Chương 10: Rút lui an toàn, giải cứu đồng đội

Công viên lớn nhất thành phố Thượng Đảng.

Trong một công viên vắng người, có xe container đậu bí mật bên hồ nước mà không ai hay biết.

Bên trong thùng container là hàng đống máy móc hoạt động cùng 2 người sử dụng máy tính điều khiển thiết bị bay từ xa.

UAV tầm cao dễ dàng quan sát những chuyển động bên dưới, người điều khiển nhận thấy phía quân đội đang luồn qua các ngõ hẻm nhỏ để đánh bất ngờ người của Cao Hổ.

“ Phư ha ha ha ha...!”

Người điều khiển chết cười khi nhìn cách đám lính quân đội rón rén di chuyển trong ngõ nhỏ.

Họ là những người có tính khí cởi mở nhất trong Ám Ảnh, đôi khi trông hơi có hình tượng bất thường của các game thủ.

“ Chắc hẳn lũ người này khinh thường, không mường tượng được quy mô ra quân của Ám Ảnh chúng ta nên mới bị động như vậy.”

Đồng đội bên cạnh cũng đáp lời theo.

“ Phải đấy, chắc chúng chỉ nghĩ chúng ta dùng được mỗi Drone tầm thấp, chúng không dám tưởng tượng chúng ta chơi hẳn hàng tầm cao như vậy. Quân đội không có mang theo vũ khí phòng không tầm cao, chúng chẳng làm gì được trong 1 tiếng tới.”

“ Xem ra cứ gửi dữ liệu cho máy tính của Cao Hổ được đồng bộ cùng UAV, như vậy ngài ta sẽ giải quyết chúng sớm.”

Cuộc chiến trong ngõ hẻm.

Trong con ngõ tối tăm, âm thanh từ ngoài đường vẫn còn vang vọng vào đây.

Nhưng sớm thôi, nơi này cũng sẽ là chiến trường.

Lính Hoa Hạ bắt đầu tiến vào ngõ nhỏ, họ tự tin rằng với việc thông thạo địa hình của thành phố này, họ có thể dễ dàng móc lốp đối phương.

Nhờ vào bản đồ đường bộ điện tử chính xác cao lấy từ quản lý đô thị, quân đội xác định con ngõ an toàn nhất để di chuyển.

Nhưng bên Cao Hổ cũng có bản đồ đường bộ chính xác, mà đã thế họ còn có UAV chỉ điểm tận nơi.

Ưu thế về công nghệ và sự thông thạo địa hình, cả hai bên đầu có.

Vì vậy tính bất ngờ cùng kĩ năng tác chiến trở thành nhân tố quyết định thắng bại.

“ Di chuyển nhanh, chúng ta phải tấn công chúng trước khi chỗ này bị phát hiện!”

“ Chúng ta đông hơn chúng, vì thế không có gì phải sợ. Chúng ta sẽ thắng!”

Viên chỉ huy ra lệnh cho binh lính di chuyển nhanh trong ngõ, âm thanh từ giầy lính dẫm vào vũng nước có thể nghe thấy rõ từng bước.

“...Tiểu đội 5 và 11 tiến vào rồi, phần còn lại tỏa sang ngõ bên cạnh mà tiến lên!...”

“...Đại úy, xin yên tâm. Nếu không có vấn đề gì thì 5 phút nữa cùng hành động!...”

“…Phải nhanh, chúng ta cần tiếp viện gấp cho đoàn xe vip đang gặp nguy khốn!…”

Đằng trước đám lính là phần ngõ rất tối, nhìn như hố sâu thăm thẳm.

Một người lập tức bẻ gậy phát sáng, vừa cầm đi soi đường vừa dẫn thêm hàng dài binh lính phía sau đi cùng.

Như vậy là quá bạo gan, cơ bản quân đội không nghĩ những ngõ hẻm nhỏ hẹp, lại sâu và ngoằn nghèo ở trong các khu dân cư sẽ có tên khủng bố nào đó để mắt tới.

“ Chúng ta là quân nhân chính quy được đào tạo, đây còn là thành phố của chúng ta. Sẽ sớm thôi lũ khủng bố phải đền tội!...Chúng cũng chỉ là đám dân thường được vũ trang mà thôi. Chúng chỉ muốn gây tiếng vang, vì vậy chúng sẽ thủ tới chết ở ngã ba!”

Không ai được phép phá hoạt thành phố của họ, đó là điều mà mỗi người lính tự nhủ.

Họ đã đúng khi nghĩ rằng đối phương sẽ không thông thạo địa hình, quả thực nhóm Cao Hổ phải nhờ nhiều tin tình báo và hệ thống trinh sát hiện đại để dò đường.

Họ cũng đúng khi họ tin rằng quân số của đối phương không đông, quả thực thì mình lực lượng cảnh sát nếu bao vây cũng có thể tiêu diệt toán quân tinh nhuệ của Ám Ảnh.

Nhưng tất cả suy đoán của họ đều đã sai chỉ vì 1 lý do, bởi họ đã nhầm khi coi kẻ thù chỉ là đám khủng bố hay lính đánh thuê thông thường được vũ trang.

Ám Ảnh được huấn luyện không khác gì đặc nhiệm thiện chiến của quân đội, trang bị thì đều là hàng xịn nhất.

Mà động cơ của họ cũng không giống đám khủng bố thông thường, họ tới để hạ sát đám quan chức.

Đường lui là có sẵn, thực chất nhóm Cao Hổ chỉ là nhóm quân bọc hậu.

Chính vì sai lầm duy nhất là đánh giá sai đối thủ chỉ giống khủng bố như TLA hay lính đánh thuê, mà những phán đoán sau này của quân đội, cảnh sát đều sai lệch đi rất nhiều.

Giờ phút đã điểm, một Ám Ảnh chăm chú nhìn ánh sáng từ gậy phát quang của tên lính đi đầu, chờ đợi hắn tới vị trí thích hợp.

Tất cả nhóm Ám Ảm mai phục ở ngõ tối đều trang bị kính nhìn đêm và kính chỉ thị mục tiêu cực kì hiện đại.

Một người trong số họ giơ kíp kích nổ lên và ra hiệu.

“ Bùm!...Bùm!...Bùm!...”

Lập tức cả cái ngõ tối bị nổ tung.

Ám Ảnh tỏ ra rất gian ác khi bố trí chủ đạo là các loại mìn nổ mảnh văng như Claymore hay MON-50.

Đảm bảo nó sẽ không phá hỏng ngõ hay công trình xung quanh nhưng chắc chắn giết chết toàn bộ binh lính đi theo hàng dọc theo ngõ nhỏ.

Họ đã tính toán cả rồi, bây giờ cả trung đội lính Hoa Hạ chết tức tưởi sau khi mỗi người lính ăn đủ chi chít mảnh văng.

Số còn lại thì bị thương nặng, nằm lẫn trong đống xác người đang gào thét đầy ai oán.

Viên chỉ huy dẫn đầu cũng chết tại chỗ, không chỉ 1 mà tất cả các ngõ có quân đội tiếp cận đều bị cho nổ mìn.

“ Bắn chúng!”

Ám Ảnh chỉ việc bắn chết những kẻ còn sót lại, kể cả có là bị thương họ cũng phải dẫm lên đầu lên cổ người đó tới chết.

Tiếp đó ở một bên khác, ám ảnh lại vặn kích nổ.

“ Mở khóa an toàn...Kích nổ!”

“ Bùm!...Uỳnh!...”

Vài ngôi nhà bỏ trống ở hai bên đường bị nổ tung phần móng, những ngôi nhà 2-3 tầng này đổ xuống đè chết vô số binh lính nấp hai bên lề đường.

Nó đổ thẳng vào hàng ngũ quân đội, lập tức đã che khuất họ với nhau và chia tách họ với kẻ thù.

“ Ahaaaaa!”

Tiếng la, tiếng gào thét.

“ Bom nổ làm sập nhà rồi!...Cứu trợ anh em đi...!”

“ Đại úy đâu rồi?”

“ Ông ta chết rồi, hầu hết các chỉ huy chết cả rồi!”

Vì phần nhiều binh lính nấp sau xe bọc thép hay hai bên lề đường, tính tập trung vào một vị trí cao làm cho họ chết rất nhiều, là kiểu chết trùm cả bọn.

Điều này chứng tỏ quân đội của Hoa Hạ không có nhiều kinh nghiệm tác chiến, kể cả tác chiến đô thị.

Đơn giản vì trong khi các nước phía bắc và phía nam phải chiến đấu chống các cuộc xâm lược của những phe khác trên thế giới thì vùng Hoa Nam gồm Hoa Hạ và vài nước cộng hòa lại rất bình yên trong phần lớn thời gian xảy ra cuộc chiến tranh 40 năm.

Chỉ phải yên ổn phát triển kinh tế, nên họ cũng chỉ có giỏi về mặt kinh tế, ngay cả công nghệ, sức mạnh quân sự và sự phát triển về phương pháp tổ chức xã hội cấp tiến họ đều yếu hơn những nước khác.

Những Ám Ảnh chứng kiến toàn bộ quá trình đối kháng với quân đội, chỉ việc nở một nụ cười chiến thắng.

Ngoài mấy người bị hạ bởi đạn lạc hay phương tiên tấn công có hỏa lực mạnh của quân đội, thì Ám Ảnh không thiệt hại nhiều lắm.

Cao Hổ quan sát tiến trình nãy giờ, không khỏi vui lòng.

“ Bây giờ để xem quân đội ngoài tổng lực đánh chúng ta, bọn chúng còn kế nào nữa chứ. Nhưng nếu tổng lực tấn công, hoàn toàn chúng sẽ để lộ hành tung cho toàn dân thiên hạ, lúc này cái sự yếu kém của chúng sẽ lộ rõ mồn một!”

Bất ngờ máy điện đàm kết nối với Hòa Ly bắt đầu phát tín hiệu.

“...Te...Te...Te...Cao Hổ! Chuẩn bị thu quân, tiến hành tiêu hủy vũ khí không cần thiết!...Nhắc lại Cao Hổ! Chuẩn bị thu quân, tiến hành tiêu hủy vũ khí không cần thiết!...”

“...Xẹt!...Cao Hổ đã nghe rõ, kết quả khả quan chứ Hòa Ly?...”

“...Rất khả quan, những mục tiêu ám sát đều đã chết, bây giờ chúng ta chỉ cần rút lui thật cẩn thận...”

“...Đã hiểu...”

Cao Hổ nghe xong mà hứng chí hẳn, lập tức liên lạc với toàn đội.

“...Các phương tiên bọc thép tiến hành ở lại yểm trợ, anh em Ám Ảnh chuẩn bị thu dọn rút lui đi. Kế hoạch đã thành công, các mục tiêu cần ám sát đều đã chết!...”

Tất cả Ám Ảnh, không có ai nhiều lời ngợi ca, họ khá kiệm lời.

Họ đều chỉ giơ nắm đấm lên cao thể hiện sự vui mừng, niềm tự hào của mình.

Rồi nhanh chóng chuẩn bị thu dọn, tập hợp vào các góc khuất vứt bỏ trang bị.

Dự định của Cao Hổ là cho bọn họ di chuyển bằng đường cống ngầm.

Phải nói anh ta đang hơi khinh thường quân đội vì lực lượng trinh sát vốn đã nằm vùng dưới cống ngầm từ lâu cũng không hề thấy quân đội ngó ngàng tới chỗ này.

