Chương 19: Hoà thượng

Mắt thấy ba vị tam phẩm võ giả đang phóng tới,Hoắc Côn cầm trong tay thanh đao lực đạo càng lúc càng mạnh.

Lâm nữ tướng nói cũng không sai,Đại Chu bây giờ đã không còn là Đại Chu tám trăm năm về trước.

Những năm gần đây,hoàng đế một mực tìm kiếm trường sinh,không quan tâm bách tính.

Cộng thêm Trảm Yêu chiến dịch mười hai năm trước,Đại Chu nguyên khí đại thương,nhân dân chết mấy trăm vạn người,nạn đói thiên tai khắp nơi.

Quốc vận Đại Chu cũng vì vậy suy yếu,Hoắc Côn có thể mượn nó để gia tăng thực lực,nhưng cũng không thể mạnh hơn quá nhiều.

Nếu để ba tên cao thủ tam phẩm kia mà đến kịp,e là Lâm nữ tướng hắn không giết được.

Lâm nữ tướng lúc này đã dồn hết lực lượng vào phòng thủ.Không thể không nói,vị nữ tướng quân này chính là một vị thiên kiêu.

Còn trẻ như vậy đã đạt được tu vi tam phẩm,hơn nữa cao thủ trong tam phẩm như Hoắc Côn sau khi được quốc vận gia trì,vẫn không thể áp đảo hoàn toàn nàng.

" Tiểu thư,chúng ta tới đây." Ba vị tam phẩm võ giả kinh hô báo hiệu.

Bọn họ đã tiếp cận Hoắc Côn rất gần,tốc độ của tam phẩm võ giả,ngựa thường đã không sánh bằng.

Hoắc Côn vẫn chưa thể khống chế Lâm nữ tướng,không cam tâm thốt lên : " Đáng chết ! "

Ba võ giả tam phẩm cách Hoắc Côn chỉ còn vài trượng,bỗng dưng một luồng ánh sáng bạc từ đâu hiện lên.

Chỉ thấy Tào Xung đảo mắt đã đứng chắn trước mặt ba vị tam phẩm võ giả,làm cho bọn họ theo phản ứng dừng lại.

Hoắc Côn cùng Lâm nữ tướng một bên giao chiến nhìn thấy Tào Xung cũng vô cùng ngạc nhiên.

" Tào tiểu tử,ngươi muốn làm gì ? " Hoắc Côn đoán ra Tào Xung muốn cản lại ba tên tam phẩm võ giả,tranh thủ thời gian cho mình,tuy nhiên vẫn hỏi lại.

Một tháng này,hắn thường xuyên tới Tề gia y quán tìm Tào Xung cùng Tả Trường Không trò chuyện.

Khi rảnh còn đối với Tào Xung chỉ điểm tu hành,hắn đương nhiên biết thiên phú Tào Xung phi phàm.

Bất quá,thiên phú có cao,hắn vẫn chỉ là một nhất phẩm võ giả.

Coi như hắn có thể miểu sát mấy tên nhị phẩm võ giả,nhưng tam phẩm võ giả lại ở phạm trù hoàn toàn khác.

Tào Xung lúc này nếu thật sự muốn cản địch cho Hoắc Côn,thật sự là muốn tìm cái chết.

" Tiểu tử,mau đi đi,mấy tên a miêu a cẩu không làm khó được ta." Hoắc Côn nhắc nhở Tào Xung rời đi.

Hắn tiếp xúc với Tào Xung một thời gian,đối với tiểu tử thiên phú cao lại trọng tình trọng nghĩa như hắn rất ưa thích.

Trên một mặt nào đó,hắn đã coi Tào Xung giống như nửa cái đệ tử của mình.

Hắn cũng giống như Tả Trường Không,không muốn Tào Xung thiên tài như vậy còn trẻ mà chết.

" Tiểu tử,không biết sống chết."

Đám tam phẩm võ giả biết được Tào Xung muốn cản mình thì vô cùng khinh thường cùng tức giận.

Một vị trong số đó xung phong lên trường,song quyền đã nắm chặt từ khi nào,một quyền của hắn đánh ra,khí thế như bài sơn đảo hải,muốn đem Tào Xung đánh chết.

Bất quá quyền còn cách Tào Xung một chút,liền lập tức dừng lại.

Ba vị tam phẩm võ giả cùng Hoắc Côn và Lâm nữ tướng đều vô cùng kinh ngạc.

Chỉ thấy trước mặt Tào Xung lúc này là một dải lụa đỏ,chính nó đã ngăn giúp Tào Xung một quyền.

" Hộ Thể Hồng Sa ? Khấu Hồng ? " Lâm nữ tướng chấn kinh.

Nàng đương nhiên nhận ra dải lụa này,nó chính là Hộ Thể Hồng Sa của Khấu Hồng.

Khấu Hồng vốn là đệ tử của Già Nhật Quan,là Đạo gia Nhân tông chính tông,Già Nhật Quan cùng phe phản tặc đã sớm cấu kết.

