Bên dưới lớp mũ giáp,vị được gọi là Lâm nữ tướng ánh mắt nhìn Tào Xung đã không nhịn được mà trợn lên.
Tào Xung nhìn thế nào cũng chỉ là một tên nhất phẩm võ giả,vậy mà lại có thể miểu sát cùng một lúc hai nhất phẩm võ giả khác.
Mặc dù điều này nàng tự nhận khi ở nhất phẩm cũng làm được,nhưng Tào Xung có thể so sánh với nàng sao.
Nàng tuy không nhận bản thân là tuyệt thế thiên kiêu,tuy nhiên phóng nhãn toàn bộ Đại Chu,nàng tuyệt đối được xem là thiên tài hiếm có.
Hơn nữa,phụ thân nàng tại bên trong quân võ lực phi phàm,thân phận tôn quý,từ nhỏ đã cho nàng hưởng không biết bao linh đan diệu dược.
Nhờ có như vậy,nàng mới có tự tin một mình miểu sát hai tên võ giả đồng cấp.
Ấy vậy mà Tào Xung xuất phát từ Nam Lạp huyện loại địa phương nhỏ bé này,lại có thể có được bản lĩnh ấy.
Quả thật tà môn xuyên thấu !
" Lão tứ,lão thất ! " La Chí Dương giận rống lên.Lúc này y giống như một con lợn rừng,thúc chiến mã điên cuồng lao về phía Tào Xung.
" Tứ ca ! "
" Thất đệ ! "
Theo sau y là bốn tên sơn tặc khác,hiển nhiên là những đương gia còn lại của Hắc Long trại.
Người ngoài đều biết Hắc Long trại bọn chúng giết người không gớm tay,ỷ mạnh hiếp yếu,bất quá thiên hạ thật không biết,giữa bảy huynh đệ bọn chúng còn rất sâu đậm.
" Tiểu tử,hôm nay ngươi phải chết ! " La Chí Dương mang theo trùng trùng sát khí lao tới chỗ Tào Xung.
Tào Xung lúc này nhìn về phía sau,phát hiện rằng Thanh Ngưu thôn đám thôn dân đã vào thành,liền thở phào nhẹ nhõm,sau đó lập tức thúc ngựa rời đi.
Cả đám đương gia của Hắc Long trại này đều là nhị phẩm cao thủ,để một tên nhất phẩm như hắn đi đối phó,muốn chết sao !
" Tiểu tặc,chạy đâu ! " La Chí Dương cùng bốn tên nhị phẩm võ giả thấy Tào Xung định bỏ chạy,càng thêm điên cuồng gia tốc chiến mã.
Ngựa của Tào Xung là do Hoắc Côn đưa,chỉ là con ngựa bình thường,không thể so với chiến mã của Hắc Long trại,rất nhanh thì bị chúng nó áp sát.
" Tào Xung ! " Hoắc Côn thấy vậy liền lên tiếng nhắc nhở.
Hắn hận lúc này không thể lao xuống cứu tiểu tử này.
Bất quá,phe địch cũng có tồn tại tam phẩm,nếu hắn ra tay thì chắc chắn sẽ có người ngăn cản.
Thành Nam Lạp nếu như không có y như rắn mất đầu,chưa nói đến việc y là đệ nhất võ giả của thành,nếu như y không thể tiếp tục dẫn dắt,e rằng đám thế gia chư lão sẽ bỏ thành mà chạy,lúc đó bách tính sẽ rơi vào cảnh lầm than.
Tào Xung ngoái đầu,phát hiện ra La Chí Dương cùng bốn tên đương gia đang dần áp sát thì trong lòng không khỏi lo lắng.
Bất quá y không hề nao núng,xuất ra Vân Ma Kiếm,dự định đối chọi với đao của La Chí Dương.
" Tiểu tặc,chết đi." La Chí Dương đã tới rất gần Tào Xung,đao trong tay vung lên,chém vào Vân Ma Kiếm.
Tào Xung cánh tay nhận lấy phản chấn từ đòn đánh,không khỏi nhăn mặt một cái.
La Chí Dương quả nhiên là võ giả nhị phẩm đỉnh phong,cho dù y có một vạn cân lực lượng cũng không phải dễ dàng đối phó.
La Chí Dương thấy Tào Xung có thể đỡ kiếm của bản thân thì rất bất ngờ,lập tức đánh giá Vân Ma Kiếm : " Linh bảo,không ngờ tiểu tử ngươi lại có linh bảo ! "
La Chí Dương hiển nhiên là sở hữu linh bảo,tuy nhiên y chính là trại chủ Hắc Long trại,cùng Tào Xung chỉ là tên hộ vệ của Tề gia y quán mà thôi.
