Chương 21: Thanh Long Học Phủ

Giống như Diêm lão yêu quái mà có thể sống tại lục địa đã là rất hiếm,chưa nói tới việc lão chính là người từng tham gia Trảm Yêu chiến dịch.

Tào Xung có thể nói là hết sức ngạc nhiên, hắn không ngờ vị lão giả hằng ngày quen thuộc lại có lai lịch lớn như vậy.

Diêm lão mặc kệ Tào Xung vẫn còn đang há mồm kinh ngạc,lão từ trong y phục lấy ra một miếng lệnh bài,ném về phía Tào Xung.

Tào Xung theo phản xạ bắt lấy lệnh bài,sau đó bắt đầu đánh giá nó.

Chỉ thấy đây là một miếng lệnh bài bằng vàng ròng,bên trên lệnh bài có chạm khắc hình dáng một con rồng,bộ dạng vô cùng oai phong hùng dũng.

“ Đây là … “ Tào Xung tự hỏi.

Diêm lão không đợi hắn nói hết câu,lập tức lý giải : “ Là tiểu Hoắc tử đưa cho ngươi.”

Tào Xung ánh mắt sáng lên : “ Hoắc bổ đầu ? “

Diêm lão gật đầu,sau đó ôn tồn giải thích : “ Hoắc Côn không phải người của Nam Lạp thành,hắn đến từ quận thành,là đệ tử của Thanh Long Học Phủ.”

Tào Xung ngạc nhiên : “ Thanh Long … Học Phủ ? “

Diêm lão gật đầu : “ Không sai,Thanh Long Học Phủ.”

“ Thanh Long Học Phủ là thế lực của triều đình,do hoàng đế đời thứ tư của Đại Chu sáng lập,chỉ cần ngươi có thiên phú võ học,lại trung tâm với Đại Chu,đều có thể tiến vào đó học tập.”

Lão ngắt đoạn,chờ Tào Xung tiếp thu hết,lại tiếp tục nói : “ Mỗi một quận của Đại Chu đều có tồn tại Thanh Long Học Phủ,tiểu Hoắc tử nhờ ta giao lại cho ngươi Thanh Long Lệnh này,mang nó đến gặp viện trưởng Lục Vô Ông của Thanh Long Học Phủ quận thành,ngươi sẽ được vào đó luyện võ.”

Tào Xung nâng lên Thanh Long Lệnh,hắn không ngờ Hoắc bổ đầu lại coi trọng bản thân mình như vậy.

Trong lòng hắn hạ quyết tâm,Thanh Long Học Phủ này,hắn phải đến,chỉ có tu luyện ở nơi như vậy,hắn mới có thể báo thù cho Hoắc bổ đầu,cho Tả Trường Không.

Chỉ có trở nên cường đại hơn,hắn mới có thể bảo vệ được những người xung quanh hắn.

Tào Xung nắm chặt lệnh bài trong tay,sau đó hướng Diêm lão nói : “ Diêm lão,chúng ta bây giờ liền tới quận thành.”

Diêm lão miệng tu hồ lô,phất tay nói : “ Muốn đến quận thành,ngươi phải tự đi.”

Tào Xung sững sờ : “ Ngài không đi với ta sao ? “

Diêm lão cười cười : “ Ngươi cho rằng quận thành đơn giản như Nam Lạp thành sao,nơi đó ngoạ hổ tàng long,đâu đâu cũng là võ giả,lão viện trưởng của Thanh Long Học Phủ chính là cường giả lục phẩm,ta dám bén mảng đến quận thành,chính là tìm cái chết.”

Tào Xung lúc này mới nhớ lại thân phận là yêu quái của Diêm lão,mới cảm thấy thật sự đi cùng hắn là không thích hợp.

“ Vậy ngài sẽ đi đâu,trở về Yêu Ma Hải sao ? “ Tào Xung suy đoán.

Diêm lão lại uống một ngụm rượu,cười nói : “ Ta năm đó chính là đào binh bỏ trốn,nếu giờ quay lại,e là sẽ nhận vạn yêu truy sát mất.”

Lão cũng không tiếp tục để Tào Xung đoán già đoán non,trực tiếp nói : “ Ta sẽ tới Thập Vạn Đại Sơn.”

Tào Xung lẩm nhẩm : “ Thập Vạn Đại Sơn ? “

Danh tự này,thật sự hắn chưa từng nghe.

Diêm lão cười cười : “ Sau này ngươi sẽ biết.”

Nói đoạn,lão hoá thân thành hàng ngàn con đom đóm,giống như cơn lốc bay lên trời.

