Chương 16: Thất thủ

Thiếu niên đạo sĩ nhìn thấy Mã Gia Xuân mở ra cổng thành thì nụ cười xảo trá không nhịn nổi mà hiện lên.

Thời gian trước,hắn nhận lệnh của Lâm tiểu thư đột nhập vào Nam Lạp thành thám thính.

Dựa vào tu vi tam phẩm của hắn,tuy không thể địch lại tất cả cao thủ của Nam Lạp thành,nhưng chỉ đột nhập vào thì không phải chuyện khó.

Thời điểm đó,hắn tại bên trong Nam Lạp thành bảy ngày,tìm hiểu tất cả thế lực trong Nam Lạp thành.

Khi biết rằng cao thủ mạnh nhất trong Nam Lạp thành chỉ có tam phẩm,mới yên tâm quay về bẩm báo.

Hắn theo đuổi vị Lâm tiểu thư này đã lâu,biết rằng vị Lâm tiểu thư này lần này xung phong giết giặc,muốn chiếm lấy Nam Lạp thành,dắt quân vào Dương Châu.

Toàn bộ đều là để cho vị phụ thân tướng quân kia nhìn thấy bản lĩnh của nàng.

Chính vì muốn chứng tỏ thực lực của bản thân,vị Lâm tiểu thư này lĩnh binh chỉ có một phần nhỏ là quân chính quy của cha nàng,còn một phần là võ giả tù binh do cha nàng bắt được.

Ngay cả bảo bối Phá Vân Tiễn cùng Toái Lực Thạch Kích cũng chỉ dùng loại thấp kém nhất đê phẩm linh thạch để sử dụng.

Để cho chắc chắn lần tiến quân này thành công,nàng thậm chí còn phải thu nhận đám tặc phỉ bản địa Hắc Long trại vào trợ lực.

May mắn như hắn đã tìm hiểu,Nam Lạp thành không có tồn tại võ giả tứ phẩm đi lên,đội hình này của nàng tuy không mạnh bằng quân chính quy nhưng cũng có thể nuốt gọn Nam Lạp thành.

Nam Lạp thành vốn đã như cá nằm trên thớt,ai ngờ lại giết ra một tên Hoắc Côn,có thể triệu tập tất cả võ giả trong thành đồng lòng chống giặc,khiến tưởng tượng ban đầu võ giả trong thành chạy loạn tan tác của phản quân đã không thành.

Sau đó lại giết ra một Tào Xung,một kiếm đồ Hắc Long trại,đem tinh thần chiến đấu của Nam Lạp thành tăng lên.

Độ khó của lần tiến quân này,bất chợt vì vậy mà nâng lên rất nhiều.

Bất quá vị Lâm tiểu thư này cũng không phải đơn thuần là cái bình hoa,nàng dường như cũng sớm dự liệu đến tình cảnh này.

Thiếu niên đạo sĩ lần đó thâm nhập Nam Lạp thành,không chỉ do thám các thế lực bản địa mà còn vô tình bắt gặp được một đám đông,hắn vì tò mò,cũng chen chân vào xem náo nhiệt.

Mà lần đó hắn chứng kiến sự việc,chính là Tào Xung ngay tại Nam Lạp phường thị trấn áp Mã Gia Xuân.

Thiếu niên đạo sĩ thấy việc này rất thú vị,lúc trở về liền thuận miệng đem nó kể cho Lâm tiểu thư.

Nhưng Lâm tiểu thư nghe xong không coi nó chỉ là một câu chuyện phiếm,từ câu chuyện này lại nảy ra một chủ ý khác.

Nàng lập tức cho thiếu niên đạo sĩ đi gặp Mã Gia Xuân,thuyết phục hắn làm gián điệp,nếu lần này công thành dùng bạo lực không được,vậy Mã Gia Xuân sẽ mở cổng thành cho bọn họ.

Mã Gia Xuân ban đầu không đồng ý,bất quá dưới sự uy hiếp cùng dụ dỗ của thiếu niên đạo sĩ,hơn nữa còn bị mối thú với Tào Xung cùng Hoắc Côn che mờ lý trí,hắn rốt cuộc chấp nhận làm nội ứng.

