Sau khi đánh bại con lươn cũng như là tụt mất miếng ăn ngay trước mắt trong tình huống éo le, thì hắn lúc này quyết định lôi theo Lý Nhu Nhược tiến đến khu vực mới, nơi mà có một đốm sáng kì lạ, chói mắt. Vừa tiện nhìn xem đó là gì đồng thời tìm một nơi nghỉ chân mới.
Đã gần một ngày Lâm Thần chưa có thứ gì cho vào bụng, ngoại trừ đống mật ong thu được từ việc vơ vét ăn ké con gấu, hắn muốn tìm nơi dừng chân thật nhanh sau đó đi tìm thứ gì có thể ăn được.
Cầm thanh kiếm tiên bảo trong tay không ngừng phát quang những vật thể cản đường trước mắt, nhìn về phía đốm sáng phía xa có lẽ hắn sắp đến nơi.
Lạc ấn lúc này cũng đã bay đi, nó len lỏi để đi về phía đốm sáng, giống như là vô thức mà hoạt động, mà tại nơi phát ra ánh sáng, xuất hiện một bóng đen không rõ là ai, nó bước đi cung quanh vẽ những hình thù lạ hoắt mà không ai biết đó là gì, xung quanh người bí ẩn từng mảnh giấy bay xung quanh như những cơn lốc nhẹ.
Ngay khi lạc ấn bay đến kẻ lạ mặt cũng phát hiện ra, kẻ đó hướng ánh mắt to tròn ra một cách bất ngờ, dường như sự xuất hiện của lạc ấn vượt quá sức tưởng tượng trong không gian nơi chỉ có tiếng gió rít.
"Sau những gì ngươi đã làm với Thiên Vũ !? Liệu rằng khi những linh hồn đang dần tái sinh, thì ai là người sẽ sát cánh cùng ngươi!"
"Kẻ cô độc không lối!"
Lạc Ấn lúc này vẫn bay trên không trung vô cùng sinh động, nó hướng cơ thể lên cao nhìn vào khoảng trời không trống vắng, như để trả lời câu hỏi mà kẻ lạ mặt vừa nói.
Hắn cũng nhìn theo Lạc Ấn nơi bầu trời xanh không một bóng mây trẻ trở, đó là một cảm giác trống vắng mà gã thấy được, nhìn về phía Lạc Ấn gã gật đầu, hắn như hiểu được cảm giác lúc này của nó thật cô độc giữa trời đông.
Nhìn vào không gian xung quanh kẻ lạ mặt cười nói "đến rồi thì ra đi!" .
Tưởng như đó là một câu nói vu vơ, rồi chợt từ bụi cây gần đó một lão già xuất hiện một cách bất ngờ, không một tiếng động, nếu có Lâm Thần ở đây thì sẽ nhận ra đó là ông lão lao công ở học viện.
Mà khi người này xuất hiện kẻ lạ mặt lại tỏ rõ vẻ chán ghét khinh nhờn.
Gã nói "Một kẻ từng làm cho tất cả phải sợ hãi khi gặp mặt, nay lại như một kẻ già lão suy tàn, yếu đuối tới mức bản thân là ai cũng không dám nhận!" .
"Thật là nỗi ô nhục khi ta từng xem trong ngươi!" .
Nghe những lời rèn pha của kẻ lạ mặt bác lao công chỉ cúi đầu, thời thế đã đổi thay khi mà lớp trẻ tiến bước, những kẻ già như lão chỉ biết ngồi im và chờ đợi cái chết.
Lão Đã từng có khoảng thời gian niên thiếu tràn đầy nhiệt huyết, nhưng thời gian là thứ giết chết nó, sau cùng tất cả chỉ là hồi ức khó phai đầy hoài bão.
Đâu ai muốn mình bị lãng quên nhưng gió chiều nào thì theo chiều đó , đây là thời đại mới và lão chỉ là một người ngãng đường nếu tiếp tục đi trên con đường còn gian dở, hãy chấp nhận số phận và đi theo nó, làm theo một khuôn mẫu đã được đưa ra đừng cố gắng bởi sau cùng mọi thứ sẽ trở về hư vô.
Nhìn lão già trước mắt gã nói tiếp bằng chất giọng hùng hồn khó nuốt.
