Cơm nước xong xuôi,Tào Xung cùng đoàn người Vân gia tắt lửa dựng lều,nhanh chóng nghỉ ngơi.
Trong đoàn có tất cả bốn tên hộ vệ,mỗi người thay phiên nhau canh gác hai canh giờ,Tào Xung cũng xung phong canh gác,ăn của người ta,thì phải tỏ thái độ,đây là điều hắn học được khi còn lăn lộn nơi chợ búa.
Đại Chu đang vào những ngày cuối hạ đầu thu,thời tiết ban đêm đã dễ chịu nhiều,thi thoảng còn có vài cơn gió thổi qua.Tào Xung nhìn thì như ngủ,nhưng tâm trí hắn vẫn thanh tỉnh,có thể cảm nhận được rõ sự vật xung quanh.
Kể từ thời điểm Nam Lạp thành thất thủ đã ba tháng trôi qua,Tào Xung đi tới quận thành,một đường vừa đi vừa tu luyện,lúc này cả Thái Sơ Dẫn Đạo Kinh cùng tu vi võ đạo đều đã có tiến bộ không nhỏ.
Một đêm tưởng rằng cứ như vậy chậm rãi trôi đi,nhưng bất ngờ,vào canh ba,Tào Xung lập tức trừng mắt bật dậy.
Hắn cảm nhận được rõ,xung quanh xuất hiện bốn luồng khí tức không hề yếu,nói thẳng ra,bọn hắn đã bị bao vây.
'' Phiền phức thật. '' Tào Xung từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra Vân Ma Kiếm,thủ sẵn trong tay,không ngừng dùng ánh mắt đánh giá xung quanh.
Phát hiện ra sự tình không chỉ có Tào Xung.Lý Vỹ đang ngồi bên ngoài lều,cũng cảm nhận được,hắn lập tức đứng dậy,cầm đao trong tay,mắt đảo xung quanh,sau một hồi,hừ lạnh nói : '' Đường đường tứ phẩm cao thủ,lại trốn tránh như đám chuột nhắt vậy sao ? ''
Đáp lại lời của Lý Vỹ,chỉ thấy là một tràng cười kỳ quái.Lấy đám người Tào Xung làm trung tâm,từ bốn phía xuất hiện bốn tên hắc y nhân.
Bốn kẻ này mỗi người mỗi vẻ,không ai giống ai,chỉ có điều tẩt cả đều là tứ phẩm cao thủ.
Tào Xung không khỏi hít một ngụm khí lạnh,tại Nam Lạp thành,tam phẩm võ giả đã là đỉnh nóc kịch trần,không ngờ vừa mới tiến gần tới quận thành,hắn đã gặp được bốn vị tứ phẩm cao thủ.
Không,nói đúng hơn,là năm vị tứ phẩm cao thủ.
Một tên hắc y nhân,dáng người cao lều khều,nụ cười kéo dài đến mang tai để lộ hàm răng được mài nhọn mọc lởm chởm,hắn giọng điệu đê tiện nói : '' Nếu không phải Lý Vỹ ngươi là tứ phẩm đỉnh phong,còn cần bốn huynh đệ bọn ta phối hợp sao ? ''
Lý Vỹ cười lạnh : '' Biết rõ thực lực của ta còn dám đến,không biết nên nói các ngươi là gan lớn,hay nên nói các ngươi là ngu ngốc đây ? ''
Một tên hắc y nhân,thân hình to lớn,tựa như cự nhân,nghe thấy lời của Lý Vỹ,lập tức rút từ đằng sau ra một cây lang nha bổng khổng lồ,so với người hắn còn to gấp đôi.
Đám hắc y nhân còn lại thấy vậy cũng lấy ra binh khí của chính mình,ánh mắt nhìn vào Lý Vỹ tràn ngập sát khí.
