Chương 1: Miếu hoang gặp gỡ

Đại Chu,Dương Châu,một ngọn núi.

Bầu trời mù mịt,một mảnh mây đen,sấm chớp ầm ầm,tựa như Thần Linh gào thét.

" Thật xui xẻo,vậy mà sắp có mưa lớn."

Thiếu niên vác theo bó củi lớn,nhìn lên bầu trời mà cảm thán.

Hắn họ Tào,tên Xung,nhà nằm tại Thanh Ngưu thôn,phụ cận Nam Lạp Thành.

Mười hai năm trước,Đại Chu cùng Yêu Ma Hải xảy ra chưa từng có đại chiến,triều đình triển khai Trảm Yêu chiến dịch,mang phần lớn trai tráng ra chiến trường.

Thanh Ngưu Thôn năm đó,có hơn ba mươi vị tráng sĩ tòng quân mà không trở về,trong đó có cha của Tào Xung.Thanh Ngưu Thôn không có nam nhân,từ đó ít đi người săn thú,trồng trọt,lại thêm phải cống nạp lương thảo cho triều đình,dẫn tới không ít người chết.

Trong thôn bây giờ chỉ còn đa số là hài tử,Tào Xung có thể nói là lớn nhất trong số đó,hàng ngày đều đi tới ngọn núi này đốn củi,hái thuốc,mang vào Nam Lạp Thành bán,nuôi sống hơn mười mấy hài tử của thôn.

Tào Xung thở dài một hơi : " Có lẽ phải tạm trú lại Sơn Thần miếu,cầu mong cho trời mau tạnh,ta có thể sớm về nhà đi."

Ngọn núi này gọi là Phi Yên,là một trong hàng trăm ngọn núi gần Nam Lạp Thành.

Dưới chân núi có một ngôi miếu hoang,gọi là Sơn Thần miếu.Tào Xung không biết miếu này do ai xây,chỉ biết từ lúc hắn tới đây đốn củi đã có ngôi miếu này rồi.

Tào Xung thường nghe các ngọn núi khác ở Nam Lạp Thành thường có hổ dữ,thậm chí yêu quái chiếm núi làm vương,chỉ có thợ săn lành nghề hoặc người triều đình mới dám tới đó,còn hắn thì không có gan.

Tào Xung đoán rằng có lẽ bởi vì Phi Yên sơn có Sơn Thần miếu,cho nên mới không ra yêu ma quỷ quái phá đám.

Suốt năm năm nay đi đốn củi,cứ mỗi khi gặp trời mưa hoặc cần nơi trú chân,Tào Xung đều lựa chọn Sơn Thần miếu này.

Họ Tào nhanh chóng men theo đường rừng,chưa tới mấy phút đã tới được chân núi.

Hiện ra trước mặt hắn là một tòa cũ kỹ miếu thờ,không sai,đây chính là trong miệng y Sơn Thần miếu.

Tào Xung đi vào Sơn Thần miếu,quen thuộc giống như về nhà.Y đem bó củi nặng trĩu hạ xuống,sau đó lấy trong người ra hai viên đá lửa,thắp lên đèn dầu bên cạnh.

Họ Tào tước một đoạn gỗ từ bó củi,sau đó nhóm một mồi lửa,lấy nó làm nhang,đem cắm vào lư hương trước tượng Sơn Thần.

Hết cách,hắn quá nghèo,tiền mua nhang không có,chỉ có thể dùng cách này tạm bợ bày tỏ Sơn Thần.

Tào Xung mặc dù cả đời chưa từng rời đi Nam Lạp thành cùng Thanh Ngưu thôn,nhưng hắn cùng rất nhiều lão bá tánh khác đều tin thần tiên tồn tại.

Người ta đều nói triều đình có thể đánh bại yêu quái trong Trảm Yêu chiến dịch đều là nhờ sức của thần tiên.

Thậm chí,có truyền thuyết,Đại Chu khai quốc hoàng đế - Chu Cao Tổ cũng là một vị thần tiên,có pháp lực vô biên,mới khiến cho các thần tiên khác chấp nhận phụng sự triều đình.

