Chương 15: Trận không chiến

“ Các lực lượng đóng tại vùng tranh chấp chỉ gồm 1 lữ đoàn pháo binh và 4 lữ đoàn bộ binh, 2 tiểu đoàn phương tiện chống tăng. Họ phù hợp để tác chiến ở một vùng đất có địa hình phức tạp và khắc nghiệt. Nhưng sẽ là không đủ nếu kẻ địch chịu chơi tất tay mang những lữ đoàn tốt nhất của chúng tới. Vì vậy phương diện quân Tây Bắc dự định dùng toàn bộ lực lượng hiện có để chi viện. Sẽ có những lữ đoàn thiết giáp, cơ giới, pháo binh mạnh hơn từ hậu phương tiến tới tiền tuyến chỉ trong 1 đến 2 ngày tới. Mục tiêu là chặn cả 3 mũi tiến công của kẻ thù và đẩy lui chúng về vị trí cũ...”

Sergei khái quát kế hoạch tác chiến của ông ta, từ sa bàn điện tử ông ta điều chỉnh các biểu tượng lữ đoàn có trong biến chế phương diện quân Tây Bắc di chuyển ồ ạt tới 3 điểm nóng ở tiền tuyến.

Nghiên gật đầu hiểu, cô hướng mắt nhìn về phía Umut Bulut, tư lệnh phương diện quân Tây.

“ Ngài Umut có thể điều động lực lượng của phương diện quân Tây bây giờ không?”

Umut gật đầu đáp.

“ Phương diện quân chúng tôi luôn sẵn sàng, nhất định sẽ sát cánh bên ngài Sergei trong cuộc chiến này.”

“ Tốt lắm, vậy về mặt chiến lược trên bộ và trên không chúng ta đặt mục tiêu chặn đánh và đẩy lui hoàn toàn các mũi tấn công của kẻ thù đang xâm phạm vào lãnh thổ tuyên bố chủ quyền của Liên Bang. Cho phép sử dụng mọi hỏa lực và khí tài cần thiết một cách hợp lý để đạt được mục tiêu đó. Việc này ý kiến của tham mưu trưởng như thế nào?”

Konstatin đáp.

“ Tôi hoàn toàn đồng ý với chiến lược này, dù sao việc giành lại vùng đệm tranh chấp là quan trọng nhất để đảm bảo Siberia an toàn. Còn việc lấn thêm đất của kẻ thù nó sẽ chỉ là thứ yếu, nhưng hậu cần là một vấn đề của các chiến dịch lớn.”

Umino Masahiko bên cục hậu cần dựa vào khoảng cách, địa hình trên bản đồ và hiểu biết về năng lực của cục mình lập tức trả lời.

“ Hậu cần chắc chắn sẽ theo kịp, đáp ứng nhu cầu của tiền tuyến. Nhờ vào công nghệ phát triển mà hậu cần ngày càng tinh gọn hiện đại, việc tiếp tế quãng đường hàng ngàn km bất kể ngày đêm với thời tiết thất thường đã không còn là điều bất khả thi nữa.”

Bên công binh là Dmitry Orlov chỉ cười cười phụ họa theo.

“ Công binh cũng vậy, tôi chỉ cần cử 1 đến 2 lữ đoàn công binh tháp tùng theo các mũi tiến công là có thể đảm bảo xây dựng nhanh các cầu phao và đường dã chiến thông dụng trong thời gian cực ngắn. Còn nếu muốn đường trải nhựa đủ 2 làn xe đi, miễn là không bị không kích hay pháo kích thì bất kì cấp dưới nào của tôi cũng có thể thi công ngay trong 1 tuần. Đảm bảo hậu cần và đường tiếp viện luôn thông suốt ở cả những nơi kẻ địch không ngờ tới.”

Xét về khả năng công binh và hậu cần của liên quân, chỉ có thể nhấn định ở hai từ “Vượt trội” so với mặt bằng chung của thế giới. Năng lực đảm bảo hậu cần, công binh của liên quân xưa nay là được tổ chức bài bản, có tính thực tiễn cao và rất hiệu quả.

Liên quân phương bắc là đạo quân mạnh nhất thế giới hiện nay, họ có khả năng triển khai quân ở phạm vi toàn cầu trong 24h. Và hậu cần thì luôn luôn nhanh, hiệu quả, đầy đủ. Mỗi khi đánh bất kỳ trận lớn nhỏ nào thì thói quen của các tướng lĩnh là luôn tính tới mọi cách để đảm bảo hậu cần và phòng tránh việc hậu cần bị gián đoạn.

Liên quân có đội xe vận tải khổng lồ, máy bay vận tải đông đảo hiệu suất cao, không gì họ không thể vận chuyển đi được.

Công binh liên quân cũng cực kỳ chuyên nghiệp và thường được ưu tiên hiện đại hóa cao nhất. Thậm chí công binh nhiều khi còn được hiện đại hóa trước các quân binh chủng khác. Họ có thể dễ dàng rà phá bom mìn, làm đường sá, xây cầu phao, sửa chữa khí tài trong nhiều điều kiện phức tạp nhờ vào đội ngũ nhân sự lành nghề và trang thiết bị tiên tiến.

Nghiên sẽ để cho bên hậu cần và công binh bàn bạc riêng với hai phương diện quân Tây Bắc và Tây. Cuộc họp này chỉ báo cáo tình hình và bàn bạc chiến lược, các chiến thuật cụ thể sẽ do các tướng phụ trách thực địa suy xét.

Phương thức chỉ huy của liên quân ưu tiên tính tự chủ cao từ cấp thấp nhất tới cấp cao nhất. Các cấp dưới luôn phải tự đưa ra phán đoán và kế hoạch riêng, và họ sẽ báo cáo hoặc xin ý kiến từ cấp trên nếu thấy cần. Tuy nhiên họ cũng có thể không làm vậy mà tự mình hành động miễn nó không vi phạm tới mệnh lệnh chung lớn nhất của bên trên.

Nó thoát hoàn toàn khỏi tư duy chỉ huy cũ quan liêu từ thời Liên Xô. Người cải cách thay đổi hoàn toàn từ phương pháp chỉ huy, cách đánh tới hiện đại hóa toàn liên quân là cựu tư lệnh cũ Chu Ánh Nguyệt. Là bộ óc thiên tài nhất của liên quân, là vị tướng mệnh danh giỏi nhất thế kỷ mới.

Di sản mà cựu tư lệnh để lại là rất rất lớn, một thế hệ chỉ huy có kinh nghiệm và có tinh thần trách nhiệm cao, một đội quân tinh gọn hiện đại thiện chiến có tính tự chủ cao. Một hệ thống quản lý, phân phối hậu cần minh bạch và hiệu quả dựa vào việc chia những bộ trong hệ thống đó ra riêng để tạo tính cạnh tranh năng suất làm việc đồng thời tránh được quan liêu tham nhũng.

Và một hậu phương sản xuất khổng lồ với những vùng công nghiệp rộng lớn và những vùng nông nghiệp vĩ đại. Hệ thống giao thông phát triển phủ rộng toàn bộ phương bắc Liên Bang, đường sắt, đường bộ, đường ống dẫn được xây dựng quy mô lớn đảm bảo tốc độ vận chuyển nhanh nhất.

“Tổ kiến” là cái tên ví von được người ta đặt ám chỉ cải cách của cựu tư lệnh, cả phương bắc Liên Bang rộng lớn với dân số tới tỷ người của cả chục nước thành viên lớn nhỏ được quy hoạch hiệu quả cho cả chiến tranh và thời bình giống như một tổ kiến chăm chỉ.

Nó hiệu quả tới nỗi kể cả khi người xây dựng lên nó đã không còn lãnh đạo nó nữa thì cái tổ vẫn tự vận hành hiệu quả như được lập trình sẵn, và liên quân chỉ là một thế lực thừa hưởng rất nhiều tiến bộ lợi ích mà cái tổ này mang lại.

Đại diện của cộng hòa Choson cũng đề nghị với bộ chỉ huy liên quân.

“ Các lực lượng của cộng hòa Choson chúng tôi cũng rất vui mừng nếu được tham gia vào chiến dịch quân sự chung của liên quân. Lực lượng liên quân ở chi nhánh chúng tôi cũng đã hoàn toàn sẵn sàng từ lục quân tới không quân và hải quân.”

Cả đại diện từ cộng hòa Asakura cũng tuyên bố.

“ Chi nhánh Asakura cũng cảm thấy mình cần đóng góp nhiều hơn nữa cho nhiệm vụ phòng thủ tập thể. Chúng tôi sẵn sàng ra quân nếu được cho phép...”

Đây là 2 nước cộng hòa ở phía đông vốn không có tổ chức phương diện quân do tính cách biệt về mặt địa lý. Họ thường có tâm lý ôn hòa hơn và thường ủng hộ liên quân bằng vật tư, khí tài tiếp tế cũng như là ủng hộ chính trị hơn là ủng hộ bằng hình thức đóng góp quân sự trực tiếp.

