Chương 22: Bóng Hình Một Thế Giới

Nam thành một tòa thành rộng lớn kì dị được thiết kế theo hình một con ốc lớn như đang bò trên mặt đất, được nhân dân nơi đây gọi với cái tên tòa cao ốc, tòa cao ốc cao khoảng một trăm mét tính từ mặt đất tới đỉnh.

Dù cho có thiết kế là vậy nhưng mục đích chính không phải để ở bơi nơi đây có khá là ít những gian phòng ở đa số là đường xoắn ốc đi lên.

Lâm Thần lúc này đang chơi đuổi bắt cùng Lý Nhu Nhi chạy thẳng lên trên đỉnh tháp, hoàng kim chiến cơ với khả năng đặc biệt nên hắn lúc này đang dần dần chạy thoát.

Những bánh xe đang hoạt động hết công suất cùng những động cơ ma sát vào mặt đất tạo ra những tia lửa nhỏ bắn ra xung quanh tạo ra khủng cảnh sáng chói lọi.

Hắn lúc này đang chạy như chết ánh mắt láo lia cố tìm nơi chốn, đằng sau Nhu Nhi nàng lúc này vì cảm thấy không bắt kịp hắn bèn hướng dao lên ném mạnh về phía hắn.

Thanh dao phóng như bay về phía Lâm Thần nhưng may cho hắn đúng lúc đó hắn đã kịp xoay người vào cua ngay đoạn xoắn ốc nên chỉ nhìn thấy con dao lướt qua khuôn mặt mình mà gim thẳng vào tường.

Nhìn thanh dao cắm vào tường mà Lâm Thần lạnh cả dái vì vừa thoát chết.

"Thành chủ a....ông hại ta!" Lâm Thần than thở.

Sau đó nhanh chóng lao vút đi ánh mắt quay về đằng sau quan sát vui mừng khi thấy Nhu Nhi không còn đuổi theo mình nữa bèn chạy vào một căn phòng gần đó khóa cửa lại.

Nhu Nhi nàng lúc này vì không bắt được hắn bèn dẫm chân tức giận nàng không tin hắn có thể ở trên đó mãi bèn quay trở về phòng.

Lâm Thần lúc này đứng trong căn phòng chưa kịp thở phào nghỉ ngơi thì lúc này xung quanh bốn phía liền sáng lên như đang mời chào hắn.

Lâm Thần lúc này mới để ý không gian trên đỉnh tòa cao ốc này vậy mà lại là là một hình tam giác đều nhìn ánh sáng mờ mờ xung quanh làm hắn nheo mắt bởi trên đó vậy mà đang in những đường hoa văn cổ kì lạ bèn tiến lại xem thử.

Nhìn dòng hoa văn bản thân hắn vậy mà lại có một loại cảm giác quen thuộc đến lạ thường, bàn tay cũng vô thức giơ lên lúc nào không hay chạm nhẹ lên hoa văn trên đó.

Ngay lúc chạm vào hắn liền cảm thấy một chút tê tê nơi những ngón tay sau đó là một dòng kĩ ức tràn vào trong đầu hắn, một dòng kĩ ức từ xa xưa lâu đời hắn không nhớ đó là gì nhưng vẫn còn nhớ đó là một cuộc trò chuyện.

"Bất Diệt đệ đúng thật là giỏi sau chuyện này phần thắng của chúng ta lại thêm một phần!"

Đó là một giọng nói nhàn nhạt nhưng đầy khí phách trên tay cầm một quân cờ đen đặt lên bàn.

Kẻ đối diện trên tay cầm một quân cờ trắng nhẹ nói "Thiên huynh! Ván cờ này tuy chúng ta có được nó nhưng kết quả vẫn chưa thể nói trước được!" Nói xong hắn đặt nhẹ ngón tay kèm theo quân cờ xuống mặt bàn.

Một dòng hồi ức mơ hồ nhưng làm cho Lâm Thần cảm thấy quen thuộc khó tả giống như một người trong số đó chính là bản thân mình vậy.

"Rốt cuộc đó là gì!?" Lâm Thần tự hỏi ngay khi dòng hồi ức biến mất.

Hắn lúc này liền nhớ ra bèn hỏi hệ thống nhưng đáp lại hắn chỉ là những tiếng tít tít vang lên làm hắn bất ngờ xem ra hệ thống cũng không biết, vậy đó thật sự là gì.

Lúc này những đường hoa văn trên bức tường càng rõ rệt đó là một con rồng đang uốn lượn há miệng gầm thét bên trên là hình ảnh một thanh kiếm và một quyển sách đặt chéo vào nhau.

