Quái lạ, Bạch Nhược Ly có một người cha là đệ nhất cao thủ của Nam Việt Quốc đáng lẽ nàng ấy không thể là một kẻ phế vật được.
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?
Trong đầu Hoàng Nguyệt Ly lóe lên vô số các loại đan phương cao cấp để điều trị thể chất phế vật, nhưng nàng đều cảm thấy chúng không quá hữu dụng.
Ngay tại thời điểm nàng đang rầu rĩ, bỗng nhiên một âm thanh quỷ dị giống như tiếng sấm vang lên.
Hoàng Nguyệt Ly ngơ ngác, một lúc sau nàng mới phát hiện cơ thể mình bị đưa vào bên trong một căn phòng cổ, trước mắt nàng là cả một vùng toàn liệt hỏa đang cháy hừng hực.
Trung tâm của đám liệt là một hư ảnh khổng lồ.
Hoàng Nguyệt Ly mở to hai mắt, phát hiện đó lại là...một con Thần thú Phượng Hoàng trong truyền thuyết chỉ có ở Thần giới!
Cánh chim vàng óng trải rộng ra dường như muốn bao trùm toàn bộ mảnh không gian này, chỉ cần lay động nhẹ nhàng là có thể mang theo hơi nóng như thiêu như đốt, khiến người ta không thể thở nổi.
Phượng Hoàng ngẩng đầu phát ra một tiếng thét chói tai tràn đầy uy áp.
Ngay sau đó, hư ảnh của Phượng Hoàng dần dần thu nhỏ, ánh sáng lóe lên, biến thành một người nam nhân trẻ tuổi mặc trường bào màu vàng óng.
Hắn có một gương mặt tuấn mỹ đến yêu nghiệt, nước da trắng nõn như ngọc, cặp mắt đào vô cùng tinh xảo phối hợp với chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mỏng, ngũ quan dường như không tìm ra một khuyết điểm nào.
Trường bào trên người hắn chỉ tùy ý mà khoác lên, trước ngực mở rộng để lộ một khoảng ngực tràn đầy khí thế lười biếng.
Nhưng Hoàng Nguyệt Ly vừa nãy đã nhìn thấy một hư ảnh Phượng Hoàng bá đạo, đương nhiên nàng biết, nam tử này hơn nửa chính là hóa thân của con Phượng Hoàng kia, thực lực vô cùng mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là một thiếu niên vô hại giống như người đang đứng trước mắt mình.
Nam tử nhìn Hoàng Nguyệt Ly, trong mắt lóe lên sự bất mãn.
"Nữ nhân, vì sao ngươi không có một chút ái mộ nào với bản tôn?"
"A?" Hoàng Nguyệt Ly sửng sốt một lát.
Nam tử lại nói: "Bản tôn phong độ nhẹ nhàng, một người nam nhân tiêu sái lỗi lạc như thế chẳng lẽ không phải là người mà ngươi hiếm thấy trên đời hay sao?"
Hoàng Nguyệt Ly im lặng, nửa ngày sau mới nói: "Gặp qua người tự luyến, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy..."
Con Phượng Hoàng này biến thành nam tử, mặc dù đúng là tuấn mỹ phi phàm, nhưng muốn nói là người mà nàng hiếm thấy trên đời thì vẫn không tính là gì.
Kiếp trước bên trong Đế Lăng thành có thập đại mỹ nam, mỗi người bọn họ đều có phong thái trác tuyệt, mà Mộ Thừa Ảnh chính là người đứng ở vị trí thứ nhất.
Nét mặt nam tử biến đổi, ánh mắt hẹp dài híp lại.
"Nữ nhân, ngươi dám bất kính đối với bản tôn sao? Ngươi có biết nếu bản tôn muốn giết ngươi thì không khác gì bóp chết một con kiến nhỏ bé..."
"... Đơn..."
Ban đầu khí thế của nam tử vẫn còn khinh người, nhưng nói được một nửa, bỗng nhiên phải miễn cưỡng dừng lại, ngay cả biểu cảm cũng trở nên ngây dại.
Hoàng Nguyệt Ly kinh ngạc hỏi: "Này, ngươi sao thế?"
"Ta..."
Đúng lúc Hoàng Nguyệt Ly trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú, con Phượng Hoàng kiêu ngạo lẳng lơ này lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được thu nhỏ lại còn một chút xíu, ngay cả ngũ quan trên mặt đều có sự thay đổi.
Cuối cùng, hắn ta biến thành một bé trai, trên mặt lờ mờ vẫn còn có thể nhìn ra đường nét yêu nghiệt ban nãy, nhưng đôi mắt to tròn ngập nước lại kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp rõ ràng viết: ta rất đáng yêu, mềm mại, dễ bắt nạt! Thanh thuần, dễ thương lại có làn da mịn màng!
Tên nhóc này cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, tức hổn hển nói: "Mẹ kiếp, ta rõ ràng đã hấp thụ Huyền khí cả ngày, sao chỉ có thể duy trì hình dáng như vậy một lát lại biến trở về rồi!"
Hoàng Nguyệt Ly nghe vậy nhíu mày, xoay người túm cổ áo của tên nhóc con này nhấc lên: "Tốt, ta đã thắc mắc vì sao ta tu luyện cả một ngày mà không cảm nhận được một tia Huyền khí nào thì ra là do tên nhóc như ngươi giở trò!"