Võ giả Nam Lạp thành cùng phản quân lẫn nhau chém giết,tứ phía hỗn loạn.
Duy chỉ có một khoảng trống lộ ra,đó chính là nơi Hoắc Côn cùng Lâm nữ tướng giao thủ.
Từng đợt từng đợt âm thanh kim loại va vào nhau vang lên.
Chỉ thấy trường đao của Hoắc Côn cùng trường thương của Lâm nữ tướng ngươi đánh ta đỡ,liên tiếp ma sát vào nhau,bắn ra vô số tia lửa.
Cả hai người này kẻ tám lạng người nửa cân,đều là đỉnh phong bên trong tam phẩm.
Chỉ duy khí thế của họ từ võ kỹ phát ra,đã làm cho chu vi mấy trượng xung quanh đất đá bị xới tung lên.
Lâm nữ tướng cùng Hoắc Côn sau khi một lần nữa cố lấy mạng nhau không được,cả hai đều đồng thời lùi ra sau.
Nhìn thấy Hoắc Côn có thể đánh ngang tay với mình,Lâm nữ tướng trong lòng có chút hoài nghi nhân sinh.
Nên biết,cha của nàng là tướng quân của phe phản chiến,là một trong những người mà Đại Chu muốn giết nhất.
Cho dù là Tông Sư,gặp phải cha nàng cũng một câu Lâm tướng quân hai câu Lâm tướng quân.
Nàng sở học đều là cha nàng truyền dạy,hơn nữa thiên phú nàng không yếu,hiển nhiên thực lực không tệ.
Lâm nữ tướng dám tự tin,cho dù là tứ phẩm võ giả trước mặt,nàng cũng có sức chiến một trận.
Vậy mà lần này công lược Nam Lạp thành,nàng không chỉ gặp được một Tào Xung thiên phú vượt qua nàng,mà cả một tên bổ đầu nho nhỏ như Hoắc Côn cũng có thể xoay cổ tay với nàng.
Chẳng lẽ Đại Chu khí vận lại lần nữa hưng thịnh,muốn quay trở lại thời đại của Chu Cao Tổ ?
Hoắc Côn ngược lại không có nhiều tâm tư như Lâm nữ tướng,trong đầu chỉ có duy nhất một mục đích là đánh lui phản quân.
Trường đao trong tay Hoắc Côn lần nữa rung lên,bổ nhào về phía Lâm nữ tướng.
Lâm nữ tướng trong tay trường thương cũng nhanh chóng cử động chặn lại đòn của Hoắc Côn.
Hai người lần nữa rơi vào thế giằng co.
" Nghịch tặc,chịu chết đi ! " Hoắc Côn hét.
Nói rồi,hắn nhả đao khỏi thương của Lâm nữ tướng,nhưng ngay sau đó lại giáng cho Lâm nữ tướng mấy đòn.
Đao pháp của Hoắc Côn xưng là Liệt Diễm Đao.
Liệt Diễm Đao gồm hai mươi tám thức,mỗi đao đều giống như lửa,bất kỳ vật gì bị chém phải đều sẽ bị Liệt Diễm Đao thiêu chảy.
Môn đao pháp này tuy không có gì ảo diệu,đạo lý đơn thuần là dùng lực phá lực,nhưng nó trên tay Hoắc Côn phát dương quang đại,chưa từng thua qua cao thủ tam phẩm nào.
Lâm nữ tướng tránh về sau mấy bước,tránh được một đao.
Nhưng một giây chưa trôi qua,Hoắc Côn lại chém ra đao thứ hai.
Mặc dù Lâm nữ tướng phản xạ nhanh,không bị nó chém trúng,nhưng giáp ngực của nàng lại bị đao của Hoắc Côn sượt qua.
Chỉ thấy vết xước tại giáp ngực của nàng do Liệt Diễm Đao gây ra nhanh chóng đen lại,đây là dấu hiệu bị lửa thiêu đốt.
Lâm nữ tướng không khỏi hít một ngụm trọc khí.
Theo nàng suy đoán,Liệt Diễm Đao tuyệt đối là Huyền phẩm võ kỹ,hơn nữa không đơn giản là hạ phẩm.
Tại địa phương nhỏ bé như Nam Lạp thành này,có thể có một môn Huyền phẩm võ kỹ cao cấp.
Xem ra thân phận của Hoắc Côn không đơn giản chỉ là một bổ đầu.
Hoắc Côn thấy Lâm nữ tướng đã giãn cách bản thân một đoạn,biết rằng không thể tiếp tục chém trúng nàng,liền đình chỉ đao trong tay.
Hắn cười sảng khoái : " Thế nào ? Chỉ biết chạy trốn,bản lĩnh của ngươi chỉ có như vậy,cũng học đòi nam nhân đánh trận sao."
Lâm nữ tướng thấy Hoắc Côn đem thân phận nữ nhi của mình ra nói chuyện thì vô cùng tức giận.
