Chương 13: Thể Laser xuất hiện và sự ác liệt của trận Ninh Giang.

Khí độc bắt đầu lan ra xung quanh rất nhanh, nó nặng hơn không khí thông thường nên sẽ tập trung dưới mặt đất đảm bảo rằng sẽ đạt hiệu quả giết xác sống cao nhất.

Lính đại đội 3 được trang bị đầy đủ đồ bảo hộ, họ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi khí độc. Tất cả chỉ đứng tại chỗ nhìn đám xác sống bên dưới đang chết dần trong làn sương vàng mờ ảo.

“...Xác sống cũng có thể chết được bởi khí độc ư?...”

Một người cảm thấy khó tin được chuyện này xảy ra, bởi xác sống cũng đều là người đã chết.

Đồng đội anh ta lại không nghĩ vậy.

“...Tất nhiên có thể, mặc dù xác sống hay quỷ hút máu đều không còn hô hấp thông thường bằng phổi như chúng ta, nhưng tế bào da của chúng vẫn hô hấp để có thể trao đổi chất nuôi dưỡng mầm bệnh. Do đó chúng ta có thể khai thác điểm này để sử dụng vũ khí sinh hóa với chúng...”

Bọn họ thể chờ đợi vài tiếng đồng hồ tới khi khí độc tự bắt đầu quá trình phân hủy riêng của nó. Đại úy Muradov nói vào liên lạc nhắc nhở binh lính của ông.

“...Đại úy đây, dù cho lũ xác sống phần lớn đang chết dần bởi khí độc nhưng không ai được phép mất cảnh giác. Vẫn sẽ có những thể đột biến không bị ảnh hưởng bởi vũ khí sinh hóa...”

Sau đó ông ta chỉnh liên lạc sang tòa nhà F2.

“...Tòa F2 báo cáo đi, có vấn đề gì không?...”

“...Trung đội 7 và 8 không có vấn đề gì nghiêm trọng, hệ thống điều hòa không khí của tòa nhà có thể lọc khí độc rất tốt...”

Nghe vậy Muradov mới yên tâm phần nào, bây giờ ông chỉ còn lo lắng về việc tập hợp lại quân của mình và tái chiếm các tòa nhà như trước. Tuy nhiên đáng lo là trung đội 2 đã biến mất, Muradov không rõ họ đã đi đâu và tình trạng hiện tại của họ như thế nào.

Cuộc chiến sống còn dưới cống ngầm.

“...Chỗ này trông sạch sẽ tới không bình thường rồi...”

Polina bên dưới cống ngầm nhận xét về đường họ đi, nó sạch từ cả nước tới tường, như tể có thứ gì lọc hết mọi thứ.

“...Có thể là cặp sinh vật biến dị cấp 3 đó làm, chúng ta không hiểu về tập tính của chúng...”

Trung úy Trương đáp, bọn họ đã di chuyển gần tới điểm phục kích một cách âm thầm. Thứ duy nhất giúp họ xác định hướng đi là một một chiếc điện thoại thông minh cài đặt mạng nội bộ riêng của quân cận vệ được trung úy Hạo cho mượn lúc trước.

Lính trinh sát đằng trước Bronya ra hiệu dừng cho cả đội. Có hé kính thông minh nhìn về một đường ống cống và thấy hai khối thịt khổng lồ đang bám vào tường đường cống.

“...Thấy rồi, cả hai con. Dường như bọn chúng đang nghỉ ngơi không có dấu hiệu hoạt động...”

Trương hỏi.

“...Khoảng cách bao xa?...”

“...50m đổ về, chúng ta có thể triển khai tác xạ và rút lui vào các góc khuất của đường ống khác, đúng như lời trung úy Hạo từng đề cập...”

Trương chỉ cười, rồi đáp.

“...Đúng như anh ta nói nhưng chúng ta không thể hành động răm rắp theo lời anh ta muốn. Tôi không muốn cô hay bất kì ai chết ở đây, vì thế nếu không cần thiết thì không được cận chiến, đánh tầm xa...”

Thấy chỉ huy nhất mạnh về cuối, Bronya cũng ngoan ngoãn nghe lời.

“...Tôi hiểu, nhưng tôi nghĩ trung úy nên nhắc cả cô Polina, nhìn cổ đang sờ vào sau lưng kìa...”

Trương ngạc nhiên, quay lại nhìn thấy Polina đang sờ vào cây kiếm ngắn sau lưng. Cảm nhận được ánh nhìn của anh ta nên Polin chỉ cười gượng.

“...A ha có gì đâu nhỉ...Không có gì cả mà...”

Polina quyết định bỏ việc sờ ra sau lưng mà chỉ tập trung cầm súng, Trường khẽ thở dài.

‘ Trung đội của mình toàn bọn máu liều nhiều hơn máu não, phong cách đánh nhau bất cần đời. May là còn có kỷ luật biết nghe lời chứ không chắc mình không thăng chức nổi mất.’

Trương ngó qua vách tường lần nữa, dùng kính thông minh có thể nhìn xa hơn bình thường. Anh đã xác định được đội cận vệ ở đầu kia của đường cống ngầm.

Trung úy Hạo ra hiệu bắt đầu, Trương hiểu ý lập tức cho đội của mình tấn công.

“...Tiểu đội 2 và 3 tiến lên bắn áp chế, tiểu đội 1 ở lại dự bị!...”

Bronya tiến lên đầu, di chuyển bì bõm qua nước ngậm rồi bắt đầu nổ phát súng đầu tiên.

“ Tằng tằng tằng tằng…!”

Polina.

“...Tiến lên, dùng tất cả hỏa lực đi!...”

Trương.

“...Tập trung bắn vào con nhỏ hơn là con đực trước!...”

Họ triển khai nã súng đồng loạt, những phát bắn đều trung vào thịt của con đực đầu tiên, nhưng chưa đủ để giết nó. Quả nhiên các sợi thịt đột biến gần như dù có bắn nát vẫn có thể hồi phục, bởi họ không biết chỗ nào là điểm yếu của nó.

“...Sếp, bắn vào đó mà có tác dụng thì chúng ta đã giết được rồi!...”

Dương nói, càng bắn các xúc tu của con đực càng vung vẩy đỡ đạn, nó bắn đầu lao tới chỗ bọn họ. Xúc tu bắn ra tạo thành dây neo kéo nó di chuyển rất là kinh dị.

“...Tập trung bắn vào thân nó!...”

Trương ra lệnh, anh ta ghì chặt súng hứng chịu độ giật từ AK15 sấy bằng hết băng đạn của mình.

Nhưng không có nhiều kết quả, con đực có vẻ lúng túng, nhưng nó chỉ việc chuyển vào xúc tu quấn vào trước thân làm thành áo chống đạn của riêng nó.

Bronya xả đạn bắn đứt được một xúc tu của con quái vật, cô có ý đồ mới bèn vỗ vai Thùy bên cạnh.

“...Bắn vào xúc tu để làm nó ngừng di chuyển, bắn xúc tu!...”

Trương cũng đồng thuận.

“...Nghe rồi đó bắn xuống xúc tu!...”

Bọn họ nhắm xuống xúc tu con quái, Trịnh bắt đầu đặt xong 12,7mm xả đạn về phía con quái. Đạn cỡ lớn khiến nó yếu đi rất nhiều, Nguyên cũng dùng PKM bắn đứt thêm xúc tu của nó.

Polina dùng súng SVD tỉa một phát đạn vào thân quái, dường như xuyên qua được giáp thịt của nó mà găm vào nội tạng. Con quái đau đớn bắt đầu có ý liều mạng phóng ra một xúc tu về phía họ nhưng bị trượt.

Xúc tu sượt qua đầu Polina đâm vào cạnh tường bê tông, nó đủ mạnh đục sâu vào tường bê tông của đường cống nhưng Polina không nghĩ ngợi nhiều, kinh nghiệm của cô cho biết nó đang sợ, đang liều mạng.

Chỉ kịp nã phát nữa đứt một xúc tu của nó, cô ra lệnh.

“...Lùi lại, vừa bắn yểm trợ lẫn nhau vừa tạo khoảng cách với nó!...”

Diễm của đội Bronya cầm lên RPG 7 và bắn.

“ Đùng!”

Bằng một cách thần kỳ nào đó phản xạ của con quái đủ nhanh để xúc tu của nó đánh chệch đuôi của đạn rocket chống tăng, khiến đầu đạn bắn vào trong tường bê tông và nổ tung tạo ra khói bụi mù mịt.

