Một tháng kể từ lần gặp gỡ Phương Huyền,
Tào Xung sớm đã trở về Thanh Ngưu thôn,tiếp diễn gian khổ sinh hoạt.
Chuyện cũ tại miếu Sơn Thần đã sớm bị y quên đi,Tào Xung chỉ ấn tượng bản thân ngủ li bì tại Sơn Thần miếu ba ngày mới tỉnh dậy,thậm chí làm cho đám huynh đệ tỷ muội trong thôn thiếu chút nữa báo quan.
Một ngày này,tại Thanh Ngưu thôn xảy ra một kiện sự tình không thể nào tưởng tượng.
Trên dưới Thanh Ngưu thôn giăng lên đèn lồng đỏ cùng pháo hoa,Nam Lạp thành thôn nghèo này từ trước tới nay hiếm có không khí náo nhiệt như vậy.
Nguyên lai vài ngày trước,đến từ Nam Lạp Thành Tề gia đại thiếu gia Tề Thiếu Phong dẫn người tới Thanh Ngưu thôn,mang theo trọng kim cùng sính lễ,ngỏ ý muốn cưới một tên nữ hài tử trong trong thôn.
Tề gia đứng vững tại Nam Lạp thành hơn trăm năm,quật khởi là nhờ kinh thương dược tề.
Hết thảy tiệm thuốc tại Nam Lạp thành,có đến sáu phần là sản nghiệp của Tề gia.
Nói không ngoa,Tề gia chính là thế gia nhất đẳng tại Nam Lạp thành.
Vài ngày trước,Tào Xung dẫn theo mấy tên hài tử cùng vào trong thành làm thuê trên đường thì bị Tề Thiếu Phong bắt gặp.
Tên nữ hài ngay lập tức bị Tề Thiếu Phong nhìn trúng.Dựa vào thân phận của hắn không khó liền tra ra nữ hài cùng Thanh Ngưu thôn.
Tề Thiếu Phong tên con nhà giàu này không nói vẫn là một kẻ giảng đạo nghĩa,không làm ra sự tình cướp đoạt dân nữ,mà sai gia đinh mang sính lễ tới,nạp nữ hài vào phủ làm thiếp.
Thanh Ngưu thôn cùng nữ hài có thể dựa vào Tề gia hào môn thế gia này,đương nhiên không có lý gì cự tuyệt.
Ngày hôm nay,Thanh Ngưu thôn chính là vì sự kiện này mà mở tiệc ăn mừng.
Tại bàn rượu lớn,Tào Xung cùng gần mười vị lão hán tử ngồi xung quanh.
Từ sau Trảm Yêu chiến dịch,nam nhân của Thanh Ngưu thôn cơ hồ đều bỏ mạng bên trong chiến trường,Tào Xung có thể nói là nam tử trẻ tuổi duy nhất còn lại,y cùng đám tộc lão chính là trụ cột của Thanh Ngưu thôn.
" Tiểu Phụng quả nhiên là tốt số,có thể dựa vào Tề gia cây đại thụ này."
" Công lớn nhất vẫn là thuộc về tiểu Xung tử,nếu không phải dựa vào hắn,e là tiểu phụng đã sớm chết đói."
" Ngày mai tiểu Xung tử liền muốn vào thành công tác nha,có tiền đồ,có tiền đồ."
" Tới,tới,cạn."
Tào Xung ngồi bên trong bàn rượu,nhận đám tộc lão say sưa tán dương.
Lục Tiểu Phụng cha chết tại bên trong Trảm Yêu chiến dịch,nương của nàng cũng vì thế lâm bạo bệnh mà mất.
Tại Thanh Ngưu thôn,hài tử giống như thế rất nhiều.
Tất cả đám hài tử như thế đều là do Tào Xung một tay nuôi lớn.
Lục Tiểu Phụng vừa mới được gả vào hào môn,đương nhiên cũng sẽ không quên mất vị đại ca ca này.
