Chương 32: Đụng Độ

Ầm...!

Giữa màn đêm u tối những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, làm rung động một mảng rừng lớn, tiếng chiến đấu hùng hậu cùng với những tiếng gầm của mãnh thú làm tất cả thí sinh ở khu thứ hai hoảng loạn sợ hãi không biết có thứ gì đang diễn ra.

Giữa mảnh đất nhỏ tan hoang những gốc cây bật rễ, tảng đá vỡ vụng xung quanh mặt đất nứt ra là dấu vết của một cuộc chiến kinh hoàng, trong bóng tối lờ mờ xuất hiện một thân hình nhỏ đứng giữa khu đất toàn thân rỉ máu nhuộm đỏ màu áo, là Quyết Chí.

Hắn đang trong tình trạng tồi tệ hơn bao giờ hết khi mà toàn cơ thể tràn đầy máu tươi, máu của chính hắn, cánh tay vẫn nắm chặt diệt hồn kiếm đôi tay vô thức giơ lên lao đi vệt máu chảy từ trên đỉnh đầu đi xuống, dù đau đớn nhưng hai mắt hắn sáng rực, xung quanh thân là một màu vàng sáng chói vây quanh.

Đó là sự lợi hại của cường ý, ý chí đạt đến cấp độ tuyệt đối không sợ hãi trước mọi thứ kể cả cái chết, với sự ảnh hưởng của cường ý Quyết Chí lúc này chỉ còn lại sự phấn khích, phấn khích vì cuộc chiến sau một vài pha ra đòn của con sói già lão luyện, hắn gần như rơi vào thế bất lực.

Bởi xung quanh là bóng tối trên bầu trời chẳng có một chút tia sáng nào phát ra để nhận biết kẻ thù, thứ duy nhất phát sang trong bóng đêm có lẽ chỉ là đôi mắt sáng rực của con mãnh thú, nó lúc này hoàn toàn không đơn thuần chỉ là chơi đùa nữa, cuộc chiến càng kéo dài kẻ thiệt chính là nó, bởi vậy nó sẽ dùng mọi cách để giết chết Quyết Chí.

Nhưng sự lì lợm của hắn khiến nó có chút e ngại, cuộc chiến vẫn cữ tiếp diễn khi mà con sói đen ẩn mình, nó như một vệt đen trong bóng tối ẩn hiện khó đoán, và chỉ cần con mồi mất cảnh giác nó sẽ ra đòn.

Trong khi đó Quyết Chí hắn vẫn đứng giữa nơi đổ nát chờ đợi đợt tấn công tiếp theo.

Xoẹt...rắc...rắc

Tiếng gió rít tiếng bước chân dậm đà vang lên con sói lúc này lao ra, hai móng vuốt của nó xòe ra như thể vỗ một con kiến, nó lao đến rất nhanh tốc độ khủng khiếp, Quyết Chí lúc này cũng phát hiện ra điều đó sẵn diệt hồn kiếm trên tay nhưng hắn không cản đòn là trực tiếp tung đòn đáp trả.

Ầm...hự...

Đúng như dự đoán với chênh lệch về cấp độ quá lớn hắn bật về sau, cùng lúc đó con sói lại lao đến gầm lên một tiếng chói tai, như để khảng định chiến thắng, nhưng ngay lúc đó trên tay Quyết Chí một cây thương được lấy ra, đó là bảo vật mà hắn đã làm gia ở cuộc thi chế tạo bảo vật.

Bùm...đoàng...

Con sói không quan tâm đó là gì chỉ đơn giản cho rằng hắn muốn cản đòn liền gồng lực vỗ vuốt làm cây thương nổ tung vì là một chất liệu quá rẻ rách, nhưng chính hành động đó lại giúp ích cho hắn.

Khi mà cây thương đó được làm bằng đá thuộc tính lửa chỉ thấy khi cây thương vỡ vụn một ngọn lửa cũng bùng lên, Quyết Chí nhanh tay quẹt thanh kiếm ra ngang tạo thành một cơn gió nhẹ thổi các đốm lửa ra tứ phía làm một vùng không gian bị đốt cháy, đồng thời con sói lúc này cũng lộ nguyên hình.

Nó đứng trong vòng tròn lửa đôi mắt vàng nhìn chằm chằm hắn, miệng gầm gừ, khi mà lợi thế của nó đã biến mất, nó cần đưa ra quyết định là tiếp tục săn mồi hoặc là rút lui chờ đợi thời cơ khác.

Nhưng với cấp độ cao hơn hẳn thì việc từ bỏ là điều không thể, sau vài giây suy nghĩ, nó bắt đầu bước vòng quanh kẻ mà được nó cho là con mồi dò sét tình trạng tơi tả của Quyết Chí.

Hắn lúc này cũng mới thở phào vì vừa loại bỏ được một chướng ngại cản trở, việc tiếp theo là làm thế nào để đánh bại con quái thù này, mặc dù hắn có thể thi triển một chiêu thức diệt gọn con hàng này nhưng vì chiêu thức đó cần có thời gian thi triển nhận định, cũng như nó chưa ngu đến nỗi mà đứng im tại chỗ chịu cho hắn chém cả.

Hắn lúc túng suy nghĩ rồi trong đầu hắn một ý tưởng lóe lên hắn nhớ về thứ đó, lấy trong túi ra những viên đá mà mình thu thập được đưa lên tay nhìn về phía con sói cười lạnh hắn sẽ dùng chiêu thức mà kẻ đã đánh bại hắn để đánh bại kẻ thù.

Quyết Chí lúc này xông lên lao về phía con sói đen Dù lúc này hắn đang yếu thế, nhìn thấy hành động này con sói đen cũng giận dữ trong tỉnh cảnh này kẻ duy nhất được phép tấn công là nó.

Cả hai lúc này lao lên ai cũng muốn giết được đối phương, Quyết Chí vừa chạy đồng thời lấy đà bật lên cao, con thú hoang thấy vậy cũng nhảy lên theo, mà không biết mình đã mắc mưu.

Từ trong lòng bàn tay hắn ném lên những viên đá mà mình thu gom được gồm rất nhiều viêm màu trắng trong số đó cũng lác đác vài viên màu vàng nhạt, mỉm cười nhẹ liền dùng diệt hồn kiếm đập xuống làm các viên đá hóa thành tro bụi.

Tưởng chừng như đó là hành động vô nghĩa thì chỉ thấy con sói đen lúc này đôi mắt nhắm lại vồ trượt qua ngực Quyết Chí sau đó rơi xuống đất.

Khi tấn công mãnh thú thường sẽ mở to hai mắt để khóa chặt con mồi cần phải tiêu diệt, nên Quyết Chí đã tận dụng, điều đó bằng cách sử dụng những hạt bụi, tuy có chút khác so với cách mà Lâm Thần sử dụng nhưng nó có trùng một điểm với nhau là làm kẻ bị dính phải tạm thời mất đi khả năng quan sát.

Đứng trên cao Quyết Chí lấy hơi bởi đây là thời khắc quyết định số phận là kẻ chiến thắng hoặc là thất bại, giơ thanh kiếm lên cao cơ thể Quyết Chí tỏa ra nguồn linh lực dồi dào, từ vị trí diệt hồn kiếm một làn khói tản ra xung quanh, bao chùm lấy một khoảng lớn xung quanh con sói.

Đồng thời từ trong làn khói đó vô số hình người mọc lên như nấm, hắn gồng hết sức để có thể triệu hồi thật nhiều cơ thể mọc lên miệng hét lớn.

"MA ẢNH TRẢM ! NHẤT KIẾM DIỆT ! " .

Ngay khi dứt lời từng bóng ma lúc này lao đến vị trí con sói chém xuyên qua nó không ngừng để lại vô số đường máu trên cơ thể nó.

"Gàoooo...!"

Mãnh thú gầm lên đau đơn vì phải chịu mốt tấn sát thương sau khi bị choáng, Quyết Chí lúc này tay cầm theo diệt hồn kiếm lao xuống như tên xung quanh cường ý bùng nổ, hắn cảm thấy vui sướng khó tả đây là cảm giác của chiến thắng.

Xoẹt....phọt...

Một dòng máu tươi bắn lên cao cùng lúc với cái đầu của con vật bay ra khỏi thân xác, vẫn là đôi mắt màu vàng đó nhưng nó đã thất bại, thua cuộc trước kẻ mà nó cho là con mồi béo bở, Quyết Chí hắn đã chứng minh được con mồi cũng có thể trở thành thợ săn. Mà sau khi thi triển đòn này hắn cũng mất hết toàn bộ sức lực mà ngất đi.

Quay lại với khu vực thì đấu cấp thấp nhất, Lâm Thần đang trốn trong gốc cây cả người run bần bật miệng thầm rủa thành chủ vì sao lại không mang chăn đến cho hắn, thì xung quanh lúc này những tiếng hú cùng với tiếng gầm không ngừng vang lên làm cho hắn sợ hãi nếu biết sớm như vậy hắn thà để thành chủ hành hạ còn hơn.

Nơi này nguy hiểm bỏ mẹ, bỗng hắn nghe thấy tiếng cành cây khô cùng với tiếng sào sạc của những chiếc lá khô vang lên, sự cảnh giác của hắn tăng cao, như thể mình sắp chết đến nơi.

Chỉ thấy nó đang dần tiến lại chậm rãi, hắn để ý phát hiện có thứ gì đó tựa tròn tròn và một mẩu tóc đen, thầm nhủ không lẽ khặp ma, nếu vậy còn ghê hơn nữa trong lúc luống cuống hắn móc ra một quả lựu đạn, chuẩn bị đánh bom cảm tử thì có tiếng nói phát ra.

"Bình tĩnh! Là người qua đường thôi!".

Lâm Thần nghe xong biết đó là người liền thở phào những mà tên này làm sao lại bò trên đất, hù mình sợ gần chết.

Thấy không khí vẫn căng thẳng hắn nói tiếp.

"Vừa rồi ta đang ngủ ngon trên cành cây, thì từ đâu một con gấu béo mò ra đấm thẳng vào gốc cây làm ta ngã xuống, sợ quá mới phải bò từ đó trốn sang đây !".

Hắn nói xong thi Lâm Thần cũng biết con gấu đó là con nào, mà tính ra hắn phải cảm ơn nó một tiếng.

Trong khoảng thời gian hắn trốn ở đây đã tìm hiểu và biết được, tuy khu vực thi đấu rộng lớn nhưng chỉ có vài cá thể được cho là mạnh nhất, thường thì là một đến hai con, chúng phân chia và bảo vệ lãnh thổ của mình, có lẽ vuầ rồi nó đang đánh dấu địa bàn thì cái tên này lại nằm đúng trên cành cây đó nói ra tên này cũng đen chán.

Lâm Thần sau khi hỏi thêm một vài câu cũng liền cho tên này trốn chúng dù sao tính hắn vẫn tốt, nhưng thực chất là hắn sợ gặp phải kẻ thù mạnh đánh không lại để tên này làm chuột bạch.

Kẻ lạ mặt lúc này mới dám đứng lên toàn thân lấm lem bùn đất hoàn toàn không nhận diện ra là con người, ngồi cạnh Lâm Thần hớn hở giới thiệu.

"Ta tên là Lý Nhu Nhược cảm ơn đã cho trốn cùng ! Còn cậu tên gì!? ".

Lâm Thần ngơ ra bởi đối phương họ lý làm hắn nghĩ ngay đến Lý Văn Khôi không biết tên này có mống mả gì với con báo đó hay không?.

Hắn gãi đầu " ta tên Lâm Thần rất vui được làm quen !".

Nhu Nhược thốt lên "ô...vậy ngươi chẳng phải nhà vô địch cuộc thi chế tạo sao?!".

Hắn nghe đến hai chữ vô địch liền khịt mũi xem ra tên tuổi của mình vang ra khá xa "đúng là ta!" Hắn vỗ ngực ra vẻ ta đây.

"Ừm! Nếu vậy ra đường cẩn thận ngày trước ta thấy bộ ba kì thú treo giá đầu ngươi cao lắm! ".

"Ạch!" Lâm Thần cạn lời hắn còn nghĩ đối phương sẽ bất ngờ nhưng tình huống gì đây.

Bộ ba kì thú không lẽ là mấy tên sát thủ phèn kia sao!?, kể ra mấy hôm trước hắn cũng xém chết cũng may một trong số mấy kẻ đó chơi ngu nghĩ đến đây mà lạnh cả sống lưng. Bản thân tu tâm dưỡng tĩnh ăn ở đàng hoàng mà sao số nó đen vậy.

Thầm nhủ sau chuyến này chắc phải chốn luôn ở tòa cao ốc không ló mặt ra nữa kẻo chết oan thì ngu người.

Nhu Nhược lúc này nói tiếp "à mà ngươi biết tin gì chưa!?".

Lâm Thần lắc đầu hắn sống chui rúc thì biết gì mấy sự kiện ở bên ngoài.

"Ta nghe nói biển đông đang có biến lớn! Long tộc sau sự xuất hiện của long cung liền phát động tấn công giao long tộc kèo này giao long xong đời rồi!".

Trong đầu hắn lúc này nhảy số có trò hay này mà thành chủ không kể cho hắn biết, mặc dù hắn hiểu rõ long tộc sẽ áp đảo nhưng lại rất mong một kẻ long tộc chết, nhưng rồi lại lắc đầu chuyển thành chết càng nhiều càng tốt.

Từ sau khi xém bị Long Cu cho lên ăn xôi ngắm gà hắn đã quyết tâm có ngày cho bọn này ăn hành, nhưng vì cấp độ còn quá yếu nên vẫn chưa thực hiện được mong ước đó.

Sau một hồi trò chuyện lúc này cũng đã tối muộn cả hai đều mệt mỏi nên đành nằm xuống nghỉ ngơi, mà vì không đủ khoảng trống để nằm cả hai phải quay lưng vào nhau trong tư thế nằm nghiên khá khó chịu, nhưng sau một hồi cả hai đều say giấc cũng là lúc ngày thi đấu thứ nhất kết thúc.