Chương 9: Nhiệm vụ ám sát giữa thanh thiên bạch nhật

Hòa Ly hài lòng đi xuống, để Cao Cao tiến lên phổ biến nốt chiến thuật.

“...Chúng ta sẽ bố trí bắn tỉa bằng súng tỉa hạng nặng và súng chống tăng ở trên nóc 2 tòa chung cư cao tầng được đánh dấu. Xe container có nhiệm vụ tông qua đoàn hộ tống mục tiêu nhằm chắn ngang đường để chặn đầu và đuôi đoàn xe mục tiêu...”

“...Sau đó xe bán tải vũ trang sẽ tỏa ra từ các góc đường nhỏ để tấn công vào các xe hộ tống, riêng 1 xe chở rác sẽ phải tông vào những chiếc Limousine chở vip. Đảm bảo làm nó không thể chạy được đi đâu nữa.”

Một người giơ tay xin hỏi.

“ Liệu có khả năng mục tiêu sẽ đi bằng xe thường còn mấy chiếc Limousine bọc thép dùng làm con tốt đánh lạc hướng của chúng ta không?”

Cao Cao hiểu ý, anh ta giải đáp.

“ Đừng lo, mấy tên quan chức mà chúng ta ám sát đều là 1 phe cánh đối địch với cô chủ,. Chúng toàn là lũ quan tham quen sống sung sướng nhờ vào chức vụ của mình, ít có sự đề phòng nên chắc chắn sẽ chọn xe đẹp như Limousine...”

“...Về cơ bản bên tình báo đã nắm rõ đường di chuyển, nơi chúng đến và loại xe chúng thích ngồi, họ phân tích thói quen và tính cách của chúng kĩ càng. Kế hoạch của chúng ta cũng chưa bị phát giác nên sẽ ổn thôi...”

“...Còn nếu lúc đó không có vip ở Limousine, sẽ có phương án dự phòng là cho tiến hành đánh bom các vị trí nghi có mục tiêu bằng UAV tầm cao. Cấp trên không quan tâm có bao nhiêu thương vong, tôi cũng vậy và các bạn cũng vậy. Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này!”

Lời nói của Cao Cao dần nặng nề ở câu cuối, như muốn ghim chặt nó vào đầu tất cả mọi người.

“ Những phương tiện quân dụng mà đội trưởng nêu lúc trước sẽ trao cho đội Cao Hổ vòng ngoài làm nhiệm vụ chặn viện. Bên tình báo tính toán chúng ta muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng cần ít nhiều trong 30 phút do mục tiêu bố trí hộ tống rất phức tạp được bảo vệ kĩ càng. Vì vậy trách nhiệm của đội Cao Hổ là rất nặng nề không kém đội thực thi ám sát...”

“...Cuối cùng, về đường thoát sau nhiệm vụ sẽ có 2 cách. Một là ta thoát theo cách mà ta đã đến đây, vứt bỏ trang bị rồi ngụy trang thành dân thường bí mật chuồn về căn cứ. Hai là nếu tình hình tệ đi, một số trực thăng từ cấp trên sẽ tới đón quân ta đi...”

“...Mọi người nếu đã rõ kế hoạch thì bắt đầu tiến hành, chúng ta còn cách thời gian hành động 2 giờ nữa.”

Cao Cao nhìn vào đồng hồ đeo tay, cho kết thúc buổi họp phổ cập kế hoạch.

Mọi người bắt đầu giải tán đi chuẩn bị vũ khí.

Họ di chuyển bí mật bằng đường cống ngầm tới địa điểm chỉ định trước, sau đó thay đổi một lượt quần áo sạch để đảm bảo không để lại dấu vết lạ.

Tiếp đó tất cả di chuyển bằng nhiều phương tiện từ xe buýt tới xe ô tô gia đình, đóng giả như thể dân thường vô tư đi tới địa điểm đặt ổ phục kích thực sự.

Những phương tiện chuyên biệt cho nhiệm vụ đã được vận chuyển tới địa điểm mai phục từ trước đó.

Xe bọc thép cùng vũ khí hạng nặng được để trên contaner kéo có vải và thùng hàng che kín, nó mới được vận chuyển tới cảng từ tối qua với vỏ bọc mô hình cho một triển lãm xe hơi.

Tại vị trí phục kích, toàn quân đi vào một nhà chung cư bỏ không mà bắt đầu mặc trang bị lên người, đều là mũ giáp quân dụng hạng nặng.

Có đủ những món đồ chơi quân dụng từ tên lửa chống tăng, pháo, súng máy các loại và tiểu liên.

Một số quả mìn Claymore hay thậm chí cả mìn chống tăng được đặt ngay trên đường, các góc, các cửa ra vào của những ngôi nhà xung quanh.

Nó được ngụy trang cẩn thận bằng vải in hình 3d nhìn trông rất thật.

Để đảm bảo tránh việc mục tiêu dùng nhiều nhóm chim mồi để tránh phục kích, đội 6 tổ chức nhiều ổ phục kích ở nhiều vị trí khác nhau trong thành phố Thượng Đảng.

Riêng nhóm ở đường số 5 được đích thân đội trưởng chỉ huy trực tiếp là bởi nơi này có khả năng cao nhất mục tiêu sẽ đi qua.

Hòa Ly đứng đó quan sát người của mình bố trí vũ khí và tiến hành ngụy trang, cô liên tục xem giờ.

Bề ngoài họ ngụy trang giống như người dân thường đáng lái xe ô tô đỗ vào vị trí tốt hoặc công nhân lắp đặt đèn hiệu, thợ sơn mặt đường.

Những người thực sự là dân thường sống ở đây vốn rất ít, có đi qua cũng không quan tâm lắm tới những người lạ mặt kia đang làm việc gì đó bất thường.

Cao Cao tiến tới bên cạnh vỗ vai.

“ Cô lo à?”

Hòa Ly gật đầu, giọng nói giờ đây lại rất nhẹ nhàng trong trẻo nhưng ẩn chứa sự lo lắng.

“ Tất nhiên rồi, nhiệm vụ lần này nghe đồn là cô chủ muốn xử lý những kẻ từng hại mình. Là một Ám Ảnh tôi phải đặt nặng nó lên trên tất thảy.”

Nghe vậy, Cao Cao mỉm cười.

“ Đừng lo tiểu hồ ly, chúng ta đã lập ra một kế hoạch rất chặt chẽ, dù chúng có đi đường nào cũng sẽ bị chặn lại. Tổ chức cũng đã giao tới những vũ khí tốt nhất cho chúng ta rồi, chắc chắn sẽ thành công.”

Dù vậy Hòa Ly vẫn bất an, tự trấn tĩnh bản thân bằng một viên kẹo ngậm.

Đợi lúc bố trí độ ngũ xong xuôi, Hòa Ly tạm biệt Cao Cao.

“ Chúc may mắn...”

“ Ừ.”

Mặc giáp lên người kín mít, đeo trang bị vào và cầm súng lên.

Cô đi vào một căn nhà trống được dùng làm nơi chỉ huy tạm, hacker đã xâm nhập vào camera khu chung cư đảm bảo cho họ có thể theo dõi ngã tư đường của khu chung cư này, nơi đoàn xe từ đường số 5 sẽ phải đi qua.

Nhiều máy móc điện tử tinh vi được sử dụng, cho thấy HST nghiêm túc cho nhiệm vụ này như thế nào.

Hòa Ly bất chợt sờ lên giáp, lấy ra bộ đàm để trong túi đựng.

“...Toàn đội chú ý, mục tiêu đến sớm hơn 15 phút...”

Mọi người có chút ngạc nhiên trong giây lát, nhưng rồi lại bình tĩnh mà sẵn sàng hành động.

Người quan sát đứng ở cột viễn thông dễ dàng nhìn thấy đoàn xe.

“...Mục tiêu có 6 phút di chuyển nữa là tới...Hàng tá xe, rất nhiều trong số đó là xe bọc thép được khóa ở đầu đuôi đoàn xe, ở giữa đoàn là nhóm xe sang có lẽ chở vip. Không có trực thăng hộ tống....Hết!...”

Hòa Ly đáp lại vào bộ đàm.

“...Tốt, kiểm tra xem có quân đội theo sau không?...”

“...Không có quân đội, chỉ có xe chuyên dụng các loại của cảnh sát vũ trang...”

Hòa Ly đã nắm được tình hình, cô liên lạc với Cao Cao đang ở một nóc nhà bắn tỉa nào đó.

“...Xẹt!...Cao Cao nghe rõ trả lời?...”

“...Cao Cao đã nghe...”

“...Mục tiêu có 5 phút đi đường nữa, chuẩn bị súng ống sẵn sàng. Nhóm xe vip nằm ở giữa đoàn, anh bắt buộc phải hạ được tất cả lái xe của nhóm này trong loạt súng đầu tiên!...”

“...Xẹt!...Đã rõ!...”

Hòa Ly tiếp tục quan sát tình hình, quan sát trên cả radar bao quát khu vực có thêm 3 chiếc xe dân sự đang đi gần tới nơi này, cô liên lạc với Cao Hổ.

“...Cao Hổ...Chỗ của anh có thấy xe dân sự không?...”

Bên kia bắt liên lạc.

“...Cao Hổ nghe rõ, thấy 2 xe dân sự đang đi tới ngã tư từ đường nhỏ trong khu chung cư, xin chỉ thị...”

“...Chặn họ lại, vẫn còn chiếc thứ 3 nhưng nó đi ngay trước mục tiêu ở đường quốc lộ, nên cứ để nó qua như là một cách dụ con mồi...”

Cao Hổ mỉm cười, đáp lại.

“...Xẹt!...Đã hiểu...”

Chỉ đạo xong, cô tiếp tục theo dõi tình hình.

Trong xe của Gia Quân lúc này.

Lúc này Gia Quân cùng mấy người cùng phe trong đoàn xe không hay biết gì về ổ phục kích đã được bày sẵn nhắm tới họ.

Ông ta ngồi cùng một người là tỉnh trưởng tỉnh Cửu Long, Lưu Hà.

Phía xe đi sau họ chở Cao Thắng giám đốc cục bản an tức tổ chức mật vụ của Hoa Hạ và phó ủy viên trưởng ban đối nội Toàn Trung cấp dưới của Gia Quân.

“ Vậy ý ngài Gia Quân là chúng ta chỉ cần tới các khu an toàn, đợi tới khi những quan chức bị bỏ mặc chết cùng phần lớn dân chúng là ổn sao?”

Lưu Hà trợn tròn mắt nhìn Gia Quân sau khi nghe ông ta tiết lộ kế hoạch này.

Bởi dù Lưu Hà cũng lên được chức tỉnh trưởng nhờ phe cánh của Gia Quân nâng đỡ, nhưng ông ta cũng không hẳn là đồng tình với cách này.

