Tại cửa hàng lớn nhất Nam Việt Quốc Thiên Trân Các.
Khách hàng tới đây rất nhiều.
Mặc dù Hoàng Nguyệt Ly là tiểu thư Hầu phủ, nhưng bởi vì nàng ăn mặc rất bình thường nên cũng không có ai chú ý.
Nàng dạo qua một vòng trong tiệm phát hiện đây quả không hổ danh là cửa hàng lớn nhất ở Nam Việt Quốc, hầu hết dược liệu trên danh sách của nàng đều có ở đây, chỉ là... giá tiền quả thật là muốn giết người.
Chẳng hạn như Tử Tô Thảo cấp một cũng phải tám lượng bạc một gốc, Hỏa Quỳ Hoa cũng tám lượng bạc một bông...
Đây mới chỉ là phẩm chất kém nhất, những loại thảo dược có phẩm chất tốt hơn một chút thì giá tiền cũng phải đắt gấp mấy lần..
Mà trong danh sách con Phượng Hoàng kia đưa cho chỉ là hai thứ này thôi đã cần đến một trăm gốc mỗi loại. Đừng nói đến các loại dược liệu cao cấp khác, chỉ kiếm đủ chỗ này thôi cũng phải mất ít nhất ba vạn lượng bạc.
Hoàng Nguyệt Ly sờ chiếc túi xẹp lép của mình, nàng cảm thấy nên đi mua điểm tâm ăn lót dạ.
Trước khi ra ngoài, nàng đã hỏi qua nha hoàn Thải Vi mới biết được đường đường là quận chúa Trường An được hoàng thượng phong như nàng thực chất lại vô cùng nghèo..
Từ sau khi Bạch Lưu Phong mất tích, sản nghiệp trong nhà đều bị nhị thúc Bạch Lưu Cảnh dùng đủ loại lý do để "tiếp quản".
Hiện tại, một phần tiền dư Bạch Nhược Ly cũng không có, bình thường toàn bộ số tiền sinh hoạt hàng ngày đều là do đổi một chút đồ cổ mới có được.
Trong túi nàng bây giờ cũng chỉ có năm mươi lượng bạc, đây cũng chính là tiền mà hôm qua đòi được của Bạch Nhược Nghiên, số tiền này chỉ đủ mua năm gốc Tử Tô Thảo.
Chẳng qua, nàng cũng không trông cậy có thể dựa vào năm mươi lượng bạc này để mua được nhiều dược liệu, nàng đã nghĩ kỹ, kiếp trước mình thân là luyện khí sư giỏi nhất đại lục, mặc dù bây giờ thực lực của nàng đã sớm không bằng lúc trước, ngay cả Huyền lực còn không thể hấp thu được nhưng nàng vẫn dư sức có thể làm ra mấy thứ đồ chơi cấp thấp để đổi lấy tiền.
Nhưng sau khi đi dạo một vòng, nàng chán nản phát hiện.
Mình không chỉ nghèo mà phải là rất nghèo!
Không ngờ mấy vật liệu luyện khí cấp thấp cũng đắt như vậy, căn bản nàng không thể mua nổi!
Một cái lô cấp thấp để luyện khí trong mắt nàng không khác gì đống sắt vụn lại có giá tám trăm lượng bạc, còn về các vật liệu khác lại càng hố người hơn!
Thật ra nàng không ý thức được cái nghề luyện khí sư này vốn là nghề kiếm được một đống tiền.
Kiếp trước, nàng vừa sinh ra đã ở trong tôm môn lớn, lại còn là đệ tử nòng cốt có thiên phú hơn người, các loại tài nguyên đều có thể dễ dàng đến tay đương nhiên nàng sẽ thấy mấy đồ vật này chướng mắt. Nhưng sau khi nàng đến một quốc gia nhỏ ở sát biên giới như Nam Việt Quốc, cho dù là vật liệu cấp thấp cũng là vật phẩm xa xỉ chỉ có quý tộc hoàng gia mới có thể tiêu sài.
Hoàng Nguyệt Ly đang nghĩ cách xem nên kiếm tiền như thế nào thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên cạnh vang lên.
"Thanh Huyền binh này bao nhiêu tiền?"
Nàng vừa quay đầu lại đã phát hiện Bạch Nhược Nghiên đang đứng sau lưng.
Hoàng Nguyệt Ly lập tức nở một nụ cười, xem ra vận may của nàng không tệ, vừa nói không biết kiếm tiền như thế nào thì bạc lại tìm tới cửa.
Lúc này Bạch Nhược Nghiên cũng thấy nàng, trong nháy mắt biểu cảm trên mặt nàng ta trở nên dữ tợn.
"Bạch Nhược Ly! Tiện nhân như ngươi sao lại ở chỗ này?"
Hoàng Nguyệt Ly cười nói: "Đầu óc ngươi có phải bị úng nước không? Chuyện này mà còn phải hỏi nữa? Đến cửa hàng đương nhiên là để mua đồ."
Bạch Nhược Nghiên cười lạnh: "Chỉ bằng ngươi sao? Ngươi mà có thể mua được đồ vật trân quý? Một kẻ nghèo như ngươi có khi ngay cả một gốc thảo dược cũng không mua được đi?"
Hoàng Nguyệt Ly cười nói: 'Ta có mua nổi hay không cũng không có liên quan gì đến ngươi. Chẳng qua ta lại cảm thấy rất kì lạ, có một số người... hôm qua còn xảy ra chuyện xấu hổ như vậy mà hôm nay lại dám đi ra ngoài. Đúng là mặt còn dày hơn cả tường thành!"
Nhắc tới chuyện hôm qua, Bạch Nhược Nghiên lại hận khổng bóp chết nàng: "Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta! Hôm qua... Chuyện ngày hôm qua chính là do ngươi giở trò quỷ đúng không? Ngươi dám làm nhục ta như thế, ta phải quất chết con tiện nhân như ngươi!"
Nói xong, nàng ta rút roi bên người vung về phía Bạch Nhược Ly.
Hoàng Nguyệt Ly đã đề phòng từ trước, nhấc chân cái đã tránh được.
Bạch Nhược Nghiên tức đến mức thở hổn hển rút roi đánh liên tiếp nhưng đến góc áo của Hoàng Nguyệt Ly cũng không động đến được.
Nàng ta càng nổi giận hơn, nghĩ đến cảm giác xấu hổ hôm qua bị mọi người trên đường chỉ chỉ trỏ trỏ suýt nữa không về được đến nhà, nàng ta phải giết chết Hoàng Nguyệt Ly mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng!