Chương 23: Văn Ấn

Bên trong không gian chật hẹp Lâm Thần thoi thóp nằm bên trong, bên ngoài bầu trời đã lên cao, hắn vẫn ngồi đó suy ngẫm về tất cả mói thứ tựa như mơ hồ tựa như thật.

Trong căn phòng ánh sáng mờ ảo Lâm Thần nhìn vào cánh tay mình nhẹ nhàng vận lực, khi dòng linh lực lan đến cánh tay cũng là lúc một hình hoa văn mờ ảo hiện lên làm hắn nhiu mày ngay lập tức từng dòng hoa văn lại biến mất như chưa có gì xảy ra.

Một hoa văn cổ hình một con chim lạc đang bay lượn của thời âu lạc được hắn gọi là lạc ấn, bản thân Lâm Thần không rõ đó là gì ngay cả hệ thống cũng vậy. Và hiện tại Lâm Thần cũng nhận ra hệ thống cũng không phải là toàn năng có những thứ mà nó vũng không biết.

Tít tít tít .... trong bóng tối tiếng hệ thống tút tít vang lên làm đôi mắt hắn trở nên mơ hồ mất nhắm lại, một lần nữa mở mắt ra thì hắn đã xuất hiện bên trong không gian hệ thống đây là lần đầu tiên hắn bị hệ thống cưỡng ép tiến vào.

Bên trong không gian tối đen một bảng thông tin hiện ra ngay sau đó là một loạt hành động khiến hắn bất ngờ, màn hình hiển thị khi này nhấp nháy như biết mất, nó cữ ảo ảo sau đó mất hút làm Lâm Thần lo vừa sợ.

Bên trong không gian lúc này tràn ngập bóng tối vây quanh hắn, Lâm Thần cố nhắm mắt mở mắt để thoát khỏi nơi này nhưng không thể hắn lúc này cô đơn hiu quạnh một mình ở bên trong.

Trong khi hắn đang lo lắng đứng ở bên trong thì hắn bất chợt cảm giác được một vòng tay vòng qua cổ hắn trong ngỡ ngàng hắn quay đầu lại thì trước mắt hắn lóe lên tất cả biến mất Hắn cũng quay trở lại gian phòng nhỏ.

"Cái gì vừa xảy ra vậy!?" Lâm Thần lắc đầu cố giữ bình tĩnh mọi thứ kì lạ bắt đầu từ lúc hắn đi vào đây.

Hắn bắt đầu tò mò về tòa thành này, sau khi lấy lại bình tĩnh Lâm Thần đứng dậy dù hơi choáng nhẹ nhàng bước ra khỏi gian phòng rón rén nhìn xem có ai ở bên ngoài không rồi thở phào vì không nhìn thấy ai vội vàng đi xuống tòa cao ốc.

Bên dưới tòa cao ốc thành chủ Lý Khai Thiên đứng cạnh Nhu Nhi nhìn lên.

"Nhu Nhi con nói hắn chạy lên trên kia sao mãi vẫn chưa thấy đi xuống!"

Nhu Nhi chù mỏ bực dọc đáp "xem hắn có dám xuống đây không! Con phải đánh hắn!"

Thành chủ không biết vì sao mà con gái mình với hắn lại như chó với mèo từ lúc gặp nhau đã như vậy rồi bèn thở dài ngồi trên ghế cầm một ly nước mía nhấp nhẹ một ngụm trong sự sướng khoái.

Lâm Thần lúc này đã mò mặt đến dưới mở hé cánh cửa ra trong lo lắng rồi hắn lúc này dúc cái đầu với chỏm tóc đen lò ra ngoài sau đó là cả cơ thể khép nhẹ cánh cửa lại trông như ăn trộm sợ bị phát hiện.

Bên ngoài Lý Nhu Nhi phát hiện Lâm Thần liền rút thanh kiếm ra lao về phía hắn, Lâm Thần cũng đã phát hiện ra liền luống cuống vừa né vừa chạy trỗi chết quanh mảnh đất kêu la thành chủ mau đến cứu mình.

Thành chủ vừa húp nước nhìn cảnh tượng trước mắt liền lắc đầu ngao ngán chạy ra can ngăn túm cổ áo Nhu Nhi lại, Lâm Thần lúc này đã mệt bở hơi tai thấy thế liền đứng lại mặc sức cho nàng đang dãy dụa huơ kiếm chém loạn xa về phía mình.

Không biết qua bao lâu vì thấy không làm gì được hắn nàng liền tức giận bỏ đi, thành chủ thấy thế liền khẽ sát tai hắn thì thầm.

"Ngươi làm gì mà để đứa con gái của ta tức giận vậy!? Bình thường chị có nó là làm loạn thôi!" 

Lâm Thần giật giật hai mắt hắn mà nói ra chắc ngay cả ngài cũng vắt đầu hắn mất bèn bịa chuyện cho qua.