Mã Gia Xuân trong Nam Lạp huyện cũng là một nhân vật phong vân,binh sĩ gác cổng thành đương nhiên nhận biết hắn.

Cũng vì vậy mà hắn tiếp cận họ vô cùng dễ dàng,đổi lại là người của phe phản tặc phái đi,chắc chắn sẽ làm kinh động đến đám người Hoắc Côn bên trên.

Mã Gia Xuân chỉ cần tranh thủ đám thủ vệ sơ hở,sai thủ hạ đem họ đánh ngất,vậy là có thể thành công mở ra cổng thành.

Nhìn thấy cổng thành lúc này mở rộng,đám binh sĩ phản quân không còn tiếp tục vượt rào nữa,mà ùn ùn nhảy xuống,muốn từ cổng thành đi vào.

Lâm nữ tướng cũng không chần chừ,lập tức phát động lệnh tấn công,hơn một ngàn binh sĩ sau lưng nàng chỉ chờ hiệu lệnh vừa ra,lập tức theo Lâm nữ tướng phóng ngựa tới.

" Ta sẽ đi giết Hoắc Côn,những võ giả tam phẩm còn lại nhờ vào các ngươi,Khấu đạo trưởng,làm phiền ngươi xuất thủ xử lý tiểu tử họ Tào kia."

Trong đội ngũ của Lâm nữ tướng lúc này lộ ra mấy tên tam phẩm võ giả,bọn họ mới là lực lượng chính của cuộc chinh phạt lần này.

Thiếu niên đạo sĩ tên Khấu Hồng nhận được lệnh về sau,liền lập tức đáp ứng,hắn cũng không vừa mắt tiểu tử Tào Xung này.

Hoắc Côn cùng đám võ giả Nam Lạp thành phía trên thấy cổng thành đã mở,không nói nhiều lời lập tức nhảy xuống,bây giờ phe giặc đã không định vượt thành,bọn họ cũng không cần cố thủ bên trên nữa.

Mã Gia Xuân đắc ý vô cùng,hắn đang tưởng tượng bản thân sau trận này bên trong quân doanh của phản tặc nhận được vô số hậu đãi,thì bất chợt trước mặt hắn lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh.

Người này không ai khác chính là Hoắc Côn.

Mà Hoắc Côn trên tay,đang nắm lấy một cái đầu,cái đầu này cùng Mã Gia Xuân có bảy phần tương tự.

Mã Gia Xuân nhìn thấy cảnh này thì ban đầu sửng sốt,nhưng chưa tới mấy giây sau liền đau khổ hô lên : " Phụ thân ! "

Không sai,đầu lâu đang trên tay Hoắc Côn kia chính là thủ cấp của Mã Gia Đông - bang chủ Mã bang.

Mã Gia Đông không biết kế hoạch của thằng con trời đánh,vốn dĩ còn đang triệu tập huynh đệ trong bang cùng Nam Lạp thành chống giặc.

Bất quá,thời điểm Hoắc Côn phát hiện Mã Gia Xuân phản bội,hắn không kịp cho Mã Gia Đông giải thích,lập tức một đao lấy mạng hắn.

Mã Gia Đông trước khi chết không hiểu tại sao con trai mình lại làm nội ứng cho phản tặc,cũng không ngờ lại chết nhanh như thế,con mắt cũng vì vậy mà trợn lên không nhắm lại được.

Mã Gia Xuân thấy đầu lâu của cha,không quản Hoắc Côn đang đứng đó mà lao vào ôm lấy,khóc lóc vô cùng thương tâm.

Hắn mặc dù là hoàn khố đệ tử,không coi ai ra gì,nhưng đối với phụ thân vẫn là tình cảm chân thật.

Phụ thân đối xử với hắn rất tốt,cho hắn tất cả,bao che cho hắn,tại Nam Lạp thành,hắn chỉ kính phụ thân.

