Tại một cơ sở nghiên cứu bệnh truyền nhiễm.
Ở một khu công nghiệp bỏ hoang phía nam thành phố Hạ Liêu.
Hàng ngàn người bệnh được lực lượng vũ cảnh, cảnh sát vũ trang của Liên Bang tiến hành thu gom và nhốt lại trong nhà máy.
Mỗi một nhà xưởng lớn được gia cố chắc chắn, bên trong chứa hàng trăm người bị nhiễm.
Mỗi người ở một mức độ khác nhau sẽ bị nhốt ở nhà xưởng có những người bị truyền nhiễm mức độ tương tự.
Nhưng kết cục chỉ khoảng vài ngày, hầu hết tất cả đều dần đột biến thành quái vật ăn thịt uống máu tươi.
Một cặp vợ chồng vừa bị đem tới từ xe tải quân dụng, họ bị đẩy xuống bởi vũ cảnh.
“ Từ từ đừng đẩy, chúng tôi có trẻ con…!”
Người cha đỡ được vợ mình cùng đứa con 1 tuổi của họ.
Những vũ cảnh không bận tâm, tiếp tục đẩy người từ trong xe ra.
Họ không phải không có nhân tính, mà có quá nhiều việc đã xảy ra khiến họ đang dần chai lì đi trước chuyện này.
Mỗi ngày khu công nghiệp tiếp nhận cả trăm người, việc xét nghiệm phân loại và còn trị an thực sự quá nhiều làm đội ngũ cảnh sát lẫn y bác sĩ đã căng thẳng thần kinh tới cực điểm.
“ Nhanh chóng xếp hàng đi theo trật tự!”
“ Các người không ai trốn được đâu, vì thế đừng có phản kháng!”
Đám người bị xếp thành 2 hàng nam và nữ riêng, tiếp đó nhiều xe tải quân dụng đi tới thả người.
Đây là những người chưa thực sự biến đổi, họ mới chỉ có nguy cơ tiềm tàng và vẫn còn đủ khỏe để đi lại.
Trái ngược với họ, một số xe container đi tới mang theo vô số người bệnh trở nặng.
Họ bị buộc phải cột vào giường, cơ thể căng hết các gân cơ mạch máu lên, da dần tím tái còn mắt thì đỏ ngầu.
Vẫn còn ý thức nhưng cơ thể như đang dần không còn là của họ nữa.
Những chuyến xe đặc biệt nhất là xe tải có thùng lớn bọc thép phía sau, chúng được đặc cách di chuyển theo một đường khác vòng vào các xưởng, lùi đuôi vào một cửa sổ lớn của nhà xưởng.
Thùng xe được nâng lên một chút cả hai đầu, rồi tiếp tục chỉ nâng nhẹ một bên phía gần đầu xe.
Một số công nhân bắt đầu cẩn thận cậy khóa cửa bằng dụng cụ đặc biệt, rồi núp ra chỗ khác để hàng chục con xác sống chạy từ trong nhảy ra ngoài, rơi vào bên trong nhà xưởng nơi cũng đầy rẫy xác chết biết đi.
“ Tốt lắm, từ từ thoát bằng cửa sổ...”
Công nhân bảo ban nhau rút đi, xe tải bắt đầu nâng một đầu thùng thép lên để dốc đổ những con còn kẹt lại bên trong thùng rơi vào xưởng.
Bên ngoài lính gác với trang bị đầy mình quan sát kĩ từng công việc phân loại, nuôi nhốt các thể nhiễm bệnh khác nhau.
Họ chú ý tới một xe tải đặc biệt khác đang chở vô số người đột biến theo kiểu ma cà rồng hút máu người.
Vẻ ngoài vật chủ đều rất kinh dị, nhưng vẫn đỡ thối nát hơn so với xác sống, đồng thời cũng nhanh nhẹn khó bị giết hơn.
Cũng như cách đổ đám xác sống vào xưởng, họ nâng thùng lên tận cửa sổ lớn tầng 2 của nhà xưởng, rồi dốc đổ đám ma cà rồng đã biến đổi xuống.
Bất ngờ một con chui lọt được ra ngoài bắt đầu chạy loạn tìm con mồi của mình.
“ Báo động! Một người đã bị biến đổi hoàn toàn thể hút máu với hình dạng đàn ông trẻ đang lao ra khỏi khu xưởng, mau chặn nó lại!”
Người bị biến đổi khi còn rất trẻ, có lẽ chỉ 18-19 tuổi đang đuổi theo 2 công nhân phía trước.
“ Mau tránh ra...!”
Vài vũ cảnh từ góc khuất xông ra đạp ngã con ma cà rồng, sau đó một người cầm chích điện kích một cú để làm nó tê liệt.
Rồi hai vũ cảnh khác tới dùng gậy bắt thú quàng dây thòng lọng kẹp chặt cổ người đột biến, từ từ kéo thứ đó tới một cầu thang rồi đẩy vào trong nhà xưởng cũ.
Viên chỉ huy từ trên tháp canh đã quan sát tất thảy quá trình đó.
“ Hãy khóa chặt các cửa, đảm bảo bọn chúng không thoát ra được.”
“ Rõ thưa sếp!”
Người lính tuân lệnh đi kiểm tra cùng đồng đội.
Còn chỉ huy, ông ta nhìn về đám người còn có vẻ khỏe mạnh đang di chuyển chậm rãi để được kiểm tra y tế.
Tất cả họ đều bị bắt theo rất nhiều cách, nhưng chắc chắt là bị bắt bất ngờ nên rất hoảng sợ.
Điều duy nhất họ biết đó là mình có bệnh và người áp tải họ chính là cảnh sát vũ trang của chính quyền.
Họ đều không biết mình đã tiếp xúc với nguồn bệnh nào và từ bao giờ.
Họ còn không được biết bản thân bị bệnh gì nên rất hoang mang, liên tục có người bỏ trốn nhưng rồi bị bắt lại.
Viên chỉ huy thở dài, ông ta hiểu nếu chính người bệnh còn mù thông tin thì việc tìm nguồn lây là rất khó.
Ông ta cũng chỉ biết sơ sơ cơ bản là nguồn lây có thể là đất, nước, thức ăn hay không khi bởi loại bệnh này có khả năng sống sót tốt trong môi trường bình thường.
Lúc này gia đình kia bắt đầu bị đẩy tới gần cửa kiểm tra an ninh, các bác sĩ tiêm cho mỗi người một chút huyết thanh lạ để kiểm tra xem màu da ở chỗ tiêm biến đổi như nào.
“ Kyaaaaaa!...Da tôi...! Mặt tôi làm sao thế này!”
Một người phụ nữ ăn mặc sành điệu, trẻ đẹp kinh hãi khi da thịt khắp người dần trở nên tím tái, một số chỗ đen kịt và máu mũi bắt đầu chảy ra.
Vị bác sĩ trấn an.
“ Xin cô bình tĩnh, đó chỉ là liệu pháp chẩn đoán...!”
“ Im đi, tôi bị các người tiêm thuốc gì thế này! Tôi đang biến thành yêu quái...!”
Người phụ nữ đó mất bình tĩnh, gào thét làm kinh động tới rất nhiều người.
Một số người bệnh đã nhận ra thứ huyết thanh đó có vấn đề, họ hô hào.
“ Đừng để bị tiêm, chính quyền đang thử thứ thuốc gì đó không rõ nguồn gốc lên người chúng ta...!”
“ Nếu bị tiêm là bị bệnh thật đấy, đừng để bị tiêm!”
Người trước hô hào, người sau kinh hãi bắt đầu lùi lại.
“ Im lặng ngay, đó là tin nhảm!”
Một vũ cảnh phản bác, nhưng bị nhiều người dân quây quanh túm cổ áo mà đánh đập.
“ Khốn kiếp, các ngươi đang hại chết chúng ta...!”
Người dân không biết rằng, thực chất bản thân họ đã có mầm bệnh từ lâu.
Chỉ là nó bây giờ đã sinh sôi nảy nở quá nhiều tới mức bùng phát.
Huyết thanh chỉ là thứ chất chứa nhiều kháng thể tiêm vào người để đo lường phản ứng của bệnh.
Với người sắp bị biến đổi, khi tiêm huyết thanh vào họ sẽ có biểu hiện rõ ràng nhất.
Có thể da thịt thâm đen, nổi nốt sần sùi, rỉ máu từ khắp nơi và điên loạn hoặc da thịt trắng bệnh, mắt đỏ hoe và bắt đầu thèm uống rất nhiều nước.
Người ta bắt đầu hoảng loạn, một số thành phần quá khích đạp đổ trạm kiểm dịch, đánh đập y bác sĩ và lính canh, một số khác bỏ chạy tứ tán.
Vũ cảnh với trang bị chống bạo động tận răng tiến hành bao vây chỗ kiểm dịch lại, đẩy ngã những kẻ muốn bỏ chạy.
“ Tất cả mau dừng lại, tuân thủ theo hiệu lệnh của cảnh sát hoặc chúng tôi sẽ nổ súng!”
Vũ cảnh bước đều, họ đánh ngã, đẩy lùi những người muốn bỏ chạy.
Hai vợ chồng kia chỉ cố gắng ôm lấy đứa con cho an toàn, người chồng đưa vợ tới một góc thùng phi bỏ không.
“ Hãy trú lại đây, nơi này loạn quá...”
Anh chồng đảo mắt nhìn quanh, còn cô vợ thì run rẩy nói.
“ Anh ơi, họ bắn cái gì kìa?”
Một quả lựu đạn hơi cay bay tới làm 3 người họ cay chảy nước mắt, da thịt như bị bỏng rộp.
“ Chạy khỏi đây...!”
Người chồng dắt vợ chạy ra, không may đụng trúng phải vũ cảnh.
Họ bị cảnh sát đánh đập nặng tay, người vợ bị rách một vết ở trán còn người chồng cố gắng giơ lưng đỡ những cú đập gậy trời giáng để che chắn cho vợ con.
“ Làm ơn, chúng tôi vô tội.....!”
Cảnh sát không thèm lắng nghe, họ xách người chống đi một bên, còn cô vợ và đứa con đi một bên.