Một xúc tu từ trong đám bụi phóng ra hướng về phía Diễm, nhưng Dương với khiên thép chống đạn đứng ra chắn cho đồng đội. Xúc tu đáng làm méo nhẹ tấm khiên, anh ta rút ra dao dài chặt đứt luôn đầu xúc tu.

Sau khi đội Polina rút ra một khoảng chục mét, đã đến lúc đội của Bronya rút. Cô vỗ vai Dương ra hiệu rút lui, Thủy bên cạnh xả đạn yểm trợ, sau đó Thủy lui thì Bronya cũng bắn yểm trợ tiếp tục.

Họ lui về sau đội Polina, bên đội này cũng cầm RPG7 nã một quả về phía con đực nổ tung mấy cái xúc tu của nó. Máu văng ra khắp nơi, sinh vật biến dị đang rất đau đớn và cũng rất tuyệt vọng chống trả.

Lúc này chỉ con cái phía sau đang điên cuồng đập phá một vách tường bê tông để tìm lối thoát sang hệ thống cống bên cạnh.

Bên cận vệ của Hạo cũng bắt đầu hành động, một lính cầm Drone gắn thuốc nổ giơ lên, người còn lại bắt đầu điều khiển nó bay đi.

“ Tất cả phải trông đợi vào cái Drone này rồi.”

Hạo lẩm bẩm, tay bắt đầu điều khiển Drone bay nhanh trong đường cống ngầm, trên mình nó mang nguyên 6kg thuốc nổ C4 kích nổ từ xa.

Thử biến dị cái nhận ra thứ vật lạ lao tới, theo bản năng nó phóng xúc tu ngăn chặn. Nhưng Hao nhanh ngón tay hơn điều khiển Drone né qua, sinh vật biến dị vội trốn vào hốc thủng của đường cống, nhưng Drone cũng lào vào theo trong đó.

“ Bùm!...Uỳnh!...”

Hốc thủng đó nổ tung ra nào cơ man máu và đất đá.

“...Có vẻ trúng rồi, trung đội xông lên xác nhận nó chết, nếu nó không chết thì bắn cho bằng chết thì thôi!...”

Lính của anh ta lập tức tiến công, lúc này thể biến dị đực vừa kịp lao tới chỗ tiểu đội của Bronya đã phải dừng lại, nó quay trở lại rất nhanh để cứu con cái.

“...Xẹt!...Nó làm cái quái gì vậy?...”

Dương cau có phát rồ lên với con quái vật trâu bò này, bỗng dưng nó khựng lại rồi bỏ chạy khiến họ không lường được.

Bronya tiếp tục nã đạn đuổi theo nó.

“...Nó đang chạy, nó muốn cứu con cái!...”

Trương vội ra lệnh.

“...Đuổi theo con quái!...”

Anh ta không thể nào để con quái đó ngăn chặn hành động của bên Hạo, anh ta đã nhận nhiệm vụ cầm chân nó, anh ta nhất định phải hoàn thành nó bằng được.

Bronya lấy súng phóng lựu cá nhân bắn nát xúc tu của nó, máu bắn tung tóe ướt cả người cô, những con quái vẫn lê lết cái thân của mình đi.

Kính thông minh bị máu làm bẩn hết cả, Bronya tháo bỏ nó đi rồi rút súng bắn pháo sáng mà cô mang theo bắn vào lưng con quái.

“ Ai cho mày đi hả!”

Đạn pháo sáng dính vào lưng con quái làm nó nhào lộn từ trên trần xuống dưới đáy đường cống, nó đang đau chỉ là không thể kêu lên được. Lửa làm con quái đau thấu thịt, nó quăng xúc tu về phía Bronya đánh ngã cô ấy.

Thùy nhìn thấy đồng đội như vậy, vội vàng cầm súng chạy tới xả đạn vào thứ đó.

Bên Trương ra lệnh rút tiểu đội 2 đi và thế vào bằng tiểu đội 1, họ cầm PKM ra bắt đầu xả đạn như mưa vào thứ sinh vật biến dị. Pháo sáng vẫn còn cháy làm con quái nổi bật ánh sáng hồng đỏ trong đường cống tối tăm.

Tranh thủ lúc tiểu đội 1 bắn áp chế con quái, Thủy vội tới đỡ Bronya đứng lên.

“ Bronya, cậu không sao chứ?”

“ Ổn, đỡ tôi dậy với...”

Bronya đứng thẳng người, xương sườn đau nhói lên nhưng cô không thân lấy một lời, lập tức tìm khẩu súng của mình nhưng nó đã nằm đâu đó dưới nước cống đen kịt rồi.

Cô rút ra cây rìu chiến cầm tay và khẩu súng ngắn của mình, trợ chiến cho Thùy.

Đội cận vệ xông xáo tìm thể biến dị cái, nhìn thấy nó đang vùng vẫy một cách vô vọng trong hốc tường, bên cận vệ có người cầm cặp thuốc nổ ném vào trong đó, họ sẵn sàng dùng cả nhiều cân thuốc nổ, đủ uy lực có thể làm sập hầm và giết chết chính họ chỉ để hạ được một sinh vật biến dị cấp 3 nguy hiểm.

Khi túi thuốc nổ bay vào trong, để không cho thứ đó kịp dùng xúc tu vứt túi thuốc nổ đi. Một người lập tức mở nắp an toàn của kíp kích nổ, anh ta bấm nút mặc cho còn nhiều đồng đội ở gần khu vực ảnh hưởng.

“ Bùm...!”

Vụ nổ thổi ngã 2 đồng đội của họ gần đó, nhưng không quan trọng. Với cỡ nổ này thì chắc chắn thể biến dị cái cùng số trứng của nó đều đã chết.

Bên cận vệ kéo người bị thương đi, chính Hạo tự mình kiểm tra và xác nhận con quái đã chết. Bây giờ họ chuẩn bị vũ khí để giết nốt con đực.

Thể biến dị đực cảm nhận cái chết của thể cái, đã hoàn toàn phát điên. Nó bắt đầu điên cuồng phóng xúc tu đi cực xa tới cả hai phía để chống lại cả hai nhóm lính đang áp sát mình.

Xúc tu của nó đâm xuyên thủng bụng một lính của tiểu đội 1 bên Trương, nâng người lính đang thoi thóp lên và đập mạnh vào trần bê tông nhiều lần mới vứt đi.

“ Đồ khốn!...Giết nó đi!”

Chẳng cần liên lạc bằng bộ đàm, Trương điên tiết bắn súng phóng lựu cá nhân vào người nó.

Đạn lựu 40mm nổ làm tan nát nhiều xúc tu thịt của con quái khiến nó càng lồng lộn hơn, mấy người bên tiểu đội 1 và 3 buộc phải rút chạy ra xa hơn.

Bên cận vệ bắt đầu bắn phóng lựu cá nhân tiếp từ phía sau, máu thịt và xúc tu của con quái cứ liên tục mọc thêm và liên tục mất đi, nó bị động chống trả khi bị đánh từ hai hướng.

Không may, một xúc tu luồn dưới nước quấn vào chân Thủy, bất ngờ kéo mạnh cô về phía con quái vật.

“ Ah...!”

Bronya nhìn thấy bạn mình bị kéo đi thì phát điên lên.

“ Thùy!”

Cô cố gắng giữ bạn mình ở lại, nhưng ngay cả bản thân cô cũng bị kéo lê đi theo. Bronya dùng súng lục nã liên tục vào xúc tu, bằng mọi giá cô phải bắn đứt nó.

“ Bronya, khốn kiếp con quái này đang định giết cả hai ta!”

Thùy cố vùng vẫy, cuối cùng cái xúc tu bị bắn đứt và cô nàng đã bình an.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong, con quái dường như bằng mọi giá muốn chết cũng phải lôi thêm một người nữa theo vậy. Nó phóng xúc tu tới quấn lấy tay Bronya.

Cô cầm cái rìu chặt đứt xúc tu của nó, tiếp tục hăng máu chặt thêm mấy cái xúc tu đang ngọ nguậy trước mặt mình.

Bronya vào chế độ đồ sát, một mình cô chặt liền vài cái xúc tu của nó đủ khiến đồng đội phía sau nhìn cũng phải khiếp sợ. Bronya dẫm qua một xúc tu của con quái, ánh mắt đầy sát ý phi thẳng cái rìu vào thân con quái.

Con quái vật đau đớn, nó vuốt nhọn một cái xúc tu cắm xuyên qua bả vai Bronya.