Vì nàng là nữ nhi mà không được phụ thân công nhận,cho dù cố gắng nỗ lực tu luyện cũng vẫn y nguyên bị đem ra làm hôn nhân chính trị.
Lần này nàng xung phong đem binh đánh trận,cũng là vì chứng tỏ nàng không thua gì đấng mày râu.
Hoắc Côn,đã chọc vào vẩy ngược của nàng,làm nàng sát khí càng dâng cao.
Lâm nữ tướng nhấc lên trường thương,ngữ khí như vạn niên hàn băng nói : " Bức ta dùng đến thương pháp,ngươi rất mạnh."
Hoắc Côn cảm nhận được từ trên người Lâm nữ tướng phát ra một cỗ uy áp,dường như nàng và nàng khi nãy là hai người khác nhau vậy.
Nghe thấy Lâm nữ tướng nói rằng sắp dùng đến thương pháp.
Hoắc Côn tự hỏi phải chăng đó là tuyệt kỹ gì.
Chỉ thấy Lâm nữ tướng vụt lên phía trước,thương trong tay nàng đâm thẳng hướng Hoắc Côn.
Hoắc Côn sớm đã có phòng bị,trường đao trong tay đỡ lấy chuẩn xác một thương của Lâm nữ tướng.
Nhưng Hoắc Côn rất nhanh thì phát hiện ra có điều không đúng.
Một thương này của Lâm nữ tướng,lực đạo quá mạnh,e là phải lên tới mấy vạn cân.
Dư chấn từ mũi thương của Lâm nữ tướng truyền vào đao của Hoắc Côn,sau đó tản vào người hắn,khiến hắn rùng mình một cái.
Hai chân cũng vì giữ thăng bằng mà đem mặt đất đều giẫm lún xuống.
Lâm nữ tướng không để cho Hoắc Côn định thần,một thương của nàng lại chém ra.
Hoắc Côn cũng rất nhanh đỡ được,nhưng hắn rất nhanh phát hiện mỗi đòn của Lâm nữ tướng lực lượng đều mấy vạn cân,khiến hắn không có lực hoàn thủ.
Hoắc Côn cùng Lâm nữ tướng người đánh ta đỡ,nhìn qua thì ngang tài ngang sức,nhưng dần dần thì Hoắc Côn chỉ có thể thủ lui về sau.
Lâm nữ tướng nhảy lên,xoay người trên không trung,đem một thương giáng xuống.
Hoắc Côn bất đắc dĩ phải để trường đao sang ngang chống đỡ.
Lúc này hắn nhìn thấy trường đao của bản thân giống như bị nứt ra một chút,trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nên biết,đao của Hoắc Côn là linh bảo,không phải phàm vật,đừng nói là tam phẩm võ giả,dưới Tông Sư không ai phá được nó.
Vậy mà nữ nhân này dựa vào một thương lại đem đao của hắn rạn một vết,quả thực rất mạnh.
Lâm nữ tướng cũng nhận ra phản ứng của Hoắc Côn,chế giễu hắn : " Biết sợ rồi ? "
Phản ứng của Hoắc Côn Lâm nữ tướng đã sớm liệu trước.
Nên biết,thương pháp nàng đang dùng là tuyệt kỹ thành danh của phụ thân.
Cao thủ Tông Sư của triều đình chết dưới môn thương pháp này cũng không ít,hiển nhiên không phải một tam phẩm võ giả như Hoắc Côn có thể so sánh.
Hoắc Côn khinh thường cười một tiếng,dường như vẫn không sợ Lâm nữ tướng sử dụng môn thương pháp này.
Lâm nữ tướng thấy biểu hiện của Hoắc Côn như vậy thì có phần không hiểu.
Rõ ràng vừa rồi Hoắc Côn còn ở thế hạ phong.
Tại sao hắn lại cười ?
Không lẽ nói,Hoắc Côn vẫn chưa tung toàn lực.
Hoắc Côn lúc này nhắm lại hai mắt,toàn thân bất động.
Lâm nữ tướng có thể thấy rõ,từ trên người Hoắc Côn toả ra một loại khí thế uy áp không tên.
Nàng dường như đã thấy qua loại uy áp này ở đâu.
" Không hay." Lâm nữ tướng trong đầu loé lên một đạo linh quang,nàng đã nhận ra Hoắc Côn muốn làm gì.
Nàng tiến về phía Hoắc Côn,muốn ngăn cản hắn.
Nhưng đáng tiếc đã muộn,chỉ thấy Hoắc Côn mắt đã mở ra,toàn thân Hoắc Côn lúc này ẩn hiện một luồng kim sắc chi khí.
Liệt Diễm Đao lại xuất ra,nhưng lần này từ thanh đao giống như ẩn hiện hình ảnh ngọn lửa.
Lâm nữ tướng dùng thương pháp ngăn cản lại,nhưng đã không còn có thể chiếm thế thượng phong như lúc trước nữa.
Nàng cảm nhận rõ từ thanh đao của Hoắc Côn một luồng nhiệt khí,đem khuân mặt của nàng dưới lớp mũ giáp mồ hôi nhễ nhại.
