Đầu của A Tam rơi xuống làm cho tất cả mọi người trong nhất thời đều như đóng băng,ngay cả A Tứ cũng không ngoại lệ.
A Tứ lúc này tựa như bức tượng,đứng chôn chân tại chỗ,ý chí chiến đấu đã không còn.Bất quá,Tào Xung nào có để hắn yên,lập tức kiếm trong tay vung ra,một đòn Kiếm Như Kinh Lôi,A Tứ khi đã nhận ra,muốn chống cự thì đã muộn.
Đầu của hắn giống như bắn lên trời,xoay như chong chóng,máu tươi giống như đài phun nước bắn ra tung toé khắp nơi.
Vị tỳ nữ của Vân Miêu Di chứng kiến cảnh tượng này thì không khỏi hét lên thất thanh.
Một bên kia,Huyết Đao Giả nhìn thấy cảnh tượng này cũng vô cùng sửng sốt,trong miệng hắn liên tục lẩm bẩm : '' Vô lý,trong tình báo không hề tồn tại người này,... ''
Lý Vỹ thì không cho hắn có cơ hội thất thần,lập tức một quyền lại một quyền vung ra,đánh cho Huyết Đao Giả bay xa mấy trượng.Huyết Đao Giả miệng phun máu tươi,hai tay cầm đao định cầm lên ứng chiến tiếp.
Tuy nhiên Lý Vỹ có thể một đánh bốn chiếm thế thượng phong,mặc dù Huyết Đao Giả có hai tay có mạnh lên,nhưng cũng không phải đối thủ của hắn.
Lý Vỹ tiếp tục vung ra một quyền,chỉ thấy quyền kình vừa ra,xung quanh gió lốc thổi như bão lớn,cây cối đất đá trên đường đi quyền kình của Lý Vỹ đều bị đập cho vỡ nát,Huyết Đao Giả giơ đao định đỡ,nhưng một đao của hắn cứ như vậy vỡ vụn.
Tên hắc y nhân còn lại đã bỏ đi ý chí chiến đấu,hắn lập tức xoay người bỏ chạy.Dù sao cũng là tứ phẩm cao thủ,nếu dùng toàn bộ thực lực để bỏ chạy,bất ngờ như vậy,Lý Vỹ cùng Tào Xung nhất thời đã để hắn chạy xa.
Tuy nhiên,ngay lúc hắc y nhân cảm giác mình đã chạy trốn thành công,trước mặt hắn lại xuất hiện một vị lão nhân.
Chỉ thấy vị lão nhân này râu tóc điểm bạc,một thân hình tráng kiện,khôi ngô,thân mang bạch bào,toàn thân toát ra khí chất không tầm thường.
Lão vung tay một cái,hắc y nhân không kịp phản ứng,đã bị làm cho chết ngay tức khắc.
Lão nhân xuất hiện,cũng kéo theo một đám người,đám người này trên người mang y phục hộ vệ,giống hệt với bốn vị hộ vệ của Vân Miêu Di.
Tào Xung biết,viện binh của Vân gia tới rồi.
Vân Miêu Di nhìn thấy lão nhân,mới thở phào nhẹ nhõm một hơi,nàng lập tức tiến về phía lão,đại bái : '' Bái kiến Lục gia gia. ''
Vị lão nhân kia chỉ ân một tiếng,sau đó lên tiếng hỏi thăm : '' Tiểu Di,ngươi không sao chứ ? ''
'' Ta không sao,cũng may là có vị đại ca kia ra tay trợ giúp.'' Vân Miêu Di trả lời,không quên nhấc lên Tào Xung.
Tào Xung lập tức nhìn vị lão giả,vị lão giả cũng nhìn hắn.
Sau một hồi,vị lão giả nhẹ giọng nói ; '' Tuổi còn nhỏ như vậy đã là tam phẩm,tiểu bối thiên phú không sai. ''
Tào Xung gật đầu,không mặn không nhạt đáp : '' Đa tạ tiền bối khích lệ.''
Trong thời gian ba tháng vừa rồi,Tào Xung có tu luyện thêm hai môn thần thông.Một trong số đó gọi là thuật Man Thiên Quá Hải,có thể che giấu khí tức cùng tu vi của bản thân.
Sở dĩ hắn học thuật này,bởi ngày đó bị lão hoà thượng nhận ra bản thân tu luyện công pháp Thiên Tông.
