Biên giới trên không của cộng hòa Siberia, vùng tranh chấp.
Ngày 10 tháng 9 năm 2035, vào lúc 10 giờ sáng giờ địa phương.
Ở độ cao 8000m so với mực nước biển, xuất hiện cặp 2 tiêm kích Su30SM tuần tra trên vùng không phận giáp ranh giữa cộng hòa Siberia với cộng hòa Tyumen Nenets, đây là vùng tranh chấp giữa Liên Bang Đông Á với Liên Minh Châu Âu và các đồng minh.
Việc tuần tra song hành giữa hai nước ở vùng tranh chấp là khu vực biên giới tuyên bố chủ quyền của Liên Minh và Liên Bang so với khu vực biên giới thực tế đã diễn ra kể từ sau khi hai nước kí kết hiệp ước hòa bình cách đây 4 năm vào ngày 13 tháng 11 năm 2031.
Phấn lớn là các cuộc đụng độ nhỏ giữa hai phe, cả hai bên đều kiềm chế không muốn nổ ra chiến tranh thế giới một lần nào nữa.
Cặp Su30SM chỉ tuần tra phòng ngừa như bình thường, đối phương cũng thường xuyên làm tương tự như vậy.
Chiếc thứ nhất do lái chính là phi công Shalugin điều khiển, lái phụ là phi công Kurilov. Chiếc thứ hai do lái chính là phi công Ereney và lái phụ là phi công nữ Munire.
Bọn họ đều thuộc không quân của liên quân của chi nhánh Siberia, đều là người có gốc từ nước cộng hòa này. Họ đang tuần tra và bảo vệ lãnh thổ của chính quê hương mình.
Shalugin xoay tròn cái máy bay của mình một cái cho đỡ nhàm chán.
“...Lần tuần tra thứ 52, thật là bình yên...”
Bên Munire đáp lại vào liên lạc.
“...Cẩn thận không làm hỏng máy bay thì hết bình yên với đội kỹ thuật...”
“...Ồ, tôi chưa từng làm hỏng cái máy bay nào bao giờ ấy chứ...”
“...Vậy vụ cái Yak130 bị lỏ động cơ hồi anh còn huấn luyện là thế nào?...”
Trước câu hỏi đùa của Munire, Shalugin bỗng giật mình vì đó là điều anh ta chưa từng kể cho đồng đội biết.
“...Cô nghe thông tin này ở đâu vậy Munire?...”
“...Xem anh nói vậy thì có nghĩa chuyện đó là thật, phi công Shalugin của chúng ta từng làm một chiếc Yak130 bị quá nhiệt động cơ tới mức nó phải tân trang lại khá nhiều...”
“...Không hề có...”
Trong liên lạc của họ chỉ vang lên tiếng cười khoái chí của Munire, cuối cùng thì Ereney phải nhắc nhở lái phụ của mình.
“...Đừng chọc anh ta nữa Munire, ai cũng có sai lầm của tuổi trẻ cả...”
Tiếng cười làm tinh thần các phi công thư giãn hơn, bớt căng thẳng giúp họ xử lý tình huống dễ hơn.
Lúc này có liên lạc từ một cặp máy bay tuần tra khác như họ đang bay ở vị trí khác xa hơn về phía bắc.
“...Biên đội thứ 9, đây là biên đội 8...Chúng tôi phát hiện cặp 4 máy bay lạ từ ngoài biển hướng vào vị trí các bạn, đã gửi tọa độ và hướng bay của chúng vào máy tính...”
Ereney tạm thời là chỉ huy cho biên đội của anh nên đã trả lời lại họ ngay sau khi nhận thông tin.
“...Đội 9 nghe rõ ràng...Chúng tôi sẽ tiến hành chặn chúng lại ngay...”
Bên của Sanlugin và Kurilov cũng nghe rõ mồn một cuộc hội thoại này từ mạng liên lạc chung của biên đội, Ereney nói.
“...Mấy anh nghe thấy rồi đây, vào việc nào...”
Dựa theo tọa độ và hướng bay mà máy tính biên đội bạn cung cấp dữ liệu cho họ, đội của Ereney chỉ việc dự đoán và bay tắt đón đầu, liên tục hai biên đội gửi dữ liệu radar và hình ảnh camera trinh sát cho nhau để phối hợp bao vây gọng kìm trước và sau đội bay lạ mặt.
Cuối cùng biên đội 9 đã chạm mặt kẻ xâm nhập từ phía trước bên trái và biên đội 8 là từ phía sau bên phải bọn chúng. Bây giờ quân số là 4vs4 hoàn toàn cân bằng, Ereney nhìn vào 4 chiếc máy bay đi theo một đội hình tiêu chuẩn đó mà nhận xét.
“ Eurofighter Typhoon loại 4 đời mới nhất, chắc chắn theo tình báo quân đội thì radar của chúng rất mạnh và có lẽ còn mạnh hơn chúng ta.”
Biên đội của Ereney chỉ cách đối phương xấp xỉ 1km, hoàn toàn có thể nhìn thấy bằng mắt thường của phi công. Họ cũng nhìn thấy biên đội 8 cách xa một đoạn nữa ở phía sau.
Lái phụ Munire nhìn mấy chiếc máy bay kiểu dáng tuyệt đẹp về động lực học của phe Liên Minh, cô cười.
“ Tôi cá là bọn họ đang cười nhạo hành động ngăn chặn tầm gần của chúng ta, với radar của họ thì khi chúng ta còn đang mải nói chuyện khi trước thì họ đã phát hiện ra chúng ta rồi...”
“ Tôi mong cái đống đạn dưới cánh của họ chỉ là tên lửa đối không tầm nhiệt.”
Ereney vẫn phải làm theo giao thức thông dụng quốc tế, anh bật chế độ liên lạc ngoại vi để bắt tín hiệu với các máy bay lạ.
“...Xẹt...Đây là không quân của Liên Quân Phương Bắc trực thuộc nước cộng hòa Siberia, máy bay lạ có phải của Liên Minh không xin xác nhận lại?...”
Bên đó không thấy nói gì, bản liên lạc của Ereney đã được ghi âm lại ngay khi anh ta nói. Vì thế chỉ việc chỉnh hàng loạt tần số khác nhau để chắc chắn rằng bản ghi âm này sẽ bay đến buồng lái đối phương. Trừ khi ngay từ đầu đối phương không có ý định trả lời, nếu không họ không thể làm ngơ nó.
Vì không thấy trả lời, Ereney lại liên lạc thêm lần nữa.
“...Máy bay lạ, hãy xác nhận danh tính, mục đích các bạn khi xâm nhập vào không phận của cộng hòa Siberia thuộc Liên Bang, bằng không chúng tôi sẽ có biện pháp mạnh!...”
Thông thường máy bay lạ đều có thể bị phát hiện từ vùng nhận dạng phòng không từ sớm trước khi chúng có thể bay vào không phận quốc gia. Họ có thể đánh chặn sớm và đưa ra lời cảnh báo ngay từ đó.
Nhưng không phận mà họ đang tuần tra là một vùng tranh chấp, vì đây là một vấn đề khác biệt nên phương pháp tuần tra và ngăn chặn cũng khác biệt. Có phần mềm dẻo hơn khi chấp nhận để kẻ lạ bay vào không phận tranh chấp mới ngăn chặn, nhưng sẽ quyết liệt nếu kẻ đó không có dấu hiệu thân thiện.
Liên quân nổi tiếng với lực lượng phòng không và đánh chặn rất mạnh, họ không sợ kẻ thù giở trò ở khu vực này. Đây là khu vực ngoại vi hoàn hảo nhất để giao tranh nếu cần, căn bản có thể nói nó là vùng đệm an toàn cho lãnh thổ chính quốc của cả hai phe.
Cuối cùng thì bên kia có giọng hồi đáp.
“...Xẹt!...Máy bay Liên Bang. Đây là đơn vị tuần tra đường không thường ngày của Liên Minh Châu Âu, các bạn mới là những kẻ xâm phạm vùng trời, đất, biển được Liên Minh tuyên bố chủ quyền. Hãy rời đi ngay!...”
Không chỉ bên Ereney nghe được mà cả bên Sanlugin và biên đội 8 cũng nghe rõ mồn một, vì họ đã để kênh tiếp nhận liên lạc tương thông với nhau.
Ereney chỉ cười khẩy, đáp trả tương xứng bằng lời.
“...Máy bay Liên Minh, đây là không phận mà Liên Bang tuyên bố chủ quyền được hợp pháp hóa theo tài phán của tòa án quốc tế. Liên Minh không có quyền bay tuần tra trên không phận của Liên Bang, lập tức rời đi ngay!...”
“...Mơ đi, cái tài phán của tòa án quốc tế bị các người can thiệp vào từ lâu rồi. Liên Minh chưa từng công nhận cái gọi là cộng hòa Siberia!...”
Cuối cùng thì hai bên chuyển sang cuộc đấu khẩu của những phi công, đây là chuyện bình thường và là một truyền thống của các phi công hai phe trong khu vực tranh chấp này. Họ bay tới chạm mặt nhau, dùng võ mồm với nhau rồi rút lui như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“...Này Typhoon, đừng nghĩ chúng tôi không vặt lông được!...”
