Chương 33: Biến Chuyển

CHẠY !!! NHANH CHÂN !

Trời vừa ló dạng cũng là lúc ngày thi đấu thứ hai bắt đầu, giữa khung cảnh núi rừng hoang sơ ẩm ướt, phát ra những tiếng hét thảm, kêu gào, đau đớn chim trời bay tán loạn, như thể có thứ khủng khiếp nào đó xuất hiện, giữa mảng rừng lớn tiếng ùn ùn dồn dập, đó là một cánh rừng chết xung quanh bốn bề là bùn lầy, những cành cây khô tách ra hai hướng như bị thứ gì đó xới tung.

Tại nơi đó xuất hiện bốn bóng người hai nam hai nữ, đang chạy thật nhanh để thoát khỏi đầm lầy, ai nấy đều lấm lem vì dính phải bùn đất phía sau họ đúng hơn là dưới mặt bùn, một thứ sinh vật nào đó di chuyển với tốc độ rất nhanh, nó lặn bên dưới mặt bùn một cách đơn giản bởi đây chính là nhà của nó, mặt bùn lúc này do sự chuyển động nó nhô lên trông như một cục đất đuổi theo sau vị trí bốn người.

Một thanh niên trong số bốn người hoảng loạn cố giữ sự tỉnh tảo vì biết không thể nào mà trốn thoát được bèn lên tiếng.

"Mọi người ! Đi trước đi nếu còn tiếp tục thì chúng ta đi đời mất !".

"KHÔNG ĐƯỢC !". Một người trong nhóm lên tiếng quát.

"Nếu ở lại thì chắc chắn sẽ chết!".

"Mọi người bình tĩnh chỉ cần chạy ra khỏi đây là sẽ an toàn!".

Lời nói phát ra dường như là biết được con thú này không có ưu thế khi ở trên mặt đất, mà lúc này hai người bên cạnh cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình với ý kiến này. Nhưng gã thanh niên đi sau nói tiếp.

"Khu vực đầm lầy rộng lớn thế này muốn thoát là điều không thể!? Thay vì cố gắng kéo dài hơi tàn, ta muốn ở lại cầm chân nó dù sao ở nơi này hi sinh là điều bình thường!".

Nói đến đây thanh niên liền nghiễn răng, hắn cũng không muốn chết nhưng bản thân là người dẫn đội, mọi sai lầm đều phải trả giá. Hơn nữa ở đây hắn là người có cấp độ cao nhất đủ sức để giữ chân con thú này.

Ba người đi trước lúc này tỏ vẻ không quan tâm chỉ liên tục quát tháo không cho phép, gã làm bừa nhưng đã muộn hắn lúc này lấy hơi đồng thời dừng lại, nở một nụ cười tạm biệt, quay về phía hướng mô đất đón đầu.

Chỉ thấy trên tay hắn một cây đao bự chà bá lửa xuất hiện, hắn vác lên vai xung quanh linh lực tụ lại như đang thi triển chiêu thức hủy diệt nào đó. Toàn thân hắn từng tia diện nhỏ hiện lên.

Ở cấp độ binh sĩ người luyện hồn chưa đủ khả năng sử dụng các thuộc tính cơ bản do không đủ linh lực để sử dụng, nhưng vẫn có thể sử dụng một cách gián tiếp thông qua bảo vật bằng cách hủy đi đá thuộc tính.

Đá thuộc tính sẽ nổ tung và giải phóng ra thuộc tính đó một cách mạnh mẽ, nhưng đây chỉ là cách thức tạm thời thậm chí là con dao hai lưới trong hoàn cảnh hiện tại.

Bởi nguyên liệu dưới cấp thánh hầu như là sẽ bị phá hủy dưới sức ép , nên nếu không phải bất đắc dĩ sẽ chẳng có ai sử dụng cả.

Ba người xung quanh thấy được chuyện này liền sốt ruột, bơi đây là chui đầu vào chỗ chết còn có người hét lớn kêu tên hắn.

"Đại Ngu! Dừng lại !".

Vừa nói xong cả nhóm cũng bứt tốc chạy lại chỗ Đại Ngu, bọn họ biết hắn vẫn còn bứt rứt chuyện vừa rồi nên muốn bù đắp lỗi lầm, nhưng thân là một đội thì tất cả mọi người phải đoàn kết lại.

Từ dưới bùn đất lúc này một con thú nhô lên hướng đến vị trí Đại Ngu, có thể thấy đó là một con thú trông như con rắn với lớp da trơn là một con trạch khổng lồ thành tinh (ta xin phép gọi là lươn nhé!).

Khi con lươn này xuất hiện nó tạo ra một sự áp bách nặng nề lên cả bốn người, làm họ run sợ, đây là dấu hiệu của cái chết.

Đại Ngu ngạo nghễ đứng trước con quái thú sắp sửa nuốt chửng mình, thanh đao trên tay cũng đang run bật bật, hắn có đầy đủ mọi cảm giác ngay lúc này xung quanh thân hắn đã bị lôi bao phủ làm quần áo hắn cháy xém.sau một hồi tụ lực liền Lấy đà nhảy lên cao vỗ cây đao to tướng xuống cái mỏ của con lươn khổng lồ đang xông đến.

Ầm....

Tiếng nổ lớn cùng dư chấn mãnh liệt, tia điện bắn ra tứ phía khi thanh đao quất lên miệng con lươn, hai bên đang chèn ép nhau thì cây đao của hắn do không chịu nổi áp lực lớn liền vỡ nát, cũng là lúc con lươn bị đánh bật nghiên đầu sang một bên.

Đồng thời bản thân cũng bị lôi hệ phản lại sát thương bùng cháy trên không bất tỉnh nhân sự, may mà ba người lúc này chạy lại đỡ lấy hắn rồi tiếp tục lao đi.

Éc....éc...

Con lươn lúc này đã quay đầu lại tức giận kêu lên hai tiếng liền tiếp tục chui xuống lớp bùn truy đuổi, mọi thứ lại quay về điểm bắt đầu khi mà một bên chạy một bên rượt đuổi.

Nhìn Đại Ngu đang nằm thoi thóp làm cả ba người đều bất lực, chỉ có thể lấy từ trong túi ra một vài viên thuốc đưa vào miệng hắn, nhìn con quái vật vẫn đang đuổi theo ai nấy đều rất sốt ruột.

Bông dưng một cô gái trong nhóm reo lên làm cả nhóm phấn trấn hẳn lên "PHÍA TRƯỚC LÀ RỪNG CỐ LÊN SẮP THOÁT RỒI!".

Con lươn cũng biết điều đó bởi nó cảm thấy mặt đất bắt đầu khô cứng lại, cũng may quanh cơ thể nó được bao bọc bởi lớp chất nhầy nên vẫn giữ được tốc độ di chuyển.

Nó ngoi cơ thể dài ngoằng lên quất đuôi mạnh vào tảng đá gần đó, làm hòn đá bắn về phía nhóm người đang tháo chạy, một trong số đó nhìn thấy thế liền chạy ra một tấm khiên chặn trước mọi người.

Khi tảng đá bắn đến va chạm vào tấm khiên liền làm cho gã bắn về sau xuyên qua một cái cây to gần đó.

Răng rắc...

Tiếng cái đây bị đổ lúc này đánh thức một người đang năm ngủ ngon lành trong đó.

Lâm Thần sau khi nghe thấy tiếng động lớn liền giật mình mở mắt phát hiện cái cây lúc này đã mất ngọn chỉ còn lại phần gốc là nơi hắn và Lý Nhu Nhược nằm ngủ.

Cảm giác bất an tràn về hắn đứng dậy thò cái đầu ra xem coi có chuyện gì đang diễn ra.

"Ui! Mẹ ơi!".

Lâm Thần hét lên ngay khi thấy ba bóng người chạy qua đồng thời nhìn thấy một con lươn đang ào ào xông tới há cái miệng muốn nuốt hắn vào trong, trong lúc hoảng loạn hắn túm đầu Lý Nhu Nhược kéo hắn ra khỏi gốc cây thoát chết trong gang tấc.

"A...cái gì đó ta đang ngủ!".

Con lươn đâm sầm vào gốc cây lăn vài vòng trên đất.

"Ngủ! Ngủ con mẹ mày! .... muốn sống hay chết!" Hắn hét lớn đánh thức cái tên này tỉnh lại.

Con lươn dùng ánh mắt máu lạnh nhìn chằm chằm Lý Nhu Nhược ngay khi hắn mở mắt ra, hai bên lúc này nhìn nhau làm cái tên này mới phát giác được nguy hiểm đứng dậy chạy tán toạn xung quanh.

Bốn người khi nãy thì đang trốn sau một tảng đá, chỉ với thoáng chốc nhóm bọn họ đã tổn thất hai người, họ cũng nhìn thấy Lâm Thần khi nãy liền không biết hắn có làm sao hay không dù sao trong việc này bọn họ là người kéo con lươn tới.