Thái Sơ Dẫn Đạo Kinh chính là bí mật lớn nhất của hắn,hắn không muốn nó lộ ra ngoài,cho nên mới tu luyện môn thần thông này để che giấu ánh nhìn của người khác.
Vị lão giả này,tu vi tuyệt đối là ngũ phẩm trở lên.Vừa rồi Tào Xung căng thẳng như vậy,chính là vì sợ hãi vị lão nhân phát hiện ra hắn tu luyện Thiên Tông công pháp.
Nhưng mà xem ra là hắn nghĩ nhiều,thần thông bên trong Thái Sơ Dẫn Đạo Kinh,mỗi cái đều rất biến thái.
'' Ta là Vân Trung Thiên,là đời thứ nhất của Vân gia,sau này ngươi gặp chuyện ở Bình Dương quận,đều có thể tìm ta. '' Vân Trung Thiên vuốt râu khẽ đáp,sau đó cũng không tiếp tục trò chuyện cùng Tào Xung,tiến tới vị trí của Lý Vỹ.
Tào Xung cũng biết người này tuyệt đối là đại cao thủ,sẽ không hạ mình với hắn,cũng không mặt nóng áp mông lạnh,trực tiếp đi qua một phía.
Lý Vỹ lúc này đã khống chế Huyết Đao Giả trong tay,hắn dùng một tay nắm lấy tóc Huyết Đao Giả.Mà Huyết Đao Giả lúc này,thân thể đã rất tàn tạ,cánh tay giả kia của hắn đã trở lại làm Nhục Cổt Trùng,nhưng dường như to lớn hơn ban đầu rất nhiều.
Vân Trung Thiên đến gần Huyểt Đao Giả,khẽ vuốt râu nói : '' Đã sớm nghe nói đến một đám ô hợp ở Thanh Lâm quận,tự xưng cái gì mà Thanh Lâm Tứ Ác,một năm trước các ngươi giết chết con gái quận chủ Thanh Lâm quận,không ngờ giờ lại xuất hiện ở đây. ''
Huyết Đao Giả nở ra nụ cười tự giễu,từ tốn đáp : '' Trước đó không phải Thanh Lâm Tứ Ác,là Thanh Lâm Tứ Hiệp,nhưng lão quận chủ cướp thê tử của ta,tiểu tạp chủng đó là do bọn hắn sinh ra,nó đáng chết.''
Vân Trung Thiên không tỏ thái độ, lạnh giọng nói : '' Ai là người đứng sau các ngươi ? ''
Huyết Đao Giả cười cười : '' Là ai,các ngươi chẳng phải đều biết rõ sao ? ''
Lý Vỹ tức giận nói : '' Muốn sống,chấn chỉnh lại thái độ của ngươi. ''
Huyết Đao Giả lần nữa cười : '' Từ lúc ta sử dụng Nhục Cốt Trùng,ta đã không còn muốn sống. ''
Lý Vỹ cùng Vân Trung Thiên cùng im lặng.Bọn họ biết Huyết Đao Giả không có nói dối,Nhục Cốt Trùng là đồ vật của ma môn,thứ này mặc dù có thể chữa lành mọi thương tổn trên thân thể,nhưng nó cũng đồng thời ăn đi sinh mệnh cùng tuổi thọ của người sử dụng.
Vân Trung Thiên im lặng hồi lâu,thật đúng như Huyết Đao Giả nói,bọn họ cũng đã có nhân tuyển cho hung thủ lần này.
'' Giết đi.'' Vân Trung Thiên xoay người,Chỉ thấy sau đó Lý Vỹ vung ra một quyền,đấm cho đầu của Huyết Đao Giả vung be bét,não óc đều văng tứ tung.
Vân Trung Thiên sau đó ra lệnh cho hộ vệ đội,nhanh chóng thu dọn hành lý,trong đêm lập tức đi về Bình Dương quận thành.
Tào Xung hiển nhiên cũng được hưởng phúc,lần này hắn không cần ngồi chung ngựa nữa,mà đã có thể ngồi ngựa riêng.
Còn một điều khác biệt,trên đường đi,Tào Xung liên tục gặp sự bắt chuyện của Vân Miêu Di.