“ Chồng ơi...!”
“ Em...Con...Cẩn thận!”
Mấy thanh niên quá khích thấy cảnh đó lại càng bắt đầu phản kháng mạnh hơn, họ cầm công cụ lao tới đánh vũ cảnh.
“ Tránh ra, lão tử chưa muốn bị giết ở đây!”
“ Các người mau tuân thủ, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”
“ Cút đi bọn cảnh sát thối, thứ thuốc đó sẽ biến chúng ta thành dị hợm...!”
Bất ngờ.
“ Đoàng...!”
Một phát súng làm tất cả dừng lại, họ bắt đầu run sợ, họ lo lắng.
Bởi họ nhìn thấy một người bị bắn trước ngực vừa gục chết.
Máu chảy ra, nhưng lại là màu đen ngầu.
Viên chỉ huy vũ cảnh đã đứng ra bắn phát súng đó, ông ta tuyên bố.
“ Tất cả tuân thủ hiệu lệnh, tiêm thuốc để tiến hành chẩn đoán bệnh, hoặc là chết hết ở đây!”
Nghe vậy, đám người mới im lặng trở lại, vứt bỏ công cụ mà dần lui lại về chỗ.
Vũ cảnh tiến tới thu dọn vũ khí, ổn định tình hình.
Một số tới chỗ người vừa bị bắn, định đưa anh ta đi.
“ Gè è è...!”
Bất ngờ anh ta phụt một ngụm máu vào mặt viên cảnh sát đứng gần nhất, rồi lao lên tấn công một cảnh sát khác.
Sự việc quá nhanh làm hai người này không kịp phản ứng, họ đang bị áp đảo.
“ Có quái vật...Anh ta chết rồi mà!”
Một phụ nữ trung niên thấy cảnh đó đã la thất thanh mà bỏ chạy, lại làm cho người dân chạy loạn khiến cảnh sát vội can thiệp ổn định tình hình.
Vũ cảnh nổ súng bắn người biến dị thủng lỗ chỗ như tổ ông.
Hai cảnh sát kia lập tức bị kéo đi cách ly gấp, sự việc này làm tất cả từ người bệnh, vũ cảnh, bác sĩ đều hoang mang vì họ không hiểu mình phải đối phó với cái gì nữa.
Mọi thứ quá hỗn loạn, nó diễn ra nhanh, nó dường như không từ một ai và không rõ nguồn nguyên nhân.
Tất cả đều mù thông tin nên họ chỉ biết cố gắng cách ly người bệnh vào nhà xưởng.
Cặp vợ chồng bị chia cắt được dẫn đi tiến hành kiểm tra, sàng lọc.
Người chồng sau khi tiêm huyết thanh chỉ bị nổi đỏ da, biểu hiện tốt nên được coi là không nhiễm bệnh.
Nhưng người vợ cùng đứa con sau khi được tiêm huyết thanh bắt đầu tím tái da thịt, dần nhìn không khác gì những người sắp biến đổi.
Ngay cả anh chồng cũng kinh hãi khi nhìn thấy cảnh đó.
“ Chuyện gì vậy hả em?”
Cô vợ khóc lóc muốn giải thích trước con mắt trợn tròn của mọi người.
“ Bắt lấy, đưa cô ta và đứa trẻ vào khu B!”
“ Không, làm ơn tha cho con tôi!”
Người vợ bị vũ cảnh giật mất đứa con, cậu bé đã bắt đầu co giật càng làm cho người mẹ đau khổ gào khóc cầu xin.
“ Không! Làm ơn xin các người...Uh! Huuu!”
Nhưng cô bị bịt miệng bằng khăn rồi bị đưa đi xa, thứ cô nhìn thấy chỉ là người chồng bất lực đang cố gắng lao tới để rồi bị cảnh sát quật ngã còng tay lại.
Đứa con của họ đã nhanh chóng bị lên cơn sốc thuốc do cơ thể đang đối kháng mạnh với mầm bệnh, cậu bé bị đưa thẳng tới một khu cánh ly mà ở đó cậu sẽ không bao giờ được ra ngoài nữa.
Rất nhiều lời bất bình, nhưng một phát súng chỉ thiên nữa vang lên khiến tất cả buộc phải tuân theo cảnh sát.
Tuy vậy, một y tá cũng đã bị đưa đi sau khi có triệu chứng lạ do vết thương lúc ẩu đả đang mưng mủ rất nhanh, càng làm cho tinh thần tất cả mọi người đều suy sụp.
Lo sợ, bất an bao chùm lên người ở đây, viên chỉ huy cũng rất lo lắng mà gọi cho gia đình lần cuối để nhắc nhở họ cẩn thận.
Căn bệnh không có thuốc chữa.
Bên trong tòa nhà bê tông kiên cố nhất của khu công nghiệp bỏ hoang là một phòng nghiên cứu, thí nghiệm bệnh truyền nhiễm của chính phủ Hoa Hạ.
Họ lập ra nơi này nhằm dễ dàng tiếp cận với những mẫu vật chủ bị bệnh ở mọi giai đoạn phát bệnh.
Bên trong, các giáo sư, y bác sĩ liên quan về lĩnh vực bệnh truyền nhiễm hay vi sinh vật học đang tiến hành nghiên cứu các vật chủ được nhốt trong những buồng kính chống đạn cỡ lớn.
Có đủ các mẫu từ người mới nhiễm và người đã đột biến, họ thường tiêm huyết thanh cho các vật thí nghiệm, hoặc làm nghiên cứu hành vi, thói quen của vật chủ bị bệnh.
Có hai vị giáo sư về chuyên ngành truyền nhiễm và virus học là Lý Trí Khang cùng với Trương Hồng Vũ.
Hai người là chủ nhiệm chính của nơi nghiên cứu này.
Một người bước vào tòa nhà, chính là viên chỉ huy của vũ cảnh canh giữ bên ngoài kia.
Đại tá Chu Thành Tuân.
Ông được giao nhiệm vụ chỉ huy hàng trăm cảnh sát vũ trang bảo vệ cho khu trại cách ly, đồng thời cũng bảo vệ an toàn cho nhóm nghiên cứu.
Sau khi ổn định tình hình ngoài kia và phải ra tay bắn chết 1 người.
Đại tá Tuân có phần bị sốc về tinh thần, ông đã liên lạc với gia đình nhắc nhở họ rời đi nước ngoài một thời gian.
“ Là một cảnh sát vì nhân dân, không ngờ có ngày chính tay tôi phải bắn chết người dân thường không có vũ trang...!”
Ông nhìn vào bàn tay đã bắn người của mình, một đời cống hiến Tuân đã bắn rất nhiều tội phạm, thậm chí cả khủng bố.
Nhưng đây là lần đầu tiên ông phải bắn chính người dân mà mình thề sẽ phục vụ, ông thực sự đau khổ vì phải làm vậy.
“ Rồi sau này sẽ ra sao đây? Ta sẽ phải đối diện với tổ chức và nhân dân như thế nào đây?”
Ông đã ép nhốt người sống lại như là gia súc để họ thoi thóp dần tới khi biến đổi.
Khi có bạo loạn ông thẳng tay ra lệnh cho vũ cảnh nổ súng bắn trọng thương, thậm chí là chết người.
Những việc này là trái với pháp luật, với đạo đức của một cảnh sát, nhưng lệnh cấp trên khó cãi.
Tuân chấp nhận xuống tay nếu cần thiết với đồng bào, ông chỉ lo rằng những vũ cảnh dưới kia còn quá trẻ và không đáng phải trải qua những chuyện này.
Đã có một số người xin được nghỉ phép, thậm chí là từ chức rời khỏi ngành.
Nhưng ông không đồng ý, bên trên cũng không đưa thêm viện quân tới giúp họ, tinh thần của cảnh sát cùng đội ngũ y tế thì ngày càng đi xuống.
Khi viên đại tá tìm gặp hai vị giáo sư kia, sắc mặt của họ cũng không khá hơn.
“ Sáng nay chúng tôi nghe có tiếng súng nổ, mọi chuyện ổn thỏa chứ?”
Tuân thở dài một cái.
“ Ổn rồi, nhưng đã có người chết và rất nhiều người bị thương, có người còn bị biến đổi tại chỗ...!”
Nghe vậy, hai vị kia nhìn nhau với vẻ mặt lo lắng.
“ Vậy cuối cùng chúng ta có nghiên cứu ra phương thuốc nào không? Có tiến triển gì không hai vị?”
Trước câu hỏi của viên đại tá, hai nhà nghiên cứu cũng đã tuổi trung niên cũng chỉ thể buồn bã lắc đầu.
Lý Trí Khang đáp với vẻ mặt bất lực.
“ Không có thuốc giải, căn bệnh này vô phương cứu chữa...!”
Trương Hồng Vũ tiếp lời.
“ Thứ mầm bệnh nó như thể có trí khôn vậy, chúng thay đổi mỗi khi có tác động tới vật chủ làm cho thuốc thử nghiệm như thể vô dụng với chúng...”
“ Làm sao có thể, nếu vậy những gì chúng tôi cố gắng mỗi ngày đều vô nghĩa sao?”
Chu Thành Tuân bất ngờ, sốc khi hiểu ra những gì họ đang làm là không có tương lai, những sự hi sinh sẽ không được đền đáp.
Ông kéo cổ áo của Hồng Vũ, to tiếng.
“ Có hơn chục vũ cảnh dưới quyền tôi đã bị bệnh, cùng với đó rất nhiều y bác sĩ, công nhân. Họ bị bệnh mà tôi còn không thể tìm ra nguyên nhân, cứ như thể dù họ có trang bị mặt nạ, áo bảo hộ thì bệnh như thể vẫn tự xâm nhập được vào vậy. Bây giờ phần lớn họ đang dần biến đổi rồi mà ông bảo không có thuốc chữa!”
Lời nói thống khổ của vị chỉ huy đã lớn tuổi đang đấu tranh, hi vọng cứu được những cấp dưới, những người trẻ tuổi mà ông dẫn dắt.