Nhưng lần này động thái của 2 nước cộng hòa khiến cả phòng họp bất ngờ lớn cho cả phòng họp. Tuyên bố của họ cho thấy tính tích cực mới của 2 nước cộng hòa trong các hoạt động chung của tập thể liên quân.

“ Nếu vậy thì tôi rất biết ơn, tổ chức luôn chào đón những thành viên tích cực vì sự nghiệp chung của tập thể...”

Nghiên tới bắt tay chào đón hai người họ, đại diện từ Asakura đáp.

“ Không có gì thưa cô, tình hình chính trị của chúng tôi đã ổn định hơn, cho phép có những động thái tham gia tích cực hơn với công việc của tập thể phương bắc chúng ta.”

Các thành viên liên quân trong phòng họp bắt đầu tay bắt mặt mừng với 2 đại diện này, tất cả đều rất cảm kích sự hỗ trợ của 2 quốc gia lớn mạnh trong Liên Bang cho nỗ lực chung của tập thể.

“ Xem ra gió đang đảo chiều có lợi hơn cho chúng ta, kể cả không có cựu tư lệnh thì liên quân chúng ta vẫn rất vững mạnh.”

Konstatin nhận định.

Nghiên chỉ cười.

“ Hiển nhiên rồi, cả phương bắc này đã liên kết chặt chẽ với nhau tới mức khó mà tách rời nổi...”

Cô nhìn xuống tổng thể sa bàn, rồi nói.

“ Dù vậy, việc Liên Minh tấn công chúng ta ngay bây giờ rõ ràng là có ý đồ. Tôi đoán chúng nhân cơ hội liên quân ta đang dàn trải lực lượng ra quá nhiều mặt trận ở miền nam, trung đông và trung á mà thừa cơ cắn trộm các vùng tranh chấp...”

Vị tham mưu trưởng chỉ nhoẻn miệng cười gian.

“ Nếu Liên Minh thực sự nghĩ như vậy thì chúng thật sự đánh giá thấp liên quân ta quá rồi. Tôi cũng từng nghĩ tới giả định này nhưng dù mục đích chúng có thể nào thì với khả năng của chúng ta, chắc chắn có thể phản đòn lại bọn chúng thật đau.”

Nghiên nhìn ông ta, tham vấn của ông ta tuy không phải luôn đúng nhưng lại hỗ trợ rất nhiều cho các vị chỉ huy khác hoạch định kế sách. Cô đã nghĩ tới vấn đề đáp trả ngược lại lãnh thổ đối phương và lời của vị tham mưu đã khích lệ cô nói ra ý kiến của mình.

“ Bên quân chủng tên lửa có ai có mặt ở đây không?”

“ Có tôi...”

Một chỉ huy còn khá trẻ đứng ra đáp, đại diện của quân chủng tên lửa, mũi tên thép uy lực của liên quân.

“ Cho các lực lượng tên lửa chiến thuật được trực tiếp tham gia trận chiến này. Được phép bắn vào sâu lãnh thổ các nước cộng hòa đối phương kể cả có là nước cộng hòa tuyên bố trung lập như Tyumen Nenets. Dù chúng tuyên bố vậy nhưng vẫn thuộc Liên Minh và chúng vẫn cho phép kẻ thù tập trung quân ở lãnh thổ của mình, điều đó đồng nghĩa tuyên chiến với chúng ta...”

“...Còn về các đơn vị chiến lược, nếu như kẻ thù bắn bất kỳ quả đạn đạo cỡ lớn nào vào lãnh thổ chúng ta, các người không cần lệnh từ tôi trực tiếp phản đòn bằng tất cả những gì có trong tay!”

“ Đã rõ thưa cô!”

Viên chỉ huy trẻ tuổi tươi cười, cuối cùng thì quân chủng của anh ta cũng có cơ hội thử lửa.

“ Hải quân có ở đây không?”

Nghe Nghiên gọi, một vị mặc quân phục đô đốc lập tức đứng ra.

“ Có tôi, phó đô đốc Dimitry Lavrov đến từ hạm đội chi nhánh Siberia. Tôi cũng là đại diện hải quân duy nhất trong cuộc họp khẩn cấp này.”

“ Mặc dù chưa có báo cáo nào về hoạt động hải quân của kẻ thù nhắm tới vùng bờ biển phía bắc Siberia nhưng bây giờ chưa tới mùa đông, nước biển chưa đóng băng đủ dày vì thế không thể không phòng việc Liên Minh dùng hải quân phân cao thấp với chúng ta. Hạm đội Siberia có thể đánh chặn hiệu quả nếu Liên Minh tổ chức tiến công không?”

Vị phó đô đốc đa im lặng một lúc rồi mới trả lời câu hỏi của phó tư lệnh.

“ Hạm đội Siberia chỉ là một hạm đội cỡ trung bình, yếu về cả số lượng và cả chất lượng so với các hạm đội hiện đại phe Liên Minh có thể mang tới. Nhưng tôi thân là cấp phó của hạm đội hoàn toàn có thể tự tin khẳng định ít nhất năng lực của hạm đội Siberia đủ để chặn đánh và cầm cự thật lâu dài với kẻ thù, chắc chắn chúng tôi sẽ gây được thiệt hại ít nhiều cho chúng!”

Cao Lãng tư lệnh phương diện quân trung tâm có đề xuất.

“ Sao không kêu gọi hải quân từ chi nhánh phía đông tới tiếp viện?”

Lavrov lắc đầu trả lời.

“ Sẽ không kịp và rất bất tiện khi làm vậy do khoảng cách đi đường quá xa. Lực lượng chi viện sẽ hợp lý nhất từ cộng hòa Burytia Sakha, công hòa Kamchatka tới. Tuy nhiên đây là biển bắc, nó có điều kiện hoạt động tàu thuyền phức tạp và khó khăn hơn rất nhiều so với các đại dương phía nam. Chúng tôi chỉ cần vài khinh hạm nhỏ cũng có thể khóa toàn bộ vùng biển có thể đi lại vào mùa hè.”

“ Hiểu rồi, vậy chiến lược của hải quân là ngăn chặn mọi hoạt động đường biển của kẻ thù ở vùng biển tranh chấp. Tương tự như lục quân và không quân là phải ngăn chặn, đẩy lùi mọi bước tiến công lấn chiếm của bọn chúng. Việc tấn công ngược lấn chiếm thêm đất, biển của kẻ thù sẽ chỉ được coi là hành động thứ yếu trong chiến lược của chúng ta.”

Nghiên chốt lại kế hoạch và tất cả mọi người đều đồng ý, như vậy cả 3 lực lượng chính đều ưu tiên chặn đánh đẩy lui quân Liên Minh xâm phạm biên giới trên bộ, biển, vùng trời. Việc có thừa thắng lấn thêm đất của chúng không sẽ chỉ là thứ yếu và không được ưu tiên.

Với kế hoạch này thì họ sẽ không cần dùng quá nhiều quân với khí tài cho cuộc chiến mới này. Nhờ đó có thể tiết kiệm nhân lực và tài nguyên chiến tranh cho những nhiệm vụ quan trọng hơn.

Tham mưu trưởng tính toán.

“ Có lẽ cuộc chiến chỉ có thể kéo dài 2 tháng, với điều kiện thời tiết sẽ dần bất lợi hơn vào mùa đông và Liên Minh cũng khó mà cáng đáng được một cuộc chiến trường kỳ kéo dài như chiến tranh 40 năm trước đây. Nền chính trị của họ là đa đảng vì thế mọi hoạt động quân sự không đem lại lợi ích sẽ dễ bị chấm dứt sớm. Vì vậy chúng ta có thể vững tin chỉ cần đánh bại các mũi tấn công của chúng thì chiến thắng sẽ sớm về tay ta.”

“ Đúng vậy, chỉ cần giữ được vùng đệm tranh chấp thì Liên Minh không bao giờ có thể tiến được một bước vào lãnh thổ chúng ta...”

Sergei đồng tình theo, cuộc chiến này sẽ ác liệt nhưng lại ngắn hạn. Nó không có khả năng mở rộng về quy mô và thời gian như những cuộc chiến khác trong quá khứ. Lợi thế của phía liên quân là rõ ràng hơn hẳn kẻ thù, họ có tiềm lực tại chỗ lớn hơn và có tinh thần chiến đấu cao hơn. Họ có thể lì lợm đánh nhau hàng năm trời nhưng đối phương chắc chắn không thể, chiến thắng rồi sẽ thuộc về phía họ.

Nghiên thì đã không còn quan tâm tới cục diện chiến tranh nữa bởi cô đã đoán chắc về chiến thắng của liên quân, cô chuyển chú ý của mình tới vấn đề khác của Siberia quan trọng hơn thắng bại của vùng tranh chấp.

“ Đại diện của chính quyền cộng hòa Siberia có ở đây không?”

“ Có tôi...”

Một người đứng ra đáp lời.

“ Việc xây dựng trường thành và các hệ thống phòng ngự, căn cứ ngầm trên lãnh thổ nước cộng hòa đã tiến triển tới đâu rồi?”

Nghe câu hỏi đánh trúng tim đen của phó tư lệnh, người đại diện đổ mồ hôi hột mà trả lời trong bất an.

“ Hiện vẫn đang được tiến triển rất tốt. Chúng tôi đã hoàn thành các hệ thống phòng ngự, căn cứ quân sự và trường thành ở bên trong lãnh thổ. Còn về hệ thống trường thành phòng ngự ở biên giới lãnh thổ...Nó vẫn đang được thi công tích cực ạ.”

Nói thẳng là vẫn chưa xong, lãnh thổ Siberia rất rộng lớn và phức tạp nên cũng là một lý do để quá trình xây dựng chậm chạp. Nghiên chỉ thở dài một cái thất vọng nhẹ, sau đó cô đáp.

“ Khẩn trương tiến hành nhanh nhất có thể, phải ưu tiên hoàn thiện công trình phỏng thủ quan trọng nhất của phương bắc chúng ta trước khi mùa đông tới. Nếu cần hãy đưa nhân công lành nghề từ những nước cộng hòa khác tới trợ giúp Siberia xây dựng. Ngoài ra các lực lượng liên quân tham chiến cũng phải đặt ra mục tiêu bảo vệ an toàn cho hệ thống công trình phòng ngự trường thành của chúng ta. Không được phép để một quả đạn hay quả bom nào chạm tới bức tường...”

“ Vâng thưa cô.”

Lệnh trực tiếp của Nghiên sẽ được thi hành ngay, vốn dĩ việc xây dựng trường thành cùng các công trình phòng thủ theo kèm của nó đã được phòng vệ bởi vô số trận địa phòng không, pháo binh và không quân che đầu. Nay nó sẽ còn được bảo vệ tốt hơn nữa, nhân lực xây dựng sẽ được tăng cường hơn để hoàn thiện sớm công trình kỳ vĩ này.

Tình trạng của nhóm Ereney.

Một tốp 3 chiếc Su30SM đang quay ngược về căn cứ, một trong số họ có khói phụt ra từ đuôi máy bay của mình.

“...Chết tiệt Ereney, chúng tôi mất một động cơ rồi!...”

“...Bình tĩnh. Hãy cố gắng giảm tốc độ và giữ thăng bằng giống như đã luyện tập!...”

Là máy bay của Sanlugin, có vẻ kém may mắn khi anh ta bị hỏng mất một động cơ sau khi đã thoát vô số cửa tử từ trước đó lúc không chiến.

Lái phụ Kurilov xem qua hệ thống điện tử đánh giá tình trạng bay không khỏi lo sợ.

“ Động cơ phải và cánh phụ phải của chúng ta có vấn đề, vẫn có thể lết về căn cứ được nhưng tôi lo lắm.”

Sanlugin dù cũng lo lắng nhưng vẫn cố nở nụ cười trấn an người bạn lái phụ.

“ Phải cố thôi bạn tôi ơi...”

Anh ta cầu nguyên cái động cơ còn lại sẽ tiếp tục hoạt động tốt, máy bay tốt là rất quý giá đối với phi công.

“...Sanlugin, tôi nhận được tin báo rằng toàn căn cứ vừa xuất kích, như vậy cái đường băng sẽ hoàn toàn rộng mở khi chúng ta trở về...”

“...Tốt quá thật may mắn vì còn nhà để về, tôi còn sợ Tura sẽ điều chuyển chúng ta đi nơi khác...”

Có lẽ căn cứ Tura nằm ở sâu trong lãnh thổ Siberia nên không bị điều chuyển đi, do đó những người này mới may mắn vẫn còn căn cứ nhà để hạ cánh chứ không phải bay lòng vòng tìm chỗ đáp như đội bay đồng minh khác do một số căn cứ ở gần tiền tuyến được lệnh di dời về hậu phương.

Lúc này hệ thống liên lạc của Ereney bắt được tín hiệu của đồng minh.

“...Máy bay số hiệu 2752. Đây là A-50-211 trên đầu các bạn 10 000m, các bạn ổn chứ?...”

“...Tạ ơn chúa A-50-211, đây là 2752 từ biên đội tuần tra số 9, chúng tôi đã thấy bạn mập mờ trên radar nhưng mãi chưa bắt được liên lạc...”

“...Tín hiệu nhiệt của các bạn rất lớn bất thường...”

“...Đã hiểu, một máy bay của biên đội tôi bị hỏng động cơ, chúng tôi đang trở về căn cứ Tura. Có lời khuyên gì không đây?...”

“...Không có gì, chúc may mắn 2752...”

Ereney mỉm cười, ít ra có một chiếc máy bay cảnh báo sớm đáng tin cậy làm đôi mắt quan sát tầm xa giúp cho bất kỳ phi công chiến đấu nào cũng thấy an tâm bởi họ sẽ không bị bất ngờ.

“...Này 2731 Sanlugin, một máy bay A50 đã liên lạc với chúng ta...”

Sanlugin phá lên cười ở liên lạc bên kia, anh ta đáp lại.

“...Tôi rất muốn tới đó và biểu diễn một vòng động tác bay điêu luyện với mấy phi công A50, chắc bọn họ sẽ trố mắt nhìn...”

Kurilov đằng sau đáp nhẹ.

“ Đấy là nếu chúng ta có 2 động cơ ông bạn, hãy chú ý vào việc chính.”

“ Thôi nào, tôi thậm chí còn chưa từng một lần bay tháp tùng A50 nào, hay bất kỳ cô gái nào...”

Ereney có thể nghe thấy cuộc trò chuyện mở của họ qua liên lạc, anh ta và Munire chỉ cười vì sự hài hước của đồng đội.

Bất ngờ liên lạc từ A50 lại xuất hiện với giọng khẩn cấp hơn.

“...Số 2752, đây là 211 chúng tôi ghi nhận một số mục tiêu lạ lên đến 4 chấm đang hướng về phía các bạn, đó có nguy cơ là tên lửa đối không tầm xa MICA. Hãy chuẩn bị biện pháp phòng ngừa ngay!...”

Nghe vậy Ereney hốt hoảng cảnh báo sớm cho toàn đội, không có thì giờ để hỏi lại lần nữa bên 211 nữa.

“...2752 đây. Có tên lửa đầu dò chủ động MICA, thực hiện biện pháp tránh né với tên lửa thông minh. Tắt radar và mọi thiết bị điện tử, tăng công suất động cơ và lượn xuống độ cao thấp!...”

Sự khẩn cấp của vấn đề khiến 2731 và 2073 đều lập tức thực hiện theo mà không lấy một câu thắc mắc. Họ lập tức bẻ lái hạ thấp xuống theo chỉ huy, tăng công suất động cơ kịch cỡ và cố gắng không dùng các thiết bị điện tử có nguy cơ bị dò ra từ đầu thu chủ động của tên lửa địch.

Thế kỷ 21 tên lửa đối không có 4 kiểu dẫn đường. Dẫn đường cơ bản nhất là cảm ứng hồng ngoại thông thường của tên lửa tầm ngắn, với tên lửa tầm trung chủ yếu là dùng đầu dò radar bán chủ động phải dựa vào máy bay chiếu xạ radar dẫn đường cho đạn vào mục tiêu.

Dẫn đường radar chủ động tiên tiến hơn sẽ là tên lửa tầm xa hoặc siêu xa được trang bị đầu dò radar riêng của mình để quét và bám bắt mục tiêu. Tuy nhiên miễn là cơ động tránh né đủ nhanh vào các góc chết thì đầu dò loại này không thể bám bắt theo kịp.

Loại cuối là dẫn đường radar chủ động mới nhất cũng như nguy hiểm nhất, đó là nó dò theo tín hiệu radar, liên lạc của máy bay mục tiêu. Hoặc nó có camera theo dõi hồng ngoại mạnh hơn thu được các bước sóng và nhiệt lượng của phương tiện bay đối phương khi nó ma sát với không khí hoặc bị ánh sáng phản chiếu.

Cả 4 kiểu dẫn đường này về lý thuyết đều có điểm yếu và có thể khắc chế, nhưng thực tế chiến trường cho thấy có sự khác biệt về hiệu suất tên lửa dùng thiết bị nhạy bén tối tân so với tên lửa dùng thiết bị kiểu cũ lạc hậu trên cùng 1 kiểu dẫn đường.

Do đó không phải loại tên lửa nào có thể khắc chế như cách được dạy trên giảng đường, những phi công của chúng ta như Ereney cũng thừa hiểu điều này.

‘ Xin chúa, làm ơn che chở cho chúng con thoát khỏi đây...!’

Ereney thầm cầu nguyện, tay vẫn nắm chặt cần điều khiển bẻ lái hạ thấp độ cao xuống bên dưới với hi vọng là radar chủ động của loại đạn MICA sẽ bị nhầm lẫn giữa vật thể bay với bề mặt gồ ghề của mặt đất mà không nhắm tới họ.