Ereney nói mà nghiêng máy bay khoe bụng để lộ vô số đạn tên lửa dưới giá treo.
Bên kia cũng chẳng kém cạnh.
“...Im đi lũ Flanker!...”
Họ cũng nghiêng máy bay để lộ vô số đạn tên lửa mạnh mẽ của mình ra, cả hai đang đe dọa nhau.
Munire chớp cơ hội dùng kính ngắm quan sát kĩ loại tên lửa trên máy bay họ, có thể xác định đạn tên lửa dẫn đường bằng radar chủ động Meteor và đạn tên lửa hồng ngoại IRIS-T.
“ Rất nhiều Meteor và Iris-T, này Ereney nếu có xung đột sẽ khá khó khăn đấy...”
“ Lo gì, tầm gần này thì Meteor vô dụng, loại hồng ngoại Iris của chúng có thể tránh được loại pháo mối thông thường nhưng pháo mồi của chúng ta đã được hiện đại hóa về nhiệt và độ phát xạ, mặc dù chúng có thể kháng được biện pháp ECM thông thường nhưng căn bản chúng ta cũng không còn dùng loại cũ như trước kia nữa…”
Ý anh ta nói về việc máy bay của họ đã được hiện đại hóa về hệ thống ECM đời mới có tính chủ động mạnh hơn đời cũ. Mỗi máy bay của họ đều treo một cục thiết bị đối phó điện tử dưới thân với công suất vừa phải để bảo vệ bản thân máy bay.
“ Máy bay của chúng mạnh về tầm xa nhưng chúng ta lại mạnh về tầm gần, ở vị trí này chúng sẽ phải sợ chúng ta hơn.”
Ereney nói đúng, vì thế Munire phải đồng tình theo.
“ Tôi chỉ mong không có chiến tranh thôi…”
“ Tôi cũng vậy Munire, nhưng nếu chúng ra tay trước thì ta phải ra đòn đáp trả.”
Hai phe vẫn đang duy trì tốc độ cận âm và đồ cao tương đương nhau ở mức 9000m so với mực nước biển. Không có dấu hiệu bên nào nhường bên nào, nó có lẽ sẽ tiếp tục như vậy như thông thường cho đến khi hai bên hết nhiên liệu và trở về.
Nhưng lúc này ở buồng lái của Eurofighter, các phi công Liên Minh đang liên lạc điện đài với nhau với vẻ nghiêm trọng.
“...Bọn chúng không chịu nhượng bộ...”
“...Lũ á đông chết tiệt!...”
“...Bọn này là người từ các nước cộng hòa thuộc Nga cũ, chúng nó ghét Liên Minh chúng ta từ bé rồi...”
“...Vậy thì thi hành theo lệnh đã định sẵn chứ đội trưởng?...”
Viên chỉ huy lái chiếc Typhoon dẫn đầu chỉ im lặng một lúc để suy xét, 4 phi công lái 4 chiếc tiêm kích hiện đại của liên minh đã xâm nhập vào vùng tranh chấp. Họ có thể quay về nhưng làm vậy thật nhục nhã, hơn nữa lần này họ đến đây còn có mục đích khác.
‘ Bộ chỉ huy không đoàn đã nhận lệnh sẵn sàng chiến đấu cấp độ cao nhất để giành thế chủ động ở vùng tranh chấp, cấp trên từ chính phủ Liên Minh cho phép các lực lượng tại chỗ sử dụng vũ lực để giành lợi thế. Hiển nhiên nếu bây giờ phi đội mình ra tay sẽ đẩy kẻ thù vào thế bị động hơn, nhưng...’
Làm vậy là gây ra một cuộc chiến tranh mới, điều đó là thứ những người cựu binh như vị đội trưởng biên đội bay này không hề muốn. Họ trải qua quá đủ mùi chiến tranh rồi, cấp dưới của anh ta còn trẻ nên rất hào hứng ra trận đầu nhưng anh ta thì không như vậy.
‘ Rõ ràng bên trên muốn quân đội ra tay nhanh gọn dù cho có là không danh chính ngôn thuận để chiến thắng trong cuộc tranh chấp lãnh thổ kéo dài này. Xem ra chẳng còn cách nào khác cả…’
Bọn họ chỉ tới đây nhằm bắn phát súng mở đầu khơi mào xung đột lãnh thổ mà thôi, chỉ là những con tốt cho một mưu đồ to lớn của chính quyền Liên Minh. Nếu bên Liên Bang không nhượng bộ thì Liên Minh sẽ ra tay mau lẹ lúc họ không ngờ tới.
Lúc này cấp dưới lại hỏi.
“...Đội trưởng, lệnh của anh đánh hay là không?...”
Một giọng lạnh lẽo đáp lại trong liên lạc.
“...Đánh đi!...”
Mấy tay phi công trẻ nở một nụ cười ranh mãnh khi được cho phép.
Viên chỉ huy liên lạc về căn cứ trước khi hành sự.
“...Đây là phi đội chim mồi. Xin báo cáo rằng kẻ thù không có dấu hiệu nhượng bộ, quân số hai bên ngang nhau vì vậy chúng tôi sẽ ra tay trước!...”
Không chiến tầm gần.
Phi đội của Liên Minh đột ngột tách ra làm đôi, 2 chiếc bay vọt lên cao chéo góc 40 độ quay đầu lại hướng về phía biên đội 8 Liên Bang. 2 chiếc còn lại rẽ ngang chĩa mũi về hướng biên đội 9.
Ereney giật mình vội bẻ lái theo bản năng vọt xuống dưới.
“...Cẩn thận!...”
Hai chiếc tiêm kích đối phương nã pháo 27mm về phía biên đội 9, ngay khi máy bay của Ereney liệng xuống góc trái thì chiếc của Sanlugin tăng tốc bay vọt lên cao và xoay vòng cánh.
Cả hai hoàn toàn tránh được loạt đạn nguy hiểm của đối phương, lập tức 2 chiếc Typhoon tách ra đuổi theo sát họ.
“...Bọn liên minh điên rồi, chúng dám nổ súng thật!...”
Sanlugin quát chửi kẻ địch trong liên lạc, anh ta xoay vòng máy bay liên tục bay theo hình xoắn ốc tránh các loạt đạn của chiếc Typhoon phía sau.
Còn Munire liên lạc ngay về căn cứ.
“...Cấp báo!...Cấp báo! Biên đội 8-9 bị tấn công!...Máy bay Liên Minh đã tấn công chúng tôi!...”
Bên kia trực liên lạc căn cứ đáp lại bằng giọng bất ngờ, họ không hiểu và không ngờ tới tình hình này.
“...Biên đội 9 có chắc chắn bị Liên Minh tấn công không, xin xác nhận lại!...”
“...Còn hơn cả chắc chắn, bọn nó đang nã pháo vào máy bay của tôi đây này! Loại Typhoon của Liên Minh hiện có 4 chiếc nhưng tôi không rõ còn bao nhiêu cái ngoài kia!...”
Bên căn cứ hằn giọng tức giận khi biết tin, không ngờ quân Liên Minh lại dám gây chiến lần nữa. Đó là vi phạm hiệp ước hòa bình trước đó cũng như công ước quốc tế về các quy tắc ứng xử trong tuần tra song sóng ở vùng tranh chấp mà hai bên đã thông qua.
“...Khốn thật chiến tranh rồi! Căn cứ sẽ nhanh chóng gửi chi viện, hãy cầm cự...”
Bên biên đội 8 không may mắn như vậy, chiếc dẫn đầu của họ không kịp phản ứng và đã dính loạt pháo 27mm của kẻ thù vào thân máy bay, khiến vỏ ngoài của nó thủng vỡ, kích nổ nhiên liệu bên trong và bốc cháy.
“...Cấp cứu cấp cứu!...Đây là số 2066 đã bị trúng đạn, chúng tôi sẽ phóng dù!...”
Phi công chính lập tức phóng dù.
Nhưng phi công phụ thì không kịp như vậy khi chiếc máy bay cháy gãy rời và nổ tung.
Lời cấp cứu của họ được truyền về căn cứ và máy bay đồng minh, làm quặn thắt con tim bất kì ai nghe được khi ghi dấu ấn đội bay đầu tiên bị mất trong không chiến kể từ sau chiến tranh 40 năm.
Chiếc thứ 2 trong biên đội cố gắng tránh né đạn của kẻ thù, họ lập tức thực hiện động tác “Split S” quay úp máy bay và bẻ lái xuống dưới và rồi lại nâng lái bé thẳng đứng máy bay lên trên thoát được việc bị khóa ngắm bắn của Typhoon phía sau.
“...Đây là số 2073 của biên đội 8, máy bay đồng minh của tôi bị hạ rồi, có 2 chiếc Typhoon xung quanh tôi!...”
“...Biên đội 9 bận rồi, anh tự lo được chứ?...”
“...Tôi sẽ cố...”