Chỉ thấy từ đàn đom đóm rơi ra một chiếc nhẫn,cùng âm thanh văng vẳng của Diêm lão.

“ Thứ này là nhẫn trữ vật,là tác phẩm của tu sĩ Địa Tông,bên trong có chứa hết thảy những thứ ngươi cần.Tiểu tử,thiên phú của ngươi là người mạnh nhất ta từng gặp qua,ngươi nhất định không được chết,sau này còn để lão già ta nhờ cậy.”

Tào Xung nhặt lấy chiếc nhẫn,đeo nó vào tay,chỉ cần hắn tâm thần khẽ động,lập tức sẽ nhìn thấy không gian bên trong,một chiếc nhẫn nhỏ bé như vậy,mà bên trong nó lại lớn bằng một căn phòng,quả là bảo bối.

Tào Xung nhìn lên bầu trời về hướng đàn đom đóm bay đi,hắn bái lạy thật sâu một cái,sau đó lấy ra bản đồ,đi về hướng quận thành được vẽ bên trên.

Nam Lạp thành là một trong mười tám thành,phụ thuộc vào Bình Dương quận.

Bình Dương quận thành nằm ở phía nam Dương Châu,quanh năm thời tiết ôn hoà,là một trong những quận thành xa hoa và sầm uất nhất.

Lấy Bình Dương quận thành làm trung tâm,trong bán kính hai mươi dặm xung quanh toàn bộ đều là đường phẳng,đủ cho thấy sự phát triển của Bình Dương quận.

Trên đại lộ ,một đoàn nhân mã nối đuôi nhau mà đi,đoàn người lấy một chiếc xe làm trung tâm,chiếc xe này làm bằng gỗ quý,chỉ nhìn thôi cũng biết thân phận người bên trong nó không tầm thường.

Xung quanh xe ngựa là bốn người cưỡi ngựa đi theo,bộ dạng nhìn qua liền biết ngay là bảo tiêu hộ vệ.

Dẫn đầu đội xe là một vị trung niên hán tử,người này khí thế bất phàm,khuân mặt chữ điền,lưng hổ vai gấu,nhìn vào là biết không dễ chọc.

Đoàn xe đi được một đoạn,chợt bên trong xe truyền tới âm thanh trong trẻo của một vị thiếu nữ : “ Dừng xe ! “

Lời vừa ra,đoàn xe đồng loạt dừng lại,vị trung niên hán tử lập tức hướng xe ngựa lên tiếng : “ Tiểu thư,có chuyện gì sao ? “

Từ trong xe ngựa lần nữa truyền ra thanh âm : “ Lý thúc,ngươi mau nhìn phía đằng kia.”

Lý Vỹ lập tức quay đầu,ánh mắt dò xét xung quanh.

Ngay lập tức,hắn bắt gặp,cách xe ngựa không xa về bên tay phải,là một vị thiếu niên.

Người thiếu niên này một thân áo rách, mang theo nón rơm,không nhanh không chậm đi trên đại lộ.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng này,Lý Vỹ đã biết ngay ý đồ của người trong xe.

“ Tiểu thư,lần này thật sự không được.” Lý Vỹ lắc đầu nói.

Âm thanh trong xe lập tức trở nên có phần nũng nịu : “ Lý thúc.”

Lý Vỹ vẫn từ chối : “ Tiểu thư,ngươi không phải không biết,tình hình trong tộc hiện tại…”

Vị thiếu nữ trong xe không để cho Lý Vỹ nói hết lời,lập tức chen ngang : “ Chẳng phải còn Lý thúc ngươi ở đây sao,ta còn lo gì chứ.”

Sau một hồi lời qua tiếng lại,rốt cuộc Lý Vỹ thở dài một hơi,đoàn xe ngựa hơi chếch hướng,tiến về phía vị thiếu niên kia.

Rất nhanh,đoàn nhân mã đã chặn trước mặt vị thanh niên,Lý Vỹ đầu tiên lên tiếng : “ Tiểu tử,ngươi muốn tới Bình Dương quận thành sao ? “

Vị thiếu niên nón lá hơi ngước lên,ánh mắt dò xét từ đầu đến chân Lý Vỹ,sau đó khách khí nói : “ Đúng vậy,ta muốn tới Bình Dương quận,không biết tiền bối có gì chỉ giáo.”

Lý Vỹ hừ lạnh một tiếng,sau đó chỉ vào một con ngựa đã có người cưỡi : “ Coi như tiểu tử ngươi gặp may,chúng ta cũng đang trên đường tới quận thành,lên ngựa đi.”