“ Yaaaaaa...!”

Cô điên tiết gào lên, há miệng cắn vào chỗ mềm của xúc tu con quái, ngấu nghiến nó bằng được. Xúc tu con quái bị cắn đứt, rồi Bronya vứt trả lại một quả lựu đạn.

Con quái vội lùi lại tránh được quả lựu đạn, nhưng nó thực sự đã không còn dám tấn công Bronya nữa.

Thùy ở sau một phen thất kinh, nhìn cách chiến đấu liều mạng của bạn thân.

“ Bronya...”

Lúc này cô ấy còn định đi lên chiến tiếp với thể đột biến, nhưng Thủy vôi ôm chặt không cho bạn mình tìm chết.

“ Đừng có điên như vậy, cô đang tìm chết đấy!”

“ Hoặc là tôi giết nó, hoặc là nó sẽ giết chúng ta!”

‘ Đây đã là cuộc chiến sinh tử từ lâu rồi!’

Ý chí của Bronya là không thể xem thường, cô còn khẩu súng phóng lựu cá nhân và một viên đạn lựu 40mm, lập tức nạp vào nòng và giương lên bắn.

“ Bùm!”

Quả đạn nổ thịt con quái làm rách một vết trên người nó, nhưng không đủ để giết nó.

Thể đột biến đực vội bỏ chạy như biết nếu còn đánh ở hướng này nó sẽ chết rất vô nghĩa, nhưng nó gặp ngay đội cận vệ mé còn lại.

Một binh sĩ liều lĩnh ném C4 cài hẹn giờ vào người nó, quả bom nổ một góc tường làm những mảnh vỡ găm vào người con quái. Nó tức giận lồng lên quất xúc tu vào người anh ta và đập mạnh liên tục vào tường bê tông tới khi người lính quả cảm nát bét đầy máu me.

“ Bắn chết thứ quái vật này!”

Bên cận vệ hô hào, một phát đạn của súng tỉa tăng xuyên thủng thân thịt của con quái vật, dường như đã bắn sâu tận vào trong nội tạng của nó.

Từ vết thủng một lượng lớn chất lỏng phun ra, con quái bắt đầu yếu đi hơn nữa, dần dần cơ thể nó mềm nhũn đi như hết hơi.

Một lính cận vệ cầm RPG 32 lên và cho nó phát đạn cuối cùng. Quả đạn chống tăng bắn vào người quái vật, làm nó nổ tung thành những mảnh thịt vụn cùng máu tươi bắn ra xung quanh văng vào mặt mũi nhưng người lính.

“ Bắn hay lắm đồng chí.”

Hạo có lời khen cho cấp dưới, chẳng cần kiểm tra thì cũng đã rõ thể biến dị cấp 3 khó nhằn này cuối cùng cũng đã chết.

Chứng kiến cảnh tượng đó, tất cả như vỡ òa từ cảm xúc tới hơi thở. Họ gần như đã dùng 100% sức lực cho trận chiến sinh tử này và giờ họ bỗng dưng nhẹ nhõm cả người.

Giữa những tiếng chúc mừng chiến thắng và tiếng thở dốc của đồng đội, Bronya và Thùy cũng rất vui.

Cuối cùng thì Bronya cũng không cố được nữa, vết thương trên bả vai cô thực sự rất nặng. Cô đi loạng choạng vài bước rồi ngồi dựa lưng vào thành tường bê tông bắt đầu cố thở, chịu đựng cảm giác đau đớn khủng khiếp đến từ vết thương nặng.

“ Bronya...!”

Thùy ý thức được bạn mình đang đau, cô đi tới bên Bronya mà xem vết thương.

“ Tệ quá, ở môi trường này cậu sẽ bị nhiễm trùng mắt.”

Thùy lấy trong túi cứu thương ra thuốc khử trùng bắt đầu đổ từ từ vào vết thương, Bronya phải nghiến răng chịu đựng.

Máu bắt đầu chảy ra nhiều hơn, Thùy nhìn thấy vậy càng thêm hoảng.

“ Không được rồi...Giúp!...Bronya bị thương nặng mau giúp tôi!”

Lập tức đồng đội của cô bắt đầu chạy tới kiểm tra, Bronya được đặt lên chỗ bậc cao khô ráo, cởi bỏ giáp và bắt đầu được sơ cứu cầm máu. Họ dùng cao sinh học đút và vết thương để ngăn chảy máu, nó dẻo như kẹo cao su cứ đút vào rồi kéo ra lại đút vào tạo thành một đồ cầm máu hiệu quả bao bọc lấy toàn bộ vết thương. Lâu dần nó sẽ tự hòa tan vào máu người khi vết thương dần lành lại.

Họ băng bó cẩn thận, bên Hạo cũng giúp sức bắt đầu dùng thiết bị liên lạc chuyên dụng của mình để tìm trợ giúp bên ngoài.

Bronya dù khỏe tới mấy cũng dần mê man, nhưng ít nhất cô ấy sẽ không chết vào lúc này.

“ Cô ấy là một cô gái kiên cường, cổ sẽ sống.”

Hạ Nguyên trấn an mọi người trong đội về trường hợp của Bronya.

Tàn cuộc.

Trung đội 2 của trung úy Trương và trung đội của trung úy Hạo thành công hạ gục 2 thể biến dị cùng vô số xác sống. Đổi lại bên Trương chết mất một người lính, tự tay vị chỉ huy đã vuốt mắt và cầu nguyện cho người lính xấu số yên nghỉ.

Bên Hạo thì chết mất 10 người, những người còn sống sót cùng khoác vai chụm đầu lại cầu chúc cho đồng đội quá cố được cuộc sống tử tế ở thế giới bên kia. Họ an ủi nhau như một gia đình, họ tự cổ vũ nhau sẵn sàng gạt qua mất mát để tiếp tục thực hiện nhiệm vụ mới với bổn phận là quân cận vệ.

Sau đó Trương và Hạo trao đổi với nhau một chút.

“ Anh đã mất mát nhiều người, xin chia buồn.”

“ Cảm ơn, bên của đồng chí Trương cũng có mất mát. Xin lỗi vì đã kéo anh vào vụ này.”

“ Không sao, quân chủng của chúng ta có thể khác nhau nhưng nghĩa vụ của chúng ta đều giống nhau.”

Hạo đồng tình với câu nói rất hay đó, anh ta nói thêm về việc sau này.

“ Trung đội chi viện sắp tới rồi, sau đó đơn vị của anh và tôi sẽ theo họ ra ngoài.......À và cô gái đó ổn chứ?”

Anh ta nói rồi chỉ khéo về phía nhóm người tụ tập quanh nữ binh bị thương.

Trương chỉ lắc đầu cười.

“ Sẽ ổn thôi, cô gái đó tên là Bronya, cấp hàm trung úy. Cô nàng là người giỏi nhất nhì trong đơn vị của tôi. Theo những gì tôi biết thì cổ còn từng chịu thương tật khủng khiếp hơn nhiều so với bây giờ...”

“ Thế thì tốt rồi, bởi chúng ta sắp sửa di chuyển. Bên anh có cáng cứu thương chưa?”

Trương gật đầu thể hiện là có, anh chỉ hỏi.

“ Sau này các anh sẽ đi đâu?”

Hạo không thể tiết lộ tất cả, chỉ tạm trả lời rằng.

“ Có lẽ chờ lệnh một nhiệm vụ mới, hoặc được điều chuyển về thành phố công nghiệp Komsomolsk Na Amur, ở đó có nhà máy sản xuất máy bay nổi tiếng của phương bắc mà. Chắc một đơn vị bị thiệt hại nặng quân số như chúng tôi sẽ bị đưa tới đó làm bảo vệ nhà máy...”

Anh ta nói với giọng điệu hài hước, nhưng thực ra có lẽ chỉ đang che giấu nỗi buồn và sự mệt mỏi sau cuộc chiến dai dẳng.

Trương cười cười.

“ Ồ, nghe như một kỳ nghỉ vậy, nếu được tôi cũng muốn đưa trung đội của mình tới đó làm bảo vệ…”

“ Ha ha ha ha ha ...”

Hai người phá lên cười lớn, rồi họ cùng tìm cái gì đó để uống trong lúc chờ đợi chi viện tới.

Thể Laser.

Một cường kích Su34M bay trên bầu trời thành phố Trạm Giang với nhiệm vụ ném bom khí độc xuống những điểm tập trung xác sống.

Khí độc sau khi phủ kín nhiều khu vực trong thành phố giờ đã bắt đầu chui xuống dưới cống ngầm, dự là cũng quét sạch nơi ấy.

Phi công lái chính là Alexey, lái phụ là Baksheev cả hai đều là dân từ cộng hòa Buryatia Sakha tham gia liên quân với vai trò phi công chiến đấu trực thuộc không đoàn liên hợp 10.

Alexey nhìn xuống bên dưới từ camera trinh sát mặt đất, nở nụ cười.

“ Thật tuyệt vời Baksheev, tôi đảm bảo trừ bọn cấp 3 ra thì không có tên biến dị nào còn sống được bằng vũ khí của chúng ta…”

Baksheev đáp.

“ Tôi vừa nhận được tin khá hay, một vài đơn vị liều lĩnh xuống tận dưới cống ngầm thành phố để săn tìm xác sống, họ thành công tiêu diệt được vài con cấp 3 và vừa mới được cứu thoát khỏi đó trước lúc chúng ta ném bom.”

“ Vậy nghe ổn đó...”

Alexey cười, anh uống chút nước từ bình giữ nhiệt đặc biệt của phi công.

Lái phụ hỏi.

“ Ném bom xong chúng ta về chứ?”

“ Không, có nhiệm vụ đi kèm là bay lòng vòng yểm trợ hỏa lực cho bên dưới tới khi hết đạn và nhiên liệu mới được quay về.”

“ Tốt rồi, vậy thì chúng ta có thể dạo chơi thêm 30 phút nữa.”

Hai người rất là tận hưởng, họ là phi công lái loại cường kích siêu âm hiện đại nhất thế giới, bay với tốc độ cao ở mọi tầm bay, lượn và nhào lộn trên không dễ dàng. Họ thích thú khi quan sát từ camera trinh sát mặt đất, từ đây họ có thể theo dõi mọi thứ từ bên dưới.

Baksheev.

“ Tôi nghĩ chúng ta nên tăng độ cao trên 2000m...”

“ Được rồi.”

Alexey chỉnh máy bay vọt từ độ cao 1300m lên 2000m, họ bay tốc độ chậm để quan sát dễ hơn bên dưới. Trên máy bay vẫn còn pháo, 2 quả bom hàng không 500lb đủ để hạ thêm một mục tiêu nữa.

Baksheev nhìn vào radar, thấy trong vô số máy bay đồng minh thì có một chiếc rất gần họ và vẫn đang tiếp cận từ bên phải.

“ Ồ nhìn vào radar đi Alexey, chúng ta có bạn.”

Alexey mỉm cười rồi cũng rẽ nhẹ cần lái về bên trái, cứ thế hai máy bay đồng minh chạm mặt nhau.

Từ trong buồng lái họ có thể thấy một chiếc Su 25 bay bên phải mình. Baksheev bắt đầu chỉnh lại hệ thống liên lạc.

Trong hệ thống liên lạc của họ có giọng của phi công khác.

“...Xin chào mấy đồng chí Thú Mỏ Vịt, một ngày tốt lành chứ?...”

Nghe giọng chào hỏi vui tai của đồng bạn, Baksheev đáp.

“...Một ngày rất tốt lành Xe Tăng Bay của tôi. Chúng tôi vừa ở dưới liệng bom khí độc cho lũ biến dị…”

“...Ái chà, thật là ngưỡng mộ quá. Còn tôi thì vừa thả vài quả RBK 500, không biết hạ được bao nhiêu đứa...”

“...Tôi khá chắc rằng nếu anh ném bom chùm không điều khiển thật khéo, thì một ngày sắp tới anh sẽ được lái chiếc Su 39 hiện đại hơn và dùng bom lượn PBK 500 đời mới...”

Nghe Baksheev động viên như vậy, viên phi công lái Su 25 bên phải cười lớn trong liên lạc.

“...Ha ha ha ha ha ...Tôi cũng hy vọng là như vậy, cậu bé của tôi cũng sắp phải đi đại tu mất rồi, sau chiến dịch này...”

“...Chúng ta có quyền hy vọng vào tương lai, nhận tiện tôi là Baksheev từ trung đoàn 125...”

“...Tôi là Boris từ trung đoàn 104, xem ra chúng ta cùng không đoàn liên hợp nhưng chưa tiếp xúc với nhau lần nào...”

“...À tôi còn một lái chính là Alexey cùng đơn vị, anh chàng đang mải điều khiển nên không thấy nói gì...”

Lúc này Alexey mới đáp.

“...Vâng Alexey đây, quá ngài Bak này dường như không để tôi yên...”

Họ nghe thấy tiếng cười của Boris, đơn vị của hai bên nằm ở hai sân bay khác nhau. Sân bay của trung đoàn 104 chỉ toàn cường kích và trực thăng tấn công, còn sân bay của 125 thì đều là tiêm kích tiên tiến hơn.

Baksheev nói.

“...Tôi từng giao thiệp vài lần với mấy phi công Su 25 khác của trung đoàn anh, có lẽ hôm nào đó nghỉ phép chúng ta nên gặp nhau và uống cái gì đó...”

“...Ý hay đấy, cứ hỏi phi công Boris ở đâu thì bọn người trong sân bay đều biết tôi đấy...”

Cứ vậy tự dưng cặp phi công Su 34 kết thêm bạn mới, những cuộc giao lưu qua hệ thống liên lạc vẫn thường diễn ra từ cả thời bình và thời chiến để làm nâng cao tinh thần phi công và xua tan mệt mỏi.

Boris nói trong liên lạc.

“...Có lẽ tôi sắp phải về căn cứ, bom đều đã thả và nhiên liệu đã vơi đi hơn một nửa...”

Baksheev nhìn thấy anh ta vẫy vẫy trong buồng lái, anh liền giơ ngón cái lên đồng tình.

“ Pip piiiiiiiiiiii...Pip piiiiiiiii…!”

m thanh báo động vang lên từ hệ thống điện tử của cả chiếc Su 34 và Su 25 khiến các phi công bất ngờ và bối rối.

“ Cái quái gì vậy Alexey...?”

“ Tôi mà biết được thì tốt, Baksheev kiểm tra bên anh đi.”

“ Cũng có âm thanh tương tự, chúng ta bị ngắm bắn à?”

“ Không, tôi nhớ không nhầm thì...”

Alexey vặn trí não suy nghĩ, rồi anh ta nhận ra mà như muốn giãy nảy lên.

“ Chết rồi! Báo động bị thể cấp 3 Laser nhắm tới, chúng ta đang bị nó nhắm bức xạ!”

Baksheev hốt hoảng.

“ Trời, chúng ta chưa bao giờ đối phó được với thể đó...!”

Bên Boris hỏi trong liên lạc.

“...Này Baksheev. Bên tôi có tín hiệu báo động lạ, các anh có thấy không?...”

Baksheev định cảnh báo nhưng không kịp nữa.

Một tia sáng màu đỏ chiếu qua, cắt vào chiếc Su 25 của Boris. Nó chớp cái phát nổ với lửa và khói đen. m thanh vụ nổ dần dần lan về phía máy bay của họ to rõ ràng.

“ Bùm...Ù u...!”

“ Chết tiệt Boris bị hạ rồi!”

Alexey sợ hãi vội đánh lái vọt lên cao theo góc chéo về bên trái, anh cầu nguyện là mình không chết mất xác như vậy.

“ Tôi sẽ bật tăng đốt, chạy khỏi đây nhanh hết cỡ!”

Su34 bật đốt sau, động cơ rực sáng đẩy máy bay tăng tốc rất nhanh tới vận tốc siêu thanh cố gắng thoát khỏi vùng bắn của thể cấp 3 Laser.

Baksheev liên lạc về tổng đài.

“...Vịt trời 6 xin báo cáo bộ chỉ huy. Chúng tôi đang bị thể Laser chiếu xạ!...Nhắc lại chúng tôi đang bị thể Laser chiếu xạ!...”

“...Số 6 xin xác nhận lại, có đúng là thể Laser không?...”

“...Tôi không có đùa, chắc chắn. Một chiếc Su 25 của trung đoàn 104 vừa nổ tung bởi tia Laser ngay trước mặt chúng tôi!...”

Bên điều hành hàng không của trung đoàn 125 cũng đang rất bối rối với cuộc gọi cấp cứu hiếm hoi này. Bọn họ thử xác nhận với cả trung đoàn 104, còn về người trực liên lạc bắt đầu nhắc nhở khẩn cấp.