Chiếc 2073 lại một lần nữa quay tròn 180 độ bẻ lái xuống dưới trực tiếp lao cắm đầu xuống thấp, Typhoon phía sau đuổi theo sát đuôi nã súng, nhưng phi công chính của 2073 bè lái về trái khiến máy bay rẽ sang trái và quay trở lại đường bay thẳng, đồng thời cũng đánh lừa chiếc Typhoon phía sau đuôi.
“ Chết tiệt, hắn trốn được!”
Viên phi công Typhoon đó tức điên, đồng đội anh ta từ trên bổ nhào xuống ngắm chuẩn chiếc 2073 và bắn đạn tên lửa, với tầm gần này thì chỉ có Iris-T.
Phi công phụ của 2073 cũng đoán như vậy lập tức mở công tắc.
“ Pháo mồi, pháo mồi...!”
Đạn mồi tỏa ra giúp máy bay lừa được quả đạn của kẻ thù đi mất, lái chính cơ động “Immelmann” nâng lái vọt ngược lên hình chữ U ngang rồi xoay tròn. Thừa cơ lái phụ hiểu ý nhắm trúng chiếc Typhoon đó và bắn tên lửa đối không.
Thứ họ mang theo là R73 cũng cảm ứng hồng ngoại như đạn của đối phương. Nhưng phi công Typhoon kia đã phạm sai lầm khi muốn tỉ thí tay đôi, anh ta trực tiếp lao vào trực diện máy bay đối phương đang bay tới ngược chiều với hi vọng hạ gục bằng loạt đạn pháo.
Chiếc 2073 thì lại không chiều theo ý anh ta, lúc tới đủ tầm lại vọt lên trời lần nữa thật cao. Nhưng quả R73 thì vẫn lao tới và phi công Typhoon tình huống này hoàn toàn không kịp tránh né hay thả pháo mồi hiệu quả.
Máy bay dính tên lửa trực diện nở hoa đỏ rực rỡ trên bầu trời.
Bên phía biên đội 9, Sanlugin đang cố bay theo hình rích rắc kiểu kéo cắt, cố gắng để tránh loạt đạn pháo của Typhoon phía sau.
Kurilov sợ tới nỗi chửi gắt lên.
“ Khốn kiếp Sanlugin! Anh làm cái gì đó thoát khỏi hắn đi chứ!”
Sanlugin có thể hoảng, nhưng vẫn mở miệng quát lại.
“ Đồ ngốc, có giỏi thì lái thay tôi đi…!”
Anh ta bè lái mạnh hơn, khiến vòng bay rích rắc xa hơn và chiếc Typhoon đó đã không thể theo kịp Su30.
“ Ôi chết tiệt! Bọn Liên Bang này lái lẹ quá!”
Viên phi công Typhoon tức muốn nổ mắt và chúng bay vòng quá gắt, anh ta không đủ kinh nghiệm bay để đoán mà lần theo hướng đi của chúng.
Vì thế chớp cơ hội, Sanlugin bẻ phải một cái hết cỡ, động cơ vecto tạo lực đẩy vừa đủ và hướng đẩy hiệu quả để vòng máy bay tới 360 độ nhanh chóng.
Chiếc Typhoon cũng lập tức bẻ lái đuổi theo, Sanlugin qua kính chiếu hậu có thể thấy máy bay địch bay vòng theo sát được mình.
“ Khốn thật, loại Typhoon cơ động chẳng kém gì chúng ta!”
“ Bọn chúng có cải tiến thêm cánh điều hướng ở cả mũi, rất cơ động...”
Kurilov lẩm bẩm nói, anh ta nảy ra một ý và bật hệ thống pháo khói chuyên dùng để chống thể biến dị Laser.
Pháo khói bắn từ thân ra ngoài, nổ tung tạo ra một đám mây mù sương xám ngay lập tức.
Phi công Typhoon vô cùng ngạc nhiên, anh ta và cả không quân của Liên Minh chắc chắn không ai ngờ là tiêm kích còn trang bị cả pháo khói mù, bởi nó thường chỉ dùng trên khí tài mặt đất.
“ Cái quái gì vậy?”
Không lường trước, viên phi công lúc đầu còn tưởng là đạn gì đó phát nổ nên đã động lệch cần lái, chiếc máy bay đã lỡ nhịu cua góc theo đối thủ.
Do đó cũng mất dấu luôn tiêm kích đối phương trong tầm mắt sau khi thoát khỏi đám khói. Hệ thống radar trên Typhoon vẫn bắt được dấu hiệu tiêm kích đối phương ngay gần, nhưng phi công không thể nhìn thấy nó ở chỗ nào, góc nhìn ở buồng lái dù lớn vẫn không thấy địch.
Anh ta hoảng sợ vì nghĩ rằng đối phương ngay sau mình, vội đẩy cần lái trúc đầu máy bay xuống dưới 180 độ rồi xoay máy bay lại bình thường để nhìn hướng ngược lại phía trên đầu và dưới chân lúc trước. Viên phi công đã nhìn thấy chiếc Su30 đối thủ còn bay thấp dưới hơn cả anh ta.
Sanlugin cũng phát hiện không trốn được nữa rồi.
“ Tệ thật chứ...”
Anh ta nâng máy bay vọt lên nã pháo 30mm vào chiếc Typhoon, phi công đối phương kịp phản xạ rẽ sang bên né đi, rồi lại hạ thấp độ cao hơn nữa để cân bằng với chiếc Su30.
Hai chiếc máy bay giờ chẳng còn tâm sức mà đuổi bắt nhau, họ chuyển sang giao đấu kiểu hiệp sĩ. Liên tục vừa quay vòng vừa nâng độ cao lên hơn đối phương rồi từ trên lao thẳng về đối phương nã súng máy, rồi lại tiếp tục như vậy mà không biết mệt.
Thật thần kì là dù có ngắm thế nào hai bên không ai bắn trúng ai một phát đạn nào, bởi do quay góc lên cao quá nhiều khiến khoảng cách của họ ngày càng gần nhau, làm không đủ thời gian để ngắm chuẩn vì chỉ còn nước bắn mù loạt đạn pháo.
Sanlugin bấm cò nã, thậm chí anh ta chưa kịp bóp cò thì đối phương đã lao máy bay sượt qua người rồi đánh vòng trở lại, Sanlugin bắt buộc cũng phải đánh vòng lại tương tự nếu không muốn lại trở về cảnh con chuột bị mèo vờn như lúc đầu.
“ Dùng tên lửa đi Kurilov!”
“ Không đủ khoảng cách, đạn bắn sẽ trượt ngay!”
Kurilov không thể bắn tên lửa với các kiểu đánh vòng như vậy vì hệ thống ngắm liên tục bị mất mục tiêu và vì quá gần tên lửa không thể tự điều chỉnh theo hướng mục tiêu kịp, hai bên đều cơ động như nhau.
‘ Kể cả kính ngắm của mũ cũng chẳng làm gì được, tệ thật…’
Bọn họ quần thảo với nhau liên tục bằng tất cả kĩ năng của mình bất phân thắng bại.
Bên Ereney thì thực vất vả, anh ta bị truy lùng bởi một phi công giàu kinh nghiệm.
Viên phi công đó không bao giờ lái sát đuôi máy bay của Ereney mà anh ta cách đủ một khoảng để kịp xử lý tình huống.
Chiếc Typhoon đó nã vài loạt đạn pháo rồi sau đó bắn tên lửa.
“ Chúng ta đang bị ngắm!”
Munire nhận ra, quả đạn tên lửa hồng ngoại của kẻ thù bắn về phía họ rất nhanh.
“ Munire, thả khói cắt đuôi hắn đi!”
Chưa cần Ereney nói thì nữ phi công phụ đã bật công tắc thả pháo khói, những quả lựu khói bắn ra và nổ tung bao trùm một khoảng trời.
Đạn khói chuyên chống Laser này có thể ngăn chặn bức xạ nhờ vào các hạt phân tử nhỏ như bụi mìn của nó bắn vào không khí, dĩ nhiên với lý thuyết đó thì nó cũng có thể khiến đạn tên lửa hồng ngoại bị mù do không bắt bám được nhiệt.
Quả đạn của Typhoon vọt qua khói và cứ bay theo đường thẳng một cách vô định vì không kịp bám bắt tiếp máy bay đối phương.
Ereney bẻ lái vọt lên xoay máy bay lại để tìm kẻ địch, anh ta đã cay hắn lắm rồi.
‘ Tôi mà không nhắm được anh thì thề không làm người!’
Cứ như tay phi công đối thủ nghe thấy được, anh ta từ bên phải bay vọt qua cắt mũi họ như khiêu khích rằng họ chẳng thể khóa đuôi anh ta vậy.
Ereney lập tức bẻ lải về trái đuổi theo, sử dụng pháo trên máy bay nã một loạt về phía Typhoon, nó xoay tròn hình xoắn ốc cơ động tránh né.
Hai bên lạng trái, lách phải người bắn người tránh đạn đối phương. Với cỡ pháo trên máy bay của cả 2 bên, chỉ cần dính một loạt là đủ để rụng máy bay khỏi bầu trời.
