Chương 35: Bẫy

Với sự xuất hiện của thành chủ Lý Khai Thiên can dự vào cuộc chiến, Tà Ma lúc này dù tức giận nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt hận rời đi, bước chân của gã lặng lẽ rời đi, Thành chủ dùng ánh mắt lạnh dõi theo rồi chợt quay sang phía lão già Long Hùng nhìn chằm chằm vào lão.

Lão già lúc này chỉ cúi đầu khó xử không nói nên lời, hay đúng hơn là chưa biết nói gì, nhìn thấy nét mặt của lão thành chủ cũng thở dài cất thanh đao đi, sau đó cũng rời đi, nhìn theo hình bóng đang dần biến mất Long Hùng lão lúc này thu tay về sau giống như là vừa kéo rắc rối về cho vị thành chủ.

Không gian lại trở về dáng vẻ thanh tịnh thứ sót lại chỉ còn là một đống đổ nát sau cuộc chiến.

Tại khu vực gần đó Lâm Thần sau khi cảm thấy dư chấn đã biến mất cũng trấn tĩnh lại mà tiếp tục bước đi, Lạc Ấn lúc này cũng đã trở lại nhập vào cơ thể hắn giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Hắn lúc này đã bước đến nơi mà tia sáng phát ra, và hoảng sợ trước khung cảnh trước mặt, mọi thứ là một mỡ hoang tàn xung quanh là những vết tích cháy xém còn xót lại, Nhu Nhược lúc này cũng đã tỉnh lại.

Hắn khó chịu vì cả cơ thể dính đầy dòng chất lỏng nhớt nhát, nhưng lại há miệng bất ngờ vì cảnh vật xung quanh rồi chợt nói.

"Cái này do ngươi làm hả !?"

Lâm Thần lắc đầu từ chối hắn cũng không biết đây là do ai tạo ra, nhưng chắc chắn một điều là toàn bộ thí sinh tham gia không một ai có thể làm được việt này.

Bỗng có một điểm khiến hắn chú ý, tại mặt đất trên đống đổ nát này lại rải rác rất nhiều mẩu giấy nhỏ bèn tiến lại xem thử.

Đó là một mảnh giấy giống như là bị xé rạch từ một trang giấy mà ra, khá khó hiểu bởi trên đó có rất nhiều nét vẽ kì quặc, cầm một tờ giấy lên hắn bắt đầu quan sát thì giọng hệ thống vang lên.

"Trận pháp!" .

Lâm Thần ngơ ngác khó hiểu bèn hỏi "Trận pháp !? Trận pháp gì?" .

"Thao túng ! Một trận pháp sơ cấp có thể triệu hồi xác chết có trong phạm vi, cách kích hoạt là chạm vào một mẩu giấy có ở bên trong đó!" .

Hắn lúc này đang bắt đầu giải mã đống thông tin mà hệ thống đưa rà thì chớt nhận ra gì đó "triệu hồi! Sao ? À mà...kích hoạt !" .

Hắn nhìn vào mẩu giấy trên tay liền vỗ trán cái này là tay nhanh hơn não rồi, nhìn mẩu giấy trên tay suy nghĩ không biết đặt lại có được thì lúc này từ bên dưới mặt đất rung lên, làm cho hai người Lâm Thần, Nhu Nhược chao đảo.

Mặt đất dần nứt ra cũng là lúc từ dưới lòng đất rất nhiều bộ xương trắng mọc lên, trong số đó còn có các xác chết vừa mới phân hủy mùi hôi thối bay khắp nơi.

Hai người lúc này hoàn toàn bị đám xác chết bao vậy, nhìn vào đám xác chết nào là hổ, sói, kiến, nhện mà thầm rùng mình, cấp bậc của đám này cũng khá đồng đều từ cấp năm đổ xuống, không cao nhưng được cái là rất đông.

Nhu Nhược lúc này lạnh cả sống lưng không hiểu sao cứ ở gần Lâm Thần là toàn gặp chuyện xui, đám xác sống lúc này hoàn toàn không cho hai người bọn họ kịp suy nghĩ mà lập tức xông lên, bọn chúng không có ý thức và mục đích duy nhất là giết chết kẻ đã mở ra trận pháp.