Một tên hắc y nhân,phong thái bình tĩnh,điềm đạm,có điều một tay không còn,nhìn Lý Vỹ nói : '' Nhận tiền của người làm việc,hôm nay bọn ta đến lấy mạng Vân Miêu Di,Trấn Sơn Quyền,nếu không muốn chết,rời đi ngay bây giờ còn có thể. ''
Lý Vỹ rút ra từ trong người hai dải dây băng trắng,từ tốn quấn nó lên tay,cười lạnh : '' Đã biết rõ ta là Trấn Sơn Quyền,vậy ngươi phải biết,ta căn bản không sợ các ngươi.''
Tên hắc y nhân cụt tay nhếch lên nụ cười khinh thường,lạnh giọng nói : '' Cùng là tứ phẩm,ta không tin ngươi có thể lấy một địch bốn. ''
Nói đoạn,hắn nhấc lên thanh đao trong tay,đám hắc y nhân xung quanh cũng hiểu chuyện,đồng loạt xông tới chỗ Lý Vỹ.
Lý Vỹ cũng không hề lo sợ,hai nắm đấm trong tay hắn tựa hồ so binh khí còn cứng rắn hơn,quyền nhanh như gió,lại dũng mãnh vô song,có thể một lúc chống đỡ phản công bốn tên hắc y nhân.
Hai bên nhất thời rơi vào thế giằng co,không ai thua ai,vô cùng quyết liệt.
Đám hộ vệ lúc này cũng đã nhao nhao tỉnh lại,bọn họ tạo thành một vòng tròn,đem vị tiểu thư của họ vây lại bên trong.Một người trong số đó lấy ra từ trong túi một khẩu súng,hướng đầu súng lên trời bắn một cái,lập tức hiện lên một chùm pháo hoa khổng lồ,tụ lại hình chữ '' Vân '' .
Tào Xung lúc này mới có cơ hội quan sát người gọi là Vân Miêu Di này.Chỉ thấy đây là một vị thiếu nữ,cùng tuổi tác hắn không chênh lệch quá nhiều.Vị thiếu nữ này mang màu tóc tím,da trắng tựa tuyết,nổi bật nhất là ánh mắt to tròn của nàng,lúc này trong ánh mắt đấy còn lộ ra nét hoảng loạn.
Tào Xung không thể không công nhận,vị ân nhân này của mình quả nhiên là mỹ nhân.
Bên cạnh Vân Miêu Di còn một vị thiếu nữ khác,người này xem ra chính là thiếp thân thị nữ của nàng.
Vị thiếp thân thị nữ nhìn trước mặt bốn tên hắc y nhân,ai nấy đều mang binh khí,bộ dạng như hung thần ác sát,cùng Lý Vỹ quần chiến,trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi,thậm chí quanh mắt đã ẩn hiện dòng nước nóng.
Nàng nhìn về Vân Miêu Di,lo lắng nói : '' Tiểu thư,Lý trưởng lão liệu có thể thắng bọn họ không ? ''
Vân Miêu Di không lập tức trả lời thị nữ,ánh mắt nàng cũng tràn ngập lo sợ,tập trung nhìn về phía Lý Vỹ,không dám động đậy.
Nhìn bên ngoài,Lý Vỹ cùng bốn tên hắc y nhân giống như đánh ngang tài ngang sức,nhưng chỉ có Tào Xung mới thấy được,Lý Vỹ thật sự đang chiếm thế thượng phong.
Mỗi một tên hắc y nhân đều mang trên mình tuyệt kỹ riêng,hơn nữa đều là luyện đến mức có thành tựu.Bất quá,dù là lang nha bổng cũng tốt,đao cũng tốt,tất cả đứng trước một quyền của Lý Vỹ,thì tất cả đều dễ dàng bị phá giải.