" Quốc vận,ngươi vậy mà có thể sử dụng quốc vận ? " Lâm nữ tướng nghiến răng nói.
Hoắc Côn không trả lời đáp lại nghi hoặc của nàng bằng một nụ cười lạnh,nhưng im lặng cũng có nghĩa là đồng ý.
Lâm nữ tướng lui về sau một bước,đối với việc Hoắc Côn có thể sử dụng quốc vận thì hết sức kinh ngạc.
Quốc vận - là do Chu Cao Tổ vào tám trăm năm trước khi thống nhất thiên hạ sáng tạo ra.
Năm xưa,Chu Cao Tổ có sức mạnh vượt qua võ giả thập phẩm,đã có thể lên trời thành tiên.
Nhưng hắn không lựa chọn phi thăng,ngược lại dùng hết tu vi,hoá thành quốc vận,bao trùm cả Đại Chu.
Lãnh thổ Đại Chu càng rộng,bách tính Đại Chu càng nhiều,Đại Chu càng hưng thịnh thì quốc vận của Đại Chu càng mạnh mẽ.
Đây chính là dựa trên ước nguyện cả đời của Chu Cao Tổ.
Quốc vận ngoài giúp cho Đại Chu mưa thuận gió hoà,bảo hộ bách tính Đại Chu,còn được hoàng thất cùng người trong triều đình sử dụng.
Mỗi võ giả của triều đình,khi có quốc vận hộ thể,sức mạnh lại tăng lên rất nhiều.
Đây chính là một trong những thứ mà Đại Chu triều đình có thể áp chế nhân sĩ giang hồ.
Hoắc Côn sau khi sử dụng quốc vận,thực lực bây giờ đã đạt hàng võ giả tứ phẩm,hơn nữa không phải tứ phẩm thông thường,mà là cao thủ tứ phẩm.
" Ngươi rốt cuộc là ai,một bổ đầu nho nhỏ,sao có thể sử dụng quốc vận ? " Lâm nữ tướng hỏi.
Quốc vận mặc dù lợi hại,nhưng cũng không phải toàn năng.
Người triều đình có thể sử dụng chúng,nhưng càng nhiều người dùng thì hiệu quả càng kém đi.
Chính vì vậy,quốc vận chỉ có thể để cho hoàng thất sử dụng,quan phương triều đình cũng chỉ có cấp cao được cho phép mới có thể.
Đừng nói Hoắc Côn chỉ là một bổ đầu nho nhỏ,cho dù thượng cấp của hắn là huyện lệnh cũng không thể sử dụng quốc vận.
Hoắc Côn không trả lời Lâm nữ tướng,ngược lại chế giễu : " Ngươi đã rõ sự lợi hại của Đại Chu ta ? Dựa vào các ngươi cũng dám âm mưu làm phản."
Vừa dứt lời,Hoắc Côn lại phóng một đòn Liệt Diễm Đao về chỗ Lâm nữ tướng.
Liệt Diễm Đao lúc này khí thế đã giống như một đầu rồng phun lửa,rất nhanh chóng thì đem Lâm nữ tướng đẩy lùi.
Lâm nữ tướng nếu không phải thương pháp không tầm thường,e là đã sớm bị Hoắc Côn giết chết.
" Mấy năm nay,cẩu hoàng đế bỏ bê triều chính,chỉ lo truy cầu trường sinh,bách tính lầm than,nhân dân đói khổ,Đại Chu quốc vận sớm đã đi xuống,ngươi cho rằng có thể dựa vào nó đánh bại ta ? "Lâm nữ tướng vừa giọng điệu châm biếm.
Hoắc Côn không phản ứng lại Lâm nữ tướng,hắn không cùng nữ nhân đấu võ mồm,ngược lại đao pháp càng đánh càng hăng.
Quốc vận không thể duy trì lâu,hắn phải tranh thủ thời gian tốc chiến tốc thắng.
" Bảo vệ tiểu thư."
" Tiểu thư."
Một bên kia,tam phẩm võ giả phe phản tặc đang giao chiến cùng tam phẩm võ giả của Nam Lạp thành đã nhận ra Lâm nữ tướng tình huống không ổn.
Lâm nữ tướng là con gái của Lâm tướng quân,bọn họ là binh sĩ của Lâm tướng quân.
Nếu để nàng có mệnh hệ gì,bọn hắn chắc chắn không có quả ngon để ăn.
Nghĩ là làm,một vài tam phẩm võ giả trong đám người hỗn chiến lao thân về phía Hoắc Côn.
Tuy bọn chúng bị các cao thủ như Lưu quán chủ,Tề Tử Ngọc,Hứa Gia Vệ nhanh chóng ngăn cản.
Nhưng số lượng tam phẩm võ giả của phản quân nhiều hơn của Nam Lạp thành đến ba người.
Ngay tức thì,ba tên võ giả tam phẩm hướng về chỗ Hoắc Côn mà chạy.