Chương 24: Phi Cơ

Giữa mảnh đất trống rộng lớn của tòa cao ốc nam thành từ lúc nào đã xuất hiện những cây cột gỗ tròn cỡ một vòng tay cắm sâu xuống mặt đất, Lâm Thần đứng đối diện cột gỗ linh lực toàn thân bắt đầu vận chuyển dồn xuống cánh tay lao lên đấm mạnh.

Ầm!!!

Cú đấm mang theo linh lực của một binh sĩ cấp bốn kèm theo thánh lực và lạc ấn lượn lờ đấm mạnh làm cho cột gỗ lõm một vết sâu nghiên qua một bên rung lắc kịch liệt, mà sau khi tung ra cú đấm đó hắn cũng mệt mỏi ngồi bệt trên đất.

Sau hơn mười ngày luyện tập bản thân hắn phát hiện mình đã mạnh lên rất nhiều, nằm trên mặt đất vì mệt mỏi thì lúc này Đại Hắc từ đâu nhảy vồ lên người hắn chiếc đuôi không ngừng ve vẩy liếm lên mặt hắn.

"Dừng dừng!" Lâm Thần la lên đồng thời đẩy con hàng này ra sau vài ngày bị nó đuổi thừa sống thiếu chết thì con chó mực này đã không còn nhe răng với hắn nữa làm cho Lâm Thần cũng hết hứng làm thịt con hàng này.

Cùng với đó hiện tại Lâm Thần cũng đã nhận được một bức thư từ kinh đô hội gửi tới nói là sắp tới là kì tranh tài của các nhà chế tạo sư của cả ba miền nên đề nghị hắn thay mặt nam thành đi thi.

Nghe thì dễ nhưng Lâm Thần hắn lại đéo thấy vui vì gần đây phát hiện hệ thống đã biến mất không còn trả lời các câu hỏi của hắn nữa bèn lắc đầu không có hệ thống thì hắn phế mất rồi thi thố gì nữa.

Hơn nữa dạo gần đây hắn phát hiện một chuyện lạ những hình xăm trên cơ thể hắn vậy mà có dấu hiệu đang không ngừng cải thiện tư chất của mình, sở dĩ Lâm Thần nhận ra là bởi việc tu luyện có dấu hiệu càng ngày càng nhanh nhưng để chắc chắc suy nghĩ của mình có lẽ hắn vẫn nên kiểm tra lại nhưng hắn cần phải về học viện mới được.

Tại bắc thành Quyết Chí lúc này đang đứng trên một bông sen giữa hồ hai mắt nhắm lại từ vị trí trên tay hắn một làn khói trắng chạy dọc trên cánh tay dần dần hình thành một thanh kiếm trắng khói ảo ảo.

Hai mắt sắc lịm dần hé mở cả cơ thể linh lực không ngừng tràn ra xung quanh như tiên cảnh phủ trong khói đồng thời từ vị trí đó những cơ thể kì dị bắt đầu mọc lên như nấm trên tay những người khói cũng cầm một thanh kiếm trắng xóa.

Mũi kiếm của Quyết Chí lúc này hướng lên chỉ về phía một tảng đá lớn như hiểu được những gì hắn nghĩ những người khói lập tức hướng vị trí hòn đá lao đến chém từng nhát kiếm ngọt lịm lên tảng đá.

Xoẹt ! Coẹt !

Hòn đá lúc này do không chịu nổi áp lực lập tức nổ tung thành từng mảnh nhỏ, Quyết Chí cũng vì vậy mà gục xuống vì chiêu thức này quá tốn linh lực để duy trì.

"Sư phụ! Giọng Quyết Chí mệt mỏi vang lên.

Giọng Ma Thần vang lên "Không tệ! Ma ảnh là một môn võ thuật cực kì tốn linh lực con chỉ duy trì được vài giây là tốt rồi! Với uy lực đó trong cùng cấp độ không ai có thể đỡ được!".

Trong khi đang mải nói chuyện cùng sư phụ thì lúc này thành chủ bắc thành chân nhẹ bước xuất hiện mà khi thấy người này Quyết Chí liền hô lên.

"Cha!"

Thành chủ cười lớn "sao rồi! Luyện xong thì vào ăn cơm thôi!"