Rõ ràng là đám tướng lĩnh của Hoa Hạ không hề tính toán tới cách tiếp cận dưới lòng đất ngay từ đầu, dù cho bây giờ chúng có tính tới thì cũng không kịp nữa.

Giống như bên trên, dưới cống cũng đã cài đầy mìn định hướng chống bộ binh.

Lúc này, một số lính Hoa Hạ quá tức giận khi nhìn hàng dài thi thể của đồng đội được mang ra, họ cầm súng trèo qua hàng đống gạch vụn cao tới 3 tầng lầu để liều mạng trận cuối với kẻ thù.

Một số ngay lập tức bị bắn tỉa hạ gục, nhưng có 1 tên đã leo lên được cùng khẩu RPG7 trên tay.

Hắn bắn về phía chiếc Stryker M1128 kịp lúc trước khi một phát đạn bắn tỉa xuyên qua đầu hắn.

Tháp pháo của xe bọc thép bị bắn cháy, bùng lên chút lửa.

“ Đội thiết giáp bị bắn!”

“ Mau cứu họ!...”

Cao Hổ lo lắng vội ra lệnh qua bộ đàm.

“...Cứu lấy kíp lái!...”

Kíp lái chiếc Stryker được kéo ra, đều bị thương nhưng chưa có chết.

Mấy tên lính Hoa Hạ từ bên kia trèo qua đống đổ nát bắt đầu bắn trả, một số ném lựu đạn nổ vào chiếc VBCI.

“ Chúng ta rút chứ?”

Người lái xe hỏi trưởng xe, nhưng anh ta đường hoàng đáp.

“ Chờ đã, chúng ta phải hạ chúng!”

Pháo 30mm lập tức bắn quét lên đống đổ nát, trực tiếp băm nát thịt của những người lính xấu số.

Sau đó kíp lái 3 người mới bỏ xe từ cửa hậu đào thoát ra ngoài dưới sự yểm trợ của bộ binh.

Cao Hổ trực tiếp liên lạc với đội điều khiển UAV.

“...Bao giờ các người mới tiến hành bọc hậu cho đội của tôi!...”

“...Đừng lo, UAV cảm tử đang bắt đầu phóng!...”

Trò chơi đang kết thúc.

Ở công viên, một ông già làm bảo vệ tại đây đang ngắm nhìn hồ lớn, hưởng thụ không khí trong lành.

Đột nhiên lúc hướng ánh mắt sang bên kia hồ, ông thấy một nhóm người lạ đang làm gì đó với chiếc xe chở hàng lớn.

Việc xe chở đồ tái chế được tạo tác đẹp tới công viên để bài trí cho công viên đẹp hơn là một loại dịch vụ của các nhà thầu môi trường, do đó ông không lạ gì.

Nhưng bất ngờ thùng xe mở ra, lộ bên trong là một giàn phóng lớn với vô số thứ gì đó nhìn như diều vậy.

“ Cái gì vậy?...Không lẽ là tiết mục biểu diễn cho cuối tuần?”

Nhưng rất nhanh, ông đã phát hiện nó không đúng.

Một người bên đó đã nhìn thấy ông, nhưng chỉ quay đi vì nghĩ rằng có lẽ ông không thể gây nguy hiểm cho họ.

Nhóm Ám Ành khởi động thiết bị điện tử, máy phóng các thứ, rồi bật công tắc.

“ Kết nối thành công với UAV!”

“ Bắn loạt UAV, phóng!”

Hàng trăm UAV cảm tử loại KUB, có thể mang lượng thuốc nổ tới 3kg, với số lượng cả trăm chiếc chúng có thể tạo một lượng hỏa lực diện rộng tương đương pháo phản lực phóng loạt.

Quan trọng chúng có thể điều khiển nên có tính cơ động cao, dễ dàng che giấu khi quá cảnh hải quan với vỏ bọc là thiết bị bay cho biểu diễn ban đêm của thành phố.

Do được tháo rời nên cảnh sát và hải quan khi kiểm tra hoàn toàn không ngờ tới chúng là vũ khí.

Tất cả đều được tính toán chi li từng tí, kế hoạch tỉ mỉ này là tác phẩm của ban tham mưu Ám Ảnh.

Hòa Ly chỉ là người thực hiện nó còn tất cả Ám Ảnh thực thi đội 6 chỉ là thuộc cấp của cô.

Lão bảo vệ bất ngờ tới múc ngã ra lùm cỏ, ông nhìn rõ từng đàn chim sắt bay vút đi xa mà giật cả mình, tự cảm thấy lo lắng rằng sắp có chuyện chẳng lành.

Bấy giờ ở bộ chỉ huy quân sự thành phố Thượng Đảng, là trung tâm quân sự gần nhất thành phố đã được cải biến thành trung tâm chỉ huy tạm thời cho các lực lượng từ quân đội tới cảnh sát tiến hành giải cứu đoàn xe vip bị tấn công.

“ Một lượng lớn mục tiêu bay không rõ danh tính đã xuất hiện trên bầu trời thành phố chúng ta!”

“ Chúng định làm gì vậy?”

Viên chỉ huy trưởng không khỏi khó hiểu, nguyên do ông ta cũng chỉ là chỉ huy quân sự một thành phố, vốn không có kinh nghiệm về chiến tranh hiện đại.

Cấp dưới vẫn tiến hành báo cáo, cho thấy hướng bay của đám chim sắt đang tiến tới 1 ngã ba trên đường quốc lộ 5.

“ Báo cáo! Chúng đang nhắm đến nhóm quân của phe ta đang giao tranh ở ngã ba!.....”

“ Không xong rồi, báo động nhanh!”

Nhưng quá muộn, do phản ứng chậm của quân đội Hoa Hạ, đám chim sắt tiếp cận từ cao rồi bổ nhào lao thẳng xuống đội ngũ quân đang rối loạn của Hoa Hạ bên dưới.

Một vụ cơn bão lửa bùng lên, khói bụi cùng đất đá vụn làm mù mịt cả một khu phố lớn.

Không khác gì một trận pháo kích diện rộng, thật không dám tưởng tượng xem còn lại gì sau cuộc tấn công bất ngờ đó.

Cao Hổ cùng lính của mình chỉ nhìn bên đó một cái, rồi lặng lẽ nhảy xuống cống ngầm chuồn mất dạng.

Hòa Ly bị tập kích.

“...Đội Cao Cao báo cáo, đã thuận lợi tiến xuống đường cống ngầm....”

“...Đội Cao Hổ báo cáo, đã rút lui thành công bằng đường cống ngầm...”

“...Đội công viên xin báo cáo, đã thành công rút đi bằng đường cống thoát nước gần công viên...”

Nhận những báo cáo khả quan đó, Hòa Ly cười mỉm với vẻ mặt hài lòng.

“...Tốt lắm các chàng trai của tôi, hen gặp mọi người ở căn cứ địa của đội 6 chúng ta...”

Được đại tỷ khen ngợi, mấy người này đều có chút vênh mặt tự hào.

Sau đó Hòa Ly cũng thu dọn để rời đi cùng đội tác chiến điện tử.

Lý do đội này phải ở lại cuối cùng là vì nếu họ không kiểm soát tới phút cuối, chính quyền Thượng Đảng sẽ dễ dàng phá bỏ tường lửa mà họ mới dựng mà kiểm soát lại hệ thống camera, cảm biến cũng như liên lạc của khu vực đường số 5.

Nếu vậy việc rút lui sẽ bị lộ, do cơ chế áp dụng công nghệ cao vào quản lý đô thị nên có cả trăm loại camera, cảm biến khác nhau được lắp đặt từ trên tháp viễn thông tới tận dưới cống ngầm.

Có chúa trời mới biết được bao nhiêu thứ như vậy có thể giám sát con người.

“ Tiến hành thu dọn thôi, tiêu hủy hết máy móc đi, phá ổ cứng và bộ nhớ, tất cả!”

Theo lệnh của Hòa Ly, mọi người bắt đầu đập bỏ máy móc, dùng súng bắn hỏng điện đàm, radar, cắt hết các loại dây cáp rồi gom chúng lại một chỗ đốt bỏ bằng xăng cháy.

Hòa Ly cũng bẻ gấp vài cái usb và đĩa cứng, đầu thu các mảnh vỡ ném vào ngọn lửa.

Xong xuôi, họ chuẩn bị chuồn đi bằng đường cống ngầm.

Chợt Hòa Ly nghe thấy tiếng động lạ, cảm giác như có ai đã giẫm vào mảnh thủy tinh ngoài sân vườn phía sau nhà.

“ Dừng!”

Cô ra hiệu cho họ, bản năng của người đã trải qua sinh tử nhiều lần mách bảo cô đó là âm thanh chẳng lành.

“ Mọi người chuẩn bị lại vũ khí đi...”

“ Chuyện gì vậy chỉ huy?”

“ Tôi nghe thấy động tĩnh.”

Một người hé chút rèm cửa nhìn xuống, họ thấy 6 kẻ bận trang bị quân dụng đang đi dưới đó, một trong số chúng đang canh chừng chính bọn họ ở lầu 2, tay lăm lăm súng trường gắn giảm thanh.

“ Cô Ly, có địch bên dưới!”

Hòa Ly gật đầu hiểu.

“ Có vẻ là đặc nhiệm của Hoa Hạ, SOF Nam Đao, thánh kiếm của phương nam...”

Nghe vậy, có vài người thuộc đội hộ tống cười mỉa mai.

“ Đúng chỉ cái lũ đó mới tiếp cận chúng ta gần tới vậy mà không bị phát hiện.”

Mấy người bên tác chiến điện tử, kỹ thuật viên có thắc mắc.

“ Đám người đó mạnh lắm à?”

Một Ám Ảnh bên đội hộ tống chỉ đáp.

“ Mạnh đấy, nhưng cũng chỉ tương đương chúng ta mà thôi.”

Hòa Ly nhìn vào đồng hồ, cô đáp một cách khẩn trương.

“ Không có thì giờ cười nói đâu, đội hacker và kỹ thuật viên bắt buộc phải được bảo tồn, các người rút lui ngay xuống cống ngầm cho tôi. Những người thuộc nhóm hộ tống ở hại cùng tôi phang nhau với đám Nam Đao để câu giờ.”

Mấy người bên đội kỹ thuật viên và hacker đều là tinh anh cả, họ khó đào tạo nên sẽ không thể thay thế nếu bị thất thoát.

Quan trọng là đám người này giỏi dùng đầu hơn tay chân.

Nhưng họ lại có chút không chịu, vì đồng đội đều ra trận đánh giết cớ sao họ lại ở trong nhà an toàn, bây giờ cũng vậy họ lại được ưu tiên quá nhiều.

Một Ám Ảnh được tạo nên đều có một lòng tin, một lòng trung thành và sự tận tụy công hiến vì cô chủ.

Tất cả đều như nhau, đều cùng 1 mục địch sống lớn nhất mà tụ họp lại, rèn luyện khắc khổ để trở thành tay sai Ám Ảnh.

Vì thế cái sự so đo ở đây là so xem ai cống hiến được nhiều hơn, rõ nét hơn.

Hoa Ly nhìn ánh mắt của mấy tên đó, không khỏi muốn phì cười.

“ Này, mấy tên trói gà không chặt các cậu thì làm được quái gì? Chị đây không nói nhiều, lệnh là chạy trốn ngay, nhanh!”