Nó quá tàn nhẫn, Gia Quân sẵn sàng bỏ mặc những kẻ chống đối hay không cần thiết cho kế hoạch của mình chết bên ngoài, dù cho ông ta vẫn có thể cứu họ mà không bị ảnh hưởng gì.

Nhất là vấn đề về dân thường, Gia Quân chù tính chỉ cứu một nửa so với số người mà ông ta có khả năng cứu, rõ ràng ông ta chỉ cứu những người giỏi cần thiết cho một quốc gia tồn tại tiếp sau thảm họa chứ không muốn cứu tất cả những người dân thường tội nghiệp đó.

Lưu Hà cũng là một kẻ chuyên quyền, tham nhũng nhưng nó không là gì với sự độc ác của Gia Quân.

Nếu ông ta lên làm lãnh đạo thì đó chỉ có thể là độc tài.

“ Lão Hà, ông thử nghĩ cứu những kẻ đó có ích lợi gì? Chỉ tổ tốn kém cơm gạo để nuôi...!”

“ Nhưng mà, liệu như vậy có mất lòng dân?”

Gia Quân phì cười trước câu hỏi của Lưu Hà.

“ Ông nghĩ khi tận thế tới, liệu còn ai quan tâm tới lòng dân không? Ngay cả những người tôi cứu cũng sẽ cảm ơn tôi vì họ may mắn hơn ối người khác.’

Gia Quân dự định chỉ cứu tầng lớp tinh anh như giới tài phiệt, quan chức, quân đội cùng phe và một phần những lực lượng có trình độ cao trong xã hội về.

Ông ta có thể xây dựng một vương quốc cho riêng mình khi mà nó có thể vận hành trơn tru từ những người này.

“ Chúng ta có thể tiết lộ chuyện cơ mật cho giới tài phiệt, họ sẽ phải nôn tiền và vật tư, công nghệ ra cho chúng ta để mua 1 tấm vé ở khu vực an toàn.”

Lưu Hà ngạc nhiên.

“ Ồ không ngờ ngài tính toán kĩ như vậy, bái phục.”

“ Hơn nữa lão Hà không biết, dân thường khi đẩy vào bước đường cùng sẽ bấu víu vào chúng ta, vì thế chỉ cần tôi nhận một ít vào khu an toàn, họ rất cảm kích mà trở thành nô dịch cho bất kì hoạt động nào của chúng ta...”

“ Ý ngài là nhân công giá rẻ sao, nhưng liệu có cần phải phức tạp như vậy không? Chúng ta chỉ cần tới vùng hẻo lánh và sống yên bình tới hết đời thôi mà?”

Lúc này Gia Quân hơi khó chịu với suy nghĩ giản đơn của Lưu Hà.

“ Lưu Hà, ông nghĩ tôi tự dưng lại làm như vậy sao, nhân công rẻ mạt sẽ là lực lượng lao động chính, các thành phần có trình độ cao sẽ như kỹ sư giám sát, còn tầng lớp tinh anh chúng ta sẽ là người quản lý, chỉ đạo...”

“...Mục tiêu của tôi là xây dựng một thế lực riêng để đối chọi lại phương bắc và những gì còn lại của những quốc gia khác. Đừng quên là phương bắc có sự chuẩn bị tốt hơn chúng ta.”

Lưu Hà nghe vậy ngộ ra, không ngờ Gia Quân làm tất cả không chỉ để kiếm lời và củng cố địa vị tuyệt đối cho bản thân cùng phe cánh, mà còn tính tới việc đối phó lại những thế lực khác sau thảm họa.

Nó cũng giống như những câu chuyện về ngày tận thế, sau khi thảm họa đi qua là cuộc chiến vì sinh tồn, quyền lực của các nhóm người sống sót.

Chắc chắn sau thảm họa, khi quả nửa dân số thế giới chết đi thì cán cân quyền lực của các nước sẽ đổ vỡ.

Lúc này ai mạnh hơn người đó tự do mở rộng địa bàn.

“ Nếu chúng ta chuẩn bị đủ tốt và chờ thời đủ lâu, Hoa Hạ sẽ một ngày nữa quay lại hào quang rực rỡ và tôi...À không chúng ta sẽ là những người được ghi danh sử sách như anh hùng cứu rỗi cho quốc gia này.”

Cảm tưởng của Gia Quân làm Lưu Hà sáng bừng hai mắt.

“ Thì ra là vậy...”

“ Chắc rằng mấy vị ở xe sau cũng đã được ngài ủy viên trưởng đả thông não, vậy thì ta cũng thuận theo.”

Nghĩ là làm, Lưu Hà đáp.

“ Vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức giúp sức cho kế hoạch vĩ đại của ngài, vì tương lai của chúng ta.”

“ Hừm đúng vậy, những anh em đi theo tôi, tương lai vẫn đang vẫy gọi chúng ta.”

Gia Quân may là kịp sửa lại câu trước đó, ông ta mỉm cười vì mọi thứ vẫn nằm trong tầm tay, dễ dàng nắn bóp theo ý muốn.

Ông ta chỉ cần vài người tài giỏi giúp việc cho mình, còn lại chỉ nên là lũ ăn bám xu nịnh là tuyệt với nhất, vì chúng luôn làm ông ta hài lòng nhưng không thể uy hiếp được tới địa vị của Gia Quân.

Quyền lực đúng thật có thể khiến một người tài có học thức trở nên biến chất tới đáng sợ.

“ Sau khi chuyện này kết thúc, ngài Lưu Hà sẽ là một trong số ít tỉnh trưởng còn sót lại, vì thế tôi sẽ giao cho ngài quản lý một khu an toàn...”

“ Thật tốt quá, tôi ngàn vạn lần cảm tạ ơn huệ này của ủy viên trưởng.”

Lưu Hà chỉ thiếu nước quỳ xuống liếm chân tên Gia Quân.

“ Nếu được thì khu an toàn đó xây hẳn trên một quỹ đất của tỉnh ngài đi, vùng Cửu Long có nhiều sông ngòi có tính chia cắt mạnh, rất thích hợp.”

Nghe vậy, Lưu Hà càng sung sướng như thể chó vớ được xương đầy thịt.

Ông ta sẽ toàn lực ủng hộ kế hoạch của Gia Quân bằng cách cung cấp mọi tài nguyên, nhân lực của tỉnh mình cho ủy viên trưởng.

Thực thi.

“ Mục tiêu xuất hiện, cự ly 890m, gió cấp 5 từ góc hướng 50 độ...”

“ Hiểu rồi, tôi chỉnh kính ngắm.”

Một xạ thủ bắn tỉa với khẩu súng hạng nặng Snipex với cỡ đạn 14,5mm nằm ngắm bắn trên một nóc nhà chung cư, đối diện với đoàn xe đang đến.

Đây là góc bắn đẹp, dễ dàng hạ gục bấn kì ai ngồi ở khoang trước các xe đang đi tới, vì vậy tập trung nhiều đội tỉa hạng nặng ở đây.

Đồng đội bên cạnh vừa đo hướng gió cho anh ta, nhiệm vụ còn lại là của xạ thủ.

Bộ đàm bắt đầu liên lạc.

“...Cao Cao đây, cho phép tổ bắn tỉa 1 và 2 hạ gục lái xe!...”

“ Bóp cò...”

Một giọng chậm rãi từ chỉ huy tổ bắn tỉa, người đang quan sát bằng thiết bị trinh sát quang học tiêu chuẩn.

Lập tức cả chục tay bắn tỉa ở trên nóc, tầng 12 và 13 của tòa chung cư đồng loạt nổ súng vào con mồi họ chọn.

Kính ngắm của họ là đời mới và nó sẽ không bị phản quang bởi ánh mặt trời, đạn của họ dùng là loại xuyên giáp bằng đầu Vonfram không có tia lửa cháy.

Chúng như cái chết vô hình bay tới xuyên thủng nóc, kính chắn phía trước của những chiếc xe chống đạn.

Không chi tổ 1, tổ bắn tỉa 2 với đầy súng hạng nặng như loại Alligator đến từ đông âu với cỡ nòng tương đương cũng đồng loạt bắn.

Những viên đạn lập tức giết chết phần nửa lái xe của cả đoàn, một màn chào hỏi ngoạn mục.

Một nửa đoàn xe lập tức tê liệt khi mất người lái xe, chúng bắt đầu rẽ ngang dọc do mất lái mà tông ra các vật chắn xung quanh.

Đặc biệt là nhóm xe vip, tất cả lái xe đều chết trong hình dạng thảm thương.

Thậm chí 1 viên đạn đã xuyên về sau giết chết ngay viên phó ủy viên trưởng Toàn Trung, một trong các mục tiêu ám sát.

Bên trong xe, Gia Quân hoảng hồn khi nhìn lại viên đạn vừa xuyên qua kính chống đạn phía trước, thổi bay đầu lái xe và bay sượt qua tai ông ta xuyên thủng kính chống đạn phía sau.

Còn Lưu Hà, hoảng thực sự.

“ Ahaaaaa!...Cái quái gì thế!...”

“ Có bắn tỉa!”

Viên cảnh vệ còn lại ở ghế trước kịp đáp lại, anh ta cố gắng điều khiển vô lăng để xe tiếp tục di chuyển.

Nhưng chiếc đằng trước mất lái đột nhiên rẽ ngang làm xe của Gia Quân tông phải, chiếc phía sau cũng mất lái tông lên đuôi xe của Gia Quân một phát nữa.

Xe ông ta bị khóa chặt trong đoàn xe hỗn loạn, Gia Quân bị đập mạnh đầu vào một vật cứng mà chảy máu trên trán.

Còn Lưu Hà vẫn hoảng loạn mà la lối om tỏi lên.

“ Trời ơi!...Mau lên tên kia, đưa chúng ta ra khỏi đây...!”

“ Bình tĩnh thưa ngài, xe bị kẹt nên xin hãy ở yên đây, tôi cần phải đi kiếm một xe khác!”

Viên cảnh vệ đáp cho lẹ, rồi vội vã đi ra khỏi xe với khẩu súng tiểu liên lấy từ ghế, bỏ mặc Lưu Hà ở lại cùng với một Gia Quân đang mê man bởi vết thương.

“ Này tên kia!...Này! Đừng bỏ tôi lại...!”

“ Ngài Gia Quân! Ngài Gia Quân!...Tình hình này ngài phải tỉnh táo, chúng ta đang bị tấn công...!”

Gia Quân hơi mê man, nhưng cũng hiểu chút chuyện.

“...Cẩn thận trong xe...”

Ông ta vẫn có chút kinh hãi sau phát đạn vừa nãy, nếu không phải vì lúc đó ông ta hơi nghiêng đầu thì có lẽ Gia Quân bây giờ cũng có số phận như viên tài xế ngồi trước.