"Cháu cũng không biết nữa!" Lâm Thần gãi đầu cười.

Thành chủ thấy vậy cũng không hỏi thêm liền nói tiếp "như ta đã nói từ giờ ta sẽ thay học viện dạy dỗ cậu đảm bảo thành tài!" Nói đến dây Lâm Thần bất chợt lạnh người vì thành chủ lúc này cười trông rất nham hiểm.

"Được rồi! Ngày đầu tiên khởi động nhẹ chạy hai mươi vòng quanh sân đi!"

"Ạch! Sao mà được!" Lâm Thần nhìn vào bãi đất ít nhất cũng phải vài vài cây số chạy để chết à.

"Ta biết nhóc sẽ nói thế nên đã kêu đại hắc đi cùng rồi!" Nghe đến đây thành chủ lúc này liền huýt sáo một cái thì từ phía xa một con chó mực liền chạy tới.

Chỉ thấy đó là một con chó to cỡ một con xe máy toàn thân lông đen hung dữ vô cùng đặc biệt là cái vòng cổ bằng gai nhọn hoặc, con chó há miệng để lộ răng nanh về phía hắn.

"Đệch! Mợ" Lâm Thần thốt lên khi thấy con chó lao về phía mình không chút thương tiếc cạp vào mông hắn nhưng xịt.

Lâm Thần lúc này đã hiểu bèn chạy như bay tầm này bị cạp một cái thì khỏi đi vệ sinh luôn. Thành chủ lúc này gật gù giống như một điều bình thường sau đó liền nhấp thêm một ngụm nước.

Nhu Nhi lúc này đứng trên một tòa nhà nàng mỉm cười trong lòng hớn hở cầu cho Lâm Thần bị cạp trúng, Lâm Thần lúc này đã thở hổn hển vì mệt nhưng chẳng dám dừng lại vì sợ vừa chạy vừa la lớn.

"Anh bạn! Giảng hòa đi!" 

"Gâu gầu gừ..." đáp lại lời hắn chỉ là tiếng sủa rồi càng chạy nhanh hơn.

"Con mẹ mày! Đừng đuổi nữa!" Lâm Thần chịu hết nổi mắng lớn làm con chó lúc này càng hăn chạy mạnh lên hướng thẳng vào mông hắn cạp liên hồi.

Nhìn những cú cắn trượt làm hắn hú hồn trong lòng oán hận thầm nhủ sẽ có ngày biến con chó này thành bảy món, con chó thì không hiểu hắn chỉ tập trung vừa chạy vừa táp liên hồi thành chủ lúc này vẫn bình thản giơ tay hô lớn.

"Một vòng!" .

"Má! Nó" Lâm Thần mệt như chết vậy mà mới được một vòng thế này ta thà bị cắn còn hơn, nói thế nhưng nhìn vào những chiếc răng nhọn hoắt của con chó hắn lại có động lực chạy tiếp dù sao mệt vẫn còn hơn.

Chẳng biết đã qua bao nhiêu thời gian hắn lúc này nằm giữa mảnh đất toàn thần lấm lem đầy mồ hôi sau khi trải qua một màn tra tấn kinh điển, quanh thân hắn lúc này bất chợt lạc ấn hiện lên linh lực xung quanh cũng tụ lại tạo ra những cơn gió rít.

Sau một lúc lâu mới tan đi làm Lâm Thần bất ngờ hắn vậy mà đột phá binh sĩ cấp hai liền khó hiểu nhìn vào toàn thân mình, nhưng lúc này lạc ấn sớm đã biến mất.

Thành chủ đứng đối diện cũng bất ngờ nhưng lại cho là vì tập luyện gian khổ nên hắn mới thành công đột phá, trong lòng thầm nghĩ không biết nên cho chạy thêm không, Lâm Thần nhìn thấy cảnh này liền biết có điềm bèn chạy như chết trốn đị.

Học viện ánh sao với sự biến mất của Lâm Thần nhưng không có mấy ai cảm thấy bất ngờ vì biết rằng hắn đã được thành chủ đưa đi điều này đã được hiệu trưởng Hoa Như Lệ thông báo từ trước.

Trong một khu chợ nhỏ bóng dáng Tắc Tinh lụi hui đi sâu vào một con hẻm tối dẫn đến một khu chợ đen, tiến đến sạp hàng của một gã trung niên hi hửng nói nhỏ vài câu.

Gã trung niên nghe được liền lạnh mặt dẫn hắn vào trong căn sạp nhỏ hai người lúc này ngồi đối diện nhau.

"Nhóc! Bán gì!" Gã trung niên là một binh tướng nhẹ nói.

Tắc Tinh lấy trong túi ra một cái bóc đen mở ra bên trong là những mảnh vảy rồng hắn lấy được bên trong sân trường do Lâm Thần bỏ sót lại.Gã trung niên trợn mắt cầm lên xem thử liền gật gù hàng tốt đúng thật là vảy rồng.

"Giá sao anh zai!" Tắc Tinh giọng hớn hở nói.

Gã lúc này liền giơ năm ngón tay lên làm Tắc Tinh cười tít mắt như bắt được vàng.

"Năm triệu!" Nghe thế Gã trung niên lắc đầu làm hắn càng cười tít mắt hơn nghĩ rằng món này được giá cao hơn.

Gã lúc này liền vẩy tay ra hiệu cho Tắc Tinh tiến sát lại thủ thỉ vài câu, chỉ thấy Hắn lúc này tái mét cả mặt đái cả ra quần liền đứng dậy gật đầu lia lịa mở cửa chuồn đi, để lại gã một mình cười nham hiểm.

"Kèo thơm!".

Bên trong tòa cao ốc tại một nhà kho bị bỏ hoang Lâm Thần uể oải nằm như chết trên một đống rơm khô để cho bò, càu nhàu không ngừng đây mà là huấn luyện cái con khỉ giết người thì có hắn nếu biết trước thì ở lại học viện đú đởn đập đá còn hơn tới nơi này.

Nghĩ thế trong đầu hắn liền nhảy số tìm cách trốn đi nhưng khi nghĩ kĩ lại thì hắn trốn đi đâu khi có một tên chúa tể ở đây bèn thở dài,

Nhìn căn nhà kho cũ nát chuột nhảy khắp nơi tồi tàn đến vô cùng thì liền không biết sao sống đây.

Nhìn không gian ú tối ngoài mình hắn ra hắn có chút buồn chán hắn thích bầu không khí vui tươi ở học viện hơn, ánh mắt liếc xéo vào đống vảy rồng bị vứt vào một xó hắn chẳng có tâm tình nghiên cứu gì cả, nhưng lúc này cánh tay của hắn rung nhẹ lên đồng thời văn ấn hình chin lạc sáng lên giống như kêu gọi hắn đi đến đống vảy rồng.

Có chút nghi hoặc nhưng hắn vẫn tiến lại cầm một miếng vảy lên, lúc này văn ấn màu đen trên tay bắt đầu tỏa ra linh lực mặc dù Lâm Thần hắn không hề làm gì cả, nó hòa vào mảnh vảy rồng sau đó phát sáng đồng thời truyền lại vào tay hắn.

Lâm Thật thốt lên vậy mà linh hồn của hắn lại có dấu hiệu tăng lên không ít nhìn lại lên mảnh vảy rồng lúc này đã sớm ngả bạc sau đó hóa thành bụi phấn, Lâm Thần biết trong vảy rồng có chứa một lượng linh lực nhưng nó chỉ kích phát được dưới dạng thụ động.

Vậy nên mới thường được dùng để chế tạo bảo vật thế mà giờ đây bằng cách thần kì nào đó văn ấn trên tay hắn có thể dung hòa nguồn linh lực bên trong đó, biến nó trở thành một phần sức mạnh của hắn.

Tâm tình vui lên khi được lợi cười hiểm nhìn vào cả đống vảy trên tay không biết có thể giúp hắn thăng lên mấy cấp đây, nói là làm một lần nữa lại cầm một mảnh vảy rồng lên hấp thụ miệng cười tít như điên.

Sáng sớm Lâm Thần thức dậy với hai con mắt đen ngòm vì hôm qua thức trắng cả đêm hắn bơi giờ cũng đã đạt đến binh sĩ cấp ba gần với cấp bốn,số vatr rồng cũng đã hóa tro bị hắn ném ra ngoài cửa sổ vì hết giá trị lợi dụng.

Vẫn như thường lệ thành chủ Lý Khai Thiên vẫn ung dung uống nước mía bên cạnh là đại hắc đang vẫy đuôi nhảy tung tăng đùa nghịch một quả bóng làm từ sợi len hồng, thấy hắn xuất hiện vị thành chủ liền vẫy tay chào.

"Nhóc con sao thế!? Trông mặt mày buồn vậy!" 

Lâm Thần mệt mỏi không nói ra hơi hôm qua chạy quá sức tối thì lại không thèm nghỉ ngơi mệt là phải.

"Sáng sớm! Làm nhẹ mười vòng đi!"

"Đệch!" Lâm Thần hai mắt trợn ngược lắc đầu lia lịa nhưng thành chủ không thèm quan tâm vẫy tay ra hiệu cho đại hắc làm hắn hú hồn.

Con chó đen lúc này nhận được tín hiệu liền nhe răng đuổi theo hắn cạp vồ tới tấp, "con mẹ mày!" Lâm Thần mắng lớn vận lực chạy.

Thành chủ lúc này cũng liền chú ý bởi gã phát hiện hắn vậy mà đã thăng lên binh sĩ cấp 3.