“ Munire…!”
“ Khóa rồi!”
Munire khóa tên lửa máy bay đối phương, rồi bắn một quả đạn R73 bay vọt lên trước họ.
Lập tức phi công Typhoon bật đốt tăng lực nhảy vọt tốc độ lên siêu âm để thoát khỏi tên lửa, anh ta còn thả pháo sáng rất kịp thời khiến đạn của Munire bắn trượt.
“ Bắn quả nữa đi!”
Ereney căng mắt nhìn đối thủ vọt máy bay lên cao rồi lộn nhào hướng mũi ngược lại về phía họ nã pháo. Lập tức chiếc Su30 bẻ lái quay lại, Ereney bật đốt sau tăng lực vọt đi hết cơ cố gắng dùng tốc độ cắt đuôi kẻ thù.
Chiếc Typhoon cũng lập tức tăng lực vượt qua bức tường âm thanh đuổi theo sau.
‘ Chúng bay tưởng thoát được sao?’
Bấy giờ những thông tin về các đơn vị bạn đã được gửi về 2 máy bay chỉ huy này, bên Liên Minh mất 1 máy bay và phi công trên nó, bên Liên Bang mất 1 máy bay cùng 1 phi công.
Tin tức làm hai tay phi công điên tiết, Typhoon lập tức bắn tên lửa để hạ nhanh gọn chiếc Su.
Bên Ereney không khỏi hận bọn Liên Minh khi vừa hạ một máy bay bên phe anh, không ngờ không chiến mới mười mấy phút họ đã đã mất đồng đội.
Munire bật pháo mồi bẫy nhiệt, Ereney cùng phối hợp nâng cần bay vọt lên cao tránh được đạn tên lửa.
Một động tác “ Rắn hổ mang” rất đẹp, máy bay như lơ lửng thẳng đứng trên trời liên tục thả pháo sáng tránh cả quả đạn tên lửa thứ hai của Typhoon.
Tay phi công không kịp phản ứng với chiêu này, bất lực nhìn chiếc Su30 lơ lửng trên đầu mình mà bay vượt qua nó. Khi Su hạ xuống dần, Ereney hiệu chỉnh lại động cơ bật tăng đốt đuổi sát theo Typhoon.
Tay phi công Typhoon cũng lập tức bật tăng đốt bỏ chạy nhanh nhất có thể, làm cho Ereney phải giật mình.
“ Máy bay chúng nhanh quá, nhanh hơn báo cáo tình báo về thông số ban đầu!”
Lực G tác động mạnh lên những phi công ngay từ đầu, từng cú rẽ, quay đầu, ngoặt trái lượn phải và tăng tốc siêu âm đều làm cho phi công như bị áp lực đó ép vào ghế lái đến ngạt thở.
Munire run run chọn đạn trên hệ thống bảng cảm ứng, rồi bấm cò. Một quả đạn R73 vọt lên mang theo hi vọng chiến thắng của cô.
‘ Làm ơn trúng đi mà…’
Nhưng thật đáng tiếc, Typhoon bất ngờ trúc đầu xuống và thả pháo mồi liên tục làm đạn tên lửa chệch hướng phát nổ khi dính mồi bẫy.
“ Tên này thả mồi bẫy chuẩn quá Ereney, làm ơn anh bắn nó bằng pháo đi…!”
Munire cũng đã cố hết sức, nhưng họ không hạ được hắn bằn tên lửa tầm nhiệt được. Nếu họ tạo khoảng cách đủ xa có thể bắn bằng loại tên lửa dẫn đường mạnh hơn như R77 thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng bây giờ họ không có khả năng tạo khoảng cách đó.
“ Munire, cô cần bắn nhiều đạn R73 hơn nữa...”
“ Không được, chúng ta đâu biết còn tình huống nào có thể xảy ra mà bảo bắn hết đạn!”
Hết cách Ereney liệng máy bay sang một bên rồi lại quay lại bắn một loạt đạn đón đường chiếc Typhoon.
Tay phi công kia lập tức xoay máy bay rẽ hướng khác tránh đạn.
‘ Bọn khốn, đáng lẽ chúng ta nên bỏ qua bước thăm dò mà bắn tên lửa ngoài tầm nhìn từ lúc mới phát hiện các ngươi trên radar mới phải!...Thật ngu xuẩn mà!’
Tay phi công già tự trách bản thân vì đã quá tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên là thăm dò ý định đối phương trước rồi mới triển khai công kích. Đáng lẽ nếu họ dùng sở trường về radar mạnh của mình để bắn tên lửa dẫn đường bằng radar như Meteor từ sớm ngoài tầm nhìn thì phi công của họ sẽ được an toàn và cơ hội chiến thắng cao hơn rất nhiều.
Nhưng chuyện đã rồi thì không quay lại được, hai bên ở thế cân bằng vẫn còn quần thảo nhau. Bây giờ tay phi công già có chút hối hận vì đã mở ra một cuộc xung đột mới giữa hai phe, đáng lẽ ra ông nên bất tuân mệnh lệnh gây chiến trước mới phải, sẽ chẳng ai phải chết hôm nay nếu ông đủ dũng cảm làm như vậy ngay lúc đầu.
Chiếc Typhoon tăng đốt bay vọt đi xa hơn, Su30 phía sau cũng tăng hết tốc lực.
Bất ngờ tay phi công Typhoon dừng tăng đốt và rẽ sang phải, đó là một trò đánh lừa khá hiệu quả. Khi tốc độ đang rất cao việc máy bay rẽ sẽ khiến nó như thể ngưng đọng lại nhờ vào khung thân chắc chắn của Typhoon, nó rẽ rất chậm, nhưng đủ để thụt lùi ra phía sau chiếc Su.
“ Hả?”
Ereney tròn mắt nhìn tuyệt chiêu tránh bị dí đuôi của Typhoon.
Chỉ đợi có thế tay phi công Typhoon bẻ lái lại đuổi theo nã loạt đạn pháo 27mm của cùng của ông ta. Nhưng Ereney đã tắt tăng đốt và cơ động lộn nhào tránh né, pháo của Typhoon đã bắt đầu im lặng khi hết đạn.
‘ Hết mất đạn rồi!’
Tay phi công già nghiến răng vì lỡ mất cơ hội, lúc này có liên lạc từ đồng đội.
“...Số 4 đây chỉ huy, mấy cái máy bay này cơ động quá chúng tôi không hạ được!...”
“...Số 2 sắp hết đạn rồi...”
Tay phi công già cảm thấy không còn cần thiết chiến đấu tiếp nữa bèn ra lệnh.
“...Tìm cách thoái lui, chúng ta sẽ gặp nhau ở căn cứ sau!...”
Typhoon của ông ta phóng đạn hồng ngoại thêm phát nữa, chiếc Su đối thủ bắt đầu rẽ ngang thả rất nhiều pháo mồi tránh đạn.
Nhưng Typhoon lại bắn nốt một quả nữa, làm chiếc Su30 vật vã xoay vòng lộn xuống dưới thấp hơn và thả tiếp pháo.
Munire trên máy bay cố gắng thả pháo thật kịp thời, thần kinh căng ra như dây đàn.
“ Ereney, sắp hết pháo mồi rồi!”
“ Tôi biết!”
“ Phải hạ hắn thật sớm, nếu cần tôi sẽ cho thả thùng dầu phụ và toàn bộ pháo khói mà ta có.”
Ereney biết họ không có nhiều thời gian chơi đùa với kẻ thù, anh ta nhớ lại những cách thức tránh bị nhắm đuôi mà từng thực hành với đồng đội.
Đó là vào lúc còn là tân phi công, anh ta là một trong những phi công có thành tích cao nhất, từng thử luyện biết bao nhiêu lần với đồng đội để có ngày hôm nay.
‘ Mình phải làm được.’
Nếu Ereney để bị hạ, chưa cần nói rằng anh sẽ bị làm sao, mà Munire cũng sẽ bị vạ lây. Phi công phụ thường dễ chết hơn phi công chính do vị trí ngồi của họ.
Máy bay của anh ta quay về lại đường bay thẳng, bắt đầu lạng lách nhẹ như thể phòng ngừa pháo của đối phương.
Typhoon đuổi riết phía sau, tay phi công lão làng đó muốn bắn tên lửa tầm sát mặt vào đối phương đảm bảo chắc chắn trúng dù cho cách đó cực kì mạo hiểm.
Đó chính là cơ hội của Ereney, bằng những động tác chỉnh hiệu suất động cơ và quay cần lái, Su30 thực hiện trò “Lá vàng rơi” kinh điển của nó.
Vì quá chú tâm vào áp sát máy bay địch, tay phi công Typhoon đã bất ngờ vô cùng khi máy bay đối phương bất ngờ giảm tốc rẽ nghiêng leo cao hơn và xoay thân tự do vụt qua đầu ông ta.
‘ Cái quái gì vậy?’
Ông ta tròn mắt nhìn máy bay đối phương lộn ra sau mình, và điều đó rõ ràng là thứ chẳng tốt lành gì.