Sư phụ của Khấu Hồng là tam trưởng lão của Già Nhật Quan,lần này Khấu Hồng gia nhập vào quân doanh của nàng nhằm lịch luyện,Hộ Thể Hồng Sa chính là linh bảo sư phụ của Khấu Hồng ban cho hắn.

Chỉ cần không gặp phải cao thủ Tông Sư,Khấu Hồng tuyệt đối bình yên vô sự.

Vậy mà giờ này Hộ Thể Hồng Sa lại do Tào Xung sử dụng,hỏi sao Lâm nữ tướng không ngạc nhiên.

Chẳng lẽ Khấu Hồng chết rồi ?

Vô lý,trên lý thuyết,không ai ở đây kể cả nàng có khả năng giết Khấu Hồng.

Nhưng nếu không giết Khấu Hồng,tại sao bảo vật của hắn lại ở trên người Tào Xung ?

Khấu Hồng chết rồi ? Làm sao bàn giao với Già Nhật Quan ?

Trong đầu của Lâm nữ tướng lúc này tràn ngập suy tính.

Cao thủ giao đấu,sơ hở một chút liền thua,Lâm nữ tướng suy tính về Khấu Hồng đã vô tình để lộ ra sơ hở.

Hoắc Côn đương nhiên làm sao có thể buông tha thời cơ này,hắn tiếp tục sử ra Liệt Diễm Đao,hoả khí từ đao phát ra vô cùng dũng mãnh,Lâm nữ tướng đã triệt để rơi vào thế hạ phong.

Một bên,ba vị tam phẩm võ giả nghiến răng,bọn chúng quyết định bỏ qua Tào Xung,muốn tới yểm trợ cho Lâm nữ tướng.

Bất quá,Tào Xung lập tức thi triển ra Bạch Thiểm,rất nhanh liền chắn trước mặt ba vị tam phẩm võ giả.

Cả ba tuy võ kỹ công kích lợi hại,nhưng lại không có võ kỹ thân pháp,Bạch Thiểm của Tào Xung trong khoảng cách ngắn rất dễ dàng bắt kịp họ.

Cả ba chỉ có thể thẹn quá hoá giận chửi rủa Tào Xung,tung ra vài đòn muốn đánh chết hắn.

Bất quá toàn bộ đều bị Hộ Thể Hồng Sa cản lại.

Tào Xung trong lòng không khỏi đắc ý.Vừa rồi khi Khấu Hồng chết ,hắn đã lục lọi trên người hắn,lấy đi toàn bộ tư trang,đồng thời trích huyết nhận chủ với Hộ Thể Hồng Sa.

Xem hiệu quả lần này,quả nhiên không uổng một phen mạo hiểm.

Hoắc Côn cùng Lâm nữ tướng giao đấu rất nhanh thì qua mấy hiệp,từ sơ hở vừa rồi mà Lâm nữ tướng trở nên yếu thế,dần già sở hở cũng lộ ra nhiều hơn.

Chỉ chờ có vậy,Hoắc Côn chớp lấy thời cơ tung ra sát chiêu của Liệt Diễm Đao.

Chỉ thấy lưỡi đao của Hoắc Côn lúc này dường như biến thành đốm lửa khổng lồ,bất cứ thứ gì đụng phải nào sẽ đều thành tro bụi.

Hoắc Côn hét lên một tiếng,ngay sau đó thì đao cũng bổ xuống.

Thương pháp của Lâm nữ tướng tuy lợi hại,nhưng nàng cũng chỉ mới học được một chút da lông mà thôi,vẫn chưa thể chân chính phát ra uy lực của nó.

Cũng vì vậy,đòn này của Hoắc Côn,nàng đã không thể đỡ.

Thương trên tay cứ như vậy bị một đòn Liệt Diễm Đao đánh bật lên trời.

Hoắc Côn vẫn chưa ngưng tay, tiếp tục dùng Liệt Diễm Đao bổ xuống một lần nữa.

Lần này Lâm nữ tướng đã mất đi thương,chỉ có thể tận lực né tránh,bất quá khoảng cách hai người quá gần,nàng tránh không được,giáp vai cứ như vậy bị chém trúng.

Giáp của nàng cũng là một kiện linh bảo,tuy nhiên phẩm chất không phải cao cấp,Liệt Diễm Đao tuy chém không phá nổi nó,nhưng cũng gây ra cho Lâm nữ tướng một vết thương nông.

Hoắc Côn rút đầu đao ra,máu tươi từ vai nàng cứ như vòi phun nước mà bắn lên.

Ba vị tam phẩm võ giả nhìn cảnh tượng này thì khẩn trương vô cùng.

" Tiểu thư."

Bọn họ hận bản thân lúc này không thể chạy đến ứng cứu,bất quá Tào Xung lại giống như con đỉa,bám dai không dứt.

Hoắc Côn không có chút nào thương hoa tiếc ngọc,nhân thời cơ Lâm nữ tướng bị thương,bàn tay lập tức túm lấy cổ nàng.

Tay còn lại của y cầm lấy trường đao,đem lưỡi đao kề sát cổ nàng,Hoắc Côn dùng một chút lực,liền làm cho cổ của Lâm nữ tướng chảy ra một ít máu.

