Đại Chu,Dương châu,cuối hạ đầu thu,
Tào Xung tới Tề gia tiệm thuốc đã được ba tháng.
Dưới sự chỉ dẫn của Vương Nhị Đản,Tào Xung đã học được cách đọc cách viết,chỉ có điều chữ viết có chút xấu.
Nhưng điều này không quan hệ,hai tháng trở lại,hắn đã có thể bắt đầu làm công tác của dược đồ.
Nam Lạp thành tại Đại Chu tuy chỉ là thành nhỏ,nhưng nhân khẩu cũng nhanh đạt tới mấy chục vạn người.
Cũng vì vậy mà mỗi ngày,người bệnh kéo tới Tề gia tiệm thuốc không có một ngàn cũng có tám trăm.
Dược đồ công việc là hỗ trợ y sư điều trị bệnh nhân,trong mười ba vị y sư của Nam Lạp thành,Tào Xung làm việc cho một vị tên là Lương Nhạc y sư.
Sinh hoạt của hắn tại đây cũng dần đi vào quỹ đạo,buổi sáng phụ trách giúp đỡ Lương Nhạc,buổi tối ăn xong liền lên giường ngủ,tiền lương cùng thư mỗi tháng định kỳ gửi cho Thanh Ngưu thôn.
Một ngày này,Tề gia tiệm thuốc một mảnh nhốn nháo,
Từ xa xa tiệm thuốc,đã nghe thấy vô số tiếng chân ngựa cùng tiếng người.
Chỉ thấy một đoàn mười mấy người dừng chân trước Tề gia tiệm thuốc,trên người bọn họ dâng lên một mùi nồng nặc máu tươi.
" Tại hạ Ưng Hổ tiêu cục Thạch Chấn Khang,mời Lý thần y cứu người."
Một vị hán tử bước vào tiệm nói lớn,chỉ thấy hán tử mình cao tám thước,râu hùm hàm én,trên eo dắt theo một thanh đại đao,uy thế bất phàm.
Tào Xung nhìn thấy hán tử thì vô cùng ngạc nhiên.Hắn đi Phi Yên sơn đốn củi nhiều năm,từng thấy qua không ít thợ săn,bất quá chưa từng thấy qua thợ săn nào có được khí thế như hán tử.
Thạch Chấn Khang cùng đám nhân mã xuất hiện dẫn tới động tĩnh không nhỏ,tiệm thuốc cả người tới xem bệnh lẫn tạp dịch cùng y sư đều tụ tập lại nhìn náo nhiệt.
Từ Thông lúc này từ bên trong đảm đông tiến vào,đứng trước Thạch Chấn Khang : " Thì ra là Thạch tiêu đầu,không biết các huynh đệ gặp phải chuyện gì ? "
Từ Thông lời nói làm cho mọi người chăm chú vào phía sau Thạch Chấn Khang.
Chỉ thấy đằng sau y là mười mấy hán tử,cơ hồ đều thân mang trọng thương,đau đớn rên rỉ,một số thì còn lành lặn,bất quá trên mặt không giấu nổi sự bất an.
" Chúng ta trên đường áp tiêu gặp phải đám nghịch tặc Hắc Long trại tập kích,các huynh đệ đều mang trọng thương,mời Từ quan sự mời Lý thần ý tới." Thạch Chấn Khang có phần sốt ruột nói.
Từ Thông ra vẻ trấn an đáp lại : " Tại hạ đã cho người thông tri Lý thần y,Thạch tiêu đầu không cần lo lắng."
" Người đâu,mau tới sơ cứu cho các vị tiêu nhân."
Mệnh lệnh vừa ra,Tào Xung cùng mấy tên dược đồ thay nhau đem cáng mang tới,chất mười mấy tên tráng hán lên trên,xếp thành một hàng,tiến hành cầm máu những vết thương hở.
Lúc này,từ bên trên lầu,một vị lão nhân chậm rãi bước xuống.
Người này thân mang đạo bào bạch sắc,ngũ quan thanh thoát,tuy đã cao tuổi nhưng tác phong vô cùng linh hoạt,không có chút nào dấu hiệu tuổi già.
Lão nhân vừa xuất hiện,lập tức dẫn tới các vị y sư cùng khách nhân nhao nhao bái kiến.
" Lý thần y."