Ereney tăng lại công suất động cơ, hướng mũi về phía trước và bấm cò pháo.
“ Rbrbrbrbrbrbrb...!”
Loạt đạn sượt qua Typhoon, nhưng cái cánh trái đã thủng vài lỗ.
‘ Chó chết...!’
Tay phi công cố gắng tránh né máy bay trong vô vọng.
Ereney dồn hết trí lực vào đôi mắt, ước đoán đường tránh né của đối phương mà bóp cò đón lõng và đã bắn trúng.
Những phát đạn mạnh mẽ 30mm thừa sức xuyên thủng vỏ thân máy bay Typhoon, găm vào bên trong buồng động cơ, bình nhiên liệu cùng các cấu trúc cơ học của máy bay. Hoàn toàn phá nát thân máy bay từ bên trong.
Trong khoảnh khắc, chiếc Typhoon bùng lên chớp lửa và lộn nhào hình xoắn ốc rơi xuống dưới, cánh trái gãy nát và thân nó bốc cháy, cấu trúc khung thân không chịu nổi sự tàn phá đã gãy tách ra phần đuôi.
“ Khốn nạn! Khốn nạn mà!”
Tay phi công bất lực phải bỏ máy bay phóng ghế thoát hiểm, chiếc Typhoon rực lửa rơi xuống báo hiệu trận không chiến giữa hai bên đã kết thúc.
“ Yaaa...! Thành công rồi!”
Ereney đập tay vào buồng kính sung sướng, toàn thân anh ta run lên với mồ hôi lạnh ướt hết áo trong. Dồn gần như mọi ý chí, quyết tâm và sát ý vào trong phát bắn đó mới có thể hạ được một tên.
“ Tốt quá Ereney! Mấy chiếc Typhoon quả là ác mộng nhưng chúng ta thắng rồi!”
Munire cố vươn đầu nhìn cảnh tượng máy bay đầu tiên họ hạ được đang rơi khỏi bầu trời, cảm xúc như dâng trào ra làm cô rơi nước mắt.
‘ Chiến công đầu tiên của chúng ta.’
“ Munire, kiểm tra hệ thống điện tử, động cơ và tất cả các thứ...”
“ À vâng...Mọi thứ đều ổn nhưng nhiên liệu cũng không còn nhiều, về thôi.”
Ereney gật đầu, mặc dù rất vui vì chiến thắng nhưng bọn họ cũng không trụ lại được thêm nữa.
“...Số 2731…2731 Salugin, bên anh ổn chứ?...”
Lúc này bên liên lạc đáp lại với tiếng cười.
“...Ổn ổn. Máy bay địch đột nhiên rút lui, tôi sống rồi...”
“...Tập hợp lại rút về căn cứ...”
“...Đã rõ!...”
Munire chuyển liên lạc sang máy bay biên đội 8 còn lại số hiệu 2073.
“...2073, đây là 2752 của biên đội 9...”
“...Xẹt!...2073 nghe rõ, địch vừa mới rút lui xong...”
“...Chúng ta cũng rút, không thể đánh tiếp được với tình trạng này...”
“...Đã hiểu, tôi đã thấy bạn từ buồng kính bên trái...”
Munire và Ereney cùng nhìn sang bên phải, họ có thể một cái bóng chớp sáng một cái bên đó ở rất xa.
“...Tốt quá, mà tôi chưa biết tên đồng chí là gì?...”
“...Cứ gọi tôi là Nikolav, lái phụ của tôi là Bastal...”
“...Vậy đồng chí Nikolav, tôi rất tiếc về hai đồng đội đã mất tích của đồng chí. Tôi vừa gửi tin nhắn tổng quan tình hình về căn cứ, họ sẽ sớm cử lực lượng mặt đất tới tìm kiếm hai phi công bị mất tích ngay…”
Vừa nói xong, Munire có thể nghe thấy tiếng khóc từ bên kia liên lạc sau khi cô gửi lời chia sẻ với nỗi buồn của họ, dường như những viên phi công trẻ dù có mạnh mẽ đến mấy cũng phải rơi lệ khi nghĩ về việc đồng đội của họ sống chết còn chưa rõ ràng. Cô quyết định để bên đó có sự yên tĩnh riêng vì thế tạm tắt liên lạc đi.
Tất cả bọn họ còn rất trẻ, trận đánh đầu tiên này với họ sẽ là một kỷ niệm khó phai, là kinh nghiệm thực chiến đầu đời sẽ đi theo họ nốt quãng thời gian phục vụ còn lại trong quân ngũ.
Căn cứ không quân Tura, cách thị trấn Tura thuộc cộng hòa Siberia 10km về phía đông bắc.
Cộng hòa Siberia có phần lớn diện tích là vùng Krasnoyarsk Krai từng thuộc Nga cũ. Phần lớn dân cư là hàng triệu người di dân từ phía tây tới do chạy nạn chiến tranh, tập hợp lại cùng với dân bản địa xây dựng lên nước cộng hòa này.
Căn cứ Tura vốn là một sân bay nhỏ đã được xây dựng lại sau khi Siberia giành được độc lập. Nay nó trở thành một căn cứ không quân cỡ lớn, chuyên trách về nhiệm vụ tuần tra không phận rộng lớn của cộng hòa Siberia mà nhất là khu vực biên giới phía tây vốn là nhiều vùng tranh chấp.
Lực lượng không quân đóng tại đây chủ yếu là các máy bay tiêm kích dòng Su27-30 và Mig29 cùng một số lượng nhỏ Su24 đời cũ và trực thăng vận tải Mi8-17. Nhiệm vụ thông thường là tuần tra vùng tranh chấp và các khu vực biên giới ngoại vi, cứu hộ cứu nạn phòng thiên tai và huấn luyện tân phi công.
Tuy nhiên vào lúc 10 giờ 33 phút sáng ngày 10 tháng 9 năm 2035 đã diễn ra một cuộc đụng độ có vũ trang giữa 2 biên đội bay tuần tra số 8 và 9 với một phi đội 4 chiếc máy bay của phe Liên Minh trên vùng trời tranh chấp.
Đã ghi nhận thương vong đầu tiên khi 1 máy bay Liên Bang và 2 máy bay Liên Minh bị bắn hạ. Ngay lập tức toàn bộ căn cứ bước vào trạng thái báo động cao nhất, toàn bộ phi công có mặt tại căn cứ được lệnh tập trung trước tại Hangar trống không có máy bay để phổ cập nhiệm vụ.
Một số phi công thuộc đội trực chiến thì được lệnh xuất kích trước bay vòng quanh bảo vệ vùng nội địa của phía sau khu vực tranh chấp. Toàn bộ đơn vị trực chiến phòng không của căn cứ Tura cùng các vị trí khác trên nước cộng hòa đều vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Lúc này ở Hangar máy bay, các chỉ huy đang phổ biến nhiệm vụ qua màn hình LCD lớn ở đây. Trung tá Ivan Yanukovych là chỉ huy cấp cao nhất hiện tại của đội bay căn cứ đứng ra làm người chủ trì buổi phổ biến.
“ Kể từ lúc 10 giờ 33 phút tới nay đã được thêm 15 phút rồi. Lúc đầu căn cứ chúng ta đã định tung một vài phi đội bay chi viện cho biên đội 8 và 9 cũng như lấn chiếm vùng trời khu vực tranh chấp...”
“...Tuy nhiên lệnh từ bộ chỉ huy các lực lượng không quân cộng hòa ở Krasnoyarsk yêu cầu chúng ta không tham chiến lấn át mà tổ chức lại lực lượng và kế hoạch chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh tổng lực lâu dài đường không. Đồng nghĩa với việc toàn bộ không quân chúng ta sẽ xuất kích với kế hoạch cụ thể như sau...”
Các phi công nuốt nước bọt khi nghe tới chiến tranh tổng lực, không ai thích một cuộc chiến tranh thế giới lần thứ 4 cả sau khi mới được hòa bình có 4-5 năm.
Phần lớn phi công của căn cứ Tura là tân binh hoặc phi công trẻ chưa từng trải qua trận không chiến nào trong đời. Cái ngày họ gia nhập quân đội thì chiến tranh đã gần kết thúc rồi và khi họ ra trường bắt đầu phục vụ cho không quân thì chiến tranh đã không còn.
Nếu bây giờ nó xảy ra, sẽ có rất nhiều người trong số bọn họ chết, bị thương. Những chiếc máy bay tuyệt đẹp quý giá mà họ thường nâng niu như hoa như trứng sẽ rơi rụng trên trời. Ai ai cũng nhìn nhau với biểu cảm lo lắng, ngoại trừ những phi công lão luyện thì không.
“...Vì bộ chỉ huy nhận định kẻ thù có ý định mở rộng xung đột nhằm lấn đất tranh chấp, chúng sẽ sử dụng các lực lượng chiến đấu mạnh và hiện đại của chúng từ đường không, đường biển và đường bộ đáp trả tổng lực. Do đó nhiệm vụ trước mắt của chúng ta là toàn lực chặn chúng lại hoặc thậm chí là đẩy lui chúng khỏi vùng tranh chấp...”
