Hoàng Nguyệt Ly nhẹ nhàng tránh được.
"Tứ muội, muội làm gì vậy? Thiếu nợ thì phải trả đây là chuyện bình thường, chẳng lẽ muội đường đường là tiểu thư của Võ Uy hầu phủ lại muốn quỵt nợ sao?"
Bạch Nhược Nghiên không bắt được người đã vô cùng tức giận lại còn phải nghe nàng ta ngồi một bên châm chọc càng muốn phát tiết cơn giận hơn!
"Ngươi đúng là cái loại tiểu tiện nhân âm hiểm, tờ giấy nợ này căn bản không phải do ta tự nguyện ký! Mau giao nó ra nếu không đừng trách ta xé xác ngươi!"
Bạch Nhược Nghiên liên tục ra đòn nhưng Hoàng Nguyệt Ly lại giống như con cá trạch tránh được, nàng ta căn bản không đụng được đến cả một sợi lông tơ của Bạch Nhược Ly.
Bạch Nhược Ly hết lần này tới lần khác né tránh, còn ủy khuất nói: "Tứ muội, trên tờ giấy này rõ ràng viết tên của muội mà? Đây mà không phải là tự nguyện ký hay sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ ta là phế vật không thể tu luyện lại còn có thể bắt muội ký à? Tỷ làm gì có năng lực này chứ?"
"Đúng đấy, tứ tiểu thư Bạch gia này đúng là quá phận, ngay cả nợ tiền cũng không chịu trả!"
"Đúng vậy, tu vi của tứ tiểu thư Bạch gia không hề thấp, cũng là Huyền khí cấp bốn, sao tam tiểu thư có thể ép buộc được nàng? Nàng ta đây là muốn nói dối trắng trợn sao?"
"Đúng là con thứ, chuyện xấu gì cũng có thể làm được, nàng ta làm mất hết mặt mũi của Vũ Uy Hầu phủ rồi!"
Bạch Nhược Nghiên suýt nữa phun ra một ngụm máu!
Hôm qua, mặc dù nàng không biết Hoàng Nguyệt Ly đã dùng thủ đoạn gì, nhưng lúc ký tên thần chí của nàng đúng là không được tỉnh táo, những lời nàng nói đều là sự thật, sao không ai tin nàng?
Không chỉ thế, trên mặt mọi người đều lỗ rõ vẻ mặt căm ghét và khinh thường nàng, hơn nữa lại còn đồng tình với Bạch Nhược Ly, ngay cả hộ vệ của Thiên Trân Các cũng chủ động đứng phía trước Bạch Nhược Ly bảo vệ nàng ta phí sau!
Hoàng Nguyệt Ly thò đầu ra từ phía sau hộ vệ, nhút nhát nói: "Tứ muội muội, tỷ biết muội có hiểu lầm với tỷ, chuyện ngày hôm qua thật ra tỷ có thể giải thích!"
"Ngươi có gì để giải thích?"
"Hiện tại đúng lúc có nhiều người như vậy, tỷ sẽ kể lại từ đầu đến cuối chuyện khi đó, đúng sai thế nào có thể để cho mọi người phán xét! Trước mặt nhiều người như vậy, nếu tỷ mà nói dối một câu sẽ bị cả ngàn người chỉ trích."
Trong lòng Bạch Nhược Nghiên lộp bộp lo lắng.
Chuyện ngày hôm qua... là nỗi nhục nhã lớn nhất đời nàng!
Nàng hận không thể vĩnh viễn giấu đi thế mà Bạch Nhược Ly lại còn định kể hết từ đầu đến cuối?
Kể gì chứ? Kể chuyện nàng khỏa thân chạy trên đường sao?
Những người có mặt trên đường ngày hôm đó chỉ toàn là những người dân nghèo khổ không có kiến thức, cho dù có thấy trò hề của nàng thì cũng không nhận ra nàng là ai, mà nếu có nhận ra cũng không dám chắc chắn.
Nhưng khách hàng của Thiên Trân Các lại không như vậy, bọn họ không phải quý tộc thì cũng là thương nhân giàu có.
Nếu Bạch Nhược Ly thật sự kể hết mọi chuyện ra ở đây, vậy thì trò cười của nàng sẽ truyền đi toàn bộ đất nước!
Nhưng quần chúng vây xem ở đây lại càng thêm tán thưởng đối với Bạch Nhược Ly.
"Đúng vậy, nếu làm thế này ai đúng ai sai chẳng phải sẽ biết sao?"
"Tam tiểu thư quả không hổ danh là con gái của Bạch Lưu Phong, đúng là người quang minh lỗi lạc, cuối cùng mọi chuyện là như thế nào mau nói cho chúng tôi biết đi."
"Đúng, chúng ta cũng không thể để tứ tiểu thư oan uổng được! Tốt nhất vẫn nên nói ra tình huống lúc đó đi! Thế này mới công khai được!"
Sắc mặt Bạch Nhược Nghiên tái nhợt.
Thấy thế Bạch Nhược Ly gật nhẹ đầu nói: "Được, chuyện ngày hôm qua là như vậy..."