Tại Bình Dương thành,Thanh Long Học Phủ có danh tiếng rất lớn,nếu không muốn nói là không ai không biết.
Không chỉ Bình Dương thành,Thanh Long Học Phủ chính là nổi danh khắp thiên hạ.Học phủ này do một tay Đại Chu hoàng đế đời thứ tư sáng lập.Người này là Chu Trung Tông,được thiên hạ ca tụng là vị hoàng đế có thể sánh ngang Chu Cao Tổ.
Nếu Chu Cao Tổ là người có công sáng lập ra nhà Chu,vậy Chu Trung Tông chính là người đem Đại Chu phát dương quang đại,trở thành đế quốc đỉnh thịnh.
Dưới bàn tay của Chu Trung Tông,Đại Chu bách tính năm đó đều có cái ăn,người người ấm no hạnh phúc,phản tặc từ đời Chu Trung Tông bị đánh bại,sau đó hơn một trăm ba mươi năm không dám ngóc đầu dậy,đủ để hiểu sự lợi hại của vị hoàng đế này.
Thanh Long Học Phủ cũng là một trong những tác phẩm của Chu Trung Tông.Mục đích Chu Trung Tông sáng lập ra nó,chính là để bách tính đều có thể học võ,nâng cao võ lực của Đại Chu.
Năm đó nghe nói,Chu Trung Tông vận dụng lực lượng triều đình,gom hết toàn bộ võ học trong thiên hạ,đem nó làm vốn liếng sáng lập Thanh Long Học Phủ,mặc dù những võ học trấn phái không thể có được,nhưng những môn võ học khác,từ Hoàng giai thậm chí Thiên giai cũng đều có tại Thanh Long Học Phủ.
Thanh Long Học Phủ nói một cách nào đó,chính là tông môn đại diện cho triều đình,cho Đại Chu.
Tào Xung sau một hồi đi bộ thì dừng chân.Chỉ thấy trước mặt y hiện ra một toà to lớn sừng sững kiến trúc,đại môn của toà kiến trúc này to lớn vô cùng,được sơn màu đỏ,trên tay nắm có tạo hình một con rồng,vô cùng oai phong lẫm liệt.
Trên biển của đại môn ghi bốn chữ '' Thanh Long Học Phủ ''.
Tào Xung xác nhận không sai,sau đó liền chậm rãi bước vào.
Tào Xung đứng trước Thanh Long Học Phủ,thời điểm hắn chuẩn bị gõ cửa,từ đằng xa vang lên một đạo âm thanh.
'' Tiểu tử,Thanh Long Học Phủ chiêu sinh đã qua rồi,ngươi chờ thêm bốn năm nữa rồi tới.''
Tào Xung quay lại,chỉ thấy một vị hài tử,tên hài tử này chừng sáu tuổi,tóc để trái đào,gò má phúng phính màu hồng,mũi còn chảy nước.
Tào Xung sững người hồi lâu,sau đó lên tiếng : '' Tiểu huynh đệ .. ''
Bất quá,lời còn chưa dứt,chỉ thấy tên hài tử đã lườm hắn chằm chằm,toàn thân toả ra một luồng linh khí khổng lồ : '' Ta ghét nhất ai gọi ta là tiểu. ''
Tào Xung ngạc nhiên,hắn không ngờ tên tiểu tử này,nhìn thì mới chỉ sáu năm tuổi,thực lực lại vượt xa hắn,mặc dù không rõ ràng,nhưng ít nhất là ngũ phẩm cảnh giới.
'' Tiểu Hùng ,ngươi đừng ức hiếp người ta nữa. '' Luồng linh khí của tiểu hài đang càng ngày càng tăng lên,bẩt chợt lại bị áp chế xuống.
Chỉ thấy từ đằng sau Tào Xung,lúc nào đã xuất hiện một vị lão giả.
Chỉ thấy vị lão giả này thường thường không có gì lạ,tuỳ tiện ném ngoài đường có lẽ sẽ không ai chú ý.Điểm nổi bật của lão nhân này,là mái tóc được búi cao.bộ râu dê cũng được dùng dây buộc gọn lại.