Viên trung tá chuyển LCD sang màn hình thời tiết.
“...Tuy nhiên chắc các bạn cũng đã biết cái khốn nạn của thời tiết đất nước ta, thường xuyên mây mù và mưa phùn nhẹ, một nửa thời gian trong năm là tuyết rơi và thời gian còn lại là đất lầy cùng gió bụi. Hiện tại thời tiết vẫn đang ở tình trạng không hề tốt, mặc dù về lý thuyết radar và thiết bị quân sự của chúng ta có thể hoạt động trong mọi thời tiết. Nhưng thực tế các đám mây mù khổng lồ với bụi và thậm chí là mưa tuyết là hậu quả từ phản ứng hạt nhân trong bầu khí quyển từ thời chiến tranh cũ có thể khiến bất kì hệ thống radar quân sự nào trên máy bay tiêm kích cũng mù mắt. Nguy hiểm hơn là bản thân máy bay của chúng ta cũng không thể hoạt động tốt với khí hậu quá khắc nghiệt...”
“...Đáng tiếc là máy bay chúng ta không có trang bị radar thời tiết hiện đại, sẽ không thể nào biết chắc rằng trong những đám mây đó không có máy bay hay thiết bị bay của Liên Minh bay ẩn nấp trong đó. Vì thế chúng ta phải dựa vào tai mắt của máy bay cảnh báo sớm với radar mạnh hơn...”
“...Thật may chúng ta đã có 1 máy bay chỉ huy cảnh báo sớm A-50U túc trực ngay trên bầu trời gần vùng tranh chấp, cho phép có cái nhìn toàn cảnh về vùng trời khu vực này. Vì vậy lực lượng ở Tura sẽ được chia làm 2 hướng bay, những biên đội Su27-30 tiêm kích hạng nặng sẽ bay ở độ cao trên 10 000m cùng máy bay tác chiến điện tử trực tiếp ngăn chặn mọi máy bay Liên Minh xuất hiện ở vùng trời tranh chấp, tập trung vào việc chiếm ưu thế trên không...”
“...Hướng bay còn lại gồm số Su24 và Mig29 bay tầm thấp dưới 5000m, nhiệm vụ của đội bay Su24 là ngăn chặn mọi hoạt động đường bộ của quân Liên Minh nếu có, và Mig29 sẽ bay theo phòng không cho họ, tập trung việc không kích mặt đất và phòng vệ. Ngoài ra chúng ta được yểm trợ từ các lữ đoàn phòng không 33 và 48 đóng quanh khu vực giáp với vùng tranh chấp...”
“....Quân ta cũng có sẵn chi viện tầm cực cao của các đơn vị bạn bằng máy bay đánh chặn hạng nặng Mig31 từ căn cứ Aerodrom, họ sẽ canh phòng vùng trời trên 20 000m cho chúng ta. Các không đoàn tinh nhuệ khác cũng sẽ sớm chi viện lực lượng thiện chiến tới giúp chúng ta. Vì vậy không đoàn bay 205 chúng ta với nòng cốt trung đoàn tiêm kích 1, 2 và trung đoàn cường kích 4 sẽ là lực lượng tiên phong đầu tiên. Trung đoàn trực thăng vận tải 3 sẽ hỗ trợ chuyển quân cùng vật tư của lữ đoàn kỵ binh bay 7 “Voron”...”
“...Đừng quá lo lắng về thắng bại, các bạn chỉ cần làm tốt việc đánh chặn và cố gắng bắn rơi nhiều bay địch nhất cũng như đảm bảo an toàn cho máy bay của mình là được. Các bạn phần lớn đều chưa từng thực chiến trên không, tuy nhiên các bạn đều là những phi công lành nghề lâu năm, là thế hệ tương lai của không quân chúng ta. Hay vững vàng lên, đây là cơ hội để thử luyện trình độ mà các bạn đã mài dũa bao năm qua xem nó có ích tới đâu...”
“...Tất cả đã rõ chưa?”
Toàn bộ phi công đồng thanh.
“ Đã rõ!”
“ Tốt, vậy có ai có ý kiến gì có thể nêu, tôi sẽ giải đáp.”
Một người giơ tay hỏi.
“ Liệu tôi có thể hỏi về tình trạng của biên đội 8 và 9 được không?”
Trung ta Ivan khẽ cau mày, ông đáp.
“ Biên đội 8 đã mất chiếc Su30-2066 cùng 2 phi công trên đó đang thuộc diện mất tích, các đơn vị mặt đất cùng trực thăng đang tổ chức tìm kiếm. Các máy bay còn lại vẫn đang giao chiến, theo tôi được biết thì họ vừa hạ một Typhoon bằng R73...”
Một tin xấu cùng một tin an ủi, mấy phi công trẻ cảm thấy sốc vì mất mát 2 đồng đội ngay trong giờ đầu tiên của cuộc xung đột mới.
Có nữ phi công khác giơ tay hỏi tiếp.
“ Vậy về loại máy bay chúng ta sẽ phải đối đầu sắp tới, liệu ngài có thông tin gì không?”
“ Đến bây giờ bộ chỉ huy và cơ quan tình báo các bên đều chưa đưa ra thông tin về số lượng và chủng loại khí tài của Liên Minh đang có mặt tại vùng tranh chấp. Nhưng tôi có thể tạm xác nhận là mẫu Eurofighter Typhoon loại 4 mới nhất, chúng có tốc độ Mach 2 tương đương chúng ta nhưng công suất khi tăng đốt sẽ cao hơn và độ cơ động cũng không hề tồi. Hệ thống điện tử của chúng cũng rất mạnh, từ gây nhiễu tới radar đều thuộc dạng rất tiên tiến...”
“...Kể cả vũ khí cũng toàn là Meteor, Iris-T, Asraam những loại cực kì hiện đại, ngay cả tệ nhất thì cũng là AIM9 và 120 thuộc hàng có số má trong chiến tranh 40 năm trước đây. Do đó các bạn phải thật thận trọng trong tác chiến, sử dụng hiệu quả mồi bẫy, pháo khói cùng hệ thống nhiễu trên máy bay của mình. Những phương pháp chống tên lửa bức xạ radar các bạn được học cũng sẽ có ích trong trận chiến này...”
“...Nhưng với quan điểm cá nhân tôi thì hai bên là 50/50. Các bạn là những phi công ưu tú và họ cũng vậy, họ muốn giành lấy đất của chúng ta nhưng các bạn là người bảo vệ nó. Các bạn được lái những chiếc máy bay hiện đại mạnh mẽ, tự hào rằng bản thân được lái loại máy bay tốt hơn so với thế hệ trước, tự hào với truyền thống chiến đấu anh hùng của cha ông trong màu áo liên quân phương bắc. Các bạn phải nhanh và mạnh, phải quyết đoán và sẵn sàng hi sinh. Đây là quê hương, là nhà của chúng ta, chúng ta phải bảo vệ nó thật tốt để không hổ thẹn với con cháu sau này!”
“ Nhất định thế!...”
“ Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức vì Siberia!”
Những tiếng hò reo hưởng ứng của phi công vang lên, viên trung tá đã nói đúng họ phải làm tất cả để bảo vệ đất đai, biển và bầu trời của mình vì đây là quê hương của họ. Còn bọn Liên Minh là những kẻ xâm phạm đất trời của họ, chúng phải bị đánh đuổi đi.
Chỉ có một phi công trực thăng thắc mắc về nhiệm vụ.
“ Xin hỏi vì sao chúng tôi phải vận chuyển lữ đoàn kỵ binh bay 7 ra mặt trận, máy bay của trung đoàn 3 không được trang bị hợp với không vận dã chiến như máy bay của riêng các lữ đoàn đổ bộ?”
Trung tá đáp với điệu đỗ cười trừ.
“ Đành chịu thôi, đây là đề xuất của bọn họ nhờ không đoàn chúng ta giúp đỡ, nguyên do là gần một nửa số máy bay của họ bây giờ đang có hỏng hóc khi tần suất luyện tập cao quá mức. Do đó bất đắc dĩ đội trực thăng của căn cứ sẽ phải vận chuyển một nửa nhân lực và vũ khí của bọn họ.”
Mấy phi công trực thăng có hơi thất vọng nhưng cũng đành chấp nhận.
Sau đó cũng không còn ai có ý kiến gì, Ivan chỉ nhìn vào đồng hồ rồi cho giải tán.
“ Mọi người không còn vấn đề gì thì chuẩn bị sẵn sàng trang bị với chế độ chờ xuất kích, ước lượng tầm 11 giờ 10 phút tháp không lưu sẽ cho chúng ta được phép xuất phát.”
“ Đã rõ!”
Toàn bộ phi công giơ tay chào.
“ Tôi mong rằng sau trận chiến này chúng ta sẽ đoàn tụ lại với nhau mà không bị thiếu thêm bất kì gương mặt nào. Cầu chúa phù hộ cho các bạn có thể trở về bình an...”