" Sơn Thần đại nhân,tiểu nhân hôm nay lại đến nhờ cậy ngài,mong ngài đừng chê cười."

Tào Xung mang theo ý cười khấu đầu.Sau đó hắn tìm một góc ở trong miếu,dựa lưng vào tường nhìn trời mưa.

Chả biết thời gian trôi qua bao lâu,ngoài trời vẫn mưa như trút nước,Tào Xung biết được,đêm nay có lẽ hắn sẽ không thể về nhà rồi.

Họ Tào thở dài một hơi,sau đó lấy ra từ trong ngực hai cái màn thầu.

Màn thầu này làm từ hạt kê,là lương thực chính với người nghèo như hắn,không có mùi vị gì,để lâu sẽ rất cứng,cực kỳ khó ăn.

Tào Xung lấy sức cắn vào màn thầu,đem từng miếng bánh khô khốc cho vào họng.

Bất chợt,từ bên ngoài cửa miếu truyền tới một âm thanh.

" Bần đạo gặp chỗ trời mưa,muốn trú nhờ Sơn Thần miếu này, không biết túc hạ bên trong có vừa ý."

Chỉ thấy bước vào là một tên đạo sĩ.Gã đạo sĩ này chừng hai mươi tuổi,thân mang thanh sắc đạo bào,ngũ quan khôi ngô tuấn tú,từ thân tỏa ra khí chất tiên phong đạo cốt.

Tào Xung mặc dù từng thấy qua đạo sĩ,tuy nhiên đạo sĩ soái như vậy,hắn vẫn là lần đầu.

Thấy Tào Xung không đáp lại lời của mình,đạo sĩ mang theo ý cười nói : " Không được sao ? "

Tào Xung lúc này hoàn hồn,hắn nuốt vội miếng màn thầu xuống họng,cười nói : " Đương nhiên là được,Sơn Thần miếu là do lão bá tánh lập lên,ta không phải là chủ,đạo trưởng không chê cứ việc tới."

Năm năm đốn củi,Tào Xung dừng chân ở Sơn Thần miếu không có một ngàn cũng có tám trăm,tình huống gặp phải người qua đường như này hắn không phải chưa từng thấy.

Chỉ cần người đến mang thiện ý,không tổn hại đến hắn,hắn đều rất hoan nghênh.

" Đa tạ túc hạ." - Đạo sĩ khách khí nói một tiếng,sau đó tiến đến chỗ Tào Xung,ngồi ngay đối diện y.

Tào Xung trong thoáng chốc trở nên khó xử.

Miếu rộng như vậy,ngươi cứ phải ngồi cạnh ta làm gì.

Bất quá,Tào Xung bản thân là một kẻ dĩ hòa vi quý,hắn sẽ không vì chút chuyện này mà chất vấn đạo sĩ,hắn tiếp tục ăn màn thầu của mình.

Bất chợt,đạo sĩ mở lời : " Bần đạo Phương Huyền,dám hỏi cao danh quý tánh của túc hạ."

Tào Xung có chút khó xử,hắn trong tâm thần bắt đầu đề phong Phương Huyền đạo sĩ này.

Tuy nhiên đối phương vẫn chưa tổn hại đến hắn,chỉ đơn thuần là hỏi tên thôi,Tào Xung không có nguyên do gì để phát hỏa.

" Ta họ Tào,tên Xung,đến từ Nam Lạp Thành,đạo trưởng cũng tới từ Nam Lạp Thành sao? "

Phương Huyền đạo sĩ cười cười,sau đó nói : " Bần đạo chỉ là đi ngang qua Dương Châu,đi ngang qua Nam Lạp Thành,bần đạo ở một nơi rất xa tới."

Tào Xung trong lòng thầm cảm khái.

Thì ra là lão đạo sĩ du hành nhân gian,dạng người giống như thế ngoại cao nhân này,hắn chỉ nghe trong lời kể của thôn lão,nay mới có dịp được diện kiến.