Quyết Chí nghe xong liền lết thân thể mệt mỏi đi theo sau vừa đi vừa trò chuyện.

"Sắp tới kinh đô hội sẽ mở một cuộc thi có hứng thú tham gia không!?".

Quyết Chí vừa bước vừa rơi vào suy tư nhưng trong đầu hắn giọng của sự phụ nhẹ nói hãy tham gia nên hắn liền ngẩm đầu lên.

"Con sẽ tham gia!".

Thành chủ nghe xong gất đầu không hổ là con mình nhưng sực nhỡ ra gì đó bèn nói "À phải rồi! Cuộc thi này con phải chú ý một tên, hắn đến từ nam thành tuy cấp độ hơi yếu nhưng đầu óc phải nói là vô đối! ".

Quyết Chí bất ngờ có thể để cha mình khen ngợi tính ra tên này cũng có chút bản lĩnh nhưng hắn tin mình có thể chiến thắng, thử hỏi một người tầm tuổi hắn mà đi so kiến thức với sư phụ mình e là vẫn còn non lắm.

"Con nhất định không để cha thất vọng!" Quyết Chí nói to đầy kiêu ngạo.

"Ừm được rồi nhanh lên kẻo cơm nguội!".

Bên dưới tòa long tháp nơi đang chứa đựng một nghiên cứu đầy bí mật của long tộc đó là dung hợp linh hồn, dung hợp linh hồn nói nôm na là sử dụng một linh hồn của ai đó cấy ghép vào linh hồn của linh hồn chứa đựng lấy nó làm vật chủ đồng thời linh hồn bị dung nhập sẽ hòa làm một cùng linh hồn đó.

Nói dễ hiểu hơn là sử dụng một linh hồn có thiên phú và tư chất cao hơn cấy nhép vào một linh hồn có thiên phú thấp hơn làm cho linh hồn yếu hơn sẽ thừa hưởng thiên phú của linh hồn có tư chất cao hơn.

Nói thì dễ nhưng những linh hồn có thiên phú cao thường rất khó để cấy ghép do bị lí chí của chủ linh hồn kháng cự đây là lí do vì sao mà những thí nghiệm của long tộc thường xuyên thất bại.

Cách duy nhất để khắc phục đó là thời gian, theo thời gian qua đi lý chí của linh hồn sẽ giảm đi dẫn đến việc cấy ghép sẽ dễ dàng hơn.

Bên trong hạng động u tối một vẫn là cơ thể một thiếu niên gầy gò ốm yếu khắp cơ thể là những ống dây nối thẳng vào người, ngoài ra bên cạnh đó còn xuất hiện thêm một người khoác áo choàng đen.

Ngoài cửa lúc này có tiếng cửa đá vang lên từ bên ngoài bóng dáng Long Cu bước vào chắp tay nói.

"Thưa ngài! Vẫn không tìm được!".

Gã áo đen dường như không quan tâm hắn nói cái gì chỉ đơn giản là quay đầu lại.

"Hừ! Công thì ít mà phá thì nhiều!".

Long Cu lúc này cúi gầm mặt xuống hắn sợ là cái ghế tháp chủ sẽ không đến lượt mình ngồi nữa bèn nói.

"Thưa ngài! Ta có ý này! Nếu chúng ta không thể tìm được thứ đó nhưng ta có cách khiến linh hồn Lâm Hoàng phải ngoan ngoãn dung hợp!".

"Nói!!" Gã áo đen nhàn nhạt mở miệng.

"Ta nghĩ thay vì tìm thứ đó tại sao chúng ta không bắt lấy hai mẹ con hắn uy hiếp đảm bảo thành công!" Long Cu cười nham hiểm.

"Haha..." gã áo đen vỗ tay rồi lạnh giọng nói.

"Ngu ngốc! Ngươi nghĩ từ sau khi ngươi gây chuyện ở nam thành gã thành chủ đó, không có phòng bị sao!? Với tính cách của gã đó chỉ sợ đã đem hắn đi rồi!".

Long Cu nghe kẻ áo đen mà lạnh cả hai dái bèn lấp liếm." Vậy tiếp theo ta nên làm gì bơi giờ!".