Họ có tương lai, họ không thể chết vì bệnh tật rồi biến thành quái vật.
Nhưng Thành Tuân không có khả năng cứu những người đó, ông phải giao phó hi vọng vào nhóm nghiên cứu mà mình bảo vệ.
Giờ vài câu đã nói vô vọng, Tuân thực sự không chấp nhận được.
Hồng Vũ không hoảng, đã đoán trước viên chỉ huy sẽ tức giận.
“ Loại bệnh này có tới 2 loại mầm bệnh, một loại giống như thể Protein bình thường nhưng có sức sống ở môi trường tự nhiên rất mạnh mẽ, chúng có thể tồn tại trong đất, nước, không khí hàng năm trời, chúng có thể ủ bệnh trong từng đó năm tới khi bắt đầu phân tách ra số lượng lớn...!”
Lý Trí Khang bắt vai của Thành Tuân, cũng tiếp lời theo.
“ Chúng quá lì lợm, thời gian ủ bệnh quá dài làm cho chúng tôi rất khó phát hiện ra nhất là khi số lượng chúng trong cơ thể người thường rất nhỏ cho tới một thời điểm hoàn hảo chúng bất ngờ phân tách, ăn thịt các tế bào trong cơ thể mà kiểm soát cả hệ thần kinh như thể chúng được lập trình sẵn vậy.”
Hông Vũ cúi đầu.
“ Có lẽ rằng, tất cả chúng ta đều đã nhiễm bệnh này từ lâu cũng nên, chỉ là khi nồng độ protein độc trong máu tăng đủ lớn chúng ta mới bắt đầu có biểu hiện biến đổi. Các cảnh sát và y bác sĩ vì tiếp xúc nhiều với người bệnh hoặc do đã đến kì nên mới phát bệnh...”
Thành Tuân lúc này mới bỏ cổ áo của Hồng Vũ, ông như muốn khuỵu người xuống khi nghe cả mớ thông tin tồi tệ này.
“ Vậy là, tất cả chúng ta rồi cũng sẽ biến đổi thành quái vật. Ý các ông lả như thế à?”
Viên đại tá mắt như mù mịt, nhìn hai người kia.
Trí Khang thừa nhận.
“ Đúng vậy, có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ phát bệnh, hoặc may mắn thì không.”
Làm gì còn tin nào tồi tệ bằng tin này cơ chứ.
Tất cả bọn họ chìm đắm trong không khí buồn bã, bất lực trước thực tế nghiệt ngã.
“ Các ông nói rằng còn một loại mầm bệnh nữa...?”
Hồng Vũ gật đầu đồng tình.
“ Đúng vậy, nó là một thể giống ngoại hình của virus Ebola, nhưng nó mạnh hơn rất nhiều, cũng to hơn và khó diệt hơn. Thứ virus đó khó có thể tồn tại ở môi trường tự nhiên như thể protein độc, nhưng đổi lại nó phá hủy vật chủ rất khủng khiếp khiến họ như xác chết thối rữa biết di chuyển.”
Trí Khang nhìn vào phòng cách ly gần đó, nơi nuôi nhốt một người đã biến đổi thành cái xác đang lê lết thân thể thối rữa trong buồng kính.
“ Hai thứ này thậm chí còn có thể cộng sinh với nhau tạo ra một dạng đột biến mới ở người. Những người này sẽ chết rất nhanh, rồi biến đổi thành những dạng quái vật kinh dị nguy hiểm nhất, giống như những thứ mà quân đội đối đầu ở Ninh Giang!”
Thành Tuân không nghe được nữa, ông ra hiệu cho họ ngừng kể.
“ Vừa rồi tôi đã liên lạc với người nhà, bảo họ rời khỏi đất nước này. Các ông thì sau này tính thế nào?”
Hai người kia có phần bất ngờ lộ trên mặt, họ không ngờ viên chỉ huy tận tụy này chưa gì đã tính tới việc rút lui.
“ Lão Tuân, ông đã tính việc rời đi rồi sao?”
“ Không, tôi không thể từ bỏ tổ quốc của mình. Nhưng vợ con và cháu của tôi chúng nó vô tội. Tôi đã yêu cầu họ rời đi tới nơi nào đó xa xôi vắng người. Còn tôi sẽ ở lại đây tới cùng...!”
Lời nói cương quyết, viên đại tá quyết dù có chết ông cũng chết ở Hoa Hạ, có trở thành xác chết bị biến dị thì cũng vẫn là cái xác của người Hoa Hạ.
Hai vị đó nhìn nhau, hiểu ý mà đáp lại.
“ Chúng tôi thực sự cũng không chắc có nơi nào an toàn nữa lão Tuân. Ông biết đấy sẽ không thể tự nhiên có chuyện bệnh dịch đột nhiên lại xuất hiện, 2 thể mầm bệnh cũng không hề tự nhiên sinh ra. Chúng tôi nhận thấy chúng có thể là do nhân tạo mà nên!”
Thành Tuân trợn mắt kinh ngạc.
“ Ý hai người là có kẻ cố tình tạo nên loại bệnh dịch này nhắm vào nước ta?”
Hồng Vũ nhún vai, bộ dạng không chắc chắn.
“ Đó là giả thuyết của bọn tôi từ những nghiên cứu trên mầm bệnh, các thể bệnh đột biến một cách phi tự nhiên như thế chúng là 1 thực thể sống được lập trình như vậy. Nhưng bên quân đội có nhiều tin tình báo mà không chia sẻ, vì thế chúng tôi chỉ có thể phỏng đoán rồi gửi mọi thông tin mình nghiên cứu được cho họ qua máy tính...”
Khang buồn bã cười khổ.
“ Haaa...Đáng tiếc tôi không có thân thích như ngài chỉ huy, còn lão Vũ thì vợ con đều đã được chính phủ đảm bảo an toàn tuyệt đối, vì thế chúng tôi cũng quyết tâm ở lại đây tới cùng để góp chút gì đó, vớt vát được cái gì đó cho Hoa Hạ này.”
Hồng Vũ bắt vai ông ta, an ủi mấy câu.
“ Đừng lo, không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm thì ít nhất khi ông biến đổi ta sẽ tự tay mình bắn ông...!”
Nghe vậy, Trí Khang cũng vui vẻ đáp.
“ Được, tôi cũng sẽ làm như vậy nếu ông bị làm sao.”
Thành Tuân thấy sự quyết tâm của hai người bạn già, cũng tiếp lời.
“ Vậy cả tôi cũng sẽ ra tay, dù sao chả còn gì để sợ nữa...!”
Họ tay bắt nhau mà tự hứa rằng sẽ cống hiến nốt cuộc đời này cho quốc gia của họ ở tại đây hoặc bất kì đâu.
Nếu ở gần nhau họ sẽ tự ra tay với nhau khi phải làm vậy.
Bỗng Thành Tuân hỏi.
“ Nhưng tôi thực sự lo ngại về việc thứ bệnh dịch này là nhân tạo, tức là có thế lực nào đó đang chống phá Liên Bang...”
Hồng Vũ cười khẩy.
“ Còn ai ngoài Liên Minh cơ chứ, ông không nghe thuyết âm mưu trên mạng xã hội và bộ chính trị liên quan tới cảnh báo của phương bắc về mối họa hậu chiến tranh sao, vũ khí sinh học mà họ tuyên truyền có lẽ chính là thứ này...Hoặc là tôi không chắc nữa, nhưng xem ra sự cảnh báo đó là đúng.”
Nghe vậy, Thành Tuân có chút tiếc nuối khi cấp trên đã không xem xét đúng những cảnh báo lớn nhỏ từ nước anh em phía bắc.
Nhưng sự việc giờ đã rồi thì hối hận cũng không kịp nữa.
Trí Khang bỗng nhiên hỏi viên đại tá.
“ Vậy vũ cảnh và đội ngũ y tế, lão Tuân định giải quyết thế nào?”
“ Tôi không biết, chưa có lệnh...”
“ Bây giờ sẽ sớm thôi quân đội tới và tiếp quản nơi này, tôi đã truyền tin đi và nhận được chỉ thị là các lực lượng tại chỗ của chúng ta cũng sẽ trở thành đối tượng bị cách ly còn quân đội lại chính là lực lượng giám sát quá trình đó.”
Lúc này Chu Thành Tuân mới giật mình khi biết được tin, ông gắt gỏng lên với người đối diện.
“ Sao bây giờ ông mới nói điều này! Làm như vậy thì chính người của chúng ta cũng bị nhốt lại tại công xưởng này mất...!”
“ Đúng vậy lão Tuân, chúng tôi đúng là muốn phần lớn mọi người ở lại đây. Dù sao đều đã tiếp xúc với mầm bệnh rất nhiều, dù có áo bảo hộ nhưng chúng ta không có bất kì một loại thuốc có tác dụng với dịch bệnh, chúng tôi định để tất cả chết chung ở đây nhằm hạn chế lây lan ra bên ngoài!”
Hồng Vũ bây giờ mới nói thật.
Suýt thì Thành Tuân vả cho ông bạn một cái bạt tai, nhưng mà lại thôi.
Bởi ông ta nói đúng, không thể để bất kì ai rời khỏi đây.
Nhưng ông không muốn những người lính trẻ đó chết mòn ở nơi này, vì thế ra quyết định.
“ Tôi sẽ tập hợp họ lại và cho họ lựa chọn đi hay ở, những người muốn đi thì tôi cho xét nghiệm lại lần nữa, ai đảm bảo an toàn mới được chạy trốn khỏi nơi này nhưng phải bỏ lại mọi giấy tờ tùy thân cùng trang bị trên người...”
Trí Khang gật đầu đồng tình cách làm này của lão Tuân.
“ Đó là cách tốt nhất rồi.”
Tình trạng của những người bệnh bị nhốt.
Trong một nhà xưởng tối tăm bị bịt kín tất cả các kẽ hở, cửa ra vào.
Những công nhân vẫn đang mang gỗ và xi măng tiến hành lấp nốt các ô cửa sổ, nơi lẻ loi chút ánh sáng mặt trời cuối cùng chiếu vào bên trong nhà xưởng tối tăm đó.