Lập tức mấy tên này bị dọa vội vàng xách balo chạy qua ván gỗ bắc trên tầng 2 để sang nhà đối điện, từ đây họ có thể chui xuống nắp cống gần nhất.

Còn Hòa Ly cùng mấy người của nhóm hộ tống không nói nhiều, lập tức tự hiểu ý nhau mà hé súng qua cửa sổ bắt đầu xả đạn xuống.

Ngay từ loạt đạn bất ngờ đó, 2 đặc nhiệm đối phương đã bị bắn hạ, chúng nhanh chóng được đồng đội lôi đi tới chỗ an toàn.

Có lựu đạn quăng vào trong nhà.

“ Lựu đạn!”

Mọi người xô nhau ngã sang một bên, bên còn lại lựu đạn nổ lớn.

Sau vụ nổ lập tức họ lại đứng dậy chuẩn bị chiến đấu, Hòa Ly chỉ đạo cấp dưới.

“ 2 người theo tôi chặn cầu thang lại, hai người còn lại tiếp tục bắn áp chế từ cửa sổ!...”

“...Nhớ kỹ rằng chúng là đặc nhiệm thiện chiến của quân đội Hoa Hạ, có thể số lượng còn khá đông. Vì thế không bắn được thì bỏ đi đừng cố!”

Họ chia nhau ra, Hòa Ly không nói không rằng rút chốt lựu đạn quăng xuống cầu thang ngay khi vừa tới.

Quả nhiên đối phương đã lên được nửa đường, thấy lựu đạn lăn lóc xuống họ vội nhảy ra.

“ Đùng...!”

Hòa Ly hé nòng khẩu HK416 của mình bắt đầu nhả hết băng đạn.

Đạn của cô đục thủng tường rồi quét dần xuống dưới tới khi cắt qua người một đặc nhiệm, hắn ta ngã lăn qua từng bậc cầu thang, đồng đội của hắn lập tức bắn trả lại vào chỗ tay vịn cầu thang.

Gỗ vỡ ra bụi mù mịt, bắn cả vào mắt Hòa Ly là cô tạm mất thị lực.

“ Ây...Chết tiệt mắt tôi!”

“ Tôi có nước.”

Hòa Ly ngửa đầu lên để đồng đội tưới nước vào mắt.

Người còn lại quỳ thấp trọng tâm bắt đầu bắn áp chế đối phương, bên kia cũng không kém cạnh đứng ở những góc khuất như cửa phòng bên, cửa sổ hành lang của tầng dưới bắt đầu bắn trả đáp trả.

Hai bên giao lưu súng với nhau qua lại liên tục, cứ bên này hé ra bắn xong là nấp lại, sau đó bên kia chớp cơ hội lại bắn trả.

Đạn dính vào đầu của người Ám Ảnh đang áp chế hỏa lực, làm anh ta ngã ra sau.

Hòa Ly lập tức kéo anh ta lên, may mắn tên này mạng lớn chưa có chết.

“ Mẹ kiếp, bắn gần nát của mũ của tôi!”

Một tên đột nhiên cầm Shogun xông ra bắn liên hồi những loạt đạn găm chi chít vào tường ở cầu thang.

Ám Ảnh còn lại ngó xuống, bắn thủng cổ hắn bằng loạt đạn ngắn, chưa yên tâm anh ta còn bồi thêm vài phát vào thân thể đối phương cho chắc ăn.

Đám đặc nhiệm thấy thế, có kẻ rút súng phóng lựu cá nhân ra nã về phía cầu thang.

Đạn nổ tung một mảng tường tạo ra nhiều mảnh vụn văng vương vãi khắp cầu thang.

“ Khụ khụ!...Bọn này khá...”

“ Sếp Hòa Ly, cô không sao chứ?”

Hoa Ly lắc đầu, cô lắp lưỡi lê lên súng.

“ Hoặc là chúng chết, hoặc là ta chết, liều thôi!”

Cô bắn bừa dính chân một tên đang cố tiến tới, sau đó bật qua nhảy thẳng xuống cầu thang một cách bất ngờ.

Hòa Ly bắt lấy vai một tên rồi lăn lội với hắn ở hành lang, thừa cơ dí nòng súng vào người hắn mà cứ thế bóp cò.

Đạn đục thủng giáp của hắn xuyên thẳng vào ngực, có lẽ hắn chết rồi.

Hòa Ly chưa kịp đứng lên thì một tên khác đã lao tới đập báng súng vào đầu cô.

Hắn định bắn kết liễu nhưng đồng đội đã cho một phát dính lưng tên đó, tuy vậy giáp chống đạn đã khiến hắn không bị thương tổn mà quay lại bắn trả.

Hòa Ly dù bị choáng nhưng vẫn rút súng ngắn bắn thủng đầu một tên khác đứng ở góc tường chưa chú ý tới cô.

Sau đó cố đứng dậy thì bị một tên nữa quật ngã, hai người đều rút dao ra cố gắng đâm vào chỗ hở của đối phương.

Tay hai người ghì chặt nhau bằng hết sức có thể, sau đó ôm nhau lăn lội trên đất mặc cho cuộc đấu súng vẫn còn tiếp diễn ngay bên cạnh.

Hòa Ly nhất thời sức yếu, không chống đỡ được bèn cố gắng lái mũi dao của hắn đâm sang sàn nhà, sau đó ưỡn người kẹp cổ hắn bằng chân.

Tên nay cũng không vừa, trực tiếp đập mạnh Hòa Ly vào tường làm tay trái cô như muốn rụng rời mất cảm giác.

Hắn nhấc Hòa Ly lên, định hạ đầu cô thẳng xuống mảnh gỗ nhọn hòng giết chết cô, nhưng Hòa Ly nhanh nhẹn bổ cùi chỏ vào đầu hắn một cái làm tên đó ngã ngược ra sau.

Cô ngửa cổ tay áo thì lập tức một mũi dao thò ra từ đó đâm thẳng cổ hắn, Hòa Ly nghiến răng cắt từ phải sang trái cái cổ của hắn.

Đồng đội của hắn thấy vậy lập tức bắn hạ Hòa Ly.

Nhìn thấy cảnh chỉ huy của mình bị bắn hạ, 2 Ám Ảnh đang cố thủ trên kia như thể lộn tiết, một người xông ra xả hết đạn trước khi bị bắn gục tại chỗ, máu văng lên tường một vệt dài.

Người còn lại nhảy xuống đạp ngã một tên sau đó múa súng đánh gãy tay một tên rồi thọc lưỡi lê vào sườn hắn.

Anh ta rút súng lục trực tiếp bắn liên hồi vào tên núp trong phòng, tên đó cũng rút súng ngắn bắn trả, hai bên đều bị găm đầy đạn súng ngắn vào người mà ngã ra đất.

Lúc này Hòa Ly vẫn còn sống, đạn chỉ dính vào giáp của cô.

Chớp cơ hội cô ném quả lựu đạn còn lại của mình vào cuối hành lang, dọa cho tên ở đó nhảy ra ngoài.

Ly lật người đồng đội kia lên, anh ta vẫn còn sống nhưng bị thương khá nặng ở bụng và bả vai.

Tên kia cũng vậy, nhưng hắn trực tiếp bị Hòa Ly đâm chết, cô mệt không thở nổi nữa.

Cả người run lên vì những cơn đau nối tiếp ùa về, nhưng cô vẫn cố nhấc đồng đội đi lên lầu hai.

Người còn lại đã tắt thở, đạn xuyên qua sườn anh ta trực tiếp làm vỡ xương, chảy máu liên tục mà chết rất nhanh.

Nhưng không có thời gian tiếc thương, Hòa Ly kéo cả hai lên bằng một sức mạnh phi thường.

Bên tầng trên hai đồng đội của cô vẫn đang bám trụ.

Một người hằn giọng vào bộ đàm.

“...Tổng bộ!...Cao Cao hay bất cứ ai! Đội của Hòa Ly bị tấn công bởi SOF Hoa Hạ, chúng tôi không chạy được, xin hỗ trợ!...”

“...Xẹt!...Sẽ không có hỗ trợ, từ bây giờ điện đàm sẽ bị ngắt, vì vậy các bạn phải tự lo thôi!...”

Nhiệm vụ này không được phép có sơ hở, vì thế tuyệt nhiên sẽ không có chuyện họ được cứu viện.

5 người bọn họ đấu với một đám đặc nhiệm tinh nhuệ tầm 1 trung đội của đối phương, đạn còn chả đủ mà bắn áp chế chứ đừng nói mở đường.

Kinh nghiệm chỉ ra khi gặp đối thủ mạnh ngang mình cũng là lúc hai phe tốn nhiều đạn nhất.

Phòng kế bên có tiếng đổ vỡ, Hòa Ly và mấy người theo bản năng quay súng về đó.

Họ thấy lấp ló hai bóng người ở khe cửa, một Ám Ảnh liền lập tức đạp vỡ cửa ra mà xả đạn về đối phương.

Hai người kia phản xạ rất nhanh, vội chạy vào phòng vệ sinh gần đó cố thủ, bắt đầu bắn trả ngược lại đội của Hòa Ly.

Cô hết đạn súng ngắn, giờ phải lật mò lấy tạm súng của người đồng đội đã chết để tiếp tục nhả hỏa lực.

Đạn bắn tới thủng tường nhà vệ sinh, nhưng chưa có dấu hiệu hạ được hai kẻ đó.

Bất ngờ cả phòng bên còn lại cũng có tiếng động, ba người khác của đối phương đục mái nhà mà trèo vào, họ thả ngay lựu đạn dọn phòng trước rồi mới nhảy xuống.

Trực tiếp cân tay đôi với Ám Ảnh.

Đội của Hòa Ly bị kẹt ở giữa khi phải giao tranh với cả hai cánh.

“ Yểm trợ!”

Một người cần thay đạn, Hòa Ly vỗ vai để anh ta ra sau mình.

Bản thân cô bắn loạt 2 phát 1 trúng chân một tên, nhưng không kết liễu được hắn.

“ Phải chạy thôi, mấy người chúng ta chưa thể chết ở đây...!”

“ Nhưng chạy đi đâu?”

Hòa Ly chỉ tay về chỗ mà đám người kỹ thuật viên chạy trốn lúc trước.

“ Đi!...Đi!...”

Một người vác thi thể đồng đội quá cố chạy trước, sau đó những người khác vừa bắn áp chế vừa vác đồng đội bị thương chạy theo sau.

Hòa Ly thuận tay ném bom khói làm mù cả tầng lầu, sau đó di chuyển theo sau đội của mình chạy qua ván gỗ sang nhà kế bên.

Đạn sượt qua tai cô, nhưng bây giờ thính lực của Hòa Ly cũng không còn tốt để cảm nhận nó nữa.

Khi bước sang nhà kế bên, cô dẫn họ xuống tầng 1 thật cẩn thận, hướng họ tới nắp cống đối diện.

“ Đó, từng người đi xuống đó...”

Một người phải vác thi thể đồng đội chạy tới mà nhảy xuống trước.

Sau đó người còn lại vác Ám Ảnh bị thương trên vai gắng sức đi tới đó mà trượt xuống nốt.

Hòa Ly chuẩn bị chuồn thì một loạt đạn từ cửa sổ đã làm mảnh kính vỡ rơi xuống đầu cô.

“ Chúng đến rồi...!”

Hòa Ly xả đạn áp chế vào bên ngoài cửa sổ làm cho chúng không mò ra được, sau đó cô cũng chạy tới cống.