" Làm càn."

" Nghịch tặc,buông tiểu thư ra,nếu không ngươi phải chết."

Ba vị tam phẩm võ giả vừa sợ vừa giận đe doạ.

Tiếng nói của cả ba đã kinh động toàn bộ chiến trường,làm cho binh lính hai phe tập trung lại.

Bọn họ lúc này đều biết,phản tặc thủ lĩnh đã bị bắt.

Hoắc Côn hừ lạnh nói : " Các ngươi muốn ả sống,thì buông vũ khí xuống,rời khỏi Nam Lạp thành."

Hoắc Côn hoàn toàn có thể giết Lâm nữ tướng,nhưng hắn lại không làm vậy.

Từ cách xưng hô của ba vị tam phẩm võ giả với Lâm nữ tướng,liền biết nữ nhân này thân phận không tầm thường.

Hoắc Côn nhớ tới thiên phú của nàng,càng thêm khẳng định chủ ý này.

Hơn nữa hiện tại thế trận phe Nam Lạp thành đang bị nghiền ép,tổng quan lực lượng của hai phe chênh nhau rất nhiều.

Chỉ riêng tam phẩm võ giả đã lệch tới ba vị,chưa kể binh sĩ của phe địch gấp phe ta mười lần.

Nếu bây giờ hắn giết Lâm nữ tướng,e là sẽ chỉ làm cho đám binh lính này chó cùng dứt giậu,cho dù sống sót sau trận chiến này,Nam Lạp thành cũng tuyệt đối bị vị đứng sau lưng nàng trả thù.

Chi bằng lấy nàng làm con tin,đem phản quân đuổi đi,chờ quân tiếp viện của triều đình tới.

Hoắc Côn tuy tính tình bộc trực,nhưng không phải hạng ngu si tứ chi phát triển,giết Lâm nữ tướng được không bằng mất,hắn sẽ không làm.

Đám binh sĩ hiếm có trì hoãn lại chiến đấu.

Bọn họ nhìn về phía các vị tam phẩm võ giả,những người này thực lực mạnh,hơn nữa còn là binh sĩ của Lâm lão tướng quân,hiển nhiên lúc này sẽ là người quyết định.

Sau một hồi không ai lên tiếng,một vị tam phẩm võ giả đã thả xuống vũ khí.

Hắn không nói gì,nhưng ai cũng biết,cử động này tương đương với hàng.

Vài vị tam phẩm khác cũng thi nhau thả xuống binh đao,có người thì bình thản,có người thì đấm tay giậm chân.

Bọn họ biết Lâm tiểu thư này là con gái của ai,hơn nữa nàng còn có một vị hôn phu thân phận không tầm thường.

Nếu ngày hôm nay nàng xảy ra chuyện không tốt,cho dù không phải lỗi của bọn họ,bọn họ cũng phải chôn cùng.

Đừng nhìn những người này đều là võ giả tam phẩm.

Bọn họ đứng trước vị Lâm tướng quân kia,e là con chó cũng không bằng.

Các võ giả nhất phẩm nhị phẩm,nhìn thấy mấy vị tam phẩm võ giả bỏ binh đao

Hoắc Côn hài lòng nhìn cảnh tượng này,sau đó thúc giục Lâm nữ tướng : " Mau cho quân lui đi,nếu không ta giết ngươi."

Lâm nữ tướng nghiến chặt răng,lần công phạt này là cơ hội để nàng chưa tỏ bản thân với phụ thân.

Nếu cứ như vậy thất bại đồng nghĩa nàng sẽ phải gả đi,Lâm nữ tướng rất không cam tâm,nàng chưa lập tức đưa ra câu trả lời.

Bất chợt,khi cả chiến trường đang nhìn chằm chằm vào vị trí của Hoắc Côn,bọn họ bỗng phát hiện có nhiều thêm một người đã xuất hiện tại đó.

Hoắc Côn nhìn bóng hình trước mặt,trong lòng không khỏi chấn kinh.

Người này có thể vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hắn,tuyệt đối là cao thủ.

Tào Xung cũng bắt đầu đánh giá người trước mặt.

Chỉ thấy vị này là một vị lão tăng,trên người mang cà sa màu đỏ,trên tay cùng cổ đeo tràng hạt,hai mắt nhắm lại tựa như đang ngủ,trên miệng mang theo nụ cười cổ quái.

Lâm nữ tướng nhìn thấy lão tăng xuất hiện thì thở dài một hơi.

Rốt cuộc,vẫn không thoát khỏi phụ thân.

Lão tăng giống như không để tâm mọi người đang nhìn hắn,chỉ hướng về Lâm nữ tướng nói :

" Lâm nữ thí chủ,Lâm tướng quân nhờ bần tăng đi theo bảo vệ ngươi."

Hoắc Côn trong lòng lúc này gấp rút,người đến là cao thủ,xui xẻo lại là kẻ địch.

Lão tăng chưa cần Lâm nữ tướng đáp lời,liền xoay đầu nhìn về Hoắc Côn.

" Thí chủ sát cơ quá nặng,để cho bần tăng giác ngộ cho ngươi đi."