“...Làm ơn...Xin đừng đóng...Nữa...!”
Một người bị bệnh còn thoi thóp cố gắng van xin bằng tất cả sức lực, nhưng những công nhân ở bên ngoài cửa sổ mái nhà không thể nghe thấy tiếng thì thào yếu ớt đó.
“ Ưư...Hự...Ặc!”
Một số người đã gục ngã mà bắt đầu quằn quại trong đau đớn, họ thậm chí tự bẻ gãy chính vai của mình khi lên cơn co giật dữ dội.
Chút ánh sáng cuối cùng giống như chút hi vọng số cuối cùng của mấy trăm con người bị nhốt trong cái nhà xưởng đang dần bị lấp kín bởi xi măng và gỗ.
Thỉnh thoảng mấy giọt nước rơi từ trần xuống làm cho người bị nhốt ý thức được họ còn cảm giác trên da thịt, thứ đang dần mất đi do chứng xuất huyết và hoại tử nặng.
Không được chăm sóc y tế, không được ăn hay uống kể từ khi bị nhốt.
Kể cả người mới hay cũ bị đẩy vào đây đều có thể chết vì điều kiện sống tồi tệ trước cả khi chết bởi bị biến đổi.
Người bên ngoài không quan tâm tới điều đó, các công nhân có thể ngửi thấy mùi thịt thối nên họ cố gắng hoàn thành công việc nhanh nhất có thể.
Họ sợ bị xác sống tấn công, đã có một số người bị tấn công như vậy trước đây.
Do đó các kẽ hở bị bịt lại để đảm bảo không có thứ gì trốn ra ngoài, cũng không ai tự dưng lọt được vào trong.
Nơi này hoàn toàn bí mật, các công nhân cũng vốn không phải người sống ở thành phố Hạ Liêu mà được tuyển từ vùng hẻo lánh với lương rất cao.
Bản thân những công nhân này cũng chỉ là được đối xử tốt hơn đám người bị bệnh, chứ thực tế họ cũng bị nhốt chính trong cái khu công xưởng này bởi vũ cảnh.
Ngay những người lính vũ cảnh sớm thôi cũng sẽ bị quân đội bao vây mà bị nhốt lại ở đây, sẽ không ai được phép ra khỏi đây hết.
Những điều này, người bệnh bị nhốt bên trong không hề hay biết, họ chỉ hiểu là mình đang bị bỏ rơi nên chỉ còn chờ chết trong cái nhà xưởng tăm tối này.
Đôi mẹ con khi trước bị cách ly khỏi người chồng lúc bạo loạn, cũng đang bị nhốt lại trong nhà xưởng.
May mắn là đứa con cuối cùng cũng được trả lại cho người mẹ sau khi được kiểm tra y tế kỹ lưỡng, nhưng họ cũng đang sống vật vờ mà thôi.
Cô cùng đứa con chỉ còn thoi thóp thở ở một góc tường, họ đang bị biến đổi từng thớ thịt làm cho tứ chí cực khó cử động, không thể di chuyển được nữa.
“ Chồng ơi, đến cứu chúng em với...!”
Người vợ thậm chí đã bị mù dần, cũng không còn rơi được nước mắt nữa.
Cô chỉ có thể thầm cầu mong chồng hay bất kì ai sẽ tới đón họ rời đi, thà rằng có chết thì họ cũng chết ở nơi nào đó sáng sủa.
“ Không ổn...Con của chúng ta đang chết dần!”
“ Đứa nhỏ phải sống, mình có thể chết nhưng nó thì...Hức hức hức...!”
Người vợ không thể làm gì hơn, chỉ mới hơn 1 ngày tình trạng của họ đã rất tệ, chuyển biến nhanh tới nỗi cả người như thể đã bị liệt.
Đứa trẻ 1 tuổi trong tay cô giờ đã không còn cử động, thậm chí cô còn không biết con mình còn thở hay không.
Xung quanh, những người bệnh khác đang rúc lại với nhau, đó là những người còn sức.
Còn lại đều nằm vật vờ quanh góc nào đó chờ chết.
Mặc dù đã có triệu chứng liệt tứ chi, nhưng những người bị bệnh không thể chết hẳn.
Họ bị giày vò bởi những hoài niệm, ham muốn sống cùng với sự đáng sợ khi cảm nhận toàn thân như đông cứng lại.
Một trải nghiệm khủng khiếp.
Bên ngoài kia, bản thân người chồng đã không được rời khỏi đây, anh ta bị trưng dụng làm một công nhân mới.
Người chồng rất nhiệt tình với việc này, đây là cơ hội để anh tiếp cận hơn với nhà xưởng nơi đang nhốt vợ con của mình.
Anh ta đã kiên nhẫn đợi tới trời tối, khi mà các nhóm vũ cảnh cùng với công nhân, y tế bất ngờ bị cắt giảm vì một thông báo gì đó từ viên đại tá chỉ huy chính nơi này.
Vì không biết việc này, nên người chồng chớp cơ hội lẻn vào nhà xưởng nghi là đang nhốt vợ con mình.
“ Vợ ơi...Con ơi...Tôi đã đến rồi đây...!”
Anh vừa nói vọng vào, vừa lấy cưa điện bắt đầu cắt một cửa phụ ở góc khuất, anh ta chỉ chú tâm làm mà không để ý bên trong.
Khi cánh cửa bị cắt khóa, người chồng bước vào trong không gian tối tăm, anh ta bịt mũi bởi thứ mùi tởm lợm không thể diễn tả.
“ Vợ ơi...! Con trai tôi!...Còn ai có sức lên tiếng đi...!”
Không có ai đáp lời, làm cho người chồng lo sợ rằng điều chẳng lành.
“ Cửa mở rồi mọi người ra ngoài đi!”
Ánh đèn pin soi về phía trước, chỉ còn nhiều mảnh quần áo với vũng nước đọng.
Anh ta chiếu đèn ra xa, giật mình kinh ngạc khi thấy cả đám trăm người tụ tập về phía trước một cách bất thường.
Cảm nhận được âm thanh cùng với ánh đèn, họ quay lại nhìn.
Những khuôn mặt khô khốc, rỉ máu với đôi mắt đục ngầu.
Những bước chân chậm, khập khiễng nhưng dần dần bước đều và nhanh hơn.
Những con người trông vô hồn đang tiến tới người chồng, làm anh ta sợ hãi lùi lại.
“ Này, tôi chỉ tìm vợ, làm ơn tránh ra...!”
Anh ta hét lên, nhưng chẳng có sự hồi đáp nào mà đám đông bắt đầu chạy nhanh về phía anh ta.
Người chồng rồi cũng nhìn thấy vợ mình với cái áo bông đỏ đặc trưng chen lấn trong đám người đang lao tới, cô ta vồ tới anh cùng cả đám người đó.
Quá nhiều người nhào tới, đủ để đè chết người chồng ngay lập tức.
Rồi chúng tranh nhau cắn xé, cào cấu tấn công anh ta một cách không thương xót.
Một số còn lại nhìn thấy ánh sáng và âm thanh huyên náo bên ngoài, bắt đầu lao ra ngoài kia như điên.
Cả khu trại như bầy ong vỡ tổ, hỗn loạn và hãi hùng bao trùm lên tất thảy.
Những xác chết biết đi cuối cùng bò ra từ trong nhà xưởng đều toàn là trẻ con đủ độ tuổi, một số đứa chỉ còn lại nửa thân trên với nội tạng vẫn đang bò đi một cách vô định.
Trại cách ly rơi vào hỗn loạn.
Buổi tối, trong tòa nhà nghiên cứu, Trí Khang đang tiến hành thí nghiệm với một nạn nhân đã tới ngưỡng biến đổi.
Ông ta trước tiên làm tê liệt tạm thời các thần kinh của nạn thân, rồi sau đó mới tiết hành tiêm huyết thanh.
Cùng với đó, nhiệt độ ở buồng thí nghiệm được thay đổi trở lên nóng hơn.
Trí Khang vừa đi ra ngoài, cái buồng kính đã nóng rực lên. Người bị bệnh bắt đầu nôn mửa ra nước, co giật.
Một số trợ lý phấn khích.
“ Bình thường sẽ nôn ra máu, nay chỉ mỗi dịch dạ dày, chắc là có kết quả khả quan rồi...”
Trí Khang gật gù đáp.
“ Kiểm tra kĩ càng vật chủ...!”
“ Thưa ngài, quá trình trao đổi chất đang tăng lên gấp 5 lần, mổ hôi ra quá nhiều sắp thiếu nước rồi!”
Ông nhìn sang trợ lý.
“ Tiêm thêm nước, hết cách rồi.”
Cơ thể người bị thí nghiệm cứ như một trò đùa, họ bị bơm nước đã được lọc qua máy móc nhân tạo vào cơ thể.
Nhưng người bị thí nghiệm tiếp tục co giật mạnh, mồ hôi nhễ nhại, rồi nhanh chóng anh ta phun ra một mớ dịch lạ.
Cơ bắp anh ta căng lên khủng khiếp, việc vô hiệu hóa dây thần kinh đã trở nên vô ích.
Vùng mạnh một cái các dây trói bị đứt, người bị thí nghiệm sống dậy.
Khang và những đồng sự có thể dễ dàng nhận ra người này không ổn, dần dần hắn đứng dậy với đôi mắt như lồi ra sắp vỡ.
Hắn đi từng bước tới sờ vào tấm kính, bề ngoài cơ thể như nảy nở thành người khổng lồ, nhưng bên trong vẫn giữ được ý thức.
Nỗi đau thấu tận xương tủy, nhói tận tâm can khi các mạch máu và cơ bị vỡ ra, cơ thể phình to bất thường.
Hắn cảm thấy oán hận vì bị hành hạ.
Dần thần cơ thể co lại, da thịt chở nên săn chắc.
Một gã không lồ sống so với khi trước đã hiện hình.
Thuốc có tác dụng ăn thịt thể protein độc, nay lại biến đổi thành một dạng protein độc mới.
Khang nhìn đôi mắt trắng bệch đó, không khỏi hoảng loạn.