Nhưng một phát đạn từ đâu đã xuyên qua chân phải cô, làm Hòa Ly ngã ra đất.

“ Ahaa...!”

Cô ôm cái chân đau, tự nhủ chắc chắn một tay bắn tỉa đã ở gần đây.

Nhưng mấy tên từ sau nhà chạy ra làm Hòa Ly không có thì giờ để kêu la tiếp, cô vội cầm lấy súng bắn bọn chúng, hạ một tên nằm đo đất.

Từ góc khuất khác, một đặc nhiệm đối phương di chuyển tới gần vị trí tốt mà bắn dính tay Hòa Ly, làm cô chịu thêm một cơn đau thấu xương nữa.

Cánh tay trái thủng một lỗ nhỏ trên lòng bàn tay, phát này phải nói là cực đau.

Súng cũng vừa hết đạn, Hòa Ly bất lực không thể chống cự thêm.

Trước khi cô nghĩ ra biện pháp để tự cứu mình thì đã bị một tên từ đâu xông tới đấm mạnh làm cho ngất đi.

Đối phương còn thả lựu đạn vào nắp cống, nó bùng lên một cột khói nhỏ rồi im ắng trở lại.

Tình hình.

Bên đội Cao Cao đã trở về điểm xuất phát là một hầm ngầm nằm cạnh đường tàu điện ngầm.

Đội Cao Hổ cũng trở về, ai nấy đều chạy đi tìm nước uống.

Đội công viên là an nhàn nhất, họ ung dung bước về vì hôm nay đã được thỏa mãn sử dụng những khí tài tinh vi điều khiển từ xa, cảm giác rất giống lúc chơi game hồi trẻ.

Cao Cao lo lắng khi thấy các đội trở về, nhưng đội Hòa Ly đã biệt tăm 10 phút.

Bất ngờ bộ đàm vang lên.

“...Xẹt!...Đây là đội tác chiến điện tử của Hòa Ly, chúng tôi chỉ có mấy người bên kỹ thuật viên và hacker trở về, chúng tôi bị tập kích bởi SOF Hoa Hạ!...”

“...Nói rõ ràng, Hòa Ly bây giờ làm sao rồi?...”

“...Sếp Hòa Ly cùng nhóm bảo vệ tình nguyện ở lại bọc hậu cho chúng tôi, không liên lạc được!...”

Cao Cao trợn tròn mắt nhìn Cao Hổ, anh ta cũng kinh sợ không nói thành lời.

Họ rất lo lắng cho Hòa Ly chuyến này lành ít dữ nhiều.

“ Tôi sẽ đi cứu viện.”

Cao Hổ nhanh lẹ cầm súng cùng mấy anh em dưới quyền định rời đi, nhưng Cao Cao ngăn lại.

“ Đợi đã!”

“ Cái gì nữa!”

“ Không có lệnh từ bên trên, chúng ta không thể tự ý hành động...!”

Cao Hổ trừng mắt với Cao Cao một cái, rồi lại quay lưng rời đi.

Nhưng Cao Cao không có để yên như vậy.

“ Chặn Cao Hổ lại, không ai được phép rời đi nếu không có lệnh!”

Lính lập tức vây lấy trước Cao Hổ, mọi người nhìn nhau chằm chằm.

“ Chết tiệt Cao Cao! Đây là lúc nào còn lệnh với chả lạc!...Nếu không làm gì Hòa Ly có thể mất mạng đấy!”

“ Tôi biết, nhưng không thể tự ý hành động khi không có tiếp viện và cũng không có kế hoạch cụ thể được!”

Cao Hổ bực tức chửi.

“ Cái thằng chó chết nhà anh! Chẳng phải anh và Hòa Ly là băng hữu tâm đầu ý hợp sao! Cô ấy là bạn thân nhất của anh đó Cao Cao!”

Dứt lời anh ta đẩy một người đứng chắn đường ra, người đó không kém cạnh lại đẩy ngược Cao Hổ về chỗ cũ, bầu không khí trở nên căng thẳng nhưng mọi người đều là chỗ quen biết nhau từ rất lâu, họ vẫn có kiềm chế.

Cao Cao thừa nhận.

“ Tôi biết, tôi yêu quý Hòa Ly như ruột thịt. Tất cả chúng ta đều là anh em Ám Ảnh cùng khổ luyện, cùng sống chết với nhau bao năm rồi. Nhưng vì chúng ta là Ám Ảnh, nên phải giữ cái đầu tỉnh táo. Bây giờ anh biết được Hòa Ly ở đâu sao? Biết được cổ giao tranh với nhóm SOF nào sao? Biết được bây giờ cổ sống hay chết sao?...”

“...Chúng ta đã tiêu hủy phần lớn phương tiện di chuyển cũng như yểm trợ hỏa lực, đồng thời chẳng có một cái kế hoạch cẩn thận nào, mà bên trên chưa hề cho phép chúng ta tự ý hành động mới. Không chi viện, cũng không có tin tức tình báo cụ thể, nếu anh dẫn người đi là dẫn họ đi chết đấy!”

Cao Hổ cũng được cái tính nóng nảy, nhưng không phải là không chịu lắng nghe người khác.

Vì thế anh ta cũng đã chấp nhận dừng bước.

Lúc này, cánh cửa sắt ở cuối căn hầm của bọn họ mở ra.

Một người phụ nữ thân hình nhỏ nhắn, vẻ mặt rất trông rất trẻ bằng tuổi thanh niên.

Nhưng những ai chạm mặt cô ta đều có chút tôn trọng mà lùi lại.

“ Cao Cao.”

Cao Cao nghe vậy quay người lại, nhận ra nhân vật cấp cao hơn mình bèn chào hỏi.

“ Chào cô Katerina...”

Anh ta cũng 30 tuổi là ít, vẫn rất kính cẩn trước một người nhìn tuổi trên khuôn mặt có lẽ từ 15 tới 16 tuổi.

Katerina thực ra đã 20 chỉ là mặt mũi da thịt vẫn trắng đẹp như trẻ vị thành niên vậy, thân hình tuy đã phát triển đầy đủ nhưng chiều cao còn khá khiêm tốn.

Dù vậy thì không thể xem thường bởi cô gái này là một trong những thành viên cấp cao nhất của Ám Ảnh, thuộc những người đã tham gia tổ chức từ buổi đầu mới thành lập.

Nói trắng ra, Cao Cao phải gọi cô gái kia là tiền bối.

Nếu mà quý cô này đã tới đây, thì ắt là cấp trên đang theo dõi sát quá trình hành động của họ.

“ Ai trái lệnh?”

Nghe vậy lập tức Cao Hổ quay lại thật nhanh, cúi đầu xin lỗi trước mắt đối phương.

“ Xin thứ lỗi cho sự hồ đồ của tôi, chỉ là sếp chúng tôi Hòa Ly đang gặp chuyện...”

Katerina rất kiệm lời, để mà cô phải nói quá nhiều là rất hiếm.

“ Biệt danh...?”

“ Tôi là Cao Hổ thưa cô.”

Katerina gật gù hiểu, không nói thêm gì cứ thế quay về sau cửa sắt trước đó rồi đóng lại.

“ Rầm!”

Tiếng cửa sắt đóng vang vọng trong không gian vốn đang tĩnh lặng, chẳng ai đi ho he nói linh tinh trước mặt những lão đại của tổ chức đâu, dù họ vốn là những kẻ không sợ chết nhưng họ cũng không muốn chết một cách vô nghĩa.

Cô gái đó tuy không nói nhiều, nhưng ánh mắt sắc lạnh vừa xong là đủ hiểu là đang cảnh cáo họ.

Đột nhiên, điện đàm của họ vang lên liên lạc.

“...Đội thực thi 6, chỉ huy của mọi người là Hòa Ly đã có liên lạc lần cuối xin cứu viện, chúng ta đã từ chối điều đó vào lúc này. Ít nhất trong ngày hôm nay tuyệt nhiên không ai được phép ra quân, tuy vậy tổng bộ cho phép đội 6 phát thảo một kế hoạch giải cứu vào ngày mai dựa trên những tin tình báo đang được thu thập...”

Mọi người nghe vậy cũng có chút nhẹ lòng.

“...Đích thân cô Katerina, giám sát viên từ tổng bộ sẽ trực tiếp quan sát, chỉ huy việc giải cứu và kể cả những hoạt động khác của đội trong thời gian đồng chí Hòa Ly không có mặt....”

“...Đội 6 phó chỉ huy Cao Cao đã nhận lệnh...”

Cao Cao đáp, nhìn mọi người một lượt sau khi tắt liên lạc.

“ Hiểu rồi chứ, mọi người nghỉ ngơi đi.”

Sếp phó và cấp trên đều đã nói vậy, họ không có ý kiến nhiều nữa mà chấp nhận tuân thủ.

Tình báo.

Katerina ngồi nhàn nhã uống trà sữa trong buổi họp bàn kế hoạch cùng các chỉ huy nhánh của đội 6.

Trợ lý của cô phổ biến tình báo mới nhất.

“ Hòa Ly đã bị bắt bởi SOF Đao Nam, nhưng bây giờ cô ta lại được giao cho cảnh sát khu vực quản lý.”

Mọi người khá ngạc nhiên.

“ Nếu đúng ra thì đáng lẽ Hòa Ly phải được đưa tới cơ quan cấp cao nào đó trong quân đội hay cục bảo an để thẩm vấn.”

Cao Cao nhận định.

Người trợ lý bèn giải thích.

“ Có vẻ như cuộc ám sát của chúng ta đã hiệu quả, sếp lớn của cục bảo an là Cao Thắng đã chết, ngay cả Toàn Trung phó ủy viên trưởng của ban điều hành đối nội cũng đã chết. Việc mất những lãnh đạo cấp cao có quyền ra quyết định khiến cho chính nội bộ lực lượng chấp pháp cũng rối loạn. Bằng một cách thần kỳ nào đó mà bên cảnh sát vì không bị mất lãnh đạo chủ chốt nên đã được giao trọng trách điều tra vụ ám sát này.”

Tuy vậy viên trợ lý cũng cảnh báo.

“ Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời, có lẽ vài ngày tới Hòa Ly có thể bị đưa tới chỗ quân đội quản lý. Còn đợi tới khi các cơ quan kia có được người lãnh đạo mới thì lúc đó Hòa Ly sẽ càng khó giải cứu hơn.”

Cao Cao gật gù hiểu.

“ Vấn đề tìm người kế nhiệm vẫn là quan trọng hơn vấn đề điều tra kẻ đã giết người lãnh đạo tiền nhiệm. Tôi hiểu nó là lẽ thường của mọi tổ chức chính trị, vậy chúng ta chỉ có cơ hội trong ngày hôm nay và ngày mai...”

Cao Hổ thì hỏi.

“ Vậy bây giờ Hòa Ly bị nhốt trong trụ sở chính của cảnh sát Thượng Đảng?”

Người trợ lý chỉ gật đầu thừa nhận.

Thấy vậy, Cao Hổ nở nụ cười tươi.

“ Vậy thì dễ rồi, so với quân đội và bọn mật vụ thì cảnh sát dễ đối phó hơn rất nhiều.”

Mọi người cũng hiểu là nó dễ, chỉ là nó dễ thật nhưng sẽ không đơn giản như anh ta nghĩ đâu.

Cao Cao đáp.

“ Vậy nếu tiến hành giải cứu, chúng ta sẽ phải xác định Hòa Ly ở đâu trong tòa cảnh sát, rồi mới tính việc giải cứu âm thầm hay là đường hoàng xông vào.”

Lúc này, Katerina một bên đã uống hết trà sữa của mình, giờ mới nói.

“ Tại sao phải làm vậy?”

Mọi người trước câu hỏi đó đều ngớ người, Cao Cao buộc lòng phải giải thích cho nàng ta hiểu.

“ Nếu muốn cứu người, chúng ta cần xác định vị trí của người đó rồi bắt đầu...”

“ Cứ tấn công thẳng vào là được, cho nhanh gọn”

Lời nói nhẹ nhàng đơn giản tới lạ thường, cảm giác như nói chỉ cho xong chuyện.

Mọi người cứ tưởng là cô gái nhỏ này đang khiêu khích sự bình tĩnh của họ.

Nhưng viên trợ lý lập tức bảo vệ cô chủ của mình.

“ Các vị đừng hiểu nhầm, nếu tấn công thì cũng có thể...”

Cao Hổ khó hiểu.

“ Xin hãy giải thích dùm, thưa cô?”

Katerina chỉ cười, cô mở máy tính ra hiện lên bố cục tòa nhà.

“ Tòa nhà này sử dụng tư duy thiết kế kiểu cũ...Buồng giam nằm ở tầng hầm, tầng 2 và 3. Phòng thẩm vấn cao nhất cũng chỉ từ tầng 4 trở xuống...Hòa Ly là đối tượng mới bị bắt, chắc chắn chỉ quanh quẩn ở chỗ biệt giam mà bị thẩm vấn cả ngày...”

“...Chúng ta chỉ cần đột kích sở cảnh sát đủ bao quát mấy tầng đó, đón người đi và rút trong 20 phút...Khó lắm sao?”

Nghe vậy mọi người mới hiểu ra, mặc dù tòa nhà cao tới 15 tầng chắc chắn có tới hơn 300 cảnh sát tức trực.

Nhưng nếu chỉ đánh vài tầng ở thấp thì họ chỉ phải có nguy cơ giao tranh với 30 đến 40 cảnh sát là cùng.

Nếu phân chia một nửa lực lượng Ám Ảnh ghim chân cảnh sát từ bên ngoài thì sẽ dễ dàng đánh chặn mọi đơn vị tiếp viện của cảnh sát, còn việc chặn lực lượng đối phương từ tầng cao tiến xuống cũng dễ, cho nổ cầu thang là xong.

Cao Cao giờ cười tươi lắm.

“ Chúng ta có thể chặn hậu bọn ở cao tầng bằng thuốc nổ C4 phá cầu thang, với nhóm bên ngoài thì...Cao Hổ còn phương tiện hỗ trợ gì không?”

Cao Hổ đáp.

“ Có lẽ 2 xe bán tải trang bị pháo 23mm và súng máy 12,7mm...ATGM tôi không còn nhiều nhưng súng RPG hay M32 thì chúng ta có nhiều lắm.”

Nghe thế, hai tên đàn ông tự dưng nhe răng ra cười như điên, mặt họ biểu cảm như đang ấp ủ một âm mưu ghê gớm.

“ Rất cảm ơn cô Katerina đã chỉ điểm cho chúng tôi, nếu vậy kế hoạch có thể là tấn công trực tiếp vào đồn cảnh sát để cướp người.”

Xét cho cùng, đám cảnh sát không phải đối thủ của những Ám Ảnh được huấn luyện bài bản.

Ngay cả đám SWAT cũng không đủ tầm đọ súng với họ, chắc chắn nếu tấn công ngay bây giờ họ có thể thắng.

Katerina cười gian.

“ Chúc may mắn, Hòa Ly là bạn quen biết của tôi. Cô ta rất quan trọng với tổ chức nên không thể để mất...Cuộc giải cứu nếu thất bại thì tổ chức sẽ giáng đòn hủy diệt lên lực lượng chấp pháp của Thượng Đảng...Thủ tiêu cả Hòa Ly để đảm bảo bí mật thông tin!...Hiểu không?”

“ Chúng tôi hiểu thưa cô.”

Hai người đó lạnh cả người, mồ hôi hột chảy xuống.

Họ phải chấp nhận là Hòa Ly sẽ chết nếu không được giải cứu thành công, nếu cảm thấy cô ấy có ích tổ chức sẽ giữ lại hoặc cố tìm cách giải cứu lần 2.

Nếu không cần thiết họ sẽ trực tiếp giết bỏ để đảm bảo an toàn cho chính tổ chức.

Nhưng cái việc hủy diệt lực lượng chấp pháp, hai người không hiểu ý của Katerina là gì.

Dù sao Katerina cũng là cấp cao được cử tới đây giám sát, rất hiếm khi cô nàng nói dài dòng.

Lần này có lẽ là ngoại lệ khi đích thân cô phải nói nhiều hơn bình thường để thông não hai tên kia.

Vậy là Katerina thở dài một cái, lại ngồi xuống nghe nhạc như không có việc gì to tát, kì thực trong cơ thể nhỏ bé lại một bộ óc thông minh nảy số rất nhanh.

Không phải tự dưng Katerina được cử tới đây.

Bước đầu.

Những Ám Ảnh lại một lần nữa chuẩn bị ra trận, kiểm kê đạn dược nạp vào băng, lắp phụ kiện súng ống, chỉnh thước ngắm, mặc giáp, uống một cốc tăng lực và sẵn sàng lên đường.

Cao Cao phổ biến kế hoạch.

“ Nhiệm vụ lần này là cứu sếp Hòa Ly của chúng ta, phương tiện hỗ trợ là 2 xe bán tải vũ trang. Chúng ta sẽ nhắm tới 2 tầng hầm và 4 tầng trên của tòa nhà cảnh sát, cứ việc bắn bất kì cảnh sát có vũ trang nào. Nếu nhiệm vụ thành công, chúng ta sẽ đón cô Hòa ly về. Còn nếu thất bại, tất cả phải rút lui ngay lập tức và vứt bỏ trang bị lại trên đường rút lui!”

Cao Hổ tiếp lời.

“ Đội Cao Hổ chúng tôi vẫn như cũ sẽ bọc hậu ngay ngoài đồn, đội Cao Cao sẽ tiến vào đột kích cho nổ ngay cầu thang dẫn lên tầng 5 cũng như cắt điện toàn bộ tòa nhà.”

Phổ biến xong, Cao Cao hỏi lại toàn quân.

“ Tất cả rõ chưa?”

Mọi người đồng thanh đáp.

“...Rõ...!”

Tất cả cầm súng lên đường.

Lúc này ở sở cảnh sát lớn nhất thành phố Thượng Đảng.

Hòa Ly vừa mới được bác sĩ sơ cứu cẩn thận, băng bó cho các vết thương.

Một tay bó bột, một chân cuốn băng, nhìn cô y như thương binh.

Nhưng đáng tiếc tình cảnh là ngồi trong phòng tra khảo trước con mắt của những cảnh sát kỳ cựu nhất thành phố này.

Có 3 người trực tiếp ngồi đối diện tra khảo cô, còn lại Hòa Ly đoán họ quan sát cô sau mấy bức tường.

“ Cô tên gì?”

Một người đeo kính trông có vẻ nguy hiểm dò hỏi Hòa Ly, nhưng cô chỉ im lặng không đáp lại một lời.

“ Cô là người Hoa hay người dân tộc nào?”

Hòa Ly vẫn im lặng nhìn hắn.

“ Cô tấn công đoàn xe vip cùng đội đặc nhiệm là vì sao?”

Hòa Ly vẫn im lặng, người ngồi ngay ngắn không chút động đậy.

Một người khác to con hơn không chịu được bèn hằn giọng đập bàn quát.

“ Con ả kia! Ngươi có khai không, rốt cuộc các ngươi là bọn nào, từ đâu tới?”

Hòa Ly không hề hấn, chỉ hướng ánh mắt sang hắn.

Tên đó điên tiết túm cổ áo Hòa Ly, như thể muốn bóp chết cô.

“ Khai đi, khai xem mục đích của các người là cái quái gì, giết nhiều người vậy, trang bị tận răng như vậy...!”

“ Dừng lại đồng chí trung tá, đây là nghi phạm duy nhất chúng ta có được!”

Nữ cảnh sát còn lại trong phòng cố gắng ngăn cản hành động bộc phát của tên to con đó.

Sau khi mọi thứ yên ổn, cô ta mới bắt đầu nói với Hòa Ly với giọng điệu kiểu thám tử.

“ Đồng đội của cô dù sống hay chết đều được mang đi, rõ ràng các người rất quý trọng đồng đội, hoặc là muốn che giấu danh tính. Vũ khí trang bị dùng xong đều bị đốt sạch, đã thế còn liên lạc với nhau bằng tiếng Latinh làm cả đồn bọn ta nhao nhao tìm người phiên dịch. Khôn ngoan lắm nhỉ...”

Hòa Ly mặt mày không biến sắc, chỉ nhìn chằm chằn nữ cảnh sát viên đó.

Người này rất có khả năng thao túng tâm lý, vì thế Hòa Ly phải đề phòng.

“ Chúng ta cũng không dò được danh tính của cô, xem ra cô cùng đồng bọn có khả năng che giấu tốt nha.”

Nghe vậy, hai người đồng nghiệp có biểu cảm mặt như muốn nhảy dựng lên vì nghĩ cô ta vừa nói chuyện bí mật, nhưng nữ cảnh sát ra hiệu cho họ bình tĩnh.

“ Tuy nhiên điều đó không có nghĩa cô cùng đồng bọn thoát được. Theo luật Hoa hạ với tội danh của cô, chắc chắn bị tử hình!”

Hòa Ly vấn tỉnh bơ, tiếp tục lắng nghe như đã biết chắc từ trước và sẵn sàng đón nhận tất cả.

Nữ cảnh sát đó quan sát thái độ của cô như vậy, cũng hiểu ra đôi chút.

“ Đám đồng bọn của cô đều trốn dưới cống ngầm. Mặc dù cống ngầm thành phố Thượng Đảng này rất rộng lớn, là một cái mạng nhện thực sự, nhưng công ngầm của thành phố lại chỉ kết nối với hệ thống cống ngầm cũng như đường tàu điện ngầm của khu vực khác ở vài điểm, mà giờ đây chúng tôi đã chặn nó hoàn toàn.”

Hòa Ly tròn mắt nghe cô ta nói, biểu đạt nét mặt có hơi bất ngờ.

Đối phương với đôi mắt tinh tường nắm bắt được ngay tâm lý của Hòa Ly, cô ta tiếp tục.

“ Toàn bộ đường giao thông của thành phố cũng bị chặn hoàn toàn, đường hàng không đã bị cấm bay. Toàn bộ thành phố này nội bất xuất ngoại bất nhập, hơn nữa mới chỉ có qua 1 ngày, đồng bọn của cô chắc chắn vẫn còn trốn dưới cống ngầm.”

Hòa Ly chỉ gật đầu một cái đồng tình, làm cho nữ cảnh sát chút nghi hoặc không hiểu ý.

Cô ta bèn nói nốt.

“ Xét cho cùng, nếu đồng bọn của cô bị phát hiện, chúng chắc chắn sẽ bị tra tấn dã man nhất, rồi bị giết chết. Kể cả cô cũng vậy, nhưng nếu bây giờ cô chịu khai ra chút gì đó, ít nhất cô có thể bị nhốt vào tù tới già mà không có một ai động tay chân với cô...”

“...Hoặc là cả đồng bọn của cô cũng vậy, chúng tôi có thể cân nhắc khoan hồng cho một số người gồm có cô dựa theo việc thông tin cô cung cấp có giá trị thế nào.”

Nếu là một kẻ nào đó, có thể có chút dao động.

Nhưng Hòa Ly thì không, vì cô biết có lỗ hổng trong lời nói của nữ cảnh sát kia.

Đầu tiên, cơ bản chúng không có tình báo về tổ chức, lực lượng của cô, chúng còn không biết là tổ chức của Hòa Ly tên gì, cũng không biết đội 6 có bao nhiêu người trang bị như nào, cũng như hiện nấp ở khu vực cống ngầm nào dưới lòng đất.

Tiếp theo, cảnh sát cũng không có đủ thẩm quyền mà giam giữ Hòa Ly lâu dài, cô biết thừa kể cả có khai ra thì kết cục của cô chỉ có chết trong đau đớn, vì các tổ chức chấp pháp của Hoa Hạ có quyền lực khác nhau, lời của cảnh sát không đủ trọng lượng với quân đội, mà lời của quân đội không là gì đối với cục bảo an và cơ quan cảnh vụ.

Cuối cùng, đám người này khá coi thường năng lực của Ám Ảnh.

Hòa Ly đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng cô có thể bị chính đồng đội thủ tiêu để chặn họng.

Có thể bây giờ người của cô đã bắt đầu hành động rồi cũng nên.

Cho nên sự ngon ngọt đó, cùng lời cảnh báo của cảnh sát chả có chút giá trị nào, có lẽ vài ngày nữa cô có thể sẽ chết, hoặc bị điều chuyển tới cục bảo an để bị điều tra, rồi lại sẽ chết, tệ lắm thì chịu dày vò bởi cực hình.

Đằng nào cũng là kết cục tồi tệ, vậy thì Hòa Ly cũng chẳng cần phải hé môi làm gì.

Mục đích sống của các Ám Ảnh là phục vụ cho lợi ích của cô chủ, Hòa Ly cũng không ngoại lệ.

Kể cả toàn bộ tổ 6 có đều vong mạng, thì đó cũng là điều cần thiết vì lợi ích của cô chủ.

Hòa Ly tự tẩy não chính mình như vậy.

“ Tôi sẽ tiết lộ 2 điều...”

Nghe lời này, cả ba người kia đều tròn mắt ngạc nhiên, trong lòng họ đều hân hoan vui mừng vì nghĩ sắp thành công rồi.

Họ dí sát mặt gần hơn một chút để nghe cho rõ, các máy nghe lén dưới bàn đều bắt đầu tăng công suất để ghi âm lại.

“ Đầu tiên, người của tôi có thể sẽ cứu tôi ra mà các người không thể ngăn chặn nổi, họ cũng có thể sẽ giết tôi nếu cần thiết!...”

“...Thứ hai, kể cả các người có giết chết tôi cùng tất cả người của tôi, thì mục đích của chúng tôi cũng đã đạt được rồi, như vậy các người cũng đừng hòng moi được tin tức gì từ miệng tôi hay bất kì ai, muộn rồi!”

Nghe mấy lời này, ba người kia triệt để mất đi lạc quan hi vọng Hòa Ly sẽ chịu khai ra, tên to con lập tức thọc gậy vào cánh tay bị thương của Hòa Ly làm cô rất đau đớn.

Nhưng thấy đối tượng vẫn không chịu nhún nhường, hắn cũng dừng lại.

“ Giỏi lắm cô gái, không ngờ cô lại cứng đầu tới vậy. Nhưng đó cũng chỉ là cứng bây giờ, cô sớm sẽ thấy hối hận...!”

Nữ cảnh sát kia cao ngạo nói, trực tiếp đưa ánh mắt khó chịu hướng về Hòa Ly.

Còn viên cảnh sát đeo kính còn lại cũng ngạo mạn nói.

“ Để xem, người của cô đến bao nhiêu chúng tôi bắt bấy nhiêu, toàn bộ thành phố Thượng Đảng đã được tăng an ninh cấp cao nhất.”

Hòa Ly chỉ cười một cái, dựa lưng vào ghế tiếp tục nghe mấy người này nói cái giọng khẩu khí.

Lúc này bên ngoài sở cảnh sát, đường phố vẫn tấp nập phương tiện di chuyển, nhưng phạm vi lề đường của trụ sở đã bày đầy lực lượng vũ cảnh, SWAT với trang bị tận răng.

Họ có xe bọc thép ngay ngoài cửa trụ sở, có sẵn cả lính trang bị súng máy hạng trung và lính bắn tỉa.

Một chiếc trực thăng được bố trí đậu ngay trên nóc, sẵn sàng hoạt động vận chuyển đối tượng quan trọng đi khi có biến.

Toàn bộ trụ sở đều tăng cường hơn 300 cảnh sát, camera và cảm biến được bố trí để bao quát toàn bộ 4 mặt của sở.

Nhưng không phải nó không có yếu điểm, do xây dựng ở một khu vực toàn nhà cao tầng mọc sát nhau, lại đông người qua lại nên an ninh cho cơ sở không hẳn là ven toàn, hơn nữa tuy bề ngoài mang dáng vẻ tòa nhà cao tầng hiện đại, nhưng bên trong lối thiết kế an ninh đã lạc hậu.

Đặc biệt hai tòa nhà nằm liền kề sở cảnh sát là một vấn đề, bởi sở cảnh sát này không đủ cao so với các tòa nhà xung quanh, vì thế tầm quan sát sẽ kém đi rất nhiều.

Bước giữa.

Các Ám Ảnh dựa vào tình báo đã tương đối nắm được tình hình, bố cục và tương quan lực lượng của sở cảnh sát.

Họ biết được sở này có rất nhiều khuyết điểm từ thiết kế, khiến việc giám sát ngoại vi của sở có nhiều góc khuất, góc chết không thể kiểm soát được.

Điềm đó bắt buộc phải bù lại bằng cách tăng cường dày đặc lực lượng cảnh sát vũ trang và đặc nhiệm để bảo vệ, bởi sở không có hệ thống chống việc khủng bố tấn công một cách chuyên nghiệp.

Các Ám Ảnh đều nhận định chuyện tấn công cơ sở này là khả thi, ít nhất thì phạm vi tấn công chỉ có 4 tầng lầu và 2 tầng hầm là tương đối dễ dàng.

Kể cả họ có bố trí vũ cảnh và SWAT chăng nữa thì cũng chỉ làm chậm bước của Ám Ảnh.

Một trong những bài huấn luyện của các tân binh Ám Ảnh chính là học cách đối đầu với những lực lượng chấp pháp chuyên nghiệp như vũ cảnh, đặc nhiệm, thậm chí cả quân đội và cục bảo an.

Đối đầu gồm cả từ bằng vũ lực tới đối đầu biện pháp mềm, bởi cô chủ của họ xác định ngay từ đầu là Ám Ảnh chắc chắn bị quy vào diện tổ chức cực đoan bởi hầu hết các quốc gia trên thế giới.

Chính vì vậy, Ám Ảnh phải trở nên chuyên nghiệp, tàn bạo và sẵn sàng xuống tay với bất kì ai để đạt được mục đích thì mới tồn tại lâu dài được.

Tất nhiên, kể cả giết nhiều cảnh sát của nhân dân cũng chẳng được ngoại lệ.

Các Ám Ảnh không bị ràng buộc bởi đạo đức, nhân tính, cái họ quan tâm là hoàn thành nhiệm vụ.

Trong một tầng lầu của nhà cao tầng không xa, Cao Cao nhận được liên lạc từ trinh sát, cười mỉm hài lòng mà tắt bộ đàm.

Cao Hổ ở ngay bên cạnh chờ đợi, hỏi người bạn.

“ Hành động luôn chứ?”

“ Được, đội của Hổ ca bắt đầu hành động đi...”

Cao Hổ phấn khởi đi ra thang máy cùng cấp dưới.

Còn Cao Cao bây giờ đang thay cho vị trí chỉ huy của Hòa Ly để tiến hành điều khiển hoạt động giải cứu, Katerina ở hậu phương sẽ là người giám sát và đưa ra lời khuyên.

Một số Ám Ảnh sử dụng Drone bay lên các tháp viễn thông, tiến hành cắt tín hiệu.

Một số robot di chuyển ở góc đường vắng, thả khối thuốc nổ nhỏ để cho hủy cáp quang truyền tín hiệu dưới lòng đất của sở cảnh sát.

Cao Hổ cùng đội ngũ đưa xe bán tải được ngụy trang thành xe giao bưu kiện tới tòa nhà đối diện của sở cảnh sát, họ thậm chí đi cả lên trên bục nhà và giả vờ cãi nhau với bảo vệ tòa nhà đó.

Bằng Drone, Ám Ảnh dễ dàng phát hiện các tay bắn tỉa cảnh sát cũng như Drone của cảnh sát tuần tra giám sát xung quanh.

Điều kì cục là họ nhận thấy cảnh sát chỉ tập trung lính bán tỉa ở trên nóc tòa trụ sở của họ, các Drone cũng chỉ bay quẩn quanh trụ sở.

Điều này làm Cao Cao rất ngạc nhiên, bởi phương pháp giám sát tốt nhất vẫn là trên diện rộng từ khoảng cách xa, nếu là anh ta sẽ bố trí lính bắn tỉa, camera giám sát và Drone ở các tòa nhà gần trụ sở cảnh sát hơn là tập trung lại một chỗ.

“ Cái bọn cảnh sát này còn không bằng lính đánh thuế nghiệp dư..”

Cao Cao triệt để bất ngờ vì tư duy của cảnh sát, rồi cũng triệt để thất vọng.

Bảo chứ cái đám này mà cũng đòi bắt người của Ám Ảnh, lại còn đòi thành viên cấp cao, đừng có mơ.

“ Có lẽ bọn chúng nghĩ Hòa Ly chỉ là lính tốt thông thường, chúng chắc chỉ muốn moi chút tin tức rồi xử lý cô ấy.”

Thậm trí mạng liên lạc của cảnh sát còn kém bảo mật, trong khi đó Ám Ảnh kể cả dùng bộ đàm, máy điện đàm lớn để liên lạc đều là loại riêng biệt, dùng hệ bước sóng riêng để liên lạc.

Truyền tin qua internet cũng đều dùng phương pháp trá hình hoặc sử dụng mạng nội bộ được dẫn truyền bằng thiết bị trung gian thứ 3 như UAV, vệ tinh hay một xe liên lạc riêng.

Cao Cao còn đang nghĩ quẩn, thì bất ngờ bộ đàm liên lạc tới.

“...Tấn công!...”

Cao Cao nghe rõ mồn một giọng của Katerina, anh nhanh chóng chuyển sang liên lạc với đội hành động.

“...Bắt đầu kế hoạch giải cứu!....”

Cao Hổ ở đối diện trụ sở cảnh sát nghe rõ mồn một từng câu chữ, anh ta phất tay ra hiệu, lập tức thùng xe bưu chính đổ ra, lộ một khẩu ZSU-23-4 phòng không hạ nòng.

Mấy Ám Ảnh đóng giả nhân viên bưu chính giương bắn chết bảo vệ tòa nhà cùng hai viên cảnh sát gần đó, sau đó leo lên pháo phòng không bắt đầu khai hỏa thẳng vào đội hình cảnh sát trước mặt.

