Chỉ thấy lão tăng chầm chậm giơ tay lên,động tác nhìn thì thường thường không có gì lạ.Bất quá chỉ có người trực tiếp đối diện với nó như Hoắc Côn mới cảm nhận được áp lực lão tăng đè ép lên hắn trong chưởng pháp này.
Hoắc Côn mặc dù sững sờ,tuy nhiên rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
'' Tiên hạ thủ vi cường ! '' Hoắc Côn trong đầu thầm nghĩ,ngay lập tức hắn thi triển ra thân pháp,mang theo Lâm nữ tướng lui về sau.
'' Kẻ nào dám bước tới,tiện nhân này lập tức chết.'' Hoắc Côn dùng thêm lực vào trường đao,làm cho càng thêm sâu vào cổ của Lâm nữ tướng,lúc này ngay cả nàng cũng không nhịn được rên lên một tiếng.
Bất quá đối diện với tình huống như vậy,lão tăng vẫn không hề nao núng.Chỉ thấy lão cười một tiếng,từ chưởng của lão tăng ẩn hiện một luồng khí thế áp đảo,lâp tức đem Hoắc Côn đánh ghì xuống đất.
Tào Xung cùng nhân sĩ Nam Lạp thành nhìn thấy cảnh này đều không khỏi sững sờ.Bọn hắn biết lão tăng này là cao thủ,bẩt quá không nghĩ tới thực lực lại cường hãn tới vậy,chỉ giơ tay một cái đã trấn áp Nam Lạp thành đệ nhất cao thủ.
Hoắc Côn bị lão tăng hung hăng đè xuống đất,khuân mặt cùng đất cát ma sát với nhau vô cùng mạnh liệt.bất quá dù hắn có cố gắng tài nào,cũng không thể đứng dậy nổi.
Lão tăng mặc kệ cho Hoắc Côn giãy giụa,trực tiếp bỏ qua hắn,tiến lại gần đem Lâm nữ tướng dìu dậy.Từ bên trong vạt áo cà sa,lão tăng lấy ra một bình ngọc sứ màu trắng,chỉ thấy vải đỏ trên miệng bình lập tức mở ra,một viên đan dược xanh màu ngọc bích cứ thế rơi vào miệng của Lâm nữ tướng.
Ngay tức khắc,vết thương trên cổ Lâm nữ tướng liền lành lại,tựa như chưa hề có gì xảy ra.
Lâm nữ tướng bất đắc dĩ thở dài : '' Đa tạ đại sư. ''
Lão tăng đối diện với Lâm nữ tướng hành lễ,khất tay cười cười : '' Đại Sở cùng phật môn có duyên,thí chú không cần khách khí.''
Nói đoạn,lão đem ánh mắt di dời sang đám người Tào Xung.Lão tăng không nhanh không chậm đi tới,tiếp cận đám người Nam Lạp Thành,bộ dạng lại vô cùng bình
thản,tựa như không sợ đám người Tào Xung bỏ chạy.
Khi lão tăng đã tới rất gần,đám võ giả tam phẩm đã có phản ứng,đồng loạt lao tới đối chiến.
Bọn hắn thực lực đều thua xa Hoắc Côn bình thường,chứ chưa nói là Hoắc Côn có quốc vận gia trì.Mà Hoắc Côn trong trạng thái có quốc vận,lão tăng chỉ đơn giản
dùng một bàn tay để trấn áp.
Muốn trốn,đã là chuyện không thể nào.Bọn họ đã định sẵn sẽ là người chết,chỉ có thể cố gắng câu giờ chờ quân tiếp viện,hoặc chí ít cũng là để thân nhân chạy trốn.
Lão tăng đối diện với hơn bốn năm vị tam phẩm cao thủ quần công đủ hướng,lại không hề nao núng.
Chỉ thấy lão lặng lẽ chắp tay,niệm một tiếng a di đà phật,sau đó thân thể khẽ động,từ thân thể của lão giống như mọc thêm nghìn cánh tay,nhẹ nhõm đối phó với kiếm đao
quyền cước của cao thủ Nam Lạp thành.