“...Vịt trời 6 đúng không. Tăng tốc hết cỡ trở về đây, sử dụng mọi biện pháp tránh né mà anh có trên máy bay...”

Baksheev nghe rất không lọt tai, biện pháp tránh né nào nữa cơ chứ. Kể cả họ có dùng khả năng cơ động để né tránh thì cũng không thể thoát khỏi tia Laser thần chết.

“ Pip piiiiiiiiiii...!”

“ Cái quái, bay nhanh thế này vẫn chiếu xạ được á?”

Baksheev có phần hoảng, nhưng anh ta vẫn giữ được sự bình tĩnh của một phi công.

Alexey cũng vậy, cả hai đều hoảng khi thấy chiếc Su 25 bị hạ như thế nào. Nhưng họ vẫn lấy lại bình tĩnh nhanh, thở đều, thứ duy nhất cho thấy họ đang hoảng là giọt mồ hôi và tiếng nói có phần gay gắt.

“ Tôi sẽ thực hiện tránh né.”

Alexey bắt đầu cố gắng bay vật vờ xoắn trái xoắn phải với hy vọng họ ổn, đốt sau vẫn chưa tắt hẳn mà bay như vậy rất hại cho khung thân. Nhưng họ không quan tâm, bị chiếu xạ giờ chỉ có chết.

“ Tôi sẽ dùng bom khói, đó là thứ duy nhất hiệu quả với lũ Laser.”

Baksheev nói, tay bật công tắc. Pháo bắn ra nổ thành chùm khói màu xám đen lớn che lấy một khoảng bên dưới và sau đuôi họ.

“ Thả pháo sáng…!”

“ Không, nó không có tác dụng với Laser...”

Vừa dứt lời thì một tia Laser đỏ rực chiếu sượt qua trên đầu họ, đủ nóng để làm sơn máy bay phải bốc hơi.

“ Hãi thật...”

Alexey vội thúc đầu hạ thấp xuống, không tránh né nữa mà cắp mặt bay nhanh hết sức.

Cái tiếng piiii đó vẫn còn âm ỉ không hết báo hiệu chuyện chẳng lành, Baksheev tiếp tục bắn pháo khói lần nữa. Một tia Laser khác bánh chệch khỏi bọn họ nhờ khói che mờ mắt của tụi biến dị Laser.

“ Tôi hết khói rồi Alexey, hết thật rồi...”

“ Kết thúc ở đây rồi, Baksheev xin lỗi anh nhưng dù bay thế nào cũng chẳng thoát được bọn Laser này.”

Alexey nghe rõ tiếng piiii mới lại vang lên, anh đoán có thể góc bắn của quân Laser rất rộng, chúng có thể đứng ở nóc tòa nhà cao tầng để bắn họ. Với một góc bắn rộng và phạm vi khóa mục tiêu rất xa của mắt bọn chúng, thì dù Su 34 của họ có bay thoát khỏi không phận Trạm Giang cũng bó tay chịu chết.

“ Baksheev, chúng ta phải bỏ máy bay thôi, chuẩn bị phóng ghế!”

Baksheev nghe Alexey nói vậy cũng sờ tay vào khóa phóng, anh ta mặc dù không muốn từ bỏ như vậy nhưng chẳng còn cách nào khác.

“ Được...”

Alexey phóng ghế lên trước, buồng kính của họ bật rơi ra và ghế của Alexey đưa anh ta bay lên cao, tiếp đó là Baksheev phóng theo.

Khi đủ tầm thì khế cũng hết lực đẩy, dây đai an toàn tự động tháo khóa và dù sau lưng họ tự bung ra.

Hai người đều bình an thả dù từ cao, họ chỉ thấy chiếc Su 34 của họ bay không có người kiểm soát và bị tia Laser chiếu qua đứt lìa làm đôi bắt đầu bốc cháy rơi xuống.

“ Suýt chết, may mà bung dù kịp.”

Alexey sẽ không bao giờ quên cái lần chết hụt này, còn Baksheev trên cao hơn thì chỉ hướng ánh mắt về phía thành phố Trạm Giang.

“ Chúng ta rồi sẽ quay trở lại làm gọi bọn ngươi sớm thôi, lũ Laser!”

Tin xấu.

Bộ chỉ huy chiến trường nhận được tin xấu về việc xuất hiện thể Laser, bọn họ tập hợp lại những chỉ huy mặt trận và nhất là của bên không quân để thảo luận cách ứng phó ngay trong buổi chiều hôm đó.

Có các đại diện từ các lữ đoàn tham chiến tại tỉnh Ninh Giang, bọn họ nhìn vào màn hình LCD lớn phát lại đoạn video ghi hình ảnh một chiếc Mi8 của liên quân bị bắn rơi bởi Laser đỏ.

“ Trên trực thăng có hơn 20 người và họ đều đã chết!”

Người chủ trì cuộc họp nói với giọng chua chát, đồng thời trợ lý của ông ta cũng báo cáo.

“ Tôi đã thống kê được chúng ta trong ngày hôm nay mất một tiêm kích bom Su34 với 2 phi công may mắn thoát nạn, 1 cường kích Su25 bị rơi chưa tìm thấy xác cùng phi công đã mất tích. 1 chiếc Mi8 chở 23 người bị rơi ngay trong thành phố thủ phủ tỉnh là Trạm Giang với tất cả người trên chuyến bay đều thiệt mạng, và còn 2 UAV Sirius bị đốt cháy ở thị trấn Tây Bộ...”

“...Hiện tại đã cho đình chỉ mọi hoạt động hàng không trong địa phận tỉnh Ninh Giang ngoại trừ việc sử dụng thiết bị bay cỡ nhỏ Drone.”

Tình hình biến chuyển khá xấu làm mọi người căng thẳng, người đầu tiên mở lời là viên đại tá không quân Nikolaev người vốn chỉ huy không đoàn liên hợp 10. Một lực lượng hỗn hợp của nhiều đơn vị con có nguồn gốc từ nhiều nước cộng hòa thành viên trong liên quân.

“ Tôi nghĩ rằng chúng ta nên ngay lập tức tổ chức tìm diệt bọn chúng thật nhanh, gọn. Sử dụng UAV làm mồi nhử dụ lũ khốn đó bắn Laser rồi dùng tới trực thăng vũ trang hoặc UAV mang tên lửa chống tăng hạ chúng.”

Người chủ trì mỉm cười.

“ Rất quyết liệt thưa đại tá, đó là một ý kiến hay.”

Nikolaev đã để xấu mặt khi tự tiện dùng không quân oanh tạc bừa bãi toàn tỉnh Ninh Giang, ông ta đã bị khiển trách bởi phó tư lệnh Hân Nghiên cùng ban chỉ huy tối cao của liên quân.

Do đó ông ta không thể để xấu thêm hình ảnh của mình và cả lính của mình như vậy thêm nữa. Liên quân là một tổ chức quân sự luôn nổi tiếng là hoạt động hiệu quả cao, sẽ không chấp nhận những thành phần yếu kém.

Một người khác đề nghị.

“ Có thể dùng thêm cả lực lượng bộ binh, các lữ đoàn đều có thể cắt ra những đội đặc nhiệm riêng hỗ trợ việc tìm diệt quân Laser. Ngoài ra các đơn vị cận vệ chẳng phải có mặt ở đây sao, họ có thể giúp đỡ rất đắc lực.”

Mọi người đều gật đầu ưng bụng với cách này, người chủ trì cũng đồng tình.

“ Đó là biện pháp cần thiết, tất nhiên việc nhờ vả bên cận vệ sẽ là biện pháp phụ. Họ có nhiệm vụ riêng và nhân số không nhiều, ngoài ra thì tình hình nếu tệ hơn thì sẽ tiến hành rải khói diện rộng để khiến bọn Laser bị mù. Máy bay hoàn toàn có thể bay tầm cao ném bom dựa theo tọa độ mà lực lượng mặt đất gửi, mặc dù cách này kém hiệu quả hơn bình thường...”

“...Tuy nhiên chúng ta cần nhanh chóng giải quyết dứt điểm, tôi đã bất ngờ khi những thể cấp 3 nguy hiểm như Laser đột nhiên xuất hiện, bây giờ chúng còn hoạt động vô tổ chức nhưng ai biết được sau này xuất hiện cả thể cấp 4 có trí tuệ thì thật nguy hiểm.”

Một vị trung ta khó hiểu.