Cảnh sát, trong một thoảng chỉ 1 phút bất ngờ trước những phát súng từ tòa nhà đối diện, họ lập tức vào thế thủ.

Nhưng chính vì thế, họ đã bỏ qua cơ hội ẩn nấp và bỏ trốn duy nhất của mình.

Tất cả đều bị quét sạch trong một loạt đạn 23mm bắn từ phải quét sang trái.

Cảnh sát dù có là vũ cảnh, cảnh sát tuần tra bình thường hay chính cả SWAT trang bị cả khiêng chống đạn, áo giáp đầy đủ hay nấp sau xe đều chỉ có 1 kết cục, đó là chết không toàn thây.

Những phát đạn xuyên thủng cơ thể họ làm đôi, cắt tứ chi của họ hoặc làm bay mất một góc thân thể họ.

Mọi cái chết đều cực kì kinh khủng, những viên đạn đó không có tính người, thậm chí một vài dân thường gần đó cũng tan xác.

Qua một loạt đạn, cơ số cảnh sát đều chết hoặc bị thương rất nặng, những tiếng gào thét khủng khiếp của người bị thương mất tay chân, hay mất nội tạng trông vô cùng tang thương.

Một số xe cảnh sát lập tức nổ tung khi dính đạn, gây thêm càng nhiều thương vong cho những người nấp sau chúng.

Chỉ một số người trốn sau xe bọc thép vẫn còn mạng để cảm nhận uy lực từ súng máy hạng nặng đối phương, phần nhiều là nhóm SWAT của thành phố.

“ Bắn vào xe bọc thép của chúng!”

Tức thì súng máy bắn đầu rỉa mấy cái xe màu đen, xám cứng cáp trước mặt thành cái tổ ong.

Giáp của xe hoàn toàn bất lực với đạn cỡ 12,7 trở lên, do đó khi bị bắn tập trung giáp không thể đỡ được.

Mấy cảnh sát còn lại vội hé người bắn trả, nhưng lập tức bị bắn tỉa hạ gục, mấy người còn lại sợ quá núp tại chỗ.

“...Tổng bộ, chúng có súng máy hạng nặng, anh em bên ngoài chết gần hết rồi!...”

Đạn của pháo 23mm cuối cùng đục thủng qua thân xe bọc thép hạ gục nốt mấy kẻ đứng sau.

Người từ trong đồn cảnh sát nhao nhao đi ra sảnh lớn bên ngoài, trực tiếp bắn súng đáp trả.

Lập tức xe bán tải còn lại tiến lên cùng với súng 12,7-2 xả đạn vào đối phương.

Rất nhiều cảnh sát bị hạ ngay tức khắc, họ ào ạt ngã ra đất mà chết.

Bên Cao Hổ lập tức tiến công, các Ám Ảnh vừa tiến lên của bắn tự động những loạt đạn dài, tốc độ ngắm bắn và nhả đạn của họ quá nhanh khiến cảnh sát từ trong đồn vừa xông ra đều đã chết.

“ Giết hết bọn chúng, đội gài mìn cho phá cửa kính chống đạn!”

Cao Hổ ra lệnh, anh ta tiện tay hướng súng bắn chết nốt một viên cảnh sát còn nấp dưới gầm xe bọc thép.

Ám Ảnh ném mấy miếng đất dính vào kính chống đạn bên ngoài tòa nhà, sau đó họ kích nổ.

Thuốc nổ dẻo đó lập tức nổ tung kính chống đạn, tạo ra đường đi dễ dàng cho Ám Ảnh thâm nhập vào.

Pháo 23mm lại lần nữa lên nòng ngắm về hướng tầng 1 trụ sở cảnh sát, theo dấu tay ra lệnh của Cao Hổ, kíp pháo khai hỏa.

Đạn xuyên qua nốt lớp kính chống đạn còn lại, trực tiếp rỉa nát tầng 1 của tòa nhà là sảnh lớn vốn đang chứa rất nhiều cảnh sát viên.

Mấy tay SWAT còn lại trong sảnh giơ khiêng ra đỡ, nhưng đạn trực tiếp bắn gãy đôi khiêng mà giết sạch họ cùng cả mấy người đứng đằng sau.

Đạn quét qua nhiều lượt trực tiếp xuyên qua cả lớp tường mỏng hạ sát những người đứng sau nó.

Tàn sát tới tận cửa thang máy nằm ở cuối sảnh cũng không tha, gần như tất cả người ở tầng 1 đều chết.

“...Tất cả Ám Ảnh xông lên cứu lấy sếp của chúng ta, đội bắn tỉa trên mái cố gắng quấy nhiễu chúng!...”

“...Bắn tỉa phát hiện một lượng lớn địch từ tầng cao đang di chuyển xuống dưới!...”

Cao Hổ liếc lên cao, rồi ra lệnh.

“...Đội hỏa lực, hành động đi!...”

Một nhóm vài tay súng thủ sẵn RPG7 ở tầng lầu tòa nhà đối diện, trực tiếp vác lên vai bắn về phía đối phương.

Đạn dễ dàng nổ tung kính chống đạn ở tầng cao, thổi bay cả đồ đạc bên trong ra phía sau.

Bên trên nóc, bắn tỉa của cảnh sát chỉ trong khoảnh khắc đều bị tỉa chết tới một nửa số người, những kẻ còn lại hốt hoàng tìm chỗ ẩn nấp.

“...Tổng bộ, nhiều anh em trên nóc đã bị giết, địch có lính bắn tỉa chuyên nghiệp!...”

“...Bắn trả chúng đi, bên dưới đang bị đánh lên chúng tôi không quản được các anh!...”

Tay bắn tỉa nghe vậy mà kinh hoàng, bọn họ đều đã lộ vị trí thì đánh đấm làm sao được nữa.

Đường cùng, mấy tay bắn tỉa ló người từ chỗ nấp cố gắng bắn hạ đối phương, chỉ đổi lại họ bị bắn hạ.

Trực thăng trên nóc ngay lúc này cũng đã bị bắn hỏng nặng, phi công bị giết tại ghế lái.

Cả một khu phố trung tâm thành phố vốn nhộn nhịp thì nay vô cùng hỗn loạn, đã xuất hiện tai nạn giao thông, người dân vội vã tránh xa khu vực quanh trụ sở cảnh sát.

Một số người còn bị đạn lạc giết chết lúc nào không hay.

“...Tôi là phóng viên đài NCE đang tác nghiệp tại thành phố Thượng Đảng, trước mặt tôi cách xa 200m là trụ sở cảnh sát thành phố hiện đang bị các phần tử có vũ trang tấn công...Có tiếng súng nổ rất lớn!...”

“...Ôi trời mọi người nhìn thấy chứ. Tầng 7 trụ sở cảnh sát vừa nổ tung!...”

Viên phóng viên cùng người quay phim không khỏi bàng hoàng, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra ở Thượng Đảng.

Trụ sở cảnh sát lớn nhất thành phố, là biểu tượng cho an ninh, cho quyền lực chấp pháp của chính phủ tại đây đang bị tấn công trực tiếp.

Người dân không khỏi sợ hãi, có người bỏ chạy, có người chỉ ôm mặt khóc nức lên.

“ Chuyện gì đang xảy ra vậy?...Cảnh sát đâu cả rồi?...”

Chả ai trả lời được câu hỏi này, vài người hiếu kì đã may mắn quay lại cảnh nhiều nhóm người mặc đồ rằn ri màu vàng nâu trang bị vũ khí quân dụng xông vào trong tầng 1 trụ sở cảnh sát.

Bước cuối.

Mấy cảnh sát ở tầng cao vô cùng hoảng loạn khi trụ sở bị tấn công, họ nhao nhao cả lên.

Bình sinh một đời hành nghề chấp pháp của họ, chưa từng nghĩ rằng có kẻ điên tới nỗi dám tấn công trực tiếp một trụ sở tới hàng trăm cảnh viên như này.

Nhưng trước mặt lại là gần trăm tên điên như thế, đều được vũ trang quân dụng hạng nặng, cơ bản cảnh sát đều lép vế.

Đội ngũ tinh anh về chiến đấu, được vũ trang tốt đều tập trung ở bên ngoài lề đường và các tầng dưới hoặc trên nóc nhà, họ đều đã chịu thiệt hại nhân mạng nặng nề.

Làm cho trụ sở phải đẩy cảnh sát bình thường với trang bị kém, thậm chí cả người làm văn phòng cũng bị đẩy ra bảo vệ đồn.

Viên đồn trưởng đang chảy mồ hôi lạnh khi nhìn nhận tình hình qua các báo cáo liên tiếp.

“ Chúng đã vào được tòa nhà...!”

“ Thưa ngài, không thể liên lạc được với bên ngoài, ai đó cắt toàn bộ cách thức liên lạc của cả thành phố. Kể cả cáp quang hay 4G dân sự, chúng tôi không làm gì được...!”

“ Trực thăng trên nóc đã hỏng, đội bắn tỉa bị thiệt hại nặng đã rút lui rồi!”

“ Tầng 10 và 7 đã bị nổ tung, hỏa hoạn tạo ra khói lớn khiến anh em phải rút lên cao!”

Ngày càng nhiều cấp dưới tới báo cáo tình hình tồi tệ hơn làm cho đầu óc của đồn trưởng thêm mù mịt, kẻ địch đã tấn công quá hoàn hảo khiến họ trực tiếp chịu trận.

“ Làm sao bọn chúng chỉ mới rút đi hôm trước, hôm nay đã chuẩn bị đầy đủ để tấn công? Làm sao chúng mang được vũ khí hạng nặng tới tận đây?”

Ông ta hỏi viên trợ lý của mình một tràng dài thắc mắc chữa được sáng tỏ, nhưng anh ta cũng chỉ đáp đúng 5 chữ.

“ Tôi không biết thưa ngài...”

Viên chỉ huy vũ cảnh ở đồn được đưa tới với cái chân chảy máu.

“ Sếp Hào, chúng tôi không thể khống chế được phần tử khủng bố, chúng giết gần hết người của tôi ở sảnh lớn!”

“ Cứ như vậy bọn chúng nhẹ nhàng lên được tầng 3 đê cứu người mất...!”

“ Mấy người làm cái gì đó cũng được, bằng mọi giá phải xin được cứu viện từ bên ngoài!”

Lúc này ở chỗ thẩm vấn Hòa Ly cũng náo loạn chẳng kém, phần lớn cảnh sát đều tự vũ trang cho bản thân rồi tìm vị trí tốt để thủ hiểm ngay trong tầng.

Bởi họ đang có một đối tượng bị giam giữ nguy hiểm và cũng là manh mối duy nhất mà họ có.

Cũng là mục tiêu mà đám người ngoài kia nhắm tới, nếu chúng thành công cướp người thì bao xương máu của anh em đồng đội, của người dân chết oan sẽ trở thành uổng phí.

Ba viên cảnh sát trong phòng thẩm vẫn cũng vô cùng ngạc nhiên, thậm chí là kinh sợ khi nghe thấy những tiếng súng ngày càng gần.

Họ không ngờ lời của ả tội phạm vừa nói lại ứng nghiệm nhanh tới vậy.

“ Nói đi, đồng bọn của cô tới cứu cô?”

“ Hoặc là tới giết tôi...”

Hòa Ly đáp lại nữ cảnh sát, bờ môi cô cười nhẹ.