Vị thiếu niên ngẩn người ra một hồi,sau đó cười mỉm một cái,nói tiếng đa tạ,lập tức leo lên ngựa.

Cứ thế,đoàn nhân mã lại chạy trên đại lộ,rất nhanh,trời đã tối đen từ lúc nào.

Đoàn nhân mã xuống ngựa đốt lửa dựng lều,vị thiếu niên cũng thuận thế gia nhập vào đội.

Đám người chia làm hai nhóm lửa,một bên bao gồm Lý Vỹ cùng hai vị thiếu nữ,một bên là vị thiếu niên cùng đám hộ vệ.

Vị thiếu niên nhận lấy từ hộ vệ một bát súp nóng,đem nó chầm chậm húp.

Một gã hộ vệ vỗ vai thiếu niên,điệu bộ mang theo ý cười nói : “ Tiểu tử,ngươi thật sự gặp may,nơi này còn cách quận thành hơn mười dặm,ngươi đi bộ,không biết lúc nào sẽ tới nơi.”

Một tên hộ vệ khác nói chen vào : “ Ai nói tiểu thư nhà chúng ta thương người chứ,mỗi lần ra ngoài,gặp phải kẻ độc lai độc vãng đều sẽ cho hắn quá giang về quận thành.”

Vị thiếu niên cười cười,đồng thời cũng tán dương vị tiểu thư kia.

Theo như hắn nghe được từ các hộ vệ,đoàn người này là của Vân gia,người ngồi trong kiệu,cũng là người đã cho hắn đi nhờ,gọi Vân Miêu Di,là nhị tiểu thư của Vân gia.

Mà Vân gia,chính là một trong tứ đại gia tộc của Bình Dương quận,tại Bình Dương quận có thể hô mưa gọi gió.

“ Huynh đệ,ngươi đến Bình Dương quận có chuyện gì ? “ Một tên hộ vệ tò mò hỏi.

Vị thiếu niên húp một ngụm súp nóng vào bụng, bình thản đáp : “ Ta đến tìm một người họ hàng xa.”

Đám người ồ lên một tiếng,thì ra là người đến nhờ cậy.

Cả đám người sau đó cũng không tiếp tục dò hỏi vị thiếu niên,mà nói đủ chuyện trên trời dưới biển.

“ Các ngươi có biết gì không,một tháng trước,nghe nói đám phản tặc lại chiếm được thêm hai thành của Bình Dương quận chúng ta.”

“ Hai thành ? nhanh như vậy,ta nhớ ba tháng trước,bọn chúng mới chỉ đánh xuống được Nam Lạp thành ? “ Một tên hộ vệ ngạc nhiên hỏi.

Hai tháng công hai thành,đây là sự tình rất khó làm được,hỏi sao đám hộ vệ không ngạc nhiên như vậy.

“ Triều đình không có động tĩnh gì sao ? “

Tên hộ vệ đang kể chuyện đối mặt với câu hỏi,ra vẻ thần bí nói : “ Đương nhiên là có,nghe nói viện quân lần này có cao thủ ngũ phẩm ra mặt,tuy nhiên nghe nói bên phản tặc cũng có cao nhân,đánh cho vị ngũ phẩm kia phải bỏ thành chạy trốn.”

“ Lợi hại như vậy.”

Nói đi nói lại một hồi,cả bọn lại đồng loạt thở dài.

“ Đại Chu những năm gần đây thiên tai xảy ra liên tục,lại thêm phản tặc xuất hiện,xem ra thiên hạ sắp biến.”

“ Dương Châu của chúng ta mất đi ba thành,chỉ mong sao triều đình sớm ngày phái ra nhân mã thu phục đám phản tặc,nếu không ngày kia chiến hoả lan đến quận thành.chúng ta đều mệt mỏi.”

Bọn họ im lặng hồi lâu,dường như nghĩ đến sự tình Bình Dương quận nằm tại rìa của Dương Châu,vô cùng nguy hiểm,tất cả đều không còn tâm trạng để trò chuyện.

Rốt cuộc,có một người hộ vệ phá vỡ bầu không khí,hướng về vị thiếu niên hỏi : “ Đúng rồi,nãy giờ còn chưa biết,tên của ngươi là gì.”

Dưới ánh lửa,khuân mặt anh tuấn của vị thiếu niên hiện lên,hắn húp một ngụm súp nóng,ánh mắt vô cùng phức tạp,nhẹ nhàng nói :

“ Tại hạ họ Tào,tên Xung ! “