Bốn tên hắc y nhân cũng nhận ra bản thân không đánh lại Lý Vỹ,nếu càng kéo dài,e là viện binh của Vân gia sẽ đuổi đến,lúc đó bọn chúng chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Tên hắc y nhân gãy tay lên tiếng : '' A Tam,A Tứ,các ngươi đi giết Vân Miêu Di,để Trấn Sơn Quyền cho ta. ''
Lý Vỹ hiển nhiên biết bọn hắn muốn tốc chiến tốc thắng,lập tức loạn quyền vung ra,đánh xuống tất cả bốn tên : '' Các ngươi dám. ''
Loạn quyền vừa nhanh vừa mạnh,tựa như dự đoán trước chuyển động của bốn tên hắc y nhân,không cho ai trong số chúng có cơ hội thoát ra.Hắc y nhân gãy tay thấy thế thì nghiến răng nghiến lợi,tức giận nói : '' Ngươi cho rằng chúng ta dễ bắt nạt sao ? ''
Lý Vỹ chỉ cười lạnh một tiếng : '' Xác thực như vậy. ''
Nói đoạn,quyền của Lý Vỹ vung ra càng lúc càng nhanh,mà mỗi quyền đều mang theo uy lực không tầm thường.Ngay cả Tào Xung đứng một bên cũng không nhịn được cảm thán,người tên Lý Vỹ này quyền pháp e rằng đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực,thậm chí trình độ quyền pháp của hắn đã vượt ra khỏi tu vi tứ phẩm của bản thân.
Tên hắc y nhân gãy tay hừ lạnh một tiếng,hắn từ trong người lấy ra một con côn trùng.Con côn trùng này tựa như một con sâu,toàn thân màu đỏ,trên người mọc ra các sợi dây nhìn như rễ cây,cái miệng tròn mọc ra lởm chởm vài cái răng nanh,trông vô cùng kinh dị.
Chỉ thấy hắc y nhân đem côn trùng đưa sát lại tay gãy của mình,côn trùng nhìn thấy thế thì nhe ra nanh sắt,điên cuồng đâm sâu vào tay gãy của hắc y nhân.Hắc y nhân mặc dù là tứ phẩm cao thủ,nhưng bị côn trùng cắn vào cũng phải nhíu mày một cái.
Chỉ thấy con côn trùng đang từ nhỏ bé,dần dần trở nên to lớn lạ thường,cái đuôi của nó dài ra,rồi mọc ra năm đầu,cuối cùng trở thành một cánh tay màu đỏ,hắc y nhân lúc này đã đầy đủ hai tay.
Hắc y nhân lúc này lại nhìn Lý Vỹ,giận dữ nói : '' Từ nay về sau,thiên hạ không còn Trấn Sơn Quyền. ''
Lý Vỹ nhìn vào cánh tay của hắc y nhân,nhất thời biến sắc,sau đó rất nhanh lại lấy lại bình tĩnh : '' Nhục Cốt Trùng ? Không ngờ thứ bàng môn tà đạo này vẫn còn trên giang hồ. ''
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng,lúc này một bên cánh tay kia cũng xuất ra một thanh đao,hai đao đồng loạt chém tới,như vũ bão,khiến cho Lý Vỹ nhất thời chưa thích ứng được.
Nhân lúc này,hai tên hắc y nhân khác lập tức tách ra,lao về phía Vân Miêu Di.
Lý Vỹ đương nhiên đâu chịu để yên,thân thủ khẽ động,muốn tiến tới ngăn cản hai tên kia,bất quá,hai tên hác y nhân còn lại không để cho hắn có thể làm vậy,cả hai đồng loạt xông tới,đặc biệt là tên mới vừa sử dụng Nhục Cốt Trùng,hai đao của hắn vô cùng uyển chuyển,mỗi đoàn đánh ra đều là sát chiêu,khiến cho Lý Vỹ không thể lơ là.
Hắn nhìn Lý Vỹ không thể thoát thân,khuân mặt lộ rõ vẻ hài lòng,khoé miệng kéo ra một nụ cười đắc ý : '' Trấn Sơn Quyền,trước kia ta cũng giống ngươi,được giang hồ ca tụng.''