" Gặp qua Lý thần y."
Tào Xung cũng không nhịn được mà nhìn một lần trong truyền thuyết Lý thần y - Lý Tụ Hiền.
Khi nhìn thấy bản thân lão là một vị đạo sĩ thì có phần nghi hoặc.
Lý Tụ Hiền không nhanh không chậm tiến về phía đám người Thạch Chấn Khang,đám đông cũng thuận thế tản ra nhường đường cho hắn.
" Xin mời Lý thần y xuất thủ cứu giúp đám huynh đệ,tại hạ cùng Ưng Hổ tiêu cục ắt có hậu tạ." Thạch Chấn Khang cắn răng nói.
Lý Tụ Hiền dùng ánh mắt dò xét một đám tráng hán đang quằn quại dưới đất,sau đó cúi người xuống chạm vào động mạch,trầm ngầm nói : " Nội thương rất nặng,lục phủ ngũ tạng đã bị dập nát,e là do tam phẩm võ giả ra tay."
Đám y sư đứng xung quanh nghe thế thì vô cùng ngạc nhiên,ngay cả đám dược đồ như Vương Nhị Đản cũng không ngoại lệ.
" Đám tặc phỉ Hắc Long trại từ nơi nào mời tới một vị tam phẩm cao thủ đây ? "
" Chả trách mấy ngày này Hắc Long trại thanh thế khoa trương,không e ngại cả quan phủ."
Đám y sư xung quanh hít ngụm khí lạnh.
Tào Xung trên trán cũng bất giác đổ xuống một giọt mồ hôi,hắn sống tại Nam Lạp thành ba tháng,phát hiện tại Nam Lạp thành tồn tại một bộ phận người gọi là võ giả.
Những người này đều là kẻ bất phàm,một tay có lực lượng ngàn cân,có thể tay không phá đá,chặt cây.
Mặc dù hắn không hiểu tam phẩm võ giả đại biểu cho cái gì,nhưng chung quy có vẻ rất lợi hại.
“ Kẻ ra tay xem ra đến từ Nhân Tông nhất mạch,trước mắt đem ngoại thương của những người này chữa cho tốt,ta sẽ điều chế mấy phần Bổ Huyết đan cùng Phục Cốt đan,uống vào tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng là có thể sinh hoạt bình thường.”
Lý Tụ Hiền không thẹn là Nam Lạp thành thần y,mấy tên tráng hán lục phủ ngũ tạng vỡ hết vậy mà có thể đem chữa cho sống lại.
Tào Xung trong vô thức đối với vị Lý thần y này tăng thêm một phần xem trọng.
Thạch Chấn Khang nghe Lý Tụ Hiền khẳng định đám huynh đệ còn có thể cứu được giống như ăn vào một viên Định Tâm Hoàn,sắc mặt giãn ra không ít.
“ Đa tạ thần y xuất thủ cứu người,toàn bộ dược phí cứ tính trên đầu ta,ngày khác nếu như quý tiệm có việc cần,Ưng Hổ tiêu cục hết sức trợ giúp.”
Lý Tụ Hiền cũng chỉ khách sáo đáp lại một câu,sau đó lập tức rời đi,hiển nhiên là đang tranh thủ thời gian luyện chế đan dược.
Đám người Tào Xung cũng không được rảnh tay,ngay lập tức lao vào,dưới sự chỉ đạo của mười ba vị y sư đem ngoại thương của đám tiêu nhân chữa trị tới.
Cả một buổi sáng cứ như vậy trôi đi,Lý Tụ Hiền cũng thành công luyện chế ra Bổ Huyết đan cùng Phục Cốt đan.
Đan dược được say nhuyễn ra mớm cho đám tráng hán uống,ngay lập tức khiến bọn họ thần sắc dịu đi không ít.
Ưng Hổ tiêu cục cũng phái một đội nhân mã,sau khi thanh toán một lượng lớn phí tổn,nhận lấy mấy chục thang thuốc từ Lý Tụ Hiền rồi kéo nhau rời đi.
Đám người Tào Xung bấy giờ mới có thể nới lỏng,thi nhau thở ra một hơi.
Ngay sau đó,bọn họ không hẹn mà cùng nhau hướng về phía nhà bếp đi tới,thời gian bọn họ dành để chữa trị cho đám tiêu nhân quá nhiều,đã sớm đi qua giờ cơm trưa,hiện tại khẳng định vô cùng đói.