Nàng đã cầu xin Tề Thiếu Phong an bài cho Tào Xung một công việc trong thành,không cần thiết phải vất vả nguy hiểm đi Phi Yên sơn nữa.
Thân là Tề gia đại thiếu,Tề Thiếu Phong đối với chuyện này đơn giản như nắm trong lòng bàn tay,y trực tiếp cho Tào Xung làm dược đồ của Tề gia tiệm thuốc,lương một tháng một lượng bạc,hơn nữa còn bao ăn.
Ngày trước Tào Xung làm tiều phu hơn nữa kiêm không ít công việc,một tháng cũng chỉ có thể miễn cưỡng kiếm mấy đồng tiền mà thôi.
Nay có thể có cơ hội kiếm một lượng một tháng,y đương nhiên sẽ không chối từ.
Duy chỉ có không thể ở gần đám hài tử chăm sóc bọn chúng.
Bất quá,một lượng bạc,có thể cho bọn chúng ngày nào cũng ăn no.
" Về sau ta không thể ở trong thôn,làm phiền chư lão chiếu cố đám nhỏ." Tào Xung uống một ngụm rượu cười nói.
Đám lão nhân dưới men say sảng khoái đáp ứng : " Đó là đương nhiên,tiểu Xung tử ngươi cứ yên tâm."
" Sính lễ mà Tề thiếu gia mang tới,đủ để xây cho bọn trẻ chỗ ở tử tế."
Tào Xung chỉ cười không nói,sau đó cùng đám tộc lão mặc sức ăn uống.
Mãi tới khi đêm muộn,toàn bộ Thanh Ngưu thôn mới người say kẻ tỉnh dìu dắt nhau về.
Tào Xung cũng trở về chính nhà của mình,y định chính mình gom một chút hành lý,ngày mai sẽ vào thành.
Bên trong căn nhà gỗ,mười mấy cái hài đồng ôm lấy nhau ngủ say sưa.
Tào Xung dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào nhìn kỹ từng trương khuân mặt nhỏ,trên khoé miệng không khỏi nợ ra nụ cười.
Hắn sau đó lấy ra tay nải,nhét vào đồ vật cá nhân của bản thân.
Tào Xung bản thân chính là quỷ nghèo,đồ vật mang theo cũng vì vậy mà không nhiều.
Toàn bộ chỉ có hai bộ y phục cùng một vài đồng tiền.
Lúc này,y nhìn vào chồng chất những tạp vật,để ý đến hai cuốn kinh thư.
Hai cuốn sách này chính là trong nhà Tào Xung duy nhất sách,chính là do Phương Huyền lão đạo sĩ đem tặng,hắn y nguyên để tại đó vẫn không có chạm tới,bên trên sách đã sớm bám mịt mù bụi mịn.
Ma xui quỷ khiến thế nào,Tào Xung liền đem hai cuốn sách nhét vào bên trong tay nải.
Làm xong,y nằm trải một tấm chiếu rách,nằm xuống đất thiếp đi.
Ban đêm nhanh chóng trôi qua.
Sáng sớm,bên ngoài Thanh Ngưu thôn đã vô cùng náo nhiệt.
Cơ hồ toàn bộ thôn dân đều đứng lại trước cửa thôn,tiễn đưa Tào Xung.
Tào Xung hôm nay diện lên một bộ thôi y,đây là bên trong nhà hắn duy nhất một bộ y phục lành lặn.
Đám lão nhân nãi nãi trầm mặc nhìn Tào Xung,ngược lại một bọn hài nam hài nữ đã sớm khóc oà lên.
" Tào đại ca,ngươi sẽ còn quay lại sao ?"
" Tào đại ca,ngươi không đi có được không ?"
Một vị tộc lão ra hiệu,ngay lập tức có mấy tên thiếu phụ đem đám hài tử ôm lấy dỗ dành.