Hắn nói một câu,đao trên tay lần nữa vung ra,điên cuồng chém tới Lý Vỹ.Lý Vỹ đưa tay ra,quyền đao ma sát,cùng hắn mắt đối mắt.
'' Bọn chúng gọi ta là Huyết Đao Giả.''
Lý Vỹ đối với việc bị Huyết Đao Giả chặn đường thì vô cùng khó chịu,hắndường như vận dùng toàn bộ công lực,đòn đánh càng thêm mạnh.Tuy nhiên Huyết Đao Giả có được hai tay thì sức chiến đấu không chỉ gấp đôi,tuy có thua Lý Vỹ một chút,nhưng bù lại hắn vẫn còn một đồng đội,cả hai cùng giao chiến với Lý Vỹ,khiến Lý Vỹ song quyền nan địch tứ chưởng.
Hai tên hắc y nhân còn lại,gọi A Tam A Tứ,cũng không chờ đợi,mà nhanh chóng tiếp cận Vân Miêu Di,ý đồ giết chết nàng.Bốn vị hộ vệ bảo tiêu,mặc dù là võ giả,nhưng cũng chỉ ở tam phẩm,lập tức bị hai tên hắc y nhân đánh bay ra xa.
Lúc này,hai tên hắc y nhân đã gần Vân Miêu Di trong gang tấc.Bọn chúng không tiếp tục nhiều lời,mà trực tiếp lao tới Vân Miêu Di,binh khí đồng loạt vung ra,tựa như không cho nàng lối thoát.Vân Miêu Di nhắm chặt mắt lại,biểu cảm vô cùng hoảng sợ.Bất quá,một lúc lâu trôi qua,nàng dường như vẫn cảm thấy bản thân như chưa có chuyện gì.
'' Tiểu ... tiểu thư. '' Nghe thấy giọng nói của thị nữ,Vân Miêu Di mới lấy hết can đảm mở mắt ra.
Chỉ thấy trước mắt nàng,lúc nào đã xuất hiện một dải lụa đỏ,dải lụa chắn trước mặt Vân Miêu Di,nhẹ nhõm đỡ lấy lang nha bổng cùng trường thương của hai tên hắc y nhân.
Hai tên hắc y nhân nhìn thấy cảnh này cũng biến sắc.Bọn hắn không hề khinh thường Vân Miêu Di là phàm nhân,ra tay đều là sát chiêu,đừng nói là nàng,cho dù là tam phẩm tứ phẩm võ giả cũng không chống đỡ nổi.Vậy mà lúc này,công kích của cả hai lại bị một dải lụa đỏ nhẹ nhõm chống đỡ.
Một bên Lý Vỹ nhìn thấy cảnh này,thì vô cùng ngạc nhiên.Huyết Đao Giả thì sắc mặt lại khó coi vô cùng.
Chỉ thấy dải lụa đỏ lúc này lại bay đi,khiến hai tên hắc y nhân phải phòng bị lui về sau.Dải lụa bay đến bên Tào Xung,đem hắn làm trung tâm,lơ lửng cuộn một vòng tròn.
Đây chính là Hộ Thể Hồng Sa,Tào Xung lấy được khi giết chết Khấu Hồng.
Vân Miêu Di lúc này mới để ý Tào Xung.Cả ngày đi đường cả lúc nghỉ ngơi,Tào Xung chỉ mang một mặt nón lá,cho nên nàng không nhìn rõ được chân diện mục của hắn.Nàng không ngờ,người cứu mình lại là hắn,hơn nữa,Tào Xung cũng chỉ là một vị thiếu niên,còn anh tuấn như vậy.
Tên hắn y nhân biết được Tào Xung ngăn cản hắn,lập tức quát : '' Tiểu tử,làm hỏng chuyện tốt của ta,ngươi muốn chết.''
Tào Xung không để ý đến lời của hắn,lúc này nâng lên Vân Ma kiếm,ngoảnh mặt nhìn Vân Miêu Di,mỉm cười nói : '' Vân gia tiểu thư đúng không ? Đa tạ đã cho ta đi nhờ. ''
Nói đoạn,hắn quay ngược lại,sử dụng Bạch Thiểm,áp sát hai tên hắc y nhân.Ngay cả Lý Vỹ bên cạnh cũng phải cảm thán,thân pháp của Tào Xung thật sự quá nhanh,đổi lại là hắn,hắn cũng khó phản ứng kịp.
Tào Xung vừa tới,Vân Ma Kiếm trong tay hắn đã giống như dòng điện,lập tức chém tới hai tên hắc y nhân.Ba tháng không ngừng tu luyện,Tào Xung hiện tại đã đạt tới cảnh giới tam phẩm.
Luyện võ,nhất phẩm,nhị phẩm chỉ là rèn luyện thân thể,chỉ khi bước vào tam phẩm,võ giả mới có thể sử dụng thiên địa linh khí còn sót bên trong thân thể để áp dụng vào vũ kỹ,chiến đấu.Chính vì vậy,chênh lệch giũa nhất phẩm và nhị phẩm có thể không đáng kể,nhưng chênh lệch giữa nhị phẩm và tam phẩm,lại là một trời một vực.
Sở dĩ Tào Xung tiến vào tam phẩm nhanh như vậy,là bởi hắn tu luyện Thái Sơ Thổ Nạp Pháp.Thái Sơ Thổ Nạp Pháp có thể nói có tốc độ hấp thu linh khí nhanh hơn bất kỳ môn công pháp nào,hơn nữa nó còn giúp Tào Xung có khả năng kiểm soát thiên địa linh khí hơn xa các tam phẩm khác.
Bôn Lôi Thập Tam Kiếm lúc này,đã không chỉ là đường kiếm nhanh đơn thuần,nó được Tào Xung rót thêm linh khí vào kiếm chiêu,giúp cho nó vừa nhanh,hơn nữa mỗi lần ra chiêu,thanh kiểm thật sự mang theo lôi điện,đối thủ nếu dính đòn,sẽ tê liệt giống như bị giật.
Bất quá,đối thủ của Tào Xung là tứ phẩm,mà tứ phẩm này lại là sát thủ,kinh nghiệm chiến đấu dồi dào,mặc dù Bôn Lôi Thập Tam Kiếm nhanh,nhưng bọn chúng vẫn kịp thời nhấc vũ khí lên đỡ.
Cả hai rơi vào thế quần nhau.Tào Xung mặc dù một đánh hai,tuy nhiên toàn bộ đòn đánh của A Tam A Tứ đều bị Hộ Thể Hồng Sa tự động chặn lại,việc của Tào Xung,đơn giản ,là công kích bọn hắn.
A Tam cùng A Tứ một bên,khi nhận ra Tào Xung chỉ là tam phẩm,có chút khinh thường,bất quá rất nhanh,bọn chúng liền không đắc ý nổi.
'' Đáng chết,dải lụa này rốt cuộc là gì ? '' A Tam nổi điên.Hắn mỗi lần dùng thương,dù là bất cứ chiêu thức gì,cũng bị Hộ Thể Hồng Sa nhẹ nhõm hoá giải.
A Tứ cũng không ngoại lệ,lang nha bổng của hắn mặc dù to lớn,nặng đến tám ngàn cân,tuy nhiên đối diện Hộ Thể Hồng Sa,lại giống như làm bằng xốp,không thể phá huỷ dải lụa này.
Tào Xung cũng không hề khinh suất,hắn trực tiếp tiến vào trạng thái Bạch Hổ Phụ Thể,sau ba tháng tu luyện,Bạch Hổ Phụ Thể lúc này đã tăng sức chiến đấu cảu Tào Xung lên gấp sáu lần.Nhất phẩm Tào Xung đã có lực lượng vạn cân,nhị phẩm hắn lại đem thân thể cường luyện đến mức tối đa,chưa kể lượng linh khí dồi dào khi vào tam phẩm,Bạch Hổ Phụ Thể giúp hắn gấp sáu lần sức chiến đấu,khiến cho lúc này hắn như một tôn sát thần,gặp phật giết phật,gặp ma giết ma.