Bị choáng và không tỉnh táo cộng với nỗi sợ hãi đang ám ảnh chút tâm trí, Gia Quân chỉ đành phó mạng bản thân cho vào may mắn.

Đội bắn tỉa trên nóc tiếp tục.

“...Đoàn xe đã dừng, có bắn được người ngồi ghế sau không?...”

“...Chúng tôi không thể, cả đoàn xe đã quá hỗn loạn. Cũng không thể nhìn được gì ở sau mấy tấm kính bị tô đen đó...”

“...Chuyển sang bắn tự do, ưu tiên phá hỏng lốp hoặc động cơ của xe chúng!...”

Chỉ huy nhóm bắn tỉa số 1 ra hiệu.

“ Bắn vào lốp hoặc động cơ của chúng!”

Anh ta tiếp tục quan sát bằng hệ thống trinh sát quang học.

Các tay súng bắn tỉa lên đạn, nã tới tấp về phía đoàn xe.

Đạn xuyên thủng vỏ của những chiếc xe bọc giáp yếu, thậm chí còn thổi bay một chiếc xe cảnh sát khi bắn trúng bình xăng.

Bên phía đoàn xe, lực lượng hộ tống cố gắng đả thông đường, sự việc diễn ra nhanh trong cái chớp mắt thậm chí còn khiến mấy chiếc xe đi đầu không biết gì về vấn đề của cả đoàn.

Bất ngờ một xe container từ đâu xông ra tông qua 2 xe máy làm nhiệm vụ dẹp đường.

Ngay lập tức đằng đuôi đoàn xe, một container khác cũng lao ra đè nát đuôi một xe cảnh sát giao thông.

Đầu đuôi bị chặn, đoàn xe như đã bị lọt lưới mà chỉ chờ chết.

Đạn bắn tỉa hạng nặng bắn nổ lốp xe bọc thép cảnh sát, làm nó di chuyển xiên vẹo lật nhào về trước.

Một tay bắn tỉa ở tầng 12 được trang bị khẩu Solothurn S-18/1100 đồ cổ được cải tiến lại sử dụng đạn 20mm.

Anh ta có nhiệm vụ phá các xe bọc thép của cảnh sát.

Một phát đạn từ nó dễ dàng xuyên vỡ kính xe bọc thép của vũ cảnh, đạn phá mảnh của nó văng ra giết chết 4 người trong xe.

Phát tiếp theo, một xe bọc thép khác của cảnh sát bị bắn bể đầu, không thể hoạt động tiếp.

“ Cái quái gì vậy? Chúng có súng bắn tỉa hạng nặng!”

“...Đây là Đầu Rắn! Chúng ta bị phục kích, địch có súng bắn tỉa hạng nặng xin chi viện!...”

“...Xẹt!...Đây là Đuôi Rắn, chúng tôi đang tới hỗ trợ, nhưng không liên lạc được về tổng bộ, tín hiệu bị gây nhiễu rồi!...”

Viên vũ cảnh trong xe bọc thép căng thẳng vô cùng.

“ Bọn nào dám tấn công cả đoàn hộ tống dầy đặc như này chứ?”

Đây là một đoàn hộ tống lớn, tương đương bảo vệ các nguyên thủ quốc gia.

Vì thế rất bất ngờ khi có kẻ dám tấn công mà còn có thể gây thiệt hại nặng tới vậy.

“...Các xe thoát khỏi đây! Đi sang làn đường bên phải đi!...”

Một số xe bắt đầu tông qua rào chắn mà định đi sang làn bên phải của đường quốc lộ.

Nhưng đột nhiên đối diện có 2 xe tải chở cát đi tới lại chặn đầu đuôi của làn đường bên phải.

Các xe tải sau khi dừng đều bị cho nổ lốp để biến thành bức tường chắn kiên cố không thể di chuyển.

Từ vườn cây ăn quả bên phải đường quốc lộ, vô số xe bán tải vũ trang cùng lính trang bị nặng xuất hiện.

Súng máy M2 12,7mm trên xe đồng loạt khai hỏa vào mục tiêu, giết chết nhiều cảnh sát hộ tống còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng.

“...Đầu Rắn đây, các xe phía đầu không thể di chuyển được nữa. Tất cả lực lượng hộ tống ra ngoài phòng vệ trước bọn khủng bố!...”

Những kẻ tấn công mặc đồ rằn ri kiểu quân dụng, trang bị đầy đủ mũ giáp và tổ chức tấn công cực kì chuyên nghiệp, khả năng bắn súng nhanh lại chính xác của chúng ăn đứt các cảnh sát vốn chỉ trị an đơn thuần.

Họ bị bắn chết rất nhanh, một số người bị đạn 14,5mm của bắn tỉa thổi bay thành 2 mảnh cơ thể.

Mấy vũ cảnh sững người khi nhìn thấy cảnh sát thông thường chết quá dễ dàng, bản thân họ cũng đang bị kẹt ngay sau xe bọc thép mà không thể di chuyển.

Súng máy 12,7 quét qua làm các xe của đội hộ tống thủng như tổ ong.

Hòa Ly quan sát từ phòng chỉ huy, cô chỉ đạo lính của mình.

“....Cánh phải đã tấn công rồi, cánh trái tiến lên!...”

“...Bọn chúng đang cố quây xe bọc thép lại thành tường chắn!...”

Hòa Ly nối máy sang bên tổ hỏa lực.

“...Đội hỏa lực sẵn sàng chưa?...”

“...Te le...Sẵn sàng!...”

“...Tổ hỏa lực, bắt đầu trấn áp!...”

Lúc này, quân hộ tống của đoàn xe đang chiến đấu căng thẳng với những kẻ tấn công lạ mặt.

Họ quây xe lại thành tường chắn mà cố gắng phòng thủ, vũ cảnh bắn trả lên các tay súng ở tầng lầu cao.

Bắn tỉa tổ 3 với những loại súng nhỏ hơn dễ dàng tỉa chết những mục tiêu sơ hở rồi di chuyển sang vị trí mới.

“ Nhóm hậu quân đến rồi!”

Vũ cảnh là đội cảnh vệ vui mừng, họ có đoàn xe khá dài và bị tắc ở nhiều chỗ.

Lực lượng ở cuối đoàn xe là đặc nhiệm chống khủng bố của cảnh sát được đào tạo tốt.

Xe bọc thép của đặc nhiệm trang bị súng máy trung liên bắt đầu bắn áp chế vào kẻ địch nấp trên các tầng lầu của chung cư.

Họ hạ được một hai người của đối phương, trước khi một quả đạn RPG bay tới thổi tung chiếc xe bọc thép.

Địch từ các ngóc ngách của tòa chung cư ào ra, nấp dưới các vật cản ven đường mà bắt đầu tấn công bất ngờ.

Hai đặc nhiệm ngay lập tức bị bắn hạ, họ đáp trả lại và bắn trúng vài người của đối phương.

Nhưng địch không hề hấn gì, đạn 5,8mm không xuyên được giáp của chúng.

“ Cái quái gì thế, chúng trang bị đồ quân dụng hạng nặng!”

“ Xin chi viện! Xin chi viện đi!”

Một người bật bộ đàm nãy giờ nhưng không bắt được liên lạc, hệ thống liên lạc hiện đại nhất của họ là xe có đĩa vệ tinh.

Người ta chạy vào trong chiếc xe đã móp đầu đó rồi bắt đầu liên lạc.

“...Tổng bộ! Tổng bộ!...Chúng tôi bị phục kích, một nửa lực lượng hộ tống đã bị hạ, chúng tôi không cầm cự được lâu!...”

Hòa Ly đã phát hiện ra tín hiệu mạnh của liên lạc vệ tinh, với thứ này thì cô khó có thể gây nhiễu kịp, cũng không dùng được thiết bị phá sóng.

“...Ai đó có súng chống tăng hay bắn hỏng xe liên lạc của chúng cho tôi!...”

Cao Cao nghe lệnh.

“...Rõ rồi...”

Anh vỗ vai người xạ thủ hệ thống chống tăng TOW.

“ Bắt đầu đi, xe liên lạc có đĩa vệ tinh của cảnh sát là mục tiêu đầu tiên.”

Lính điều khiển kính ngắm điện tử, rồi bóp cò.

Đạn tên lửa chống tăng phóng đi, dây nối của nó bay lượn trong không khí ở một đoạn xa.

Khi đủ gần đạn tự động cắt dây, thổi bay chiếc xe thông tin liên lạc tốt nhất của đoàn hộ tống.

“ Bùm...!”

Tiếng nổ lại vang lên lần nữa làm cảnh sát giật mình, tiếp đó thêm một quả đạn chống tăng khác từ nóc nhà chung cư bên cạnh đường đi bắn xuống thổi bay nóc của xe bọc thép cảnh sát.

“ Địch có súng chống tăng...!”

“ Đạn tới!”

Một quả đạn chống tăng của hệ thống 9K115 Metis bay vọt qua phá hủy chiếc xe bọc thép BTR to nhất của vũ cảnh.

Cũng là phương tiện có hỏa lực quan trọng nhất của họ.

Một vũ cảnh phải gào lên.

“ Bọn quái này là thứ gì vậy, chúng ta đang đối đầu với quân đội à?”

Vũ cảnh không thể bì được với lính chuyên nghiệp có tinh thần thép của đối phương

Kẻ thù lạ mặt của họ được trang bị tốt hơn và kĩ năng chiến đấu cũng giỏi hơn, tốc độ phản xạ cùng khả năng ngắm trúng của chúng là cực nhanh.

Lưu Hà và Gia Quân bất đắc dĩ trốn kĩ trong xe, họ có thể nghe thấy tiếng đạn văng vào vỏ xe mọi lúc.

“ Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này...?”

Lưu Hà ôm đầu tuyệt vọng.

Bất ngờ cửa xe mở ra, mấy người cảnh vụ cúi xuống.

“ Chúng tôi cần đưa hai vị ra ngoài!”

Lưu Hà chớp lấy, cùng cảnh vụ kéo Gia Quân ra ngoài, họ vừa trèo qua lan can chắn ven đường thì một chiếc xe chở rác từ đâu xô ra tông đổ hết số xe vip đằng sau.

“ Trời đất, suýt thì chết toi!”

Lưu Hà lẩm bẩm, cùng mấy cảnh vụ di chuyển vào một tòa chung cư để lánh nạn.

Nhưng hai người cảnh vệ khi đi trước mở đường vừa bước vào cửa thì đã.

“ Bùm...Đùng...!”

Chỗ đó nổ tung, thổi bay cả mấy cảnh vụ cùng Lưu Hà và Gia Quân ngã ra phía sau.

Một mảnh văng còn găm vào chân Lưu Hà.

“ Ahaaaaaaaa!...Chân tôi...!”

Ông ta ôm chân mà gào rống lên.