“ Tại sao trong thời gian ngắn như vậy đã xuất hiện cả thể Laser rồi? Thông thường có khi nửa năm chúng mới bắt đầu xuất hiện từ những quần thể biến dị khổng lồ cơ mà?”

Người khác bèn thử nêu một giả định.

“ Có thể chúng gặp được môi trường thuận lợi hơn để phát triển và đẻ trứng sinh sản thêm. Như vậy sẽ có một con Laser biết đẻ trứng và những con con của chúng hiện đã bắt đầu hoạt động, chúng ta cần rà soát khẩn những hệ thống đường cống ngầm nơi an toàn và ẩm ướt thuận lợi cho chúng phát triển.”

Người chủ trì chống đầu gậy xuống bàn, nghiêm giọng nói.

“ Vậy thì hãy dùng mọi vũ khí, nhân lực mạnh của chúng ta để triệt hạ những cái tổ thật sớm. Dùng cả bom xuyên bê tông nếu cần để đánh phá cống ngầm, phải giải phóng mối nguy cho không quân để chúng ta có lực lượng yểm trợ hỏa lực cho bộ binh tái chiếm lãnh thổ.”

Sau đó cuộc họp kết thúc với một mục tiêu thống nhất chung.

Đôi nét về thể Laser, vũ khí phòng không sinh học cực kì nguy hiểm.

Không có kẻ nào gây sự với phương bắc là được yên ổn, bởi họ có một công cụ trả đũa hiệu quả mang tên liên quân.

Huống chi vài con quái vật biến bắn Laser, chúng có thể hạ được vài máy bay và bài binh lính, phi công. Đổi lại thì chúng và cả tổ của chúng đều sẽ tuyệt chủng.

Thể biến dị cấp 3 mang tên Laser tuy chỉ phân cấp 3 theo thang đo 5 cấp độ biến dị của liên quân đặt cho một dạng vũ khí sinh học thời đại mới gây biến dị sinh học ở người và động vật.

Tuy chỉ phân cấp đó, một cấp độ tuy đáng sợ đối với người thường nhưng vẫn là yếu so với một đội quân có khí tài hạng nặng. Nhưng thể Laser luôn là dạng biến dị được ưu tiên tiêu diệt sớm nhất trong số các thể cấp 3.

Chúng có đặc điểm là thân hình giống đà điểu, nhìn bề ngoài lớp da nhăn nheo của nó tạo hình cảm giác giống như lông chim và thân của nó cũng có hình dạng tương tự. Chân của loại biến dị này vốn là chân người bị biến dị dài ra tạo hình cũng giống chân chim đà điểu lớn.

Tuy nhiên sự biến dị đáng sợ nhất là cái đầu, cấu tạo cũ của đầu người hoàn toàn bị phá vỡ. Đôi mắt bị sinh trưởng to tới mức đột biến nhìn không khác gì 2 cái đèn pha chiếu sáng cỡ lớn.

Hệ thống ăn uống của nó bị teo nhỏ và dài ra như một cái vòi, loài này chuyên hút chất dịch từ xác chết của bất kì sinh vật nào để ăn, chúng cũng thích hút một số loại hóa chất. Điểm đặc biệt nhất không chỉ là đôi mắt quá khổ mà còn là não người.

Não người trong chúng còn nguyên vẹn, nhưng được tiến hóa để thiên về kết hợp với đôi mắt. Đôi mắt của thể Laser to bất thường và sự tiến hóa về khả năng nhìn của nó đã tới tầm cao mới.

Liên quân qua thử nghiệm ghi nhận mắt của thể Laser có thể nhìn thấy mục tiêu lạ cỡ máy bay nhỏ ở độ cao 20km tính từ vị trí nó đứng. Đó là một tầm quan sát đáng sợ không kém radar, ngoài phạm vi nhìn cao nhất thì khả năng nhìn xa của nó cũng có thể tới hơn 100km tính từ vị trí đứng.

Mắt của thể Laser tiến hóa để trở thành một thiết bị phát hiện và ngắm bắn, đồng thời nó có thể hội tụ bức xạ từ mặt trời cộng với năng lượng cao từ quá trình cộng tác sinh hóa trong cơ thể.

Từ đó phóng ra một tia Laser màu vàng hoặc đỏ thiêu rụi thứ gì dính phải, đủ sức hạ mọi máy bay thông thường. Mặc dù một số loại vật liệu có thể chịu nhiệt từ tia Laser cường độ cao của nó, nhưng vật liệu như vậy lại không thích hợp cho sản xuất phương tiện bay đại trà.

Bộ não của thể Laser giống như một bộ xử lý tín hiệu, một dạng máy tính sinh học thông minh. Nó tự tính toán độ cao và phương hướng mục tiêu với tốc độ không kém gì máy tính hiện đại trên các đài radar dẫn bắn, từ đó nó lựa chọn mục tiêu và điều khiển cặp mắt bắn tia Laser.

Có thể nói quân Laser là lực lượng phòng không của sinh vật biến dị, một loại vũ khí phòng không sinh học rất hiệu quả và nguy hiểm. Rất khó để phương tiện bay sống sót khi nó phóng Laser trừ khi dùng đạn khói đặc biệt gây mù tầm quan sát của nó, tuy nhiên có thể săn nó hiệu quả từ phương tiện bay tầm cực thấp hoặc bộ binh.

Ngoài ra một chiến thuật nữa được liên quân hay áp dụng là xả khói che kín bầu trời một khu vực và để máy bay bay trên tầng khói đó. Thể Laser không có mục tiêu sẽ không thể bắn, còn máy bay của liên quân vẫn có thể yểm trợ hỏa lực dựa vào tọa độ do bộ binh gửi tới.

Thể Laser cũng có thể bắn cả lực lượng mặt đất, nhưng sẽ chậm chạp và kém hiệu quả hơn rất nhiều. Chúng thường phải mất hàng cả chục phút để nạp lại năng lượng bắn với cường độ cỡ trung bình và hàng tiếng để nạp đủ năng lượng bắn tia laser cường độ nhiệt lớn.

Ngoài ra chúng không dễ sinh sản nếu không có điều kiện môi trường thuận lợi, chúng là lực lượng rất nguy hiểm nhưng cũng là của hiếm của đội quân quái vật biến dị.

Với hình hài giống một con đà điều có đầu của ốc sên và miệng của loài bướm hút mật, thể Laser rất dễ được nhận biết. Liên quân đã phát triển cả một loại thiết bị cảnh báo sớm khi bị nó chiếu xạ ngắm bắn. Thể Laser cũng có phân chia thành loại kích cỡ trung bình hoặc loại siêu khổng lồ.

Loại siêu khổng lồ từng xuất hiện trong chiến tranh 40 năm ở giai đoạn cuối thuộc chiến dịch Tái Chiếm Siberia. Đó là một cuộc chiến giữa phe Liên Bang phía đông với nòng cốt là liên quân phương bắc đối đầu với Liên Minh phía tây.

Trong đó các vũ khí sinh học được Liên Minh sử dụng phát tán vào vài khu dân cư nhỏ ẩn sau các mỏ than khổng lồ của vùng Siberia từ trước. Rồi khi phe Liên Minh thất thế và rút lui, họ để lại rắc rối cho liên quân phương bắc.

Những thể Laser khổng lồ cao tới 50m xuất hiện từ dưới lòng hầm mỏ trồi lên mặt đất mà thiêu cháy nhiều đơn vị tiên phong của liên quân, thậm chí còn triệt hạ nhiều phi đội ném bom tầm cao một cách dễ dàng. Thiệt hại của liên quân là rất khủng khiếp và họ đã phải dùng mọi vũ khí hạng nặng tầm xa chính xác cao bắn từ mặt đất với số lượng lớn để hủy diệt số thể Laser nguy hiểm này.

Tìm diệt.

Một chiến dịch cấp độ chiến thuật được triển khai là tìm kiếm và tiêu diệt lũ Laser, liên quân sử dụng UAV trinh sát tầm cực thấp phối hợp cùng Drone cảm tử, trực thăng vũ trang, bộ binh truy quét những nóc nhà cao tầng đầu tiên.

Họ đã phát hiện và tiêu diệt 14 cá thể Laser ở trên các nóc nhà, tiến hành tiêu hủy nhiều cái tổ cỡ nhỏ nằm trong các tòa nhà kín.