Bôn Lôi Thập Tam Kiếm bây giờ không chỉ đơn giản là kiếm mang lôi điện,mà mỗi đòn vung xuống đều tựa như sét đánh,vừa nhanh vừa mạnh,thân kiếm còn ẩn hiện tia sét,những tia sét này liên tục tự động phóng ra,làm tê liệt hai tên hắc y nhân.
'' Mẹ nó,tên tiểu tử này thật sự là tam phẩm ? '' A Tam giận dữ.Hắn lúc này vừa giận vừa sợ,trực tiếp lôi ra sát chiêu.
Chỉ thấy cây thương của hắn đột ngột dài ra,cao tới mười mấy trượng,thương lao lên trời,sau đó lao xuống phía Tào Xung,tốc độ cùng uy lực nhìn xa cũng thấy không đơn giản.
A Tứ thấy A Tam tung chiêu,cũng lập tức nổi điên,linh khí màu đỏ điên cuồng nhả ra,lang nha bổng cùng cơ thể hắn được lượng linh khí này bao phủ,làm A Tứ lúc này tựa như một tôn quỷ thần.
Cả hai đòn đánh cùng lúc hướng về phía Tào Xung.Nhưng một lần nữa,nó lại bị Hộ Thể Hồng Sa nhẹ nhõm phá giải.Thậm chí binh khí của A Tam cùng A Tứ,theo đó mà xuất hiện vết nứt.
Tào Xung không khỏi cảm thán.Vừa rồi hắn cũng cảm nhận được uy lực của hai đòn đánh kia,nếu thật sự dính phải,e rằng hắn không chết cũng đại thương.Cũng may Hộ Thể Hồng Sa đủ cứng,quả nhiên là bảo vật của Nhân Tông chính tông.
A Tam sắc mặt cực kỳ khó coi,mắt trợn tròn nói không lên lời.
A Tứ trên trán cũng lấm tấm mồ hôi,lúc này đã bắt đầu thở dốc.
Tào Xung nhân cơ hội này,lập tức vung kiếm lên chiến đấu.Bạch Hổ Phụ Thể lần nữa phát uy,kết hợp cùng Bôn Lôi Thập Tam Kiếm,đánh cho cả A Tam A Tứ đều không thể đỡ.
Rốt cuộc,cả A Tam A Tứ vừa rồi tung ra sát chiêu đều hao tổn đại khí,gặp Tào Xung thế như chẻ che,không thể đỡ được,bắt đầu thụ thương.
Tào Xung lại càng đánh càng hăng,hắn bỏ qua A Tứ,trực tiếp dồn lực chiến đấu với A Tam.A Tứ một bên ra sức công kích,bất quá Hộ Thể Hồng Sa không cho hắn làm điều đó.
Tào Xung một đấu hai đã chiếm lợi thế,giờ đơn đấu,không nghi ngờ là nghiền ép A Tam,rất nhanh A Tam đã không còn chống đỡ nổi nữa,bị Tào Xung đánh ngã ra đất,
Hắn lúc này trong mắt chỉ có sợ hãi,liên tục cầu xin : '' Thiếu hiệp tha mạng,ta không dám nữa,ta không dám nữa,.. ''
Nhưng Tào Xung đã không còn là thiếu niên bán củi hiền lành năm đó nữa,hắn vung một kiếm lên,trực tiếp đem đầu A Tam cắt bỏ.
Cảnh tượng này làm toàn trường chấn kinh,bọn họ đều đang chứng kiến một cảnh tượng có lẽ chưa từng có trong lịch sử võ đạo của Đại Chu.
Tam phẩm giết tứ phẩm,hơn nữa còn là nghiền ép ?