" Tiểu Xung tử,số tiền cưới của tiểu Phụng,thôn dân sẽ dùng nó xây lại ngôi nhà cho đám nhỏ,ngươi cứ yên tâm rời đi,không cần để ý chúng ta bộ xương già này." Lão thôn trưởng đứng ra,ngữ khí ấm áp dặn dò Tào Xung.
Tào Xung trong lòng dâng lên một cỗ xúc động khó tả,từ thời điểm này hắn bước chân vào Nam Lạp thành,e là sẽ rất hiếm có thời gian trở lại thôn,gặp đám hài tử.
Hắn cúi người thật sâu một cái,nghẹn ngào nói : “ Đa tạ chư vị láng giếng ơn dưỡng dục,Tào Xung ta suốt đời không quên.”
Hắn nói xong,lập tức xoay người rời đi,không dám ngoảnh mặt nhìn lại,sợ rằng bản thân sẽ không đành lòng.
Dưới ánh nhìn của đám thôn dân,bóng lưng của Tào Xung ngày càng nhỏ dần,rồi biến mất.
Nam Lạp thành,là Nam Lạp huyện thành thị lớn nhất.
Từ Thanh Ngưu thôn đến Nam Lạp thành nói xa không xa,nói gần không gần,dựa vào cước trình của Tào Xung,một canh giờ đã có thể tới đó.
Nam Lạp thành bên trong vô cùng náo nhiệt,các loại sạp hàng hàng hoá phẩm nhiều không kể siết,Tào Xung đi lại trong Nam Lạp thành cũng không gây nên chú ý của bất kỳ ai.
Y tới Nam Lạp thành bán gỗ đã nhiều năm,tuy không nói biết rõ tường tận,nhưng có thể nói những địa phương lớn của Nam Lạp thành y đều biết.
Tề gia tiệm thuốc chính là một trong số đó.
Tề gia tiệm thuốc bên trong Nam Lạp thành còn có mấy chục nhà,tuy nhiên đặt tại trung tâm của thành là toà lớn nhất.
Tào Xung mang theo tay nải tiến vào bên trong,ngay lập tức bị một vị tạp dịch chặn lại.
“ Khách quan,không biết ngài tới xem bệnh,vẫn là bốc thuốc.”
Tào Xung ngập ngừng nói : “ Tại hạ Tào Xung,được Tề thiếu gia giới thiệu tới đây làm dược đồ.”
Vị tạp dịch nghe thấy lời Tào Xung thì sắc mặt trầm xuống,thu hồi lại dáng vẻ nhiệt tình ban đầu : “ Ngươi đứng ở đây chờ.”
Một lúc sau,từ bên trong tiệm thuốc,tạp dịch cùng với một vị trung niên hán tử đi ra.
Vị trung niên hán tử nhìn Tào Xung từ đầu tới chân,gật đầu nói : “ Chuyện của ngươi thiếu gia đã nhờ ta an bài.”
Hắn thuận miệng nói : " Ta là Từ Thông,là quản sự của tiệm thuốc này,ngươi có thể gọi ta Từ quản sự."
Tào Xung tuy còn trẻ nhưng đã lăn lộn chợ búa,y ôm quyền nói : " Bái kiến Từ quản sự."
Từ Thông thái độ vẫn không thay đổi,chỉ ừ nhẹ một tiếng,sau đó nói với tên tạp dịch bên cạnh : " Ngươi gọi Vương Nhị Đản tới đây."
Tên tạp dịch vâng một tiếng,sau đó lập tức rời đi,một lúc sau,hắn dắt theo một tên thiếu niên gầy gò tới.
" Từ quản sự." Vương Nhị Đản cung kính chào.
Từ Thông không mặn không nhạt ừ một câu,ra hiệu cho tên tạp dịch lui xuống,sau đó đối với Vương Nhị Đản phân phó : " Nhị Đản,Tào Xung là do thiếu gia chỉ thị tới bản tiệm làm dược đồ,bất quá thiếu gia nói với ta hắn không biết chữ,trước mắt ngươi dành thời gian dạy hắn đọc viết,sau đó dạy hắn công tác,tiền lương cuối tháng sẽ cộng thêm cho ngươi."