Với những cái ổ lớn nằm dưới đường cống, đường hầm ngầm tồn tại từ thời chiến tranh 40 bị bỏ hoang, chúng lần lượt được tìm thấy và bị ngắm tọa độ dẫn bắn cho các loại tên lửa đạn đạo tầm ngắn của Iskander-M hoặc các loại tên lửa hành trình đối đất có đầu đạn xuyên bê tông từ hệ thống Iskander-K

Không quân cũng triển khai máy bay cường kích bom sau khi các nóc nhà lớn trên phần lớn các thành phố của Ninh Giang được dọn dẹp. Mục tiêu của họ là yểm trợ hỏa lực cho mặt đất và đồng thời ném bom xuyên bê tông diệt trừ bất kỳ cái ổ nào của sinh vật biến dị dù là của thể Laser hay bất kì thể nào.

Bộ binh được cử tới hỗ trợ truy quét những cái ổ, họ hữu dụng khi chỉ điểm tọa độ, sử dụng C4 và súng phun lửa để diệt những cái ổ nguy hiểm bị bỏ sót lại.

Cuộc chiến sẽ còn tiếp diễn trong nhiều ngày nữa, với việc tiêu diệt các thể Laser, lực lượng liên quân có thể an toàn triển khai mọi hỏa lực của mình bao vây truy quét tất cả những bầy sinh vật biến dị trong địa phận tỉnh, hướng tới chiến thắng toàn diện.

Cánh đồng chết.

Vùng đồng ruộng nông thôn cách thị trấn Tây Bộ 3km về phía đông, vùng đồng ruộng mênh mông chỉ bị duy nhất những kênh mương nhỏ và một con đường quốc lộ cắt qua. Đây là khu vực xanh tốt của Ninh Giang, khu vực làm nông chủ yếu nhất.

Tỉnh Ninh Giang nhìn từ trên cao cảm tưởng như bị chia thành 2 thế giới khác biệt. Một bên phía tây là những đồng cỏ khô với môi trường bán hoang mạc đặc trưng của vùng trung á, nửa phía đông còn lại là môi trường ôn đới ẩm hơn cho phép thực vật sinh trưởng.

Phía tây là vùng biên giới với những thành phố công nghiệp vùng biên lớn nhưng chật chội bởi người di cư. Còn nửa phía đông là vùng đất nông nghiệp xen kẽ những khu đô thị hiện đại sầm uất của người gốc Hoa Hạ.

Nơi này chủ yếu kinh tế hàng hóa thương mại, giao thông nên sạch sẽ và sung túc hơn. Đồng nghĩa với đó là nhiều xác sống và thể biến dị hơn.

Thủ phủ của Ninh Giang là thành phố Trạm Giang một trung tâm giao thông lớn với đường sắt và đường bộ xuyên qua đây.

Còn 2 thị trấn Tây Bộ và Đông Bộ nằm dịch lên hướng tây bắc, cả 2 thị trấn nông nghiệp đều có đường quốc lộ đi qua.

Lúc này UAV trinh sát bay trên cao đã chụp những bức ảnh đáng sợ về cánh đồng nằm giữa hai thị trấn này, một cánh đồng khá lớn với sương mù nhẹ đang lộ rõ hàng vạn con xác sống và sinh vật biến dị lúc nhúc trong đó.

Tin báo bay về bộ chỉ huy mặt trận trong chớp mắt, lập tức lữ đoàn bộ binh cơ giới 76 của liên quân vốn được để dành làm dự bị đã được triển khai theo hướng quốc lộ tới Đông Bộ.

Đại đội trinh sát của lữ đoàn 76 đã có mặt tại trục quốc lộ gần thị trấn Tây Bộ mới bị không kích từ hôm qua. Chỉ huy đại đội là đại úy Nikephoros đang cùng người của mình đứng trên nóc xe bọc thép để quan sát cả một bầy xác sống khổng lồ phía xa họ.

“ Nhiều quá, thế này cũng đông quá rồi.......!”

Anh ta không thể tưởng tượng tại sao vùng nông thôn lại có thể nhiều xác sống tụ tập như vậy, man mắn là chúng không ở gần đường quốc lộ.

Trợ lý của anh ta nhìn qua ống nhòm, tạm ước tính.

“ Có lẽ tới vài chục vạn cái đầu........”

Ở xe trinh sát BRDM-2, có 3 chiếc được trang bị khí tài trinh sát hiện đại gồm một chiếc trang bị radar bộ binh, hai cái còn lại trang bị hệ thống trinh sát quang học.

Cách đó 20m có một chiếc khác thuộc bản RkhB trang bị thiết bị quan trắc sinh học, máy đếm và cảm biến đo lường không khí. Nó được sử dụng để quan sát nồng độ mầm bệnh không khí có trên một bầy xác sống bất thường.

Kết quả sau đó chuyển về máy tính bảng của Nikephoros, sau đó chuyển về bộ chỉ huy.

“ Nồng độ này ngày càng cao lên, không giống như một cái tổ nhưng giống như một bầy xác sống được tập hợp dần dần.”

Trong một biểu đồ có màu vàng rồi cam và đỏ đậm theo kiểu từ bên ngoài vào trong màu càng đậm, phụ tá chỉ về khu trung tâm của bầy xác sống. Màu vàng là nồng độ nhiễm thấp có lẽ là xác sống cấp 1, vàng màu đậm hơn sẽ là thể biến dị mạnh hơn.

“ Một số chấm đen, thể cấp 3 chắc luôn thưa ngài.”

“ Đúng vậy, bây giờ mà có một quả bom ném vào đằng giữa bầy thì tốt.”

“ Tôi đề xuất không kích chứ?”

“ Không, không quân đang bận rộn lên từng ngày. Lữ đoàn của chúng ta sẽ là lực lượng dọn dẹp tốt nhất bây giờ.”

Lúc này trên đường quốc lộ hướng Đông Bộ xuất hiện một đoàn xe thiết giáp nặng đi tới, vị chỉ huy mỉm cười chỉ tay về đó.

“ Vừa nhắc diều hâu thì diều hâu tới, thấy không......”

Viên phụ tá ngạc nhiên.

“ Cả lữ đoàn cùng xuất trận, xem ra lần này cảnh tượng sẽ hoành tráng lắm đây.”

Lữ đoàn 76 xuất xứ từ cộng hòa Kamchatka, một nước cộng hòa nằm hoàn toàn ở viễn đông vốn từng thuộc Nga cũ. Họ được trang bị những vũ khí tốt nhất cũng như những người lính đáng tự hào nhất của đất nước, cộng hòa đã gửi họ tới đây để thực hiện nghĩa vụ cao cả của mình.

Đi đầu là một chiếc xe tăng T80BVM với lá cờ cộng hòa và lá cờ liên quân tung bay ở hai bên nóc tháp pháo. Theo sau là hàng đoàn xe tăng, xe thiết giáp các loại chất đầy lính ngồi trên nóc.

Một chiếc BTR từ trong đoàn thiết giáp lách xuống ruộng khô, đi vọt qua cả xe tăng dẫn đầu và nhanh chóng tới rất gần chỗ xe mà Nikephoros đứng. Anh có thể nhận ra đó là biến thể BTR-82AK, một chiếc xe chỉ huy với những ăng ten dài và phần đuôi nhô to ra cùng tháp pháo được thay bằng đài lắp thiết bị quan trắc tầm xa.

“ Ồ xem này, vị cấp cao nào đang tới thăm chúng ta.”

Viên phụ tá thì cười cười đáp lại chỉ huy của mình.

“ Xe của người cấp cao hơn ngài chắc luôn........”

Khi chiếc xe tới sát họ, cửa hông mở ra với một nữ binh ló đầu nhìn.

“ Nike, tôi có tới sớm quá không?”

Viên đại úy chỉ cười.

“ Không, quý cô đến rất đúng lúc. Bọn tôi còn đang định chạy khỏi đây vì bầy biến dị quá nguy hiểm.”

“ Ồ tốt, các anh vất vả rồi. Nhờ những tình báo mà các anh thu được bộ chỉ huy mới quyết định cho lữ đoàn của chúng ta tham chiến, anh em binh sĩ nợ các anh một lời cảm ơn.”

Nikephoros cười vui, anh nhảy xuống xe đi tới gần người phụ nữ đó. Đấy là chỉ huy của toàn bộ lữ đoàn, là cấp trên của anh ta. Đại tá Amanda 36 tuổi còn trẻ nhưng đã có đủ thành tích để lãnh đạo lữ đoàn 76 tinh nhuệ.