Tào Xung chưa kịp đáp lại,Phương Huyền đạo sĩ đã ngắt lời hắn : " Bần đạo đi đường xa,cảm thấy hơi đói,không biết Tào huynh đệ có thể cho miếng màn thầu ăn a."

Tào Xung nghe thế thì trong lòng giật nảy.

Thì ra là xin ăn,chả trách tiếp cận hắn.

Tào Xung lấy ra bánh màn thầu còn lại,khách sáo nói : " Đây chỉ là kê màn thầu,nếu đạo trưởng không chê,xin mời tự nhiên."

Phương Huyền nghe thấy thế thì không chút khách khí,nhận lấy màn thầu cắn một miếng lớn : " Không chê,không chê,bần đạo bình sinh thích ăn nhất là màn thầu."

Tào Xung biểu cảm giật giật,hắn bình sinh cũng chưa từng thấy đạo sĩ nào kỳ quặc giống vậy.

Cứ thế,dưới trời mưa sấm chớp,bên trong miếu hoang,một thiếu niên một đạo sĩ cùng ngồi ăn uống.

Phương Huyền thắc mắc : " Tào huynh đệ không biết tại sao lại ở lại Sơn Thần miếu này."

Tào Xung không mặn không nhạt đáp : " Ta đi lên Phi Yên Sơn đốn củi,đang định trở về thì gặp trời mưa,mới vào đây,cũng giống như Phương Huyền đạo trưởng."

Phương Huyền mang theo ý cười nói : " Tào huynh đệ còn trẻ,tiền đồ còn ở phía trước,cớ vì sao lựa chọn việc đốn củi này? "

Tào Xung nghe thế thì cười cười,y nói : " Phương đạo trưởng,tại hạ không chỉ đốn củi mà hái thuốc,mổ heo,bất kể chuyện gì cũng đều từng làm qua rồi."

Tào Xung nói đến đây ngậm ngùi : " Mười hai năm trước,Thanh Ngưu thôn ta trên dưới ba mươi người nam nhân bị Nam Lạp thành dùng Thiết Quân lệnh đem đi,từ đó không thấy trở về,trong thôn giờ chỉ còn đám thôn lão cùng a di,mình ta đã phải gánh vác miệng ăn của gần mười người."

Phương Huyền đồng tình : " Trảm Yêu chiến dịch,tuy rằng Đại Chu thắng nhưng cũng nguyên khí đại thương,chết đi không biết bao nhiêu nhân mạng."

" Bổ củi có gì không tốt ? bổ củi có thể nuôi sống đám đệ đệ,muội muội của ta,chỉ cần gỗ trên Phi Yên sơn vẫn còn,ta vẫn làm."

Tào Xung hào sảng nói,thế rồi khoan khoái cười.

Phương Huyền lúc này cười cười,sau đó từ bên trong đạo bào lôi ra một hồ lô.

Chỉ thấy hồ lô này hết sức phổ thông,bên trên miệng hồ lô được cố định bằng một miếng lụa đỏ.

Tào Xung ngay lập tức bị hồ lô thu hút,không biết gã đạo sĩ này muốn làm gì.

" Tào huynh đệ đã mời ta ăn màn thầu,bần đạo cũng không thể ăn không,ở đây ta có một bình quỳnh tương ngọc dịch,do bằng hữu đưa tặng,mời Tào huynh đệ nếm thử."

Thì ra là rượu.

Tào Xung cả đời này chưa từng uống qua rượu,phần là vì hắn không có tiền,phần là vì hắn đối với tửu thật sự là không có hứng thú.

Thấy Tào Xung chần chừ,Phương Huyền ngay lập tức hiểu ý,y mở ra lụa đỏ,từ hồ lô bay ra một mùi hương mê người,chỉ thấy Phương Huyền một hơi tu rượu vào bụng,khơi dậy lên cơn thèm khát của Tào Xung.

Phương Huyền chợt dừng rượu,sau đó đưa cho Tào Xung hồ lô : " Là bần đạo đường đột."