Hắn không nói kế hoạch phản bội cho Mã Gia Đông,một phần là vì gây bất ngờ với Mã Gia Đông.

Muốn chứng tỏ cho Mã Gia Đông thấy,con trai của hắn không phải phế vật,con trai của hắn cũng có thể xoay chuyển thế cục một trận đại chiến.

Nhưng Mã Gia Xuân quá ngu ngốc,hắn tự cho mình là thông minh,kết quả,hại chết cha của hắn Mã Gia Đông.

Khóc được một hồi,Mã Gia Xuân trừng mắt nhìn lên Hoắc Côn.

Trước đây mỗi lần hắn nhìn thấy Hoắc Côn,đều là lo sợ cùng nịnh hót,nhưng lần này,là triệt để thù hận,căm ghét.

" Hoắc Côn,cẩu quan,ta nhất định nhờ Khấu đạo trưởng giết ngươi,không chỉ ngươi,tiểu tặc Tào Xung ta cũng giết,hôm nay ai trong số các ngươi cũng đừng hòng..."

Lời còn chưa dứt,Hoắc Côn đã chém ra một đao,đem người của Mã Gia Xuân cắt làm hai mảnh.

Mã Gia Xuân nằm gục xuống,hắn chết không cam tâm,đến giờ phút này vẫn không nhận ra mình chỉ là một quân cờ của phản tặc.

Hoắc Côn tiện tay đem đám lâu la của Mã Gia Xuân cũng giết,sau đó quay người lại,đối mặt với thiên binh vạn mã.

" Các võ giả Nam Lạp thành,sau lưng các ngươi chính là gia quyến của các ngươi,bọn họ vẫn chưa chạy xa,nếu các ngươi thất thủ,bọn họ cầm chắc cái chết,nếu không chết,cũng phải trở thành nạn dân tha hương cầu thực."

" Viện quân của triều đình chắc chắn sẽ tới,chúng ta phải cố gắng cầm cự."

" Giết."

Lời vừa dứt,Hoắc Côn lao vào bên trong chiến trường.Các võ giả Nam Lạp thành cũng giấu đi lo sợ,lúc này chạy đã không kịp.

Bọn họ đâm lao thì phải theo lao,cứ như vậy,hai phe lại tiếp tục lao vào hỗn chiến,ngươi chết ta sống,cảnh tượng máu me vô cùng doạ người.

Không giống như lúc trước,quân địch từng đợt từng đợt tiến công,quân số bị hạn chế.

Lần này quân địch hơn ngàn người ưu thế đã phát huy,trực tiếp đẩy võ giả Nam Lạp thành mỗi người phải vào cảnh lấy một địch mười.

Mà bên võ giả phe địch cũng xuất hiện cao thủ tam phẩm,cùng các đại lão thế gia đối đầu.

Tào Xung lúc này đang trong biển người chém giết,thì bất chợt bị một đạo kình lực hất ra xa.

Nếu không phải Tào Xung phản ứng nhanh,e là hắn đã trọng thương.

Tào Xung phản ứng,theo bản năng nhìn về hướng công kích,phát hiện kẻ ra tay là một tên đạo sĩ.

Người này chính là thiếu niên đạo sĩ - Khấu Hồng.

Khấu Hồng nhìn Tào Xung như cá nằm trên dĩa,cười nói : " Tiểu tử,giao ra bí mật trên người,cho ngươi chết thống khoái."

Rõ ràng,thiếu niên đạo sĩ chứng kiến Tào Xung vừa rồi sử ra thực lực phi thường,đã ngầm suy đoán trên người hắn có cơ duyên.

Một tiểu tử đến từ Nam Lạp thành nhỏ bé,lại có thể dựa vào nhất phẩm tu vi chém giết bốn tên võ giả nhị phẩm.

Cho dù Khấu Hồng có là Nhân Tông nhất mạch người,cũng là thèm nhỏ dãi.

Tào Xung dò xét thực lực của Khấu Hồng,nhất thời thở dài một hơi,hắn biết vừa rồi bản thân khinh cử vọng động,ra tay quá hào nhoáng.

