Đêm ngày hôm trước,Chu Sơn,Lý Định Phong,Ngô Chính Vinh đứng ở thế ngàn cân treo sợi tóc.
Triều đình giao cho bọn họ trọng trách trấn thủ Nam Lạp thành,chờ quân tiếp viện,bọn họ là quan,ăn bổng lộc triều đình,đương nhiên không thể không theo.
Bất quá,thực lực của phản tặc không ai không biết,có thể dám thách thức cả hoàng thất Đại Chu,tuyệt nhiên không phải bọn họ mấy tên quan bát phẩm này có thể chống lại.
Ở lại chỉ có con đường chết,mà bỏ chạy cũng không xong,bọn họ lâm trận bỏ trốn,không nói tới việc làm cho phản tặc thành công tiến vào Dương Châu,còn làm cho sĩ khí quân ta bị giảm,việc này nếu truyền đến tai vua,e là đầu của bọn hắn khó giữ.
Lúc này,Chu Sơn liền nghĩ ra một ý định to gan.
Bọn họ vẫn sẽ làm theo các đại gia tộc,sai Hoắc bổ đầu mang theo mấy vị võ giả đi công lược Hắc Long trại.
Còn về phần huyện thừa,huyện lệnh,huyện úy ba vị quan phụ mẫu này,liền tranh thủ thời gian cùng vợ con chạy nạn về quận thành.
Kế này có thể nói là diệu,bọn họ rõ tính cách của Hoắc Côn không ai hết,người này làm người rất tùy ý,không biết trên dưới,rất yêu thương bách tính.
Nếu hắn biết xuất hiện phản tặc,tuyệt đối sẽ không để cho đám dân nghèo chịu chết,mà sẽ ở lại kéo dài thời gian.
Lý Định Phong bọn họ có thể nhân cơ hội này bỏ chạy,thực lực của phản tặc không hề đơn giản,ngay cả Ưng Châu,Vân Châu cũng chiếm được,Hoắc Côn nếu cứng rắn ở lại cố thủ,tuyệt sẽ chết không nghi ngờ.
Đến lúc đó nếu gặp phải thượng quan,bọn họ sẽ nói là bản thân mình đã ở lại chống giặc,bất quá thế giặc quá mạnh,chỉ có thể toàn quân rút lui,ngay cả thân tín của bọn họ là Hoắc Côn cũng chết trận,hiển nhiên cấp trên sẽ không thể làm khó.
Chỉ cần làm như vậy,bọn họ sẽ thành công man thiên quá hải,qua được ải này.
Hoắc Côn xác nhận với nha sai,biết huyện lệnh,huyện úy,huyện thừa ba vị đại nhân đều biến mất thì hết sức tức giận.
Hắn không phải người ngu,hiển nhiên đã nhìn ra âm mưu của ba kẻ này.
" Đáng chết Lý Định Phong,đừng để ta gặp được ngươi." Hoắc Côn giận giữ cầm trường đao đập xuống đất.
Đám người xung quanh thì sắc mặt đều ảm đạm,bọn họ đều là lão nhân tinh,biết được bản thân đã dính bẫy,hận chết Lý Định Phong.
Nhưng dù sao lão cũng là người triều đình,bọn họ vẫn không tùy tiện chửi.
" Đâm lao thì phải theo lao,dựa vào thành lũy này,chúng ta vẫn có thể chống lại được phản tặc." Tề Tử Ngọc thở dài một hơi.
Đại Chu lấy võ lập quốc,tông môn san sát,võ giả như mây,Nam Lạp thành mặc dù là thành nhỏ nhưng cũng không đơn giản.
Chỉ riêng tường thành đã cao tới hai mươi lăm trượng,tường được làm bằng dẫn lực thạch,vô cùng kiên cố,chỉ cần không phải cao thủ vượt qua tứ phẩm,tuyệt đối không thể một phát xông vào.
Bọn họ vừa rồi nhìn thấy chi quân đoàn của phản tặc,cũng đã thăm dò thực lực của bọn họ,tuy rằng quân địch người đông thế mạnh,nhưng khí tức cũng chỉ dừng lại ở tam phẩm võ giả mà thôi.
Hiện tại chạy đã không kịp,bọn họ đâm lao thì phải theo lao,chư lão ở đây đều biết,bọn họ không thể cứng đối cứng,chỉ có thể thủ thành.
Hoắc Côn dù giận nhưng không thể làm gì,hắn chỉ còn cách tiếp túc tập hợp võ giả trong thành để đối mặt với phản tặc.
Rất nhanh,dưới sự kêu gọi của Hoắc Côn,bên trong Nam Lạp thành gần năm trăm vị võ giả được tập hợp,tuy chín phần là nhất phẩm võ giả,nhưng lúc này đã không có quyền kén chọn nữa.