Nhiều cảnh vụ chết ngay trước mặt ông ta, họ đã đỡ phần lớn mảnh văng từ mìn chống bộ binh nên Lưu Hà cùng với Gia Quân mới may mắn chưa chết.

Một vài đặc nhiệm mang theo khiêng chống đạn chạy tới, vừa đi họ vừa hét vào bộ đàm.

“...Đừng chạy vào các ngôi nhà, chúng đều được gài mìn cả rồi!...”

Nhưng vẫn có thêm một vụ nổ nữa ở gần đó, khi có mấy vũ cảnh định mang người bj thương vào.

“ Chết tiệt, cái đám ngu này!”

Một người nghiến răng tức tưởi, họ che khiêng cho Lưu Hà và Gia Quân rồi từ từ đưa hai người ra sau một xe bọc thép bị đổ.

“ Xin hãy cố chịu, tôi sẽ cố gắng cầm máu cho ngài!”

“ Yaaaa!...Đau...!”

Lưu Hà rên lên khi người kia tiến hành thít chặt mạch để ngăn máu chảy tiếp, rồi cứ vậy rút mạnh mảnh văng còn lộ bên ngoài vết thương ra.

Tiến hành đổ cồn sát trùng lên rồi bóp vào vết thương.

Sau đó sử dụng cao dán sinh học đút mạnh vào vết thương, vừa đút rồi lại kéo để nó lan vào sâu bên trong thít chặt các phần vết thương bị hở.

Cuối cùng quấn bông băng lại, cao dán như một miếng đất dẻo sẽ che cho vết thương và nó tự hòa tan vào máu khi vết thương dần lành.

Đây là vật tư y tế đời mới được sáng chế ra trong thời gian cuối cuộc chiến tranh 40 năm, sử dụng hiệu quả với vết thương bị vật nhọn đâm vào.

Bất ngờ một quả RPG nữa bắn về chỗ ngay cạnh họ, thổi bay một ô tô lộn nhào sang lề đường bên kia.

Tổ đội xung kích.

Lực lượng thực thi sẽ chia thành các tổ đội xung kích nhỏ giống như cấp tiểu đội, mỗi tổ có 10 người trong đó là 1 chỉ huy tổ đội.

Nhiệm vụ của họ là đợi khi áp chế song xuôi hỏa lực làm tắt ngủm khả năng phòng ngự của lực lượng hộ tống mục tiêu vip thì sẽ ra quân dọn dẹp tàn cuộc.

Tổ đội số 8 nấp bên sườn trái, đằng sau tòa nhà chung cư.

“ 1...2...3...4...5...6...7...8...9...10. Tốt đầy đủ anh em.”

“ Đội trưởng, xông ra chứ?”

“ Tất nhiên, nhưng...Chú...Ý...Bằng...Tất...Cả...Giác quan!”

Người đội trưởng nhấn mạnh từng từ một, tay ra ám hiệu chỉ về đôi mắt và đôi tai.

Cả bọn gật đầu hiểu.

Đội trưởng ra hiệu cho họ ngồi thấp xuống.

Trên trời bỗng có tiếng rít kỳ lạ.

Bất ngờ đạn nổ tung thổi bay nhiều chỗ trên đường số 5 phía trước tổ đội số 8 Ám Ảnh.

Nó có uy lực rất lớn, hất tung xe cộ và người đi.

Mảnh văng của nó giết chết rất nhiều lính của đội hộ tống đối phương.

Một đặc nhiệm chống khủng bố trong đoàn hộ tống có thể nhận ra nó là gì dựa theo kinh nghiệm của mình.

“ Pháo kích ư...?”

Rồi đạn cối thổi bay anh ta đi, thân thể tội nghiệp đập mạnh xuống đất, chiếc ô tô gần đó bị nổ hất tung lên trời bắt đầu rơi xuống đè nát anh ta.

“ Hự!...Chúng ta tiêu rồi!”

“ Địch có cả súng cối, đánh thế quái nào nổi!”

Đồng đội anh ta vội chạy tới bên cạnh.

“ Đội trưởng!”

Nhưng anh ta đã tắt thở.

Đó là pháo cối quân dụng được bắn đi từ vị trí khác nhắm vào đường số 5, đúng tọa độ dội thẳng hỏa lực áp đảo vào đoàn hộ tống vip của chính phủ.

Từ trước đó ở khoảng cách xa cả km so với đường số 5 thì một số xe bán tải gắn cối đã xuất hiện ngay trên một vỉa hè có người qua lại

Nhóm vận hành pháo cối không mảy may để ý tới mấy người dân đang chỉ trỏ tò mò xem họ làm gì.

Cứ vậy sau các công tác chuẩn bị thì cối phóng đạn bay đi, tạo ra âm thanh làm mấy người dân hóng chuyện đó khiếp sợ bịt tai lại.

Cảnh sát tuần tra chạy tới để tra hỏi lập tức bị một người cầm súng quân dụng bắn bỏ.

“ Kyaaaaa...!”

“ Có giết người!...Có súng...!”

Dân chúng bỏ chạy tán loạn chỉ khiến người ra tay khịt mũi.

“ Một đám phiền nhiễu.”

Một sự chuẩn bị rất hoàn hảo cùng tác phong làm việc liều lĩnh, không biết sợ và không khoan nhượng của HST.

Lúc này, sau khi cối đã giã cho đội hộ tống thiệt hại khủng khiếp, kể cả đoàn xe vip cũng không ngoại lệ thoát được.

Viên quan chức cục bảo an Cao Thắng đã trú vào một góc gần đoàn xe vip nên ăn trọn một quả cối 80mm.

Ông ta tan xác cùng toàn bộ những người ở đó.

Gần như đoàn hộ tống bị xóa sổ trên đường, chỉ còn một ít ở nhóm Đuôi Rắn cuối đoàn là còn kháng cự cùng Lưu Hà và Gia Quân sống sót núp ở đó.

Hòa Ly ra lệnh cho cối ngừng bắn, rồi để các tổ đội tiến lên dọn dẹp.

Cô liên lạc với Cao Cao.

“...Xẹt!...Cao Cao, mặc dù vậy là thiên vị nhưng tôi muốn anh phải là người kết liễu 1 trong 3 mục tiêu!...”

Cao Cao nghe qua bộ đàm, anh đang đứng sau một chiếc xe cháy với xung quanh toàn là lính của mình.

“...Ồ? Vậy là cô cũng có mong muốn dành cho tôi, Hòa Ly lạnh lùng hôm nay sao khác thường vậy?...”

“...Nếu giành được chiến công, anh có thể lấy vé được nghỉ 1 thời gian ngắn ở trại huấn luyện Hokkaido, trùng hợp là một số bằng hữu của chúng ta cũng sẽ đến đó sắp tới, vì anh là người cuối cùng chưa đăng ký đi đấy...”

Cao Cao hiểu ra, không ngờ anh chưa biết gì về chuyện này.

“...Tôi lại không biết việc đó, nhưng tôi sẽ cố...”

Mệnh lệnh tấn công cho các tổ xung kích được ban ra.

Các tổ xung kích 10 người bắt đầu từ mọi góc nhà chung cư, lề đường xông ra tấn công trực diện tầm gần vào phần còn lại của đội hộ tống đối phương.

Lúc này tổ đội 8 cũng bắt đầu hành động, phát súng đầu tiên là từ người đội trưởng khi anh ta bắn quả đạn lựu 40mm gắn trên súng tiểu liên của mình.

Nó bắn theo đường cầu vồng mà thổi bay 1 vũ cảnh.

Sau đó anh ta xông ra, sấy đạn chuẩn xác đục thủng người một vũ cảnh nấp trong góc tường gần đó.

Đồng đội phía sau chạy ngay theo anh ta, họ di chuyển theo một hàng rất mượt mà.

Hai người bất ngờ tách đoàn, quỳ một gối mà bắn về phía những kẻ địch đang còn rất lờ mờ trong khói trắng.

Đạn xuyên qua làn khói hạ gục một đặc nhiệm và làm bị thương người còn lại.

Phản xạ rất nhạy bén, họ yểm chợ cho nhau rất mượt.

“ Yếm trợ cho tôi!”

Đội trưởng nói rồi nhảy qua rào chắn ven đường, anh ta đi khom người theo mép một xe bọc thép, rồi dí súng xuống gầm bắn thủng chân một đặc nhiệm đối phương.

Sau đó dí nòng súng AK12 đó vào mặt đối thủ mà nã tới tấp.

Người theo sau anh ta lập tức rút lựu đạn ném về sau mấy chiếc xe.

“ Uỳnh...!”

“ Che cho tôi!”

Một người thuộc đội nhảy ra với tấm khiêng chống đạn, một người khác theo ngay sau.

Lính hộ tống bắn trả về họ, nhưng khiêng đã đỡ những viên đạn đó.

Vũ khí của cảnh sát luôn có mức sát thương bị giới hạn dù có là vũ cảnh, còn đổi thủ của họ không khác gì quân đội chuyên nghiệp được trang bị tốt nhất.

Người đi sau lập tức nghiêng người, bắn trả đối phương bằng súng HK416.

Đạn xuyên thủng cổ một đặc nhiệm và trúng đầu một vũ cảnh đứng sau, phát bắn rất đẹp.

Một người nữa đội 8 cũng nhảy ra với súng máy MG3, anh ta sấy khẩu súng được mệnh danh là cưa xương bắn đứt chân của hai viên cảnh sát xấu số.

Bên đặc nhiệm bắn trả, gây ra nhiều vết thủng lớn trên người anh chàng MG3 khiến người này gục ngã.

Cao Cao hiện di chuyển cùng tổ đội của mình, một người đứng ngay cạnh anh vừa bị bắn ngã.

Là người đứng ngay sau nạn nhân, Cao Cao vội kéo anh ta về vị trí an toàn trước, hai người khác thì cố gắng bắn áp chế.

“ Vala!...Vala!...Yểm trợ chúng tôi!”

“ Có!”

Cao Cao chỉ lên trước.

“ Bắn nó!”

Người có biệt danh Vala cầm PKM đi ra nã liên hoàn về phía nóc xe bọc thép đối phương, có thể nhận ra một tay bắn tỉa của đặc nhiệm đang thủ trên đó.

“...Tổ bắn tỉa 3! Địch có bắn tỉa mau giải quyết đi!...”

Một lính tổ 3 hé súng ra, mặc dù khói sau vụ oanh tạc bằng cối vẫn còn dày đặc, nhưng anh ta đã nắm được vị trí địch.

Tay bắn tỉa của bên đặc nhiệm đinh thò người ra bắn chết Vala, thì lập tức ăn một phát xuyên đầu.

Lập tức một loạt súng máy đáp trả tay bắn tỉa tổ 3, đặc nhiệm hộ tống trang bị xe bọc thép có cả súng NSV hạng nặng, cố gắng áp chế ngược lại hỏa lực đối phương.