Nữ cảnh sát tức giận thét ra lửa.

“ Chúng sẽ phải trả giá vì những hành động vô nhân tính của mình!”

Hòa Ly đáp.

“ Tốt thôi, ngay từ đầu chúng tôi đã sẵn sàng để xuống 18 tầng địa ngục rồi, các người đang đối đầu với những kẻ không còn gì phải sợ!”

Mấy cảnh sát trợn mắt nhìn Hòa Ly, bây giờ nếu được phép họ sẽ đấm vỡ mặt ả ta, rồi cắt vài miếng thịt của ả cho hả giận.

“ Để tôi khuyên một câu, tốt lành các người nên vứt vũ khí nằm xuống sàn và giơ hai tay lên đầu. Có lẽ người ta đi tới sẽ rủ lòng thương mà tha cho một mạng...!”

“ Câm miệng!”

Tên to con quát, hắn ánh mắt đầy lửa hận nhưng tay lại run run, hắn đang sợ hãi điều gì đó.

Lúc này ở cầu thang, các Ám Ảnh đang đấu súng với mấy tay cảnh sát.

“ Yểm trợ!”

Một người ra sau thay đạn, hai người khác tiến lên hé nòng súng ra bắn về bên trên cầu thang.

Đạn súng trường tự động dễ dàng đục lỗ chỗ bậc thang bên trên mà làm bị thương một tay cảnh sát.

Đáp lại mấy người đó giương súng ngắn bắn hàng loạt.

Ám Ảnh lại hé người bắn vỡ đầu một cảnh sát khác, anh ta chết đổ người lăn xuống các bậc cầu thang.

“ Để tôi.”

Một Ám Ảnh xông ra bắn hạ liền 2 cảnh sát, nhưng tới gần chục người của đối phương đồng loạt nổ súng ngắn khiến anh ta trúng nhiều đạn ngã người vào bức tường bên cạnh.

“ Bazooka chết rồi!”

“ Lay!...Lay! lên yểm trợ!”

Một người biệt danh Lay mặc giáp hạng nặng cầm ra khẩu PKM xả đạn thẳng lên trên.

Loạt đạn biến rất nhiều cảnh sát trở thành cái tổ ong, sau đó đồng đội bắn yểm trợ cho anh ta lại làm chết thêm một cảnh sát nữa.

Họ chậm rãi tiến lên, một phát đạn sượt qua đầu họ.

“ Tôi cần khiêng chống đạn!”

“ Có đây!”

Một tay cầm khiêng dày đi lên trước che chắn.

Cảnh sát chạy từ cẩu thang vào bên trong khu làm việc tầng 3 để ẩn nấp, một trong số đó dùng MP5 bắn ra làm viên Ám Ảnh rách bắp tay phải lùi ra sau.

“ Xử chúng!”

Bên nhóm người công kích cử 2 người một khiêng tiến vào, người cầm khiêng giơ súng ngắn, người còn lại nghiêng đầu cùng khẩu tiểu liên sấy đạn ròn rã vào mục tiêu là các cảnh viên.

Cả tòa nhà bị mất điện làm cho cơ hội thắng của đội Ám Ảnh tăng lên

Họ có kính thông minh chỉ thị mục tiêu, dễ dàng phát hiện các cảnh sát đang ẩn nấp sau các vật che chắn mà bắn hạ ngay.

Thấy nhóm khiêng dần áp chế hoàn toàn, mấy Ám Ảnh còn lại từ hướng cầu thang tản ra khắp tầng 3, bắn chết bất kì cảnh viên nào còn kháng cự.

Một tay súng vung mạnh cái báng đập đầu nữ cảnh sát cố tình phản kháng, sau đó giơ súng bắn chết một ông già còn lại vẫn còn đang nạp đạn.

Tay súng sau lưng anh ta hướng sang bên nhìn thấy hai viên cảnh sát ẩn nấp trong góc tường, không nói nhiều lập tức bắn chết cả hai.

Một người vứt lựu đạn vào phòng, chỉ thấy một vụ nổ thì văng ra khá nhiều máu tươi.

Có người khác thả bom khói vào ống thông gió.

“...Tất cả đeo mặt nạ phòng độc!....”

Anh ta nói vào bộ đàm, rồi tự mình đeo mặt nạ phòng độc vào.

Từng cảnh sát cố thủ trong các góc nhà, nếu hé người liên bị bắn xuyên thân chết tại chỗ.

Ở đây không có chủ nghĩa anh hùng, Ám Ảnh còn nhẫn tâm dẫm tới chết mấy viên cảnh sát đang thoi thóp thở.

Họ có thể đạp một cảnh sát ngã ra ngoài cửa kính vỡ mà rơi xuống dưới, tiếp đó lôi hai vũ cảnh đang bị thương ra mà xả súng giết bỏ.

Ở cầu thang dẫn lên tầng 4, Ám Ảnh chết mất 1 người vì bên trên có nhóm nhỏ SWAT thủ giữ.

Hai bên đấu súng qua lại, đều chỉ giám hé người nã đạn rồi lại núp vào, bên Ám Ảnh bắn quá rát làm nhóm đặc nhiệm này bị khóa chân không thể tiến xuống được.

Một Ám Ảnh chớp thời cơ đồng đội đang bắn áp chế, liền tay cầm súng phóng lựu ổ quay 40mm, nã nhiều quả đạn thổi bay phía trên của cầu thang.

Họ tiến lên, chỉ còn thấy mấy tay đặc nhiệm đang giãy giụa cái thân thể bê bết máu của họ, Ám Ảnh lập tức tiễn họ sang thế giới bên kia.

Tầng 4 toàn là khu vực hoạt động văn phòng, cảnh sát ở đây chỉ cố gắng tìm chỗ ẩn nấp chứ sợ là không có sức phản kháng.

Nhóm Ám Ảnh tỏa ra thành một hàng, giương súng quân dụng xả tràng đạn dài, càn quét qua hàng dãy bàn văn phòng.

Đạn không có mắt, làm quá nửa cảnh sát núp quanh đó gục chết trong thoáng chốc, một tay có vẻ giỏi võ nhảy qua bàn làm việc định tung cước vào mặt kẻ thù.

Chỉ thấy anh ta bị súng Sotgun của Ám Ảnh bắn ngã lăn đất.

Ngay khi tầng 4 gần như bị quét sạch, Ám Ảnh lập tức bố trí C4 ở cầu thang trên tầng 5.

Họ kết liễu nốt mấy người cảnh sát co giò trốn ở góc nhà vệ sinh, nam lẫn nữ trẻ hay già họ đều không tha, bắn chết sạch.

Khi rút khỏi tầng 4, toàn bộ cầu thang dẫn lên bị cho nổ tung làm rung chuyển kiến trúc của tòa nhà.

Những người bên trên gồm cả đồn trường đều mặt mày kinh hãi, cảm tưởng như đối phương sắp cho nổ cả tòa nhà vậy.

Lúc này sâu bên trong tầng 3 là phòng thẩm vấn, 3 cảnh sát viên đã lật bàn nghiêng ra để làm vật chắn, phía sau họ là nghi phạm quan trọng nhất họ phải bảo vệ.

Bên ngoài liên tục vang lên tiếng súng nổ làm cả 3 đều rất căng thẳng, bởi tiếng súng ngày một gần.

Còn 2 cảnh sát khác ở bên ngoài phòng thẩm vấn, họ chĩa súng vào cửa sắt.

Cánh cửa bật mở, một người ăn mặc kín mít trang bị như quân đội xông vào.

Lập tức một phát đạn bắn vào đầu anh ta làm người này ngã ra đất, thấy đồng đội bị giết chết, mấy Ám Ảnh đằng sau điên tiết đạp đổ cả sắt, xả đạn vào 2 người kia biến họ thành 2 cái thi thể không lành lặn.

Ám Ảnh tiến vào, bóng đen của họ đã lấp ló từ khe cửa làm 3 cảnh viên trong phòng thẩm vấn nín thở.

Khóa điện tử bị bắn nổ, cánh cửa đẩy vào.

Lập tức 3 người nã đạn tới tấp theo bản năng về chỗ cửa hở.

Nhưng hóa ra đó chỉ là phép thử, ngoài cánh cửa lỗ chỗ đạn thì không còn gì cả.

Ám Ảnh bên ngoài đánh mắt với nhau, một người lấy từ túi ra lựu đạn choáng, rút chốt ném vào kia.

Quả lựu đạn lăn lóc tới sau cái bàn, mấy người kia định cầm nó lên ném trả lại, còn Hòa Ly thì trái ngược vội bịt tai nhắm mắt thật kỹ.

Cơ bản không kịp ném ngược lại, quả lựu đạn đã nổ tạo ra ánh sáng lóa trắng và âm thanh cực lớn trong khoảnh khắc ngắn.

Mấy viên cảnh sát lập tức bị choáng nặng, tay ôm mắt mò mẫm vì không thấy gì, có người còn bị chảy máu tai, bắt đầu rên rỉ vì đau đớn.

Ám Ảnh xông vào, nhìn thấy 3 viên cảnh sát lăn lội trên đất bèn bắn chết ngay lập tức.

Hòa Ly ngồi một góc thu mình lại.

Dù cô bịt tai nhưng vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng kêu la, tiếng vỏ đạn rơi cùng với tiếng khóc xin tha mạng.

Mấy phát súng bắn hơi ồn làm đầu cô có chút choáng, chỉ lờ mờ thấy 3 cảnh sát kia bị giết rất thê thảm.

Một Ám Ảnh chiếu đèn pin về phía cô, xác nhận.

“...Báo cáo. Sếp Hòa Ly hoàn toàn an toàn, chúng tôi sẽ đón cô ấy về...”

Tin vui này truyền về bộ đàm của từng thành viên đội thực thi số 6, làm các Ám Ảnh trong lòng vui mừng khôn siết, ngay cả Cao Hổ bên ngoài đang đấu súng cũng cười lớn.

“ Ha ha ha...Tốt lắm! Có thế chứ!”

Cao Cao nghe tin vui, cũng cười tươi mà ra lệnh.

“...Tất cả Ám Ảnh, chúng ta đón được Hòa Ly rồi. Bây giờ bắt đầu tổ chức rút lui an toàn...”

Anh ta cầm lấy cái cái mic điện đàm, liên lạc về căn cứ ngầm.

“...Thưa cô Katerina, đã đón được Hòa Ly an toàn...”

“...Tốt lắm...”

Còn trong phòng thẩm vấn, một Ám Ảnh quỳ xuống trước Hòa Ly.

“ Sếp Hòa Ly, cô ổn chứ...?”

“ Nhìn tôi giống ổn sao, vết thương ở chân tôi đang rỉ máu rồi.”

Anh ta nhìn xuống cái bắp chân được băng bó kín mít đang loang lổ những màu đỏ với trăng, không khỏi lo lắng mà đáp lại.

“ Để chúng tôi đứa cô về.”

“ Được, nhưng ai đang chỉ huy vậy?”

Ám Ảnh bế Hòa Ly lên, đáp lời.

“ Sếp phó Cao Cao và sếp phó Cao Hổ cùng hợp tác chỉ huy anh em, còn có giám sát viên cấp cao từ tổng bộ là cô Katerina.”

Nghe vậy, Hòa Ly có chút bất ngờ nhẹ, nhưng rồi nghĩ lại cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

“ Phen này tôi chắc sẽ bị khiển trách cho coi.”