“ Giết hắn...Ngay!”
Lập tức lửa từ trên phun xuống thiêu trụi người bị thí nghiệm, hắn ta la hét như một con thú non rồi gục chết, thịt bị rách ra và nổ lốp bốp như bị sủi bọt.
“ Chúa ơi, không có cách nào khác sao...?”
“ Tất cả chúng ta sẽ chết, không có thuốc chữa!”
Những người bên trong hoảng loạn gào lên, họ đã rất hi vọng huyết thanh mới có ích, nhưng không có cách nào có thể tiêu diệt mầm bệnh khi nó đã biến đổi nặng hay vật chủ đã đột biến thành quái vật.
Với những người biến đổi nhẹ hay chỉ nhiễm mầm bệnh tỉ lệ thấp, cũng không thể tiêm huyết thanh vào họ vì gây tác dụng phụ lên cơ thể.
Trí Khang thực sự vô vọng.
Ông loạng choạng đi ra khỏi nơi thí nghiệm đang hỗn loạn bởi những cộng sự đã trở nên tuyệt vọng.
Bên ngoài Hồng Vũ và Thành Tuân đã đứng đợi với vẻ lo lắng.
“ Thất bại?”
Hồng Vũ một lời nói ra, chỉ thấy Trí Khang gật đầu.
Ba người buồn bã, không có cách nào cả.
Mọi huyết thanh đều được tao ra dựa theo kinh nghiệm khi nghiên cứu đặc tính của mầm bệnh.
Bởi họ không tìm thấy được một ai miễn nhiễm để có thể tiến hành lấy mẫu, nên chỉ còn cách kia.
Nhưng nó không có kết quả.
Thể protein độc có thể dễ dàng sống trung hòa với những huyết thanh, thậm chí là làm biến đổi ngược.
Còn thể virus nó như một con quái vật ăn thịt bất kì loại kháng thể mới nào được sinh ra.
Tất cả đều không có tác dụng, những thứ này không phải là sinh ra ở tự nhiên, mà chắc chắn có người chủ đích tạo ra.
Lúc này Thành Tuân lên tiếng.
“ Tôi đã tập hợp người bên ngoài, hầu hết họ đồng ý ở lại. Một số muốn rời đi đã được cho phép trong đêm nay, bên các ông có ai muốn đi không?”
Trí Khang đáp.
“ Mặc dù trông những người của khu nghiên cứu đang rất tuyệt vọng vì không có tiến triển, nhưng xem chừng họ sẽ không rời đi. Cũng chả có ai có nơi để về, gia đình họ nằm trong tay chính phủ còn nhà của họ khi tận thế đến cũng không đáng một nơ ron thần kinh để nghĩ tới.”
Tuân gật đầu hiểu, ông nói thêm rằng.
“ Quân đội bảo có thuốc cho loại bệnh này, mà thực tế là thuốc phòng bệnh cho những người chưa bắt đầu quá trình bệnh nặng...”
Nghe vậy, như thể có tia sáng cho hai người kia.
“ Vậy là, không phải chúng ta vô ích. Có người cũng đang cố gắng nghiên cứu thuốc chữa ngoài kia...!”
Trí Khang và Hồng Vũ run rẩy cả người khi biết còn hi vọng.
“ Đúng vậy, nhưng nó phải được tiêm tối thiểu 4 liều để thực sự an toàn, ngoài ra chỉ những người có mầm bệnh yếu trong cơ thể tiêm mới có tác dụng. Thứ thuốc này do các nước phương bắc hợp tác riêng cùng sáng chế ra, vì số người cần tiêm quá lớn nên ở phía nam chúng ta mới chỉ có thuốc cho các nhân vật quan trọng được dùng...”
Nói rồi ông đưa cho hai vị kia hai cái hộp thép có khóa.
“ Đây là hai hộp cứ đủ liều cho các ông, không thể tiêm hết một lúc nên sau một mũi hãy để cơ thể có vài ngày làm quen.”
Hồng Vũ hỏi với ánh mắt thất vọng.
“ Không có cách nào để tiêm chủng cho cả Liên Bang sao?”
Nhưng viên đại tá cảnh sát lắc đầu.
“ Nếu được lại tốt, vì trung ương đã chủ quan trong vấn đề này nên thuốc chỉ được sản xuất ở phía bắc. Đến khi nguy ngập như hiện giờ dù có mở rộng sản xuất cũng đã quá muộn, nhiều thành phố lớn đã ghi nhận ca nhiễm mới, sớm thôi toàn bộ Liên Bang chúng ta sẽ bùng dịch diện rộng!”
Cảnh đời thật lắm trái ngang, bây giờ hai nhà khoa học cũng lực bất tòng tâm cho quốc gia của mình.
Thân họ may mắn được cứu cũng bởi họ là những người quan trọng, còn lại những người khác không may mắn như vậy.
Hồng Vũ nói.
“ Hiểu, xem ra chúng ta chỉ có thể cứu được thiểu số người, quân đội, cảnh sát, đội ngũ y tế , trí thức và chính quyền cùng gia đình của họ. Chắc ý muốn của chính phủ là cứu những người này?”
Tuân gật đầu khẳng định đúng vậy.
Vũ cũng không nhiều lời, tìm một cái ghế gần đó mà tiêm thuốc đầu tiên.
Sau đó tới Trí Khang, rồi Thành Tuân cả ba đều tiêm thuốc.
“ Sắp sửa ngày mai quân đội sẽ tới tiếp quản nơi này, chúng ta sẽ là 3 người được quyền ra khỏi trại, cũng như được quân đội cứu khi cần thiết. Nhưng tôi mong có thể đưa thêm một số thuộc cấp...”
Thành Tuân tiết lộ, nếu chỉ mình họ được rời đi khi có biến thì thật là bất công cho những anh em đang ngày đêm lao lực dưới kia, bởi tất cả đều vì nghĩa lớn chung.
Vũ và Khang gật đầu hiểu, họ ngồi đó nghỉ ngơi để thuốc ngấm vào người.
“ Vậy chúng ta sẽ để mặc cho những người bị bệnh đang nhốt trong nhà xưởng bị biến đổi hết sao?”
“ Phải, quân đội sẽ tiêu diệt họ khi tới lúc, cũng chẳng còn cách nào khác nữa...”
Họ lời qua lại với nhau, những ngày này thật nhiều chuyện tồi tệ xảy ra.
“ Đoàng...Đoàng...Đoàng...!”
Bất ngờ có tiếng súng lớn bên ngoài.
Tiếng còi báo động vang lên khắp nơi, Tuân đứng dậy đi ra cửa sổ ngay lập tức.
Bên ngoài đèn pha sáng rực khắp trại, cùng với đó là sự hỗn loạn bao trùm khi người người chạy tán loạn.
Vũ cảnh trên các giàn giáo canh phòng bắt đầu khạc lửa súng, bắn vào những người lạ mắt có biểu hiện không đúng.
“ Chết rồi, có biến dưới kia...!”
Thành Tuân lớn tiếng, sau đó vội định đi xuống.
Nhưng hai người kia chặn lại.
“ Liệu có cần di tản gấp không, chúng ta có rất nhiều thuốc cùng tư liệu nghiên cứu về bệnh cần được bảo vệ...”
“ Tôi không...”
Bộ đàm Thành Tuân vang lên tiếng gọi từ cấp dưới.
“ Đại tá...! Ngài đại tá trưởng...Có ở đó không!”
Thành Tuân vội bắt liên lạc.
“...Xẹt!...Rốt cuộc bên dưới loạn cái gì vậy?”
“...Tách....Tách!...Thật may quá ngài vẫn ổn, một nhà xưởng chứa người bệnh bất ngờ bị hở. Vô số người bệnh đã biến đổi đang chạy loạn gây hỗn loạn cho cả khu trại, lính chúng tôi đang tiến hành chống đỡ nhưng số kẻ địch quá đông, lại thêm người chạy loạn quá nhiều...”
Tuân hét vào bộ đàm.
“...Cố gắng đi! Cố bảo vệ tòa nhà thí nghiệm, mặc kệ vòng ngoài, tập hợp những người sống sót rút vào trong phòng thí nghiệm cố thủ...!”
Bên kia dường như nghe được, nhưng bộ đàm rè âm thanh không đáp lại.
Viên đại tá vội chỉ bảo hai người bạn.
“ Loạn rồi, có người biến đổi thoát ra được! Hai ông chú ý giữ an toàn cho người và đồ vật quan trọng. Đóng kín cửa tự cách ly với tất cả những người bên dưới đi...!”
Vũ run người lo sợ.
“ Được, nhưng chúng tôi cần thời gian để mang những thứ quan trọng của thí nghiệm đi, tôi cần ông giữ chân bên ngoài.”
“ Không thành vấn đề, có trực thăng trên nóc. Mong rằng hai người bình an...”
Đại Tá ngả mũ chào tạm biệt hai nhà khoa học, rồi xách súng đi xuống bên dưới bằng thang bộ.
Hai người kia cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp cho khóa kín thang máy cùng cửa dẫn tới thang bộ.
Tự mình phân phó nhân lực trong phòng nghiên cứu thu dọn đồ đạc.
“ Mau! Mọi người thu dọn tất cả đồ có giá trị quan trọng cho thí nghiệm thuốc chữa của chúng ta, rồi vận chuyển chúng lên trực thăng trên nóc...!”
Trí Khang chỉ đạo mọi người.
“ Các ngài cần đi trước, chúng tôi sợ không kịp.”
Một người nói.
Nhưng Hồng Vũ đáp.
“ Bây giờ sống chết của tôi và các bạn chẳng có giá trị bằng số thuốc cùng mẫu vật thí nghiệm này đâu. Cả tư liệu nghiên cứu lưu vào thẻ nhớ, chúng ta phải giao hết chúng cho quân đội an toàn!”
Cả phòng thí nghiệm trên tầng cao nháo nhào lên tiến hành thu gom, phân loại vật tư cẩn thận.