Chỉ trong nháy mắt,trên mặt đất đã có mấy cái đầu rơi xuống.
Đám võ giả Nam Lạp thành đằng sau nhìn vậy thì trực tiếp buông bỏ vũ khí,một số thì vẫn không tin vào hiện thực.
Mỗi cái đầu dưới đất kia đều là nhân vật phong vân của Nam Lạp thành,có bọn hắn sư phụ,có bọn hắn cấp trên.
Đối với võ giả Nam Lạp thành,những người này chính là tượng đài,là người bọn chúng muốn noi theo.
Nhưng mà hiện tại,tất cả họ đều đầu lìa khỏi cổ,chết không nhắm mắt.
Tào Xung một bên trơ mắt đứng nhìn,hắn nhất thời sững sờ không biết làm gì,thân thể cũng không cử động nổi,chỉ khi một tiếng hét hướng về hắn làm hắn
chợt thức tỉnh.
'' Đại sư,những kẻ khác không cần lo lắng,trước giết tên tiểu tử kia. '' Lâm nữ tướng tay hướng Tào Xung nói.
Tào Xung trong mắt Lâm nữ tướng hiện tại đã là một mối đe dọa.Vừa có thiên phú không kém gì nàng,hơn nữa không biết bằng cách nào hắn lại lấy được Hộ Thể
Hồng Sa của Khấu Hồng.
Đây là điều mà điều mà tứ phẩm võ phu cũng chưa làm được.
Vả lại,hắn đã cùng nàng mang thù,lại có giao tình với người triều đình như Hoắc Côn,sau này đối với quân Sở tất sẽ là mối họa lớn.
Vì vậy,Lâm nữ tướng lúc này đã bất chấp cả nguyên tắc,nhờ vả vị hòa thương giết chết Tào Xung.
Lão tăng lúc này ánh mắt cũng hướng về phía Tào Xung,ánh mắt bỗng chốc nhíu lại,mang theo một tia cảnh giác cùng bất ngờ.
'' Linh Hải cảnh ? Không ngờ ở một địa phương nhỏ như vậy cũng gặp được Thiên Tông tu sĩ.''
Lời này của lão tăng đối với đám người xung quanh đều là từ tai này sang tai khác,nhưng đối với Tào Xung lại giống như giáng một đòn tâm lý.
Linh Hải chính là thứ Tào Xung có được khi tu luyện Thái Sơ Dẫn Đạo Kinh,cũng là bí mật lớn nhất của hắn.Vậy mà giờ đây lại bị lão tăng này phanh phui.
Lão tăng lần nữa chầm chậm tiến về hướng Tào Xung,bộ dạng lúc này của lão đã có phần nghiêm túc,hơn cả lúc ra tay với Hoắc Côn hay toàn thể
võ giả Nam Lạp thành.
Hoắc Côn lúc này bị đè trên đất,nhìn lão tăng đã cách Tào Xung không xa,giận dữ hét : '' Lão đầu tử,không ra tay lúc này còn chờ lúc nào.''
Lời vừa ra,Tào Xung bỗng nhìn thấy trước mặt xuất hiện một con đom đóm.
Không chỉ hắn,cả Lâm nữ tướng,lão tăng hay bất cứ ai,cũng nhận thấy xung quanh mình xuất hiện một con đom đóm.
Cả chiến trường lúc này bỗng chốc bừng lên li ti các đốm sáng,cảnh tượng vô cùng tráng lệ.
Chỉ thấy các đốm sáng,cũng như hàng ngàn hàng vạn con đom đóm cùng tụ lại,tựa như vũ bão kéo về phía Tào Xung.
Một thân ảnh bất chợt hiện lên,đó là một vị lão giả có thân hình nhỏ nhắn,râu tóc bạc trắng,đôi má ửng hồng vì say rượu.