Lâm Thần trong lúc đang suy nghĩ thì một cơn đau ập đến khiến hắn nằm lăn ra đất ôm đầu gục ngã, cơn đau như hàng ngàn múi kim đang đâm vào não hắn theo đó từ trên bức tường một dòng ánh sáng hiện lên tạo thành từng dòng năng lượng màu vàng lao vào cơ thể hắn.

"A..a..a" 

Hắn lúc này cố gắng gào lên trong đau đớn hình ảnh hoa văn trên bức tường cũng nhạt dần, từng dòng năng lượng chảy vào trán hắn như muốn hắn chết đi sống lại.

Lâm Thần vẫn đang ôm đầu mặc cho trên trán hắn xuất hiện một hoa văn hình rồng màu đen nhẻm đồng thời xung quanh hắn cũng bắt đầu đen lại nó đen hơn cả bóng tối một màu đen đúng nghĩa.

Đến khi cơn đau dần nguôi Thì hắn cũng không biết đã qua bao lâu nhưng chợt bất ngờ vì toàn thân mình đang được phủ kín bởi hoa văn kì lạ nó đang dần dần nhạt đi sau đó biến mất như chưa hề có chuyện gì xảy ra mọi thứ lúc này trở về vị trí cũ như chưa hề có gì xảy ra.

Lâm Thần đứng dậy hắn cho là mình đang mơ nhưng khi cảm thấy đầu mình đang đau nhức liền biết rằng mọi thứ là thật, nhưng đó là chuyện gì thì không rõ từ những kĩ ức xa sưa đến những hoa văn mọi thứ quá mơ hồ.

Rồi trong đầu hắn như xuất hiện một câu nói của một cô gái vang vọng không ngớt.

"Như Ý sẽ luôn theo ngươi! Như Ý sẽ luôn bên ngươi! Hãy vứt bỏ mọi thứ!"

Giọng nói trông như vô cùng yếu ớt tựa như đó là những lời nói cuối cùng, Lâm Thần lúc này hai mắt từ khi nào đã rơi lệ, rơi lệ nhưng không hề có cảm xúc nào hết tựa như nó tự động tuôn ra theo bản năng.

Nghẹn ngào một loại cảm xúc khó tả xuất hiện lần đầu tiên hắn có một loại cảm giác mình đến đây hoàn toàn là có chủ đích dường như là một sự sắp đặt nào đó đang kêu gọi hắn tới nơi này.

Nhưng rất nhanh hắn lắc đầu cố lấy lại bình tĩnh cố gắng không nghĩ nhiều về việc đó nữa bởi càng nghĩ càng rối, trời cũng đã tối hắn cũng đã mệt mọi thứ xảy ra hôm nay quá nhiều chuyện lạ hắn hiện tại chỉ mong được ngủ một giấc say mà thôi.

Trong cơn say giấc hắn giật mình tỉnh lại.

"Đây! Là đâu?" Lâm Thần tự hỏi nhìn xung quanh một màu trắng pha lẫn mũi hương của thuốc mem hắn đang nằm trên gường bệnh thở oxy.

Hắn giật mình "Sau cùng chỉ là mơ sao?".

Lâm Thần hụt hẫng vì tất cả những gì xảy ra mọi thứ, mọi thứ trong mắt hắn tưởng chừng như sự thật hoa ra chỉ là ảo mộng thôi sao, hắn nhớ về những người mình đã quen đã từng vui chơi rốt cuộc chỉ là ảo tưởng.

Hắn ngồi dậy khỏi giường bệnh đây mới chính là thế giới của hắn một thế giới tẻ nhạt vô vị mà một người như hắn nên thuộc về.

Xuyên không cái gì chứ hắn đã quá mơ mộng hắn đã quá ảo tưởng tin rằng mình đã đến một thế giới khác một cuộc sống mới nhưng rồi nhận lại là một xô nước lạnh .

Cầm tờ bệnh án trên tay có lẽ hắn nên quên cái kĩ ức đó đi bởi đó chỉ là một giấc mơ mà hắn cố tạo ra khi nằm trên giường bệnh, nhưng rốt cuộc vì sao giấc mơ đó lại như thật từ cảm giác lẫn cảm xúc đều là thật vậy đâu mới thật sự là thế giới.

Lâm Thần ôm đầu vì cơn đau ập đến nhìn dòng người bận rộn bước nhanh, tiếng xe cộ, tiếng cười nói của đám trẻ con nô đùa hắn nghe rõ nghe rõ từng nhịp tim của mỗi người nghe được tiếng khóc đau thương và tiếng khóc của một đứa trẻ vừa trào đời.