Mặc dù anh ta cũng không chắc cách này hiệu quả không, bởi công nghệ tiên tiến hơn có thể phân biệt được vật thể tốt hơn.

Tệ nhất là chiếc 2731 của Sanlugin và Kurilov đang bị tụt lại phía sau với một vệt khói đen, họ không thể lượn hiệu quả ở tốc độ cao, họ bị tụt quá xa so với đồng đội.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Ereney trợn mắt khi thấy máy bay của đồng đội tụt xa tít phía sau.

“...Sanlugin, Kurilov! Hai anh đang làm cái quái gì vậy hả!...”

“...Khốn kiếp Ereney, máy bay của chúng tôi không tăng tốc thêm được, cái đuôi đang như sắp gãy và động cơ đã đủ quá nhiệt rồi!...”

Sanlugin bất lực không thể bắt kịp đồng đội, rất nhanh radar của anh ta nhìn thấy rõ những vật thể lạ lao tới gần.

“...Đạn địch đến!...”

Ereney và chiếc 2073 không thể nghĩ nhiều hơn ngoài thực hiện động tác tránh né, họ thả mồi khói làm hỏa mù có thể che được các hệ thống dò bằng camera quang phổ của tên lửa địch, họ không dùng thiết bị radar hay liên lạc nên chúng không thể dò bằng cách này.

Tầm quét của radar cỡ nhỏ trên tên lửa khó mà bám bắt kịp những loại máy bay cơ động cực cao như Su30, do đó vẫn có hi vọng rất mong mạnh là họ thoát được.

“ Ereney, nếu không có radar thì tôi không thể thấy chúng, cũng không thể dùng ECM!”

“ Mặc xác việc đó đi Munire, không kịp đâu!”

Khói từ chiếc 2073 thả ra đã cứu họ một mạng, 3 quả đạn vọt qua chỗ Sanlugin và cũng vọt qua đám khói mà không lao vào phía Ereney, chúng bay đi một cách vô định do không bám bắt được mục tiêu.

“ Sống rồi!”

Ereney vừa một phen hoảng loạn trong đầu, giờ anh ta như giãn cả nếp nhăn não vì thoát chết.

Bên phía Sanlugin thấy đạn không nhắm tới mình mới yên tâm phần nào, lái phụ Kurilov định bật lại hệ thống điện từ thì.

“ Booomm...!”

Quả đạn thứ 4 đã bay muộn hơn, nhưng găm vào máy bay của họ bằng một đường chéo từ sau trái lên trước phải, phá vỡ phần đuôi và cắt gãy cánh phải của họ như dao cắt giấy.

Nhưng may mắn nó đã không phát nổ, điều thần kỳ nhất trên đời nó đã không phát nổ. Bởi nếu nó kích nổ cả người lẫn máy bay đều tan xác.

‘ Quỷ xứ!’

Cú va chạm làm máy bay như văng đi với lực mạnh, xoay tròn một đoạn rồi mới bắt đầu rơi xuống. Sanlugin ý thức được máy bay đã hỏng thì đó là lúc nó rơi tự do ở độ cao 5000m xuống bên dưới.

“ Kurilov, nhảy đi!”

Kurilov đang mơ màng do cú va chạm mạnh ban nãy, không thể chần chừ hơn được Sanlugin lập tức bật ghế phóng của cả hai bay đi.

May mắn ghế phóng vẫn hoạt động tốt, đúng hơn nó phải luôn hoạt động tốt nếu không chẳng ai dám ngồi vào máy bay cả. Hai người được phóng ra và dù tự động bật khi độ cao đang hạ xuống dần.

‘ Chết tiệt lũ Liên Minh, ông đây rồi sẽ trả lại cái khốn cùng mà lũ chúng bay gây ra hôm nay!’

Sanlugin cắn răng cắn lợi mà chửi thề tiếp.

Bên Ereney vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra với bạn mình, vẫn tiếp tục liên lạc.

“...2731 Sanlugin...2731 có nghe rõ không, đạn địch hết rồi khởi động lại hệ thống điện tử thông thường và trở về đi...”

“ Ereney, bỏ đi tạm thời về trước cái đã. Tôi không nghĩ nhiên liệu còn đủ để ta nấn ná thêm lúc nữa đâu.”

Munire khuyên bảo, sự cố chấp bây giờ là không còn cần thiết nữa. Mặc dù vậy họ đang rất lo lắng khi mà máy bay bạn mất liên lạc cũng như không còn hiện trên radar nữa.

“ Nhỡ có chuyện gì thì sao?”

Anh ta hỏi lại với giọng gay gắt, nhưng nữ lái phụ cũng đáp trả.

“ Có chuyện gì thì cũng không tới lượt anh giải quyết đâu, rút lui và chờ đợi tin tốt là nhiệm vụ bây giờ của chúng ta!”

Trước khi nổ ra tranh cãi lớn hơn, thì liên lạc từ 2073 đã củng cố thêm quan điểm của Munire.

“...2752...Đây là 2073, chúng tôi cũng không còn khả năng bay lâu hơn nữa, nếu không có gì thì xin phép thoái lui trước...”

Ereney buộc phải lấy lại lý trí thật nhanh, đáp lại bên 2073.

“...2752 đã nghe rõ, chúng tôi cũng sẽ theo các bạn trở về. Tình trạng của 2731 tuy chưa rõ ràng nhưng hãy để lúc về căn cứ rồi tính tiếp...”

Anh ta buộc phải thuận theo lý trí số đông để quay trở về, từ bỏ việc kiểm tra tình trạng máy bay 2731 vốn là một việc tốn nhiều thời gian hơn.

‘ Hôm nay mất mát nhiều quá rồi...’

Đoàn 205.

Lúc này ở căn cứ không quân Tura, trung tá Ivan Yanukovych đứng cạnh với đại tá Viktor Yushchenko chỉ huy không đoàn bay 205 ở trong tháp chỉ huy không lưu.

Bọn họ nhìn cảnh tượng hàng chục trực thăng vận tải của căn cứ Mi8 của trung đoàn 3 bay cất cánh đồng loạt hướng tới phía nam đề đón lực lượng đồng minh của họ. Trong số này có một chiếc Mi9 dùng làm máy bay chỉ huy của trung đoàn trực thăng vận.

“ Tôi thấy rất tự hào khi có nhiều máy bay của chúng ta cùng cất cánh, nhưng một cảnh tượng hoành tráng như này thực lòng không nên xảy ra. Nó đang báo hiệu một cuộc chiến tranh khốc liệt đã cận kề...”

Viktor nói với giọng trầm buồn, một lão tướng như ông ta đã sống nửa cuộc đời trong chiến tranh ác liệt, bây giờ ông ta đang phải chứng kiến những người đáng tuổi con cháu mình lại phải chuẩn bị ra chiến trường một lần nữa.

“ Tôi hiểu, chỉ là dường như đây là điều không thể thay đổi được nữa. Ít nhất tôi có thể mừng vì không đoàn chúng ta ta đã đào tạo ra một đội ngũ phi công đủ giỏi để có thể sống sót thật lâu dài.”

Ivan đáp lại, sau đó nhìn vào đồng hồ đeo tay.

“ Có vẻ họ sắp tới vùng tranh chấp rồi, tôi chỉ có thể cầu chúa rằng người sẽ không lấy đi của chúng ta quá nhiều đứa con mà chúng ta đã nuôi dạy bấy lâu nay.”

“ Đừng cầu chúa nữa Ivan, ông ta sẽ không đáp lại đâu. Nếu chúa trời đủ thiêng thì đã chẳng còn chiến tranh...”

Viktor chỉ cười mỉm mà nhìn sang Ivan, hai vị chỉ huy đều tuổi trung niên và từng là đồng đội chiến đấu trong quá khứ trên những chiếc tiêm kích Mig29 cổ lỗ.

Ivan đáp.

“ Ông biết không Viktor, tôi trước trận không chiến cuối cùng của mình đã cầu nguyện rằng không phải ra chiến trường lần nào nữa. Và quả nhiên nó ứng nghiệm, tôi đã bị bắn rơi và bị thương, nhưng đúng là sau đó tôi đã không đủ điều kiện và không còn phải bay nữa.”

Đó cũng là lý do mà Ivan chỉ tới hàm trung tá còn Viktor lên được đại tá, bởi một người buộc phải nghỉ bay sớm và trở thành chỉ huy kiêm giáo viên dạy bay lý thuyết cho tân binh trung đoàn tiêm kích 2 vốn toàn Mig29 quen thuộc với ông ta. Còn người còn lại tiếp tục được bay, trở thành một Ace và giờ dừng chân với hàm đại tá của không đoàn mà 2 người từng phục vụ trong quá khứ, đoàn 205.

“ Thật nhàm chán, ông lại cầu nguyện kiểu đó ư?”

Viktor cau có mặt mày, ông biết thừa bạn mình đã cầu nguyện kiểu đùa cợt, không ngờ nó ứng nghiệm thật.

Ivan lắc đầu đáp.

“ Không, ông bạn không hiểu. Tôi thực sự đã nghiêm túc ước như vậy, bởi lúc đó tôi đã sợ sau khi thấy quá nhiều đồng đội ra đi mỗi lần bay lên trời. Tôi khá hèn nhát.......”

“ Được rồi đừng nói nữa, bọn trẻ đang nhìn chúng ta đấy.”

Câu chuyện của hai người đã được mấy kỹ thuật viên không lưu đứng gần đó nghe lỏm được, họ chỉ cười nhẹ cười mỉm một cách thích thú khi được nghe về quá khứ của chỉ huy mình.

Viktor thở dài một hơi, hỏi ông bạn của mình rằng.

“ Liệu kế hoạch có ổn không khi tung hết tất cả lực lượng đi như vậy, cứ như chúng ta ném hết tất cả những gì mình có vào một trận đánh mà không màng hậu quả?”

Ivan lắc đầu đáp.

“ Nó sẽ ổn thôi. Vẫn còn hơn để một nửa lại đây rồi có nguy cơ làm mồi cho tên lửa hành trình hay đạn đạo đối phương tập kích, còn nửa còn lại thì bị áp đảo về quân số trên không. Chúng ta tung hết bọn học trò của mình đi cũng là để bảo vệ chúng tốt nhất có thể, phi công chỉ mạnh khi trên bầu trời...”

“ Tôi cũng phải đồng tình với cách của ông rồi.”

Bất ngờ một kỹ thuật viên báo cáo khẩn.

“ Có vật thể lạ đang tiếp cận căn cứ với tốc độ Mach 1, đang tới gần!”

“ Khởi động phòng không, cảnh báo toàn căn cứ!”

Mấy kỹ thuật viên và sĩ quan chỉ huy tự động chuyển sang trạng thái khẩn cấp, họ tự điều chuyển hướng bay, đưa ra mệnh lệnh cụ thể cho đội ngũ kỹ thuật ở Hangar nấp vào vị trí an toàn.

Tất cả đều tự động và hoàn hảo tới nỗi không cần 2 vị chỉ huy già phải kịp ra lệnh, họ chỉ đứng đó quan sát đám cấp dưới trẻ tuổi hoạt động một cách chuyên nghiệp như đã từng được huấn luyện lâu nay.

“ Thưa ngài, ngài cần phải xuống hầm an toàn ngay!”

Một sĩ quan cấp úy đi cùng vài lính gác và liên lạc viên đi tới trước đại tá Viktor để đưa ông đi, nhưng Viktor vẫn nán lại một chút nhắc nhở Ivan bạn mình.

“ Ông phải ở lại đây thì hãy bảo trọng đấy.”

“ Yên tâm đi Viktor...”

Bất ngờ ngoài kia tiếng đạn tên lửa phòng không phóng vụt đi, là tổ hợp Tor M2KM phóng đạn đánh chặn mục tiêu tầm thấp.

“ Thưa ngài, phải đi mau!”

Nhìn thấy cảnh này mấy người cấp dưới vội vàng kéo Viktor và mấy sĩ quan quan trọng của không đoàn đi hết. Còn mỗi Ivan và những sĩ quan trực chiến ở lại trực chiến tại tháp không lưu.

‘ Cẩn thận đấy Viktor, đáng tiếc vì ông là cấp cao hơn tôi nên ông không có quyền sát cánh cùng những người này...’

Ivan nhoẻn miệng cười khi nhìn vào những người ở lại đang rất bận rộn chỉ huy căn cứ, họ vẫn phải tiếp tục điều hướng bay cùng với các đơn vị A50 trên trời đồng thời họ phải chỉ đạo các công tác phòng vệ cho căn cứ.

Đồng nghĩa với việc những người này phải chôn chân tại đây, nếu có rủi ro an toàn thì họ sẽ phải chấp nhận.

Tiếng tên lửa phóng đi, rồi sau đó bắt đầu tiếng pháo phòng không tự động nổ vang trời, 37mm, 76mm đều có cả. Chúng được điều khiển bằng module tự động cao, được dẫn bắn bằng radar pháo phòng không tầm thấp để bắn đạn có ngòi nổ cận đích vào các vị trí gần mục tiêu nhất.

“ Báo cáo, số lượng mục tiêu từ 32 giảm xuống còn 5!”

Một nư kỹ thuật viên đổ mồ hôi đẫm áo khi nhìn màn hình radar.

Ivan ở bên cũng nhìn theo, ra lệnh.

“ Khởi động CIWS đi!”

“ Đã khởi động đánh chặn tầm cực gần, mọi người chuẩn bị va chạm!”

Tất cả vội núp xuống góc khuất, sẵn sàng cho cái chết đang đến.

Các hệ thống Kortik loại module gắn bệ đỡ cố định trên mặt đất được điều khiển trực tiếp từ 2 vị trí không lưu hoặc phòng CIC của căn cứ ở hầm ngầm, hoặc tự động hóa dẫn bắn theo radar của căn cứ.

Chúng quay nòng về hướng mục tiêu phía tây nam xả một loạt mưa đạn dài lên một góc trời, bắt đầu có 2 ánh chớp nhấp nháy đầu tiên từ hướng đó.

Pantsir-SM di chuyển cơ động trên đường băng bắt đầu nã pháo 30mm và bắn tên lửa đánh chặn tầm thấp. Thêm 2 ánh chớp nháy nổ của đạn địch trên trời, nhưng 1 quả đạn đã vọt ngược lên cao làm động tác tránh né rồi vọt ngược cắm đầu xuống dưới.

Ivan có thể nhìn thấy vệt khói của nó khi lao xuống, ông nhắm mắt chờ đợi cái chết của mình.

Không ngờ một số hệ thống Kortik đã kịp xoay nòng thẳng đứng 90 độ, xả một loạt đạn chỉ thiên kích nổ tên lửa hành trình thù địch, bông hoa lửa đỏ rực cháy ở rất gần làm Ivan phải che mắt lại vì chói.

“ Bùm...!”

Tấm kính chống đạn của tháp không lưu thực sự đủ bền để chặn lại sóng xung kích và mảnh văng, tuy bị nứt nhưng đó đã không để những người bên trong bị thương.

“ Lạy chúa, người thực sự đã cứu con...!”

Ivan xoa lồng ngực cố gắng bình tĩnh trở lại, cảm giác như muốn trụy tim mà chết thực sự.

Nữ kỹ thuật viên điều khiển radar từ chỗ nấp chạy vội về vị trí đầu tiên, bắt đầu kiểm tra và báo cáo.

“ Các mục tiêu đều đã bị hạ, không ghi nhận mục tiêu mới, căn cứ tạm thời an toàn!”

Ivan hỏi lại.

“ Có tra ra được vị trí bắn của kẻ thù không?”

“ Thưa có, dự đoán có thể là loại tên lửa hành trình Storm Shadow của Liên Minh, đánh giá vị trí phát hiện cuối cùng chúng có thể xuất phát từ cách đây 210km.”

“ Làm sao chúng có thể di chuyển vào sâu lãnh thổ chúng ta như vậy mà không bị phát hiện, phòng không biên giới đâu rồi?”

Ivan tức giận ra mặt khi hoàn toàn bị tấn công bất ngờ lại từ máy bay địch thâm nhập vào lãnh thổ chứ không phải do bệ phóng di động mặt đất.

“ Tôi không biết thưa ngài, có thể chúng dùng máy bay bay tầm thấp vòng qua các sườn núi đồi phía tây nam để tập kích chúng ta, tôi nghĩ là vậy...”

Nữ kỹ thuật viên đáp, bắt đầu sử dụng máy tính tính toán thật kỹ vị trí nghi ngờ bắn.

Ivan ra lệnh.

“ Gửi tọa độ nghi ngờ này tới tất cả các căn cứ, đơn vị có thể giúp chúng ta bắn trả đi, gửi cả cho bộ chỉ huy không quân Siberia nữa. Chúng ta cần nhờ họ nghĩ cách phá hoại việc vệ tinh kẻ thù định vị GNSS dẫn đường cho tên lửa. Nếu không chuyện như này sẽ xảy ra tiếp ở nhiều nơi khác, ngoài ra thì yêu cầu bất kể đơn vị phòng không khu vực quanh căn cứ ta 300km cảnh giác cao độ với các vị trí khuất tầm radar...”

“ Vâng.”

Kỹ thuật viên tuân lệnh bắt đầu thi hành, đồng đội của cô trực hệ thống truyền tin bắt đầu gửi tin nhắn và tọa độ đến các nơi cần thiết.

“ Ai đó kiểm tra thiệt hại, trang bị vũ khí và số đạn còn lại báo cáo cho tôi đi!”

“ Đã rõ!”

Ivan với thâm niên lâu năm trở nên chuyên nghiệp trong việc phán đoán tình hình, chỉ đạo cấp dưới, điều đó làm các kỹ thuật viên cảm thấy rất yên tâm khi thực hiện nhiệm vụ.

Lúc này cánh cửa sắt của tháp không lưu bật mở, một sĩ quan với quân phục xộc xệch đang thở hổn hển bước vào.

“ Trung tá Ivan, tôi đã tới...Rồi đây...”

Anh ta là Alexey, cấp hàm trung tá vốn mới là người chỉ huy phòng kiểm soát không lưu, CIC và các phòng ban liên quan tới việc kiểm soát tổng thể căn cứ. Còn Ivan chỉ là kiểm soát trung đoàn tiêm kích 2 của ông gồm phi công, kỹ thuật viên, nhân viên hỗ trợ trong trung đoàn.

Nhưng đáng tiếc mấy ngày trước anh ta đã ăn phải một hộp cá bẩn nên đã bị ngộ độc phải đi nằm ở trạm quân y lớn cách đây mười mấy km.

“ Đồ ngốc, đã khỏi chưa mà mò tới đây!”

Ivan vỗ đầu anh ta một cái, tuy là đồng cấp nhưng xét về thâm niên thì Ivan vẫn là tiền bối của trung tá trẻ.

“ Tôi khỏe rồi, bây giờ tôi sẽ nhận nhiệm vụ kiểm soát căn cứ thay cho trung tá, ngài có thể quay trở về khu vực trung đoàn 2 rồi.”

Mặc dù ốm nhưng Alexey thực sự là có trách nhiệm với công việc, khi biết chiến tranh nổ ra đã hỏa tốc bằng mọi phương tiện để tới đây nhanh nhất.

Ivan mỉm cười.

“ Tốt thôi, vừa hay lúc tôi giải quyết xong phần lớn đống rắc rối chết người của căn cứ này thì anh mới về. Hãy thực hiện trọn vẹn nốt những gì còn lại, tôi đi đây...”

“ Vâng, chào ngài.”

Hai người chào nhau rồi tách về đơn vị của mình.

Bên ngoài, các tổ hợp phòng không đang được kỹ thuật viên của trung đoàn phòng không kiểm tra lại tình trạng, tái nạp đạn dược và tính toán lại vị trí bắn phù hợp. Một con xe tải cứu kéo đi ra đường băng kéo chiếc Kamaz Pantsir-SM bị thủng lốp do vụ nổ ban nãy quay về chỗ sửa chữa.

Hiện căn cứ Tura chỉ gặp thiệt hại nhẹ do mảnh vỡ tên lửa, vẫn đang tích cực hoạt động.

Không chiến cấp trung đoàn.

Các đội bay khổng lồ liên quân được dàn trải ra trên một vùng trời cực kỳ rộng lớn của Siberia, nhờ đó họ đánh chặn rất hiệu quả bởi không có lực lượng nào vượt qua được họ mà không bị ăn đạn.

Cả trung đoàn chia thành các phi đội, rồi nhỏ hơn thành biên đội, đảm bảo sẽ luôn có phi đội ứng đối tình huống và biên đội nhỏ hơn thì hỗ trợ lẫn nhau trong không chiến. Tiêm kích được dàn thành nhiều hàng có sự liên kết với nhau ở nhiều tầng độ cao. Nhưng nhìn chung các đội bay tiêm kích hạng nặng hoạt động tầm 10 000m so với đội bay tiêm kích nhẹ hoạt động tầm thấp hơn 5000m.

Không chỉ có lực lượng không đoàn 205 của Tura, còn có lực lượng từ không đoàn 180 đóng ở sân bay Baykit và không đoàn 213 từ sân bay Abakan tham gia chiến đấu.

Họ được hỗ trợ từ không đoàn Kansk 221 đóng ở sân bay Aerodrom được coi là không đoàn rất mạnh của Siberia khi được trang bị những phương tiện bay tiên tiến hơn các không đoàn khác.

Lý do cho việc dàn trải lực lượng chặn đánh như vậy là bởi chỉ huy liên quân biết rằng Liên Minh sớm muộn cũng sẽ mở cuộc tập kích đường không lớn. Do đó họ cần chặn đánh chúng trước, hoặc dụ kẻ thù phải xuất kích các lực lượng tiêm kích quan trọng của mình ra đánh chặn ngược lại đội bay hùng hậu của họ.

Liên quân phải làm bão hòa lực lượng tiêm kích của kẻ thù để gây suy giảm khả năng chiến đấu của chúng, từ đó hạn chế việc Liên Minh điều oanh tạc cơ xuất kích bởi chúng sẽ không được yểm trợ đầy đủ từ các cánh không quân khác đang bận rộn.

Trong máy bay Su30SM số 2812 của của phi đội 8 trực thuộc trung đoàn 1 Tura.

Là máy bay chỉ huy chung của đội bay trung đoàn 1, được kết nối thông tin trực tiếp từ các A50 trên cao làm nhiệm vụ cảnh báo sớm.

Lái chính là Tares liên tục quan sát các hướng khác nhau từ buồng kính lái, lái phụ Kalask thì chăm chú theo dõi radar và hệ thống điện tử của máy bay.

“ Chưa có dấu hiệu gì à Kalask?”

“ Chưa, hệ thống điện tử của máy bay Liên Minh nổi tiếng là gây nhiễu và che dấu tốt. Kể cả chúng ta có A50 thì cũng phải quét rất nhiều lần mới phát hiện được chúng.”

Đặc điểm của máy bay địch là chúng tàng hình tốt hơn các dòng máy bay của liên quân, những Rafale và Typhoon đều có thể tàng hình nhẹ, quan trọng hơn hệ thống nhiễu che dấu của chúng rất mạnh.

Nhưng không phải không có điểm yếu, radar chủ động của A50 có thể phát hiện được máy bay sử dụng nhiễu. Ngoài ra thì nếu là một trắc thủ radar lành nghề thì ai để ý cũng sẽ thấy việc gây nhiễu sẽ tạo ra điểm mù đáng ngờ trên radar và đó cũng là một dấu hiệu nhận dạng máy bay địch.

Tin nhắn từ A50 bay về màn hình LCD điện tử của 2812 và tất cả máy bay khác. Kalask nhìn vào hàng chục mục tiêu lạ to rõ ràng đủ để khẳng định là máy bay thù địch.

“...Chỉ huy đây. Tác chiến theo đội hình hỗ trợ nhau!...”

Hệ thống liên lạc bắt đầu quá tải.

“...Bắt được 20 mục tiêu cùng lúc!...”

“...Chúng đang tách ra, đang tách ra!...”

“...Chúng ta sẽ bắn tên lửa trước chứ?...”

Tares nín thở một lúc, rồi ra lệnh.

“...Bắn đạn tầm xa!...”

Lập tức các máy bay bắt đầu chuyển đổi dùng đạn R77M, mạng chiến trường hiện đại còn cho phép bản thân các chỉ huy như Tares và Kalask có thể là người điều khiển nút bắn cho toàn bộ đơn vị bay.

Vậy là từ A50, Kalask khóa hàng loạt mục tiêu rồi bấm cò.

Hàng chục quả đạn R77 bắn đi hướng và vị trí nghi ngờ, sau đó nó sẽ tự động tìm kiếm mục tiêu và tiêu diệt.

Trên radar các đơn vị đều có thể thấy rất nhiều vật thể nhỏ phóng từ phía họ lao về mục tiêu cách đó tới 90km.

Nhưng bất ngờ đối diện cũng có vô số vật thể nhỏ tách ra lao về phía họ.

“...Đối không ngoài tầm nhìn của địch, bắt đầu thực hiện ngăn chặn!...”

“...Sử dụng gây nhiễu, dùng gây nhiễu kiểu mới đi!...”

Một số máy bay Su mang theo 2 cục gây nhiễu SAP-518SM2 chuyên dụng chống vũ khí đối không có tính năng chủ động và bán chủ động. Phi công bắt đầu bật gây nhiễu mạnh, họ hi vọng sẽ vượt qua được đợt tấn công này.

Phi công Alyona cùng lái phụ Inna trên chiếc 2055 kiểm tra hệ thống điện tử, họ đang không chọn được đạn R77 để bắn lượt 2.

“...Chỉ huy 2812, đây là 2055 hệ thống điện tử của chúng tôi có vấn đề, liệu có phải do SAP không?...”

“...Không thể nào, kiểm tra lại đi 2055...”

“...Đã kiểm tra lại rất nhiều lần rồi, chúng tôi không thể chọn được đạn R77, chúng tôi sẽ chuyển sang đạn R27EM...”

“...Hả?...Các cô đã thó được R27 từ lúc nào vậy, từ đội bay Su27 à trời?...”

Hai nữ phi công chỉ nhoẻn miệng cười nham hiểm, việc họ năn nỉ cầu xin mấy tay kỹ thuật viên cho mượn vài quả đạn R27 vốn rất nhiều của các tổ Su27 là chuyện tương đối dễ dàng, đặc quyền của phái nữ chính là làm mềm lòng mọi tên đàn ông.

