Bạch Nhược Nghiên chỉ đánh người để trút giận, nàng ta căn bản không để ý đến roi của mình không quất lên người Hoàng Nguyệt Ly mà lại dọa khách hàng của Thiên Trân Các sợ hãi.
Hộ vệ của Thiên Trân Các vội vàng lao đến ngăn cản các nàng.
"Hai vị tiểu thư,Thiên Trân Các chúng tôi không cho phép có người đánh nhau gây chuyện ở đây. Nếu các cô không tới mua đồ thì mời rời khỏi nơi này!"
Ông chủ phía sau Thiên Trân Các nghe đồn là khách quý trong hoàng cung, vì vậy quy củ do ông ta đặt ra không ai dám làm trái.
Thấy hộ vệ nói vậy, dù không cam lòng đến đâu Bạch Nhược Nghiên cũng chỉ có thể thu roi lại.
"Hôm nay tha cho tiện nhân ngươi một mạng! Ngươi cứ chờ đó cho ta!"
Nói xong, nàng ta vừa quay người hỏi chưởng quỹ vừa chỉ về phía Hoàng Nguyệt Ly nói: "Chưởng quỹ Tôn, Thiên Trân Các của các người không phải có tiếng là cao cấp, khách hàng bước vào đều là người có thân phận sao? Nữ nhân này là một tên quỷ nghèo, nàng ta căn bản không mua nổi đồ vật ở đây đâu, nàng ta chỉ đến đây gây sự, ông mau đuổi nàng ta đi!"
Chưởng quỹ Tôn nhận ra nàng chính là Tứ tiểu thư của Võ Uy Hầu phủ.
Võ Uy Hầu phủ mặc dù không thể so sánh với năm đó khi Bạch Lưu Phong lúc còn sống, nhưng dù sao cũng là thế gia có công lao lớn của Nam Việt Quốc, tiểu thư Bạch gia đương nhiên không thể nào đắc tội.
Ông ta quay đầu nhìn về phía Hoàng Nguyệt Ly: "Vị tiểu thư này..."
Ông còn chưa kịp đuổi người thì Hoàng Nguyệt Ly đã làm ra vẻ đáng yêu, thấp giọng nói: "Tứ muội, sao muội có thể nói như vậy..."
Sắc mặt chưởng quỹ Tôn kinh ngạc.
Tứ muội sao?
Chẳng lẽ vị này chính là con gái duy nhất của Bạch Lưu Phong, phế vật tam tiểu thư Bạch Nhược Ly trong truyền thuyết sao?
"Thì ra nàng chính là tam tiểu thư của Bạch gia?"
"Nghe nói các vị tiểu thư của Bạch gia không thích nàng, hiện tại Vũ Uy Hầu cũng đối với cô cháu gái này không tốt, chẳng lẽ tin này là thật?"
"Có thể là giả sao? Nhìn vị kia tứ tiểu thư lúc nãy trực tiếp lấy roi quất đường tỷ của mình đã biết nàng ta không có giáo dục đến mức nào rồi. Chậc chậc, đúng là người đi trà lạnh, Vũ Uy Hầu phủ năm đó dựa vào Bạch Lưu Phong mới lập nên cơ nghiệp, hiện tại người ta mất tích, ngay cả con gái ông cũng bị bắt nạt..."
"Tứ tiểu thư Bạch gia không phải con thứ sao? Vậy mà dám oai phong như thế! Quả là ỷ thế hiếp người!"
"Không phải nhị tiểu thư Bạch gia muốn gả cho Thái tử sao? Người như thế này sao có thể làm Thái Tử Phi được?"
Bạch Nhược Nghiên thấy mọi người xung quanh nghị luận ầm ĩ, sắc mặt càng ta ngày càng đỏ.
Rõ ràng tiểu tiện nhân này hôm qua làm chuyện như vậy khiến nàng ta mất mặt bị ném đến nhà bà ngoại, cho dù quất chết nàng ta cũng không đủ, sao bây giờ lại thành nàng ỷ thế hiếp người?
Nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại không thể giải thích, loại chuyện như thế này...
Hoàng Nguyệt Ly cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng sau đó yếu ớt mở miệng.
"Tứ muội muội, ta biết muội vì chuyện hôm qua mà tức giận, nhưng tỷ thật sự không biết sao lại trở nên như thế, tỷ có thể giải thích cho muôi. Thật ra, chuyện là như thế này..."
"Ngươi im miệng cho ta!"
Bạch Nhược Nghiên nghe thấy nàng nhắc đến chuyện hôm qua vội vàng ngắt lời.
Vẻ mặt Hoàng Nguyệt Ly ấm ức, cắn môi nói: "Chuyện đó... tứ muội, muội thiếu tiền của ta... lúc nào mới định giả?"
Bạch Nhược Nghiên khẽ giật mình: "Tiền gì?"
"Muội quên rồi sao? Hôm qua muội còn viết phiếu nợ."
Hoàng Nguyệt Ly lôi ra một tờ giấy quơ quơ.
Bạch Nhược Nghiên lập tức nhận ra tấm giấy nợ mà hôm qua lúc thần trí của nàng vẫn còn mơ hồ đã bị Bạch Nhược Ly lừa ký vào!
Chuyện ngày hôm qua, nàng không giết Bạch Nhược Ly là đã may cho nàng ta rồi mà nàng ta lại còn dám lấy tờ giấy đó ra đòi nợ!
Bạch Nhược Nghiên giận dữ xông đến muốn đoạt phiếu nợ.