Nam nhân cau mày nói: "Khi nào ngươi mới có thể thăng lên cấp bốn?"
"Chuyện này. . . Ta cũng không biết, không chừng phải mất rất lâu?"
"Thật sao?"
Hoàng Nguyệt Ly cảm thấy có chút hi vọng thoát khỏi nam nhân này, khoa trương biểu thị: "Ngươi cũng biết, luyện khí sư thăng cấp đều rất khó khăn, từ cấp ba lên cấp bốn lại là ranh giới giữa luyện khí sư cấp thấp với luyện khí sư trung cấp, nhiều người có khi cả đời đều không vượt qua được!"
"Không sao, bản tọa có thể chờ đến khi ngươi thăng cấp, ngươi thông minh như vậy chắc chắn sẽ thăng cấp rất nhanh."
"Ngươi!"
Hoàng Nguyệt Ly thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc nam nhân này muốn gì, vì sao nhất định phải là nàng?
Trên đời này luyện khí sư còn rất nhiều, đối với người Nam Việt Quốc mà nói, luyện khí sư cấp ba đã rất hiếm có, nhưng đối với cao thủ như hắn mà nói rất dễ dàng có thể tìm được luyện khí sư cao cấp hơn.
Tại sao lại cứ phải là nàng?
"Thế nào?"
Nam nhân lại xích lại gần nàng.
Tay hắn nâng khuôn mặt nàng lên, một mực không chịu buông ra.
Mặc dù vừa nãy ngữ khí của hắn rất ghét bỏ, nhưng trong lòng thật ra vẫn rất hài lòng với tiểu hồ ly này.
Tiểu hồ ly mặc dù không phải mỹ nhân nhìn thấy một lần đã làm người ta kinh diễm nhưng con mắt thông minh đa tình lại như biết nói chuyện, sóng mắt lưu chuyển, mị hoặc không nói ra được dường như có thể hút hồn của người ta.
Mà làn da dưới tay hắn mịn màng giống như là tơ lụa thượng đẳng nhất, sờ lên xúc cảm rất tốt.
Còn có cánh môi phấn nộn kia giống hoa anh đào nở rộ, mũm mĩm hồng hồng mềm mại ...
Chỉ là dáng người đúng là quá trẻ con, vừa thấp lại vừa bằng phẳng, quả thực chính là phát dục không hoàn toàn.
Quá ráp.
... Gặm không nổi.
Phía sau Hoàng Nguyệt Ly mát lạnh, lại có cảm giác nguy hiểm, vội vàng mở miệng nói: "Ý của ngươi ta đã hiểu rõ. Như vậy đi, ngươi thấy đó dù sao hiện tại ta cũng không đạt đến cấp bốn, cho dù có đáp ứng ngươi cũng không được gì. Ngươi trước hết cứ tìm xem có luyện khí sư nào khác có thể giúp ngươi không, nếu thực sự tìm không thấy chờ ta thăng cấp lại nói tiếp..."
Nam nhân khẽ cười một tiếng.
Hắn sao có thể nghe không hiểu, tiểu nha đầu này đang suy nghĩ biện pháp chống chế.
Chẳng qua vẫn là câu nói kia... Hắn không vội.
"Được thôi, vậy bản tọa cho ngươi thêm chút thời gian để ngươi suy nghĩ thật kỹ..."
Hoàng Nguyệt Ly nhẹ nhàng thở ra.
Nam nhân này cũng không phải không nói đạo lý...
".. . Tuy nhiên, bản tọa sẽ không chấp nhận lời từ chối. Ngươi nhất định phải nắm chặt thời gian, suy nghĩ kỹ càng!"
CMN, đây không phải là muốn trêu đùa nàng sao? Thế này còn cân nhắc cái rắm!
Đúng lúc này, Hoàng Nguyệt Ly phát hiện không biết từ lúc nào nàng đã có thể động, lập tức động thân nhấc chân đạp về phía hạ thân của nam nhân.
Một cước này đánh ra bất ngờ, góc độ lại xảo trá, nhưng nam nhân phản ứng rất nhanh né tránh sang bên cạnh.
Hoàng Nguyệt Ly cũng không trông cậy vào cú đá này có thể đá trúng hắn, thấy hắn lui lại, lập tức lách người một cái ra ngoài phòng.
Ai ngờ vừa đi ra hai bước, bên hông nàng lại bị xiết chặt.
Cánh tay cường kiện rắn chắc của nam nhân vòng bên hông nàng, vừa thu về phía sau đã khóa nàng vào trong ngực.
Bên tai truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi của nam nhân: "Vật nhỏ, ngươi thật đúng là... đủ tâm ngoan! Cũng không sợ đã ta phế đi!"
Hắn suýt chút nữa bị dọa chảy mồ hôi lạnh đầy người.
Một cước kia của tiểu nha đầu rõ ràng có sử dụng huyền kỹ, hơn nữa lại kết hợp với kỹ xảo cao siêu, nếu không phải trong cơ thể nàng không có huyền lực, không có cách nào phát huy hoàn toàn hiệu quả của chiêu thức, chỉ sợ lúc ấy hắn đã trở tay không kịp chắc chắn sẽ bị đá trúng!
Vị trí nàng đá vào còn tinh chuẩn xảo trá như vậy, chỉ là tưởng tượng thôi hắn đã ẩn ẩn cảm thấy đau.