Từ trong tay Lâm Thần hắn lúc này lấy ra thanh kiếm tiên bảo của mình chuẩn bị cho kết quả xấu nhất, mà bên cạnh hắn Lý Nhu Nhược cũng lấy ra một cây gậy sắt ra sắn sàng chiến đấu.

Hai người dựa lưng vào nhau đây là một phương án chiến đấu an toàn lúc này, từ phía xa một bộ xương lúc này lao tới, hướng đến vị trí Lâm Thân mà tấn công.

Nắm chặt thanh kiếm trên tay linh lực tỏa ra chém về phía bộ xương trắng.

Răng rắc....

Tiếng xương cốt vang lên nghe mà sợ hãi, đường kiếm của hắn lúc này trực tiếp chém đôi một bộ hài cốt, phía bên kia Nhu Nhược cũng vừa đánh vỡ sọ một bộ xác chết lao tới.

Tuy có số lượng lớn nhưng Lâm Thần phát hiện những cái xác này không thể sử dụng được linh lực mà chỉ là sức mạnh thể chất cơ bản nên cũng thở phào, nếu là như thế thì dễ đối phó rồi.

Hai người như hiểu ý của nhau liền xông ra hai hướng tách biết bắt đầu càn quét từng bộ xương khô sớm ngày tẩu thoát, dần dần từng bộ xương, xác chết ít dần lại nhưng Lâm Thần hắn phát hiện điểm lạ.

Bởi lũ quái vật này bị đánh chết đang tụ họp lại một điểm, tạo thành một ngọn núi nhỏ làm từ những bộ xương.

Phía dưới từng mảnh giấy phát quang cả mẩu giấy trong tay hắn cũng bay đi , nó tạo thành hình ảnh một hình nộm trên mặt đất sau đó bay về phía đống xương bị đánh vỡ bao quanh lấy nó.

Đống xương lúc này như được một bàn tay nhào nặn dần hóa thành một thân hình khổng lồ làm bằng xương cao gần mười mét, người xương lúc này giơ tay ra trước sự bất ngờ của hai người toàn bộ những xác chết lúc này còn sót lại dần hóa thành một cây kiếm lớn màu trắng xóa.

Đồng thời ngay lúc này cơ thể nó vậy mà đang tỏa linh lực, nó bùng nổ hóa thành một cơn lốc quét ngang về phía hai người, khi cơn gió xuất hiện gã người xương cũng giơ thẳng thanh kiếm lên cao.

Hai người Lâm Thần và Nhu Nhược lúc này đang cố giữ thăng bằng vì gió mạnh thì một đường kiếm đã chém tới, nơi mà thanh kiếm đi qua toàn bộ cây cối xung quanh đổ gãy, mắt đất bị xới tung.

Ầm...!!! Đoàng...

Trước sự bất ngờ cả hai người đều bị dính đòn đánh bật ra xa, một cách đau đớn khóe miệng rỉ máu.

Chưa dừng lại ở đó gã người xương khi này dùng chân đạp mạnh xuống đất tạo ra một dư chấn, hất thẳng hai người lên không trung kèm theo vô số đất đá bắn lên, cánh tay làm từ xương giơ lên tung đấm.

Bùm..!

"Hự!!"

Lâm Thần ho lên một tiếng nặng nề, nhìn về phía Nhu Nhược đã bất tỉnh nhân sự mà cảm thấy may mắn, cững may vừa rồi bản thân đã tách hoàng kim chiến cơ tạo thành một lớp giáp bảo vệ mới may mắn sống qua một đợt tấn công.

Theo như hắn ước tính bộ xương này đã đạt đến cấp độ chiến sĩ, vượt xa hắn lúc này, Lâm Thần bị đánh bay lên một ngọn cây gần đó sau đó lại lăn xuống như một quả bóng tròn không cách nào chống cự .