2 người từ đội bắn tỉa đã dính đạn, nằm quằn quại trên đất.

Họ được một người kéo ra hành lang chung cư để cấp cứu.

Cao Cao bắn trả về phía xe bọc thép đối phương, đáp lại là một loạt đạn 12,7mm làm ghim chân đội của anh lại.

“...Mensevick! Nướng con bò mộng đó đi!....”

Lập tức một người với cả túi đạn RPG sau lưng tiến lên, di chuyển luồn lách qua những chiếc xe mà trèo lên nóc xe chở rác.

Anh ta bắn một quả đạn thổi bay ổ súng máy của đối phương.

“...Kết thúc rồi chỉ huy!...”

“ Anh em, lên...!”

Các Ám Ảnh đồng loạt tiến công trên cả 4 phía, súng của họ khạc lửa liên tục về phía đối phương.

Đáp lại, đối phương cũng đáp trả bằng những gì mình có, khoảng cánh đang dần thu hẹp lại cùng với đó là mức độ tàn khốc tăng lên.

Nhóm hộ tống đã rất cố gắng, nhưng không cản được địch.

“ Chết tiệt, chúng đang tấn công!”

“ Bọn đó bắn rát quá, cứ như là cái máy không sợ chết vậy!”

Lính Ám Ảnh tiến công quá nhịp nhàng, sẵn sàng xả cả băng đạn để yểm trợ đồng đội.

Ra tay cực kì quyết đoán, khi tới gần bất kì vũ cảnh nào dù chết hoặc bị thương họ đều bồi thêm vài phát để chắc ăn.

Bên đặc nhiệm của đội hộ tống cũng cố gắng chống trả.

“ Số 4, bắn hỗ trợ cho tôi nạp đạn!”

Vừa dứt lời thì người đánh số 4 trên vai áo đã bị bắn hạ, sau đó một tay súng đối phương lướt qua quay súng bắn nốt người còn lại.

“...Địch có áo giáp, vì vậy đảm bảo bồi thật nhiều đạn cho chúng càng tốt!...”

“...Elan đây, khói quá thiết bị cảm ứng nhiệt và kính phân tích của tôi không thể hoạt động tốt...”

“...Vậy thì dùng mắt đi!...”

Từ trên một ban công chung cư, 3 tay súng bước ra đặt nòng RPK lên lan can, một tay ghì chặt nòng lại, một tay bóp cò.

Vai của họ ôm chọn báng súng, hứng chịu độ giật khủng khiếp khi sấy nguyên băng đạn của súng trung liên.

Do ghì chặt nòng, họ có thể bắn sạch đạn như một khẩu súng máy rỉa thịt người, càn quét sạch nhóm vũ cảnh đang nấp sau xe của mình.

Bên dưới, hai lính thuộc tiểu đội xung kích thứ 4 vọt qua bắn kết liễu những kẻ còn thoi thóp, sau đó ném lựu đạn về phía trước dọn đường.

Họ cúi thấp trọng tâm, nghiêng người bắn vỡ mặt một cảnh sát tay không có vũ khí đang ra hiệu đầu hàng, rồi hạ gục tiếp một vũ cảnh vừa chạy tới.

Trên tòa chung cư nơi tổ 3 bắn tỉa trú chân.

Một quân y cố gắng cứu thương cho tay bắn tỉa bị hạ bởi súng máy đối phương, nhưng lực bất tòng tâm.

“ Đạn xuyên qua cổ, động mạnh cảnh tổn thương hoàn toàn, mất máu quá nhiều và cao cầm máu cũng không có tác dụng!”

“ Chúng ta không cầm được máu thêm nữa, để anh ta ra đi vậy!”

Nếu chỉ là mảnh đạn, với trình độ y tế tiên tiến của họ hoàn toàn có thể cầm máu.

Nhưng với vết đạn lớn thủng cả cổ của 12,7mm thì sống được tới 3 đến 4 phút nãy giờ đã là quá kì tích rồi.

Hai quân y của Ám Ảnh cứ nói chuyện với nhau như vậy, còn người thứ ba bên cạnh đang nhìn chằm chằm chính là đồng đội thân thiết của nạn nhân.

Cô ấy đờ cả người ra nhìn người đồng đội thoi thóp trong khi máu không ngừng chảy.

“ Hải Đường đã chết...!”

Người quân y nói với giọng sắc lạnh như thể là điều hiển nhiên đã quá quen, nhưng nó đã đánh động vào tâm trí của Hải Quỳnh, biệt danh của cô gái kia.

Cô lập tức liếc mắt ra ngoài cái ban công thủng lỗ chỗ bởi vết đạn với một ý nghĩ nào đó.

Rồi cầm lấy súng kiểm tra băng đạn, tiến hành mở báng gấp của nó ra, lắp lưỡi lê vào.

“ Này Hải Quỳnh, cô làm gì đấy?”

Quân y bất ngờ khi Hải Quỳnh chạy ra ban công, anh không kịp giữ cô ta lại.

“ Này!”

Hải Quỳnh nhảy từ tầng 5 ra ngoài ban công, rơi một cách có chủ đích vào nóc xe ô tô.

Nóc xe nát bét khi chân cô chạm xuống, Hải Quỳnh lăn xuống đường nhưng cơ thể vẫn vẹn toàn nhờ cú nhảy có chuẩn bị trước.

Cô lao lên áp sát cực gần nhóm đặc nhiệm đang thủ sau xe bọc thép, nhảy qua rào chắn đạp ngã một tên và thọc lưỡi lê vào mặt hắn.

Tiếp đó quơ báng súng đánh vào đầu một tên bên cạnh, ghì chặt thân súng vào cổ người còn lại.

Trong khi hai người đang giành giật nhau, Hải Quỳnh thò tay rút súng ngắn ra bắn liên tục vào chân đối thủ làm anh ta khuỵu xuống.

Cô dí nòng súng ngắn thẳng vào cổ anh ta bồi thêm phát nữa cho chết hẳn, một đồng đội của kẻ thù chạy tới ôm lấy rồi vật cô ngã ra đất.

Hải Quỳnh lập tức lấy đà lộn nhào ra đằng sau rào chắn bằng xi măng gần đó trước khi người kia xả đạn tiểu liên vào người cô.

Viên đặc nhiệm di chuyển tới gần, Hải Quỳnh ném ra một quả lựa đạn làm anh ta vội nấp.

“ Uỳnh...!”

Không may có vũ cảnh gần đó dính phải lựu đạn bay lạc bị chết tại chỗ.

Đặc nhiệm kia vừa định thần đứng dậy thì Hải Quỳnh lao tới, nâng nòng súng của anh ta lên trời mặc cho nó xả tự do, cô đấm cho đối phương một cú đau điếng vào sườn trái.

Đáp trả đối phương đạp cô ngã ra, rút dao găm định kết liễu.

Hải Quỳnh thậm chí còn không thèm né, trực tiếp để đối phương đâm dao vào sườn mình dù cho nó rất đau và là vết thương chí mạng.

Cô cho một cú cùi chỏ tay vào mặt hắn, rồi cố gắng bẻ tay hắn sang một bên mà cướp lấy quả lựu đạn choáng trên túi hắn.

Cô rút chốt mà đút nó vào khe trong của áo chống đạn đối phương rồi đẩy hắn ra ngoài.

Anh ta cố gắng lấy nó ra nhưng vừa cầm được trên tay nó đã kịp nổ, mảnh vỡ làm tay anh ta be bét máu, độ choáng do ở quá gần quả Flash rất khủng khiếp có thể làm mặt bị bỏng.

Máu chảy ra từ tai, mắt, mũi, miệng của anh ta, viên đặc nhiệm bị mất gần mọi giác quan để rồi mù mờ di chuyện cho tới khi bị đối thủ bắn chết.

Hải Quỳnh đi lại khẩu khiễng, có lẽ do vết thương từ phần sườn trái nó bị rách tới bụng, máu đang chảy ra rất nhiều

Cô đã sẵn sàng cho cái chết của mình, chỉ lẩm bẩm với bản thân đầy tiếc nuối vì cái chết này không cứu được Hải Đường.

Đội trưởng tổ đội 8 bất ngờ xuất hiện đỡ lấy người đồng đội này từ đằng sau.

“ Cô?...Là Hải Quỳnh từ đội bắn tỉa đúng không?”

Hải Quỳnh đã kiệt sức mà đang dần mê man mất đi ý thức vì vết thương trở nặng.

“ Không ổn rồi. Cứu thương!...Cứu thương mau đến!”

Từ đằng xa bên kia đường, có người giơ tay.

“ Có tôi!...Đợi chút!”

Hải Quỳnh được sơ cứu tại chỗ rồi đưa đi khẩn cấp.

Cuộc phục kích ngắn hạn đã đến hồi kết

Các Ám Ảnh đã bắt đầu tiến hành dọn dẹp hiện trường, thu xếp người bị thương rời đi.

Chỉ còn một tốp vài tay súng của vũ cảnh cùng đội đặc nhiệm hộ tống đang giơ khiêng chống trả ở cuối đoàn xe vẫn còn bóc khói.

“ Không còn chi viện nữa, chúng ta tiêu rồi!”

“ Trung úy, nghĩ cách gì đó đi, tôi hết đạn rồi...!”

Mấy người đó không làm được gì hơn, đồng đội của họ chết hết rồi.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong thời gian chưa tới 30 phút, chính các đặc nhiệm huấn luyện bài bản cũng phát khiếp với đám người đánh trận như robot này.

Đột nhiên ở trước mặt họ.

Một tấm khiêng chống đạn của đối phương đẩy ra, nó chắn hết số đạn mà bên hộ tống bắn tới.

Phia sau người đẩy khiêng gắn bánh xe là một Ám Ảnh cầm súng phun lửa nhỏ gọn kiểu mới, anh ta phun chất cháy kết hợp ga áp suất cao về phía đối phương làm thiêu sống luôn những lính hộ tống còn sót lại.

Các Ám Ảnh của những tổ xung kích tỏa ra hai bên kiểm tra.

“ An toàn!”

“ Địch đều đã chết!”

Cao Cao cũng vội chạy qua kiểm tra các xe.

“ Mau kiểm tra đi, mới chỉ tìm thấy 2 mục tiêu đã chết!”

Một kẻ còn mỗi cái đầu sau khi bị cối nổ chết là Cao Thắng, còn Toàn Trung thì được xác nhận danh tính khi chỉ còn là cái xác cháy đen bị bay mất đầu, nhưng may mắn dây chuyền trên cổ hắn vẫn còn để làm nhận dạng.

Còn người tên Lưu Hà, một tên béo chắc sẽ sống lâu ở đây đó, Cao Cao mở từng cửa xe để tìm.