Họ đẩy nó lên thang kéo đưa tới sân thượng, có đúng 1 chiếc trực thăng duy nhất mà số đồ cần mang là rất nhiều, vì thế họ chấp nhận để đồ được đưa đi an toàn còn người sẽ ở lại đợi chuyến tiếp theo.
Lúc này ở bên ngoài, sự hỗn loạn làm cho tinh thần đội an ninh khủng hoảng.
“ Bên kia, một đám nữa!”
“ Chiếu đèn vào đó...!”
Đèn pha chiếu về một phía nhà xưởng với nhóm nhỏ vài xác sống.
Lập tức vũ cảnh xả súng bắn hạ chúng.
“ Lại bên trái hướng 10 giờ!”
“...Tháp canh đây, địch quá đông chúng tôi không kiểm soát được!...Nhắc lại bên ngoài quá hỗn loạn, chúng tôi mất kiểm soát!...”
Tháp canh nổ súng loạn xạ, bắn bất kì ai khả nghi.
Một số trúng phải người sống bên dưới gây ra cảnh tang thương vô cùng.
“ Đừng bắn, chúng tôi không...Ah!”
Một công nhân vẫy tay ra hiệu nhưng bị bắn chết ngay lập tức, ban đêm vũ cảnh không thể xác định địch ta.
Bên dưới, một số vũ cảnh bắn lẫn nhau vì nghi đó là người nhiễm bệnh.
“ Này!...Này! Chúng tôi là đồng minh!...”
Một người từ nhóm vũ cảnh nấp sau những thùng phi hét lên về đằng trước.
“ Taraaaa...!”
“...Viu...!”
Đạn sượt qua đầu anh ta, đó là sự đáp lại của đồng đội bên kia.
“ Khốn nạn chúng nó bắn quân mình!”
“ Chúng ta không thể tiến lên được, bắn cảnh cáo để họ dừng lại!”
Mấy người giương khẩu QBZ95 bắn đáp trả, dẫn đến việc hai nhóm tấn công nhau làm một người trúng đạn bị thương vào cánh tay.
“ Dừng bắn! Dừng bắn!...Chết tiệt lũ ngu các anh đang giết lẫn nhau!”
Một người từ giàn giáo cảnh báo, anh ta ra hiệu để tạo đường cho nhóm bị mắc kẹt lui về vị trí an toàn.
Ở góc khác, hai vũ cảnh tiến hành bắn trả rất nhiều người nhiễm bệnh chạy từ nhà xưởng ra.
Nhưng một người bị quật ngã bởi số lượng lớn địch, chúng xé rách mặt anh ta ra rất ghê rợn.
Người còn lại nhìn thấy vậy cũng kinh hãi.
“ Yaaaa!...Chết đi lũ quái vật!”
Nòng súng khạc lửa bắn loạn về đám đông chỗ đó, giết chết ngay chính người đồng đội cùng vài xác sống.
“ Lạch cạch...Cạch!”
Hết đạn, anh lính phải vứt súng bỏ chạy, không may bị một số xác sống lao ra hướng ngược chiều tông phải.
Hai bên ngã lăn ra đất, nhưng chưa kịp để anh lính vũ cảnh kịp định thần, một nhóm xác sống khác xô tới tấn công anh ta.
Không thể chống trả, người vũ cảnh tội nghiệp bị chúng xâu xé tới nát da nát thịt.
Tuy rằng trang bị trên người giảm thiểu sát thương từ hành động cắn xé, nhưng chúng không phải đồ chuyên dụng.
Anh ta dễ dàng bị chúng cắn rách áo, xé toạc cả bả vai ra ăn thịt.
Một số xác sống bị biến đổi, xương sọ chúng bỗng dài phần hàm ra giống chó có thể cắt xẻ thịt dễ dàng.
Bây giờ, Lão Tuân vẫn còn đang vất vả xuống tầng dưới.
Ngay khi ông bước xuống cầu thang tầng 4, đã lập tức vài con xác sống đánh hơi được tấn công tới.
Chúng nhanh hơn bình thường, cơ bắp khỏe hơn khiến cho viên chỉ huy gặp khó khăn.
Ông giương tiểu liên kịp hạ 2 con, nhưng con thứ 3 lao đến xô ông ngã xuống dưới cầu thang.
Nó rất to, nặng hơn người bình thường, Tuân cực kì vất vả chặn cằm không cho nó dí sát hàm răng đầy máu vào mặt mình.
Tay còn lại ông sờ khắp nơi, nắm lấy được khẩu súng lục liền rút ra.
Ông dí vào bụng nó nổ liền mấy phát.
Nhưng chẳng có kết quả, ông phải dí thẳng đầu nó.
“ Đoàng!”
“ Leng keng!”
Con quái vật đã chết, Tuân khó khăn đẩy nó sang một bên không được.
Bất ngờ một vũ cảnh từ tầng dưới chạy lên.
“ Ngài đại tá, ngài không sao chứ?”
Anh ta kéo cái xác ra khỏi người viên chỉ huy, Tuân chỉ đáp.
“ Tôi ổn, mau dọn dẹp qua các tầng đi...!”
“ Bên ngoài rất loạn, một số xác sống đã thâm nhập vào tòa nhà làm chúng tôi mất kiểm soát. Khi nào viện binh từ bên ngoài tới ạ?”
Tuân ý thức được vấn đề hơn lính của mình, ông biết là không thể trông chờ vào quân đội lúc này.
“ Không. Sẽ không có viện quân đâu, bởi nếu quân đội biết chúng ta đang mất kiểm soát đám người nhiễm bệnh, lập tức quân đội sẽ cho ném bom ngay!”
“ Gì cơ!”
Người lính bàng hoàng trên nét mặt khi được biết.
“ Vì vậy phải tự chúng ta cứu lấy mình thôi, tôi sẽ đi tập hợp các anh em ở ngoài. Còn anh cố gắng đảm bảo an ninh trong tòa nhà...”
“ Đã rõ.”
Hai người tách nhau ra, Tuân bắt đầu xuống tầng lùng quét các hành lang bằng khẩu tiểu liên của mình.
Ông bắn chết thêm hai con xác sống đang tấn công một bác sĩ, rồi đẩy ông ta đi lên tầng trên.
Di chuyển cẩn thận, kê hướng súng vào các góc khuất.
Tuân hạ thêm một con nữa ở phòng đốt rác.
Sau đó ông đẩy cửa sắt tầng một, bước ra bên ngoài nhìn khung cảnh đang hỗn loạn đó.
“ Không còn thì giờ có thể chú ý tới những người đang bị đe dọa, mình cần tập hợp tất cả vũ cảnh còn lại di chuyển tới tòa nhà này.”
Đầu của viên chỉ huy nảy số rất nhanh, ông liên lạc vào bộ đàm.
“ ...Đại tá đây. Tất cả vũ cảnh hãy tập hợp lại trong tòa nhà thí nghiệm, ưu tiên tối quan trọng là bảo vệ nơi này tới cùng!...”
“...Xẹt!...Thưa ngài, chúng tôi đang hết đạn!...”
“ Tiến hành rút lui về tòa nhà lớn!...Rút lui! Rút lui!...”
Bất ngờ một góc giàn giáo bị sụp, lập tức nhiều ma cà rồng từ đâu trèo lên cắn vào cổ một vũ cảnh.
Một vũ cảnh khác cầm rìu đi tới, vung lên chặt một đoạn giàn giáo đổ xuống dưới để tách đám ma cà rồng đó ra.
Từ hệ thống giàn giáo lính gác trèo vào cửa sổ tầng 2 tòa nhà, bên dưới ngài Tuân cùng một số thuộc cấp bắn yểm trợ cho đội ngũ công nhân, y tế rút vào.
“...Cạch!...”
“...Cạch!...Cạch!...”
Súng của ngài ấy bị kẹt đạn.
“ Sao lại là lúc này?”
Tuân cầm ngược súng đập vỡ đầu một xác sống.
Sau đó rút súng ngắn bắn chết thêm vài con xác sống nữa.
Bất ngờ đằng xa, một gã điên nào đó tự ý lái xe conteinar chạy không kiểm soát tông vào một nhà xưởng.
Một góc tường của nhà xưởng đó đổ sụp, đủ làm Tuân cùng lính của ông kinh hãi, bởi cái nhà xưởng đó có đầy người đã bị đột biến.
Từ bên trong, rất nhiều người đã biến đổi chạy ra ngoài, chúng là thể hút máu người.
Ngoại hình trông rất lành lặn nhưng da thịt thì trắng bệch.
“ Bắn chúng đi!”
Họ nổ súng, nhưng chúng như cơn lũ đang ào ào đổ tới.
Bất kì ai kém may mắn không kịp chạy đều bị quật ngã trở thành mồi cho lũ quái vật hút máu tươi này, vũ cảnh bất lực không thể chống trả.
Tuân cùng những người còn lại chui vào trong tòa nhà, cùng đồng sức đóng cánh cổng sắt của tầng 1 lại.
Họ bỏ mặc những người kém may mắn bên ngoài bị quái vật sát hại.
Ám Ảnh Các, tư binh của một lãnh chúa.
Vụ việc ở khu xưởng bỏ hoang bên ngoài thành phố Hạ Liêu đã được giữ kín.
Do không có dân hay đường giao thông lớn đi qua, không có vấn đề gì để khi dễ dàng che giấu nó.
Quân đội đã có mặt vào buổi sáng để thu dọn tàn cuộc, những tiếng súng nổ được biện minh là quân đội tập trận.
Hàng dài xe quân sự xuất hiện ở đường cao tốc đi qua thành phố Hạ Liêu, cùng với đó là sự hiện diện của một trạm không quân cho trực thăng ở vùng rừng thưa phía nam thành phố đã được người dân hiếu kì quay video lại.
Nhưng sự thật về nó không thể qua mắt được những phe phái có năng lực tình báo tốt, họ đã hiểu rõ chuyện đang xảy ra ở Hoa Hạ.
Những vụ việc như vậy đang xuất hiện khắp nơi trên lãnh thổ Liên Bang, báo hiệu rằng chuyện chẳng lành đang đến.
Người của Ánh Nguyệt cũng nhận định được tình hình nên khẩn trương thực hiện những mệnh lệnh mà cô chủ giao cho nhằm hoàn thành nó trước ngày bùng phát.
