Chương 12: Mối quan hệ cách biệt giữa hai kẻ đang ế tới già và cuộc đào thoát ngoạn mục của một trung đội lính

3 năm trước.

Ánh Nguyệt khi này đã thôi hoàn toàn các chức vụ trong chính quyền Liên Bang và bộ chỉ huy Liên Quân Phương Bắc.

Cô bây giờ là người bình thường, bắt đầu hòa nhập và sống như một nhân viên văn phòng bán thời gian tại trụ sở của MC chi nhánh Giang Tây, cách Hạ Liêu 40km về phía đông bắc.

Bề ngoài làm một nhân viên bán thời gian nhàn hạ, thú vui của cô là đến trụ sở để hóng chuyện drama của các đồng nghiệp.

Xử lý mấy công việc bàn giấy lặt nhặt với trình độ của cô thì không khó, cô cũng không chạy theo chỉ tiêu của công ty.

Đơn giản Nguyệt đi làm vì quá rảnh, ở nhà cô có thể chỉ đạo hoạt động của MC từ xa nên không có nhiều việc lắm.

Thường ngày chỉ ăn tiền cổ tức từ danh phận cổ đông lớn nhất MC cũng chả để làm gì, bản thân tập đoàn cũng có CEO giỏi lo hết mọi chuyện cho cô rồi.

Hằng Liên thì hàng ngày đi học sớm, bản thân Nguyệt vẫn thoải mái chuẩn bị bữa sáng cho con gái và vận hành vài thiết bị robot dọn dẹp ở nhà, nói chung cuộc sống của cô đúng chuẩn công chức nghỉ hưu nhàn hạ.

Tưởng rằng mọi thứ êm đềm như vậy, nhưng mà cuối cùng chính mẹ của cô thì lại không để cho cô được yên.

Lý do là bởi tới tầm tuổi được coi là trung niên này, Nguyệt vẫn chưa lấy chồng.

Nhược Hy Ái Linh, mẹ của Nguyệt là người phụ nữ lấy chồng từ rất sớm và đã có 5 đứa con trưởng thành giỏi giang.

Hiển nhiên bà sẽ có mối quan tâm tới cuộc sống gia đình của riêng các con mình.

Một cuộc điện thoại không mong muốn đã gọi tới máy của Nguyệt, cô bắt đầu nghe lời càm ràm từ mẹ mình và còn bị bắt đi xem mắt với bên mà bà ấy liên hệ.

“...Mẹ à con còn trẻ và có rất nhiều việc phải lo. Bây giờ yêu ai lấy ai điều đó quá xa vời với con...”

“...Con đã gần 50 tuổi rồi đấy con gái trẻ ạ...”

Ái Linh mỉa mai con gái mình rằng cô đã quá tuổi kết hôn rất nhiều.

“...Trên căn cước công dân của con mới hơn 40 mà?...”

“...Đừng có đùa với mẹ, cái căn cước giả đó gạt được người nuôi con từ bé sao? Mau mau chuẩn bị ăn mặc thật đẹp cho mẹ!...”

“...Nhưng mà...”

“...Anh trai con vừa mới lấy vợ rồi, chị gái con cũng đã có chồng có con, em gái con cũng thế. Trừ đứa út thì còn quá trẻ nên mẹ không nói thì chỉ còn mỗi con là định độc thân cả đời, nhà họ Chu không thể không có cháu chắt!...”

“...Nhưng điều đó thì liên quan gì tới con đâu mẹ, mẹ đâu có thiếu cháu để bế bồng?...”

“...Nói tóm lại con phải nghe mẹ, bằng không thì cắt bỏ họ Chu khỏi tên đi...”

“...Mẹ ơi từ từ đã...”

Bà mẹ cúp máy không cho Nguyệt cầu xin, cô bắt đầu muốn khóc vì tủi thân lắm rồi đây.

Khổ sở mỗi lần mẹ cô gọi điện về là giục cô đi kết hôn, dù bà ấy rất yêu quý Hằng Liên nhưng vẫn tham lam muốn có thêm một đứa cháu nữa.

“ Cái tham của trưởng bối đúng là làm khổ cho hậu bối mà.”

Nhà họ Chu sống ở Hoa Bắc, nơi có phong tục đàn ông đi ở rể tại nhà vợ một thời gian, những đứa con từ cuộc hôn nhân sẽ được tự do chọn họ của mình tùy theo sự đàm phán giữa hai gia đình nhà trai và nhà gái.

Nói chung là vô cùng cởi mở tự do, vợ chồng có thể ở chung hoặc riêng cũng không bị dị nghị, những đứa con có thể tùy ý theo họ hai bên.

Ngoài ra việc người ở rể tại nhà vợ cũng chỉ là để hiểu hơn về nhau. Không có tính bắt buộc, mà con cháu từ những cuộc hôn nhân thường là bảo vật của hai bên thông gia.

Ở Hoa Bắc, người ta so đo với nhau không chỉ bằng gia thế hay học vấn, cống hiến cho quốc gia mà còn bằng việc họ có bao nhiêu con cháu.

Phía bắc đất rộng lại ít dân, chiến tranh làm nhân khẩu sụt giảm dẫn đến sinh ra truyền thống văn hóa này để kích thích tăng dân số.

Vấn đề là tuy Nguyệt từng chủ trương đẩy mạnh cho các cặp nam nữ trong Liên Quân tiến tới ghép đôi hôn nhân nhằm ổn định cuộc sống của họ sau khi giải ngũ.

Nhưng bản thân cô thì lại trốn tránh chính sách mà chính mình đề ra, cũng một phần vì nhiều nỗi khổ tâm mà cô giấu kín trong lòng.

Vì vậy, bây giờ Nguyệt không muốn lấy ai cả, tuyệt đối không phải lúc này.

Việc cô cần bây giờ là nuôi dạy Hằng Liên nên người và sống hưởng thủ cho bản thân như đúng với cái danh nghỉ hưu của mình. Sau này việc hôn nhân cô sẽ xem xét sau.

Ý định là vậy, nhưng lệnh của cha mẹ khó cãi, Nguyệt buộc phải thi hành.

Sáng hôm sau cô xin nghỉ, bắt đầu sửa soạn trang điểm cho bản thân, chuẩn bị một bộ áo măng tô dạ vàng của nữ kết hợp sơ mi trắng và chân váy dài cùng màu vàng như áo.

Bôi nước hoa Jar, đánh phấn tô son nhẹ vì da mặt cô cũng đã thừa đủ trắng đẹp rồi, để mái tóc nâu hạt dẻ được chăm sóc tốt uốn ngang lưng.

Nói chung bình thường Nguyệt cũng chăm chút bản thân rất tốt, cộng thêm nhan sắc trẻ mãi không già của cô đã là rất đẹp. Cô thuộc dân tộc thiểu số ở bắc á lai giữa người á và âu, đôi mắt xanh dương là bằng chứng rõ nhất về chủng tộc lai riêng biệt.

Một điều thú vị là chỉ mình cô trong gia tộc họ Chu có đặc điểm riêng như vậy, lý do thì chỉ có cô và người nhà biết rõ nhất.

“ Mình có già quá không nhỉ?”

Nguyệt tự hỏi bản thân trong gương một cách ngây ngô, vì quá lâu rồi cô không để ý hình tượng bản thân như thế nào.

Thông thường cô chỉ sửa soạn cho bản thân theo kiểu nhìn được, chứ không định gây ấn tượng mạnh như trong một buổi xem mắt.

Nhưng nghĩ lại thì cũng không thể quá gây ấn tượng, Nguyệt có dự định từ chối khéo với đối tượng cô được ghép cặp lần này.

“ Cái nét mặt này lão hóa quá chậm, thậm chí người quen cũng không thể nhận ra tuổi thật của mình.”

Thực sự khả năng trường thọ, chống lão hóa có một cái lợi to lớn, nhưng cũng đi kèm một cái thiệt thòi không nhỏ. Nguyệt thậm chí còn không dám để người ta lấy mẫu máu, vì cô sợ sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Cô từng truyền máu cho đồng đội bị thương trong những ngày còn tham gia quân đội, kết quả rất tốt vì dường như máu cô giúp kết đông vết thương lại nhanh hơn.

Nhưng chính vì thế rất nhiều người thèm muốn lấy máu của cô nghiên cứu, nếu không nhờ cái chức tư lệnh liên quân thì Nguyệt có thể đã bị làm hại.

Để tránh những phiền phức không đáng có, cô còn làm giả cả ngày sinh của mình để tránh bị để ý. Đó cũng là một phần lý do mà Nguyệt không dám tiến tới lập gia đình, trừ Hằng Liên là đứa con mà cô nhận nuôi dưỡng ra thì không một ai sống cùng cô nữa cả.

Liên là một đứa trẻ tận tay cô chăm sóc, con bé cũng rất biết kín tiếng không nói những thứ mà Nguyệt dặn phải giữ bí mật.

Với Liên và một số người quen đặc biệt thân cận cô còn có thể tin tưởng, chứ những người mà gọi là đầu ấp tay gối cũng có thể tin tưởng thì tuyệt nhiên chưa xuất hiện, ít nhất là trong tầm mắt nhìn người của cô.

Sửa soạn đầy đủ, Nguyệt mới rời khỏi nhà bằng xe riêng.

Gặp đối tượng xem mắt họ Vũ.

Tại một quán cà phê sang trọng ở thành phố Giang Tây, một nơi đẹp, sạch sẽ và yên tĩnh hợp để nói chuyện riêng giữa các cặp đôi.

Một người đàn ông trẻ ăn mặc lịch thiệp bằng Vest nâu không kèm cà vạt đang ngồi ở bàn cà phê góc khuất trong quán, anh ta ở đó xem điện thoại mà trả lời tin nhắn riêng.

Dường như là anh ta đang chờ đợi ai đó, mấy người phục vụ đã được nhắc nhở rằng không làm phiền anh ta.

Người này không ai khác chính là Vũ Hạo Hiên, con trưởng của nhà họ Vũ một gia tộc có thế lực ở phía nam cả về chính trị lẫn kinh tế.

Vũ Hạo Hiên bây giờ còn đang phục vụ quân đội với một vị trí thiếu tướng cấp cao. Đã từng phục vụ qua trong chiến tranh 40 năm đủ để tô điểm cho danh tiếng của anh ta và gia tộc.

Nhà họ Vũ là một đại tư bản, nắm giữ nhiều ngành sản xuất công nghiệp, hàng hóa kỹ mỹ các thứ cùng vô số mảng kinh doanh lớn.

Anh em ruột của Hạo Hiên đều đang kế thừa những mảng kinh doanh, hoặc là dẫn thân vào chính trị.

Có Hạo Hiên là tham gia vào quân ngũ, bây giờ anh ta cũng có chỗ đứng cao trong gia tộc khi đảm nhận cả kinh doanh của công tỵ con mang tên Vũ Gia.

Thông thường với các tướng lĩnh đặc biệt là vào thời chiến không được có bất kì hoạt động kinh tế nào, nhưng trong thời bình thì sẽ được nới lỏng các quy định này.

Tóm lại Vũ Hạo Hiên là một người đàn ông có vẻ anh tuấn, gia thế khủng và nắm quyền lực lẫn tài lực lớn.

Rõ ràng là một người chồng quốc dân điển hình của vô số chị em phụ nữ, tuy nhiên tới bây giờ 27 tuổi anh ta vẫn chưa có vợ chính thức.

Anh ta không thích tiếp xúc với nữ giới, bởi thường xuyên cuộc sống bị quấy rầy bởi những cô đào xinh đẹp, những tiểu thư gia tộc quyền quý nào đó.

Những người chỉ toàn nhắm tới Hạo Hiên bởi mục đích khác chứ chẳng thật lòng thật dạ yêu anh ta, nhưng thứ mà một người đã có tất cả như Hạo Hiên muốn lại là mụn vợ xinh đẹp bình dị và tử tế, với anh ta chỉ cần vậy là đủ rồi.

Tất nhiên cha mẹ anh ta không đồng tình với điều đó, cho nên mới có buổi xem mắt ngày hôm nay.

Cũng như Ánh Nguyệt, Hạo Hiên tới đây là do bị mẹ ép xem mắt con gái của một người bạn.

“ Mẹ ơi là mẹ...”

Hạo Hiên đang cảm thấy cay tức khi bị mẹ mình ép làm thứ bản thân không hề muốn, anh ta đã xem mắt bao nhiêu lần rồi, chả lần này thấy được người phụ nữ tử tế xét theo tiêu chuẩn của mình cả.

Lúc này, ngoài quán cà phê một chiếc xe Bentley Mulsanne đi tới đậu trong bãi đỗ của quán.

Nữ chủ nhân xinh đẹp của nó bước xuống mà ung dung tiến tới quán cà phê, ánh mắt của Hạo Hiên đã liếc nhìn cô ta chằm chằm từ ngoài tới khi đi vào trong quán, trong đầu anh ta đang bắt đầu chấm điểm.

Người đó sau khi hỏi bồi bàn, cuối cùng đã tìm thấy đối tượng được hẹn lần này.

Đó không ai khác là Ánh Nguyệt, cô nhìn về phía Hạo Hiên mà đi tới.

“ Chào anh Hạo Hiên, tôi là Ánh Nguyệt rất vui được làm quen...”

“ Tôi cũng vậy, rất vui được làm quen với cô Ánh Nguyệt.”

Nguyệt an tọa trên ghế, lúc này Hạo Hiên mới gọi phục vụ bàn tới để chọn đồ uống. Cả hai đều quen miệng chọn cà phê trước, giống như thói quen thường ngày của họ khi ngồi bàn giấy làm việc.

Đồ uống rất nhanh được đưa tới, hai người đều nhấp thử một ngụm trước mới bắt đầu trò chuyện.

“ Vậy thì, tôi có thể gọi anh là Hiên chứ?”

“ Được, chúng ta nên gọi bằng tên cho thân thiện.”

Hai người nở nụ cười xã giao, Nguyệt nói trước.

“ Vậy anh Hiên, anh là đối tượng xem mắt với tôi hôm nay. Thì liệu tôi có thể hỏi chút về bản thân anh được không?”

“ Chà, tôi là Vũ Hạo Hiên chắc cô cũng biết về gia đình tôi rồi, ừm bây giờ tôi còn đang phục vụ cho quân đội Hoa Hạ, chức vụ thiếu tướng, mới 27 tuổi và vẫn còn độc thân. Tôi cũng từng hẹn hò thử qua nhiều người nhưng không có kết quả tốt. Sở thích của tôi thì đơn giản chỉ là uống cà phê khi thưởng thực âm nhạc...”

“ Ồ, sở thích nghe thực sự là thoải mái đúng không.”

“ Vâng, ha ha thật xấu hổ vì tôi không có nhiều sở thích đặc biệt. Còn về gu phụ nữ thì tôi cũng không có gì quá cao siêu, chỉ là cần một người đầu ấp tay gối có thể hiểu tôi, chịu được tính khí thất thường của tôi và luôn tử tế với mọi người. Vậy là đủ...”

Nguyệt liếc nhìn trang phục của anh ta, mới hỏi.

“ Có cần phải đẹp không?”

“ Cũng có thể nói là ưa nhìn, tất nhiên ai cũng thích ngắm cái đẹp đúng không cô Nguyệt?”

“ Đúng vậy, tôi đồng tình với điều này.”

Hiên cũng nhìn qua một lượt người phụ nữ trước mặt mà nhận xét.

“ Cô rất đẹp, nhưng thông thường tôi đi xem mắt thấy những người phụ nữ đẹp như cô sẽ ăn mặc thật trẻ trung, để lộ ra những phần cơ thể đủ hút mắt đàn ông, gọi là bốc lửa thì hơi quá nhưng cũng gần tương tự vậy. Ừm mà...Họ con tỏ vẻ rất hồn nhiên ngây thơ, cảm giác trông như muốn quyến rũ người khác từ ánh nhìn đầu tiên.”

Nguyệt nghe vậy hiểu ý của anh ta, cô thẳng thắn đáp.

“ Chà, có lẽ họ sẽ làm vậy nhưng tôi thì không. Tôi cũng không phải trẻ nữa, không còn hợp với kiểu ăn mặc đó. Hơn nữa tôi cũng không thích để lộ bản thân ra như vậy, nó giống như phạm vào tôn nghiêm của tôi. Xem ra tôi có phần hơi già nua rồi phải không anh Hiên?”

Nghe người phụ nữ này nói vậy Hiên cảm thấy hứng thú rồi đấy, anh cười cười mà nói.

“ Ồ không, mỗi người một vẻ tôi tôn trọng điều đó. Ấn tượng hơn là cô trông rất trưởng thành nhờ vẻ ngoài của mình, tôi thích như vậy hơn.”

“ Cảm ơn anh.”

Nguyệt nhấp một ngụm cà phê nữa, lúc này cô bắt đầu tiết lộ về bản thân.

“ Hỏi về bản thân anh thì cũng phải tự tiết lộ về bản thân tôi mới phải phép. Tôi là Chu Ánh Nguyệt, con gái thứ hai của nhà họ Chu, năm nay tôi khoảng 30 tuổi nên có vẻ cũng đã xuống phong độ. Mẹ tôi vì thế đâm ra rất lo lắng cho tôi nên mới xúc tiến tìm những mối lương duyên mới.”

“ Cô từng ở Hoa Bắc đúng không?”

“ Vâng, Hoa Bắc và các nước cộng hòa anh em, tôi từng phải di chuyển qua nhiều nơi vì công việc.”

“ Vậy cô cũng từng...?”

“ Phải, đã là người bắc thì buộc phải gia nhập liên quân dù muốn hay không, thật may là tôi khỏe mạnh trở về mà không có nhiều thương tật. Nhưng có lẽ tôi sẽ khá là cứng nhắc, đúng hơn là khô khan trong khi giao thiệp với người lạ, vì thế đó là lý do mà tới giờ tôi vẫn một thân một mình đây...”

“ Tôi hiểu, bản thân tôi cũng vậy chứ không riêng gì cô.”

Hiên đã hiểu về hoàn cảnh của đối phương cũng như quá khứ, sau đó anh hỏi tiếp về năng lực đối phương.

“ Vậy cô có sở trường và sở thích gì không?”

Nguyệt ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp.

“ Ừm thì tôi có lẽ cũng thích thưởng thức âm nhạc như anh, tôi khá quen tay với nghiệp Player. Thường ngày cuối tuần tôi thích phóng xe lên các địa điểm nghỉ mát để tự thưởng bản thân...”

“...Còn về sở trường, tôi khá giỏi sử dụng máy tính, cũng đã quen với việc làm kinh tế của gia đình. Tuy vậy công việc đó tốn nhiều công sức nên tôi đã chuyển sang một công việc văn phòng nhàn hạ ở thành phố này để dành nhiều thời gian hơn cho bản thân. Thú nhận trung thực thì con người tôi có hơi lười, không muốn dính dáng tới những việc quá lớn trừ khi không thể tránh. Và có lẽ anh sẽ không thích điểm này đâu nhỉ?”

Hiên chỉ lắc đầu, anh ta đáp.

“ Đừng lo, nếu tôi có thể thì tôi cũng muốn nằm ở một nơi yên tĩnh tới cả ngày cơ.”

“ Ha ha ha ha ha...!”

Hai người cùng cười, họ khá hợp ý nhau về khoản này.

“ Tôi chỉ muốn một người chồng có thể chấp nhận được nét xấu của tôi, tôi thích người trưởng thành vì nói chuyện với họ rất dễ chịu. Tôi cũng thích người tử tế, nhưng tồi tệ là tôi vẫn chưa hề yêu được ai, mặc dù có rất nhiều người đàn ông tốt từng xem mắt với tôi. Anh có thấy tôi rất nực cười không?”

“ Vì sao cô lại không yêu thích người khác giới nào dù họ rất tốt?”

Hiên cười mỉm mà hỏi vặn lại.

Nguyệt thì cũng mặt mày nghiêm túc dần, cô thành thật đáp.

“ Có lẽ vì trải qua nhiều chuyện hồi còn trẻ nên tôi thực sự muốn ở một mình, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân. Xin lỗi vì làm lãng phí thời gian của anh quá nhiều cho buổi hôm nay...”

Hiên ngạc nhiên vô cùng.

“ Vậy ý cô là muốn nói dù buổi xem mắt này có tốt đẹp thế nào thì cô cũng sẽ từ chối đi tiếp cùng đối phương, cô đã định từ chối mọi tình cảm ngay từ đầu ư?”

Nguyệt có phần thấy tội lỗi, hơi rụt rè mà gật đầu.

“ Đúng vậy, xin lỗi anh nhưng đúng là ý của tôi là như vậy, tôi vẫn chưa sẵn sàng đi quá sâu vào quan hệ tình cảm nam nữ. Rất xin lỗi vì làm anh khó chịu.”

“ Ồ không...”

Hạo Hiên giờ đã rõ ý định của đối phương, cũng vừa hợp ý anh lúc trước.

Mặc dù vậy anh có chút tiếc nuối vì không thể thân thiết hơn với người phụ nữ thú vị này, nàng ta quả thực dễ mến hơn anh tưởng.

“ Thực lòng thì không giấu gì cô, bản thân tôi cũng chưa hề có ý định tiến tới bất kì cuộc hôn nhân nào. Tôi có quá nhiều việc còn cần để tâm hơn là chăm lo cho nửa còn lại của mình, nếu lấy ai bây giờ thì thực rất tội nghiệp cho họ khi tôi không thể làm người chồng tốt.”

“ Ra anh cũng nghĩ vậy à.”

Nguyệt hơi bất ngờ vì đối phương hóa ra cũng nghĩ tương tự, cả hai đều chỉ là bị ép tới đây chứ không hề có ý định tiến tới mối quan hệ chính thức.

Xem ra không cần nói thêm thế này thế nọ thì họ đã sớm đạt được đồng thuận chung.

“ Tôi cũng phải xin lỗi cô Nguyệt vì hẹn cô tới đây chỉ để nói như vậy.”

“ Không sao cả, hai chúng ta thẳng thắn với nhau không giấu giếm thì càng thoải mái hơn rất nhiều. Nếu vậy có lẽ kết quả buổi xem mắt này đã rõ ràng.”

Hạo Hiên gật đầu đồng tình, anh ta chỉ xin một việc.

“ Nhưng mà dù sao được làm quen lần đầu với cô Nguyệt đây là một điều tuyệt vời, tôi có thể xin số điện thoại hoặc Bosschat của cô coi như chúng ta làm bạn qua mạng được không?”

Nguyệt không thấy có vấn đề gì với cách tiếp cận này, lập tức đồng ý ngay.

“ Vậy cũng được thưa anh, rất vui khi được làm bạn trên Bosschat, sau này có lẽ sẽ liên lạc với anh nhiều...”

Hai người đưa điện thoại ra kết bạn với nhau, họ bây giờ có thể hài lòng với buổi gặp này mà ra về.

“ Tạm biệt anh, Hạo Hiên...”

“ Tạm biệt cô Ánh Nguyệt, sau này nếu có duyên lại gặp lại.”

“ Được.”

Cứ vậy, buổi xem mắt đó coi như kết thúc tốt đẹp với kết quả mà hai người cảm thấy thỏa mãn.

Truy tìm thân phận đối phương bất thành.

Quay trở lại hiện tại, lúc này là sau buổi gặp mặt lại người quen cũ Ánh Nguyệt.

Hạo Hiên đang ngồi một mình trong phòng làm việc riêng ở tại nhà, anh ta mở máy xem lại số Bosschat cũ ngày trước của Ánh Nguyệt.

Hồi đó sau lần xem mắt nhanh gọn Hạo Hiên và Ánh Nguyệt có trao đổi mấy chuyện đời thường qua mạng xã hội vài lần.

Sau đó tới một đợt thì nick của Ánh Nguyệt không còn dùng được nữa, cô đã liên lạc lần cuối với Hạo Hiên nhắn về địa chỉ nick mới.

Nhưng anh ta khi đó còn bận rất nhiều việc trong quân ngũ nên đâm ra chẳng rep cũng chẳng kết bạn với nick mới.

Từ đó tới nay họ không còn liên lạc gì, bây giờ Hạo Hiên mới kết bạn lại với nick khác của Nguyệt và nhắn những dòng tin đầu tiên với nàng ta.

Đáp lại từ tin nhắn chỉ là một hình ảnh con mèo đang vẫy tay chào, làm Hiên nở nụ cười nhẹ.

Suốt thời gian không gặp, bọn họ chẳng biết gì nhiều về nhau. Đúng hơn thì ngay từ đầu họ cũng không hiểu nhiều về nhau ngoài vài thông tin bền lề dễ kiếm.

Điện thoại bàn của Hiên vang lên tiếng reo, anh ta nhấc máy lên mà đáp.

“...Là tôi Hạo Hiên...”

“...Thưa sếp, là tôi Vĩ Bình đây. Tôi muốn báo cáo gấp với sếp về người mà ngài muốn điều tra...”

“...Ồ, nói đi...Mà hoặc là gửi Email cho tôi cũng được, tất cả thông tin...”

Hạo Hiên nói với giọng hào hứng chắc nịch, anh ta sắp được nghe ối thông tin hay ho về người phụ nữ tên Chu Ánh Nguyệt đó, xem xem vì sao cô ta tiếp cận anh cùng em gái.

Nhưng đáp lại chỉ là giọng hoang mang của Vĩ Bình, cấp dưới thân cận trong quân đội của anh ta.

“...Sếp à không phải vậy, tôi đã thử tìm hiểu trên hệ thống mạng quốc gia nhưng không thể tra được thông tin về người phụ nữ đó. Dường như có tường lửa đã cách riêng hồ sơ công dân của cô ta vào diện đặc biệt hơn...”

“...Và còn tệ hơn nữa là khi tôi dò hỏi từ bên lãnh đạo cấp trên, họ chỉ nói rằng...”

Hạo Hiên cảm thấy khó hiểu vô cùng khi không tra được, giọng điệu đã gay gắt hơn.

“...Nói rằng cái gì?...”

“...Họ nói là...Các anh không có đủ thẩm quyền tìm hiểu về người phụ nữ tên Chu Ánh Nguyệt đó. Mọi thông tin, hồ sơ về công dân này thuộc diện bảo mật tuyệt đối!...”

“...Mấy lão sếp chỉ nhắc nhở như vậy, họ khuyên là muốn tìm hiểu thì hãy kết thân với lãnh đạo cao tầng của Liên Bang, những ai đó có chức vụ thật cao trong hội đồng liên bang ấy ạ...”

Hạo Hiên bất ngờ lớn thực sự, anh ta đứng bật dậy khỏi ghế mà chất vấn cấp dưới.

“...Chuyện này là sao hả Vĩ Bình, rốt cuộc là ai can thiệp mà chúng ta không thể tra được?...”

“...Tôi không biết thưa sếp, nhưng có thể người phụ nữ đó có chống lưng trong chính quyền còn cao hơn cả sếp đấy. Tôi cũng chỉ đoán như vậy...”

“...Được rồi vậy thôi tạm thời không tra thêm người này nữa, anh có thể đi nghỉ ngơi...”

Cấp dưới bên kia cũng đã cúp máy, Hạo Hiên lần đầu tiên cảm thấy bất lực khi không thể tra được thông tin mình cần.

Với mối quan hệ rộng lớn của nhà họ Vũ, việc không truy tìm được thông tin một ai đó là cực kì hiếm, nó báo hiệu rằng kẻ họ đang tìm hiểu thậm chí còn to lớn hơn các mối quan hệ mà họ có.

Nghĩ tới đây mồ hôi hột chảy xuống trán Hạo Hiên, rõ ràng người này không thể dò thêm nữa.

“ Phư ha ha ha ha...Xưa nay chỉ toàn những kẻ tiếp cận nhà họ Vũ để kiếm lời, không ngờ lần này không phải là cô tiếp cận chúng tôi mà là do chúng tôi tiếp cận cô trước à!”

Hạo Hiên cười điên lên, xem ra những ý nghĩ đánh giá trước đo về Ánh Nguyệt phải gạt bỏ đi rồi.

Lần đầu tiên tiếp xúc với nàng ta, Hiên rất có ấn tượng về một người đủ trưởng thành, chín chắn nhưng lại không quá để ý tới anh ta. Trái ngược hoàn toàn với những người phụ nữ khác luôn cố làm quen với anh ta trước đây.

Nhưng sau này, chính Hạo Hiên chủ động không liên lạc nữa, coi như gạt hết những cái ngoài lề ra khỏi tâm trí để chuyên tâm vào sự nghiệp phục vụ quốc gia của anh ta.

Bây giờ tình cờ gặp lại, còn mang ơn nàng ta nữa.

Hiên không thể không cảnh giác người phụ nữ này có một tỉ lệ phần trăm nhất định là cố tình tiếp cận nhà họ Vũ, nhưng xem ra đó là do anh lo quá xa rồi.

Hoặc có lẽ anh quá ảo tưởng.

“ Nếu cô ta là một thành viên của hội đồng Liên Bang, mà còn là thành viên cấp cao. Thì sẽ hợp thức hóa lý do vì sao mình không thể điều tra về cô ta...”

Hạo Hiên bây giờ dù có hàm tướng, có nắm quân quyền nhưng cũng chỉ là dạng cấp dưới phải nghe lệnh từ các chính trị gia mà thôi.

Không nhờ quan hệ lớn thì làm sao có khả năng muốn tra người này việc kia tùy thích như bây giờ.

Nhưng cũng có những thứ là làn ranh đỏ không thể động vào, Hiên biết vậy chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận hiện thực.

“ Chắc phải đợi lúc thăng chức thì may ra ta muốn gì mới có nấy được.....”

Hạo Hiên thả lòng người lại trên ghế xoay, ngẫm nghĩ về việc sau này.

Anh ta đã có đóng góp lớn trong việc chỉ huy quân đội dưới quyền đi dẹp loạn và bình định các khu vực biên giới về phía tây nổi tiếng là bất trị.

Hạo Hiên được ca tụng là chiến thần của Hoa Hạ, là chút tự hào hiếm hoi của quốc gia này để so sánh với với niềm tự hào lớn lao của phương bắc, nơi nổi tiếng xưa nay luôn là thế lực bảo vệ cho toàn Liên Bang.

Vì lý do đó mà mới 30 tuổi Hạo Hiên đã được tiến cử để thăng lên tư lệnh quân khu phía bắc Hoa Hạ, đó là một chức vụ rất cao so với người trẻ như anh ta. Nhưng cũng không có ai xứng đáng hơn anh ta.

Đó là niềm tự hào của cá nhân và là bước đệm để Hạo Hiên nắm thêm nhiều quyền lực, nâng thêm danh tiếng nữa cho mình trong tương lai.

Anh ta là người rất có tham vọng nên chừng đó vẫn chưa thỏa mãn được ý chí đi lên cao hơn.

Cùng với đó là cái tính soi mói người khác vì luôn nghi ngờ họ có ý lợi dụng bản thân anh ta, Hạo Hiên cực ghét bị kẻ khác lợi dụng.

Nhưng xem ra chuyện lần này càng khiến Hiên tò mò về người phụ nữ đó.

“ Ánh Nguyệt, tôi rất tò mò về cô rồi đấy...”

Hạo Hiên tự lẩm bẩm.

Trên bàn anh ta vẫn còn mật lệnh mang tên WZ0001 từ bên cấp trên nói về việc chuẩn bị khu an toàn và tập hợp quân đội, tích trữ vật tư cho tình huống xấu sau này.

Xem ra Hạo Hiên là một phần của kế hoạch đó, anh ta đã biết được về ngày tận thế sắp tới.

Vì thế để đảm bảo thực hiện mệnh lệnh của cấp cao thật tốt mà giữ kín bí mật với dân chúng, Hạo Hiến mới phải nâng cao cảnh giác tới mức vô lý như vậy.

Gia tộc họ Vũ bây giờ đã được đưa tới khu an toàn mới, tương lai sau này của Hạo Hiến là vô định, nhưng anh ta cũng biết đây là cơ hội phát triển mới cho mình.

Lúc này tại chiến trường Ninh Giang, trong bệnh viện trung tâm của thành phố Trạm Giang.

Trong bệnh viện mới chiếm được của đại đội 3 đang có một cuộc hỗn chiến.

Các tòa nhà đều có tiếng súng, bằng một cách thần kỳ nào đó xác sống xuất hiện từ cống ngầm chui qua các vị trí hầm chứa hệ thống xử lý nước thải của tòa nhà mà xâm nhập vào trong.

Bên ngoài kia xác sống nghe được tiếng động lớn cũng bắt đầu đổ về ngày càng nhiều, một số con trui qua những khe hở nhỏ đã tiến được vào khuôn viên bệnh viện.

Các tỏa nhà người thì bắn về bên ngoài, kẻ lại bắn vào bên trong để kiểm soát tình thế.

Tệ nhất là khu nhà B thuộc trung đội 2, nơi mà tiểu đội 3 của Bronya và Thùy đang đứng chân đã bị sụp hẳn một phòng ở tầng 1.

Từ dưới chỗ sụp lún đó lúc nhúc cơ man nào là xác sống, thể biến dị cấp 2 bắt đầu trèo lên.

“ Taaaraaaaa...!”

“ Tak tak tak tak...!”

“ Khốn kiếp lũ người chết!”

Tiểu đội 1 bị áp đảo hoàn toàn chỉ còn nước chạy lên cầu thang cầu viện tiểu đội 2 và 3.

Lập tức hai tiểu đội chạy xuống trợ chiến, họ tập hợp những lính cầm khiêng thép lại tạo thành một hàng rào cản lũ xác sống đang trèo lên cầu thang.

Những người lính dũng cảm cùng hợp lực bám chặt vào khiêng, khoác tay lên nhau ghì chặt chân hòng cản lại sức đẩy kinh người của lũ quái vật mất trí đang muốn ăn thịt họ.

Đồng đội của họ thì bắn súng ở góc hở để hỗ trợ, nhưng chúng quá đông đè hết cả vào tường khiên tới nỗi bắn chả si nhê gì cả.

“ Lũ này đông quá...!”

“ Lùi lại một chút!”

Bọn họ cùng lùi lại hai bước là đống xác sống đổ ra đất, rồi lại lúc nhúc bò dậy đập mặt vào tường khiêng.

Mấy người lính hé khiêng đâm thẳng kiếm ngắn vào đầu chúng, có người lấy rìu chữa cháy ra bổ lòi não của con xác sống trâu bò nhất, đạp nó ngã về phía sau kéo theo vô số con khác.

Chớp thời cơ những người cập súng giương nòng qua khe hở bắt đầu khạc lửa vào chúng, bắn tới nỗi cha mẹ cũng chẳng nhận ra mặt chúng nữa.

Khi họ dừng bắn, Bronya ở sau hàng khiêng hô lớn.

“ Tiến lên, đẩy lui chúng xuống cầu thang!”

“ Bám vào vai nhau, chúng ta làm được!”

Họ đẩy đống thịt thối đó ngã vật lộn nhào về phía cuối cầu thang.

“ Yaaaaa...!”

Một vài người thò tay lấy quả mỏ vịt ra.

“ Lựu đạn, tránh ra...!”

Mấy quả mỏ vịt lăn xuống đó rồi bùm bụp tiếng nổ, thổi bay lũ xác sống thành từng miếng thịt. Máu bẩn của chúng bắn hết lên khiêng, lên áo bọn họ.

Một người chửi.

“ Kinh chết khiếp bọn nó, dưới cống mùi thế!”

“ Đừng có thò chân ra đạp nữa, không cẩn thận mất luôn đấy!”

Lũ xác sống phía đầu chết thì lũ phía sau trèo qua xác chúng bắt đầu tiến lên, nhưng bây giờ vì đã đập tan đà tiến công của chúng rồi nên những người lính có thể dễ dàng bắn chết những con đi lẻ đang trèo lên.

“ Bắn chúng đi. Làm thế nào đừng để chúng tập hợp lại!”

Một người nói vào liên lạc.

“...Trung đội 2 đây...Trung đội 2 đây, xin lệnh mới. Chúng tôi đang cố thủ ở tầng 2 của tòa nhà B, nhưng cũng không thể chống trả bị động mãi, xin lệnh mới!...”

“...Đại úy đây, các đội khác đều rất bận nên trung đội 2 tự lo thân mình đi. Cho phép các người tự do hành động để giữ mạng sống!...”

Nghe xong người linh tròn mắt nhìn trung úy chỉ huy Trương cũng đang đứng nghe bên cạnh.

Anh ta gật đầu đã hiểu, chỉ vỗ vai người lính mà nói.

“ Vậy thì liều thôi.”

Lúc này đội ngũ trung đội ra sức giết xác sống tấn công tới, họ đứng rộng đội hình bắt đầu đâm chém, bắn bể đầu bọn chúng.

“ Đông quá rồi, lùi lại thiết lập đội hình!”

Dương vừa nói vừa mạnh tay kéo Diễm đang hăng máu chặt xác bên ngoài vào sau hàng khiên.

“ Bronya, tôi cần một quả 40mm!”

Bronya hiểu, lấy ra súng phóng lựu cá nhân bắn phát đạn lựu vào góc tường xa nhất.

“ Đùng!”

Nó nổ tung thổi bay ra đầy bụi và mảnh văng găm vào đám xác sống ở gần.

Sau đó vài con cấp 2 chạy lên, bọn họ hạ khiêng giương toàn bộ súng đồng loạt xả đạn biến chúng thành tổ ong lớn.

Chỉ huy tiểu đội 2 là thiếu úy Polina bị Trương kéo tận ra đằng sau đội ngũ rồi bảo rằng.

“ Thủ như thế này không có kết quả, chúng ta sẽ tấn công thẳng xuống cống ngầm!”

Polina là một người có kinh nghiệm chiến trường, trưởng thành từ trận công hạ thành phố Astana thủ đô của cộng hòa Kazakhstan cũ.

Nhưng cô ấy còn trẻ và đủ khôn ngoan để không làm những hành động liều lĩnh ngu ngốc.

Yêu cầu của trung úy là tự sát, vì thế cô từ chối.

“ Chúng ta sẽ toang từng đứa ở dưới đó, ông không thấy đám đông xác sống suýt đè chết lính của đội tôi à?”

“ Đằng nào cũng chết thôi, ở đây hoặc ở đấy. Ta phải tìm đường thoát, cô thử nhìn ra bên ngoài đi...!”

Trương nói mà chỉ ra chỗ mấy tay súng của đội đang bắn trả về bên ngoài từ tầng 2, ngoài đó có vô số xác sống đang chạy loạn tứ phía dưới sân bệnh viện và chúng đã bắt đầu mò tới phá cửa các tòa nhà.

“ Đường cống sẽ dẫn tới nhiều nơi khác, còn nếu chạy lên tầng thường tòa nhà này chúng ta cũng không sống được, không có lối thoát trên đó!”

Cuối cùng thì Polina lại là người nhanh trí, không cần Trương phải nói thêm cô lập tức quay lại truyền đạt mệnh lệnh.

“ Tất cả mọi người, chúng ta sẽ xông thẳng xuống dưới cống ngầm và tìm đường thoát. Toàn quân chuẩn bị đi!”

Mọi người vừa nhìn nhau, vừa nghĩ xem mình còn quên gì không.

Ai cũng biết chạy xuống dưới đó là chết, nhưng có đồng đội bên cạnh cho họ sự can đảm, đồng thời niềm tin lẫn nhau giúp họ an tâm rằng đó có lẽ là cách tốt hơn.

“ Anh em, chúng ta chiến đấu vì gia đình ở nhà, chúng ta chiến đấu vì nghĩa vụ với quốc gia, chúng ta chiến đấu vì nối tiếp hào khí phương bắc, chúng ta chiến đấu vì sự sống còn của chính chúng ta, vì vậy hãy kề vai sát cánh cùng nhau tiến lên!”

Polina bắt đầu bắt nhịp truyền tinh thần cho đồng đội, tiếp đó Trương ở phía sau cũng hô hào.

“ Di chuyển theo đội hình, ta sẽ xuống dưới đó tỉ thí một trận với bọn chúng!”

Bọn họ bám vai nhau, đội khiêng bọc phía trước và hai bên, phía sau người ta cầm súng cùng vũ khí lạnh chĩa ra ngoài.

Họ cùng đẩy ngã những con xác sống đi lẻ rồi tiến về chỗ căn phòng bị sụp, lúc nhúc cơ man nào là xác sống dưới đó.

Vài quả lựu đạn lăn xuống rồi nổ tung, nhưng người đầu tiên nhảy xuống đó dẫm lên đống xác chết, vung kiếm, rìu, dao bổ vào đầu kẻ thù.

Những người khác nhảy theo sau, có người lấy khiêng phang vỡ đầu một con cấp 2 trong lúc đang sôi máu chiến.

Số còn lại tác xạ tầm xa hạ bớt mấy con xác sông đang tụ tập tới, trong đường cống tối tăm bọn chúng đông nghịt lên tới hàng trăm con dù chậm rãi hay nhanh chóng thì đều đang cùng hướng về đây.

“ Lũ bọn bay đã chết rồi thì còn trồi lên đây làm gì hả!”

“ Coi chừng dưới chân, có vài kẻ lội trong nước cống!”

Bọn họ tỏa ra bắt đầu triển khai đội hình ở hai phía phải trái.

Khác với chiến đấu ở chiến tranh hiện đại chống lại người sống, đánh nhau với bọn quái vật bị đột biến sẽ chú trọng về đội hình có tính tập trung hơn, khuyến khích sử dụng vũ khí lạnh ở điều kiện phù hợp để tránh gây tiếng ồn và tiết kiệm đạn.

Do đó, xuất hiện những kiểu đội hình tường khiêng hoặc binh lính sử dụng vũ khí lạnh cầm tay để chiến đấu. Vũ khí tầm xa sẽ được dùng để tác xạ yểm trợ khi được trang bị nòng giảm âm.

Thùy đâm lưỡi lê vào một xác sống bò dưới nước cống, cô gạt cần súng hướng về phía trước bắn chết vài con cấp 2 đang chạy tới.

“ Chết tiệt, súng của tôi có vấn đề!”

Thùy bị kẹt đạn, liên tục kéo cần gạt của súng lên để vứt vỏ đạn bị kẹt ra ngoài, có lẽ do lúc nãy giao tranh mấy con xác sống đã cắn hỏng súng của cô.

Bronya thấy bạn có chuyên mà lại có thêm một con khác đang bò tới, cô trực tiếp đi tới đá bay hàm nó đó đi.

“ Để tôi nào...”

“ Một con cấp 2 đã làm gì đó súng của tớ.”

Bronya khỏe hơn dùng sức kéo mạnh gạt súng, vỏ đạn hỏng đã rơi ra ngoài bệ khóa nòng an toàn.

Thùy tiếp tục cầm súng lên tác xạ, một bên khác Polina đứng lên khiêng thép rồi được hai đồng đội cầm đầu khiêng nâng lên cao, giúp cho cô có góc ngắm bắn cao hơn thông thường.

“ Tằng!”

Tiếng súng vang lên chát chúa.

“ Bọn này đông hãi đấy!”

Dù tài thiện xạ của nàng ta có tốt tới mấy cũng không thể khử hết địch được.

Lúc này Trịnh từ trên kia mang xuống khẩu súng máy cùng với giá đỡ, anh ta vội hỏi.

“ Cái này dùng thế nào?”

“ Cầm chắc trên tay mà bắn thôi, khỏi cần giá đỡ...!”

Trên tay anh ta là khẩu 12,7mm Kord, không chần chừ Trịnh dẹp mấy người đứng trước sang hai bên.

“ Mau tránh ra!”

Dây đạn treo đầy trên người, binh nhất Trịnh bắt đầu đứng chắc chân ghì chặt khẩu súng mà xả đạn về phía bên trái quét qua hàng tá xác sống đang tiến tới.

Đám người chết bị đạn 12,7 quét qua nát tươm thân thể, đổ rạp như là cỏ mềm bị gió lớn thổi quật ngã.

Bronya thấy vậy cũng vỗ vào vai một đồng đội đeo RPG sau lưng.

“ Người anh em, anh có thể bắn vào bọn đằng trước chúng ta chứ?”

“ Liệu có làm sập công ngầm không?”

“ Không, đạn RPG không đủ liều lượng để phá sập cầu cống đâu, hãy bắn để mở đường cho chúng tôi.”

Nghe vậy hiểu ý, anh ta đi lên đằng trước rồi thủ thế, giương khẩu RPG7 trang bị loại đạn chống bộ binh của mình mà nã một phát đạn.

Quả đạn chống tăng bay đi xuyên thủng qua vô số con xác sống để tới khi va chạm vào khối bê tông thì phát nổ, thổi bay thêm hàng lớp xác sống nữa.

“ Tốt rồi...”

Bronya cười, từ tay cô rút ra một cái rìu chiến cá nhân.

Cô xông lên dẫn đầu đồng đội phang vào mặt một con xác sống, rút rìu ra lại bổ thêm phát nữa vào đầu con khác.

Lũ xác sống khi bị nổ chết nhiều mất đi đội hình đông đảo lập tức dễ dàng bị lính chuyên nghiệp đồ sát.

Bronya và đồng đội giết vô số tên, cô với cây rìu cầm tay vung mỗi nhát là đi tong một xác sống, tuy vậy chúng vẫn khá đông.

Thể cấp 2 từ đâu nhảy bổ tới cắn vào giáp vai của Bronya nhưng không thể làm bị thương người mặc, cô rút súng ngắn ra nã vào đầu nó kết liễu ngay.

Hạ Nguyên bị một con cắn vào cổ tay, anh ta đấm vỡ mặt nó, một con khác tiến tới anh ta cũng đấm cho bể đầu.

Thấy đồng đội bị con cấp 2 quấy rối, Nguyên cũng dùng sức kéo nó ra rồi bắt đầu cật lực đấm, dẫm bằng chết nó.

Mỗi người đều như phát điên, ra tay cực kỳ tàn bạo như thể họ đã rất quen với việc này.

Họ phối hợp với nhau ăn ý, giáp bảo vệ cho họ khỏi vết cắn xé cho phép họ có thể chiến đấu tùy ý.

“ Trung úy Trương, tôi thấy một cái lồng sắt ở đây!”

Bronya là người tiến xa nhất, vượt qua hàng đống xác sống mà chạy tới chỗ có đường ra. Trương hét lên từ đằng sau.

“ Tạo lối thoát đi!”

Bronya hiểu ý bắt đầu thử tìm cách cậy khóa, vài con xác sống quay lại phía cô bắt đầu cắn vào chân, vào lưng nhưng Bronya không để tâm.

Cậy bằng rìu không được, cô trực tiếp nã vài phát súng cho khóa bể thì thôi. Quả thực cái khóa quá tốt khiến Bronya bắn gần hết băng súng ngắn.

“ Có lối ra ở phía này!”

Bronya báo hiệu cho đồng đội, bấy giờ cô mới rảnh tay chém chết mấy con xác sống đang cố ăn thịt mình, một bàn tay chạm vào gáy làm Bronya vùng ra, quay lại móc mắt con xác sống đáng ghê tởm đó rồi đập mạnh đầu nó vào thanh sắt cho chết thì thôi.

“ Làm tốt lắm.”

Thành xuất hiện đầu tiên vỗ vai khen bạn mình, họ chặn những con xác sống tới gần tạo lối cho đồng đội qua.

Trương là người đi vào cuối cùng, anh ta bị vô số xác sống bám lấy muốn kéo chìm xuống cùng với chúng, nhưng anh ta vùng vẫy thật mạnh thoát khỏi bọn chúng.

Để kết thúc, có vài người đưa cho Thành lựu đạn, anh ta rút hết chốt một lượt mà ném xuống chân bọn xác sống đang lúc nhúc bò tới rồi đi vào sau lồng sắt đóng chặt cổng.

“ Uỳnh...Oàng!”

Lựu đạn mảnh nổ thổi đám đông quái vật thành thịt vụn đổ xuống cống nước.

“ Kinh tởm thật...Không thể tưởng tượng những người này đáng thương như thế nào khi biến đổi thành xác sống quái dị.”

Thùy ngao ngán bọn này lắm rồi, đánh tới mỏi tay mà vẫn không giết hết được.

Cảm nhận sự ghê tởm trong ánh mắt của cô bạn hướng về cái kết đau khổ của những người đó, Bronya bên cạnh chỉ mỉm cười mà ấn đầu cô ấy một cái.

“ Chú ý vào, cậu là người nhỏ con thường xuyên bị lọt thỏm giữa bầy xác chết biết đi đấy.”

“ Bronya ăn gì mà cao lớn được như thế?”

“ Thịt, bánh mì và rau...”

Thùy đến cạn lời, cố cười gượng khi quay mặt đi.

Ở bên khác, Dương thì lại hỏi.

“ Bọn chúng còn một đống đang tới kìa, ta cứ để yên như vậy à?”

Polina lắc đầu.

“ Nào có, ai đó ra dùng súng bắn bớt chúng đi, cái lồng sắt này sẽ là công sự bảo vệ chúng ta.”

“ Không được, nếu vậy nhỡ thu hút một bọn khác từ đằng trong kia tới đây thì sao?”

Một người tên Salam gốc trung á chỉ tay về phía đường đi tối mịt mù sau lưng họ, anh ta lo vậy là hợp lý.

Trung úy Trương bây giờ ra thêm một quyết định mới.

“ Giết bớt một xác sống thì sẽ đẩy nhanh thắng lợi tới gần, nhưng cũng không thể không tiếp tục tìm đường thoát. Vì vậy chia trung đội làm hai đi, tiểu đội 1 ở lại kìm chân bọn này, hai tiểu đội còn lại theo tôi tìm hiểu cái hệ thống cống ngầm này dẫn tới đâu.”

Thiếu úy Polina cũng đồng tình.

“ Cách này ổn, bắt đầu nào.”

Chạm chán với sinh vật biến dị cấp 3 nguy hiểm.

Theo kế hoạch thì tiểu đội 1 ở lại, họ kê nòng súng qua lồng sắt bắt đầu bắn hạ những xác sống có ý đồ tiếp cận.

Hai tiểu đội còn lại cùng trung úy Trương di chuyển về phía trước, họ đi theo hai mép thành cống, không sử dụng đèn pin mà dùng kính nhìn đêm để quan sát.

Đội của Bronya đi bên phải, Dương là người dẫn đầu họ. Còn đội Polina đi bên trái với Trương là người dẫn đầu.

Từng người đều quan sát cả mặt nước lẫn đường đi phía trước với tâm thái cảnh giác cao độ.

Liệc lạc cấp tiêu đội bắt đầu nhộn nhịp khi Thùy mở lời đầu tiên.

“...Bronya, nếu không nhờ cái mặt nạ lọc khí này thì chắc tôi chết bởi mùi ở đây...”

“...Vậy thì đừng để nó rơi khỏi miệng...”

Với Bronya, cô đã phải trải qua rất nhiều thứ tồi tệ từ khi còn nhỏ vì chiến tranh, như thế này không nhầm nhò gì.

Thật may mắn là tới thời điểm hiện tại trung đội của họ không mất một ai, cũng không có ai bị thương nặng.

Trịnh cùng tham gia vào cuộc trò chuyện để khuây khỏa tinh thần.

“...Mấy người biết không, tôi cá là chúng ta giết còn nhiều người hơn cả các biệt kích K...”

Nhưng Diễm nghe vậy thì châm chọc lại anh ta.

“...Đừng có giỡn, chúng ta chỉ giết bọn cấp 1 và 2, còn bên K họ toàn tay đôi với bọn cấp 3 thậm chí là cấp 4. Căn bản đẳng cấp khác biệt...”

“...Thôi nào Diễm, để cậu ta tự tâng bốc bản thân chút cũng được mà...”

Hạ nguyên có giọng cười cười trong liên lạc, bầu không khí trong đội dần thoải mái hơn chút.

Cho tới một lúc thì Dương người đi đầu ra hiệu cho họ dừng lại, bên trung úy cùng tiểu đội của Polina cũng dừng bước theo.

Họ đều nhìn xuống mặt nước cống chảy phía trước có một cái xác đang trôi nổi, nhưng cái xác đó mặc trang bị quân sự.

“...Là lính của ta đúng không?...”

Polina nói vào liên lạc, sau đó Salam là người đầu tiên tới gần để kiểm tra, anh ta trả lời.

“...Là lính của phía ta, lại còn là một thành viên của quân cận vệ nữa, phù hiệp cận vệ còn nguyên trên vai áo!...”

“...Ôi chết tiệt!...”

“...Đã thế lại còn không chết lành lặn, tôi chỉ thấy nửa thân trên của anh ta!...”

Polina không nói nên lời khi nghe tới đây, tất cả đều khẽ rùng mình khi biết rằng có thứ có thể giết một lính cận vệ tới mức này.

“...Nghĩa là phía trước chúng ta có nguy hiểm lớn, tôi đã tự hỏi đội cận vệ có tham gia vào việc tái chiếm bệnh viện thì họ hoạt động ở đâu. Thì ra là họ đã ở đây và còn chiến đấu một mình...”

Trương đáp, sau đó nhìn qua lính của mình một lượt.

“...Anh hãy quyết định đi, mặc dù trông anh bây giờ thật không đáng tin...”

Polina thành thật thừa nhận về cảm nghĩ của cô khi nhìn vào vị trung úy.

“...Hơ, cô nói thế làm tổn thương lòng tự tôn của tôi rồi...”

“...Chứ sao, chúng ta bây giờ vẫn còn ở đây và sắp tiêu tùng hết rồi...”

Không đùa nữa, Trương quyết định thật.

“...Vậy thì dù thứ trước mặt có là gì thì chúng ta cũng sẽ lên đó giết chúng! Bởi ta không biết còn con đường nào khác tốt hơn nữa...”

Cấp dưới đều ra dấu đồng ý, họ tiếp tục tiến lên theo đội hình hàng dọc ở hai mép tường, cảnh giác quan sát từ sớm từ xa bằng kính nhìn thông minh (ITIS) của mình.

Thứ này thường ít được dùng bởi nó khá tốn điện, chỉ phù hợp khi cảnh giới và tác chiến vào ban đêm hoặc không gian hẹp.

Qua kính nhìn thông minh họ có thể thấy những dòng chất lỏng màu sáng nguy hiểm nổi trên nước cống, đó có thể là máu hay dịch của các thể nhiễm bệnh.

Họ tìm thấy thêm vài mảnh thi thể của lính cận vệ cùng trang bị dường như vừa nổi vừa trôi theo dòng nước cống, càng đi tới gần họ càng lo lắng.

Cuối cùng họ đi tới một ngã năm lớn, nơi có nhiều bề chứa và ống xả đổ từ trên xuống.

Đây quả thực là mê cung đường ống với vô số hướng đi, chúng còn được chia thành nhiều tầng càng làm cho việc tìm lối thoát an toàn thêm phần khó khăn hơn.

“ Này!”

Bất ngờ có tiếng người làm cả đội giật nảy mình mà vội vàng tản ra các phía xung quanh theo bản năng, họ cố gắng xác định xem tiếng kêu từ đâu.

“...Có thấy ai không?...”

“...Hay là chúng ta nghe nhầm?...”

Có vài người hỏi, cho đến khi lại tiếp tục.

“ Này, đừng bắn tôi, là đồng minh!”

Bất ngờ một người từ góc đường cống ngó ra vẫy tay gọi, cả đội của Trương đều bất ngờ quay súng về phía đó.

Anh ta giơ hai tay lên đi về phía họ.

“ Đừng, là đồng minh mà.”

Thấy anh ta nói thế, Trương đứng ra khỏi chỗ nấp tiến tới gần quan sát.

Từ trên người anh ta còn dính nhiều máu dịch của xác sống, điều này anh có thể thấy rõ từ kính thông minh.

Trương quyết định tin tưởng vào trực giác của bản thân mà bỏ kính ra, bật đèn pin lên chiếu sáng đối phương.

Thấy rõ là một người lính với trang bị hoàn chỉnh, anh ta nở nụ cười.

“ Đừng quá cảnh giác như vậy, các anh từ đơn vị cận vệ nào?”

“ Không hẳn cận vệ, chúng tôi là từ đại đội 3, tiểu đoàn 11 thuộc lữ đoàn bộ binh cơ giới 55.”

Người kia khá ngạc nhiên, bèn hỏi lại Trương.

“ Sao bộ binh cơ giới lại ở dưới cống ngầm?”

“ Là vì vài vấn đề bên trên khiến chúng tôi phải chạy trốn tới đây, trên đó giống như đang xảy ra thú triều vậy.”

“ Hiểu rồi, tôi từ đại đội 2, tiểu đoàn cận vệ 10. Được cử tới đây để làm vài việc dưới cống ngầm, nhưng lại gặp chút chuyện.”

“ Ý anh là có người bị giết ấy hả, bọn tôi thấy mấy mảnh thi thể trôi nổi phía sau...”

Bị Trương nói trúng chỗ đau, người kia đành chuyển chủ đề.

“ Sao anh không gọi người của mình ra ngoài, các anh sợ tôi à?”

Trương nghe vậy cũng đáp lại.

“ Vậy còn người của anh nấp ở đâu cũng nên ra ngoài đi chứ.”

Cuối cùng thì cả hai đều cùng liên lạc về đội của mình.

“...Ra ngoài đi...”

Lính của Trương và lính bên cận vệ đều lần lượt đi khỏi chỗ nấp, bấy giờ hai bên mới nhìn nhau mặt đối mặt.

Quả thực bên cận vệ giỏi hơn ngay cả về kĩ năng ẩn núp và mai phục, họ xuất hiện từ những chỗ mà đội của Trương không ngờ tới.

“ Vậy tôi là trung úy Hạo.”

“ Tôi cùng cấp với anh, cứ gọi là Trương.”

Hai viên chỉ huy bắt tay nhau, như vậy hai đơn vị quân lần đầu có dịp tiếp xúc gần mà bắt đầu trao đổi thông tin.

Hợp lực giết thể bạch tuộc.

Trương hỏi bọn họ thứ mà anh ta đã thắc mắc rất nhiều.

“ Vậy vì sao quân cận vệ phải lặn lội xuống tận dưới này để rồi chịu thiệt hại nhân mạng, có gì đó nguy hiểm dưới này đúng không?”

Xem ra bên cận vệ cũng phải trao đổi chút thông tin, trung úy Hạo tiết lộ về phần nhiệm vụ của mình ở đây.

“ Đơn vị của tôi được cử đi giết một sinh vật biến dị cấp cao, là một dạng hợp thể giữa người và bạch tuộc, mọi thứ khá tốt cho tới khi chúng tôi phát hiện ra rằng chúng không phải một cá thể đơn lẻ mà là hai cá thể một đực một cái đã sinh sản ra cả ngàn quả trứng...!”

“ Nghe tệ thật.”

“ Phải, tôi mất toàn bộ tiểu đội tiên phong của mình trong đây, trung đội đồng minh của tôi thì trong lúc chạy loạn cũng đã bị thất lạc, còn các đơn vị khác hiện có nhiệm vụ riêng nên không rảnh để giúp đỡ.”

Trương suy ngẫm từng câu từng chữ mà đối phương nói, cũng đã hiểu đại ý của người này.

“ Vậy anh tiết lộ những thứ quan trọng này nhằm lôi kéo quân của tôi vào nhiệm vụ của anh?”

“ Đúng vậy...”

Hạo ra dấu tay khẳng định, anh ta nói thêm rằng.

“ Bây giờ tôi cá các người chẳng thể lên nổi mặt đất đúng không, xác sống đang kéo đến đây từ mọi nơi.”

Trương gật đầu.

“ Đúng, mà ở dưới này cũng không thể thoát ra ngoài nếu như có hai con cấp 3 luôn quanh quẩn đâu đây.”

“ Vậy thì hợp tác với nhau đi, dù không hợp quy định nhưng nếu sau này còn sống để mà báo cáo lại thì cấp trên sẽ hiểu cho thôi.”

Tất nhiên Hạo nói có lý, nhưng vấn đề là anh ta là quân cận vệ. Một lực lượng thiện chiến, trang bị tốt và không ngại hi sinh hay sử dụng thủ đoạn để đạt được mục tiêu.

Còn Trương và lính dưới quyền là quân đội thông thường, họ cũng biết sợ chết chứ, với cả Trương không thích mạo hiểm tính mạng cấp dưới theo kiểu bất chấp.

“ Không còn cách nào thật à?”

Thấy đối phương vẫn còn do dự, Hạo chỉ cười mà đáp rằng.

“ Thôi nào trung úy Trương, con đực đang đi lùng sục chúng tôi khắp quanh đây và con cái có hàng ngàn quả trứng sắp nở. Hoặc là chúng ta cố gắng giết chúng để vừa tìm đường thoát, vừa diệt trừ mối họa này sớm. Hoặc là tìm đường trốn một cách khó khăn và khi đống trứng kia nở ra sẽ là đại họa cho quân đội ta, nhiều anh em khác sẽ chết một cách gián tiếp chỉ vì chúng ta đã bỏ cuộc vào lúc này.”

Anh ta rất giỏi thuyết phục người khác, mà bản thân Trương không thể phản bác luẩn điểm của đối phương.

Trương chỉ đành hỏi.

“ Sao không thử liên lạc lại với trung đội đồng minh một lần nữa?”

Hạo bèn tháo thiết bị liên lạc đeo trên đầu ra rồi chỉ vào nó.

“ Trong cống ngầm dày đặc bê tông như này, rất khó để các tín hiệu thông thường hoặc yếu có thể truyền đi xa. Chúng ta chỉ thể sử dụng thiết bị không dây với nhau ở khoảng cách gần vài chục mét là cùng.

Trong khi đó, lính hai bên bấy giờ vẫn chỉ nhìn nhau chăm chú, rồi lại liếc nhìn sang hai vị chỉ huy của họ đang nói chuyện, hoặc là tiến hành cảnh giới đằng sau mình.

Họ ngóng đợi hay vị này ra quyết định tiếp theo.

“ Vậy thì trung úy Hạo, kế hoạch của anh là gì?”

Nói như vậy nghĩa là Trương đã đồng ý cùng hợp tác cho nhiệm vụ của bên cận vệ, Hạo đạt được ý đồ của mình nên cười tươi mà bắt đầu giải thích.

Một cấp dưới của anh ta mang tới Drone cỡ nhỏ điều khiển từ xa và ipad có bản đồ khu vực cống ngầm.

“ Chúng tôi xác định hai thể biến dị đã di chuyển tới một nơi tương tự như chỗ chúng ta đang đứng cách đây 4 lối rẽ. Chúng thường sẽ chọn một đường ống cống đủ to để làm tổ, vì thế chúng ta cần phải đánh từ cả hai đầu đường ống cống đó...”

“...Đội của anh sẽ đánh từ một phía dùng hỏa lực thu hút sự chú ý của con đực, đội của tôi từ phía còn lại sử dụng Drone mang thuốc nổ cảm tử tiêu diệt con cái cùng ổ trứng của nó, sau đó cùng hợp lực giết nốt con đực!”

Trương gật đầu hiểu, đã nghe rõ về một kế hoạch có vẻ khá đơn giản so với độ khó mà nhiệm vụ này mang đến.

“ Ngoài Drone cảm tử anh còn vũ khí mạnh nào nữa không?”

“ Vài túi C4, một khẩu RPG29 và một RPG32, súng bắn tỉa hạng nặng, PKM...Còn anh?”

“ Một khẩu súng máy hạng nặng Kord, hai RPG7, vài quả lựu đạn mảnh...”

Hạo nhoẻn miệng cười, xem ra đội của anh có hỏa lực mạnh hơn đội bạn kha khá. Anh ta nói.

“ Đội tôi có 21 người, bên anh 20 người vậy chúng ta có 41 người cho nhiệm vụ này.”

“ Không, là 51 vì bên tôi có người nữa đang tới.”

“ Vậy thì ngon rồi, càng đông càng vui. Nhưng không cần tung hết quân cho trận này đâu, chúng ta sẽ để lại một số làm dự bị.”

Hai vị chỉ huy trao đổi thêm về thể biến dị, cơ bản chúng là người đột biến cơ thịt thành dạng giống bạch tuộc, có trí khôn của con người nhưng sở hữu phản xạ và sức mạnh thể chất của một con quái vật.

Đặc biệt chú ý là Hạo nhấn mạnh về năng lực dùng xúc tu thịt của chúng rất đáng gờm, có thể dễ dàng đâm thủng và cắt đôi cả sắt thép hay tường bê tông.

Da thịt của chúng cũng rất dày chắc khiến đạn thông thường ít làm tổn hại đáng kể tới sinh vật này, cần phải có sự phối hợp của hỏa lực mạnh.

Tuy vậy chúng khá sợ lửa, nhiệt nóng làm cho da thịt chúng bị sun lại giống như cái xác khô vậy.

Ngoài ra thì khả năng nghe và nhìn của bọn chúng đều rất tồi, chúng thường tỏa xúc tu ra xa để cảm nhận chuyển động lạ là chính.

Trong lúc đó từ trong bóng tối, tiểu đội 1 của đã trở lại hội quân với Trương, họ được Polina khái quát qua tình hình và đã sẵn sàng tham gia nhiệm vụ mới.

Hạo xem đồng hồ đang là giữa chiều.

“ Vậy bắt đầu xuất phát thôi, chúng ta phải xong việc trước trời tối rồi tìm chỗ nghỉ ngơi trên mặt đất.”

Bọn họ bắt đầu xuất phát.

Trên mặt đất.

Muradov và lính của ông đang ẩn núp trên tầng thượng tòa nhà trong bệnh viện, các tầng lầu đều đã bị xác sống phá và nơi an toàn nhất của họ chỉ còn là tầng cao nhất.

Một cấp dưới báo cáo lại cho ông ta.

“ Thưa ngài, tòa B đã mất liên lạc...”

“ Đừng lo, có thể họ đã tìm cách trốn đi nơi khác.”

“ Vâng, còn lực lượng tòa A đã trốn được sang nóc nhà B bằng đường dây cáp, nhà C cũng đã thành công trú chân trên mái nhà như chúng ta.”

Viên đại úy cùng cấp dưới hiện trú đóng ở nóc nhà D, lính thì hướng nòng súng xuống dưới bắn tỉa lũ xác sống đang di chuyển lộn xộn, chúng có vẻ bị phân tâm bởi có nhiều nóc nhà đều nổ tiếng súng thu hút sự chú ý của chúng trong cùng một lúc.

“ Miễn là nhà F1 và F2 an toàn thì những việc còn lại đều không đáng bận tâm, cố gắng bắn hỗ trợ cho hai nhà đó.”

“ Vâng.”

Lúc này Muradov nhìn vào điện thoại thông minh kết nối mạng chiến trường của ông, có một thông báo tới gồm tọa độ và chỉ dẫn.

Muradov sững người trong giây lát khi đọc thông báo, ông ta vội vàng nói vào trong liên lạc đại đội.

“...Chỉ huy đây. Tất cả các trung đội nghe cho rõ. Không quân sắp sửa sử dụng vũ khí hóa học, mọi người chuẩn bị đeo mặt nạ phòng độc, cài lại trang bị áo bảo hộ theo phương pháp chống vũ khí sinh hóa!...”

Lập tức lính từ tất cả các nhà bắt đầu đeo mặt nạ phòng độc, trùm mũ bảo hộ kín đầu.

Họ chỉnh lại đồng phục dã chiến cho nó bao bọc kín mít cơ thể theo phương pháp phòng chống vũ khí sinh hóa đã được huấn luyện từ lâu.

Có vài người đã phát hiện phi cơ từ xa bay tới.

“...Báo cáo, máy bay đang tới từ hướng đông bắc!...”

4 quả bom được thả cắm mũi sâu xuống nền sân xi măng của bệnh viện, rồi từ đuôi của chúng bắt đầu xì khói màu vàng ra xung quanh.