Lão giả đứng trước mặt lão tăng,tựa như người khổng lồ cùng tiểu tử,nhưng lại không có chút lép vế nào.
'' Phật môn lại đi theo phản tặc,các ngươi là muốn làm gì ? '' Lão giả hướng về phía lão tăng hỏi.
Chỉ thấy vị lão tăng ánh mắt mang theo chán ghét,lãnh đạm nói : '' Phật môn ta làm việc,từ lúc nào phải hướng yêu tộc báo cáo ? ''
Tào Xung ngay lập tức nhận ra vị lão giả trước mặt,người này không ai khác,chính là người bán kiếm cho hắn,Diêm lão của Huỳnh Hỏa Các.
Càng ngạc nhiên hơn,hắn không ngờ Diêm lão lại là yêu tộc.
Phải biết,từ Trảm Yêu chiến dịch,mối thù giữa nhân và yêu đã đẩy lên cao hơn bao giờ hết,yêu tộc đại đa số cũng không dám bén mảng tới lục địa.
Lão tăng nhìn Diêm lão,đem một chưởng vỗ ra,chưởng này vừa ra,sau lưng lão tăng ẩn hiện một tên kim phật,to lớn giống như ngọn núi.
Vừa rồi giao thủ cùng Hoắc Côn,lão chỉ là chơi đùa,có lẽ lúc này,mới thật sự là nghiêm túc.
Chưởng lực vừa giáng xuống,thân thể Diêm lão bị đánh tan,hoá thành hàng trăm hàng nghìn con đom đóm.
Hàng trăm con đom đóm lại tụ lại,tạo thành hình dáng Diêm lão,nghiêm giọng nói : “ Đám lừa trọc các ngươi,muốn phối hợp Đại Sở lật đổ Đại Chu,thật không sợ Đạo gia sao ? “
Lão tăng kiêu ngạo nói : “ Phật pháp vô biên,phổ độ hết thảy chúng sinh,đạo môn,cũng không ngoại lệ.”
Diêm lão hừ lạnh một tiếng : “ Con lừa trọc, ngươi dám nói lời này trước mặt đạo môn cường giả sao ? “
Lão tăng tiếp tục vung một chưởng đánh tới,nhưng Diêm lão lần nữa hoá thành trăm con đóm đóm tránh đi.
Hàng trăm con đom đóm hướng về phía Tào Xung,bao bọc cơ thể của hắn,đem hắn bay lên trời.
Lão tăng nhíu mày : “ Không hay. “
Hắn biết mục đích của Diêm lão,đó chính là đem Tào Xung bỏ chạy.
Tào Xung nói với Diêm lão : “ Diêm lão,còn Hoắc bổ đầu.”
Nhưng Diêm lão không trả lời hắn,chỉ thấy mấy trăm con đom đóm phát sáng,đem hắn như gió cuốn đi.
Lão tăng cũng đạp không lên trời, muốn cùng Diêm lão đuổi bắt.
Nhưng chỉ qua vài dặm,lão tăng đã yếu thế,chỉ có thể trơ mắt nhìn Diêm lão đem Tào Xung cuốn đi.
Sau một hồi,Tào Xung được hàng ngàn con đom đóm đưa đến một bãi đất hoang,sau đó hàng ngàn con đom đóm tán đi tứ tung,Diêm lão hiện ra,Tào Xung thì ngã xuống đất.
Tào Xung lập tức chất vấn : “ Diêm lão,tại sao không cứu Hoắc bổ đầu.”
Diêm lão lấy ra một hồ lô,uống một ngụm rượu,sau đó thở phì phò nói : “ Ban đầu là định cứu hắn,nhưng hắn đổi mạng của hắn lấy mạng của tiểu tử ngươi.”
Tào Xung ngẩn người,trong ánh mắt hiện lên nét bi thương.
Diêm lão lại tiếp tục nói : “ Ngươi cũng đừng nghĩ ta không muốn cứu cả hai,chỉ là con lừa trọc quá lợi hại,ta đánh không lại.”