Những người phục vụ riêng cho cô chủ của mình, họ làm những việc ngầm, đen tối và cả trong sáng mà người chủ thường không tiện động vào.
Họ có thể ví von là tư binh của những người có quyền lực.
Tuy nhiên, tư binh của Ánh Nguyệt đặc biệt hơn cả.
Họ được Ánh Nguyệt gọi là Ám Ảnh.
Còn bản thân họ tự gọi mình là đội thám sát Ám Ảnh Haunting Scout Team (HST).
HST được Nguyệt tạo ra từ khi cô bắt đầu nắm quyền tổng tư lệnh liên quân vào hơn 20 năm trước.
Chính đích thân cô cùng những cộng sự trung thành của mình sáng lập, huấn luyện cho những thành viên đầu tiên của Ám Ảnh.
Cách thức tuyển chọn cũng rất đặc biệt, lúc đầu Nguyệt chọn những người đồng đội cũ, cựu quan chức hay quân nhân, cộng sự giỏi có năng lực.
Những người sẵn sàng trung thành, sẵn sàng phục vụ cho cô trong âm thầm.
Nhưng sau này Nguyệt lựa chọn những kẻ bị xã hội ruồng bỏ.
Phương châm của cô là: “ Những kẻ càng là đồ bỏ đi, càng tuyệt vọng không còn gì để mất thì lại càng hoàn hảo để làm những việc người thường không làm được.”
Bởi với tư duy khác người và mắt nhìn người nhạy bén, cô hiểu những kẻ bị ruồng bỏ, bị chà đạp, chỉ như kẻ bỏ đi trong một xã hội hiện đại vốn thiếu tình người, vô cảm sẽ là những kẻ dễ uốn nắn, gạt bỏ đi những suy nghĩ phàm tục của người thường.
Đặc biệt trong thời đại của chiến tranh, đói nghèo, chết chóc này thì việc tìm ra kẻ như vậy rất là dễ.
Dân trộm cướp, những kẻ nghiện ngập, kẻ giết người, tội phạm, những dân tị nạn đã quá thống khổ, những dân nghèo bị vắt kiệt bởi thuế và lao động khổ sai trong nhà máy, những quân nhân, trí thức chính trực bị kẻ bề trên hãm hại trà đạp.
Hay những người bất mãn với chế độ cầm quyền, hoặc chỉ đơn giản là mấy đứa trẻ mồ côi vì chiến tranh.
Họ bị xã hội, các tầng lớp ruồng bỏ, họ tuyệt vọng với cuộc sống.
Lúc đó Nguyệt sẽ tới mà giang rộng tay chào đón họ.
Cô cho họ vào tổ chức, thời kì đầu tự tay cô huấn luyện cho những kẻ này, đều rất hỗn tạp nhiều thành phần.
Nhiều kẻ rất khó uốn nắn vì chúng từng là tội phạm, cặn bã của xã hội mà để dành được sự tôn trọng thì không dễ.
Nhưng với tư duy khác người cùng việc huấn luyện mạnh tay kiểu quân sự độc tài, Nguyệt nhanh chóng tạo ra một nhóm cốt cán cho một tổ chức mạnh mẽ.
Ám Ảnh phân rõ ra 3 lĩnh vực là tình báo, thực thi và hậu cần.
Nó có đến hàng chục ngàn thành viên hoạt động ở toàn bộ thế giới, mọi ngõ ngách, mọi quốc gia.
Bên tình báo sẽ thu thập thông tin, phân tích thông tin đó.
Bên thực thi giống như lực lượng vũ trang riêng cho những việc cần tới vũ lực.
Bên hậu cần đảm nhiệm việc lo vấn đề tuyển chọn, huấn luyện, đảm bảo tài chính và công nghệ, vũ khí cung cấp liên tục đầy đủ cho toàn bộ HST hoạt động.
Nguyệt cho rằng cần phải để HST có khả năng tự cung cấp kể cả khi không có nguồn hỗ trợ tiền bạc và công nghệ cùng ô dù bao che từ cô.
Vì vậy tổ chức hiện đã có thể tự cung cấp phần lớn cho chính nhu cầu của mình, cùng với sự hỗ trợ từ cô chủ mà họ đang mở rộng tầm ảnh hưởng cũng như nhân sự một cách rất nhanh chóng.
HST hay ám ảnh trở thành cánh tay đắc lực của Ánh Nguyệt, nhận lệnh trực tiếp từ cô và gián tiếp từ các thành viên trong gia tộc họ Chu vốn là người thân của Nguyệt.
Họ chỉ phục vụ cho lợi ích của Nguyệt cùng nhà họ Chu, họ không trung thành với ai khác và cũng chẳng quan tâm tới quốc gia, dân tộc hay nghĩa cử cao đẹp nào.
Bởi đều là những kẻ đã tuyệt vọng, bị ruồng bỏ, bị chà đạp thì lòng trung thành, sự tận tụy mà họ có sẽ hướng về người đã cưu mang mình.
HST được đầu tư rất nhiều từ nguồn tài chính dồi dào của Ánh Nguyệt, họ được tiếp cận những công nghệ tiên tiến nhất, được huấn luyện đặc biệt hiệu quả về tình báo, làm kinh tế, nghiên cứu khoa học và biệt kích từ những trại bí mật nằm sâu trong vùng hẻo lánh.
Quan trọng họ được ô dù che chở từ liên quân phương bắc, từ cựu tư lệnh Ánh Nguyệt.
Đồng thời họ cũng luồn sâu vào nhiều cơ quan chính quyền, doanh nghiệp nên vỏ bọc rất chắc chắn.
Kể cả có bị phát giác cũng rất khó vùi dập được tổ chức này.
Đúng như tên gọi, Ám Ảnh là sự kinh hoàng đối với những ai bị tổ chức nhắm tới, thường là kẻ thù làm hại tới lợi ích của cô chủ mà họ phục vụ.
Mưu đồ của ủy viên trưởng ban điều hành đối nội.
Từ thành phố Hạ Liêu, nếu muốn đi tới thủ đô Hoa Hạ là Môn Kinh bằng đường bộ thì phải qua thành phố Thượng Đảng.
Vũ Gia Quân cùng vài người trong phe cánh chính trị của mình đang ở đây.
Họ di chuyển trên đường phố vắng vẻ bằng một đoàn hộ tống có cảnh sát giao thông, vũ cảnh, đặc nhiệm cảnh sát và cảnh vệ của chính phủ đi theo tháp tùng.
Ngài chủ tịch Liên Bang Đặng Chấn Kiệt sử dụng trực thăng vận tải chuyên trách dùng cho nguyên thủ để quay về thủ đô.
Nhưng ủy viên trưởng Vũ Gia Quân và tư lệnh các lực lượng Liên Bang đại tướng Vĩnh Gia thì đi bằng hai con đường khác với chủ tịch.
Ngài chủ tịch sẽ quay về để triệu tập một cuộc họp gấp của hội đồng, bàn cách đối phó với thảm họa dịch bệnh đột biến đang xuất hiện ở Liên Bang.
Đã có những báo cáo về trường hợp người đột biến ở nhiều quốc gia trên tất cả các châu lục có người sinh sống, đây đã trở thành hiểm họa toàn cầu chứ không riêng gì Hoa Hạ hay Liên Bang nữa.
Còn Vĩnh Gia, ông ta đảm nhận việc triệu tập một cuộc họp quân sự riêng với sự tham ra của các chỉ huy quân khu, bộ tham mưu và cả những tướng lĩnh đại diện cho các nước cộng hòa khác.
Mục đích là để bàn kế hoạch bày binh bố trận, đối phó với cả 2 kịch bản là dịch bệnh có thể kiểm soát hoặc dịch bệnh bùng phát diện rộng toàn bộ liên bang.
Riêng Vũ Gia Quân, ông ta đã thẳng thắn thừa nhận sai lầm, đồng thời xin ngài chủ tịch được đi thị sát gấp các trụ sở bộ nội vụ.
Tiến hành chỉ đạo để thu thập thông tin trong nước, đảm bảo an ninh nội địa tốt nhất có thể và sắp xếp tìm cách di tản những công dân được chọn tới vùng an toàn.
Có nghĩa, ông ta sẽ cùng một vài cấp cao đảm đương việc lo hậu sự sau cuộc bùng phát, để đảm bảo Hoa Hạ vẫn tồn tại hoạt động được kể cả khi tận thế tới.
Tất nhiên mình ông ta thì không làm được, nhưng ông ta giúp được.
Vì thái độ khẩn thiết đó của Gia Quân nên ngài chủ tịch Chấn Kiệt đã đồng ý cho ông ta thêm cơ hội sửa sai.
“ Cũng may là lão ta đã già và sắp chết. Đây vừa là cơ hội vừa là thách thức của ta.....”
Gia Quân suy tính, việc ông ta tách khỏi khi quay về với chủ tịch là để tránh bất kì mũi giáo nào từ chủ tịch hay các phe cánh khác đang đợi ông ta ở hội đồng.
Bây giờ những sai phạm của ông ta đã không thể dấu, nhưng vì ông ta có nhiệm vụ riêng và không có mặt ở hội đồng, sẽ khó có một buổi chất vấn vào lúc này.
Dẫu sao ông già Chấn Kiệt đã tạo cái cớ hoàn hảo cho Gia Quân, chắc chắn với tính cách của ông già đó thì Quân biết rằng vấn đề về sai phạm sẽ bị bỏ qua để nhường cho chuyện quốc gia đại sự.
“ Những thành phần tinh anh của phe mình chưa bị tổn hại, miễn là phe mình có quyền lực và sự hậu thuẫn của các lực lượng quân đội còn tồn tại được sau ngày đại nạn của Liên Bang, thì chính chúng ta sẽ là kẻ nắm quyền mà không cần tranh đoạt nữa.”
Đó chính là suy tính của Gia Quân, ông ta biết bây giờ việc tranh đoạt quyền lực là vô nghĩa.
