Hắn ta ra sức vùng vẫy hai chân ngắn ngủn, khuôn mặt bánh bao nhíu lại, giãy dụa qua lại.
"Thả ta xuống, thả ta xuống! Con người xấu xí này, đồ ngốc này, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không lập tức thả ta ra, cung kính quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì ta sẽ cho ngươi biết tay!"
Hoàng Nguyệt Ly cười nói: "Ha, tuổi còn nhỏ mà tính tính lại vô cùng nóng nảy, tên nhãi như ngươi muốn ăn đòn phải không, coi chừng ta đánh vào mông ngươi bây giờ!"
Trên mặt khuôn mặt bánh bao đáng yêu của cậu bé lộ ra thần sắc không dám tin, càng giãy dụa mạnh hơn, kêu lên: "Con người xấu xí, ngươi chờ đó cho ta! Ngươi vừa nãy cũng nhìn thấy, nguyên thân của tiểu gia ta là một con Phượng Hoàng xinh đẹp mạnh mẽ như vậy, hiện tại chỉ là Huyền lực của ta không đủ nên mới thu nhỏ lại, chờ đến khi tiểu gia ta khôi phục thực lực, một ngón tay của ta cũng đủ để bóp chết ngươi!"
"Ngươi lợi hại vậy sao?"
Hoàng Nguyệt Ly nhếch miệng thả lỏng tay, thân thể tròn vo của cậu bé sắp rơi xuống đất, chỉ cần rơi xuống là thảm nào mông cũng sẽ nở hoa.
Cậu nhóc cuống quít ôm lấy cánh tay của nàng không dám buông, thân thể nho nhỏ run rẩy không ngừng, ngoài miệng vẫn còn phách lối kêu lên: "Ngươi đúng là muốn hại chết ta! Ngươi cứ chờ đó!"
Hoàng Nguyệt Ly nói: "Không phải vừa nãy người bảo ta thả ngươi ra sao? Bây giờ sao lại không chịu buông tay?"
Cậu bé trợn mắt nhìn nàng.
Hoàng Nguyệt Ly nói: "Được rồi, đừng giả bộ nữa, ta đã sớm nhìn ra hư ảnh Phượng Hoàng lúc nãy căn bản không phải là của ngươi đúng không?"
"Đương nhiên đó chính là ta!"
"Phượng Hoàng vốn là Thần thú thượng cổ chỉ có ở Thần giới, cường đại vô song, nếu như ngươi đúng thật là Phượng Hoàng trưởng thành thì dù có bị thương khiến cho thực lực giảm lớn, cũng chỉ cần một ánh mắt là có thể khiến ta quỳ xuống đất thổ huyết, còn cần phải uy hiếp ta sao? Ta thấy đó chỉ là một đoạn ý niệm của cường giả thời kỳ thượng cổ để lại bị ngươi lấy ra giả dạng đúng không?"
Cậu nhóc: "..."
Hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau một hồi lâu, rốt cuộc cậu bé cũng chịu thua.
"Được... Tốt ... Con người xấu xí, thì ra ngươi cũng có chút đầu óc đó... Mặc dù... Mặc dù cái hư ảnh này không phải là ta, nhưng đó cũng là của ca ta!"
Hoàng Nguyệt Ly kinh ngạc nói ra: "Đó là ca của ngươi sao? Không thể nào? Người ta nhìn thế nào cũng ra dáng cao thủ, còn ngươi... Tên nhóc con như ngươi nên thành thật lại nếu không đừng trách tỷ tỷ ta phải dạy dỗ ngươi một bài học."
"Ta không gạt ngươi!" Cậu bé nổi giận phồng má nói: "Mặc dù tuổi của ta vẫn còn nhỏ nhưng ta cũng là một con Phượng Hoàng có huyết thống thuần khiết không thể giả được! Chờ đến khi ta trưởng thành, nhất định sẽ lợi hại và soái như ca ta!"
Hoàng Nguyệt Ly vẫn không quá tin tưởng nói: "Thần thức của ngươi yếu như vậy, sao có thể là Thần thú thượng cổ được chứ?"
Cậu bé không cam lòng nói: "Ta đúng thật là Phượng Hoàng, chỉ là ta còn đang ở thời kỳ ấu niên. Khi ta vừa sinh ra không bao lâu thì xảy ra chiến tranh, ca ca dẫn theo ta chạy đi rất xa, sau này khi gặp nguy hiểm, ca ca liền phong ấn linh thể của ta vào trong vòng Thiên Hoàng ..."
"Chờ một chút, ngươi nói chúng ta bây giờ đang ở bên trong vòng Thiên Hoàng sao?"
Hoàng Nguyệt Ly kinh ngạc.
Kiếp trước, sau khi nàng vào một di tích thượng cổ đã nhặt được một Thần khí không trọn vẹn là vòng Thiên Hoàng. Từ đó nàng nghĩ hết mọi biện pháp, dùng đủ loại thiên tài địa bảo để luyện hóa, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có cách nào có thể khiến cho vòng Thiên Hoàng nhận chủ. Bây giờ vô duyên vô cớ nó lại bị kích hoạt sao?
Cậu bé đắc ý ưỡn bộ ngực nhỏ nói: "Hừ hừ, không sai! Vòng Thiên Hoàng cũng không phải là một Thần khí bình thường, không thể nào nhận chủ bằng cách nhỏ máu, chỉ khi chủ nhân phân một phần nguyên thần để dung hợp với Thần khí thì mới được. Coi như ngươi may mắn, sau khi nguyên thần tự bạo lại có thể trở thành chủ nhân của vòng Thiên Hoàng!"