Vị trung tá già bỏ mũ úp vào ngực, cúi đầu chào bọn họ với sự chân thành. Ông mong những phi công trẻ có thể lành lặn trở về đây, rồi khi cuộc chiến này kết thúc họ có thể về nhà với người thân yêu của mình.
Một số phi công đã khóc khi nghe thấy lời này, bọn họ kìm nén cảm xúc chạy về vị trí trực chiến của mình, bỏ lại Hangar máy bay còn mỗi mình viên trung tá ở đó đang cầu nguyện cho họ bình an.
Yakutsk.
Phó tư lệnh liên quân Hâng Nghiên, năm nay 35 tuổi còn khá trẻ so với chức vụ to lớn và trách nhiệm mà nó đem lại. Nhưng không ai trong liên quân hay các nước cộng hòa phương bắc lại không nể cô vài phần.
Nghiên là học trò ruột của cựu tư lệnh cũ Ánh Nguyệt, là học trò giỏi nhất của vị chỉ huy giỏi nhất thế kỷ 21. Thừa hưởng gần như toàn bộ phong cách, tư duy, kinh nghiệm từ cô giáo của mình, Nghiên thừa khả năng đảm nhiệm bất kì chức vụ chỉ huy cao cấp nào của liên quân.
Cô bây giờ đứng ở hành lang của sân bay quân sự Magan nằm cạnh thành phố Yakutsk, nhìn qua tường kính của hành lang để quan sát quá trình xây dựng những bức tường khổng lồ đằng xa. Đó là công trình phòng ngự kiểu mới của liên quân để chống lại những mối họa về sinh vật biến dị và các cuộc xâm lược từ thế lực khác như Liên Minh vào lãnh thổ của họ.
Thành phố là thủ đô của cộng hòa Buryatia Sakha, là một trong những thành phố quan trọng về sản xuất công nghiệp, giao thông vận tải của phương bắc, vì thế nó được ưu tiên củng cố những bức tường rất lớn với hệ thống phòng ngự vượt trội hơn.
Nghiên chỉ đơn giản là giám sát công trình đó trong lúc có công việc ở thành phố này. Bất ngờ là một cuộc gọi mang tin không hay tới.
Cô bật liên lạc đeo tai của mình lên.
“...Vâng, là tôi Hâng Nghiên đang nghe...”
“...Thưa cô Nghiên, chúng tôi vừa ghi nhận thông tin về hoạt động mới của Liên Minh ở khu vực tranh chấp...”
Người bên kia là tham mưu trưởng, ông ta lấy lại một hơi rồi mới nói ra được.
“...Có vẻ như chiến tranh nổ ra rồi, sẽ là một cuộc chiến cục bộ hay tổng lực thì còn cần bàn bạc thêm để nhận định...”
“...Được, nhờ ông báo lại cho các thành viên chủ chốt hiện đang ở gần nhất với Yakutsk tới họp khẩn tại trụ sở ngầm này cùng tôi...”
Nghiên đáp lại rồi tắt liên lạc, cô thở dài một cái chán nản.
‘ Thế gian sẽ không bao để cho chúng ta được yên.’
Rồi cô rời đi, thẳng hướng tới bãi đỗ xe, nơi có sẵn một đội xe là phương tiện di chuyển và tháp tùng của phó tư lệnh.
Người lái xe thấy cô ra ngoài cùng cận vệ bèn hỏi.
“ Chúng ta đi đâu thưa cô?”
“ Tới trụ sở ngầm dưới Yakutsk…”
Ý đồ của liên quân.
Ở một trụ sở ngầm của liên quân dưới lòng đất vùng Yakutsk, nơi được coi là căn cứ liên lạc, giám sát và chỉ huy dự phòng của liên quân.
Các quan chức cấp cao không chỉ của liên quân mà còn có cả đại diện của giới cầm quyền các nước cộng hòa phương bắc cũng góp mặt tới đây nhanh nhất có thể.
Hâng Nghiên đã đợi sẵn trong phòng họp cho tới khi các chỗ ngồi đã được coi là đầy ắp, cô mới bật sa bàn điện tử ở giữa bàn họp lên.
Nó hiển thị đầy đủ toàn bộ vùng tranh chấp cũng như số quân, các đơn vị và loại khí tài của liên quân có mặt tại đó cũng như các đơn vị quân Liên Minh mà tình báo mới nắm được vừa qua.
“ Chúng ta bắt đầu sớm thôi, tiền tuyến đang đợi mệnh lệnh mới...”
Nghiên nói, các chỉ huy bắt đầu quan sát sa bàn và chỉ ra những vấn đề trong đó.
“ Tình báo từ lâu đã báo cáo rằng Liên Minh tập kết một lượng lớn binh lực hải-lục-không quân ngoại vi vùng tranh chấp, nhưng chúng tôi đã nghĩ rằng nó cũng giống như cách họ phòng ngừa bị tấn công mà thôi. Không ngờ họ dám làm vậy...”
Tham mưu trưởng liên quân Konstantin tự mình thừa nhận phán đoán sai của ban tham mưu.
Chỉ huy phương diện quân Tây tướng Umut Bulut chỉ mỉa mai ông ta.
“ Tôi đã từng cảnh báo về việc Liên Minh tập trung bất thường quân lực, nhưng dường như chẳng ai để ý thì phải...”
Trần Phì Thủy, giám đốc NIA cơ quan tình báo của liên quân ghì chặt tay lên bàn vì tức giận.
“ Tôi lã liên tục đánh tiếng rằng Liên Minh đang rút các đơn vị cũ từ thời chiến tranh ở vùng tranh chấp đi và thay vào đó là những đơn vị rất mới được trang bị tiên tiến nhất thế chỗ. Rõ ràng nó là không bình thường, rất không bình thường. Mặc dù chúng tôi không thể xác định tin tức đáng tin nào về ý đồ của chúng nhưng mà...”
Nghiên giơ tay ra hiệu cho anh ta tạm thời dừng lại, cô vẫn rất bình tĩnh đáp.
“ Tôi hiểu rồi, bên tình báo đã làm hết sức có thể và bên tham mưu thì tuy có thất trách, nhưng ít nhất thì với những gì chúng ta luôn chuẩn bị trước nay việc bị động trong thời gian đầu vẫn là điều đã dự đoán từ trước. Chiến trường quá rộng lớn và kể cả có chuẩn bị kĩ thế nào thì chúng ta vẫn sẽ gặp bất lợi. Chỉ là lần này có sự bất ngờ...”
Cô quay sang nhìn Konstantin.
“...Vậy ngài tham mưu trưởng và tư lệnh phương diện quân Tây Bắc, thử bày cho chúng tôi một cái kế sách nào đó thiết thực lúc này xem nào?”
Konstantin gật đầu hiểu, đây là cơ hội để ông ta chuộc lại lỗi lầm. Còn tướng Sergei Borisovich Ivanov là chỉ huy phương diện quân Tây Bắc và cũng chính là phương diện quân quản lý phần lớn vùng tranh chấp, ông ta cũng có tội vì đã để quân đội ở vùng tranh chấp bị bất ngờ.
Không có tư lệnh không quân nào ở Siberia tới đây kịp để báo cáo, nhưng tư lệnh không quân của Sakhan sẽ đứng ra báo cáo thay.
Sa bàn điện tử hiện lên tình hình tác chiến trên không, hiển thị các đơn vị hiện diện và các khu vực đang có giao tranh.
“ Bây giờ kẻ thù đang sử dụng không quân rất tích cực, trước hết bọn chúng vẫn đang tổ chức rất nhiều phi đội bay lớn chiếm ưu thế trên không để làm bận rộn không quân của Siberia. Các lực lượng không quân tiếp viện từ Buryatia Sakha sẽ là đơn vị hỗ trợ sớm nhất cho tiền tuyến. Các lực lượng ở phía nam Khakassia, Altai Tuva thì không thể hỗ trợ nhiều vì chính họ cũng đang có nguy cơ bị tấn công...”
“...Chúng tôi ghi nhận được Liên Minh có UAV tầm cao, máy bay ném bom chiến lược và cường kích chiến thuật có thể mang vũ khí tầm xa đối đất. Chúng tôi hoàn toàn có cơ sở để nghi ngờ kẻ thù muốn làm không quân ta thật bận rộn rồi mới tung lực lượng không kích này đánh phá các vị trí phòng không vốn đã bị lộ trong giao tranh lẫn các căn cứ quân sự, kho tàng và sân bay của chúng ta.”
Nghiên cau mặt mày khi nghe qua dự đoán của viên tướng.
“ Phải rồi, khi không quân chúng ra quân thì các đơn vị tiền tuyến sẽ ngay lập tức ra đòn ngăn chặn như một phản xạ tự nhiên, và khi họ nã đạn thì họ sẽ lộ vị trí nhà.”
“ Vâng đúng là như vậy, tôi không nghĩ tất cả các cơ sở quân sự ở tiền phương đều sẽ bị tiêu diệt, nhưng tôi chắc chắn rằng chúng sẽ ra đòn ngay khi phòng không-không quân ta bị quá tải, đó là lúc họ không thể bảo vệ các căn cứ nhà cùng các cơ sở quan trọng. Không ít thì nhiều cơ sở quan trọng của chúng ta sẽ bị thiệt hại, nhất là với những tên lửa hành trình tầm xa của chúng có tốc độ siêu âm hiển nhiên sẽ hạ được kha khá mục tiêu bên ta.”