"Tam Đế! Lời đề nghị của ta vẫn còn đó, Thiên Vũ sắp trở lại và chúng ta sẽ lại là những kẻ được chọn"
Lão già lắc đầu nói với giọng điệu già nua "thế hệ này đã chấm dứt đừng nên cố gắng vô ích nữa!".
Kẻ áo đen lúc này gầm lên " ngươi! Bỏ ngay cái suy nghĩ ấu trĩ đó đi, đừng quên chúng ta từng là ai!'.
"Nhất đế Thiên Vũ, Nhị đế Tà Ma, Tam đế Long Hùng. Không lẽ ngươi đã quên rồi sao kẻ thất bại, chính vì sự ngu dốt của ngươi đã khiến chúng ta thất bại!".
"Nếu đã vậy thế gian này không nên tồn tại một Tam đế nhỏ nhoi nữa ! Bởi ngươi là nỗi ô nhục!"
Vừa dứt lời xung quanh kẻ lạ mặt mà theo như lời nói gã chính là Tà Ma nổ ra một cỗ sát ý linh lực tuôn trào như thác lũ, xung quanh từng mảnh giấy bao chùm phát sáng lao về phía Tam đế Long Hùng.
Lão già lúc này khó xử nhưng vẫn ra đòn đáp trả sau lưng một bức tượng phật mở ra hướng nắm đấm vàng về phía tia sáng đang lao tới.
Ầm....
Trấn động lan tỏa khi mà hai tồn tại cấp đế giao thủ dù chỉ là nắm đấm nhưng sức phá hoại lại vô cùng khủng bố . Xung quanh toàn bộ mặt đất nứt vỡ cơn sóng chấn động lan khắp khu vực thi đấu, tại vị trí hai người một cái hố lớn hiện ra sau cú va chạm.
Lâm Thần lúc này đang bước đi thì một đợt gió mạnh truyền đến, đẩy lùi hắn về sau, trượt dài trên đất, hắn bất ngờ chưa hiểu chuyện quái gì đang xảy ra nhưng vẫn lo sợ không dám bước tiếp.
Phía bên kia nơi mà Quyết Chí đang di chuyển hắn bỗng dừng lại vì cảm thấy một cỗ sát ý mạnh mẽ khiến mình sợ hãi, dù cho hắn đã nắm vững được cường ý. Ý chí sắt thép.
"Sát niệm!" Sư phụ bên trong cơ thể hắn nói.
"Sát niệm!" Quyết Chí suy tư bởi nơi này thì có kẻ nào sở hữu được thứ này.
Ma Thần như hiểu được bèn nói tiếp "dù khá mơ hồ nhưng ta biết!" .
Không chỉ riêng gì hắn mà khắp cả khu vực thi đấu đều cảm nhận được, thành chủ Lý Khai Thiên lúc này đôi mắt khẽ nhịu lại như đã đoán ra được gì đó, bèn cất trái dừa sang một bên thở dài.
"Haizz... lại đến rồi ! Phiền phức thật !"
Trong khi tất cả mọi người đang lo sợ thì cuộc chiến vẫn tiếp tục, sau đòn đánh đầu tiên Tà Ma lúc này nhảy ra sau , xung quanh linh lực tụ lại trên ngón tay hóa thành một đôi móng vuốt sắc nhọn cười một cách khoái lạc.
Mà phía đối diện Long Hùng vẫn điềm tĩnh cầm trên tay một quyển kinh thư xung quanh là các dòng chữ nhỏ, hai bên tiếp tục lao vào nhau.
Tà Ma đánh ra một luồng khí với sức mạnh của một chiến đế kinh hồn bạt vía, lao đến nơi mà Long Hùng đang đứng, lão lúc này hai mắt nhắm lại miệng lẩm bẩm gì đó , ngay lập tức nhưng dòng chữ nhỏ xung quanh vây lấy luồng khí triệt để nổ tung.
Khói bụi lúc này bao chùm lấy một khu vực rộng lớn, từ bên trong đó một móng vuốt nhọn nhô ra, lao đến cả cơ thể lão già khi này tỏa sáng bức tượng sau lưng từ lúc nào đã xuất hiện một đôi mắt thứ ba.