"Ngoan ngoãn mà chờ không cần gấp dù sao quá trình dung hợp linh hồn vẫn sẽ thành công chỉ là sớm hay muộn thôi!".

"Dạ! Da!" Long Cu cúi người liền lùi ra ngoài.

Trong một gian phòng hội nghị Thành chủ Lý Khai Thiên đứng giữa căn phòng xung quanh là năm vị thuộc hạ dưới trướng của mình tất cả đều là binh đế cấp cao, nhìn ai nấy đều nghiêm túc bầu không khí cũng lạnh đi vài phần yên lặng đến sợ.

"Long tộc! Càng ngày càng manh động ta nghi ngờ chúng đang có âm mưu gì đó" giọng thành chủ vang lên cắt ngang sự yên tĩnh.

Trong năm vị thuộc hạ có người đứng lên hắn tên là Bần Đái là người mạnh nhất trong năm người là một Binh đế đỉnh cao.

"Dù chúng ta không biết là âm mưu gì nhưng việc bón chúng xông vào nam thành gây sự! Đúng là không coi nam thành ta ra gì!" Gã nói xong cũng là lúc bốnnguoiwf kia gật đầu tán thành.

Thành chủ nghe xong nói tiếp "vậy nên để đề phòng ta yêu cầu mọi người phải tăng cường binh lĩnh dọc theo bờ biển để ngăn chặn tình huống xấu nhất!".

Lúc này tất cả năm người đứng dậy hô to "rõ!"

Lúc này trong số năm người có người lên tiếng "thành chủ ta không hề có ý kiến trước quyết định của ngài nhưng ta vẫn mong ngài đừng chọn sai người nếu không cái giá phải trả là máu tươi!"

Thành chủ giơ tay "ta hiểu ý của ngươi, mọi chuyện ta đã có tính toán rồi, nếu như không ai có ý kiến gì nữa thì cuộc họp hôm nay tới đây thôi! Giải tán!".

Sau khi nói xong tất cả liền quay lưng ai về nhà người đó.

Kinh đô hội trong căn hầm tầng bốn nơi chất đầy những bảo vật sáng trói còn có các thiết bị tiên tiến dùng trong công việc chế tạo, giáo sư Hà Như Vũ lúc này vừa đi trên tay còn cầm theo một khối sắt nhỏ.

Đây là thứ mà Lâm Thần đã nhờ giáo sư giúp hắn chế tạo tuy không biết dùng để làm gì nhưng lão biết Lâm Thần tự có tính toán riêng của mình, ngoài ra gần đây kinh đô hội đang nghiên cứu một bảo vật có thể bay trên không trung tạm gọi là Phi cơ.

Đây là một món bảo vật thuộc hàng cấp thánh mà ngoài lão ra còn cần tới sáu vị giáo sư cùng nhau chế tạo đủ để thấy sự khó khăn trong đó, nhìn vào mẫu thiết kế nếu như Lâm Thần có mặt ở đây chắc sẽ thốt lên hai từ máy bay, vì nó gần như là giống nhau khi có các bộ phận như cánh, thân , đuôi, nhưng tất cả đều đang rất là rời rạc và lộn xộn gần như là chưa thể thành hình dáng tiêu chuẩn.

Đây là món bảo vật mà cả kinh đô hội đã bỏ ra trong suốt năm năm trời nhưng chẳng thể nào hoàn thiện được, vì bảo vật này có khối lượng quá lớn rất tốn năng lượng người sử dụng, thứ mà kinh đô hội mong muốn là nó có thể tự động bay một cách riêng biệt không phải liên tục cung cấp linh lực Còn nếu như mà mất thì thà tự bay còn hơn nhưng hiện tại họ vẫn chưa tìm ra cách để có thể chứa đựng linh lực mức độ lớn.

Nhưng sau khi tìm hiểu về Lâm Thần kinh đô hội biết hắn có thể là một bước đột phá lớn trong việc chế tạo phi cơ khi mà trước đó hắn đã chế tạo thành công bom một bảo vật có thể chứa nguồn năng lượng khổng lồ.

Chỉ cần dựa vào thứ đó đồng thời tìm ra cách để sử dụng nó trong tinh toán thì coi như bảo vâtr mà kinh đô hội ấp ủ bao năm coi như là thành công mỹ mãn.