Con lươn dùng ánh măt dò xét nó không thể nhìn thấy màu sắc thay vào đó là nhiệt độ môi trường xung quanh và thấy được hai người Lâm Thần đứng đối diện, nó hoàn toàn xem hai người là kẻ thù liền trực tiếp lao tới.

Dựa vào chiếc vòng trên cổ hắn biết được con lươn này có cấp độ ngang với con gấu khi trước mình gặp, nhưng mà lươn là loài động vật chủ yếu sống ở nơi có bùn đất ẩm ướt vì sao lại chạy sang đây, rồi hắn lại nghĩ về lúc ba người vừa nấy chạy qua liền biết được rắc rối là bọn họ mang đến.

Thầm chửi trong lòng thế quái nào bản thân lại xui xẻo như vậy, mặc dù vậy Lâm Thần vẫn rất chăm chú nhìn theo hướng con lươn dài, cơ thể có lúc này uốn lượn, các chất nhầy nhụa trên cơ thể nó tràn ra, dính lấy mọi thứ xung quanh.

Dưới chân Lâm Thần, hoàng kim chiến cơ biến đổi hai bánh xe hiện ra kèm theo sau là một động cơ đẩy nhỏ, trên tay hắn là bao tay tăng cường sức mạnh, được hắn gọi là bao cao su, vì nó khá dẻo dai còn có khả năng ẩn vào lớp da.

Cánh tay lúc này được bao cao su phủ lấy cũng là lúc hắn gồng lực, dưới chân hai đông cơ nhỏ bắt đầu phun ra lửa tăng tốc cực nhanh, thánh lực xuất hiện, hướng nắm đấm nhắm đến bụng con lươn khổng lồ.

Ầm...đoàng..

Khi cú đấm chạm vào con lươn nó liền bị sức mạnh khổng lồ đánh bật ra đâm vào tảng đá mà bốn người đang chốn ở sau đó, kèm theo đó là tiếng hét thảm vang lên.

Bốn người Đại Ngu lúc này đang trốn sau tảng đá bỗng thấy đầu con lươn vắt mình trên tảng đá liền cho rằng mình đến số thì phát hiện con lươn này vậy mà đang rỉ máu, dưới bụng còn có một vết lóm xuống rõ sâu bầm tím.

Con lươn đau đớn nó ngọ nguậy như cá mắc cạn, nhìn thấy nhóm bốn người chuẩn bị nuốt gọn thì, Lâm Thần lại túm lấy đuôi nó, nhờ có bao cao su nên hắn dễ dàng tóm con hàng này mà không sợ trược tay.

Kéo chiếc đuôi lươn trên vai quật mạnh, lập tức cả cơ thể khổng lồ của nó bị nhấc bổng bay về phía Lý Nhu Nhược. Đập thẳng vào mặt hắn khiến tên đó ngất ngay tại chỗ cơ thể cũng bị bôi đầy dịch nhờn trông như các em gái vừa trải qua một cuộc gangbang mãnh liệt.

Nhìn Nhu Nhược nằm ướn trên đất hắn chỉ biết gãi đầu, lại nhìn về phía con lươn, nó lúc này do không có độ ẩm mà cả cơ thể bắt đầu khô lại, sở dĩ Lâm Thần hắn dám đối đầu với con hàng này là bởi, khi ở trên mặt đất sức chiến đấu của nó gần như là yếu đi rất nhiều.

Ở môi trường bùn ẩm nó có thể sử dụng tốc độ để tạo ra lực tấn công, nên ngay khi lên bờ nó hầu như chỉ có thể vẫy đuôi hoặc vồ một đoạn ngắn.

Nhìn con lươn trên mặt đất hắn mỉm cười xem ra thịt lươn không tồi bèn liếm mép, rút từ trong người ra thanh kiếm tiến lại vị trí con lươn mà chặt đầu nó tiện đường lấy nốt viên đá màu tím trên đỉnh đầu nó.

Phía sau tảng đá đám người được một phen hú hồn con lươn này từng làm họ chết lên chết xuống nay lại đang bị sẽ thịt, dù không tin vào mắt mình nhưng đó là sự thật.

Lâm Thần lúc này cũng liếc về phía đám người,đang nhìn mình như vật thể lạ mà khó hiểu, bản thân đâu có chỗ nào lạ đâu, sau một hồi nhìn nhau cả nhóm cuối cùng cũng bước ra.