Vì đạn không đồng bộ với các máy bay khác nên Kalask không thể điều khiển việc bắn của chiếc 2055, vì thế mà chiếc máy bay đó được tử do sử dụng đạn tầm xa-trung.

“ Khóa mục tiêu chưa Inna?”

“ Rồi, khóa trước một chiếc, bắn 2 lượt riêng...”

Lúc này radar kêu lên tiếng cảnh báo tên lửa lạ lao tới

“ Veeee...Veeeee...!”

Có thể phân biệt nó riêng với tín hiệu bị radar địch nhắm bắn và tín hiệu bị laser khóa mục tiêu. Các phi công nín thở nhìn chấm đen lạ lao vút qua đầu họ với vệt khói nhẹ.

“ Tốt quá rồi.”

Alyona nhẹ nhõm người khi nhìn đạn địch bị hệ thống nhiễu gây mù hiệu quả.

“...Tốt lắm, hệ thống nhiễu phát huy tác dụng, kiểm tra xem mục tiêu của các bạn có bị hạ không?...”

Nghe bên 2812 nó vậy, Inna liền kiểm tra màn hình LCD hiển thị bản đồ bay, cô chỉ thấy các quả đạn của phe họ bay lướt qua mục tiêu và mất dạng như một trò đùa. Và quan trọng những mục tiêu đó vẫn đang áp sát rất nhanh tới chỗ họ mà không bị hạ.

“ Chẳng trúng phát nào cả.”

Alyona liếc qua LCD của mình, cô cũng đã dự đoán được tình huống này.

“ Khi công nghệ phòng thủ vượt trội hơn công nghệ tấn công, cuộc chiến sẽ trở nên vô cùng khắc nghiệt và nguyên thủy.”

“ Vậy tôi sẽ dùng R27 thử xem, loại cũ nhưng có lẽ sẽ có ích.”

Inna đáp rồi bấm cò, quả đạn R27 lao vút đi về phía trước.

“...2055, các người tự tiện bắn trước à!...”

“...Chúng tôi chỉ đang thử xem nó hiệu quả không...”

Khoảng cách hai bên đã giảm xuống còn xấp xỉ 50km, vì thế nó quá hiệu quả để bắn đạn R27 tầm trung.

Tất cả phi công đều nín thở quan sát quả đạn lẻ loi bay đi trước, rồi quả đạn thứ 2 cũng bay tiếp sau đó.

Chắc hẳn bên phía Liên Minh cũng rất căng thẳng khi biết rằng đạn của mình cũng bị gây nhiễu không thể trúng đích, càng căng thẳng hơn khi địch chỉ bắn ra 2 phát duy nhất. Như thể kẻ địch muốn thử xem bắn 2 quả này có trúng đích không.

Cái này không chỉ liên quan tới tồn vong hai phe không quân, mà liên quan cả tới tính hiệu quả của công nghệ tên lửa tầm xa có còn hữu hiệu trong cuộc chiến này nữa hay không. Nếu không họ sẽ phải chuyển sang dùng đạn tầm ngắn và lao vào cận chiến một cách rất cổ điển.

Ngay cả chiếc A50, phi hành đoàn cùng các kỹ thuật viên cũng căng mắt nhìn cảnh thử đạn của phe mình.

“ Đồng đội đang làm cái quái gì vậy chứ, trúng đi mà!”

Kỹ thuật viên điều phối mục tiêu Nicolas nổi cả gân xanh trên mặt vì căng thẳng nhìn vào màn hình radar.

Cuối cùng thì bên Liên Minh cũng nhìn thấy quả đạn và một chiếc Typhoon đầu tiên bị nổ tung, gãy mũi và rơi vãi khắp bầu trời.

“ Bùm!”

Chiếc thứ hai cũng phát nổ khi cố tránh né, đạn dính vào bụng máy bay hoàn toàn tách đầu và đuôi thành 2 phần bốc cháy.

“...Đạn địch đánh trúng rồi, hệ thống gây nhiễu không hiệu quả loạt 2!...”

“...Thực hiện động tác tránh né khẩn cấp, sử dụng ECM thứ cấp đi!...”

Mạnh liên lạc của bên Liên Minh nhốn nháo cả lên vì hoảng loạn, hệ thống nhiễu mà họ kỳ vọng vô hiệu hóa khả năng tầm xa của kẻ thù đã không có tác dụng với loại đạn đời cũ hơn như R27.

Bên phía Alyona và Inna, hai người như vỡ òa.

“...Đạn đánh trúng đích, đánh trúng đích rồi!...”

“...Tôi biết rồi, các đội bay Su27...”

Chưa cần Kalask ra hiệu, bên Su27 của trung đoàn ngay khi thấy mục tiêu bị hạ lập tức tiến hành khóa kẻ thù ồ ạt, rồi phóng hết loạt R27 của họ.

“...Cứ phóng hết đạn đi, mỗi mục tiêu nhắm 2 quả R27 cho chắc ăn. Chúng vẫn sẽ gây nhiễu được nếu hiệu chỉnh tần số!...”

“...Giữ lại đạn R73 để cận chiến và đạn R77 để dành trận sau!...”

Hệ thống liên lạc rộn ràng trở lại.

“...Tôi trúng rồi, bắn trúng 1 thằng!...”

“...Địch vẫn gây mù được radar của máy bay tôi, nhưng R27EM sẽ hiệu quả hơn...”

Do R27EM có dẫn đường chủ động pha cuối không cần máy bay chiếu xạ, nên miễn khoảng cách đủ gần thì nó đáng sợ chả khác gì các dòng tên lửa tiên tiến khác.

Nhưng sẽ không có chuyện mấy tay phi công lành nghề của Liên Minh chịu ngồi yên ăn đạn.

“ Tôi thấy đạn địch, có lẽ là AIM120...”

Kỹ thuật viên Nicolas trên chiếc A50 gần đó báo cáo.

Sĩ quan điều phối nhìn vào màn hình của anh ta, cau mày chặt.

“ Chúng ta sẽ không kịp đổi tần số nhiễu.”

Các máy bay đồng minh đã được họ cảnh báo, bắt đầu tự hoạt động ECM của riêng họ đồng thời thực hiện động tác tránh né, thả đạn khói và bắn trả các kiểu.

Một số đạn địch đã trượt mục tiêu, nhưng một số đã bắn trúng những máy bay kém may mắn của trung đoàn 1.

2 chiếc Su27 bị hạ cùng lúc ngay trên đầu Alyona, cô trừng mắt nhìn quả cầu lửa bốc cháy mà không có chiếc dù nào được phóng ra. Có lẽ hệ thống phóng ghế từ cả tự động đã bị hỏng và phi công có lẽ cũng không kịp làm thao tác phóng thủ công

‘ Vậy là 2 người còn lại không phóng ghế kịp.’

Tức là họ đã chết, những người trong trung đoàn đều gắn bó với nhau 2-3 năm trời, họ quen biết nhau khá lâu, là một đại gia đình lớn. Sẽ rất đau khổ khi chứng kiến cảnh đồng đội chết trước mặt mình.

Inna bật đạn khói gây mù, nhờ đó tránh được một quả đạn địch.

Khói mù là biện pháp đối phó kiểu mới hiệu quả cao của phe liên quân, hiện chỉ duy nhất bọn họ có loại khói có thể gây mù cả radar lẫn hồng ngoại như vậy.

Kalask kinh hoàng nhìn cảnh chiếc Su30 bay gần mình ăn đạn, 2 phi công phóng khỏi máy bay nhưng phi công phụ dường như bị ngọn lửa thiêu cháy ngay khi đang lơ lửng bằng dù.

Mặc dù buồng lái đã được cải thiện rất an toàn, chống đạn và có cơ chế tách ra khi máy bay phát nổ. Nhưng khi phóng ghế dính phải nhiên liệu cháy hay mảnh văng thì cũng bằng không.

Viên thiếu tá trẻ không khỏi sốc nặng khi những đồng đội cùng học tập huấn luyện gian khổ bao năm lại dễ dàng chết như vậy. Anh ta chưa từng ra chiến trường lần nào nhưng nhờ thành tích tốt và tính kỷ luật cao nên được thăng cấp làm thiếu tá, là cấp phó trung đoàn trưởng và là người thay sếp trưởng chỉ đạo các đơn vị bay.

“ Bầu trời trống, phải tách các đội bay nhỏ hơn nữa Kalask...”

Tares đưa ra lời khuyên, cấp hàm thấp hơn Kalask nhưng anh ta là phi công giỏi có nhiều kinh nghiệm nên làm lái chính để Kalask rảnh tay chỉ huy các đơn vị bay. Tuy nhiên nhận thấy bạn mình đang lơ đãng, Tares không ngần ngại quát.