Tào Xung dĩ nhiên không ngoại lệ,y đi lấy phần cơm của mình,sau đó cùng một chỗ của Vương Nhị Đản cùng một tên dược đồ ngồi xuống.
Suốt ba tháng này,bởi vì là kẻ được " đặc cách " đi vào bên trong tiệm làm việc,Tào Xung không được quá chào đón,bằng hữu chỉ có hai người.
Một kẻ là Vương Nhị Đản,ngày đầu tiên Tào Xung tới thì gặp mặt.
Một người còn lại gọi là Thiết Trụ,hắn không phải dược đồ,mà là học đồ của hộ vệ đội bên trong Tề gia tiệm thuốc.
" Hắc Long trại làm việc ngày càng không coi ai ra gì,ngày trước nếu gặp phải tiêu cục bọn chúng thu chút tiền liền cho qua,nay trực tiếp đánh giết,thật sự đáng sợ a." Vương Nhị Đản vừa ăn vừa nói.
Tào Xung lúc này nói ra nghi hoặc trong lòng : " Vương huynh,tam phẩm võ giả là gì,rất lợi hại sao ? "
Vương Nhị Đản cười cười,chỉ vào Thiết Trụ bên cạnh nói : " Việc này ngươi phải hỏi Thiết Trụ,hắn hiểu rõ hơn ta."
Thiết Trụ khù khờ đáp : " Lợi hại."
" Đại Chu lấy võ lập quốc,võ giả chính là nguyên khí quốc gia,bên trong hộ vệ đội Tả giáo đầu từng nói,võ đạo chia làm thập phẩm,võ giả phẩm cấp càng cao thì càng lợi hại,tại Nam Lạp huyện huyện nhỏ này,tam phẩm võ giả đã là mạnh nhất."
Thiết Trụ thân là hộ vệ đội một thành viên,hiển nhiên đối với võ giả có kiến giải to lớn.
Tào Xung ồ lên một tiếng thể hiện sự kinh ngạc,sau đó nhấc lên một sự tình khác : " Vậy trong lời Lý thần y Nhân Tông nhất mạch là gì ? "
Không kịp để Thiết Trụ mở miệng,Vương Nhị Đản đã giật nói : " Thì đó là tên đạo sĩ."
" Đạo sĩ ? " Tào Xung trên mặt mang theo thần sắc không hiểu.
Hắn lúc này nhớ tới Lý Tụ Hiền dường như cũng là cái đạo sĩ,liền thuận miệng hỏi : " Lý thần y cũng là đạo sĩ ? Đạo sĩ có lợi hại như vậy sao ? "
Trong ấn tượng của Tào Xung,đạo sĩ chính là một đám thần côn,có thể một số đạo sĩ có bản sự,nhưng hắn không cho là có thể so sánh được võ giả hoặc y sư.
Vương Nhị Đản uống xuống một ngụm canh nóng,sau đó cười trả lời : " Ngươi mới từ thôn nhỏ tới,có điều chưa biết,Đạo giáo chính là quốc giáo của Đại Chu,chân chính đạo sĩ tại Đại Chu có thân phận không tầm thường."
Tào Xung hô một tiếng,biểu hiện cho Vương Nhị Đản nói tiếp.
Vương Nhị Đản tiếp lời : " Ngươi có biết vì sao Đại Chu năm đó có thể đánh bại mười tám nước,thống nhất thiên hạ không ? Bởi vì Chu Cao Tổ chính là một vị đạo sĩ."
" Ngươi lại biết vì sao Trảm Yêu chiến dịch Đại Chu có thể thắng không ? Dựa vào mấy vạn binh lính sao ? E là không đủ để đám yêu ma quỷ quái giết,tất cả đều dựa vào đạo môn." Vương Nhị Đản giảng giải.
Hắn gắp lấy từ dĩa của Tào Xung một miếng thịt,sau đó nói : " Đạo giáo tại Đại Chu chia làm tam đại tông,lần lượt là Thiên Tông,Địa Tông,Nhân Tông."