Tiểu hài hừ lạnh một tiếng : '' Lục Vô Ông,ta ghét nhất ai gọi ta là tiểu. ''
Tào Xung ngẩn người hồi lâu,bất quá khi nghe đến ba chữ '' Lục Vô Ông '' ,hắn liền quay người lại,ánh mắt không khỏi đánh giá vị lão giả bên cạnh.
Người này,chính là Thanh Long Học Phủ viện trưởng,Lục Vô Ông ?
Lục Vô Ông thấy Tào Xung nhìn mình chằm chằm,cười lên một tiếng,để lộ hàm răng vàng cái có cái không : '' Thiếu niên lang,ngươi nhìn ta làm gì ? ''
Tào Xung giật mình,sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra Thanh Long Lệnh.
Lục Vô Ông vốn phong vân khinh đạm,nhưng khi nhìn thấy Thanh Long Lệnh trên tay Tào Xung,ánh mắt bất chợt trở nên lạnh lẽo.
'' Tiểu tử,ngươi lấy thứ này ở đâu ra ? '' Lục Vô Ông giọng nói tựa Vạn Niên Hàn Băng.
Tào Xung đối diện với vị võ giả lục phẩm này,không khỏi toát mồ hôi hột,sau đó vội đáp : '' Là Hoắc bổ đầu đưa cho ta. ''
Lục Vô Ông lúc này mới thả lỏng,trở về trạng thái vô sỉ ban đầu : '' Ngươi là gì của Hoắc Côn ? ''
Tào Xung ngậm ngùi hồi lâu,sau đó nói : '' Hắn là ân nhân của ta.''
Lục Vô Ông gật đầu,hỏi tiếp : '' Vậy hắn đang ở đâu ? ''
Tào Xung ngập ngừng nói : '' Chết rồi. ''
Lục Vô Ông im lặng hồi lâu.Ngay của tiểu hài tử bên cạnh cũng không nói gì.
Sau cùng,Lục Vô Ông lên tiếng : '' Hắn đã đưa cho ngươi Thanh Long Lệnh,muốn gia nhập vào Thanh Long Học Phủ sao ? ''
Tào Xung vội vàng gật đầu,ánh mắt kiên định : '' Mong viện chủ chỉ dạy.''
Lục Vô Ông cười cười,đem tay xoa lên đầu Tào Xung : '' Tuổi này đã có tu vi tam phẩm,khó trách Hoắc Côn nhìn trúng ngươi.''
Tào Xung cười gượng,sau đó lại liếc mắt vị tiểu hài đằng trước mặt.Tuổi này có tu vi tam phẩm,e rằng không là gì so với vị trước mặt đây.
Lục Vô Ông dường như hiểu được ý nghĩ của Tào Xung,cười lên một tiếng,chắp tay sau lưng đi vào Thanh Long Học Phủ : '' Đừng so sánh với hắn,hắn còn lớn tuổi hơn cả ta.''
Tào Xung ngẩn người,tiểu hài tử này vậy mà tuổi tác còn lớn hơn cả Lục Vô Ông.
Tiểu hài đối diện với ánh mắt bỡ ngỡ của Tào Xung,đắc ý cười : '' Thấy chưa,gọi ta là Nghiêm Hùng gia gia.''
Nói đoạn,hắn ưỡn ngực bước vào cổng,Tào Xung thấy thế cũng lẽo đẽo đi theo.
Trên đường đi Tào Xung không khỏi đánh giá xung quanh Thanh Long Học Phủ.Qủa nhiên là thánh địa võ đạo của Đại Chu,Tào Xung chỉ vừa bước vào,hắn đã cảm nhận được nồng độ linh khí của Thanh Long Học Phủ.Mặc dù chỉ cách ngoại giới một cánh cửa,nhưng cường độ linh khí nồng đậm hơn không chỉ mười lần.