“ Thằng khốn Kalask! Nếu anh không chỉ huy đơn vị hiệu quả thì cầm lái thay tôi đi!”

Bị thằng bạn cấp dưới chửi một vố, Kalask lấy lại lý trí.

“ Im đi cái thằng này...”

“...Bầu trời rộng mở các máy bay tách xa nhau ra, tác chiến độc lập!...”

Vốn dĩ các phi đội đã giãn cách nhau kha khá rồi, nhưng theo hiệu lệnh của chỉ huy thì họ tách hẳn thành các biên đội luôn.

Càng tách ra các máy bay càng có cơ hội cơ động tránh né, lúc đầu phi đội gần nhau cũng chỉ là để sử dụng hệ thống nhiễu hiệu quả. Nhưng xem ra với những tên lửa đời cũ hơn sử dụng những phương pháp dẫn đường cũ thì gẫy nhiễu không còn cần thiết bằng tự các máy bay thực hiện động thái phòng tránh truyền thống.

“...Phòng không đâu rồi, họ yểm trợ chúng ta mà?...”

Đã có người thắc mắc về chi viện, nhưng bản thân Kalask thừa biến mọi đơn vị đều đang rất bận.

‘ Nếu có thể trông chờ phòng không thì chẳng việc gì chúng ta tung toàn bộ lực lượng như vậy.’

Một trung đoàn có 40 máy bay, với trung đoàn 1 họ có 36 chiếc tham chiến do trừ đi 4 chiếc của biên đội 8-9 tuần tra chưa trở về kịp. Viêc tung toàn quân ra như vậy là một nỗ lực khóa lỗ hổng của cấp trên do vùng trời của Siberia là quá rộng lớn.

Tarus phát hiện máy bay bị khóa.

“ Toooo...Toooo...!”

“ Tên lửa nhắm tới chúng ta Tarus”

“ Yên tâm, tên lửa nhanh hơn người nhưng cũng ngu hơn người.”

Âm thanh đáng sợ vang lên, anh ta vội vàng xoay máy bay, bẻ lái theo thao tác lá vàng rơi. Đồng thời hệ thống nhiễu trên máy bay mà Kalask khởi động ban nãy vẫn hoạt động tốt, động tác tránh né điêu luyện và hệ thống nhiễu nền khiến tên lửa địch bị đánh lừa mà lao vọt qua 2 phát.

Cả 2 tay phi công có thể nhìn rõ quả đạn bay sát qua buồng kính khoang lái của mình như thế nào. Tên lửa do thường bay quá nhanh so với máy bay, do đó nếu thực hiện động tác tránh né lúc thích hợp nhất, hoàn toàn máy bay có thể tránh được đạn tên lửa kể cả khi nó đã bám bắt được máy bay từ trước.

Tuy nhiên trường hợp như vậy không nhiều, không có mấy phi công có nhiều may mắn và can đảm như Tarus.

Các loại tên lửa có tính tự động hút vào bề mặt kinh loạt đã sớm bị loại bỏ, bởi lớp sơn máy bay thế hệ 4 làm cảm biến kim loại coi như vô tác dụng. Do đó mới sinh ra cái trò cơ động tránh né kỳ ảo của tiêm kích phản lực.

Máy bay số hiệu Su27-2044 của trung đoàn đã bỏ chạy khi bị radar địch chiếu xạ, phi công đã quay đầu đúng nghĩa đen rồi xả khói ra không khác gì mực ống xả mực đen. Vô hiệu hóa tầm nhìn radar của cả đạn lẫn máy bay địch, sau đó bay vọt lên cao rồi xoay máy bay 180 độ kiểu rẽ Immelmann về hướng bay tiến ban đầu.

Bên 2055 của Alyona còn kỳ ảo hơn, nàng phi công không khác gì tay lái lụa thượng hạng. Vừa bay với tốc độ cao vừa lượn vòng tròn 360 độ né liên tiếp 2 phát đạn tên lửa địch.

Sự kết hợp với lái phụ Inna giữ vai trò quan trọng khi cô nàng sử dụng hiệu quả hệ thống nhiễu đa năng nhiều tầng lớp của mình hơn các đội bay khác. Họ không hề hoảng sợ mà chỉ đơn giản chăm chú làm đúng việc của mình tốt nhất có thể.

“ Tôi thấy 1 quả AMRRAM đã vòng ngược lại đuổi theo chúng ta. Nhiễu hết tác dụng, bắt đầu thả khói mù.”

“ Tốt, tôi sẽ vọt lên cao.”

Chiếc 2055 vọt lên trời, đồng thời đạn khói thả ra từ sau nổ mù một khoảng không làm tên lửa địch mất tín hiệu lần theo. Sau đó máy bay lộn nhào xuống kiểu vòng cung 180 độ quay về hướng bay ban đầu.

Inna hiệu chỉnh bắn quả đạn R27 cuối cùng của họ.

“ Teee...!”

Quả đạn phóng đi, lái phụ chăm chú quan sát radar qua màn hình LCD. Rồi cô bỗng thở dài thất vọng khi đạn trượt mục tiêu.

“ Hết R27 rồi, chuyển sang R73.”

“ Vừa kịp, thấy rồi kìa...”

Họ là máy bay tiến xa nhất của trung đoàn, ngay sau đuôi là 2054 đồng đội.

“...2055, mạng liên lạc quá hỗn loạn, tôi chẳng nói được với ai khác cả...”

“...Ai cũng bận cả rồi...”

Máy bay Liên Minh đã tiếp cận trực diện máy bay liên quân, điều đầu tiên các phi công hai bên làm là chửi thề và nã tên lửa tầm nhiệt vào nhau.

Quang cảnh thật đáng sợ, 2 hướng bay đối nghịch nhau phóng ra vô số quả đạn nhấp nháy ánh lửa tọa vệt khói nhẹ, rồi một số bông hoa lửa nở rộ.

Hết tên lửa hai bên chuyển sang dùng pháo, loạt đạn phát sáng của họ quét qua bầu trời không ít.

Bên trong đơn vị đồng minh A50-212.

“...Cấp cứu! Cấp cứu động cơ của tôi bị rò rỉ nhiên liệu, đang cháy!...”

“...2230 đây, lái chính của tôi chết rồi!...”

“...2 Typhoon từ hướng 3 giờ!...”

“...Toàn lực đánh chặn, các biên đội yểm trợ trước sau nhau đi chứ...”

Mạng liên lạc lại một lần nữa hỗn loạn làm các kỹ thuật viên trên máy bay A50 gần đó phải cau có mặt mày, họ phải lọc liên lạc và tín hiệu trên radar ra xem máy bay nào cần trợ giúp.

Chiếc 212 là máy bay hỗ trợ cho trung đoàn 1, nó được phi đội 4 chiếc Su30SM khác bảo hộ trên không độ cao 12 000m, vị trí hoàn hảo để chỉ huy toàn cảnh.

Trong khi các kỹ thuật viên đang quan sát cuộc chiến từ mọi hệ thống radar, camera quang phổ, trinh sát không ảnh, cũng như thu nghe lén tin tức liên lạc của kẻ địch và điều phối lực lượng phe ta thì ở buồng lái máy bay A50, các phi công và kỹ sư hàng không khá là ung dung rảnh rỗi.

Việc của họ là điều khiển máy bay an toàn và cảnh giác với nguy hiểm có thể xảy tới với nó, bởi 4 người trong khoang lái này sẽ quyết định sống chết của họ và 12 người còn lại trong máy bay.

Phi công phụ nhìn sang bên trái qua buồng kính, phi công chính thì nhìn sang bên phải, một kỹ sư hàng không quan sát qua hệ thống trinh sát quang học của riêng buồng lái, còn một kỹ sư khác thì tiếp tục ngồi tại chỗ dự bị.

“ Nhìn bên phải tôi này, thật khủng khiếp...”

“ Bên trái tôi cũng không khác gì, những vệt khói, đốm lửa đỏ và nhữ cái chớp nháy. Chắc chớp nháy đó là tên lửa và máy bay bật đốt sau.”

Kỹ sư hàng không chính chỉ cười cười trước những nhận xét ngây ngô của phi công.

“ Các anh, chúng ta đang có một cuộc không chiến cấp trung đoàn...”

Còn tay dự bị chỉ đổ mồ hôi lạnh nghe cảnh tượng bên ngoài qua miêu tả của 3 người này, anh ta còn khá trẻ.

Bên ngoài ở độ cao thấp hơn đang có trận chiến khủng khiếp, nhìn phía nào họ cũng thấy giao tranh, những vệt khói đen dày, khói trắng thì nhỏ và mảnh hơn giăng kín khắp nơi như mạng nhện. Thi thoảng lại có đốm lửa lớn và những cái chớp nháy. Nhìn từ đây người ta mới cảm nhận được quy mô của trận không chiến lớn như nào.

Rất nhanh, quy mô của nó sẽ được đẩy lên tầm cao mới khi có nhiều đơn vị tiếp viện của hai phe kéo quân về phía nay.