" Nhân Tông là phe phái chiếm số lượng lớn nhất,cùng Đại Chu quan hệ rất thân thiết,bọn họ chủ động truyền ra phương pháp tu hành,kết hợp với võ đạo phàm tục,từ đó đưa võ đạo lên một tầm cao mới."
Thiết Trụ thời điểm này chen ngang : " Ta nghe Tả giáo đầu nói,trước kia võ giả kỳ thật không có lợi hại như vậy,chỉ từ khi Nhân Tông cao nhân đem công pháp truyền bá khắp thiên hạ,mới làm cho võ giả có thể phi thiên độn địa,phá núi rời sông."
Vương Nhị Đản đồng tình phụ hoạ cho Thiết Trụ vài câu,sau đó tiếp tục thao thao thất tuyệt : " Phần lớn võ giả trong thiên hạ tuy không phải Nhân Tông nhưng đều tu luyện qua pháp môn của Nhân Tông,Lý thần y nói kẻ ra tay là Nhân Tông nhất mạch,vậy tức là hắn không phải là giang hồ,mà là chân chính tên đạo sĩ."
Tào Xung à lên một tiếng.Hắn bây giờ mới nhận ra đạo sĩ lợi hại.
" Vậy còn Địa Tông cùng Thiên Tông đâu ? " Hắn tò mò hỏi.
Vương Nhị Đản lắc đầu trả lời : " Địa Tông cùng Thiên Tông cùng Đại Chu không có nhiều giao du.Địa Tông ta nghe nói chủ tu là các loại nghề nghiệp như luyện dược,đoán binh,Lý thần y chính là xuất thân từ Địa Tông.Còn Thiên Tông thì giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi,thiên hạ đều bảo Thiên Tông đạo sĩ có thể hô mưa gọi gió,bọn họ tự cho mình là thần tiên,rất khinh thường Nhân Tông cùng Đại Chu chúng ta."
Chả trách Lý thần y mang theo đạo bào,thì ra bản thân lão chính là một tên đạo sĩ.
Tào Xung ngày hôm nay coi như mở rộng tầm mắt.Hắn tới Nam Lạp thành lâu như vậy,đây là lần đầu biết tới Đạo giáo lại có bản lĩnh này.
Ba người Tào Xung tiếp tục nói chuyện phiếm,dùng cơm,sau đó lại nhanh chóng trở lại làm việc.
Tiệm thuốc Tề gia khách tới khách đi liên tục,chả mấy chốc trời đã trở tối,đám tạp dịch nhanh nhanh chóng chóng thu thập bàn ghế cùng sàn nhà,sau đó nối đuôi nhau tới nhà ăn dùng bữa tối.
Tào Xung ung dung đi về căn nhà của chính mình.Hắn đã ở đây ba tháng,đối với nơi đây đã phần nào quen thuộc.
Tào Xung ngả lưng trên giường nhỏ,trong đầu nghĩ tới đám nhỏ ở Thanh Ngưu thôn rồi lại nhớ tới nha đầu Lục Tiểu Phụng.
Hắn tự hỏi rốt cuộc tiểu nha đầu cùng đám hài tử sống thế nào,có sinh hoạt tốt hay không.
Bất giác,lúc này,Tào Xung chợt nhớ lại Phương Huyền.
Hắn nhớ lại ngày đó gặp gỡ tại Sơn Thần miếu,lúc này hắn tự hỏi chẳng phải Phương Huyền thân phận cũng là đạo sĩ sao ?
Suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu hắn,rốt cục,Tào Xung đứng dậy,thắp lên đèn dầu,từ bên trong tay nải lôi ra hai cuốn kinh thư đã phủ bụi từ lâu.
Trước kia hắn không biết chữ,cho nên chưa từng nhìn qua hai bộ sách này,cho đến lúc biết chữ,hắn cũng là quá bận bịu,không có thời gian.
Hôm nay biết được sự cường đại của đạo giáo,hắn lập tức tò mò muốn xem kinh thư đạo gia bên trong viết cái gì.
Hắn lấy một cuốn lên trước,dùng đèn dầu từ từ chiếu vào.
Tào Xung nheo mắt,cố gắng trong đêm tối nhìn lấy mấy chữ bên trên cuốn kinh thư.
Hắn liếc một hồi,nương theo chữ viết trên bìa sách đọc to thành tiếng :
" Thái Sơ Dẫn Đạo Kinh."