Một người trong phòng họp hỏi.
“ Có cách nào để chặn đòn đánh hủy diệt nhà như vậy không?”
Viên tư lệnh không quân Sakha lắc đầu đáp.
“ Nếu phòng không và các cánh không quân bị quá tải khi bận rộn đối phó với máy bay và UAV đối phương, chúng ta sẽ không thể đánh chặn hiệu quả tên lửa hành trình và đạn đạo chiến thuật bắn từ máy bay, xe phóng và hầm ngầm đối phương. Bởi chúng được bố trí ở ngoài tầm bắn hiệu quả pháo binh và phòng không ta, nhưng lại không đủ xa và xác định được rõ ràng vị trí để lực lượng tên lửa chiến thuật của phe ta đánh trả. Nó là kiểu như vậy đấy…”
Nghe có vẻ hơi bí, nên chính vị tư lệnh không quân này cũng bày kế.
“ Miễn là lực lượng tiếp viện đường không tới kịp thời ở các sân bay hậu phương của Siberia, ít nhất tôi có thể cam đoan khẳng định Siberia sẽ được không quân ta che đầu. Do vùng chiến trường là quá rộng kể cả đối với ta và địch, nên vẫn có những rào cản nhất định để địch đánh sâu vào nội địa chúng ta bằng đường không. Chúng sẽ không dám mang máy bay tiếp dầu và máy bay chỉ huy quý giá của mình tới quá gần các khu vực nghi ngờ có phòng không ta kiểm soát.”
Nghiên gật đầu hiểu vấn đề ấy, nhưng cô còn thắc mắc.
“ Vậy phòng không và các căn cứ không quân của chúng ta ở tiền tuyến thì sẽ thế nào?”
Vị tư lệnh có chút đau bụng khi nghĩ tới điều ông sắp nói, nhưng cuối cùng ông ta vẫn quyết định nói thẳng.
“ Với các căn cứ lớn chúng ta có thể cho rút lui nhân lực và trang bị, nhưng với các căn cứ và trận địa cỡ vừa và nhỏ thì bắt buộc phải để lại tại đó. Dù cho biết là nếu để họ tại chỗ thì họ chỉ có con đường chết, nhưng nếu họ đi thì chúng ta sẽ mất các vị trí hiện diện quân sự ở tiền tuyến.”
“ Nghĩa là dùng họ làm con tốt câu giờ?”
“ Vâng, để nguyên họ tại chỗ cho tới khi chúng ta đưa tiếp viện tới đủ nhiều. Tôi sẽ bàn bạc thêm với bên Siberia để xây các sân bay dã chiến mới và trận địa phòng không rải rác phủ rộng phía sau vùng tranh chấp. Chúng sẽ được ngụy trang tốt hơn và sẽ khó bị đánh phá bằng vũ khí tầm xa hơn. Hơn nữa kẻ địch sẽ không thể mạo hiểm mở chiến dịch lớn bằng đường không nào nữa vào sâu trong lãnh thổ của ta bởi chúng ta sẽ có sự chuẩn bị đánh chặn tốt hơn ở vùng sau tiền tuyến...”
“...Khi đủ quân, không quân ta sẽ tổ chức phản công trở lại. Chúng ta không hề yếu về số lượng hay chất lượng so với kẻ thù. Các không đoàn sẽ bị chia nhỏ thành các trung đoàn đóng tại thật nhiều sân bay dã chiến nhỏ lẻ để tránh tập trung làm mồi cho kẻ địch, nhưng khi tổ chức tiến công chúng tôi có thể tập hợp lại thành lực lượng lớn hàng trăm máy bay các loại cùng một lúc để hiệp đồng tác chiến hiệu quả. Bên không quân chúng tôi tự tin ít nhất có thể ngang tài sức với bọn Liên Minh.”
Nhận được câu khẳng định chắc nịch đầy tự tin của một lão tướng không quân đã trưởng thành trong chiến tranh 40 năm. Hâng Nghiên và tất cả mọi người đều có đủ sự tin tưởng khi để bên không quân tự hoạch định kế hoạch và tự tác chiến mà không cần cấp cao hơn can thiệp chỉ đạo.
Bên không quân xong thì đến bên lục quân, Sergei của phương diện quân Tây Bắc đứng ra giải thích tình hình hiện tại của bên ông ta.
Sa bàn điện tử hiện lên tình hình tiền tuyến mặt đất, hướng các mũi tiến công hình xe tăng và lính bộ binh.
“ Trước mắt các lực lượng phòng thủ biên giới đang căng sức chống đỡ, chúng tôi ghi nhận 3 mũi tiến công của kẻ thù bằng thiết giáp và bộ binh cơ giới gồm hướng Novosibirsk, hướng Tomsk, hướng Krasnosel Kup. Mỗi hướng tiến công của chúng có 1 lữ đoàn thiết giáp cùng 1 đến 2 lữ đoàn cơ giới cùng hành tiến, được sự yểm trợ tốt từ pháo binh cơ động theo ngay sau...”
“...Ở hướng Novosibirsk chúng mới chỉ nã pháo vào thị trấn Kochenevo, dường như kẻ thù muốn chiếm đóng một vị trí bắn có lợi rồi mới tiến quân dọc theo đường sắt xuyên Siberia và đường giao thông P254. Chúng tiến rất chậm và hiện các đơn vị phòng thủ biên giới là lữ đoàn bộ binh 126 đang gia cố lại Kochenevo và các làng mạc phía sau hoặc xung quanh đó làm cứ điểm phòng thủ. Thành phố Novosibirsk có nguy cơ bị pháo kích nên đang tiến hành di dời dân cư...”
“...Trái ngược với đó là hướng Tomsk dịch lên phía bắc, kẻ thù nã pháo rất dữ dội suốt cả ngày hôm nay, chúng ồ ạt tấn công gây cho lữ đoàn 110 phía ta nhiều tổn thất nặng nề. Mặc dù bị bất ngờ và hiện họ đã rút chạy khỏi các vị trí gốc nhưng vẫn đã kịp tạo được một hàng phòng ngự bên kia sống về phía tây thành phố Tomsk, nếu họ thất thủ họ vẫn có thể rút qua sông Tom lui vào thành phố để cố thủ. Con sông cùng với các khu dân cư bên kia sống như Tomsk và Seversk sẽ là hàng phòng ngự kiên cố ngăn chặn nỗ lực đột phá của Liên Minh trong thời gian gần...”
“...Về hướng Krasnosel Kup, đây là hướng tách biệt hoàn toàn về cực bắc so với hai hướng còn lại. Liên Minh có các lữ đoàn cơ động cao ở đây và chúng đã nã pháo vào làng và sân bay nhỏ tại đây trước. Tuy nhiên chúng bị lữ đoàn 206 đánh chặn quyết liệt, họ đang du kích kẻ thù dựa vào địa hình tự nhiên khu vực và quân Liên Minh cũng đang tác chiến đối phó lại với quân ta theo cách tương tự. Ngoại trừ pháo kích vào làng thì chúng không có động thái tiến công nào thêm, chúng rất thận trọng ở hướng này và chỉ di chuyển khi tiếp tế được đầy đủ.”
Chỉ huy phương diện quân An Tây Ngô Tuấn Hào thì hỏi lại.
“ Ông không cắt tiếp tế của chúng được sao, ở đây chẳng có đường xá gì và chúng ắt sẽ khó mà di chuyển xa trong thời gian ngắn.”
Sergei đáp.
“ Không đủ quân, chính bản thân quân của tôi cũng chẳng thể đảm bảo tiếp tế, vì hai phe đều không thể đảm bảo tiếp tế nên hướng tiến công này hoàn toàn là bế tắc. Quân địch lẫn quân ta đều chỉ có thể bắn phá qua lại một cách cầm chừng chứ khó có thể đột phá ở một bên nào, có lẽ đây chỉ là hướng đánh giải tỏa áp lực hoặc nghi binh của Liên Minh. Mục tiêu chính của chúng khả năng rất cao vẫn là các thành phố đông dân phía nam, nơi có tuyến đường sắt và đường giao thông đầy đủ hơn.”
Không có đội quân nào ở hướng bắc có thể tiến xa hơn 10 km so với vị trí đóng quân của họ, bất kì đơn vị nào muốn tiến lên xa đều phải dự trữ đầy đủ và quá trình này quá tốn thời gian, hơn nữa quân của hai bên đều sẽ tiến rất chậm.
Như vậy mọi người đều thấy hướng bắc tuyệt đối an toàn vào thời điểm này, chỉ hướng trung tâm Tomsk và hướng nam Novosibirsk là đáng lo ngại nhất. Đó là những thành phố nằm trong vùng tranh chấp nhưng thuộc kiểm soát của phe Liên Bang, đều là những thành phố công nghiệp và giao thông quan trọng.