Thay vào đó, ông ta sẽ tập hợp phe phái của mình, dùng quyền lực và tầm ảnh hưởng của mình tham gia vào kế hoạch hậu tận thế của chính phủ.
Đây là kế hoạch mới được bàn bạc sau cuộc gặp cựu tư lệnh Ánh Nguyệt, nó phác thảo cách họ thu gom quân đội, vật tư, công nghệ và nhân lực thiết yếu tới các vùng an toàn mới được chọn để giúp Hoa Hạ cùng Liên Bang này tồn tại lâu dài.
Gia Quân không thực sự được giao việc hoạch định kế hoạch chi tiết, nhưng ông ta lại có một quyền mà như là chúa cứu thế.
Đó là quyền lựa chọn những ai được cứu.
Người được chọn sẽ là công chức, những kỹ sư, bác sĩ, giáo sư, công nhân, quân lính có lòng trung thành cao và năng lực tốt.
Họ sẽ được ưu tiên tiêm chủng nguồn vaccin ít ỏi mà phương bắc viện trợ cho trung ương.
Số người này chắc chỉ bằng 1/10 dân số miền nam gồm cả Hoa Hạ.
Mà hay thay nó lại là việc mà viên chức quản lý đối nội như Gia Quân nắm trong tay.
Trong giới chính trị, quan chức cũng sẽ bị chia ra người được cứu hoặc không.
Ông ta có thể chọn những người thuộc phe của mình được sống và không lựa chọn những người mà ông ta không muốn họ được sống trong vùng an toàn.
Bởi dù có là quan chức cấp cao nào đi nữa, nếu Gia Quân nói rằng người đó không đủ giỏi, trung thành với quốc gia thì người đó sẽ không được tiêm phòng, cũng không được cứu tới vùng an toàn.
Người đó sẽ trở thành xác sống, người biến dị hoặc chết mục xương bên ngoài những bức tường.
Quyền lực của ủy viên trưởng bộ nội vụ, quản lý vấn đề đối nội chính là như vậy.
Kẻ có quyền giám sát, lựa chọn công dân ưu tú để Hoa Hạ tiếp tục duy trì tương lai sau này chính là Vũ Gia Quân đây.
Khi ông ta lựa chọn những người được vào khu an toàn và loại bỏ những kẻ chống đối ra khỏi kế hoạch giải cứu thì chỉ cần đợi tới khi ngài chủ tịch qua đời.
Những quan chức của phe chống đối khác đều không còn, thì tự khắc phe cánh của Gia Quân do ông ta cầm đầu sẽ nắm quyền lực, kiểm soát những gì còn lại của Hoa Hạ trong các khu an toàn.
Ít nhất, tư lệnh Vĩnh Gia tuy không cùng phe của Gia Quân, nhưng cũng khá ủng hộ ông ta, vì vậy tạm nói là Gia Quân đang nắm cả quân đội trong tay.
Đây chính là cách ông ta sống sót sau này.
Nhiệm vụ ám sát.
Bên trong một hầm ngầm cũ nối liền hệ thống tàu điện ngầm của thành phố Thượng Đảng.
Nó đã được cải tạo để trở thành căn cứ địa chỉ huy của tổ thực thi số 6 thuộc phân khu Đông Á của HST.
Mỗi phân khu sẽ đảm nhiệm 1 khu vực địa lý trên bản đồ thế giới, tùy vào quy mô của khu vực đó mà phân ra bao nhiêu đội thực thi cùng các đội tình báo, hậu cần theo kèm.
Đội thực thi số 6 đảm nhiệm khu vực khá lớn chiếm tới một nửa diện tích của Hoa Hạ bao gồm cả thành phố Thượng Đảng này.
Họ vừa nhận được nhiệm vụ cách đây 2 ngày rằng phải chặn đoàn xe hộ tống quan chức cấp cao, tiêu diệt sạch những kẻ có trong danh sách đang ở trong đoàn xe đó.
Chỉ huy đội là Hòa Ly, phó chỉ huy là Cao Cao.
Đều là những người thuộc lớp cốt cán tinh anh gia nhập Ám Ảnh từ những buổi đầu.
“ Nghe rõ đây!”
Hòa Ly đập tay vào bản đồ thành phố cỡ lớn dán trên tường, cô đang phổ cập kế hoạch cũng như mục tiêu, chiến thuật của họ cho đám cấp dưới.
Rất nhiều, có lẽ cả trăm người đứng ở dưới đang theo dõi cô, họ là lực lượng cho kế hoạch lần này.
“ Nhiệm vụ của chúng ta là chặn đoàn xe có những mục tiêu cần hạ sát và giết sạch chúng bằng mọi giá, về số người tháp tùng chúng nếu thấy cần thiết cũng phải giết!...”
“...Mục tiêu là 3 tên quan chức về bảo an Cao Thắng, nội vụ Toàn Trung và tỉnh trưởng tỉnh Cửu Long là Lưu Hà. Ngoại trừ chúng thì những quan chức khác nếu không chống đối thì không phải giết!”
Mọi người gật đầu hiểu ý.
Hòa Ly kéo một tấm bảng treo tường xuống.
“ Chúng ta sẽ phục kích chúng ở đường quốc lộ số 5 với vị trí một khu chung cư mang tên Ngôi Nhà Nhỏ. Đây là một khu chung cư mới được xây dựng xong vì vậy rất ít dân thường, là một nơi hoàn hảo để phục kích bất ngờ mà không sợ thương vong không đáng có...”
“...Tham gia lần này có lực lượng thực thi tinh nhuệ của tổ 6, cùng với một đội chuyên đột kích, ám sát từ bên trên gửi tới để hỗ trợ.”
Vừa nói xong, mọi người nhìn sang đội nhóm gồm vài người mặc đồ xám ở bên cạnh, họ nhìn như đặc nhiệm quân đội, kín đáo mặt mũi và im lặng không nói lời nào trông rất thần bí.
Cũng không ai tò mò mà gạ gẫm làm quen, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình và mối quan tâm của các thành viên là muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất.
“ Chúng ta cũng sẽ cần phải phòng ngừa quân tiếp viện tới cứu đám quan chức đó, có thể là đặc nhiệm chống khủng bố phá hoại của cục bảo an, hay lực lượng hành pháp riêng của bộ nội vụ Liên Bang, hoặc là quân đội...”
“...Đó đều là lực lượng rất mạnh so với chúng ta, mặc dù chất lượng của các bạn tôi biết cũng đã là rất mạnh rồi nhưng số lượng của quân ta có hạn!”
Hòa Ly vạch rõ ra ranh giới thực lực của họ với kẻ thù, tất cả quân của Hòa Ly đều được huấn luyện rất khắc nghiệt cả về thể chất, tinh thần lẫn kỹ năng, tư duy nhanh nhạy.
Cô chủ ra một chương trình huấn luyện ám ảnh tương đương những nhóm đặc nhiệm tinh nhuệ của quân đội.
Vì thế chất lượng của các thành viên thực thi là không phải bàn cãi, họ nói ít hiểu nhiều, sẵn sàng xông pha và hi sinh nếu cần mà không có lời than vãn.
Họ không còn bị xao nhãng bởi những ham muốn phàm tục của người thường, cũng không nhân từ với bất kì ai.
Tinh thần của Ám Ảnh thực thi là tinh thần thép, chỉ có cái chết mới ngăn cản được những kẻ mang nghĩa vụ thực thi mệnh lệnh của cô chủ.
Nhưng dù vậy số lượng của họ có hạn, vì thế phải đánh nhanh rút gọn để tránh cả đội bị diệt.
Để đảm bảo khả năng thành công, Hòa Ly đưa ra những phân phó nhiệm vụ rõ ràng.
“ Cao Hổ...!”
“ Có tôi!”
Một người với biệt danh Cao Hổ giơ tay, trong tổ chức không ai gọi nhau bằng tên riêng, tất cả họ đều coi như cái tên thật của mình là của quá khứ mà dần để nó lãng quên.
Biệt danh của họ trong tổ chức chính là tên mới.
“ Nhiệm vụ của anh là chỉ huy lực lượng vòng ngoài chặn đánh bất kì nhóm tiếp viện nào của cảnh sát, lực lượng mật vụ của chính phủ hay quân đội, bất kì kẻ nào cũng không được tiếp cận khu vực chúng tôi thực thi. Hiểu chứ?”
“ Tôi đã hiểu, nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”
Cao Hổ nghiêm chỉnh nhận nhiệm vụ.
“ Chúng ta được sử dụng vũ khí quân dụng chuẩn của các nước phương tây nhằm che dấu danh tính, vì thế bắt buộc tất cả phải nói chuyện với nhau dù trên bộ đàm liên lạc hay trực tiếp bằng tiếng La Tinh...”
“...Sẽ có phương tiện hỗ trợ gồm xe container, xe bán tải vũ trang. Ít nhất 3 xe Humvee và 1 chiếc Stryker M1128 trang bị pháo 105mm, 1 chiếc VBCI có pháo 30mm. Vài cái Drone cảm tử cùng UAV trang bị tên lửa dẫn đường bằng laser và bom thông minh...”
“...Tất cả sẽ được ngụy trang bí mật mang tới vị trí phục kích, sau khi xong việc chúng phải được tiêu hủy hoặc bỏ lại tại chỗ.”
Hòa Ly nhìn đám lính của mình một lượt, buông lời thách thức.
“ Đám các người thực sự yếu kém khi nhận nhiều ưu ái như vậy cho 1 nhiệm vụ ám sát trực tiếp, nên nhớ chính tôi cùng các tinh anh cốt cán khi xưa thực hiện nhiệm vụ có độ khó tương tự mà chỉ có khẩu AK với vài băng đạn mà thôi...”
Đám người bên dưới im lặng lắng nghe, nhục thì không biết có không nhưng rõ ràng là họ cần phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.
“ Với từng đó hỗ trợ, mấy người có thực hiện được nhiệm vụ cô chủ giao phó không!”
Hòa Ly gầm lên hỏi.
“ Có!...Chúng tôi nhất định hoàn thành mệnh lệnh của cô chủ!”
Họ đồng thanh hô vang như là một thể thống nhất.