Các võ giả đứng tụ trên tường thành,bọn họ có thể nghe rất rõ tiếng hành quân của phản tặc.
Gần hai nghìn người ngựa cùng nhau đi,hơn nữa đại bộ phận đều là võ giả,hiển nhiên rất dễ nhận thấy.
" Tiểu tử Tào Xung này vẫn chưa trở về ? " Hoắc Côn sốt ruột tự thán,vừa rồi hắn đã cho Tào Xung mang theo mười tên xa phu cùng mười cỗ xe ngựa chạy tới Thanh Ngưu thôn.
Thanh Ngưu thôn chỉ là thôn nghèo,cả thôn cũng chỉ có hơn một trăm người một chút,mười cỗ xe ngựa đã dư sức mang đủ.
Nếu lâu hơn nữa mà Tào Xung vẫn chưa xuất hiện,e là hắn buộc phải đóng cửa thành.
Tả Trường Không lúc này cũng có chút không đợi được,y đã coi Tào Xung giống như đệ tử của bản thân,tiểu tử này đi lâu như vậy,y tự hỏi không biết có phải Tào Xung đã xảy ra chuyện gì không.
Bất chợt,lúc này,Tả Trường Không cùng Hoắc Côn đều không hẹn mà nhìn về một hướng,bọn họ lúc này trong lòng mới có một chút buông lỏng.
Tào Xung dẫn đầu đoàn xe,đã mang theo các vị hương thân phụ lão của Thanh Ngưu thôn trở về.
Bất quá,niềm vui chưa được bao lâu,Hoắc Côn cùng Tả Trường Không sắc mặt nhanh chóng đen lại.
Chỉ thấy đằng sau Tào Xung,xa xa đã xuất hiện bóng dạng của hai ngàn phản quân,khí thế hùng hùng hổ hổ.
" Hoắc bổ đầu,mau đóng cửa thành." Lưu Tịch khẩn trương nói.
Hoắc Côn nghiến răng,mấy tháng này hắn tiếp xúc với Tào Xung,đã sớm có tình nghĩa,không đành lòng thấy chết không cứu.
Y mặc kệ lời của Lưu Tịch,chỉ hét : " Tào Xung,mau lên."
Tào Xung quay đầu lại,cũng nhìn thấy phía sau lưng hắn là hai ngàn phản quân,trong ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kị.
Một vị thôn lão nhận ra Tào Xung có chút lo lắng,liền hỏi : " Tiểu Xung tử,rốt cuộc có chuyện gì ? "
Bên kia,quân đoàn của phản tặc đã áp sát Tào Xung không xa.
Chỉ thấy dẫn đầu bọn họ là một vị tướng quân toàn thân mang giáp,tuy vậy từ thiết kế của chiến giáp,cho dù vị tướng này đội mũ cũng có thể đoán được là một vị nữ tử.
Hắc Long trại trại chủ La Chí Dương đứng bên cạnh vị nữ tướng,cười nói : " Lâm tiểu thư,phía trước chính là Nam Lạp thành,bên trong tồn tại mạnh nhất chỉ có tam phẩm võ giả,chúng ta dư sức đánh bại chúng."
Vị Lâm nữ tướng không đáp lại La Chí Dương,chỉ nhìn vào Tào Xung phía trước,ngữ khí như vạn niên hàn băng nói : " Các ngươi,lên giết sạch đám người kia."
La Chí Dương cũng nhìn lấy Tào Xung,y hiểu vị Lâm tiểu thư này là muốn giết một răn trăm,làm tăng sĩ khí quân ta,giảm sĩ khí quân địch.
La Chí Dương ngay lập tức phân phó : " Lão thất,lão tứ,còn không nghe Lâm tiểu thư phân phó sao ? "
Hắc Long trại tổng cộng có bảy vị đương gia,thật ra chính là bảy huynh đệ nhà họ La.
Thường ngày Hắc Long trại tuy là sơn phỉ,chết dưới tay bọn chúng rất nhiều người,nhưng người ngoài kỳ thực không biết,tình huynh đệ bọn họ rất sâu đậm,có thể người này vì người kia mà chết.
Trong bảy vị đương gia chỉ có thất đương gia cùng tứ đương gia có tu vi nhất phẩm.
Mặc dù nói Hắc Long trại đã sớm đầu nhập vào phản quân,nhưng đây là thế giới chỉ nhìn thực lực,thất đương gia cùng tứ đương gia chỉ có thực lực nhất phẩm,so với binh sĩ không mạnh hơn bao nhiêu.
La Chí Dương chính là muốn nhân cơ hội này,giúp đệ đệ lập công,gây nên sự coi trọng của Lâm tiểu thư.