'' Tào đại ca,ngươi đến Bình Dương quận để thăm họ hàng sao ? Người đó là gì của ngươi ? ''
Tào Xung nghĩ đến Hoắc Côn,Diêm lão nói Hoắc Côn là đệ tử Thanh Long Học Phủ,mà Lục Vô Ông lại là viện trưởng của Thanh Long Học Phủ,hắn liền đáp :
'' Người này,là thầy của thúc thúc ta. ''
Vân Miêu Di ồ lên một tiếng,sau đó lại hỏi liên hồi : '' Tào đại ca,ngươi không lớn hơn ta bao nhiêu,sao lại lợi hại như vậy ? ''
Tào Xung đối với câu hỏi đó chỉ cười không đáp.Đối với vị Vân gia tiểu thư này,hắn cũng có ấn tượng không tệ,nhưng mà cũng chỉ vậy thôi,từ lần Nam Lạp thành bị công chiếm,hắn đã tự thề với lòng,nhất định phải trở nên mạnh hơn.Chờ ngày có thực lực rồi,mới có thể bảo vệ những người xung quanh.
Lúc đó, hắn mới nghĩ đến chuyện hồng nhan tri kỉ.
Cả đoạn đường,Tào Xung bắt đầu hiểu hơn về Vân gia.
Người gọi Vân Trung Thiên kia,là Vân gia đời thứ nhất,bởi vì trong số đời thứ nhất là con thứ sáu,được người Vân gia xưng là lục gia.
Còn Lý Vỹ,người giang hồ gọi là Trấn Sơn Quyền,là khách khanh trưởng lão của Vân gia,có ơn cứu mạng với mẫu thân của Vân Miêu Di.
Vân Miêu Di thì là con gái của gia chủ Vân gia,vì là con thứ hai,xưng là nhị tiểu thư.Bất quá,nàng cùng đại thiếu gia hiện tại của Vân gia là cùng cha khác mẹ.
Hắn còn biết thêm một chuyện,Vân Miêu Di này trước kia tại trong tộc chỉ là vị tiểu thư bình thường,tính tình có thể nói rất tốt,lấy giúp người làm niềm vui.
Tuy nhiên,vài tháng trước,Vân Miêu Di được một vị Nhân Tông chính tông đi ngang qua nhận làm đệ tử,hẹn ước đúng mùa xuân năm sau sẽ đón nàng về tông môn.
Nên nhớ,Nhân Tông chính tông khác với các môn phái trên giang hồ,bọn họ đều có thực lực cùng nội tình có thể sánh ngang với bất kỳ thế lực đỉnh tiêm nào trên giang hồ.
Vân Miêu Di cũng vì vậy mà trở thành bảo bối của Vân gia,thậm chí có hơi hướng sẽ trở thành Vân gia gia chủ đời tiếp theo.
Điều này hiển nhiên không đúng ý của Vân gia đại thiếu gia.Dạo gần đây Vân Miêu Di lại liên tục gặp phải ám sát,cho nên Vân gia cao tầng có nghi ngờ là do Vân gia đại thiếu gia Vân Vạn Bằng gây ra.
Bất quá,bởi vì bằng chứng chưa đủ,Vân Vạn Bằng bên kia cũng có người chống đỡ,cho nên tạm thời chưa thể bắt hắn.
Một đường không phát sinh bất cứ chuyện gì,rất nhanh,Tào Xung cùng đoàn người Vân gia đã tới được Bình Dương quận thành.
Chỉ thấy trước mặt hiện ra một toà thành to lớn đồ sộ,so với Nam Lạp thành thì không biết lớn hơn bao nhiêu lần.Cổng thành của Bình Dương quận thành toàn bộ đều được làm bằng huyền thiết,vô cùng nguy nga,xung quanh cổng thành là hơn hai mươi vị lính canh cổng,mỗi người đều có tu vi tam phẩm đỉnh phong.
Đi cùng đoàn người của Tào Xung còn rất nhiều đoàn người khác,có thương nhân trên ngựa chất đầy hàng hoá,có người giang hồ cùng nhau du ngoạn,cũng có người giống như Tào Xung ngày đó,là lão bá tánh vào rừng buôn bán.Tất cả tạo nên một Bình Dương thành tràn ngập náo nhiệt,vô cùng phồn hoa.
Tào Xung cùng người Vân gia đi qua cổng thành,được các vị lính canh hồ hởi chào đón,Tào Xung quay qua phía đám người Vân gia,quyền thủ ma sát nói : '' Đa tạ các vị đưa đoạn đường,tại hạ có việc tại thân,không tiện tiễn biệt,chúng ta hẹn ngày gặp lại.''