Không có chuyện chúng trốn ra khỏi đây, vì xung quanh có đầy mìn cùng với các tay súng bắn tỉa canh gác liên tục.

Khi mở cửa ở khoang chở quân của một xe bọc thép, Cao Cao đã nhìn thấy hai người đàn ông còn sống.

“ Ah đừng giết tôi, tôi vô tội đừng giết tôi!”

Lưu Hà lập tức giơ hai tay xin hàng trước người lính lạ mặt, còn Gia Quân vẫn điềm tĩnh như chấp nhận số phận.

Ông ta khi tỉnh lại, có thể nhận ra mình núp trong xe bọc thép còn bên ngoài là giao tranh.

Ông ta biết kẻ địch lạ mặt đã bao vây kín kẽ nên chắc chắn chuyến này ông ta không thoát được.

Cao Cao nhìn vào điện thoại ảnh nhận dạng của Lưu Hà, anh xác nhận tên béo đang cầu xin kia chính là Lưu Hà.

“ Ông là Lưu Hà?”

“ Vâng vâng là tôi. Tỉnh Cửu Long do tôi quản lý, chỉ cần tha cho tôi thì mọi chuyện nãy giờ sẽ không bị chính quyền điều tra, các vị có thể...Ặc hự...!”

“ Đoàng đoàng đoàng!”

Cao Cao không nói không rằng mà giơ súng trường nã đạn về mục tiêu cuối cùng.

Lưu Hà thủng lỗ chỗ trên người với máu rỉ máu từ những chỗ đó, ông ta ngã ra sàn xe.

Cao Cao vẫn không tha cho, tiếp tục bồi đạn lên đầu, bụng, cổ.

Anh ta bắn hết băng đạn mới dừng lại, sau đó chụp một tấm hình xác Lưu Hà nát tươm bởi đạn bắn.

“...Xác nhận, Lưu Hà đã bị giết, tất cả mục tiêu ám sát đã hoàn thành!...”

“...Xẹt!...Hòa Ly đã nhận tin, làm tốt lắm Cao Cao...”

Anh ta mỉm cười hạnh phúc khi được khen, sau đó liếc nhìn về Gia Quân đang bị sốc.

Có lẽ tiếng súng trường nổ trong không gian hẹp làm ông ta bị choáng, nhưng Cao Cao chỉ vỗ vỗ vào mặt ông ta mà nói.

“ Ngài quan to, hôm nay chỉ đến đây thôi vì trong chỉ tiêu của chúng tôi không có ngài. Hoàn thành Deadline sớm rồi nên tôi đi đây.”

Cao Cao cười phấn khởi rời đi, bỏ lại Gia Quân một mình thẫn thờ nhìn anh ta.

Ông quay sang thấy máu từ thi thể của Lưu Hà chảy lênh láng, một tên béo hẳn có rất nhiều máu nhỉ.

Hắn ta còn không chết lành lặn khi cái thi thể nát tươm lỗ chỗ vết lồi lõm bởi đạn bắn.

Gia Quân khẽ rùng mình khi nghĩ về cảnh tượng đó xảy ra với mình, nó quá kinh khủng.

Ông ta đã tưởng kẻ thù chính trị cử quân đánh thuê tới ám sát mình, nhưng hóa ra Gia Quân không có trong danh sách.

Lúc đó Gia Quân đã nhắm mắt sẵn sàng tạm biệt cuộc đời, nhưng xem ra thần may mắn vẫn mỉm cười với tên giảo hoạt như ông ta.

“ Trời chưa muốn diệt ta!”

Kết quả.

Khi kết thúc cuộc phục kích với 3 mục tiêu cần giết đã đều xuống suối vàng.

Cao Cao đang thu dọn toàn cục, anh cho binh lính tiêu hủy số vũ khí không thể mang theo như súng bắn tỉa hạng nặng, xe cộ, tên lửa chống tăng, áo giáp nặng.

Bất ngờ một chiếc trực thăng lạ bay tới gần họ, Cao Cao và người bên dưới dễ dàng nhìn thấy nó từ xa.

“...Hòa Ly, có trực thăng lạ tiếp cận...”

“...Rõ rồi, tôi vẫn đang theo dõi...”

Hòa Ly theo dõi màn hình radar từ hệ thống cảnh giới đa nhiệm tầm ngắn, có trực thăng lạ và 2 xe ô tô tiến tới đây.

“...Quan trắc viên, xác nhận các mục tiêu đi tới?...”

Quan sát viên ở trên tầng thượng chung cư sử dụng hệ thống ống ngắm trinh sát quang học tầm xa, xác nhận đó là cảnh sát.

“...Báo cáo. Là trực thăng và xe cảng sát, có vẻ là lực lượng tuần tra trang bị nhẹ...”

Hòa Ly hiểu, cô liên lạc với tổ 1 bắn tỉa.

“...Tổ 1 bắn tỉa nghe rõ trả lời?...”

“...Tổ 1 nghe rõ, xin chỉ thị...”

“...Nếu còn súng bắn tỉa hạng nặng, thì bắn rơi cái trực thăng đi từ phía đông nam tới đi!...”

Bên tổ 1 nhìn nhau, sau đó đáp.

“...Có thể, xin yên tâm...”

Nghe vậy Hòa Ly chuyển sang liên lạc tổ hỏa lực.

“...Tổ hỏa lực, chặn xe cảnh sát lại!...”

Nhận lệnh, tổ hỏa lực cử 2 tay súng RPG trèo lên nóc 1 xe khách đỗ bên đường, họ đang chặn cảnh sát tiến tới từ đường nhỏ của khu chung cư phía bên trái.

“ Bắn chúng!”

Hai tay súng khai hỏa, đạn chống tăng thổi bay một xe cảnh sát lộn nhào mấy vòng và làm chiếc còn lại bị vỡ kính mà tông vào cột đèn bên đường.

Một viên cảnh sát từ chiếc xe đó đi ra, vừa loạng choạng được 4 bước chân đã bị bắn chết bởi tổ 3 bắn tỉa.

Trực thăng cảnh sát làm nhiệm vụ quán sát tình hình, họ dường như không có chút kinh nghiệm gì về giao tranh có tổ chức trong đô thị vì thế cứ ung dung bay ở điều kiện dễ bị bắn hạ.

“ Thần linh ơi, đoàn xe của các lãnh đạo đã bị phục kích!”

Kíp lái trực thăng hoảng hốt khi thấy đoàn xe hộ tống vip đang cháy nằm ngổn ngang trên một đoạn của đường số 5.

“...Báo cáo tổng bộ! Số 2303 đi quan sát phát hiện đoàn xe của lãnh đạo cấp cao bị phục kích, không thấy còn dấu hiệu chống cự. Xin chi viện!....”

Một tay súng RPG7 trên mái chớp cơ hội bắn đạn về chiếc trực thăng đang lơ lửng tầm thấp đó.

“ Có chống trả!”

“...Hỗ trợ! Hỗ trợ! Xin tổng bộ hỗ trợ chúng tôi đang bị phần tử có vũ trang quân dụng tấn công!...”

Hai viên phi công hoảng loạn né trực thăng khỏi đạn RPG.

Một lính ở khoang sau nói với viên phi công.

“ Để tôi bắn đáp trả, hãy duy trì tốc độ hợp lý!”

“ Được, nhờ anh mở cửa...”

Trực thăng quay ngang một chút, lộ ra tay bắn tỉa đang nhắm xuống nóc nhà mà tổ 3 đang trú đóng.

Bắn tỉa của cảnh sát quả nhiên có kĩ năng, hạ gục một tay súng của tổ 3 dù cho trực thăng vừa bay vừa lắc lư liên tục.

“...Chết tiệt chúng hạ một người từ tổ 3 rồi!...”

Ai đó trong hàng ngũ Ám Ảnh quát vào bộ đàm liên lạc bằng giọng căm phẫn.

Không để đồng đội chết uổng, bên tổ 1 đã chớp thời cơ lúc trực thăng đang bay chậm và thấp nhất để nã một phát chính xác vào động cơ.

Đạn 14,5mm của họ thừa sức bắn bể vỏ trực thăng, phá nát động cơ và trục quay của nó.

Chiếc trực thăng bốc khói bắt đầu mất độ cao.

“...Cấp cứu! Cấp cứu! Trực thăng số 2303 đang rơi, động cơ đã bị bắn hỏng!...”

Vừa kịp hết câu chiếc máy bay lao xuống bên lề đường, trượt qua vô số vật chắn bên đó mà bốc lửa ngùn ngụt.

Coi như tạm giải quyết xong mấy cảnh sát phiền phức.

Lúc này Hòa Ly nhận được báo cáo tổng thể từ Cao Cao, 13 người của cô chết đổi lấy số địch thủ gấp 7 lần.

Có vẻ đó là một con số ổn, quan trọng họ vừa giết những quan chức có cấp bậc rất cao nhiều quyền lực trong Liên Bang, những kẻ thù cũ của cô chủ.

Giám đốc của cục bảo an như Cao Thắng có thể hiểu là giám đốc của cơ quan tình báo Hoa Hạ.

Hắn ta từng cố tình thu thập thông tin về cô chủ của Ám Ảnh với ý đồ chống lại cô ấy.

Toàn Trung là tay sai đắc lực của Gia Quân, tên này biết rất nhiều bí mật của các quan chức trong hội đồng trung ương Liên Bang và kể cả là cô chủ của họ.

Hắn cũng có phần tội lỗi đủ để ghi thù trong vụ chất vấn cô chủ ở hội đồng ngay sau khi chiến tranh kết thúc, đó là sự phản bổi lớn nhất của hội đồng với cô chủ của họ.

Tên tỉnh trưởng Cửu Long là Lưu Hà thì là một kẻ phản bội kiểu khác, hắn được cô chủ tin tưởng nâng đỡ nhờ vào tài quản lý khi hắn còn làm trong cục hậu cần của quân đội chung Liên Bang.

Vì tỉnh Cửu Long là một tỉnh công nghiệp giao thương đường thủy lớn nên cô chủ đã đề bạt hắn làm phó tỉnh trưởng.

Nhưng tên này đã phản bội cô chủ của Ám Ảnh trong phiên điều trần trước hội đồng đó, chính vì thế mà cô chủ phải trả lời chất vấn của cả một cái hội đồng ngàn người của Liên Bang.

Hắn làm vậy vì được phe cánh của Gia Quân hứa rằng sẽ cho hẳn chức tỉnh trưởng Cửu Long, thay cho chức phó tỉnh trưởng mà lúc đó hắn nắm giữ.

Vì tên này quản lý nhiều vấn đề về hậu cần, nên hắn biết một số việc trong tối của ngành hậu cần liên quan tới cả cô chủ của ám ảnh, Chu Ánh Nguyệt.

Nên hắn dùng cả những điều đó làm bằng chứng chống lại cô chủ, chính vì cái tội này mà hắn đáng phải chết.