Kiến trúc của Thanh Long Học Phủ cũng vô cùng độc đáo,toàn bộ sân đều được lát đá hoa cương,mỗi căn phòng đều được bài trí từ gỗ hiếm cùng ngọc lục bảo.Khi Tào Xung bước đến sân chính,đập vào mắt hắn là một bức tượng.
Chỉ thấy bức tượng cao sừng sững,là tượng của một vị trung niên hán tử,người này dáng người cầm tay chỉ kiếm,toàn thân mang áo bào,mặc dù chỉ là tượng,nhưng lại toả ra khí thế oai phong lẫm liệt.
Lục Vô Ông từ tốn nóii : '' Đây là tượng Chu Trung Tông,mỗi Thanh Long Học Phủ đều có. ''
Tào Xung gật đầu,không nhịn được nhìn lại bức tượng,hoá ra bộ dạng của người sáng lập thánh địa võ đạo Đại Chu chính là như vậy.
Lục Vô Ông dẫn Tào Xung đi một vòng,sau đó đưa hắn đến một đại sảnh.Bên trong đại sảnh,có một chiếc ghế ở trung tâm,xung quanh mỗi bên tồn tại hai chiếc ghế.Toàn bộ ghế đều làm bằng ngọc lục bảo,trên tay ghế còn khắc hình con rồng.
'' Thanh Long Học Phủ mỗi phủ đều có năm vị trí,bao gồm Long Thủ,Long Trảo,Long Lân,Long Vĩ,Nghịch Lân,mỗi vị trí đều do cường giả lục phẩm trấn giữ. ''
Tào Xung hít một ngụm khí lạnh,vậy mỗi Thanh Long Học Phủ,tất cả đều có ít nhất năm vị lục phẩm võ giả.Thấy Tào Xung thất thố,Lục Vô Ông cười nói : '' Bất quá,đó là chuyện của nhiều năm về trước,hiện tại,tất cả Thanh Long Học Phủ có thể có được hai trong số năm vị trí,đã là rất khá. ''
Tào Xung ngẩn người,hắn theo bản năng nghi vấn : '' Tại sao ? ''
Lục Vô Ông cười cười : '' Bởi phần lớn chúng ta đều chết trong Trảm Yêu chiến dịch rồi.''
Lục Vô Ông mặc cho Tào Xung sững sờ,sau đó quay người,nhìn thẳng mắt hắn nói : '' Ta là Long Thủ của Thanh Long Học Phủ,tên này là Nghiêm Hùng,Nghịch Lân, ngươi đã là do Hoắc Côn giới thiệu,vậy từ giờ ngươi sẽ là đồ đệ của ta. ''
Nghiêm Hùng cười khoái trá không nói.
Tào Xung nghe Lục Vô Ông nói vậy,lập tức quỳ xuống đất : '' Đệ tử Tào Xung,bái kiến sư phụ.''
Lục Vô Ông nở nụ cười,sau đó từ trong hư không biến ra một viên đá.
'' Không cần đại lễ sớm như vậy,ngươi cứ đưa tay vào viên đá này trước đã. ''
Tào Xung không hiểu,bất quá cũng không hỏi nhiều,bàn tay không tự chủ sờ vào viên đá.
Chỉ thấy từ viên đá phát ra một loại ánh sáng màu vàng.Lục Vô Ông thấy vậy gật đầu hài lòng nói : '' Màu vàng,ngươi không quá tin vào Đại Chu,nhưng xem ra cũng là có trung tâm. ''
Tào Xung mới biết,viên đá gọi là Khảm Tâm Thạch,là bảo bối do Chu Trung Tông chế tạo,dùng để nhận biết người có trung thành với Đại Chu hay không.
Khảm Tâm Thạch chia màu sắc lần lượt làm đen,trắng,đỏ,vàng,tím.
Muốn vào được Thanh Long Học Phủ,ngươi phải có ánh sáng từ màu vàng trở lên,nếu không,cho dù thiên phú có cao đến đâu,cũng không thể.
Lục Vô Ông giao cho Tào Xung một bộ y phục,là đồng phục của Thanh Long Học Phủ,sau đó ra lệnh cho hắn thay vào.