Hai người cũng khá thân thiết với nhau bởi do đặc thù nhiệm vụ, Nikephoros có nhiều thời gian để tiếp xúc và trao đổi với cấp trên của mình.

“ Cô tới đây mà không ai cản sao?”

“ Không, làm gì có ai ở bộ chỉ huy mặt trận bây giờ có thời gian mà để ý tới việc một người biến mất chứ...”

Nikephoros cười khổ, dẫu sao thì đáng lẽ ra cô ta cũng nên báo lại một tiếng với ai đó trước khi tới đây.

“ Chúng ta tấn công luôn chứ thưa cô?”

Amanda cười mỉm, ra lệnh từ trong hệ thống liên lạc chung của cả lữ đoàn.

“...Toàn quân từ đường quốc lộ bắt đầu tấn công!...”

Hàng dài xe quân sự đi trên đường quốc lộ lập tức quay xe về phía bên phải bắt đầu triển khai theo kiểu càn quét, một dải khí tài thiết giáp lấn vào cánh đồng và thả bộ binh xuống đất, bộ binh đi ngay theo xe thiết giáp rất nhịp nhàng.

“...Các xe đi từ từ thôi để bộ binh đi theo, các chỉ huy nhanh chú ý chỉ đạo quân của mình di chuyển đều bắn cho chuẩn vào...”

Amanda nhìn qua ống nhòm, nhận xét với Nike.

“ Có lẽ sẽ khó khăn đấy, nhìn sơ sơ tôi cũng thấy vài con gì đó kỳ dị chạy quanh đồng cỏ.”

Nike đáp.

“ Có một số sinh vật cấp 3 tập trung ở trung tâm của bầy, tôi sợ bọn chúng có một thể cấp 3 có trí tuệ bậc cao chỉ huy.”

“ Làm sao tự dưng lại có nhiều xác sống tập trung tại một cánh đồng trống như này, kể cả có là bị sinh vật bậc cao điều khiển cũng không thể đông tới hàng vạn con được.”

Trước câu hỏi của Amanda, Nikephoros đành giải thích với khuôn mặt buồn bã vô cùng khổ tâm.

“ Khi Ninh Giang xảy ra nội loạn, rồi sau đó là dịch bệnh bùng phát. Một lượng lớn dân chạy nạn từ các thành phố đã tới tập trung ở trại tị nạn tạm thời do chính quyền địa phương lập ra. Và cánh đồng này là một trong số đó, đáng tiếc là có lẽ trong số người tị nạn có nhiều thành phần mang mầm bệnh, hoặc là phần lớn họ mang mầm bệnh. Bọn tôi tìm thấy rất nhiều dấu vết hàng rào và lán trại hỏng ở cả khu vực này...”

Nghe tới đây, mặt mũi tươi vui của Amanda cũng dần biến mất. Lòng cô như quặn thắt lại khi nghe tới thảm cảnh đó, thử hỏi bao nhiêu gia đình đã tới đây với hy vọng sống sót để tất cả họ đều chết và trở thành quái vật.

Ước gì liên quân có thể tới sớm hơn, nhưng điều đó là không thể xảy ra, những con người vô tội này đã không thể chờ được bất kỳ sự hỗ trợ nào từ bên ngoài. Bây giờ lữ đoàn của Amanda chỉ là tới để dọn dẹp những thứ từng là con người trước kia, thật đáng buồn.

“ Vậy thì không được để cho bất kỳ ai thoát...”

Nike gật đầu hiểu ý, trận càn đã bắt đầu rồi.

Dàn xe tăng T72B3M đi vọt lên trước đội hình thiết giáp bắt đầu nã pháo đồng loạt, đạn HE thổi bay bầy xác sống tứ tung. Cả bầy bắt đầu nhận ra sự hiện diện của kẻ lạ mặt mà rầm rậm tiến tới.

Nhưng lưới hỏa lực của lữ đoàn 76 dần dày đặc, đội hình xe BMP2 và 3 phía sau khai hỏa đồng loạt, xen kẽ giữa các xe là bộ binh điểm xạ liên tục.

Hai bên cánh là xe T80BVM cùng các loại xe hỗ trợ tăng đời mới BMPT72 nã pháo liên tục quét vào sườn của bầy biến dị.

Ở cách đây tới 10km, tiểu đoàn pháo binh của lữ đoàn bắt đầu nã pháo tự hành và pháo phản lực phóng loạt dội thẳng xuống đầu bầy xác sống, nhất là ở vị trí trung tâm bầy theo chỉ dẫn tọa độ từ đại đội trinh sát.

Trực thăng vũ trang của lữ đoàn tiến hành bắn rocket và thả bom napalm quét sạch phía sau bầy xác sống, đảm bảo chặn đường thoát của những thể biến dị bậc cao trong bầy đàn.

Đó là một cuộc tàn sát một chiều, bên quân đội quá đông, quá mạnh về hỏa lực. Phần lớn những xác sống và quỷ hút máu thông thường không phải đối thủ của họ, những thể biến dị cấp 3 liều mình lao vào đầu xe tăng không có nhiều ý nghĩa.

Mạng liên lạc của lữ đoàn nhộn nhịp vô cùng.

“...Chúng nó đang lao vào cảm tử!...”

“...Bắn đi, đừng dừng lại dùng cả 12,7 bắn đi. Ngăn không cho chúng tiếp cận bộ binh!...”

“...Xẹt!...Bên cánh phải! Một bầy nhỏ bên cánh phải!...”

“...Chúng nó bâu đầy xe tôi!...”

“...Bộ binh cầu cứu kìa...”

Một số thể cự giác biến dị cấp 3 húc thẳng đầu vào xe tăng, chúng còn làm lật một chiếc BMP2 trước khi bị đạn HE thổi bay nửa cơ thể. Bầy xác sống đông đảo vẫn lách qua được đội xe tăng đi đầu mà giáp lá cà với bộ binh, gay ra cuộc giao tranh rất tàn khốc mặc dù phần thắng thuộc về bộ binh trang bị nặng.

“...Có sói!...Thể cấp 3 giống sói gai!...”

Mấy thứ giống sói khổng lồ bắn từ lông cứng như thép ra xung quanh đâm chết 2 lính bộ binh và làm hư hại xe thiết giáp, nhưng khi hết lông chúng cũng dễ dàng bị giết bởi 12,7mm.

Các thể cự giác với lớp vỏ cứng ở trước đầu trông như tam giác long thời tiền sử, nếu không phải vì cái mặt người cùng xương sọ cứng và vảy phát triển quá khổ của chúng thì chẳng ai ngờ rằng chúng từng là con người.

Hầu hết lũ biến dị đều bị ưu tiên bắn chết từ sớm bởi xe tăng, các kíp lái đã rất vất vả vì chúng khá đông. Một số loại cấp 3 còn cố bỏ trốn nhưng không thành.

“...Xe tăng số 101 bị thứ gì đó bám vào bánh xích...”

“...Ôi chết tiệt, một con thằn lằn không chịu buông tha cho chúng tôi dù nó đã chết!...”

“...Ai đó yểm trợ cho xe 101 tháo xích đi...”

“...BMP đâu rồi, bắn yểm trợ...”

Pháo 30mm của BMP2 tỏ ra hiệu quả khi bắn đạn nổ mảnh văng thổi bay hàng tá xác sống cấp thấp vốn phiền phức, yểm trợ kíp xe tăng gỡ xác con thằn lằn biến dị khỏi xích để tiếp tục hành tiến.

“...Cảm ơn bạn tôi...”

Lữ đoàn quét nát bầy biến dị, bắt đầu tiêu diệt tàn cuộc của những con còn sót lại.

“...Chúng tôi sẽ quét sạch chúng, điều đó là cần thiết để kết thúc thảm họa này. Hãy chấm dứt nỗi đau khổ của những con người tội nghiệp đó!...”

Lời của tiểu đoàn trưởng Kalais của tiểu đoàn bộ binh cơ giới số 4 nói với các đơn vị bạn xung quanh.

Một dải đồng bằng rộng lớn vương vãi tử thi chết, cỏ cây bị nhuộm màu của máu thịt vương vãi. Bánh xích của xe thiết giáp nào cũng dính đầy dịch nhầy và thịt vụn, bộ binh thì lấm tấm bẩn bởi bùn ruộng và màu thối.

Lữ đoàn 76 thành công dọn dẹp một bầy xác sống tự phát trong 3h đồng hồ, họ bây giờ đã bắt đầu thu dọn tàn dư để đem đi hỏa thiêu.