Không chỉ mấy tên này, mà gia đình của chúng cũng sẽ bị Ám Ảnh thanh toán toàn bộ.

Chỉ là đội thực thi số 7 sẽ lo liệu việc đó, còn bây giờ Hòa Ly bắt đầu thực hiện giai đoạn 3 đó là tìm cách rút lui an toàn sau khi gây quá đủ náo động lớn ở thành phố Thượng Đảng này.

Chặn viện.

“...Sếp Cao Hổ, trực thăng vũ trang!...”

“...Thấy rồi, phòng không bắn nó đi!...”

Một chiếc Mi17 trang bị rocket và tên lửa dẫn đường được cử tới cứu nguy khẩn cấp cho đoàn xe vip bị phục kích.

Bất ngờ khi còn cách địa điểm cần tới 1,2km họ bị lực lượng phòng không lạ mặt ngắm bắn.

“ Có đạn phòng không!”

“ Mồi! Mồi! Thả pháo mồi!”

Hai viên phi công trên trực thăng hoảng loạn thực hiện động tác phòng vệ.

Máy bay lượn ngang, bay chéo thả liên tục mồi bẫy nhiệt để tự vệ trước 2 tên lửa phòng không vác vai Stinger.

“...Tổng bộ! Chúng tôi bị chặn đường bởi phòng không địch, chúng có tên lửa tầm nhiệt!...”

Một xe bán tải của phía Cao Hổ được lái ra đường lớn, trên thùng của xe đó lắp một hệ thống tên lửa phòng không vác vai Starstreak được điều khiển từ xa.

Quả đạn được phóng đi nhanh chóng tăng tốc độ cực nhanh bám sát tới chiếc Mi17 trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Sau đó tách thành 3 đầu đạn con rồi tự nổ tung tạo ra rất nhiều mảnh văng xé nát thân vỏ và phần đuôi của máy bay làm nó vỡ ra rồi rơi xuống.

“ Trúng rồi, làm tốt lắm mấy đứa.”

Cao Hổ có lời khen cho thuộc cấp của mình, anh ta quay ống nhòm lại phía đường quốc lộ, nhìn thấy một đoàn xe quân sự đang đi tới với tốc độ cao.

“...Quân đội tới, bắn chặn chúng lại!...”

Một hệ thống 9M133 Kornet được bố trí bí mật bên bồn hoa ven đường, lính đã ngắm qua thiết bị điện tử nhắm bắn vào xe bọc thép hạng nặng đi đầu.

Chiếc xe bốc cháy, thổi bay cả tháp súng 30mm lên cao một khoảng.

Mấy người lính ở đoàn xe sau khiếp vía.

“ Chết tiệt, dừng xe lại tấp vào lề đường, anh em chuẩn bị chiến đấu!”

“...Trung đội 9 báo cáo, chúng tôi bị tấn công bất ngờ trên ngã ba Nam Sơn đường quốc lộ 5, địch trang bị cả tên lửa chống tăng, xin chi viện khẩn cấp!...”

“...Xẹt!...Tổng bộ đã rõ, 2 trục thăng vũ trang đang được gửi tới, phần còn lại của đại đội đang di chuyển từ hướng tây tới...”

Một xe bọc thép dẫm phải mìn chống tăng, lập tức nổ tan xác bay văng ra một đoạn.

“ Ôi vãi chưởng! Mìn ở khắp nơi!”

Lính hoảng loạn đạp phanh dừng xe, ngay tức hàng loạt đạn bắn về phía họ.

Viên đội trưởng ngăn lính của mình ra khỏi xe từ bên phải.

“ Đừng ra từ bên đó, sang bên trái đây này!”

Lính ra ngoài từ đằng trái xe, bắn đầu bắn đáp trả về phía đối phương.

“...Trung úy đây! Các xe sau mau tới yểm trợ hỏa lực, chúng ta phải cầm cự tới khi tiếp viện tới!...”

Nhưng bất ngờ.

“...Ngài!...Trung úy mau rời khỏi xe!...”

Một quả RPG bắn từ bên phải thổi bay chiếc xe bọc thép hạng nhẹ, giết chết cả 4 người lính gồm trung úy chỉ huy.

“ Khốn nạn ngài ấy chết rồi, bắn chết chúng anh em ơi!”

“ Báo thù cho chỉ huy...!”

Lính Hoa Hạ hô hào nhau chiến đấu đấu.

Binh lính di chuyển theo mép tường của những ngôi nhà hai bên , bắn về phía mái nhà ở hướng ngược lại.

Lập tức Cao Hổ cho xe Humvee đi ra, người của anh ta thủ súng 12,7 bắt đầu xả đạn vào một hàng lính đang núp ở mép tường.

Do chiếc xe xuất hiện từ góc khuất quá bất ngờ, trong khoảnh khắc ngắn một hàng 5 người của quân đội bị súng máy hạng nặng đối phương rỉa chết.

“ Núp xuống! Chúng có vũ khí quân dụng rất mạnh!”

Cuộc đấu súng làm cho những người dân bị mắc kẹt trong giao tranh buộc phải núp vào nhà, họ cùi người trốn vào bất kì chỗ nào an toàn.

Mặc dù nhóm của Cao Hổ đã đuổi bớt dân thường đi, nhưng vẫn còn nhiều người bị mắc kẹt ở ngã ba giao tranh.

Một vài người cố gọi cảnh sát, nhưng sóng điện thoại đã bị máy phá tín hiệu của Cao Hổ chặn lại.

Cao Hổ lúc này quan sát tình hình từ trên một tầng lầu.

“...Xe Humvee 2 ra yểm trợ cho xe 1...”

“...Đã rõ!....”

Xe Humvee thứ 2 bắt đầu ló đầu ra, lính trên xe sử dụng súng máy bắn áp chế quân đội.

Một xe vận tải quân sự bốc cháy sau khi ăn loạt đạn.

Lính bên kia rất ức chế, một người cầm RPG ra.

“ Cho chúng mày ăn này!”

Đạn RPG bắn tung cửa của chiếc Humvee, giết chết lái xe và xạ thủ súng máy.

“...Gaaaa!...Xe số 2 chết rồi!...”

“...Bình tĩnh, xe số 1 lùi lại, đội súng phóng lựu tiến hành bắn áp chế!...”

Lính của Ám Ảnh gần đó vỗ vào thành xe số 1.

“ Lùi lại, chúng có vũ khí chống tăng!”

Khi xe số 1 rút lui cùng lính Ám Ảnh, bên quân đội Hoa Hạ bắt đầu tiến công.

“ Tốt quá, chúng đang rút lui...”

“ Cái đám lính đánh thuê rác rưởi, chúng giám hành động như vậy trên thành phố của chúng ta, giết chúng!”

Quân đội bắn chết hai tay súng đối phương đang rút lui, họ ném lựu đạn vào góc khuất để lùa người của Cao Hổ ra ngoài.

Đội hỏa lực của Cao Hổ nấp ở tầng thượng một siêu thị nhỏ, họ vận hành súng phóng lựu liên thanh MK19.

Bốn tổ phóng lự bắn ra loạt đạn lựu nổ 40mm trút lên đầu bên quân đội.

Lính của quân đội khi di chuyển trên đường phố, đã không tính đến trường hợp này.

“...Bùm!...Oành!...Oành!...Oành!”

“ Oái, lựu đạn !”

Lập tức trong loạt đầu tiên đã có vài người ngã xuống, chưa chết hẳn nhưng mảnh văng khiến họ gần như bị tê liệt khi thân thể có đầy vết thương lớn bé.

“ Lùi lại, là súng phóng lựu của chúng!”

Lính quân đội hô hào lui lại dần.

Một người bị thương như phát điên lên giơ tây vừa để kêu cứu nhưng miệng thì chửi.

“ Thế quái nào lũ này có cả súng phóng lựu! Bọn chúng là lính đánh thuê kiểu gì thế...!”

Đồng đội cố gắng kéo những người bị thương về, nhưng vài người đã trở nặng mà chết do mất máu.

Một số khác vẫn quằn quại trên mặt đường, đau đớn nhất có lẽ là những người bị dính mảnh văng vào háng.

“...Tổng bộ, chúng tôi mất phần lớn người rồi, không cầm cự được nữa!...”

“...Xẹt!...Đừng lo, viện quân tới rồi!...”

Từ phía tây, một đoàn xe quân sự hiên ngang đi tới tiếp viện.

Trên đầu họ là 2 trực thăng vũ trang WZ-10 yểm trợ trên không.

“...Đội trực thăng vũ trang đây. Xin phép tiên lên trước dọn đường...”

Chỉ huy đoàn xe mặt đất lập tức đáp.

“...Cho phép, cảm ơn vì đã giúp chúng tôi...”

Hai chiếc máy bay vọt lên trước đoàn xe quân sự.

Trinh sát của đội Cao Hổ đã phát hiện ra quân đội tới từ phía tây.

“...Sếp Cao Hổ! Chúng có tiếp viện từ đường tây, chúng ta làm gì bây giờ?...”

Nghe vậy, người đồng đội bên cạnh hỏi Cao Hổ.

“ Cho anh em rút lui chứ?”

Cao Hổ chỉ nhìn về đường phía tây, lắc đầu nói.

“ Chúng ta phải chặn viện bằng mọi giá cho tới khi sếp Hòa Ly xong việc, tập trung lực lượng ra chặn chúng!”

Người anh em bên cạnh chỉ cười nhẹ, vỗ vai Cao Hổ.

“ Hổ này, anh đừng ra trận lần này vì anh đã mất 1 tay rồi...”

Hàm ý về cái tay giả làm bằng titan của Cao Hổ.

Cao Hổ tức lên giơ súng quát lại đồng đội.

“ Này thằng kia! Lão tử vẫn còn cầm súng được nhé, chưa có phế đâu!”

Người bạn chỉ cười mà trèo xuống.

Anh ta liên lạc với đội phòng không trước.

“...Phòng không ra quân phải hạ bằng được 2 cái máy bay đó đi!...”

Bên phòng không nhận lệnh, lập tức 2 xe bán tải di chuyển ra ngoài với tổ hợp tên lửa vác vai Igla trên thùng xe được điều khiển từ xa.

“ Bắn đạn...!”

Người điều khiển bấm cò khởi động.

Lập tức mấy chiếc bán tải rung chuyển, đạn phòng không phóng ra liên tục, mỗi lúc bắn lên một quả về phía máy bay.

Viên phi công kinh hoàng.

“...Có đạn phòng không! Rất nhiều quả!...”

Đội WZ-10 bị bất ngờ khi đã tới khoảng cách gần.

“ Pháo mồi!...Pháo mồi...!”

Những tay phi công trên cặp trực thăng WZ-10 lại một lần nữa được trải nghiệm cảm giác kinh hoàng khi bị nhắm bắn bởi tên lửa vác vai tầm nhiệt giống như đồng đội Mi17 trước đó của họ.