Thấy Tào Xung có thể có được linh bảo nơi tay,La Chí Dương hết sức ngạc nhiên.
" Linh bảo thì sao,ngươi vẫn phải chết ! " La Chí Dương tiếp tục chém xuống mười mấy đường đao,muốn đem Tào Xung chém chết.
Bất quá,Bôn Lôi Thập Tam Kiếm của Tào Xung chủ tu là tốc độ,kiếm vừa nhanh vừa mạnh,không để cho La Chí Dương có thể nắm được sơ hở của bản thân.
Tào Xung cùng La Chí Dương giao thủ,chính là cơ hội tốt để cho đám sơn tặc Hắc Long trại đuổi kịp.
Nhị đương gia,tam đương gia,ngũ đương gia,lục đương gia,bốn tên nhị phẩm võ giả cứ như vậy mà bao vây lấy Tào Xung.
Tất cả võ giả Nam Lạp thành đứng bên trên nhìn thấy cảnh tượng này thì cùng vì Tào Xung mà cảm thấy lo lắng.
" Tiểu tử,cẩn thận."
" Tiểu Xung tử,đằng sau ngươi."
Tào Xung nhận ra bản thân đã bị bao vây,trong lòng thầm kêu không ổn.
" Tiểu tặc,đền mạng cho tứ ca cùng thất đệ đi." Lục đương gia đã không kiên nhẫn được,vung lên một đao chém xuống Tào Xung.
Tào Xung đang cùng La Chí Dương quần đấu,song quyền nan địch tứ chưởng,rất nhanh thì bị lục đương gia một đem chém trúng.
Chỉ thấy bả vai của Tào Xung bắn ra một tia máu tươi,hắn đau đến mức nhíu mày một cái.
La Chí Dương chớp lấy thời cơ,đao trong tay lập tức chém ra liên hồi : " Tiểu tặc chết đi."
Tả Trường Không đứng bên trên tức giận nói : " La Chí Dương,ức hiếp một tiểu tử thì có gì hay,có bản lĩnh cùng lão tử đánh."
La Chí Dương hiển nhiên không quan tâm Tả Trường Không khích tướng,y hừ lạnh một tiếng,mỗi đao vung ra đều muốn đoạt mạng Tào Xung.
Ngay lúc này,từ trên người Tào Xung trong thoáng chốc lộ ra một luồng kình khí,hai con mắt của y từ lúc nào đã biến thành màu trắng,con ngươi đã trở thành mắt hổ.
" Bạch Hổ phụ thể." Tào Xung nhỏ giọng nói.
Bạch Hổ phụ thể,là chiêu thức mạnh nhất trong Bạch Hổ cổ bí.Bạch Hổ vừa ra,có thể tăng thực lực của Tào Xung theo cấp số nhân.
Tào Xung dành một tháng tu hành Bạch Hổ Cổ Bí,Bạch Hổ phụ thể hiện tại đã có thể đem sức chiến đấu của hắn gấp đến bốn lần.
Một vạn cân lực lượng lập tức biến thành bốn vạn cân.Tốc độ khôi phục,kiếm pháp,tất cả mọi thứ đều trực tiếp gấp bốn.
Toàn trường tất cả vị võ giả tam phẩm đều nhận thấy trên người Tào Xung có biến đổi.
Vị Lâm nữ tướng phút chốc kinh ngạc : " Tiểu tử này ... "
Tào Xung lúc này giống như biến thành một con người khác,Vân Ma Kiếm trong tay đã hiển lộ ra được tà khí,đem tất cả đao pháp của La Chí Dương chặn lại.
Lúc trước tuy Tào Xung cũng là chặn lại đao của La Chí Dương,tuy nhiên chỉ là miễn cưỡng mà thôi.
Hiện tại thì hắn chặn đao của La Chí Dương vô cùng nhẹ nhàng,giống như mây trôi nước chảy.
La Chí Dương cũng dường như cảm thấy có gì không đúng : " Tiểu tặc ..."
Các vị đương gia của Hắc Long trại hiện tại đã áp sát được Tào Xung,tất cả vẫn chưa nhận ra Tào Xung có sự thay đổi,trên mặt đều mang theo nụ cười đắc chí.
" Tiểu tặc,nhận lấy cái chết đi." Tam đương gia hô lên một tiếng.
Tiếng hô như báo hiệu cho các huynh đệ của hắn,lập tức cả bốn người vung đao chém vào phía Tào Xung.
Tào Xung cũng chỉ liếc một cái,Vân Ma Kiếm trong tay hắn từ lúc nào đã đỡ lấy toàn bộ đao xung quanh.
" Bôn Lôi Thập Tam Kiếm,Kiếm Như Kinh Lôi." Tào Xung nhỏ giọng nói.