Hắn nghe được hạnh phúc lẫn đau khổ hắn nghe được mọi thanh âm của cuộc sống nghe được sự sống và cái chết hắn nghe rõ mọi thứ và cảm nhận mọi thứ và phải chịu đựng mọi thứ và rồi tự hỏi mình thật sự là ai và ở đâu.

Bỗng một đôi tay mềm mại vòng qua cổ hắn một thân hình trong suốt lấp lánh, hắn liền cảm thấy sự ấm áp hiện rõ sâu trong đáy lòng, một cái ôm tựa như của một người xa lạ nhưng lại vô cùng gần gũi, hắn không nhìn thấy nhưng có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Đập tựa như hạnh phúc tựa như vui vẻ ấm áp tựa như ánh nắng mặt trời mang đến sự sống ngay lúc này hắn chỉ muốn quay lại nhìn xem đó là ai thì bòng hình đó liền tan biến tạo thành những đốm sáng nhỏ bay đi, làm hắn muốn niu kéo lại nhưng không thể.

Cả cơ thể hắn đau nhói, dần dần nứt ra thành từng mảnh nhỏ dần dần tan đi dần dần biến mất rồi một cơn gió nhẹ bay qua hắn hoàn toàn biến mất tựa như vô.

Trong căn phòng nhỏ Lâm Thần trong vô thức giật mình tỉnh dậy hắn hoảng sợ nhìn ngắm xung quanh rồi phát hiện mọi thứ vẫn như vậy từ lúc hắn tiến vào, hắn mơ hồ về thế giới hắn không biết đâu là thật đâu là ảo.

Từng có lúc hắn cho rằng đây thế giới này chỉ là một giấc mơ mà bản thân mình không thể thoát ra, rồi có lúc hắn cho rằng đây mới thật sự là thật và mọi thứ hắn nhìn thấy chỉ là một giấc mơ, hắn nghĩ về tất cả nghĩ về mình là ai và đến từ đâu, rồi cuối cùng cô gái đó là ai Như Ý sao.

Hắn suy nghĩ đắn đo cả đêm thao thức về cái gọi là sự thật, hắn vì sao ở đây và vì sao lại đến đây mà không phải người khác, tại sao lại là hắn một kẻ không hoàn hảo, một kẻ không có tài năng hay đức độ, một kẻ không có bất kì thứ gì hơn người.

"Đó là vì người được chọn!" Trong lúc đang hoang mang tiếng hệ thống vang lên.

"Vì sao?" Lâm Thần tự hỏi.

"Vì sao!? Vậy vì sao kẻ được chọn lại phải là người hoàn hảo, vì sao lại là kẻ khác, thế giới này  rộng  lớn vì sao lại phải đánh giá thấp giá trị bản thân mình, vì sao lại cho rằng mình không bằng kẻ khác!?".

"Ta không biết!" Lâm Thần ấp úng.

"Đừng luôn luôn! Đi theo một khuôn mẫu hãy luôn cố gắng nỗ lực! Hãy tạo ra một con đường mới! Sống theo ý của mình! Đó mới chính là cuộc sống!".

Lâm Thần nghe tiếng hệ thống hắn cảm giác hôm nay nó hơi  khác giống như là một con người vậy chứ không phải một máy móc vô tri luôn luôn trả lời khi được hỏi.

"Ta từng có một dòng kĩ ức về một người nào đó, hắn không hoàn hảo nhưng hắn lại sống theo ý mình thích, hắn đã từng đứng trên đỉnh cao nhìn xuống thế giới nở một nụ cười và....PHÁ HỦY NÓ! GIẾT HẾT TẤT CẢ".

Lâm Thần nghe xong lạnh cả sống lưng.

"Và ngay lúc này ta nhìn thấy hắn ở trong ngươi!".

Trên đỉnh Long Tháp...

"Thưa tháp chủ vẫn chưa tìm được người có hoàng kim long lực!".

Long Cu lúc này vẫn ngồi trên ghế cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại đang bắt đầu lo sợ đến cái ghế của gã, liền vỗ bàn.

"Lũ ngu! Ta cho các ngươi trong ba ngày phải tìm thấy hắn hoặc chết".

Nói xong liền tỏa ra long lực cấp linh đế làm lũ thuộc hạ quỳ rạp trên đất.

"Rõ thưa! Tháp chủ".

Nói xong tất cả liền cấp tốc rời đi.

P/s : Bình luận lên nếu có ý kiến ta sẽ sửa.