“...Đội bay vũ trang đang bị phòng không chế áp!...”

Một chiếc dù đã thả pháo mồi nhưng số đạn bắn ra quá nhiều lại ở khoảng cách gần, chiếc đó dính đạn.

Nó bốc cháy rồi nổ tung trên cao tạo ra sự chấn động lớn cho chính người dân ở khu vực lân cận xung quanh, họ có thể thấy trực thăng bị nổ và đang bắt đầu hoang mang.

“ Có chuyện gì vây?”

“ Chiến tránh à...!”

Một số quay lại video hiếm có đó.

Chính vì sự đánh động không thể che giấu này mà chính phủ Hoa Hạ sau này phải thừa nhận khủng bố đã tấn công vào đoàn xe chính phủ ở Thượng Đảng, chính quyền thất bại trong việc ngăn chặn chúng hành động.

Chiếc còn lại tiếp tục thả loạt pháo mồi làm đạn tầm nhiệt bị chệch hướng đi hết.

Các Ám Ảnh nhìn nó mà lo lắng.

“...Chết rồi sếp, còn một con vẫn sống nhăn răng đang lao tới chúng ta!...”

“...Bình tĩnh, nhờ đội phòng không trên mái hạ gục nó!...”

Nhưng chiếc WZ-10 còn lại bắt đầu bắn đạn pháo 23mm của nó quét cả một góc đường, đạn làm bụi mù mịt mà để lại 6 người chết và bị thương cho đội Cao Hổ.

“ Ahaaaaa...!”

Người bị thương la lớn khi chân anh ta bị băm nát bởi pháo.

“ Yên lặng Chansin, tôi sẽ đưa anh ra khỏi đây!”

Một người cố gắng kéo bạn mình ra khỏi đống mảnh vụn của lề đường khi nó vừa bị pháo sới tung lên.

Chiếc WZ-10 bắt đầu quay đầu lại.

“ Chúng tao sẽ giết hết bạn mày, trả thù cho đồng đội!”

Viên phi công quyết tâm hạ thấp độ cao, bắn ra loạt đạn rocket diệt bộ binh.

“ Cao Hổ cẩn thận!”

Vị trí của Cao Hổ cũng bị ngắm, anh ta may mắn được đồng đội ôm lấy đẩy ngã xuống ban công tầng dưới.

Rocket thổi bay cả góc phố, lửa, khói bao trùm ngã 3 đường.

Rất nhiều lính của Cao Hổ bị nổ chết, bị vùi dưới góc siêu thị đã sụp đổ hoặc bị thiêu chết.

Cao Hổ cố gắng đứng dậy, đẩy đồng đội đã bất tỉnh ra bên cạnh.

“ Khụ khụ!”

Anh ta tìm lấy bộ đàm của mình.

“...Cao Hổ đây, có thằng nào bắn hạ cái máy bay chết dẫm đó cho tôi!...”

Một xe bán tải được đẩy ra với trên thùng xe là pháo phòng không 2 nòng ZU23-2.

“ Bắt chúng nó!”

Pháo bắt đầu bắn về trực thăng vũ trang, đạn 23mm dễ dàng xuyên thủng giáp mỏng của loại WZ-10, làm cho nó bốc khói đen.

“...Chúng tôi bị bắn bởi pháo 23mm, động cơ thủng rồi, thùng nhiên liệu không tự hàn lại được, áp suất ống xả đang giảm!...”

“ Pang!”

Viên phi công chính bị bắn gục bởi đạn 23mm xuyên vào buồng lái.

“ Này người anh em, ôi không!”

Phi công phụ cố lay gọi người đồng đội nhưng không được, trực thăng của họ đang chao đảo về một phía.

“...Phi công chính chết rồi, tôi sẽ phải hạ cánh khẩn cấp!...”

Giảm lực nâng quá nhanh, chiếc máy bay thủng như tổ ong dần bị gãy cả đuôi khi cố giữ độ cao rồi bị rơi xuống một nóc nhà dân.

Viên chỉ huy quân đội được cử tới cứu viện đoàn xe vip, hàm đại úy trợn mắt nhìn cái cảnh 2 máy bay bên ông ta bị hạ gục.

“ Bọn khốn nào đây, chúng giải quyết khí tài của chúng ta dễ dàng như vậy?”

“ Sếp, bọn chúng không phải đám khủng bố thông thường nữa...”

Viên đại úy liên lạc vào bộ đàm.

“...Chỉ huy đây, dàn quân ra hai bên đường, ưu tiên áp chế hỏa lực vào các góc cao tầng. Đội bắn tỉa di chuyển tới mái nhà khu đỗ xe trọc trời...”

Quân đội di chuyển hai bên đường, áp sát vào nhà cửa, công trình bên lề.

Bất ngờ chiếc Stryker M1128 lao ra từ góc khuất chắn ngang đội hình quân đội.

Pháo 105mm của nó lập tức khai hỏa thổi bay xe bọc thép nhẹ của quân đội, giết chết liền ngay lập tức nhiều người di chuyển gần với nó.

“ Ôi mẹ ơi! Bọn này có cả xe chiến đấu bộ binh!”

Viên đại úy chỉ có thể cúi người bên lề đường, đạn 12,7 của xe địch bắn quét qua làm rất nhiều người của ông ta ngã xuống trong khoảnh khắc.

“ Lùi lại, mang súng chống tăng của chúng ta lại đấy!”

“ Sếp, chúng còn chiếc thứ 2!”

Xe VBCI trang bị pháo 30mm bắn liên hoàn đạn nổ mảnh làm cho cả một tiểu đội đi phía trước bị nổ nát người.

“...Chúng có cả IFV và APC, các tiểu đội tỏa ra ngõ nhỏ, luồn sâu tấn công sau lưng chúng!...”

Bất ngờ khi còn đang liên lạc dở, xe APC của quân đội ở gần đó bị nổ tung làm viên đại úy bắt đầu cảm thấy run sợ cho tính mạng của ông ta.

Lại thêm một xe của họ bị cho nổ, lúc này ông ta ý thức được rằng kẻ địch có vũ khí bắn ngoài tầm nhìn.

“...Chỉ huy! Trinh sát phát hiện địch có thiết bị bay trên trời!...”

“...Vậy làm cái gì đó vô hiệu hóa nó đi!...”

Hết dính phải IFV hàng xịn của kẻ thù, giờ nhóm quân Hoa Hạ lại bị dính phục kích từ bầu trời bởi Drone mang theo bom tự chế thả xuống đột nóc.

Phía quân đội tản ra bắt đầu bắn trả lên trời, một số cầm thiết bị tác chiến chống Drone ra để áp chế ngược.

Bấy giờ trong lúc bên lực lượng cấp đại đội bị cầm chân ngoài đường lớn.

Thì những người còn lại của trung đội đi tiên phong khi trước vẫn đang cố thủ trong một ngôi nhà dân, bên ngoài thì các Ám Ảnh bắn áp chế ác liệt vào từng khe cửa sổ của ngôi nhà đó.

Đạn lách tách văng vào nhà làm 3 vợ chồng cùng đứa con ôm nhau một góc cố gắng sống sót.

“ 3 người ở yên đấy, cúi thấp người xuống!”

Lính của trung đội tiên phong trấn an gia đình đó.

Một người khác từ tầng 1 khó khăn lắm mới lên được tầng 2 để báo tin xấu.

“ Bên dưới bị chặn hết rồi, tiếp viện dường như đã bị chặn ở bên kia đường!”

“ Làm sao đây?”

Mọi người quay sang nhìn viên thiếu úy có cấp bậc cao nhất ở đây, nhưng anh ta cũng không có cách.

“ Bùm!”

Một quả đạn chống tăng đục thủng cửa sổ thổi bay 2 người trong nhóm văng ra sau.

“ Ahaaaa, tay tôi dính mảnh văng!”

“ Binh nhất chết rồi!...”

Viên thiếu úy chỉ đạo.

“ Phải cố thủ cầu thang, binh nhì anh ra bắn áp chế từ cửa sổ, 3 người còn lại theo tôi!”

Họ lật một cái bàn xuống để phòng thủ ngay lối lên cầu thang.

Người binh nhì được giao nhiệm vụ canh cửa sổ, anh ta hé nửa con mắt nhìn phía dưới thì bất ngờ đạn xuyên tường bắn vỡ đầu anh ta.

Máu văng tung tóe cả vào gia đình kia làm đứa nhỏ khóc rất to.

“ Binh nhì Lý chết rồi!”

“ Tông, ném lựu đạn xuống tầng!”

Một quả lựu đạn lăn xuống cầu thang phát nổ, có vẻ không có tên địch nào dính phải.

Tất nhiên đối thủ của họ là các Ám Ảnh được đào tạo kỹ càng sẽ không dính lỗi sơ đẳng đó.

Ám Ảnh bên dưới bắt đầu tiến vào ngôi nhà, họ xác định ngay cầu thang có vấn đề.

“ Bảo ai đó đột nhập từ ban công đi...”

Một người xuất hiện ngay sau nhóm đứng chờ dưới cầu thang.

“ Tôi bắn phóng lựu nhé?”

“ Được, bắn!”

Anh ta nã quả đạn lựu lên trần cầu thang, làm nó nổ tung văng ra mảnh gỗ cùng với bụi.

Một người của nhóm thiếu úy bị mảnh gỗ văng vào mắt.

“ Kyaaaaa!...Mắt tôi! Có thứ gì đâm vào mắt tôi!”

“ Bình tĩnh lại, tôi sẽ sơ cứu...!”

Máu cứ chảy ra từ đôi mắt bị hỏng, trông rất đau đớn.

Bất ngờ hai Ám Ảnh trèo vào từ ban công nhà, giương súng bắn nhóm 4 người của thiếu úy từ phía sau.

“ Đoàng đoàng đoàng đoàng!”

“ Taraaaa!...Chết rồi!”

“ Đã dọn dẹp, lên đi anh em!”

Lập tức đội bên dưới tiến lên, chỉ thấy 4 tên lính nằm lẫn lên nhau sau bàn gỗ đã chết trong vũng máu.

“ Có dân thường, đừng bắn!”

Họ tìm thấy gia đình kia, ngay tức khắc người bố cầu xin tha mạng cho gia đình anh ta.

“ Suỵt! Ngồi yên trong nhà không được ra ngoài.”

Một Ám Ảnh ra hiệu họ im lặng, tuân thủ ở trong nhà để giữ mạng.

“...Sếp Cao Hổ, nhóm lính ở quốc lộ 5 đã dọn dẹp sạch sẽ!...”

“...Tốt lắm, kẻ địch đang cố tràn qua chúng ta từ các con hẻm, các anh hãy tương kế tựu kế...”

“...Rõ!...”