Xem ra muốn theo đuổi tiểu hồ ly này cũng không đơn giản như vậy,hắn phải tốn thời gian rất dài rồi.
Không cẩn thận, người không theo đuổi tới tay được, ngược lại còn bị nàng kéo xuống mương...
Hoàng Nguyệt Ly vô cùng tiếc hận, sao lại không thể đã phế nam nhân này chứ! Vừa thấy mặt liền quấy rối thiếu nữ vô tôi, xem ra cũng không phải thứ gì tốt!
Con ngươi nàng đảo qua một vòng, vô tội nói: "Các chủ đại nhân, ngươi đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu? Ta đá ngươi sao? Mới vừa nãy bởi vì lâu ta không nhúc nhích nên thân thể cứng ngắc lại, vì vậy mới hoạt động một chút bắp chân thôi!"
"Thật sao? Vậy ngươi chạy đi làm gì?"
Nam nhân từ phía sau lưng nhìn vành tai trắng nõn nhỏ nhắn của nàng, kiềm chế xúc động muốn cắn một ngụm.
"Ta chạy sao? Chúng ta cũng đã bàn xong chuyện rồi, ta là định về nhà sớm để nghỉ ngơi!"
"Thì ra là thế..."
"Ừm, không sai, vậy thì ngươi nên buông ta ra!"
Nam nhân này chẳng những không buông tay, ngược lại còn thu cánh tay lại, ôm nàng chặt hơn.
Không biết tại sao thân thể nhỏ nhắn xinh xắn lại mềm mại này vô cùng phù hợp ở trong ngực hắn, thời điểm chạm vào nàng vậy mà có thể khiến cho tâm tình lúc nào cũng bực bội bất an của hắn trong nháy mắt trở nên bình tĩnh.
Hoàng Nguyệt Ly đợi một lát phát hiện hắn vẫn bất động, không khỏi nhíu mày.
"Thả ta ra!"
Nam nhân hoàn hồn, cúi đầu cười nói: "Thấy ngươi cũng là thiếu nữ xinh đẹp ‘yếu đuối’, ra ngoài rất dễ 'bị người ta bắt nạt, vì vậy bản tọa vẫn nên tự mình đưa ngươi về nhà. Không cần cảm kích ta!"
"Không cần, ta nói không cần!"
Nam nhân giả vờ ngoảnh mặt làm ngơ, ôm eo của nàng, dẫn nàng ra ngoài từ của sau, nhét vào trong xe ngựa.
Nhìn thấy chiếc xe ngựa phong cách màu đen tại cửa ra vào, Hoàng Nguyệt Ly cuối cùng cũng biết, thân phận của mình sao lại bị lộ.
Thì ra lần trước thời điểm nàng tới mua đồ, nam nhân này đã nhìn chằm chằm nàng.
Thế nhưng lúc ấy, tất cả người đứng xem đều cảm thấy nàng chỉ là kẻ phá sản, không ai tin nàng có thể luyện ra Huyền khí, vì sao tên nam nhân này sẽ khẳng định được?
Nàng trực tiếp hỏi.
Nam nhân cười nhẹ: "Đây đại khái là... trực giác của nam nhân đi?"
"Nghe ngươi nói nhảm! Không nói thì dẹp đi!"
Hoàng Nguyệt Ly chép miệng, mặc kệ hắn ngồi vào trong xe ngựa, bắt đầu quan sát kết cấu trong xe và những hoa văn ma pháp khắc trên vách xe.
Xe ngựa này là một loại Huyền khí di động, so với một bộ trang phục Huyền khí còn hiếm hơn gấp gấp trăm lần, luyện chế khó khăn còn cần một lượng vật liệu vô cùng trân quý.
Bình thường đây đều là tác phẩm bí truyền của luyện khí tông sư cấp tám, đối với nàng mà nói cũng có chút giá trị tham khảo.
Đã có cơ hội bước lên nàng cũng rất hứng thứ nhìn một lượt.
Nam nhân thả lòng ngồi vào, nhìn tiểu nha đầu mình coi trọng này, hai mắt sáng lên đi tới đi lui trong xe ngựa, hết nhìn đông lại nhìn tây, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
"... y, kết cấu này xử lý rất tân tiến... A, cái trậ văn này cũng quá kém cỏi đi? Đã ảnh hưởng tới lực phòng ngự tổng thể của xe ngựa!"
Mặc dù không biết tại sao dưới tình huống không có huyền lực mà nàng vẫn có thể trở thành luyện khí sư cấp ba.
Nhưng tiểu nha đầu này... đúng là rất có thiên phú luyện khí!
Hình như hắn đã vô tình nhặt được bảo vật.
Ý cười trên khóe miệng nam nhân lại càng rõ ràng hơn, trong lòng tràn đầy ý chí quyết tâm.
Hắn cầm ấm trà nhỏ trên bàn tự tay châm trà, đưa tới trước mặt Hoàng Nguyệt Ly.
"Được rồi, đừng có chạy tới chạy lui nữa, uống trà đi. Ngươi nếu có hứng thú với chiếc xe ngựa này, về sau còn có rất nhiều cơ hội cho ngươi nhìn kỹ."