Đám người Vân gia đối diện với sự ra đi của Tào Xung thì có đủ loại cảm xúc,có tiếc nuối như Vân Miêu Di,có không lạnh không nóng như Vân Trung Thiên,cũng có nhiệt tình như Lý Vỹ.
Lý Vỹ nói : '' Tiểu tử,ngươi không hứng thú bán lại nó cho ta sao ? ''
Nó ở đây,chính là nói Hộ Thể Hồng Sa,trong trận chiến vừa rồi,Lý Vỹ nhìn trúng nó,muốn đem nó mua về,mang cho Vân Miêu Di sử dụng.
Tào Xung lắc đầu một cái.Hộ Thể Hồng Sa có thể nói là số ít bảo vật hắn hiện tại đang có,thậm chí còn quý hơn Vân Ma Kiếm,không thể tuỳ tiện bán được.
Vân Miêu Di nhìn Tào Xung lưu luyến không rời,sau đó nói ; '' Tào đại ca,sau này ngươi nhớ thường xuyên đến Vân gia phủ,ta sẽ tiếp đón ngươi. ''
Tào Xung cười trừ,không cho ý kiến.Hắn nhận ra vị Vân Trung Thiên đằng sau không quá ưa thích bản thân gần gũi với Vân Miêu Di,cho nên không quá nhiệt tình với vị thiếu nữ này.
Dù sao Bình Dương cũng là địa bàn của Vân gia,tốt nhất hắn nên điệu thấp một chút.
Hàn huyên một hồi,Tào Xung trực tiếp rời đi.
Trước hết,hắn dựa theo hỏi thăm các người bán hàng mà tìm được một căn biệt viện.Theo như những gì Diêm lão để lại cho hắn,trước kia Hoắc Côn ở tại Bình Dương quận thành,chính là ở nơi này.
Tào Xung tắm rửa,thay qua một bộ y phục tử tế,sau đó mang theo Thanh Long Lệnh,đi đến Thanh Long Học Phủ.
Tại Bình Dương thành,Thanh Long Học Phủ có danh tiếng rất lớn,nếu không muốn nói là không ai không biết.
Không chỉ Bình Dương thành,Thanh Long Học Phủ chính là nổi danh khắp thiên hạ.Học phủ này do một tay Đại Chu hoàng đế đời thứ tư sáng lập.Người này là Chu Trung Tông,được thiên hạ ca tụng là vị hoàng đế có thể sánh ngang Chu Cao Tổ.
Nếu Chu Cao Tổ là người có công sáng lập ra nhà Chu,vậy Chu Trung Tông chính là người đem Đại Chu phát dương quang đại,trở thành đế quốc đỉnh thịnh.
Dưới bàn tay của Chu Trung Tông,Đại Chu bách tính năm đó đều có cái ăn,người người ấm no hạnh phúc,phản tặc từ đời Chu Trung Tông bị đánh bại,sau đó hơn một trăm ba mươi năm không dám ngóc đầu dậy,đủ để hiểu sự lợi hại của vị hoàng đế này.
Thanh Long Học Phủ cũng là một trong những tác phẩm của Chu Trung Tông.Mục đích Chu Trung Tông sáng lập ra nó,chính là để bách tính đều có thể học võ,nâng cao võ lực của Đại Chu.
Năm đó nghe nói,Chu Trung Tông vận dụng lực lượng triều đình,gom hết toàn bộ võ học trong thiên hạ,đem nó làm vốn liếng sáng lập Thanh Long Học Phủ,mặc dù những võ học trấn phái không thể có được,nhưng những môn võ học khác,từ Hoàng giai thậm chí Thiên giai cũng đều có tại Thanh Long Học Phủ.
Thanh Long Học Phủ nói một cách nào đó,chính là tông môn đại diện cho triều đình,cho Đại Chu.
Tào Xung sau một hồi đi bộ thì dừng chân.Chỉ thấy trước mặt y hiện ra một toà to lớn sừng sững kiến trúc,đại môn của toà kiến trúc này to lớn vô cùng,được sơn màu đỏ,trên tay nắm có tạo hình một con rồng,vô cùng oai phong lẫm liệt.
Trên biển của đại môn ghi bốn chữ '' Thanh Long Học Phủ ''.
Tào Xung xác nhận không sai,sau đó liền chậm rãi bước vào.