Lời vừa ra ,Vân Ma Kiếm giống như biến thành một luồng điện quang,đem chu vi xung quanh người Tào Xung quét qua một lần.
Kiếm nhanh như sét,uy lực như sấm,ngay cả La Chí Dương cũng bị bức lui.
Bất quá,các huynh đệ của hắn không được may mắn như vậy,bọn họ tuy là nhị phẩm võ giả,nhưng cũng chỉ dừng ở sơ kỳ,trung kỳ mà thôi.
Dưới một đòn Kiếm Như Kinh Lôi của Tào Xung,bốn huynh đệ binh khí vỡ nát,bốn cái đầu bay lên trên trời,máu bắn tung toé,trên cổ còn sót lại vài tia chớp còn nhảy nhót.
Dù là Nam Lạp thành lẫn phe phản tặc đều không dám tin vào mắt mình.
Một tên nhất phẩm võ giả đỉnh phong,một kiếm chém chết bốn tên nhị phẩm võ giả.
Đây dường như là sự tình không thể nào.
Cho dù là vị Lâm nữ tướng đứng ở bên kia,trong thoáng chốc cũng trở nên thất kinh cùng sợ hãi.
Nhất phẩm võ giả có thể giết bốn tên nhị phẩm võ giả,đừng nói là nàng,cho dù là thiên tài trong quân cũng không làm được.
Thiên tư bậc này,e là đã không thua kém so với vị kia.
Lâm nữ tướng đã sớm không còn giữ được bình tĩnh nữa,đao hướng lên trời hét: " Toàn quân,công thành,ai giết được tiểu tử kia,thưởng hoàng kim vạn lượng."
Đám sĩ binh giống như được đánh thức,đồng loạt xông về phía Nam Lạp thành.
" Giết ! "
" Giết ! "
Bên trên tường thành,Tề gia gia chủ Tề Hải lúc này cũng đã có mặt ,y hiển nhiên nhìn ra Tào Xung đang mặc y phục là hộ vệ đội của Tề gia y quán,quay sang hỏi Tả Trường Không : " Tiểu tử này là thế nào ? "
Tả Trường Không dở khóc dở cười,y cũng rất muốn Tào Xung làm thế nào làm được.
La Chí Dương lúc này đã sớm chôn chân tại chỗ,y không ngờ chỉ trong một ngày,Hắc Long trại bảy huynh đệ chết mất sáu người,hơn nữa chết dưới tay một tiểu tử vắt mũi chưa sạch.
Tào Xung cũng nhân cơ hội này chạy về thành,hắn hiển nhiên nhìn thấy thiên binh vạn mã đang muốn đuổi giết mình,sẽ không ngu ngốc ở lại chịu chết.
Rất nhanh Tào Xung đã vào thành.Hoắc Côn thấy vậy lập tức ra lệnh : " Đóng cổng thành."
" Đội cung,chuẩn bị." Thế rồi y hô một tiếng,trên tường thành lúc này lại xuất hiện năm mươi vị võ giả,bên trong tay cầm theo cung tên.
" Công thành." Lâm nữ tướng hô một tiếng,một đám binh sĩ rất thuần thục mang ra mấy chục thang dài.
Tường thành cao tới hai mươi lăm trượng,cho dù là bọn họ có thể khinh công đi lên,nhưng chỉ sợ đến lúc đó đã bị tên bắn chết rồi.
Cổng thành thì khỏi phải nói,đây là Chu Cao Tổ năm đó lấy đi rất nhiều tài nguyên để tạo thành,chính là sinh ra để đối phó với võ giả.
" Giết."
Đám binh sĩ phản tặc dùng chân đạp thang mà leo lên,nhưng rất nhanh thì bị võ giả Nam Lạp thành dùng đao hoặc tên bắn cho rơi xuống.
Bất quá bọn chúng giống như thằn lằn cắt đuôi,liên miên không dứt,hết kẻ này chết đi lại có kẻ khác lao tới.
Hoắc Côn hiển nhiên cũng ra trận đầu,một đao của y vừa ra,đã làm chết mấy chục tên nhất phẩm võ giả.
" Các huynh đệ,viện binh triều đình rất nhanh sẽ tới,chúng ta giết sạch đám nghịch tặc này,bệ hạ ắt sẽ ban thưởng."
Hoắc Côn giọng nói vang lên giữa tiếng hò hét cùng kêu la,làm cho sĩ khí Nam Lạp thành tăng mạnh.
Ngay cả thế lực như Hứa gia,Tề gia,lúc này đã đối với việc chống lại phản quân đã nhen nhóm chút hy vọng.
Vị Lâm nữ tướng hừ lạnh một tiếng,vung lên đao : " Đội cung tiễn và bắn đá chuẩn bị."