngộ ra,sau đó đem nó truyền thụ lại cho hậu thế.
Tào Xung chắc nịch rằng suy nghĩ của mình là đúng.
Khúc Thừa Phong ném lại cho Tào Xung một câu có gì không hiểu cứ hỏi hắn,sau đó từ tốn rời đi.
Tào Xung thì ở bên trong biệt viện,chìm đắm trong việc nghiên cứu võ học.
Thao Thiết Cổ Bí cùng Kiếm Trảm Tinh Thần làm cho hắn không có thời gian ngơi nghỉ ,đại não không ngừng làm việc để bóc tách ảo diệu bên trong hai môn tuyệt đỉnh võ học này.
Bên ngoài,Khúc Thừa Phong không nhanh không chậm bước ra bên ngoài,bất chợt,từ bên cạnh hắn đã xuất hiện thân ảnh của Lục Vô Ông.
Chỉ thấy Lục Vô Ông ánh mắt nhìn về biệt viện của Tào Xung,sau đó lại không hiểu nhìn Khúc Thừa Phong,thắc mắc : “ Đó thật sự là Kiếm Trảm Tinh Thần.”
Chỉ thấy Khúc Thừa Phong cười không nói.Nhưng biểu cảm của hắn,thân làm sư phụ,Lục Vô Ông đã quá rõ ràng.
Lục Vô Ông thở dài một hơi,cười khổ : “ Không hổ là Thất Khiếu Linh Lung Tâm,cả thiên hạ này chưa ai lĩnh ngộ được Kiếm Trảm Tinh Thần,ngươi vậy mà làm được.”
Khúc Thừa Phong cười đáp : “ Một môn kiếm pháp mà thôi,công pháp của Tào sư đệ,tuyệt đối chỉ có hơn chứ không có kém.”
Lục Vô Ông nhìn Khúc Thừa Phong chằm chằm,tiếc hận nói ra : “ Trời đánh thánh vật tên tiểu tử ngươi,thân mang Thất Khiếu Linh Lung Tâm,vậy mà không có chí tu hành.”
Khúc Thừa Phong vẫn y nguyên phong vân khinh đạm : “ Sư phụ,ta đã thề.”
Lục Vô Ông biết rõ tính cách của Khúc Thừa Phong,không tiếp tục nói,chỉ hỏi hắn : “ Tại sao ngươi quyết định truyền nó cho Tào Xung.”
Khúc Thừa Phong,là Lục Vô Ông nhặt về lúc còn năm tuổi,chính vì vậy,tuy hắn còn nhỏ tuổi,nhưng bối phận đã là đại đệ tử của ông.
Tính đến hiện tại,hắn đã xem qua pho tượng của Chu Trung Tông hàng vạn lần, hiển nhiên Kiếm Trảm Tinh Thần đã sớm ngộ ra.
Nhưng suốt những năm qua,Lục Vô Ông nhận qua không ít đệ tử, thiên tài gia nhập Thanh Long Học Phủ cũng không ít.
Nhưng mà duy nhất chỉ có Tào Xung, là được Khúc Thừa Phong truyền thụ môn kiếm kỹ này.
Khúc Thừa Phong bỗng chốc dừng lại,ánh mắt nhìn lên bầu trời,lúc này đã bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ.
Hắn cười một tiếng,nói : “ Thất Khiếu Linh Lung Tâm có thể xem thấu hết thảy,ta nhìn thấy trên người của Tào sư đệ, khác biệt so với tất cả thiên tài khác,tương lai,hắn tuyệt đối sẽ lưu danh thiên cổ.”
Lưu dạn thiên cổ !
Bốn từ này,ngay cả viện trưởng như Lục Vô Ông nghe đến cũng không khỏi rùng mình.
Nhưng nghĩ đến hiểu biết cùng tầm nhìn của Khúc Thừa Phong,Lục Vô Ông cũng không cho điều này là nói suông.
Tào Xung này,ban đầu chỉ vì tình nghĩa với Hoắc Côn mà thu nhận.
Nhưng xem ra,đây không phải Hoắc Côn nhờ cậy hắn,mà là đưa tặng.