Người xương gầm lên một tiếng lại tiếp tục lao tới nơi mà Lâm Thần đang nằm như chết, giơ chân đáp xuống, trong tình huống khẩn cấp hoàng kim chiến cơ lần nữa biến đổi, động cơ đẩy hoạt động hết công suất, nó bốc khói bắn ra lửa đưa hắn thoát kiếp ngắm gà.

Ầm...! Khi bàn chân khổng lồ giấm xuống dù chỉ là dư chấn nhưng vẫn khiến Lâm Thần bị bắn đi, hắn giống như một con kiến nhỏ cố sống sót trước gã khổng lồ.

Hắn mệt mỏi đứng lên xung quanh thánh lực đang nhấp nháy có thể biến mất bất cữ lúc nào, cầm thanh kiếm trên tay hắn bóp nát đá thuộc tính, đồng thời với chút năng lượng ít ỏi còn sót lại lao lên, hoằng kim chiến cơ cố ra sức đẩy hắn lên cao vị trí cái đầu trắng của gã người xương tung đòn.

Xoẹt....ầm!..

Một vòng sáng chói mắt bao chùm lấy một vùng không gian, tại vị trí của người xương cũng xuất hiện một vết nứt nhỏ, chỉ là một vết nứt nhỏ, thanh kiếm trên tay lúc này vỡ nát, nếu không nhờ có bao cao su chỉ sợ cánh tay hắn đã không còn.

Dư chấn từ vụ nổ làm Lâm Thần bay trên không trung theo hình vòng cung dần dần rơi bịch xuống đất một cách nặng nề, nằm trên mặt đất hắn thấy rõ toàn thân mình đau nhức dữ dội nhưng vẫn cố gắng đứng dậy.

Hắn không có cách nào khác ngoài đứng lên phản kháng, dù biết sẽ thất bại, ngay lúc này một cái bóng đen xuất hiện trên đầu hắn.

"A.a.a" Lâm Thần hét lên đau đớn vì bị một bàn chân khổng lồ đạp lên, nhấn sâu xuống mặt đất, cơn đau đớn mạnh mẽ truyền đến, cảm nhận được toàn bộ xương trên cơ thể như bị nứt ra một cách thô bạo.

Hắn như mất đi ý thức chỉ biết kêu gào trong đau đớn, người xương lúc này cũng nhấc chân lên, nhìn xuống cái hố sâu bị mình đạp thùng, bất ngờ dù nó chả biết đó là gì, Lâm Thần lúc này đã biến mất.

Gã người xương nhìn xem xung quanh nhưng không biết rằng hắn lúc này đang ôm chặt lấy ngón chân gã, toàn thân chảy máu không ngừng, nét mặt sớm đã như quái vật dần dần bò lên cổ chân gã.

Hoàng kim chiến cơ đã sớm bị hư hại không thể hoạt động, làm hắn lúc này chỉ còn cách sử dụng đôi tay rườm máu bám chặt vào từng mảnh xương mà trèo lên.

Cắn răng chịu từng cơn đau truyền đến, Lâm Thần leo lên đến vị trí đầu gối gã người xương thì dừng lại, đá thuộc tính trên bao cao su bị bóp nát, hét lớn.

"A..CHẾT ĐI!"

Ầm..!

Cú đấm mang theo linh lực chạm vào đầu gối gã người xương rồi nổ tung, người xương lúc này cũng nhìn xuống, nhưng cơ thể gã đang nghiêng ngả đổ rầm xuống, cú đấm vừa rồi đã phá nát một bên chân của gã.

Dù thế nhưng cánh tay Lâm Thần cũng nổ tung máu me be bét, lộ ra mẩu xương trắng, hắn lúc này không còn cảm nhận được cái gọi là đau đớn mà chỉ còn lại ý chí muốn đánh chết thứ này.

Lâm Thần rơi từ trên cao xuống toàn thân tàn tạ, tay chân gần như mất hết khả năng chiến đấu, ngay lúc này hắn chỉ còn biết nhắm đôi mắt lại chấp nhận sự thật rằng, sau cùng với tất cả những gì bản thân có được hắn vẫn không có cách nào đánh bại được bộ xương khổng lồ này, Một thất bại hoàn toàn!.