Một tia sáng từ đó truyền đến nhập vào lão già làm cơ thể Long Hùng hóa thành một bức tượng đồng cứng cáp, chính lúc đó móng vuốt cào đến trước ngực làm những tia lửa lóe lên lùi về sau vài bước.
Cánh tay lão già ngay lúc này chuyển động, bàn tay nắm lại tung đấm.
Ầm....
Cú đấm va chạm vào kẻ kia làm cho gã tóe máu bắn về sau đâm xuyên qua rừng cây. Để ý nơi mà gã đi qua xung quanh toàn bộ trấn động đất đá bắn theo sau như bị cày xới tung lên.
Tưởng chừng nhiêu đó là kết thúc thì lúc này kẻ vừa bị đánh bật lại xuất hiện, với khóe miệng dính máu, gã cười một cách sảng khoái dù vừa ăn đòn.
Hắn cười như kẻ điên lại tiếp tục xông tới hóa thành một tia sáng màu đen, Long Hùng lão nhìn một cảnh này liền lắc đầu mái tóc bạc phơ lúc này hóa vàng, hai mắt cũng lóe sáng bức tượng phật sau lưng nay biến mất thay vào đó là một nắm đấm khổng lồ hướng về phía Tà Ma.
Hai màu sắc sáng tối đối lập nhau lúc này đang lao đến thì tưởng chừng như sẽ là một khung cảnh hoành tráng phá hủy mọi thứ thì, từ trên bầu trời một thanh đao bắn xuống như tên cắm sâu xuống mặt đất muốn cản phá hai luồng sức mạnh khổng lồ.
Ầm...!!!
Một tiếng động vang xa dư chấn khủng khiếp bắn ra làm hai bên mảnh đất nứt toạc nhưng tại nơi mà thanh kiếm cắm xuống vẫn còn đó, một bóng dáng cũng lộ diện là thành chủ Lý Khai Thiên.
Sức mạnh của một vị chúa tể bao chùm lấy dư chấn ngăn chặn việc ảnh hưởng đến các thí sinh tham gia giải đấu, gã gãi đầu ngáp dàu một hơi sau đó lên tiếng.
"Dừng lại được rồi ! Nếu tiếp tục nơi này sẽ bị hai người phá tan mất !" .
"Ta không muốn người tham gia của ta bị thương đâu !?" .
"Khai Thiên !" . Tà Ma lên tiếng.
Lão già Long Hùng lúc này cùng nhìn về phía thành chủ đồng thời cúi đầu chào một cách cung kính. Mà lúc này Lạc Ấn đã biến mất không rõ dấu vết.
Trái với vẻ mặt cung kính Tà Ma lúc này lại tức giận "Đây không phải nam thành mày muốn gì! ?" .
Thành chủ lúc này quay sang "ta đã nói rồi, người của nam thành ở đây để tránh nguy hiểm nên mới phải tới đây!" .
"Hừ! Nam thành từ sau khi mày ngồi lên vị trí này lại không xem bọn tao vào mắt sao!".
Thành chủ lúc này lạnh giọng đáp "ngươi tưởng ta không biết những gì đang xảy ra ở nam thành liên quan đến nhà ngươi ư! ".
"Haha..." Tà Ma cười lớn.
"Mày đã quên những gì mình đã làm rồi sao, nay ta chỉ đòi lại những gì mình đã mất thôi !" .
"Sẽ nhanh thôi! Mọi thứ lại thuộc về ta !".
Thành chủ lúc này nhảy xuống mặt đất nhấc bổng thanh dao gác lên vai, linh lực lại tỏa ra đầy mạnh mẽ cười khẩy.
"Thứ đó đã có chủ rồi, ta nghĩ là kể hoạch của ngươi thất bại rồi !" .
"Nhanh biến đi trước khi ta đổi ý" . Nói xong một luồng sát ý nổ ra mạnh mẽ, hắn cũng không muốn dây vào chuyện này, chí ít là bơi giờ nếu không phải vì một số lí do thì đời nào đến lượt một tên chiến đế hống hách ở đây.
Tà Ma lúc này chừng mắt với Lý Khai Thiên, đây chưa chưa phải lúc mà hắn hành động nên cũng mỉm cười một cái cũng liền rời đi.
P/S : Nghỉ Lễ Đi Chơi Nên Chương Ra Chậm Mọi Người Thông Cảm.