Y đã sớm dò xét qua Tào Xung,phát hiện hắn chỉ là một mao đầu tử nhất phẩm,hắn tự tin hai vị đệ đệ của mình có thể dễ dàng giết chết.
Thất đương gia cùng tứ đương gia ngay lập tức đi ra khỏi hàng ngũ,cười nham hiểm : " Đại ca yên tâm,xem ta làm sao thu thập tiểu tử này."
Lời vừa dứt,cả hai không hẹn mà cùng nhau thúc ngựa,phi nước đại về phía Tào Xung.
Tào Xung mười cái xe ngựa chở trên một trăm người,đi nhanh là việc rất khó,rất nhanh đã bị thất đương gia cùng tứ đương gia áp sát.
Tào Xung lúc này hết cách,nói với xa phu : " Các ngươi mau về thành,ta ở lại cầm chân bọn chúng."
Xa phu lúc này đã sớm bị doạ sợ,không cần Tào Xung nói liền dốc hết sức lực quất ngựa.
Đám thôn nhân trong xe thấy Tào Xung trên tay cầm kiếm tách đoàn thì vừa sợ vừa lo.
" Tiểu Xung tử,ngươi đi đâu ? "
" Tào đại ca ! "
Tào Xung lúc này một người một ngựa đứng chắn trước mặt thất đương gia cùng tứ đương gia đang chạy tới.
Thất đương gia cùng tứ đương gia nhìn Tào Xung,trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý.
Trong mắt bọn họ,Tào Xung đã là một người chết.
" Tiểu tử,để mạng lại."
Thất đương gia cùng tứ đương gia tay nghênh loan đao,chân đạp vào ngựa,hai người song song nhau mà chạy.
Bọn họ đoán rằng Tào Xung có lẽ sẽ dùng kiếm đỡ được một đao của một trong hai huynh đệ,đến lúc đó người còn lại sẽ thừa cơ,nhắm vào chỗ sơ hở của Tào Xung cho hắn một đao.
Bất quá,ai cũng không ngờ tới,Tào Xung vậy mà lại thúc ngựa chạy lên.
Hắn cầm trong tay Vân Ma Kiếm,chạy được nửa đường thì đem ngựa bỏ lại,nhảy lên phi thân về phía thất đương gia cùng tứ đương gia.
Chỉ nghe âm thanh kim loại va vào nhau,Tào Xung không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tứ đương gia cùng thất đương gia.
Hai phe Nam Lạp thành cùng phản quân trong lúc nhất thời giống như bị đóng băng,nhìn vào khung cảnh trước mắt mà không tin được.
Bọn họ nhìn không sai,trên lưỡi Vân Ma Kiếm của Tào Xung đang chảy xuống một vệt máu dài.
Thất đương gia cùng tứ đương gia trong mắt tràn đầy vẻ thất thố.Bọn họ cảm nhận được,ngực bản thân vô cùng nóng,nhưng lúc sau lại truyền tới một cơn đau.
Chỉ thấy từ ngực của tứ đương gia cùng thất đương gia đồng loạt bắn ra máu tươi,cả hai theo đó ngã nhào xuống ngựa,hai mắt còn không nhắm lại,đến cùng vẫn chưa thể tin là mình đã chết.
Tất cả võ giả Nam Lạp thành nhìn Tào Xung như nhìn ma quỷ,cuối cùng chỉ có Hoắc Côn mạnh rạn vỗ tay : " Hảo tiểu tử."
Toàn trường như vỡ oà.Tào Xung một kiếm miểu sát hai vị nhất phẩm võ giả,hơn nữa còn là đương gia của Hắc Long trại,không phải loại nhất phẩm võ giả giá áo túi cơm.
Cát Hạn hưng phấn hét : " Tiểu tử giết rất hay,đám chó Hắc Long trại chỉ có thực lực này thôi sao ? Ngay cả tiểu đầu tử của Nam Lạp thành chúng ta cũng không bằng."
Tề Tử Ngọc trên trán không khỏi đổ xuống mồ hôi,quay sang nói cùng Tả Trường Không : " Tiểu tử này là ai ? "
Từ trên võ phục của Tào Xung,Tề Tử Ngọc nhận định y là hộ vệ của Tề gia y quán.
Tuy nhiên hộ vệ lợi hại như vậy,Tề Tử Ngọc vẫn chưa nghe qua.
Võ giả Nam Lạp thành giống như được tiếp thêm sức mạnh,sĩ khí trong nháy mắt tăng vọt,điên cuồng hò reo.
Mà bên kia trận doanh,La Chí Dương sắc mặt lúc này khó coi đến cực điểm.