Vương Thỉ Đản vốn không quá nguyện ý,bất quá nghe đến tiền lương được thêm nhất điểm,hắn liền trở nên vô cùng hưng phấn.
" Từ quản sự yên tâm,cứ giao Tào huynh đệ cho ta."
Từ Thông hài lòng nói : " Trước mắt ngươi dẫn hắn tới chỗ ở,an bài cho hắn dược đồ y phục đi."
" Rõ."
Từ Thông sau đó rời đi,để lại Vương Nhị Đản cùng Tào Xung một chỗ.
Tào Xung chủ động chào hỏi : “ Vương huynh,ngươi tốt.”
Vương Nhị Đản cũng không có cái gì mâu thuẫn,cười đáp : “ Tào huynh đệ,xin mời đi theo ta.”
Tào Xung cứ như vậy theo đuôi Vương Nhị Đản,xung quanh đón lấy không ít ánh nhìn bất thiện của đám tạp dịch.
“ Đừng để ý bọn chúng.” Vương Nhị Đản dường như nhìn thấu tâm tư của Tào Xung nói.
“ Bọn chúng đều là tạp dịch của tiệm thuốc,công việc chính là lau dọn cùng phơi thuốc,bốc vác,phải có biểu hiện xuất sắc trong thời gian dài mới có thể trở thành dược đồ,ngươi vừa mới vào tiệm đã trở thành dược đồ,còn không biết đọc chữ,dẫn đến bọn chúng đối với ngươi ganh ghét đố kị.”
Tào Xung ngay lập tức hiểu rõ.Bản thân hắn cũng không phải thiện nam tín nữ gì,lăn lộn trong giới chợ búa đã lâu,phải bán mạng để cầu sinh,cho nên đạo lý nhân tâm hiểm ác Tào Xung rất hiểu.
Vương Nhị Đản dẫn theo Tào Xung đi về hậu viện của hiệu thuốc,vừa đi vừa giảng giải : “ Tề gia hiệu thuốc này đứng đầu là Lý thần y,ngày thường rất ít xuất hiện,chỉ chữa trị cho võ giả,tại bên trong Tề gia cũng có địa vị không nhỏ,xuống dưới là mười ba vị y sư,trong đó có ba vị là đồ đệ của Lý thần y,họ đảm nhiệm xem bệnh cho thường dân,đôi khi là quyền quý trong thành,tiếp đến là Từ quản sự,ông ta quản lý hết thảy tạp dịch cùng dược đồ,cuối cùng là dược đồ chúng ta và tạp dịch,tuy đều là làm tay sai,nhưng dược đồ tiền lương cao hơn,đãi ngộ tốt hơn,hơn nữa công việc không nặng nhọc.”
Tào Xung chăm chú nghe Vương Nhị Đản nói,phần nào hiểu rõ hơn bố cục của Tề gia tiệm thuốc.
Vương Nhị Đản thao thao thất tuyệt một hồi,không biết từ lúc này đã dẫn Tào Xung đến một căn nhà gỗ.
“ Dược đồ bên trong bản tiệm là có phòng riêng,không cần chen chúc như đám tạp dịch,đây là chìa khoá,ngươi giữ cho kỹ,một lát theo ta đi lĩnh y phục.” Vương Nhị Đản ném cho Tào Xung một chiếc chìa khoá,sau đó đi trở lại tiệm thuốc.
Tào Xung nhìn vào căn nhà trước mặt,bước vào,đem tay nải đặt xuống.
Hắn đảo mắt nhìn quanh căn phòng một hồi,lạc quan tự nhủ : “ Mặc dù có chút cũ,nhưng so với nhà trong thôn còn mạnh nhiều lắm.”