Tào Xung thay vào,nhìn thật sự ra dáng một vị võ giả.
Nghiêm Hùng nhìn thấy cảnh này,gật đầu nói : '' Tiểu tử,có phong phạm của ta năm đó. ''
Lục Vô Ông gật đầu,sau đó dẫn Tào Xung đi.Hắn dắt Tào Xung đến một toà lầu.
Chỉ thấy toà lầu này có tất thảy bốn tầng,vô cùng độ sồ và to lớn,xung quanh toà lầu đào một chiếc hào,bên trong ngập nước,nước lại tràn ngập linh khí bên trong.
Lục Vô Ông ôn tồn giải thích : '' Đây là Thính Vũ Lâu,bên trong chứa tất cả công pháp của thiên hạ,dư dả để ngươi tu hành.''
'' Bất quá,tu vi ngươi đến đâu,chỉ có thể đến được tầng tương ứng,từ nhất phẩm đến tam phẩm,ngươi chỉ có thể đi đến tầng thứ nhất. ''
Tào Xung hiểu ý của Lục Vô Ông,trực tiếp bước vào tháp.Lục Vô Ông đứng ngoài không vào,nhẹ giọng nói : '' Mặc dù ngươi là người do Hoắc tiểu tử đề cử,nhưng cũng chỉ có thể theo quy luật,ngươi chỉ có một canh giờ,chỉ có thể lấy một môn công pháp hoặc võ kỹ ra khỏi lâu.''
Tào Xung quyền chưởng ma sát,đại bái Lục Vô Ông,sau đó tiến vào bên trong Thính Vũ Lâu.
Một bên,Nghiêm Hùng hai tay làm gối,để sau đầu,bộ dạng bất cần nói : '' Hoắc Côn,không phải là tên tiểu tử ngươi luôn che chở sao ? ''
Lục Vô Ông im lặng không đáp,sau một hồi,hắn lên tiếng ; '' Tiểu Hùng,đến quận phủ,hỏi xem năm đó Hoắc Côn trở thành bổ đầu ở đâu ? ''
Nghiêm Hùng giận dữ,giậm chân nói : '' Ta đã nói,không được gọi ta là tiểu. ''
Chỉ thấy Lục Vô Ông không quan tâm,hắn vẫn quay lưng lại Nghiêm Hùng,từ trên người ẩn hiện một luồng khí tức khó lường.
'' Ta nói,ngươi đến quận phủ,hỏi cho ta. ''
Lục Vô Ông lúc này đã không còn giữ bộ dạng bình thản nữa,mà mặt nhăn lại hình chữ xuyên,linh khí từ cơ thể hắn tựa như tràng giang đại hải,không ngừng thoát ra.
Bên trong Thính Vũ Lâu,Tào Xung đi dạo một vòng,hắn nhận ra bên trong của Thính Vũ Lâu,không gian còn to lớn hơn bề ngoài rất nhiều,mỗi kệ sách bên trong đó,đều tựa như có ý thức,liên tục luân hồi di chuyển.
Chỉ cần Tào Xung có ý thức tìm kiếm loại sách nào,đám kệ sách lại tự động di chuyển lại gần hắn.
Bên trong Thính Vũ Lâu,không chỉ có thần công bí tịch,mà còn chứa vô số sách lịch sử.
Tào XUng dạo một hồi,cuối cùng quyết định lấy một môn công pháp.
Hiện tại,công pháp Tả Trường Không đưa cho đã không còn thích hợp nữa,bởi hắn đã tu luyện tới tam phẩm.Hắn cần một môn công pháp để luyện tới tứ phẩm.
Tào Xung vừa nghĩ,kệ sách chứa công pháp chầm chậm dịch chuyển về phía hắn,hắn cũng từ đó chăm chú nhìn xem.
Phải nói,mặc dù chỉ là tầng một,nhưng bênt rong thư viện đã có Huyền cấp,Địa cấp,thậm chí Thiên cấp công pháp.