Gồm có hai cô gái kèm theo đó là hai thương binh, một kẻ trong số đó còn cháy đen, như mực bên tay phải gần như bị nổ tung triệt để hóa thành dương quá. Tên thanh niên còn lại cũng không khá hơn toàn thân rườm máu như thể người thực vật.

Bọn họ lúc này tiến về phía hắn cảm ơn rối rít, xong đòi hiến thân, trinh đít các kiểu rồi xin phép rời đi, trước sự ngơ ngác của hắn, nhìn nhóm bốn người này Lâm Thần cũng có chút sợ nếu như theo lời thành chủ nói.

Vào trăm ra chín thì tàn phế ít nhất cũng năm mươi an toàn cái củ chuối, nhìn miếng thịt đỏ tươi trên tay mà hắn liếm mép, vội nhóm đống lửa để nướng thì từ đâu có âm thanh như động đất chạy tới, Lâm Thần biết đó là thứ gì nên đành tạm gác việc ăn lại, vội vàng kéo lấy Chân Nhu Nhược lê trên đất rời đi.

Chẳng mấy chốc từ khu vực đó tiếng một con gấu xám gầm lên, làm toàn bộ quái thú trong khu rừng chạy tán loạn, đây giống như là một hành động thể hiện rằng nó đã trở thành vua của nơi này.

Lâm Thần thì khóc trong nước mắt nguyên tảng thịt lớn mả chưa kịp ăn đã mất, nhìn miếng thịt bé tẹo trên tay mà thầm khóc biết sớm như vậy hắn đã cắt miếng to hơn rồi. Thời gian cuộc thi còn rất dài làm sao mà sống qua được đây.

Vừa đi hắn vừa để ý đến một thứ ở cách đó khá xa, bởi nó cữ phát ra ánh sáng gây chói mắt tựa như khi nhìn vào mặt trời, xung quanh lạc ấn cũng xuất hiện bay về hướng đó, Lâm Thần thì không nhìn thấy điều đó nhưng vẫn tò mò tiến lại xem sao.

Ở khu thi đấu thứ ba khu thi đấu cao cấp nhât giành riêng cho các binh tướng tham gia, nhóm bộ ba kì thú cũng ở trong đó, một tên vẫn còn đang băng bó chiếc lưới, từ sau lần giết hút Lâm Thần bọn họ quyết định tham gia cuộc thi này kiếm ít tiền tiêu xài.

Gã đại ca của băng lúc này nói với cái lưới băng bó của mình.

"Au! Huy.e.n ày a ai đi im ên ó iết ông ha!".

Nghe tên đại ca nói một trong hai tên đệ liền ngơ ra, cũng may người còn lại nghe hiểu vội truyền tải lời nói.

"Đại ca nói! Sau chuyến này ta phải đi tìm tên đó giết không tha!".

Tên đàn em như vỡ lẽ vội gật đầu tuân lệnh.

Còn ở khu thi đấu thứ hai Quyết Chí cũng đã tỉnh lại, cả cơ thể mệt mỏi khó tả, cũng may vì dư âm của cuộc chiến làm cho không có ai hay con thú nào tiến lại vì lo sợ gặp chuyện.

Sau một hồi trao đổi với sư phụ hắn quyết định tìm một chốn nghỉ ngơi hổi sức, còn chuyện săn thú để sau cũng được.

Trong khi cuộc chiến đang diễn ra thì khắp mọi miền tổ quốc lúc này đang có chuyện để hóng, khi mà long tộc phát động chiến tranh với giao long, dù yếu thế nhưng giao long tộc không phải chỉ là hư danh nên vẫn đang chống trả quyết liệt, dù cho vùng biển đang dần bị thu hẹp lại.

Dưới tòa long tháp Long Cu lúc này toàn thân đầy thương tích vì phải đại chiến cùng giao long, gã mệt mỏi ngồi trên chiếc ngai thù tiếng chuông điện thoại vang lên, gã biết là ai nên liền vội vàng cầm lấy điện thoại lên nghe.

Có giọng nói truyền đến "Long cung xuất hiện có lẽ, bọn chúng đã dọn dẹp xong mỡ hỗn độn rồi! Ngươi phải canh chừng cho tốt nếu không thì...chắc ngươi cũng biết!".

Long Cu lau nhẹ máu trên cổ nhẹ giọng đáp lại "vâng! Thưa ngài!".