Cái gọi là cây cao chịu gió lớn,Tào Xung đã sẵn tâm lý sẽ bị quân địch lấy làm mục tiêu,chỉ là không ngờ,kẻ địch phái tới lại là tam phẩm võ giả.

" Ức hiếp một tiểu tử thì có hay ho gì."

Đương lúc Tào Xung không biết đối phó ra sao,thanh âm của Tả Trường Không lại truyền tới.

Chỉ thấy Tả Trường Không tay cầm ngân thương,khinh công đứng chắn trước mặt Tào Xung.

Tả Trường Không chĩa thương vào Khấu Hồng nói : " Cẩu tặc ngươi còn dám cả gan tới đây,hôm nay bản giáo đầu sẽ vì các huynh đệ hộ vệ đội,báo thù rửa nhục."

Khấu Hồng cười phá lên một tiếng,hắn hiển nhiên nhận ra Tả Trường Không.

Bởi lần đó Hắc Long trại tấn công đoàn áp dược của Tề gia y quán,hắc thủ sau màn không ai khác chính là hắn.

Lúc đó cũng là kế hoạch của Lâm nữ tướng vẽ ra,muốn mượn Hắc Long trại để dẫn dụ sự chú ý của các đại thế lực Nam Lạp thành,châm ngòi nổ cho một cuộc chiến,không cho chúng chơi trò vườn không nhà trống.

" Bại tướng dưới tay,dựa vào ngươi cũng muốn đánh bại ta ? " Khấu Hồng ngữ khí khinh thường nói.

Tả Trường Không chưa kịp trả lời,đã có người cướp lời.

" Nếu thêm cả ta thì sao ? "

Người tới,chính là Thạch Chấn Khang - tiêu đầu Ưng Hổ tiêu cục.

" Thạch huynh." Tả Trường Không lên tiếng chào hỏi.

" Tả huynh,hôm nay ta cùng huynh hợp lực giết tên đạo sĩ thối này,ta cũng muốn báo thù cho các huynh đệ tiêu cục." Thạch Chấn Khang ngày hôm đó áp tiêu cũng gặp phải Khấu Hồng tập kích.

Mối thù chết mất mấy huynh đệ,đến giờ hắn vẫn chưa quên.

Khấu Hồng nhìn thấy hai vị võ giả tam phẩm xuất hiện,bất quá không hề nao núng.

Từ đằng sau hắn lúc này xuất hiện một dải lụa đỏ,dải lụa quấn quanh Khấu Hồng từ đầu đến chân.

" Nếu các ngươi muốn chết như thế,vậy ta không khách sáo."

Một bên kia,Hoắc Côn thế như chẻ tre,thoáng chốc đã chém giết gần một trăm kẻ địch.

Đao của y nhanh không gì sánh được,kẻ địch nhanh đến mấy cũng không thể tránh.

Mà đao của y cũng mạnh không gì sánh được,kẻ địch áo giáp cứng đến mấy cũng có thể chém làm đôi.

Xung quanh Hoắc Côn lúc này dưới chân chất thành đống những thi thể binh sĩ phản quân,điều này khiến cho phe địch đã không có ai dám lại gần hắn.

Rốt cục,cũng có một người đến thách thức Hoắc Côn.

Hoắc Côn nhìn vào người trước mặt,lạnh giọng nói : " Xem ra ngươi là thủ lĩnh của cẩu tặc."

Lâm nữ tướng nhìn Hoắc Côn,nàng không thể không công nhận,người tên Hoắc Côn này thực lực phi phàm,chỉ là tu vi hơi kém,nếu cao hơn một chút,e là không thua các tướng lĩnh dưới tay cha nàng.

Lâm nữ tướng xuống ngựa,rút ra kiếm của bản thân nói : " Hoắc Côn đúng không ? Sự nghiệp lãnh binh của ta,sẽ bắt đầu từ đầu lâu của ngươi."

Hoắc Côn cười lạnh một tiếng,sau đó hét lớn : " Nhận lấy cái chết ! "