Tào Xung lúc này cười trừ.Khi nãy khi Phương Huyền mời rượu,hắn không tiếp,không uống rượu chỉ là một nguyên nhân.

Còn nguyên nhân thật sự,hắn sợ Phương Huyền trong rượu có bỏ thứ không hay.Tỷ như độc dược hay thuốc mê các loại.

Bất quá,khi nhìn thấy Phương Huyền một hơi uống nửa bình hồ lô,hắn đã buông xuống phòng bị này.

" Là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử,mong đạo trưởng chớ trách." - Tào Xung nhận lấy hồ lô,cười nói.

Chỉ thấy họ Tào đem rượu uống một ngụm lớn.

Khi rượu vừa vào họng,Tào Xung cảm thấy một khoái cảm trước nay chưa từng có.

Rượu ngon !

Không trách đám thôn lão đều thích uống rượu như thế.

Tào Xung không nhịn được mà uống thêm vài ngụm.Sau đó mới cười cười nói với Phương Huyền : " Rượu của đạo trưởng quả nhiên là rượu ngon,tại hạ coi như mở rộng tầm mắt."

Phương Huyền cười cười,ám hiệu cho Tào Xung cứ tùy tiện uống hết hồ lô.

Tào Xung uống phải mỹ tửu thật sự giống như nghiện,cũng không khách khí mà uống xuống cả bình rượu.

Dù sao Phương Huyền đạo trưởng cũng ăn màn thầu của hắn,hơn nữa người ta cũng uống hơn nửa hồ lô,không cần thiết khách khí như vậy.

" Hôm nay đa ta đạo trưởng,đã cho tiểu nhân thưởng thức rượu ngon." Tào Xung ợ ra một hơi,trên mặt say say mang theo tia đỏ nói.

Phương Huyền chỉ cười không đáp,sau đó từ bên trong ngực lấy ra hai cuốn sách.

" Bần đạo cùng Tào huynh gặp nhau là duyên,ở đây bần đạo có hai quyển sách,một quyển là đạo kinh,một quyển là võ kỹ,cả hai đều là tâm huyết cả đời của bần đạo,nay đem tặng lại cho Tào huynh đệ."

Tào Xung nhìn lấy hai cuốn sách,hắn cười nói : " Đạo trưởng không cần khách sáo như vậy,không phải chỉ là một miếng bánh thôi sao,huống hồ ta còn không biết chữ."

Tào Xung cho dù biết chữ cũng sẽ không đi nhìn hai cuốn kinh thư này,bởi trên người hắn còn gánh trọng trách nuôi sống mười mấy cái hài tử,sẽ không thể đi làm đạo sĩ thần côn.

Phương Huyền đạo sĩ cười đáp : " Tào huynh nghĩ nhiều rồi,chỉ là hai cuốn kinh thư,không đáng giá như vậy,huynh đệ cứ giữ lấy,không xem liền đốt đi."

Tào Xung không rõ là do say rượu,hay là do quỷ thần xui khiến,hắn nghe Phương Huyền nói vậy cũng không tiếp tục từ chối,thu lại hai cuốn kinh thư.

Ngoài trời mưa càng ngày càng lớn,sấm chớp ầm ầm liên hồi giáng xuống Phi Yên Sơn.

Tào Xung lúc này đã say,nằm bên cạnh đèn dầu thiếp đi lúc nào không hay.

Chỉ để lại một mình Phương Huyền,vẫn y nguyên ngồi đó,ánh mắt thâm sâu nhìn lấy Tào Xung.

" Tư chất tu hành không có,bất quá nửa bình Thái Nhất Chi Thủy này đã đủ để ngươi thoát thai hoán cốt rồi."

" Thật sự hết cách,ta đã không còn nhiều thời gian nữa."

" Là tiên là ma,vẫn phải dựa vào bản thân ngươi."

Phương Huyền thất khiếu lúc này chảy ra máu tươi,cảnh tượng vô cùng doạ người.

Bất quá hắn cũng không hề hoảng sợ,ung dung đứng dậy rời đi Sơn Thần Miếu.